Tình Yêu Cấp 2
-
Chương 113
Giọng nói tanh mùi máu, cả không gian đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng hoạt động của điều hoà cùng hơi thở của nó. Nó nuốt nước bọt, bóng tối bao trùm khiến nó không nhìn thấy, chỉ biết dựa vào bản năng..
– Đến đúng lúc lắm, ta đang tìm người trút giận…
Giọng nói vừa dứt, nó cảm thấy có ai đó vừa chạy ngang qua, chân bước lùi về phía sau, người nó khẽ rùng mình. Nó bước được vài bước, đã cảm nhận được thứ sắc bén ngay cổ, lạnh ngắt, nó sơ ý quay đầu, trên cái cổ thon trắng đã có dòng máu đỏ chảy xuống. Nó giật mình, nó biết nếu mình bước thêm một bước nữa, đầu lìa khỏi cổ là điều hiển nhiên..
– Mùi hương này…..
Một bàn tay siết cằm nó, kê khuôn mặt sát vào mặt nó, hít một hơi. Nó cố gắng giẫy dụa, cằm bị bàn tay kia bóp sắp nát ra!
– Đứng im!
Tiếng nói pha lẫn chút giận dữ, nó vẫn chống cự, cảm giác như xương mặt sắp nát vụn ra. Đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt, cố gắng kéo bàn tay kia ra, và dù nó có cố gắng đến mấy cũng không được!
Bỗng bàn tay kia buông ra, ánh sáng trong phòng hiện lên, nó thở dồn dập. Ngước lên nhìn người con trai đối diện, đôi mắt có vài cọng gân màu đỏ hiện lên, con ngươi tím như viên đá quý sâu thẳm, thân hình cao lớn, mái tóc phũ xuống khuôn mặt tuấn tú kia. Nó nhìn anh, đây là lần đầu tiên nó thấy bộ dạng này, chẳng có tí gì gọi là sự sống cả, xung quanh anh, bao trùm là cái chết. Anh chẳng nói gì, bước về phía ghế đối diện nó, ngồi xuống, gác chéo chân, hai tay đan lại, khí phách khiến người ta sợ đến run người
– Bước ra ngoài!
Anh nói, như nhắc nhở nó đang đứng thẫn người. Nó giật mình, nhìn anh, đúng như Key nói, tốt nhất không nên đụng vào anh, ít nhất là lúc này!
– Thực, xin lỗi… – Nó nói, giọng nhỏ sợ sệt
– Không nhắc lại lần hai! – Anh vẫn lạnh lùng
– Em…em….
Đứng trước anh, dù có lạnh đến thế nào, kiên cường đến thế nào, nó vẫn có chút sợ anh. Anh nhìn nó, không có ý định thay đổi lời nói:
– Bước ra!
– Tại sao anh lại nổi giận chứ? Nếu đã nổi giận như vậy, thì ngay từ đầu mặc kệ em đi. Quan tâm chi rồi tức giận?
Nó nói lại, lời nói chứa sự uất ức, nó biết lỗi của mình nhưng nó vẫn ngoan cố cãi lại anh. Nó muốn nói chuyện với anh, khi đó, có lẽ buồn phiền sẽ vơi đi..
– Tại sao anh quan tâm em? Vì em là em gái của anh. Hành động của em là hành động ngu xuẩn. Em nói em trưởng thành? Vậy đó là việc của một người trưởng thành làm sao?
– Ừ, em ngu xuẩn vậy đó! Vậy thì anh mặc kệ em đi, đừng quan tâm đến em nữa, mặc em sống chết thế nào! Anh đừng quan tâm nữa
– Em còn dám mở miệng ra nói những lời đó? Em đừng chọc giận anh! Đi về phòng đi!
Anh quát lớn, muốn không giận cũng đã giận. Nó đứng đó, hai tay nắm chặt lại, mắt ngấn nước.
– Ừ em nói đó thì sao? Anh không chịu được? Được, vậy đuổi em đi, giết chết em đi!
– Thật là không coi ai ra gì!
Anh nói, hai tay đan chặt vào nhau, cố giữ cơn giận không bùng nổ. Nếu là người khác đứng trước mặt anh, đã bị phanh thây rồi!
– Ừ em quá đáng. Là em sai, em thừa nhận. Là em ngu xuẩn, con nít. Nhưng chỉ là, em không muốn phiền mọi người thôi!
Nó bỗng hét lên, không biết từ lúc nào, nước mắt đã chảy dài. Nó đau lòng đến vậy đấy…. Anh lẳng lặng nhìn nó
– Em không muốn thấy anh 2 phải lo lắng nữa, em không muốn nhìn thấy anh 3 thức suốt đêm chăm em. Em lại càng không muốn vì bản thân mà người khác bị trách phạt…
Nó nói, đã bao lâu rồi, nó mới thành thật với bản thân..
– Em đã từng muốn chết đi, từng mong rằng sẽ không gặp được anh. Mong rằng sau mỗi giấc ngủ, mọi chuyện vẫn như cũ, những gì đã xảy ra chỉ là cơn ác mộng. Em mong rằng, mọi chuyện đừng hoá đến đau lòng đến vậy…
Nó mỉm cười, nước mắt vẫn chảy dài, khiến người khác nhìn vào, cảm thấy đau lòng. Anh chăm chú nhìn từng giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt kia, vẫn im lặng, không nói một từ
– Làm sao có thể nói chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể chắc rằng, anh, mọi người không phải là người tiếp theo?
Nó hét, những giọt nước mắt cứ lăn dài, đỉnh điểm của sự chịu đựng, sắp vỡ tan. Kích động, nó hoàn toàn bị kích động!
Nó hít một hơi thật sâu, môi hơi nhếch lên, dùng tay lau đi nước mắt đang lăn trên gò má. Nhưng càng lau, nước mắt càng chảy dài hơi, nó cứ lau, rồi lau. Nước mắt, vẫn không dứt!
– Anh nói xem.. Em phải làm sao?
Nó ngước lên, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, môi nở nụ cười tan thương, như nỗi niềm đều được giấu sâu nụ cười ấy. Anh vẫn vậy, vẫn im lặng tựa vào ghế nhìn nó. Nó quay người, định bước ra khỏi phòng nhưng chưa bước được bao nhiêu thì mọi thứ trước đều tối sầm đi, cả cơ thể loạng choạng ngã xuống. Nó còn tưởng mình sẽ ngã xuống nền đất, nhưng không. Anh đã kịp thời đỡ nó, kéo nó vào lòng. Nó ngẩng đầu lên, nhìn anh, anh khẽ nhíu mày rồi bất giác thở dài
– Em, đúng là luôn khiến người khác bận tâm
Anh nói rồi để nó dựa hẳn vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc dài. Nó mệt mỏi, đôi chân mềm nhũn ra, đôi mắt đỏ hoe khép hờ. Anh cẩn thận bế nó lên, rồi đặt lên giường mình. Nó mở mắt ra nhìn anh, anh cũng chẳng còn bộ dạng hững hờ vô tâm thay vào đó là sự ấm áp, dịu dàng..
– Em phải làm sao? Được, anh sẽ cho em biết…
Anh ngồi cạnh nó, kéo chăn đắp cho nó, đôi mắt hiền hoà hơn hẳn, đôi mắt kia đúng là khiến người khác say mê
– Cả cuộc đời này, em chỉ cần sống thật tốt, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo. Em chẳng cần lo lắng gì cả, chẳng cần lấy chồng, và anh cũng chẳng có ý định gả em. Em, cứ để anh nuôi!
Anh cười, ánh mắt có tia ấm áp, như giữa bầu trời xám xịt lại có ánh nắng mặt trời. Nó ngơ ra rồi cười, ấm áp thật đấy…
– Em ngủ ngoan!
Anh cuối người xuống, hôn nhẹ vào trán. Như bị giọng nói mê hoặc, nó cũng dần chìm vào giấc ngủ, mang theo cả nỗi niềm
Anh khẽ thở hắt ra, quả là đêm nay dài thật, nhìn lên đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng. Anh bước tới bàn làm việc gần giường, tiếp tục làm công việc dang dở, lâu lâu lại ngước lên nhìn cô em gái đang say giấc nồng trên giường…
Cả cuộc đời nó là một vở bi kịch, đầy đau thương cùng với nước mắt. Anh, đến suốt quãng đời còn lại, việc anh cần làm là bù đắp vào những lổ hổng trong tâm hồn nó. Anh cũng chẳng cần có thằng em rể, anh có thể nuôi nó đến mấy kiếp sau, việc gì phải gả nó? Nghĩ đến đây anh khẽ rùng mình, như có dòng điện chạy ngang qua. Anh nhìn sang góc trên cùng trần nhà, ở đó có một chấm nhỏ màu đen, nếu không tinh ý sẽ không phát hiện được. Đó là camera, trong toà nhà này, mọi chỗ đều có cả, mọi việc diễn ra đều được kiểm soát chặt chẽ, dưới sự điều hành của hắn ta, Trang Hoàng Nhật!
Lúc này điện thoại anh báo có tin nhắn từ ai đó, mở lên xem, môi anh nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn hảo.
– Thử xem!
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn 2 chữ nhưng chứa rất nhiều hàm ý, xoay xoay điện thoại trên tay, nhìn lên camera, vẻ mặt đùa cợt đối phương!
Ai đó sau khi nghe thấy anh không gả, liền cười lạnh, nhắn tin cho anh. Nhưng biểu hiện của anh khiến ai kia lại thêm thích thú. Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng chíu ra từ màn hình vi tính, tay cầm ly cà phê khói bóc nghi ngút, cả không gian lạnh, cảnh tượng thực khiến người ta nhìn vào không khỏi si mê. Trên chiếc ghế, cả thân hình to lớn đang ngồi, chân gác lên bàn, ngửi mùi thơm từ ly cà phê
– Bạch Minh Phong, Trương Quy Hoàng, dám đối đầu với tôi sao? Thứ gì tôi muốn, dù bằng thủ đoạn tàn độc nhất tôi cũng phải có được…
Giọng nói trầm thấp, sặc mùi thuốc súng. Chàng trai nhấm nháp ly cà phê, rồi đứng lên bước vào phòng tắm. Cởi áo ra, nước da màu đồng, ngực rắn chắc, đây là thân hình của một chàng trai 18 tuổi. Thân hình, đúng là khiến phái nữ chết mê chết mệt, lại thêm khuôn mặt ma mị kia, khiến người ta không khỏi động lòng ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Làn nước nóng, hơi nước bốc lên, một lát sau, chàng trai bước ra, mái tóc ướt phũ xuống khuôn mặt, chiếc khăn trên đầu. Ngồi lại vào ghế, rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào những số liệu, con chữ trên màn hình…..
Ánh nắng mặt trời khiến căn phòng sáng hơn đêm qua, nó chợt thức giấc, đây đâu phải phòng nó? Nó định ngồi dậy nhưng chợt phát hiện có thứ gì đó đè trên bụng mình, nó quay sang, là anh. Đêm qua, anh làm việc đến tận lúc trời hửng sáng, đành phải bất chấp lên nằm kế nó. Khuôn mặt khi ngủ của anh, thật rất đáng yêu, mái tóc bạch kim phũ xuống đôi mắt mệt nhoài kia. Anh vẫn còn mặc áo sơmi cùng quần dài, nhường luôn chăn cho nó, chỉ đặt cánh tay ôm hờ. Nó định nhẹ nhàng gỡ tay anh thì:
– Nằm yên không được sao? Ngủ tiếp đi, em gái!
Giọng ngái ngủ, anh bị đánh thức khi nó cứ loay hoay. Kéo nó đang cuộc trong lớp chăn, anh ôm như một cái gối ôm. Cảnh tượng thực khiến người khác hiểu lầm ><. Cằm đặt lên đầu nó, anh lại chìm vào giấc ngủ
Nhưng giấc ngủ không tiếp tục được bao nhiêu thì bị ai đó phá, cánh cửa phòng anh mở ra. Ai đó kéo nó ra, lấy gối đập thẳng mặt anh
– Xuống ăn sáng!
Hắn dùng gối đập thật mạnh vào anh, dù gối có mềm thì với lực của hắn, cú đó quả là rất thốn.
– Yaaaaaaaaaaa, cái tên này, mày điên à!
Anh cáu lên ngồi dậy, quay sang quát hắn, mắt anh có vài gân đỏ nổi lên, đúng là anh em như một, bị đánh thức là cáu hẳn lên.-.! Hắn đứng im, hai tay đút vào túi quần, mặt như không có gì xảy ra
– Có lòng tốt muốn kêu mày xuống ăn sáng thôi! – Hắn nhún vai
– Mày có lòng tốt như thế từ khi nào vậy?
Anh vò đầu, mái tóc rối xù lên, mắt nhìn sang hắn, hắc khí lan toả! Hắn nhếch mép, nhìn anh rồi nói:
– Tốt thế thôi! Chú mày còn muốn gì nữa?
– Thế á? Cảm ơn lòng tốt của chú, tôi không đói!
Nói rồi anh quay kéo nó đang còn ngơ ra, nằm xuống giường rồi ôm nó, mắt nhắm thật chặt. Nó còn chưa phản ứng kịp thì đã nằm trong lòng anh, mắt nhìn sang hắn. Khuôn mặt hắn tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào nó! Mặt nó bỗng chốc nóng lên, chẳng phải nó đang né tránh hắn sao? Gặp nhau trong tình huống này, đúng là ông trời phụ lòng kẻ đáng thương như nó mà
– Bạch Minh Phong, mày biết mày đang làm gì không hả?
Giọng nói trầm ổn, sặc mùi sát khí, hắn nhìn anh. Anh nhíu mày rồi mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt có tia thích thú. Anh vuốt nhẹ tóc nó, cười gian tà
– Hửm? Làm sao? – Anh hỏi ngược lại
– Hành vi của mày có thể bị kết tội là xâm hại trẻ em dưới 18 tuổi! – Hắn nói
– Ngủ chung với em gái ruột, tại sao lại là có tội? – Anh nhếch mép
– Tại sao lại không?
– Tại vì, đây là em gái tao! – Anh nói, một điều hiển nhiên
– Vậy sao? Nhưng xin lỗi Bạch thiếu gia, lời nói của Trang Hoàng Nhật tôi đây, còn hơn cả phán quyết của toà án!
Nói rồi hắn kéo nó ra, nó mất đà ngã vào người hắn, tim đập nhanh. Anh nhíu mày, rồi đứng dậy:
– Xin lỗi, tôi không phải người tuân theo pháp luật!
Anh kéo tay nó, vậy là anh thì nắm lấy tay phải, còn hắn thì nắm lấy tay trái. Hai bên giằng co mà không nghĩ đến người ở giữa sắp rách ra làm đôi.
– Bạch thiếu gia, Trang thiếu gia, vui lòng buông tay em gái tôi ra, nếu không đừng trách tôi vô tình!
—————————-
Đang định đổi từ biệt danh sang tên thiệt! Được không?.-.
(Còn tiếp)
– Đến đúng lúc lắm, ta đang tìm người trút giận…
Giọng nói vừa dứt, nó cảm thấy có ai đó vừa chạy ngang qua, chân bước lùi về phía sau, người nó khẽ rùng mình. Nó bước được vài bước, đã cảm nhận được thứ sắc bén ngay cổ, lạnh ngắt, nó sơ ý quay đầu, trên cái cổ thon trắng đã có dòng máu đỏ chảy xuống. Nó giật mình, nó biết nếu mình bước thêm một bước nữa, đầu lìa khỏi cổ là điều hiển nhiên..
– Mùi hương này…..
Một bàn tay siết cằm nó, kê khuôn mặt sát vào mặt nó, hít một hơi. Nó cố gắng giẫy dụa, cằm bị bàn tay kia bóp sắp nát ra!
– Đứng im!
Tiếng nói pha lẫn chút giận dữ, nó vẫn chống cự, cảm giác như xương mặt sắp nát vụn ra. Đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt, cố gắng kéo bàn tay kia ra, và dù nó có cố gắng đến mấy cũng không được!
Bỗng bàn tay kia buông ra, ánh sáng trong phòng hiện lên, nó thở dồn dập. Ngước lên nhìn người con trai đối diện, đôi mắt có vài cọng gân màu đỏ hiện lên, con ngươi tím như viên đá quý sâu thẳm, thân hình cao lớn, mái tóc phũ xuống khuôn mặt tuấn tú kia. Nó nhìn anh, đây là lần đầu tiên nó thấy bộ dạng này, chẳng có tí gì gọi là sự sống cả, xung quanh anh, bao trùm là cái chết. Anh chẳng nói gì, bước về phía ghế đối diện nó, ngồi xuống, gác chéo chân, hai tay đan lại, khí phách khiến người ta sợ đến run người
– Bước ra ngoài!
Anh nói, như nhắc nhở nó đang đứng thẫn người. Nó giật mình, nhìn anh, đúng như Key nói, tốt nhất không nên đụng vào anh, ít nhất là lúc này!
– Thực, xin lỗi… – Nó nói, giọng nhỏ sợ sệt
– Không nhắc lại lần hai! – Anh vẫn lạnh lùng
– Em…em….
Đứng trước anh, dù có lạnh đến thế nào, kiên cường đến thế nào, nó vẫn có chút sợ anh. Anh nhìn nó, không có ý định thay đổi lời nói:
– Bước ra!
– Tại sao anh lại nổi giận chứ? Nếu đã nổi giận như vậy, thì ngay từ đầu mặc kệ em đi. Quan tâm chi rồi tức giận?
Nó nói lại, lời nói chứa sự uất ức, nó biết lỗi của mình nhưng nó vẫn ngoan cố cãi lại anh. Nó muốn nói chuyện với anh, khi đó, có lẽ buồn phiền sẽ vơi đi..
– Tại sao anh quan tâm em? Vì em là em gái của anh. Hành động của em là hành động ngu xuẩn. Em nói em trưởng thành? Vậy đó là việc của một người trưởng thành làm sao?
– Ừ, em ngu xuẩn vậy đó! Vậy thì anh mặc kệ em đi, đừng quan tâm đến em nữa, mặc em sống chết thế nào! Anh đừng quan tâm nữa
– Em còn dám mở miệng ra nói những lời đó? Em đừng chọc giận anh! Đi về phòng đi!
Anh quát lớn, muốn không giận cũng đã giận. Nó đứng đó, hai tay nắm chặt lại, mắt ngấn nước.
– Ừ em nói đó thì sao? Anh không chịu được? Được, vậy đuổi em đi, giết chết em đi!
– Thật là không coi ai ra gì!
Anh nói, hai tay đan chặt vào nhau, cố giữ cơn giận không bùng nổ. Nếu là người khác đứng trước mặt anh, đã bị phanh thây rồi!
– Ừ em quá đáng. Là em sai, em thừa nhận. Là em ngu xuẩn, con nít. Nhưng chỉ là, em không muốn phiền mọi người thôi!
Nó bỗng hét lên, không biết từ lúc nào, nước mắt đã chảy dài. Nó đau lòng đến vậy đấy…. Anh lẳng lặng nhìn nó
– Em không muốn thấy anh 2 phải lo lắng nữa, em không muốn nhìn thấy anh 3 thức suốt đêm chăm em. Em lại càng không muốn vì bản thân mà người khác bị trách phạt…
Nó nói, đã bao lâu rồi, nó mới thành thật với bản thân..
– Em đã từng muốn chết đi, từng mong rằng sẽ không gặp được anh. Mong rằng sau mỗi giấc ngủ, mọi chuyện vẫn như cũ, những gì đã xảy ra chỉ là cơn ác mộng. Em mong rằng, mọi chuyện đừng hoá đến đau lòng đến vậy…
Nó mỉm cười, nước mắt vẫn chảy dài, khiến người khác nhìn vào, cảm thấy đau lòng. Anh chăm chú nhìn từng giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt kia, vẫn im lặng, không nói một từ
– Làm sao có thể nói chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể chắc rằng, anh, mọi người không phải là người tiếp theo?
Nó hét, những giọt nước mắt cứ lăn dài, đỉnh điểm của sự chịu đựng, sắp vỡ tan. Kích động, nó hoàn toàn bị kích động!
Nó hít một hơi thật sâu, môi hơi nhếch lên, dùng tay lau đi nước mắt đang lăn trên gò má. Nhưng càng lau, nước mắt càng chảy dài hơi, nó cứ lau, rồi lau. Nước mắt, vẫn không dứt!
– Anh nói xem.. Em phải làm sao?
Nó ngước lên, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, môi nở nụ cười tan thương, như nỗi niềm đều được giấu sâu nụ cười ấy. Anh vẫn vậy, vẫn im lặng tựa vào ghế nhìn nó. Nó quay người, định bước ra khỏi phòng nhưng chưa bước được bao nhiêu thì mọi thứ trước đều tối sầm đi, cả cơ thể loạng choạng ngã xuống. Nó còn tưởng mình sẽ ngã xuống nền đất, nhưng không. Anh đã kịp thời đỡ nó, kéo nó vào lòng. Nó ngẩng đầu lên, nhìn anh, anh khẽ nhíu mày rồi bất giác thở dài
– Em, đúng là luôn khiến người khác bận tâm
Anh nói rồi để nó dựa hẳn vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc dài. Nó mệt mỏi, đôi chân mềm nhũn ra, đôi mắt đỏ hoe khép hờ. Anh cẩn thận bế nó lên, rồi đặt lên giường mình. Nó mở mắt ra nhìn anh, anh cũng chẳng còn bộ dạng hững hờ vô tâm thay vào đó là sự ấm áp, dịu dàng..
– Em phải làm sao? Được, anh sẽ cho em biết…
Anh ngồi cạnh nó, kéo chăn đắp cho nó, đôi mắt hiền hoà hơn hẳn, đôi mắt kia đúng là khiến người khác say mê
– Cả cuộc đời này, em chỉ cần sống thật tốt, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo. Em chẳng cần lo lắng gì cả, chẳng cần lấy chồng, và anh cũng chẳng có ý định gả em. Em, cứ để anh nuôi!
Anh cười, ánh mắt có tia ấm áp, như giữa bầu trời xám xịt lại có ánh nắng mặt trời. Nó ngơ ra rồi cười, ấm áp thật đấy…
– Em ngủ ngoan!
Anh cuối người xuống, hôn nhẹ vào trán. Như bị giọng nói mê hoặc, nó cũng dần chìm vào giấc ngủ, mang theo cả nỗi niềm
Anh khẽ thở hắt ra, quả là đêm nay dài thật, nhìn lên đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng. Anh bước tới bàn làm việc gần giường, tiếp tục làm công việc dang dở, lâu lâu lại ngước lên nhìn cô em gái đang say giấc nồng trên giường…
Cả cuộc đời nó là một vở bi kịch, đầy đau thương cùng với nước mắt. Anh, đến suốt quãng đời còn lại, việc anh cần làm là bù đắp vào những lổ hổng trong tâm hồn nó. Anh cũng chẳng cần có thằng em rể, anh có thể nuôi nó đến mấy kiếp sau, việc gì phải gả nó? Nghĩ đến đây anh khẽ rùng mình, như có dòng điện chạy ngang qua. Anh nhìn sang góc trên cùng trần nhà, ở đó có một chấm nhỏ màu đen, nếu không tinh ý sẽ không phát hiện được. Đó là camera, trong toà nhà này, mọi chỗ đều có cả, mọi việc diễn ra đều được kiểm soát chặt chẽ, dưới sự điều hành của hắn ta, Trang Hoàng Nhật!
Lúc này điện thoại anh báo có tin nhắn từ ai đó, mở lên xem, môi anh nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn hảo.
– Thử xem!
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn 2 chữ nhưng chứa rất nhiều hàm ý, xoay xoay điện thoại trên tay, nhìn lên camera, vẻ mặt đùa cợt đối phương!
Ai đó sau khi nghe thấy anh không gả, liền cười lạnh, nhắn tin cho anh. Nhưng biểu hiện của anh khiến ai kia lại thêm thích thú. Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng chíu ra từ màn hình vi tính, tay cầm ly cà phê khói bóc nghi ngút, cả không gian lạnh, cảnh tượng thực khiến người ta nhìn vào không khỏi si mê. Trên chiếc ghế, cả thân hình to lớn đang ngồi, chân gác lên bàn, ngửi mùi thơm từ ly cà phê
– Bạch Minh Phong, Trương Quy Hoàng, dám đối đầu với tôi sao? Thứ gì tôi muốn, dù bằng thủ đoạn tàn độc nhất tôi cũng phải có được…
Giọng nói trầm thấp, sặc mùi thuốc súng. Chàng trai nhấm nháp ly cà phê, rồi đứng lên bước vào phòng tắm. Cởi áo ra, nước da màu đồng, ngực rắn chắc, đây là thân hình của một chàng trai 18 tuổi. Thân hình, đúng là khiến phái nữ chết mê chết mệt, lại thêm khuôn mặt ma mị kia, khiến người ta không khỏi động lòng ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Làn nước nóng, hơi nước bốc lên, một lát sau, chàng trai bước ra, mái tóc ướt phũ xuống khuôn mặt, chiếc khăn trên đầu. Ngồi lại vào ghế, rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào những số liệu, con chữ trên màn hình…..
Ánh nắng mặt trời khiến căn phòng sáng hơn đêm qua, nó chợt thức giấc, đây đâu phải phòng nó? Nó định ngồi dậy nhưng chợt phát hiện có thứ gì đó đè trên bụng mình, nó quay sang, là anh. Đêm qua, anh làm việc đến tận lúc trời hửng sáng, đành phải bất chấp lên nằm kế nó. Khuôn mặt khi ngủ của anh, thật rất đáng yêu, mái tóc bạch kim phũ xuống đôi mắt mệt nhoài kia. Anh vẫn còn mặc áo sơmi cùng quần dài, nhường luôn chăn cho nó, chỉ đặt cánh tay ôm hờ. Nó định nhẹ nhàng gỡ tay anh thì:
– Nằm yên không được sao? Ngủ tiếp đi, em gái!
Giọng ngái ngủ, anh bị đánh thức khi nó cứ loay hoay. Kéo nó đang cuộc trong lớp chăn, anh ôm như một cái gối ôm. Cảnh tượng thực khiến người khác hiểu lầm ><. Cằm đặt lên đầu nó, anh lại chìm vào giấc ngủ
Nhưng giấc ngủ không tiếp tục được bao nhiêu thì bị ai đó phá, cánh cửa phòng anh mở ra. Ai đó kéo nó ra, lấy gối đập thẳng mặt anh
– Xuống ăn sáng!
Hắn dùng gối đập thật mạnh vào anh, dù gối có mềm thì với lực của hắn, cú đó quả là rất thốn.
– Yaaaaaaaaaaa, cái tên này, mày điên à!
Anh cáu lên ngồi dậy, quay sang quát hắn, mắt anh có vài gân đỏ nổi lên, đúng là anh em như một, bị đánh thức là cáu hẳn lên.-.! Hắn đứng im, hai tay đút vào túi quần, mặt như không có gì xảy ra
– Có lòng tốt muốn kêu mày xuống ăn sáng thôi! – Hắn nhún vai
– Mày có lòng tốt như thế từ khi nào vậy?
Anh vò đầu, mái tóc rối xù lên, mắt nhìn sang hắn, hắc khí lan toả! Hắn nhếch mép, nhìn anh rồi nói:
– Tốt thế thôi! Chú mày còn muốn gì nữa?
– Thế á? Cảm ơn lòng tốt của chú, tôi không đói!
Nói rồi anh quay kéo nó đang còn ngơ ra, nằm xuống giường rồi ôm nó, mắt nhắm thật chặt. Nó còn chưa phản ứng kịp thì đã nằm trong lòng anh, mắt nhìn sang hắn. Khuôn mặt hắn tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào nó! Mặt nó bỗng chốc nóng lên, chẳng phải nó đang né tránh hắn sao? Gặp nhau trong tình huống này, đúng là ông trời phụ lòng kẻ đáng thương như nó mà
– Bạch Minh Phong, mày biết mày đang làm gì không hả?
Giọng nói trầm ổn, sặc mùi sát khí, hắn nhìn anh. Anh nhíu mày rồi mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt có tia thích thú. Anh vuốt nhẹ tóc nó, cười gian tà
– Hửm? Làm sao? – Anh hỏi ngược lại
– Hành vi của mày có thể bị kết tội là xâm hại trẻ em dưới 18 tuổi! – Hắn nói
– Ngủ chung với em gái ruột, tại sao lại là có tội? – Anh nhếch mép
– Tại sao lại không?
– Tại vì, đây là em gái tao! – Anh nói, một điều hiển nhiên
– Vậy sao? Nhưng xin lỗi Bạch thiếu gia, lời nói của Trang Hoàng Nhật tôi đây, còn hơn cả phán quyết của toà án!
Nói rồi hắn kéo nó ra, nó mất đà ngã vào người hắn, tim đập nhanh. Anh nhíu mày, rồi đứng dậy:
– Xin lỗi, tôi không phải người tuân theo pháp luật!
Anh kéo tay nó, vậy là anh thì nắm lấy tay phải, còn hắn thì nắm lấy tay trái. Hai bên giằng co mà không nghĩ đến người ở giữa sắp rách ra làm đôi.
– Bạch thiếu gia, Trang thiếu gia, vui lòng buông tay em gái tôi ra, nếu không đừng trách tôi vô tình!
—————————-
Đang định đổi từ biệt danh sang tên thiệt! Được không?.-.
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook