Tình Yêu Cấp 2
-
Chương 131: Kha thảo như – bạch hạ băng đã chết !
Dường như đến cả ông trời cũng không giúp họ, cơn gió làm cho ngọn lửa càng thêm lớn, bao trùm cả khu sảnh chính mọi thứ dần bị đốt thành tro. Tiếng hô hào, tiếng hất nước và cả những bước chân hối hả khiến cho khung cảnh càng thêm hỗn loạn. Ngọn lửa đêm đó, thiêu rụi tất cả, trong lòng mọi người cũng hoá thành tro tàn…
– Trang Hoàng Nhật, tôi thắng rồi…
Ngữ khí của ai đó rất bình thản, như mọi việc chưa xảy ra, như ngọn lửa kia chưa hề xuất hiện. Mọi người chết đứng tại chỗ, kể cả anh và hắn đang vùng vẫy cũng bất động. Vài giây sau, không còn giọng nói đó mà chỉ còn lại tiếng rè rè qua tai nghe, hoàn toàn mất tín hiệu..
– Như em có nghe anh nói gì không? Mau trả lời anh đi!
Ken cố chấp vẫn cố gắng liên lạc nhưng đáp lại anh vẫn là tiếng rè rè chứ không còn giọng nói quen thuộc kia nữa. Bàn tay Ngọc đang ôm anh cũng bất giác mà run nhẹ, quay lại nhìn khu sảnh chính đang chìm trong biển lửa kia. Hơi thở cũng bắt đầu nặng nề, Ngọc bước từng bước tiến tới nhưng rồi lại ngã xuống quỳ trên mặt đất, môi mấp máy. Tinh thần sụp đổ trong phút chốc, khoé mắt và sóng mũi rất cay…
– Chỉ là trò đùa thôi, không phải như vậy đâu, ngọn lửa sẽ tắt nhanh thôi nhanh lên mau dập lửa đi!
Ngọc lắc đầu phủ nhận, ngữ khí rất mạnh mẽ nhưng nước mắt vẫn lăn dài. Sự thật này dù có đánh chết Ngọc cũng không thể chấp nhận được. Nước mắt theo đó mà vẫn lăn dài rồi rơi xuống mặt đất..
Kino nhìn qua, trong tim bỗng tê nhói rồi bất giác buông hắn ra mà bước tới chỗ Ngọc. Quỳ xuống trước Ngọc, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ kia cũng biết rằng cô nàng đang suy sụp đến chừng nào. Ngọc nhìn Kino rồi nở nụ cười gượng ngạo:
– Anh nói đi, đây không là sự thật đúng không? Như sẽ bước ra đúng không, anh nói đi!!!
Từng lời nói như xuyên vào tim mỗi người, Kino nhìn Ngọc suy sụp đến mức muốn phát điên mà chạnh lòng. Kino không nói gì chỉ đưa tay ép đầu Ngọc vào vai mình, không để cô nhìn vào ngọn lửa đó nữa!
– Tại sao anh không trả lời hả? Anh phải trả lời, mau trả lời cho tôi!
Ngọc lập tức giẫy giụa, hai tay đánh loạn xạ. Kino chỉ biết nén cơn đau, ghì chặt đầu Ngọc lại vẫn không mở miệng dù chỉ một lời…
– Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi..
Ngọc không còn sức nữa mà chỉ biết khóc nấc trên vai Kino, hai tay vòng ra sau lưng anh ta rồi bấu chặt vào lưng anh ta. Cảnh tượng thương tâm vô cùng..
Từng lời nói của Ngọc như kéo hắn rơi xuống vực thẳm. Hắn chôn chân tại chỗ, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của nó. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh một người con gái vai bị một con dao đâm vào và đang ở giữa biển lửa nhưng môi vẫn mỉm cười. Hắn nhớ lại lúc nó buông tay, chấp nhận thế cho hắn một mạng mà không hề chần chừ. Nhớ lại lúc nó đè trên người mình, đỡ một nhát dao ngay vai từ Thu. Nhớ lại lúc nó từ phía góc tường bước ra, chân không bước lên những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn mà không hề tỏ ra đau đớn. Nhớ lại lúc ở căn nhà cũ, nó xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ. Nhớ lại lúc ở sân thượng, nó gây lộn với Ken rồi trốn lên đây, một mình ngồi nhìn lên bầu trời đêm. Từng kí ức một hiện lên trong đầu rồi hắn nở nụ cười, sóng mũi lúc này có cảm giác hơi cay:
– Em không có gì giỏi, chỉ giỏi về việc khiến người ta đau lòng!
Cen đứng cạnh tay đặt lên vai hắn bóp chặt lại, thở dài thườn thượt. Mọi việc xảy ra quá nhanh, không ai lường trước được rằng Thu sẽ hoá điên cho người đốt khu sảnh chính. Và cũng đâu ai biết được, nó thay Yun ở lại cùng Thu..
Ken vẫn đứng đó, bộ comple trắng đã nhuốm màu máu đỏ. Máu từ vết thương trên vai của nó dính lên tay anh, quần áo của anh. Anh như người mất hồn, tiếng khóc nức nở của Ngọc kéo anh về hiện tại. Nhìn xung quanh, mọi người đều im lặng không ai nói gì, dường như họ đã bất lực. Lại một lần nữa, anh đã phạm sai lầm. Anh đã vô tình đem tính mạng nó ra đánh cược mà không hề hay biết. Anh sẽ phải đối diện với sự thật này như thế nào đây? Anh phải ăn nói với ba mình ra sao? Và cuối cùng, anh phải đối diện với nó như thế nào đây…? Anh đau lòng, đau đến chết đi được..
– Đến cả câu tạm biệt còn chưa nói, em nỡ bỏ đi vậy sao?
Anh nói mà lòng đau lên từng nhịp đập, người con gái đó anh không thể nào nhìn thấy được nữa rồi..
Tiếng Ngọc khóc nức nở, miệng vẫn luôn nói lời xin lỗi khiến ai cũng đau lòng. Cú sốc này ập tới khiến người ta không đỡ nỗi..
– Thưa sếp, cảnh sát đã gần đến nơi..
Người của anh nói, e dè nhìn anh. Ken hít một hơi thật sâu, cố lấy lại tinh thần rồi cất cao giọng:
– Rút lui, Mạnh Cường ở lại giải quyết, gọi thêm David tới đi còn lại thì về bang!
Ai nấy đều im lặng làm theo, Ngọc khóc đến ngất trên vai Kino, cô nàng không còn chút sức lực nào nữa. Kino bế Ngọc trên tay đi ra xe, để cô ngồi trên đùi dựa vào người mình mà ngủ thiếp đi. Anh đứng nhìn khu sảnh chính vẫn chìm trong biển lửa một hồi rồi quay lưng bước vào xe Kino vừa ngồi. Cen cũng nhanh chóng rời đi, chỉ còn Yun là đứng tại chỗ. Hắn nhìn vào một khoảng không trung, mặc cho sức nóng từ ngọn lửa tràn tới..
Dưới bầu trời màu đen có vài ngôi sao là một mảng màu đỏ cam lớn đang vùng vẫy cùng gió, có một người con trai đứng ở đó như tô điểm cho biển lửa. Nhìn từ phía sau, chàng trai có vóc dáng rất đẹp, từ người toả ra một loại áp lực khiến người khác e sợ. Nhưng không hiểu sao, lúc này đây trước ngọn lửa, người ta lại thấy chàng trai mang một vẻ u buồn, cách chàng trai đứng trước ngọn lửa sao mà thương tâm..
– Mẹ kiếp, sao không dập lửa được vậy!!!
Key tức giận chửi một câu, mọi cánh cửa đã bị lửa chắn lại khiến Key không thể nào xông vào. Từ lúc nghe câu nói của nó, trong lòng lại càng lo sợ hơn. Key không chấp nhận sự thật này, không bao giờ! Tuấn Anh đứng cạnh, lúc này cậu ta bình tĩnh hơn ai hết vì có điên lên thì cũng có giải quyết được đâu. Tuấn Anh hiểu nó, nhất định là nó đã buông bỏ mọi thứ, mặc cho số phận..
– Sếp, Ken vừa hạ lệnh bảo tất cả rút lui!
Một thuộc hạ nói lại với Key, Tuấn Anh đứng cạnh cũng nhíu mày đầy khó chịu!
– Chết tiệt, nó điên rồi sao?! – Key quát
– Có vẻ cảnh sát đã gần tới! – Tên đó nói tiếp
– Chó chết, mặc kệ bọn chúng, mau dập lửa đi! – Key nói
– Họ nói… Người đã chết rồi!
Tên đó chần chừ rồi mới nói, chỉ cần một câu cũng khiến Key chết đứng. Tuấn Anh cũng nghe thấy liền sững người, mắt mở to không tin vào sự thật. Key nhìn tên đó rồi nắm cổ áo hắn gằn lên từng chữ một:
– Mày vừa nói gì?
– Họ… Họ nói….. Người bên trong ….. chết rồi!
– Bộp
Tên đó vừa dứt lời Key đã giáng cho hắn ta một đấm khiến tên đó ngã xuống đất. Key lao tới, kéo hắn lên rồi đánh đấm liên tục, khiến tên đó sống dở chết dở. Tuấn Anh cũng những người khác nhanh chóng kéo Key ra, Key điên tiết gầm lên:
– BUÔNG TAO RA!
Tuấn Anh thấy tình hình không ổn liền dùng sức chặt vào gáy khiến Key ngất đi. Cậu ta chỉ thở dài đầy thương tâm rồi ra lệnh cho mọi người mau chóng rút lui. Giờ phút này, Tuấn Anh biết ai nấy đều rất nhạy cảm, kể cả cậu ta cũng vậy…
Khi Key tỉnh dậy, trời đã sáng, Key nằm dài trên giường không muốn xuống, tay gác lên trán nhắm mắt lại. Môi nở nụ cười nhạt, sóng mũi lúc này cũng cay xè. Nhắm nghiền hai mắt lại, cố ý không để thứ nước mằn mặn kia rơi ra. Đến tận lúc này, Key vẫn không thể chấp nhận được sự thật này! Nằm một lát lại thấy khó chịu, Key đành lết xuống giường, cả người đầy mệt mỏi..
Dưới phòng khách, Kino ngồi dựa vào ghế, Ngọc gối đầu trên đùi Kino trên người đắp áo của Kino và cả hai vẫn đang chìm vào giấc ngủ sau một đêm dài tựa như một năm. Trong lúc ngủ, tay Kino nắm lấy tay Ngọc, như muốn an ủi, giúp cô có trọn giấc ngủ. Đối diện đó là Tuấn Anh, cậu ta đang nằm trên cái ghế nhỏ hơn mình nên chân đành gác lên bàn. Bộ dạng ngủ đầy bất mãn, có vẻ tối qua Tuấn Anh đã nhường cái ghế to kia cho đôi trẻ!
Key nhìn bọn họ, quần áo ngày hôm qua vẫn chưa thay ra, ai nấy đều mệt mỏi. Người hầu lúc này không dám phát ra tiếng động, cũng chẳng dám bước vào phòng khác. Key kêu người pha cho mình một tách cà phê, rồi dặn đầu bếp nấu vài món dễ ăn một chút. Key ngồi xuống ghế đơn, mắt nhìn hai bên, bọn trẻ vẫn ngủ nên Key cũng chẳng muốn đánh thức. Cô người hầu vừa đặt ly cà phê xuống, tay lỡ trúng vào chân Tuấn Anh khiến cậu ta tỉnh giấc. Đôi mắt màu xanh rêu mở ra, đôi mắt khép hờ nhìn cô người hầu khiến cô ta không rét mà run. Key ra hiệu cho cô ta lui xuống, cầm ly cà phê uống một ngụm rồi nhìn Tuấn Anh. Cậu ta nhìn thấy Key đang yên vị trước mặt mình liền hừ lạnh một tiếng rồi ngồi dậy, cởi áo bên ngoài ra, xoắn tay áo sơ mi lên rồi đứng dậy đi rửa mặt. Khi trở lại vẫn thấy Key bình thản một cách lạ lùng, ngồi nhấm nháp ly cà phê trên tay, có vẻ anh ta đã bình tĩnh hơn đêm qua..
Tuấn Anh ngồi phịch xuống ghế tạo ra tiếng động khiến Kino mở mắt, nhìn chăm chăm vào cậu ta. Kino nhìn xuống Ngọc đang ngủ say sưa, mắt sưng húp lên, có lẽ cô cần thời gian nữa để bình tĩnh..
– Làm gì ở đây?
Key lúc này lên tiếng, giọng hơi nhỏ tránh việc Ngọc thức giấc nhưng cũng đủ để lọt vào tai Kino và Tuấn Anh. Đặt tách cà phê rỗng xuống, một cô người hầu thấy thế liền lập tức đi lấp đầy tách. Một tách cà phê khác được đặt xuống, Key nhàn nhã cầm lên uống tiếp. Tuấn Anh chỉ nhíu mày rồi nói:
– Anh..không thích cà phê mà?!
-Ừ, không thích! Nhưng Như rất thích..
Key cười nhạt, từ trước đến giờ rất ít khi Key đụng vào loại thức uống này. Nhưng nó lại rất thích, mỗi khi pha thì sẽ sẵn pha cho Key một tách và anh ta chưa bao giờ từ chối. Hôm nay, Key lại muốn uống, càng uống lại càng cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng..
Mọi người đều nín thinh trước câu nói của Key, mặt của Tuấn Anh tối sầm xuống, Kino hít một hơi sâu rồi thở ra…
– Như! Như mày về rồi hả?
Ngọc bỗng thức giấc khi nghe đến tên nó, ngồi bật dậy kêu tên nó trong vô thức. Mọi người ngạc nhiên nhìn Ngọc, Key cũng đặt tách cà phê xuống thở dài đầy nặng nề. Ngọc ngó quanh ngó quất tìm kiếm nó trong vô vọng, rồi lại ngồi thẫn người ra, hai tay nắm chặt áo của Kino như muốn xé làm hai mảnh. Đâu đó trong ngôi biệt thự này vẫn còn vương vấn hơi thở của nó, hình ảnh rồi cả giọng nói. Ngọc cuối gầm mặt xuống, khoé mắt lại cay xè nhưng môi nở nụ cười nhạt:
– Cái con nhỏ này, bỏ đi đâu vậy không biết?
Chưa bao giờ Ngọc yếu đuối như lúc này, nước mắt cứ rơi ra trong vô thức rồi thấm vào áo của Kino. Kino đưa tay kéo Ngọc dựa vào mình, tay vỗ nhẹ vào đầu Ngọc như một lời an ủi. Cô nàng khóc nức nở, người co lại vùi mặt vào áo của Kino. Key chỉ nhìn Ngọc rồi nhắm nghiền mắt lại, khoé mắt cũng cay xè theo. Tuấn Anh trong đầu trống rỗng, chỉ vô thức nhìn vào một khoảng không không xác định.. Được một lúc sau, Ngọc lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay..
– Những người kia đâu?
Key thấy Ngọc ngủ nên mới hỏi, tránh để Ngọc thêm kích động..
– Ken đi đến gặp ba, sau khi ông ấy nghe tin thì ngất xỉu nên Ken phải ở lại đó. Còn Yun thì biến mất, không thấy đâu cả. Cen về bang để thu xếp mọi việc rồi. Kai có lẽ cũng sắp tới đây, Pin cùng những người còn lại đến hiện trường để…
Nói đến đây Tuấn Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, rồi tự nở nụ cười chế giễu bản thân..
– Nhặt cốt!
Key thẳng thừng nói, Tuấn Anh cũng gật đầu xác nhận…
– Chết tiệt thật..
Key buông một câu rồi bước thẳng lên lầu, mặc cho những người khác muốn làm gì thì làm. Bây giờ tâm tình không tốt, có ngồi ở đó cũng chẳng được gì. Key khoá cửa phòng, điện thoại tắt nguồn rồi nằm dài trên giường. Đưa tay với lên chiếc tủ gần đó, cầm lên một khung ảnh. Trong đó là mọi người, tấm hình chụp lúc đi biển. Nó cười rất tươi, nụ cười thuần khiết..
Key nhớ lại ngày đầu tiên gặp nó, cũng chỉ là một dịp tình cờ mà thôi. Nó trên đường đi mua kem về, Key vừa mới giao chiến với bọn du côn xong tâm trạng rất xấu nên chẳng ai dám lại gần. Trên con đường, không hiểu sao Key lại va trúng nó khiến cây kem rớt xuống đất. Key không phân biệt đúng sai, liền quát nó:
– Đi đứng kiểu gì thế hả? Muốn chết sao?!
Lúc này nó mới giương đôi mắt tím lên nhìn đối phương, Key cảm thấy đôi mắt này rất quen. Lúc này mới quan sát nó, mái tóc màu bạch kim cột cao, nước da trắng khiến nó trông nổi bật hơn ai hết..
– Này, anh mới là người đi đứng kiểu gì đó!? Bộ mắt để sau lưng hả??
Nó đứng dậy quát lại khiến Key giật mình. Bộ dạng này rất quen, thật sự rất quen dường như Key đã thấy ở đâu đó rồi. Đứng mãi vẫn không nghĩ ra, Key đành hạ giọng xuống nói:
– Nhóc con, tên gì?
– Anh hỏi làm gì?
– Trả lời mau, lằng nhằng!
– Không!
Nó cứng đầu không chịu nói khiến Key thêm tức. Nhưng lúc này Key lại rất muốn biết tên nó, vì nó rất giống với một người nhưng Key không thể nhớ ra được..
– Nhóc con, cái tên đổi lấy cây kem!
– Không!
– Hai cây
– Không
– Ba cây!
-….không
– Mười cây!
– ……..không
– Rồi ok, một thùng đổi cái tên!
– Kha Thảo Như!
Nó lập tức trả lời, Key ngẩn người rồi bất giác nở nụ cười. Ấn tượng đầu tiên của Key về nó chính là: Rất dễ dụ!
– Ngoan, về nhà đi! – Key cười
– Một thùng kem, nhanh lên! Tiền trao cháo múc, dám ăn quỵt sao?
Key càng cười lớn hơn, bộ dạng này thật sự rất quen. Nó nhìn Key cười còn tưởng anh ta bị điên, đành trách bản thân đã bị lừa nên thở dài…
– Gặp trúng tên điên rồi! – Nó nói
– Nói ai điên? – Key ngưng cười
– Anh đó!
– Đá một phát dính vách bây giờ, về nhà đi!
Key giở giọng lưu manh rồi bỏ đi, tâm tình cũng vui vẻ hơn. Còn nó hậm hực về nhà, tiếc nuối nhớ lại cây kem. Một ngày sau, có người đem đến nhà nó hai thùng kem, loại kem đắc tiền mà nó chưa từng ăn. Lúc đó nó lơ ngơ nhận, trên đó có đính kèm tờ giấy ghi là: ” Nhóc con, sẽ gặp lại! ”
Nằm trên giường nhớ lại chuyện cũ, Key bất giác mỉm cười. Nó đã cho anh ta thấy một khoảng trời khác, khác với cuộc sống Key thường ngày phải đối diện. Nơi đó, không hề có sự bon chen, toan tính của con người. Ở đó, Key thấy được sự thuần khiết từ nó. Key nằm dài trên giường, chỉ nhìn vào khung ảnh…
Ken sau khi nghe tin ba ngất xỉu liền chạy tới, nhìn ông nằm trên giường mà lòng lại càng đau nhói. Chỉ sau một đêm, anh gần như mất hết tất cả. Làm sao anh dám đối mặt với ông đây?!
Đang thất thần nhìn ra cửa sổ, đã qua một đêm, anh vẫn chưa tài nào chợp mắt. Lúc này, ông Bạch tỉnh dậy, nhìn đứa con như người mất hồn đằng kia mà không đành oán trách!
– Minh Phong
Anh giật mình nhìn ông rồi bước tới, quỳ rạp xuống nền, giọng nghèn nghẹn:
– Con trai vô dụng, không làm được gì cả!
Vệ sĩ xung quanh thấy không khỏi bất ngờ, ông Bạch nhìn đứa con trai rồi thở dài, tay đưa lên bóp nhẹ mi tâm, ông sau khi nghe được tin này liền ngất xỉu tại chỗ, với ông đây là cú sốc rất lớn. Người con gái vừa tìm được lại đột ngột qua đời, là ông chưa nghĩ thấu đáo hay là do nó tự gieo mình cho số phận. Người báo cáo nói rõ rằng chính nó đã thế mạng cho Yun, bằng không lúc đó có thể thoát ra được. Nghĩ đến đây, ông vừa đau vừa hận, ông đã quá tin tưởng vào Ken!
– Anh…mau rời khỏi chỗ này, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa!
Ông hạ lệnh đuổi Ken, khiến anh chỉ biết cuối mặt không dám ngẩng lên. Anh biết, đây là lỗi lầm không bao giờ tha thứ được..
– Ba là con không suy nghĩ chu đáo, nên đã để ra sơ suất nên mới…
Anh cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói nhưng không thể bật thành tiếng..
– Bây giờ anh nói thì có tác dụng gì? Anh đường đường là người thừa kế, là kẻ sau này sẽ đứng đầu gia tộc mà lại để xảy ra sơ suất. Ngày anh tìm được con bé, tôi muốn đem con bé về nước nhưng anh không đồng ý, sống chết giữ con bé lại. Để bây giờ là cái gì đây? Bạch Minh Phong, anh nói xem anh làm ra cái gì đây? Em gái anh, anh còn bảo vệ không nỗi thì làm sao tương lai có thể nắm được gia tộc, anh thử nói xem!? Tôi dạy anh thế nào? Một lỗi nhỏ cũng dẫn đến hậu quả không lường. Bây giờ hậu quả xảy ra trước mắt, giáng lên đầu con bé, anh nói xem anh đáng mặt làm anh trai hay không? Anh cút khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Nếu anh muốn cãi lại, anh giỏi thì đem con bé lành lặn về đây, bằng không cái đầu anh tôi cũng không giữ! Cút!
Ông tức giận quát lên, anh nắm chặt hai tay lại, vẫn giữ tư thế cũ mà nghe. Vệ sĩ trong phong cũng cảm giác tử thần đã lảng vảng đâu đây..
– Cậu chủ, cậu hãy ra khỏi đây để ông chủ nghỉ ngơi!
Từ bên ngoài một người đàn ông bước vào, khoác trên người bộ vest chỉnh chu, vẻ chững chạc không thể giấu hết đi vẻ điển trai của anh ta. Đẩy gọng kính lên, đôi mắt sắc bén nhìn về phía anh. Từ người đàn ông này, luôn có nguy hiểm xung quanh anh ta. Ken nhìn anh ta, hít một hơi sâu rồi đứng dậy, cúi chào ba mình góc 90 độ rồi bước ra ngoài..
– Mẹ kiếp!
Anh đấm mạnh vào bức tường trên dãy hành lang, không giấu hết được cơn tức giận. Mặt anh tối sầm lại, lúc này có tiếng bước chân tới gần anh liền nhìn qua rồi nói:
– Alex, mẹ nó anh dám chơi tôi!?
Alex đẩy nhẹ gọng kính, mắt loé ra vào tia sáng nhìn anh rồi nghiêm mặt nói:
– Cậu chủ, là cậu để xảy ra sai sót!
Ken hừ lạnh một tiếng, chân đá vào tường một cái thật mạnh. Alex không khỏi nhíu mày, nói:
– Nếu cậu có ý định làm sập tường thì cứ việc!
– Chết tiệt, anh mà không phải người của ông già thì tôi đã lấy đầu anh rồi!
– Sai sót của cậu không thể không nói với ông chủ, vì có liên quan đến Như… Bạch Hạ Băng!
Alex nói rồi sửa lại, hiện giờ cái tên Kha Thảo Như tạm thời không nên gọi ra. Ken nghiến răng nhìn Alex rồi nói:
– Con mẹ nó, đừng có lôi em tôi vào đây!
Nói rồi anh bỏ đi, mặt đùng đùng sát khí. Sai sót của anh chính là không ngờ nó dám bỏ trốn đến dạ hội. Đó chính là sai sót!
– Mẹ kiếp!
Anh đánh mạnh vào vô lăng rồi lái xe rời đi, trong lòng anh tựa như còn biết bao ẩn khuất. Anh cần về biệt thự, công việc duy nhất chính là tìm được xác nó đã chìm trong biển lửa!
Hắn nằm dài trên ghế, từ đêm qua đã trở về Trang gia. Hắn không muốn về chỗ của anh, vì hắn biết nơi đó chứa nhiều kỉ niệm. Điện thoại hắn cũng tắt nguồn, giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh..
– Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng mình gặp nhau!
– Chúng ta thử cá cược xem
– Trang Hoàng Nhật, tôi thắng rồi…
Từng câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu, hắn khóc cười không xong. Khi con người ta mất thứ gì đó, mới biết trân trọng. Nhưng tại sao, hắn trân trọng ngay từ đầu vẫn mất đi nó..
– Đến cuối cùng, em mới là người vô tâm nhất..
Hắn nhếch môi, nó đi để lại đau thương. Nó đâu biết sẽ có bao nhiêu người suy sụp, đâu biết có bao nhiêu người khóc thương. Đến cuối cùng, nó mới là người buông tay trước..
Đôi mắt bị một tầng nước mỏng che đi, hắn nhắm mắt lại theo đó là giọt nước mắt chảy dài rồi rơi xuống ghế.
Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn. Tưởng rằng sẽ bên nhau cả đời, nhưng khi mở mắt thì đã không còn người bên cạnh.
Hai cái tên Kha Thảo Như – Bạch Hạ Băng đã theo đó mà đi vào lòng người, là một cô bé xinh đẹp đã trải qua bao sóng gió, đau thương để rồi tự gieo mình vào biển lửa. Người con gái trong biển lửa ngày hôm đó, cười rất đẹp…
– Trang Hoàng Nhật, tôi thắng rồi…
Ngữ khí của ai đó rất bình thản, như mọi việc chưa xảy ra, như ngọn lửa kia chưa hề xuất hiện. Mọi người chết đứng tại chỗ, kể cả anh và hắn đang vùng vẫy cũng bất động. Vài giây sau, không còn giọng nói đó mà chỉ còn lại tiếng rè rè qua tai nghe, hoàn toàn mất tín hiệu..
– Như em có nghe anh nói gì không? Mau trả lời anh đi!
Ken cố chấp vẫn cố gắng liên lạc nhưng đáp lại anh vẫn là tiếng rè rè chứ không còn giọng nói quen thuộc kia nữa. Bàn tay Ngọc đang ôm anh cũng bất giác mà run nhẹ, quay lại nhìn khu sảnh chính đang chìm trong biển lửa kia. Hơi thở cũng bắt đầu nặng nề, Ngọc bước từng bước tiến tới nhưng rồi lại ngã xuống quỳ trên mặt đất, môi mấp máy. Tinh thần sụp đổ trong phút chốc, khoé mắt và sóng mũi rất cay…
– Chỉ là trò đùa thôi, không phải như vậy đâu, ngọn lửa sẽ tắt nhanh thôi nhanh lên mau dập lửa đi!
Ngọc lắc đầu phủ nhận, ngữ khí rất mạnh mẽ nhưng nước mắt vẫn lăn dài. Sự thật này dù có đánh chết Ngọc cũng không thể chấp nhận được. Nước mắt theo đó mà vẫn lăn dài rồi rơi xuống mặt đất..
Kino nhìn qua, trong tim bỗng tê nhói rồi bất giác buông hắn ra mà bước tới chỗ Ngọc. Quỳ xuống trước Ngọc, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ kia cũng biết rằng cô nàng đang suy sụp đến chừng nào. Ngọc nhìn Kino rồi nở nụ cười gượng ngạo:
– Anh nói đi, đây không là sự thật đúng không? Như sẽ bước ra đúng không, anh nói đi!!!
Từng lời nói như xuyên vào tim mỗi người, Kino nhìn Ngọc suy sụp đến mức muốn phát điên mà chạnh lòng. Kino không nói gì chỉ đưa tay ép đầu Ngọc vào vai mình, không để cô nhìn vào ngọn lửa đó nữa!
– Tại sao anh không trả lời hả? Anh phải trả lời, mau trả lời cho tôi!
Ngọc lập tức giẫy giụa, hai tay đánh loạn xạ. Kino chỉ biết nén cơn đau, ghì chặt đầu Ngọc lại vẫn không mở miệng dù chỉ một lời…
– Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi..
Ngọc không còn sức nữa mà chỉ biết khóc nấc trên vai Kino, hai tay vòng ra sau lưng anh ta rồi bấu chặt vào lưng anh ta. Cảnh tượng thương tâm vô cùng..
Từng lời nói của Ngọc như kéo hắn rơi xuống vực thẳm. Hắn chôn chân tại chỗ, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của nó. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh một người con gái vai bị một con dao đâm vào và đang ở giữa biển lửa nhưng môi vẫn mỉm cười. Hắn nhớ lại lúc nó buông tay, chấp nhận thế cho hắn một mạng mà không hề chần chừ. Nhớ lại lúc nó đè trên người mình, đỡ một nhát dao ngay vai từ Thu. Nhớ lại lúc nó từ phía góc tường bước ra, chân không bước lên những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn mà không hề tỏ ra đau đớn. Nhớ lại lúc ở căn nhà cũ, nó xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ. Nhớ lại lúc ở sân thượng, nó gây lộn với Ken rồi trốn lên đây, một mình ngồi nhìn lên bầu trời đêm. Từng kí ức một hiện lên trong đầu rồi hắn nở nụ cười, sóng mũi lúc này có cảm giác hơi cay:
– Em không có gì giỏi, chỉ giỏi về việc khiến người ta đau lòng!
Cen đứng cạnh tay đặt lên vai hắn bóp chặt lại, thở dài thườn thượt. Mọi việc xảy ra quá nhanh, không ai lường trước được rằng Thu sẽ hoá điên cho người đốt khu sảnh chính. Và cũng đâu ai biết được, nó thay Yun ở lại cùng Thu..
Ken vẫn đứng đó, bộ comple trắng đã nhuốm màu máu đỏ. Máu từ vết thương trên vai của nó dính lên tay anh, quần áo của anh. Anh như người mất hồn, tiếng khóc nức nở của Ngọc kéo anh về hiện tại. Nhìn xung quanh, mọi người đều im lặng không ai nói gì, dường như họ đã bất lực. Lại một lần nữa, anh đã phạm sai lầm. Anh đã vô tình đem tính mạng nó ra đánh cược mà không hề hay biết. Anh sẽ phải đối diện với sự thật này như thế nào đây? Anh phải ăn nói với ba mình ra sao? Và cuối cùng, anh phải đối diện với nó như thế nào đây…? Anh đau lòng, đau đến chết đi được..
– Đến cả câu tạm biệt còn chưa nói, em nỡ bỏ đi vậy sao?
Anh nói mà lòng đau lên từng nhịp đập, người con gái đó anh không thể nào nhìn thấy được nữa rồi..
Tiếng Ngọc khóc nức nở, miệng vẫn luôn nói lời xin lỗi khiến ai cũng đau lòng. Cú sốc này ập tới khiến người ta không đỡ nỗi..
– Thưa sếp, cảnh sát đã gần đến nơi..
Người của anh nói, e dè nhìn anh. Ken hít một hơi thật sâu, cố lấy lại tinh thần rồi cất cao giọng:
– Rút lui, Mạnh Cường ở lại giải quyết, gọi thêm David tới đi còn lại thì về bang!
Ai nấy đều im lặng làm theo, Ngọc khóc đến ngất trên vai Kino, cô nàng không còn chút sức lực nào nữa. Kino bế Ngọc trên tay đi ra xe, để cô ngồi trên đùi dựa vào người mình mà ngủ thiếp đi. Anh đứng nhìn khu sảnh chính vẫn chìm trong biển lửa một hồi rồi quay lưng bước vào xe Kino vừa ngồi. Cen cũng nhanh chóng rời đi, chỉ còn Yun là đứng tại chỗ. Hắn nhìn vào một khoảng không trung, mặc cho sức nóng từ ngọn lửa tràn tới..
Dưới bầu trời màu đen có vài ngôi sao là một mảng màu đỏ cam lớn đang vùng vẫy cùng gió, có một người con trai đứng ở đó như tô điểm cho biển lửa. Nhìn từ phía sau, chàng trai có vóc dáng rất đẹp, từ người toả ra một loại áp lực khiến người khác e sợ. Nhưng không hiểu sao, lúc này đây trước ngọn lửa, người ta lại thấy chàng trai mang một vẻ u buồn, cách chàng trai đứng trước ngọn lửa sao mà thương tâm..
– Mẹ kiếp, sao không dập lửa được vậy!!!
Key tức giận chửi một câu, mọi cánh cửa đã bị lửa chắn lại khiến Key không thể nào xông vào. Từ lúc nghe câu nói của nó, trong lòng lại càng lo sợ hơn. Key không chấp nhận sự thật này, không bao giờ! Tuấn Anh đứng cạnh, lúc này cậu ta bình tĩnh hơn ai hết vì có điên lên thì cũng có giải quyết được đâu. Tuấn Anh hiểu nó, nhất định là nó đã buông bỏ mọi thứ, mặc cho số phận..
– Sếp, Ken vừa hạ lệnh bảo tất cả rút lui!
Một thuộc hạ nói lại với Key, Tuấn Anh đứng cạnh cũng nhíu mày đầy khó chịu!
– Chết tiệt, nó điên rồi sao?! – Key quát
– Có vẻ cảnh sát đã gần tới! – Tên đó nói tiếp
– Chó chết, mặc kệ bọn chúng, mau dập lửa đi! – Key nói
– Họ nói… Người đã chết rồi!
Tên đó chần chừ rồi mới nói, chỉ cần một câu cũng khiến Key chết đứng. Tuấn Anh cũng nghe thấy liền sững người, mắt mở to không tin vào sự thật. Key nhìn tên đó rồi nắm cổ áo hắn gằn lên từng chữ một:
– Mày vừa nói gì?
– Họ… Họ nói….. Người bên trong ….. chết rồi!
– Bộp
Tên đó vừa dứt lời Key đã giáng cho hắn ta một đấm khiến tên đó ngã xuống đất. Key lao tới, kéo hắn lên rồi đánh đấm liên tục, khiến tên đó sống dở chết dở. Tuấn Anh cũng những người khác nhanh chóng kéo Key ra, Key điên tiết gầm lên:
– BUÔNG TAO RA!
Tuấn Anh thấy tình hình không ổn liền dùng sức chặt vào gáy khiến Key ngất đi. Cậu ta chỉ thở dài đầy thương tâm rồi ra lệnh cho mọi người mau chóng rút lui. Giờ phút này, Tuấn Anh biết ai nấy đều rất nhạy cảm, kể cả cậu ta cũng vậy…
Khi Key tỉnh dậy, trời đã sáng, Key nằm dài trên giường không muốn xuống, tay gác lên trán nhắm mắt lại. Môi nở nụ cười nhạt, sóng mũi lúc này cũng cay xè. Nhắm nghiền hai mắt lại, cố ý không để thứ nước mằn mặn kia rơi ra. Đến tận lúc này, Key vẫn không thể chấp nhận được sự thật này! Nằm một lát lại thấy khó chịu, Key đành lết xuống giường, cả người đầy mệt mỏi..
Dưới phòng khách, Kino ngồi dựa vào ghế, Ngọc gối đầu trên đùi Kino trên người đắp áo của Kino và cả hai vẫn đang chìm vào giấc ngủ sau một đêm dài tựa như một năm. Trong lúc ngủ, tay Kino nắm lấy tay Ngọc, như muốn an ủi, giúp cô có trọn giấc ngủ. Đối diện đó là Tuấn Anh, cậu ta đang nằm trên cái ghế nhỏ hơn mình nên chân đành gác lên bàn. Bộ dạng ngủ đầy bất mãn, có vẻ tối qua Tuấn Anh đã nhường cái ghế to kia cho đôi trẻ!
Key nhìn bọn họ, quần áo ngày hôm qua vẫn chưa thay ra, ai nấy đều mệt mỏi. Người hầu lúc này không dám phát ra tiếng động, cũng chẳng dám bước vào phòng khác. Key kêu người pha cho mình một tách cà phê, rồi dặn đầu bếp nấu vài món dễ ăn một chút. Key ngồi xuống ghế đơn, mắt nhìn hai bên, bọn trẻ vẫn ngủ nên Key cũng chẳng muốn đánh thức. Cô người hầu vừa đặt ly cà phê xuống, tay lỡ trúng vào chân Tuấn Anh khiến cậu ta tỉnh giấc. Đôi mắt màu xanh rêu mở ra, đôi mắt khép hờ nhìn cô người hầu khiến cô ta không rét mà run. Key ra hiệu cho cô ta lui xuống, cầm ly cà phê uống một ngụm rồi nhìn Tuấn Anh. Cậu ta nhìn thấy Key đang yên vị trước mặt mình liền hừ lạnh một tiếng rồi ngồi dậy, cởi áo bên ngoài ra, xoắn tay áo sơ mi lên rồi đứng dậy đi rửa mặt. Khi trở lại vẫn thấy Key bình thản một cách lạ lùng, ngồi nhấm nháp ly cà phê trên tay, có vẻ anh ta đã bình tĩnh hơn đêm qua..
Tuấn Anh ngồi phịch xuống ghế tạo ra tiếng động khiến Kino mở mắt, nhìn chăm chăm vào cậu ta. Kino nhìn xuống Ngọc đang ngủ say sưa, mắt sưng húp lên, có lẽ cô cần thời gian nữa để bình tĩnh..
– Làm gì ở đây?
Key lúc này lên tiếng, giọng hơi nhỏ tránh việc Ngọc thức giấc nhưng cũng đủ để lọt vào tai Kino và Tuấn Anh. Đặt tách cà phê rỗng xuống, một cô người hầu thấy thế liền lập tức đi lấp đầy tách. Một tách cà phê khác được đặt xuống, Key nhàn nhã cầm lên uống tiếp. Tuấn Anh chỉ nhíu mày rồi nói:
– Anh..không thích cà phê mà?!
-Ừ, không thích! Nhưng Như rất thích..
Key cười nhạt, từ trước đến giờ rất ít khi Key đụng vào loại thức uống này. Nhưng nó lại rất thích, mỗi khi pha thì sẽ sẵn pha cho Key một tách và anh ta chưa bao giờ từ chối. Hôm nay, Key lại muốn uống, càng uống lại càng cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng..
Mọi người đều nín thinh trước câu nói của Key, mặt của Tuấn Anh tối sầm xuống, Kino hít một hơi sâu rồi thở ra…
– Như! Như mày về rồi hả?
Ngọc bỗng thức giấc khi nghe đến tên nó, ngồi bật dậy kêu tên nó trong vô thức. Mọi người ngạc nhiên nhìn Ngọc, Key cũng đặt tách cà phê xuống thở dài đầy nặng nề. Ngọc ngó quanh ngó quất tìm kiếm nó trong vô vọng, rồi lại ngồi thẫn người ra, hai tay nắm chặt áo của Kino như muốn xé làm hai mảnh. Đâu đó trong ngôi biệt thự này vẫn còn vương vấn hơi thở của nó, hình ảnh rồi cả giọng nói. Ngọc cuối gầm mặt xuống, khoé mắt lại cay xè nhưng môi nở nụ cười nhạt:
– Cái con nhỏ này, bỏ đi đâu vậy không biết?
Chưa bao giờ Ngọc yếu đuối như lúc này, nước mắt cứ rơi ra trong vô thức rồi thấm vào áo của Kino. Kino đưa tay kéo Ngọc dựa vào mình, tay vỗ nhẹ vào đầu Ngọc như một lời an ủi. Cô nàng khóc nức nở, người co lại vùi mặt vào áo của Kino. Key chỉ nhìn Ngọc rồi nhắm nghiền mắt lại, khoé mắt cũng cay xè theo. Tuấn Anh trong đầu trống rỗng, chỉ vô thức nhìn vào một khoảng không không xác định.. Được một lúc sau, Ngọc lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay..
– Những người kia đâu?
Key thấy Ngọc ngủ nên mới hỏi, tránh để Ngọc thêm kích động..
– Ken đi đến gặp ba, sau khi ông ấy nghe tin thì ngất xỉu nên Ken phải ở lại đó. Còn Yun thì biến mất, không thấy đâu cả. Cen về bang để thu xếp mọi việc rồi. Kai có lẽ cũng sắp tới đây, Pin cùng những người còn lại đến hiện trường để…
Nói đến đây Tuấn Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, rồi tự nở nụ cười chế giễu bản thân..
– Nhặt cốt!
Key thẳng thừng nói, Tuấn Anh cũng gật đầu xác nhận…
– Chết tiệt thật..
Key buông một câu rồi bước thẳng lên lầu, mặc cho những người khác muốn làm gì thì làm. Bây giờ tâm tình không tốt, có ngồi ở đó cũng chẳng được gì. Key khoá cửa phòng, điện thoại tắt nguồn rồi nằm dài trên giường. Đưa tay với lên chiếc tủ gần đó, cầm lên một khung ảnh. Trong đó là mọi người, tấm hình chụp lúc đi biển. Nó cười rất tươi, nụ cười thuần khiết..
Key nhớ lại ngày đầu tiên gặp nó, cũng chỉ là một dịp tình cờ mà thôi. Nó trên đường đi mua kem về, Key vừa mới giao chiến với bọn du côn xong tâm trạng rất xấu nên chẳng ai dám lại gần. Trên con đường, không hiểu sao Key lại va trúng nó khiến cây kem rớt xuống đất. Key không phân biệt đúng sai, liền quát nó:
– Đi đứng kiểu gì thế hả? Muốn chết sao?!
Lúc này nó mới giương đôi mắt tím lên nhìn đối phương, Key cảm thấy đôi mắt này rất quen. Lúc này mới quan sát nó, mái tóc màu bạch kim cột cao, nước da trắng khiến nó trông nổi bật hơn ai hết..
– Này, anh mới là người đi đứng kiểu gì đó!? Bộ mắt để sau lưng hả??
Nó đứng dậy quát lại khiến Key giật mình. Bộ dạng này rất quen, thật sự rất quen dường như Key đã thấy ở đâu đó rồi. Đứng mãi vẫn không nghĩ ra, Key đành hạ giọng xuống nói:
– Nhóc con, tên gì?
– Anh hỏi làm gì?
– Trả lời mau, lằng nhằng!
– Không!
Nó cứng đầu không chịu nói khiến Key thêm tức. Nhưng lúc này Key lại rất muốn biết tên nó, vì nó rất giống với một người nhưng Key không thể nhớ ra được..
– Nhóc con, cái tên đổi lấy cây kem!
– Không!
– Hai cây
– Không
– Ba cây!
-….không
– Mười cây!
– ……..không
– Rồi ok, một thùng đổi cái tên!
– Kha Thảo Như!
Nó lập tức trả lời, Key ngẩn người rồi bất giác nở nụ cười. Ấn tượng đầu tiên của Key về nó chính là: Rất dễ dụ!
– Ngoan, về nhà đi! – Key cười
– Một thùng kem, nhanh lên! Tiền trao cháo múc, dám ăn quỵt sao?
Key càng cười lớn hơn, bộ dạng này thật sự rất quen. Nó nhìn Key cười còn tưởng anh ta bị điên, đành trách bản thân đã bị lừa nên thở dài…
– Gặp trúng tên điên rồi! – Nó nói
– Nói ai điên? – Key ngưng cười
– Anh đó!
– Đá một phát dính vách bây giờ, về nhà đi!
Key giở giọng lưu manh rồi bỏ đi, tâm tình cũng vui vẻ hơn. Còn nó hậm hực về nhà, tiếc nuối nhớ lại cây kem. Một ngày sau, có người đem đến nhà nó hai thùng kem, loại kem đắc tiền mà nó chưa từng ăn. Lúc đó nó lơ ngơ nhận, trên đó có đính kèm tờ giấy ghi là: ” Nhóc con, sẽ gặp lại! ”
Nằm trên giường nhớ lại chuyện cũ, Key bất giác mỉm cười. Nó đã cho anh ta thấy một khoảng trời khác, khác với cuộc sống Key thường ngày phải đối diện. Nơi đó, không hề có sự bon chen, toan tính của con người. Ở đó, Key thấy được sự thuần khiết từ nó. Key nằm dài trên giường, chỉ nhìn vào khung ảnh…
Ken sau khi nghe tin ba ngất xỉu liền chạy tới, nhìn ông nằm trên giường mà lòng lại càng đau nhói. Chỉ sau một đêm, anh gần như mất hết tất cả. Làm sao anh dám đối mặt với ông đây?!
Đang thất thần nhìn ra cửa sổ, đã qua một đêm, anh vẫn chưa tài nào chợp mắt. Lúc này, ông Bạch tỉnh dậy, nhìn đứa con như người mất hồn đằng kia mà không đành oán trách!
– Minh Phong
Anh giật mình nhìn ông rồi bước tới, quỳ rạp xuống nền, giọng nghèn nghẹn:
– Con trai vô dụng, không làm được gì cả!
Vệ sĩ xung quanh thấy không khỏi bất ngờ, ông Bạch nhìn đứa con trai rồi thở dài, tay đưa lên bóp nhẹ mi tâm, ông sau khi nghe được tin này liền ngất xỉu tại chỗ, với ông đây là cú sốc rất lớn. Người con gái vừa tìm được lại đột ngột qua đời, là ông chưa nghĩ thấu đáo hay là do nó tự gieo mình cho số phận. Người báo cáo nói rõ rằng chính nó đã thế mạng cho Yun, bằng không lúc đó có thể thoát ra được. Nghĩ đến đây, ông vừa đau vừa hận, ông đã quá tin tưởng vào Ken!
– Anh…mau rời khỏi chỗ này, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa!
Ông hạ lệnh đuổi Ken, khiến anh chỉ biết cuối mặt không dám ngẩng lên. Anh biết, đây là lỗi lầm không bao giờ tha thứ được..
– Ba là con không suy nghĩ chu đáo, nên đã để ra sơ suất nên mới…
Anh cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói nhưng không thể bật thành tiếng..
– Bây giờ anh nói thì có tác dụng gì? Anh đường đường là người thừa kế, là kẻ sau này sẽ đứng đầu gia tộc mà lại để xảy ra sơ suất. Ngày anh tìm được con bé, tôi muốn đem con bé về nước nhưng anh không đồng ý, sống chết giữ con bé lại. Để bây giờ là cái gì đây? Bạch Minh Phong, anh nói xem anh làm ra cái gì đây? Em gái anh, anh còn bảo vệ không nỗi thì làm sao tương lai có thể nắm được gia tộc, anh thử nói xem!? Tôi dạy anh thế nào? Một lỗi nhỏ cũng dẫn đến hậu quả không lường. Bây giờ hậu quả xảy ra trước mắt, giáng lên đầu con bé, anh nói xem anh đáng mặt làm anh trai hay không? Anh cút khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Nếu anh muốn cãi lại, anh giỏi thì đem con bé lành lặn về đây, bằng không cái đầu anh tôi cũng không giữ! Cút!
Ông tức giận quát lên, anh nắm chặt hai tay lại, vẫn giữ tư thế cũ mà nghe. Vệ sĩ trong phong cũng cảm giác tử thần đã lảng vảng đâu đây..
– Cậu chủ, cậu hãy ra khỏi đây để ông chủ nghỉ ngơi!
Từ bên ngoài một người đàn ông bước vào, khoác trên người bộ vest chỉnh chu, vẻ chững chạc không thể giấu hết đi vẻ điển trai của anh ta. Đẩy gọng kính lên, đôi mắt sắc bén nhìn về phía anh. Từ người đàn ông này, luôn có nguy hiểm xung quanh anh ta. Ken nhìn anh ta, hít một hơi sâu rồi đứng dậy, cúi chào ba mình góc 90 độ rồi bước ra ngoài..
– Mẹ kiếp!
Anh đấm mạnh vào bức tường trên dãy hành lang, không giấu hết được cơn tức giận. Mặt anh tối sầm lại, lúc này có tiếng bước chân tới gần anh liền nhìn qua rồi nói:
– Alex, mẹ nó anh dám chơi tôi!?
Alex đẩy nhẹ gọng kính, mắt loé ra vào tia sáng nhìn anh rồi nghiêm mặt nói:
– Cậu chủ, là cậu để xảy ra sai sót!
Ken hừ lạnh một tiếng, chân đá vào tường một cái thật mạnh. Alex không khỏi nhíu mày, nói:
– Nếu cậu có ý định làm sập tường thì cứ việc!
– Chết tiệt, anh mà không phải người của ông già thì tôi đã lấy đầu anh rồi!
– Sai sót của cậu không thể không nói với ông chủ, vì có liên quan đến Như… Bạch Hạ Băng!
Alex nói rồi sửa lại, hiện giờ cái tên Kha Thảo Như tạm thời không nên gọi ra. Ken nghiến răng nhìn Alex rồi nói:
– Con mẹ nó, đừng có lôi em tôi vào đây!
Nói rồi anh bỏ đi, mặt đùng đùng sát khí. Sai sót của anh chính là không ngờ nó dám bỏ trốn đến dạ hội. Đó chính là sai sót!
– Mẹ kiếp!
Anh đánh mạnh vào vô lăng rồi lái xe rời đi, trong lòng anh tựa như còn biết bao ẩn khuất. Anh cần về biệt thự, công việc duy nhất chính là tìm được xác nó đã chìm trong biển lửa!
Hắn nằm dài trên ghế, từ đêm qua đã trở về Trang gia. Hắn không muốn về chỗ của anh, vì hắn biết nơi đó chứa nhiều kỉ niệm. Điện thoại hắn cũng tắt nguồn, giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh..
– Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng mình gặp nhau!
– Chúng ta thử cá cược xem
– Trang Hoàng Nhật, tôi thắng rồi…
Từng câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu, hắn khóc cười không xong. Khi con người ta mất thứ gì đó, mới biết trân trọng. Nhưng tại sao, hắn trân trọng ngay từ đầu vẫn mất đi nó..
– Đến cuối cùng, em mới là người vô tâm nhất..
Hắn nhếch môi, nó đi để lại đau thương. Nó đâu biết sẽ có bao nhiêu người suy sụp, đâu biết có bao nhiêu người khóc thương. Đến cuối cùng, nó mới là người buông tay trước..
Đôi mắt bị một tầng nước mỏng che đi, hắn nhắm mắt lại theo đó là giọt nước mắt chảy dài rồi rơi xuống ghế.
Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn. Tưởng rằng sẽ bên nhau cả đời, nhưng khi mở mắt thì đã không còn người bên cạnh.
Hai cái tên Kha Thảo Như – Bạch Hạ Băng đã theo đó mà đi vào lòng người, là một cô bé xinh đẹp đã trải qua bao sóng gió, đau thương để rồi tự gieo mình vào biển lửa. Người con gái trong biển lửa ngày hôm đó, cười rất đẹp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook