Tình Yêu Cấp 2
-
Chương 110: Tôi trả anh , bằng cái mạng của cô ta!
Nó đành phải ở nhà dưỡng bệnh, để không xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng nghỉ ở nhà, nó đi học thì hắn đi học, nó đi chơi thì hắn đi chơi, nói chung: Hắn bên cạnh nó 24/24!
Rốt cuộc vết thương cũng lành, tình trạng sức khoẻ cũng khá lên rất nhiều, ông Bạch vẫn đắn đo lắm mới cho nó đi học. Nó muốn hoàn thành chương trình! Cứ như vậy nó vui vẻ đến trường, ngày qua ngày..
Hôm nay, sau khi tập luyện xong nó cùng Ngọc xuống căng-tin, vừa xuống bỗng có chàng trai chạy tới trước mặt nó. Nó ngước lên nhìn, nổi tiếng là máu lạnh nên ít ai dám lại gần, anh ta hít một hơi sâu:
– Quà …. Quà này … Dành cho em!
Anh ta đưa ra một hộp quà, được gói rất kĩ, thể hiện sự tỉ mỉ của người tặng. Nó nhướng mày rồi nhìn xung quanh, tay chỉ vào bản thân:
– Tôi?
– ….. Mong em nhận!
Anh ta nói, nhìn thẳng vào mắt nó, như bị đôi mắt tím cuốn đi. Nó hơi bất ngờ, Ngọc đứng kế bên huých tay nó:
– Kìa! Người ta thành khẩn quá – Ngọc cười
– Anh có lộn tôi với ai không? – Nó hỏi lại
– Tôi… Tôi thích em, Kha Thảo Như!
– Ố ồ! Gì đây gì đây!?
Đúng lúc đó, Cen cùng anh, Key, Yun bước tới. Cen thích thú nói:
– Tỏ tình sao?
Nó bất ngờ quay lại, nhìn anh và Key.. Mặt gian tà!!!
– Mày trả lời đi kìa!
Ngọc hối thúc nó, nó chần chừ rồi thở dài:
– Ý anh là sao? – Nó nhìn anh ta
– Ý tôi là… Là mong em có thể nhận món quà này!
– …. Cảm ơn anh!
Nó đưa tay lấy hộp quà kèm theo nụ cười dịu dàng khiến bao chàng trai say đắm, anh chàng kia thấy thế vui mừng. Nhưng vui chả được bao lâu thì hắn bước tới, vẻ mặt đùng đùng sát khí:
– Tặng xong rồi, sao không cút đi? Chướng mắt!
Hắn nhìn anh ta, mặt không cảm xúc, anh chàng kia nghe thế liền bỏ chạy. Nó ngước lên nhìn hắn không nói gì rồi bước lại bàn ăn ngồi, mọi người cũng ngồi xuống theo!
– Hôm ngày gì vậy? – Nó hỏi Ngọc
– Valentine, 14/2!
Nghe Ngọc nói xong, nó suy nghĩ một hồi, hèn chi anh ta lại đi tặng quà cho nó. Nó nhìn một hồi rồi lại buôn chuyện với Ngọc, chẳng thèm để tâm đến!
Lúc này, có một vài cô gái đến tặng quà cho lũ con trai, nhiều vố số kể. Họ cũng chỉ biết nhận, không nên từ chối..
Bỗng nó ngưng không buôn chuyện với Ngọc, đưa mắt nhìn sang hướng khác. Nếu như nó không lầm, là Thu!
– Thu? – Nó nói
– Cô ta vào đây làm gì vậy? – Ngọc tỏ vẻ khó chịu nói
Nó liếc mắt sang hắn, hắn đang nhìn Thu, ánh mắt đó, nó không thể thấy được cảm xúc của hắn. Thu bước tới, thu hút sự chú ý của nhiều người:
– Anh Nhật! – Thu mỉm cười
– Em đến đây làm gì? – Yun lạnh lùng
– Có việc! – Thu nói
– Vậy thì giải quyết lẹ rồi rời khỏi đây!
Nói xong hắn đứng lên, bước được vài bước thì Thu kéo hắn lại rồi đi tới trước mặt cản đường hắn
– Lại làm sao? – Hắn nhíu mày
– Hôm nay, Valentine, em có quà cho anh!
Thu đưa ra một hộp quà, hắn nhìn món quà rồi nhìn Thu. Thu đang mỉm cười nhìn hắn, đứng trước mặt hắn là người con gái hắn từng yêu rất sâu đậm, rồi cũng là người đã đem đến nỗi đau tột cùng. Giờ lại đứng trước mặt, tặng quà sao? Nực cười!
– Em xin lỗi vì hành động lúc đó! Chỉ xin anh nhận món quà này, quả thật, em còn… thích anh nhiều lắm!
Nói đến đây, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Thu, hắn có chút chạnh lòng. Hắn bất giác đưa tay lên lau nước mắt cho Thu, hành động nhẹ nhàng, trong thâm tâm, hình ảnh của Thu đôi khi lại hiện về. Nụ cười, giọng nói, cử chỉ, hắn đã từng yêu Thu sâu đậm.
Nó ngồi trên ghế, nhìn cặp đôi trước mặt, lòng cảm thấy nhói kèm theo sự phẫn nộ. Nó không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này! Ngọc lúc này nhìn sang nó, huých nhẹ vào tay:
– Này! Sắc mặt không tốt rồi đấy! – Ngọc nói
– Bình thường! – Nó hờ hững
Lúc này anh cũng quay sang nhìn nó, anh biết nó nghĩ gì. Key bất giác nhìn theo, rõ ràng con nhóc này đang ghen! Nó im lặng, nhìn chằm chằm vào hai người kia. Lúc này TA cùng Kai từ đằng sau đi lên, TA ngồi xuống cạnh nó, tay đặt lên vai:
– Bình tĩnh! – TA cười
– Có mất bình tĩnh đâu?
Nó trả lời mà không thèm nhìn TA một cái, TA thở dài rồi cười. Lúc này, Thu bỗng ôm chầm lấy hắn:
– Em yêu anh! Em thật sự yêu anh! Em về đây là vì anh! Em yêu anh, Trang Hoàng Nhật!
Yun sững sờ, không kháng cự, mọi người xung quanh hò hét, như thể chúc mừng cho cặp đôi này!
– Có gì về nhà nói! – Hắn nhẹ nhàng nói
Thu như giả vờ không nghe, ôm chặt lấy hắn khóc. Hắn cũng ôm, lúc này, hắn biết mình bị lung lay!
Như đổ dầu vô lửa sau khi hắn ôm Thu, nó đứng dậy, mặt tối sầm. Mọi người quay sang nhìn nó, biết là sẽ có chuyện xảy ra! Trong khi mọi người đang hò hét, nó giật mạnh đôi bông tai, cả chiếc lắc ra
– Mày làm gì vậy? – Ngọc giật mình
Nó không nói, bước tới chỗ cặp đôi hạnh phúc kia. Hắn lúc này nhìn nó, mắt họ chạm nhau:
– Chúc mừng!
Nó nói, hai tay nắm chặt lại, Thu buông hắn ra, tự động nắm lấy tay hắn. Khuôn mặt nó, vẫn bình thường như mọi ngày, như đối mặt với người lạ:
– Trả anh!
Từ trên tay nó, đôi bông tai cùng chiếc lắc rơi xuống, mọi người im lặng, không còn tiếng hò hét nữa. Hắn nhìn nó, không nói tiếng nào:
– Đây là …? – Thu thắc mắc
Nó không trả lời, mắt vẫn nhìn hắn như đợi một lời giải thích. Nhưng giải thích về việc gì? Và có gì để giải thích? Càng nghĩ nó càng tức giận, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng khi biển im lặng thì sau đó là trận cuồng phong bão tố!
– Anh, đây là gì? – Thu lắc tay hắn, giương đôi mắt ngây thơ ra
– Không là gì cả!
Hắn nói, không thiết tha, chỉ là 4 chữ bình thường nhưng sao nó lại nhói đến vậy? Nhưng lúc này, cơn giận lấn áp, vừa đau vừa hận! Thu bước tới và cuối xuống, định nhặt những món trang sức lên thì, bàn chân ai đó đã giẫm lên! Là nó! Mọi người ngạc nhiên nhìn, Ngọc cảm thấy tình hình, liền chạy đến bên nó:
– Từ từ nói chuyện! Không nên đạp lên như vậy! – Ngọc nói
Nghe Ngọc nói, nó càng tức thêm, Thu đứng thẳng dậy, đối mặt với nó! Lúc này hắn bước tới kéo Thu về phía mình, quả thật, châm dầu vào biển lửa đây mà!
– Mẹ kiếp! Nói chuyện gì? Có gì để nói?
Nó quát lên, Ngọc hơi lùi về phía sau, lần đầu Ngọc thấy nó giận tới mức chửi thề, từ trước đến giờ, nó hoàn toàn không thích nói những từ như thế!
– Em, em bình tĩnh lại!
Thu định bước lên thì hắn cản lại, hắn nhìn nó rồi nói:
– Về nhà rồi nói tiếp!
– Chó chết thiệt! Anh, với cô ta với tôi, có gì để nói? Hay anh muốn tôi chúc phúc đây? Được, tôi chúc hai người sống với nhau, không ngày nào hạnh phúc, cả đời gặp sóng gió triền miên. Được chưa? – giọng điệu cay nghiệt, nó nhếch mép
– Như, im!
Anh không chịu được liền lên tiếng, bước tới bên cạnh nó, đẩy Ngọc sang một bên!
– Đủ rồi! – Anh nói
– Mẹ nó!
Quát lớn, nó giẫm xuống nền đất, chà đạp những món đồ trang sức kia không thương tiếc rồi giương đôi mắt đầy căm ghét lên nhìn hắn. Anh chụp lấy bàn tay nhỏ bé của nó:
– Về nhà!
Anh kéo nó đi, tiếng xì xào vang lên. Hắn chẳng nói gì kéo Thu đi, bỏ lại đầy khuất mắt cho mọi người….
Trên xe, anh và nó không ai nói gì, anh không về nhà, cứ chạy mãi, chạy hơn cả chục vòng xung quanh thành phố. Đến tận chiều tối, bầu trời chuyển mây đen, thật không hợp với Valentine….
Cuối cùng anh chở nó về nhà, nhưng đó là lựa chọn sai lầm. Đập vào mắt nó, Thu đang ngồi kế hắn, dựa vào lòng hắn, cả hai nói chuyện vui vẻ. Nó bước vào, nhếch mép:
– Đây đâu phải chỗ cho hai người thể hiện tình cảm? – Nó nói
– Em … Em nói gì kì vậy Như? – Thu bỗng ngại, mặt đỏ lên
– Ý em là gì? – Hắn nhìn nó
– Chướng mắt! – Nó gằn giọng
– Thôi đi, cãi nhau cả ngày rồi! – Key từ trên lầu đi xuống
– Ngồi xuống nói chuyện không được sao? – Anh nói
– Em thử nói lại xem! – Hắn nói
– Cả hai người, thật sự, rất chướng mắt!
– * Xoảng * đừng thấy tôi không nói thì làm tới!
Hắn gạt tách trà trên bàn xuống đất, vỡ tan, như khung cảnh hiện giờ, lời đã nói không rút lại được, nước đã đổ làm sao hốt? Tình hình căng thẳng, nó chẳng nhún nhường:
– Căn bản, ngay từ đầu, tôi chưa từng kêu anh nhường! – Nó nói
– Thật quá quắt! Em không nên nói chuyện như vậy với các anh của mình! – Thu đứng lên nói
– Thì đã sao? Lớn hơn vài tuổi, gọi bằng anh. Cư xử không giống đàn anh chút nào!
– * chát *
Không biết từ khi nào, Thu đã bước tới và tát nó một cái thật mạnh. Tiếng sấm ngoài trời đồng thời vang lên, như xé nát cả bầu trời. Mọi người ngỡ ngàng, nó vẫn bình tĩnh, quay sang nhìn Thu:
– Cô biết mình đang làm gì không? – Nó nói, sắc mặt thay đổi
Bầu trời tối sầm lại, căn biệt thự được bật đèn, không gian mờ mờ ảo ảo. Thu lùi bước, nhìn nó:
– Tôi … Tôi.. – Thu lắp bắp
Nó đưa tay lên rờ má, đỏ ửng, rát nữa! Lâu rồi mới có người đánh nó, cảm giác thật thích thú. Anh bước tới, nắm lấy tay nó:
– Có làm sao không? – Anh hỏi
– Không! – Nó trả lời
– Lên phòng! – Anh kéo tay nó
– Buông ra! – nó giật mạnh tay ra
Anh quay sang nhìn nó, nó nhìn anh, chưa bao giờ, anh thấy nó như thế này!
– Em đang mất bình tĩnh đó! – Anh nói
– Bước lên đây với anh 3! – Key quan sát nãy giờ nói
– Mẹ kiếp! Hai anh đừng xen vào! – Nó quát lớn
– Nếu em muốn đánh lại, đánh tôi đi! – Hắn bước tới
Hắn biết hắn sai, nhưng hành động này sai càng thêm sai. Nó cuối gầm mặt xuống, môi hơi nhếch lên:
– Anh sẵn sàng vì cô ta? – Nó nhìn hắn
– Đừng dài dòng, thích cứ việc đánh! – Hắn nói
– Tôi trả anh. Hôm nay, tôi trả anh, bằng cái mạng của cô ta! Và, tôi không cần anh bảo vệ!
Nói rồi nó xoay người bỏ ra ngoài, anh định chạy theo nhưng bị Key cản lại:
– Khi nào nó ổn, nó sẽ tự về!
Lúc này, trời đổ mưa, mưa ngược mùa sao? Cơn mưa nặng hạt đổ ào xuống Sài Gòn, nó bước đi, chẳng biết mình đang đi đâu…
Mọi người đang tìm chỗ trú, còn nó thì hoà mình vào cơn mưa
Cơn mưa kéo dài, chỉ mới 6 giờ mà bầu trời đã tối mịt..
Nó cứ bước, cứ bước, khoé mắt cay cay, nó không biết là nước mắt hay là nước mưa nữa. Đầu óc nó trống rỗng, nó băng qua đường không chú ý đến xe, rồi bỗng một chiếc xe hơi thắng gắp lại, chỉ một vài cm nữa là đụng trúng nó, từ trên xe, bóng hình quen thuộc chạy tới:
– Như, tại sao lại ở đây?
(Còn tiếp)
Rốt cuộc vết thương cũng lành, tình trạng sức khoẻ cũng khá lên rất nhiều, ông Bạch vẫn đắn đo lắm mới cho nó đi học. Nó muốn hoàn thành chương trình! Cứ như vậy nó vui vẻ đến trường, ngày qua ngày..
Hôm nay, sau khi tập luyện xong nó cùng Ngọc xuống căng-tin, vừa xuống bỗng có chàng trai chạy tới trước mặt nó. Nó ngước lên nhìn, nổi tiếng là máu lạnh nên ít ai dám lại gần, anh ta hít một hơi sâu:
– Quà …. Quà này … Dành cho em!
Anh ta đưa ra một hộp quà, được gói rất kĩ, thể hiện sự tỉ mỉ của người tặng. Nó nhướng mày rồi nhìn xung quanh, tay chỉ vào bản thân:
– Tôi?
– ….. Mong em nhận!
Anh ta nói, nhìn thẳng vào mắt nó, như bị đôi mắt tím cuốn đi. Nó hơi bất ngờ, Ngọc đứng kế bên huých tay nó:
– Kìa! Người ta thành khẩn quá – Ngọc cười
– Anh có lộn tôi với ai không? – Nó hỏi lại
– Tôi… Tôi thích em, Kha Thảo Như!
– Ố ồ! Gì đây gì đây!?
Đúng lúc đó, Cen cùng anh, Key, Yun bước tới. Cen thích thú nói:
– Tỏ tình sao?
Nó bất ngờ quay lại, nhìn anh và Key.. Mặt gian tà!!!
– Mày trả lời đi kìa!
Ngọc hối thúc nó, nó chần chừ rồi thở dài:
– Ý anh là sao? – Nó nhìn anh ta
– Ý tôi là… Là mong em có thể nhận món quà này!
– …. Cảm ơn anh!
Nó đưa tay lấy hộp quà kèm theo nụ cười dịu dàng khiến bao chàng trai say đắm, anh chàng kia thấy thế vui mừng. Nhưng vui chả được bao lâu thì hắn bước tới, vẻ mặt đùng đùng sát khí:
– Tặng xong rồi, sao không cút đi? Chướng mắt!
Hắn nhìn anh ta, mặt không cảm xúc, anh chàng kia nghe thế liền bỏ chạy. Nó ngước lên nhìn hắn không nói gì rồi bước lại bàn ăn ngồi, mọi người cũng ngồi xuống theo!
– Hôm ngày gì vậy? – Nó hỏi Ngọc
– Valentine, 14/2!
Nghe Ngọc nói xong, nó suy nghĩ một hồi, hèn chi anh ta lại đi tặng quà cho nó. Nó nhìn một hồi rồi lại buôn chuyện với Ngọc, chẳng thèm để tâm đến!
Lúc này, có một vài cô gái đến tặng quà cho lũ con trai, nhiều vố số kể. Họ cũng chỉ biết nhận, không nên từ chối..
Bỗng nó ngưng không buôn chuyện với Ngọc, đưa mắt nhìn sang hướng khác. Nếu như nó không lầm, là Thu!
– Thu? – Nó nói
– Cô ta vào đây làm gì vậy? – Ngọc tỏ vẻ khó chịu nói
Nó liếc mắt sang hắn, hắn đang nhìn Thu, ánh mắt đó, nó không thể thấy được cảm xúc của hắn. Thu bước tới, thu hút sự chú ý của nhiều người:
– Anh Nhật! – Thu mỉm cười
– Em đến đây làm gì? – Yun lạnh lùng
– Có việc! – Thu nói
– Vậy thì giải quyết lẹ rồi rời khỏi đây!
Nói xong hắn đứng lên, bước được vài bước thì Thu kéo hắn lại rồi đi tới trước mặt cản đường hắn
– Lại làm sao? – Hắn nhíu mày
– Hôm nay, Valentine, em có quà cho anh!
Thu đưa ra một hộp quà, hắn nhìn món quà rồi nhìn Thu. Thu đang mỉm cười nhìn hắn, đứng trước mặt hắn là người con gái hắn từng yêu rất sâu đậm, rồi cũng là người đã đem đến nỗi đau tột cùng. Giờ lại đứng trước mặt, tặng quà sao? Nực cười!
– Em xin lỗi vì hành động lúc đó! Chỉ xin anh nhận món quà này, quả thật, em còn… thích anh nhiều lắm!
Nói đến đây, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Thu, hắn có chút chạnh lòng. Hắn bất giác đưa tay lên lau nước mắt cho Thu, hành động nhẹ nhàng, trong thâm tâm, hình ảnh của Thu đôi khi lại hiện về. Nụ cười, giọng nói, cử chỉ, hắn đã từng yêu Thu sâu đậm.
Nó ngồi trên ghế, nhìn cặp đôi trước mặt, lòng cảm thấy nhói kèm theo sự phẫn nộ. Nó không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này! Ngọc lúc này nhìn sang nó, huých nhẹ vào tay:
– Này! Sắc mặt không tốt rồi đấy! – Ngọc nói
– Bình thường! – Nó hờ hững
Lúc này anh cũng quay sang nhìn nó, anh biết nó nghĩ gì. Key bất giác nhìn theo, rõ ràng con nhóc này đang ghen! Nó im lặng, nhìn chằm chằm vào hai người kia. Lúc này TA cùng Kai từ đằng sau đi lên, TA ngồi xuống cạnh nó, tay đặt lên vai:
– Bình tĩnh! – TA cười
– Có mất bình tĩnh đâu?
Nó trả lời mà không thèm nhìn TA một cái, TA thở dài rồi cười. Lúc này, Thu bỗng ôm chầm lấy hắn:
– Em yêu anh! Em thật sự yêu anh! Em về đây là vì anh! Em yêu anh, Trang Hoàng Nhật!
Yun sững sờ, không kháng cự, mọi người xung quanh hò hét, như thể chúc mừng cho cặp đôi này!
– Có gì về nhà nói! – Hắn nhẹ nhàng nói
Thu như giả vờ không nghe, ôm chặt lấy hắn khóc. Hắn cũng ôm, lúc này, hắn biết mình bị lung lay!
Như đổ dầu vô lửa sau khi hắn ôm Thu, nó đứng dậy, mặt tối sầm. Mọi người quay sang nhìn nó, biết là sẽ có chuyện xảy ra! Trong khi mọi người đang hò hét, nó giật mạnh đôi bông tai, cả chiếc lắc ra
– Mày làm gì vậy? – Ngọc giật mình
Nó không nói, bước tới chỗ cặp đôi hạnh phúc kia. Hắn lúc này nhìn nó, mắt họ chạm nhau:
– Chúc mừng!
Nó nói, hai tay nắm chặt lại, Thu buông hắn ra, tự động nắm lấy tay hắn. Khuôn mặt nó, vẫn bình thường như mọi ngày, như đối mặt với người lạ:
– Trả anh!
Từ trên tay nó, đôi bông tai cùng chiếc lắc rơi xuống, mọi người im lặng, không còn tiếng hò hét nữa. Hắn nhìn nó, không nói tiếng nào:
– Đây là …? – Thu thắc mắc
Nó không trả lời, mắt vẫn nhìn hắn như đợi một lời giải thích. Nhưng giải thích về việc gì? Và có gì để giải thích? Càng nghĩ nó càng tức giận, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng khi biển im lặng thì sau đó là trận cuồng phong bão tố!
– Anh, đây là gì? – Thu lắc tay hắn, giương đôi mắt ngây thơ ra
– Không là gì cả!
Hắn nói, không thiết tha, chỉ là 4 chữ bình thường nhưng sao nó lại nhói đến vậy? Nhưng lúc này, cơn giận lấn áp, vừa đau vừa hận! Thu bước tới và cuối xuống, định nhặt những món trang sức lên thì, bàn chân ai đó đã giẫm lên! Là nó! Mọi người ngạc nhiên nhìn, Ngọc cảm thấy tình hình, liền chạy đến bên nó:
– Từ từ nói chuyện! Không nên đạp lên như vậy! – Ngọc nói
Nghe Ngọc nói, nó càng tức thêm, Thu đứng thẳng dậy, đối mặt với nó! Lúc này hắn bước tới kéo Thu về phía mình, quả thật, châm dầu vào biển lửa đây mà!
– Mẹ kiếp! Nói chuyện gì? Có gì để nói?
Nó quát lên, Ngọc hơi lùi về phía sau, lần đầu Ngọc thấy nó giận tới mức chửi thề, từ trước đến giờ, nó hoàn toàn không thích nói những từ như thế!
– Em, em bình tĩnh lại!
Thu định bước lên thì hắn cản lại, hắn nhìn nó rồi nói:
– Về nhà rồi nói tiếp!
– Chó chết thiệt! Anh, với cô ta với tôi, có gì để nói? Hay anh muốn tôi chúc phúc đây? Được, tôi chúc hai người sống với nhau, không ngày nào hạnh phúc, cả đời gặp sóng gió triền miên. Được chưa? – giọng điệu cay nghiệt, nó nhếch mép
– Như, im!
Anh không chịu được liền lên tiếng, bước tới bên cạnh nó, đẩy Ngọc sang một bên!
– Đủ rồi! – Anh nói
– Mẹ nó!
Quát lớn, nó giẫm xuống nền đất, chà đạp những món đồ trang sức kia không thương tiếc rồi giương đôi mắt đầy căm ghét lên nhìn hắn. Anh chụp lấy bàn tay nhỏ bé của nó:
– Về nhà!
Anh kéo nó đi, tiếng xì xào vang lên. Hắn chẳng nói gì kéo Thu đi, bỏ lại đầy khuất mắt cho mọi người….
Trên xe, anh và nó không ai nói gì, anh không về nhà, cứ chạy mãi, chạy hơn cả chục vòng xung quanh thành phố. Đến tận chiều tối, bầu trời chuyển mây đen, thật không hợp với Valentine….
Cuối cùng anh chở nó về nhà, nhưng đó là lựa chọn sai lầm. Đập vào mắt nó, Thu đang ngồi kế hắn, dựa vào lòng hắn, cả hai nói chuyện vui vẻ. Nó bước vào, nhếch mép:
– Đây đâu phải chỗ cho hai người thể hiện tình cảm? – Nó nói
– Em … Em nói gì kì vậy Như? – Thu bỗng ngại, mặt đỏ lên
– Ý em là gì? – Hắn nhìn nó
– Chướng mắt! – Nó gằn giọng
– Thôi đi, cãi nhau cả ngày rồi! – Key từ trên lầu đi xuống
– Ngồi xuống nói chuyện không được sao? – Anh nói
– Em thử nói lại xem! – Hắn nói
– Cả hai người, thật sự, rất chướng mắt!
– * Xoảng * đừng thấy tôi không nói thì làm tới!
Hắn gạt tách trà trên bàn xuống đất, vỡ tan, như khung cảnh hiện giờ, lời đã nói không rút lại được, nước đã đổ làm sao hốt? Tình hình căng thẳng, nó chẳng nhún nhường:
– Căn bản, ngay từ đầu, tôi chưa từng kêu anh nhường! – Nó nói
– Thật quá quắt! Em không nên nói chuyện như vậy với các anh của mình! – Thu đứng lên nói
– Thì đã sao? Lớn hơn vài tuổi, gọi bằng anh. Cư xử không giống đàn anh chút nào!
– * chát *
Không biết từ khi nào, Thu đã bước tới và tát nó một cái thật mạnh. Tiếng sấm ngoài trời đồng thời vang lên, như xé nát cả bầu trời. Mọi người ngỡ ngàng, nó vẫn bình tĩnh, quay sang nhìn Thu:
– Cô biết mình đang làm gì không? – Nó nói, sắc mặt thay đổi
Bầu trời tối sầm lại, căn biệt thự được bật đèn, không gian mờ mờ ảo ảo. Thu lùi bước, nhìn nó:
– Tôi … Tôi.. – Thu lắp bắp
Nó đưa tay lên rờ má, đỏ ửng, rát nữa! Lâu rồi mới có người đánh nó, cảm giác thật thích thú. Anh bước tới, nắm lấy tay nó:
– Có làm sao không? – Anh hỏi
– Không! – Nó trả lời
– Lên phòng! – Anh kéo tay nó
– Buông ra! – nó giật mạnh tay ra
Anh quay sang nhìn nó, nó nhìn anh, chưa bao giờ, anh thấy nó như thế này!
– Em đang mất bình tĩnh đó! – Anh nói
– Bước lên đây với anh 3! – Key quan sát nãy giờ nói
– Mẹ kiếp! Hai anh đừng xen vào! – Nó quát lớn
– Nếu em muốn đánh lại, đánh tôi đi! – Hắn bước tới
Hắn biết hắn sai, nhưng hành động này sai càng thêm sai. Nó cuối gầm mặt xuống, môi hơi nhếch lên:
– Anh sẵn sàng vì cô ta? – Nó nhìn hắn
– Đừng dài dòng, thích cứ việc đánh! – Hắn nói
– Tôi trả anh. Hôm nay, tôi trả anh, bằng cái mạng của cô ta! Và, tôi không cần anh bảo vệ!
Nói rồi nó xoay người bỏ ra ngoài, anh định chạy theo nhưng bị Key cản lại:
– Khi nào nó ổn, nó sẽ tự về!
Lúc này, trời đổ mưa, mưa ngược mùa sao? Cơn mưa nặng hạt đổ ào xuống Sài Gòn, nó bước đi, chẳng biết mình đang đi đâu…
Mọi người đang tìm chỗ trú, còn nó thì hoà mình vào cơn mưa
Cơn mưa kéo dài, chỉ mới 6 giờ mà bầu trời đã tối mịt..
Nó cứ bước, cứ bước, khoé mắt cay cay, nó không biết là nước mắt hay là nước mưa nữa. Đầu óc nó trống rỗng, nó băng qua đường không chú ý đến xe, rồi bỗng một chiếc xe hơi thắng gắp lại, chỉ một vài cm nữa là đụng trúng nó, từ trên xe, bóng hình quen thuộc chạy tới:
– Như, tại sao lại ở đây?
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook