Lúc hai người dừng lại, suýt chút nữa là Lê Vị không thể thở được. Một lúc sau mới lấy lại được nhịp thở, mơ màng nhìn Liêu Đình Ngạn.

Trong đầu cô trống rỗng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy. Nhưng mà cảm giác lúc nãy hai người họ gần nhau chân thực như vậy, nhất định không thể nào là giả được.

Lê Vị cảm thấy người mình nóng lên. Gò má cũng ửng hồng lên rất nhiều, ngay cả bản thân mình cũng cảm nhận được. Sợ người đàn ông trước mặt phát hiện mình xấu hổ như vậy, cô lặng lẽ cúi đầu, lấy đầu tóc để che giấu sự xấu hổ của mình.

Thật ra lúc này tình trạng của Liêu Đình Ngạn cũng không khá hơn cô là bao.

Thậm chí do sự thay đổi của chỗ nào đó trên cơ thể......

Bây giờ anh còn khó xử hơn cô nhiều.

"Anh ra đây một chút." giọng của Liêu Đình Ngạn có chút khàn khàn: "Em đợi anh."

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cằm của cô.

Sau đó, đi vào nhà vệ sinh.

Lê Vị đứng đó một lúc, nhìn thấy không có dấu hiệu anh sẽ bước ra, càng ngày càng khó xử, cô không biết mình nên đối diện như thế nào, cô lặng lẽ bước ra ngoài cửa.

Đợi đến lúc Liêu Đình Ngạn khó khăn lắm mới đi ra phòng khách, Lê Vị đã về phòng lâu lắm rồi.

Đi gõ cửa, không mở.

Gọi điện thoại, tắt máy.

Liêu Đình Ngạn nhận thức được nên cảm thấy rất hối hận.

Nếu biết được có phản ứng như vậy, chi bằng......

Nếu biết trước như vậy anh đã làm tới rồi.

Mất công tâm ý của anh, dọa cô chạy mất, còn cố tình khiến cơ thể bình thường rồi mới gặp cô.

Cả buổi tối, phòng 602, Liêu công tử một mình đối diện với căn phòng hoang vắng, hối hận đến mức không thể nào ngủ được.

Lê Vị ghi hình chương trình ở thành phố K nhận được phản hồi rất tốt. Khán giả rất hài lòng về cô, lãnh đạo trong đài cũng rất thích biểu hiện của cô. Tiếp theo cô sẽ chính thức tiếp quản chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》.

Như thế sẽ dẫn đến một hậu quả là, công việc của cô ở đài sẽ nhiều hơn.

Chương trình của Cố Trạch và Mục Hân, cô không thể tham gia cả hai chương trình. Chỉ có chọn một trong hai.

Nghĩ đến Mục Hân, nghĩ đến Mục Đình Đình, Lê Vị dứt khoát chọn chương trình 《Thế Giới Giải Trí 》 của Cố Trạch. Thỉnh thoảng, Cố Trạch sẽ tìm cơ hội để cho cô "thử thách".

Thật ra con người của Cố Trạch nhìn có vẻ khó gần, nói chuyện cũng khó khăn một chút, nhưng tấm lòng lại rất tốt. Lúc Lê Vị hợp tác cùng Cố Trạch cô kêu anh một tiếng "anh Trạch" cũng rất thật lòng.

Còn về phía Mục Hân. Đầu tiên là đợt trước hai người có tranh chấp về vị trí dẫn chương trình, sau đó còn có hàng loạt hành động ở trường của Mục Đình Đình nữa. Là người của nhà họ Mục, tạm thời Lê Vị không muốn qua lại. Cố gắng tránh xa một chút, không đụng phải là tốt nhất nhất.

Ngày hôm nay sau khi ghi hình xong, Đinh Mi đến tìm Lê Vị, đầu là tám chuyện với cô, sau đó đợi đến lúc bên cạnh không còn ai. Lúc này cô mới nhắc đến: "Cô biết chuyện gì chưa. Chuyện của Trương Tân Lực."

"Chuyện gì?" Lê Vị thắc mắc hỏi lại.

"Thì chuyện lúc trước ông ta đến thành phố K." Đinh Mi nhỏ tiếng nói.

Lúc đó Lê Vị và Lạc Thanh Ninh cùng nhau tham gia ghi hình chương trình cho đài truyền hình thành phố K. Chương trình đó là chương trình trực tiếp. Lạc Thanh Ninh nhắc đến chuyện của Chu Ảnh và Trương Tân Lực, tất cả khán giả được một pha mở rộng tầm mắt.

Vì vậy, "mâu thuẫn" giữa Lê Vị và Trương Tân Lực, khánh giả điều biết.

Đinh Mi đặc biệt đến tìm cô vì chuyện này.

Người nhà của cô ấy làm việc trong chính phủ, có chút tin tức, cô có biết một chút.

"Trương Tân Lực đến thành phố K, ở buổi tiệc riêng ông ta từng tuyên bố sẽ xử cô. Ai ngờ được ở đó ông ta gặp chuyện, sau khi uống rượu say, đêm bàn ghế trong nhà hàng của người ta đập đi. Chủ của nhà hàng đó kiện ông ta, lần này ông ta phải ở trong cục cảnh sát một thời gian rồi."

Chuyện này, Lê Vị không chưa biết đến.

Lúc cô ở thành phố K, đi đâu cũng có Liêu Đình Ngạn đi cùng.

Cho dù cô biết Trương Tân Lực đến thành phố K, cô có Liêu Đình Ngạn ở bên cạnh, Trương Tân Lực cũng không làm gì được cô.

Vì vậy, từ đầu đến cuối, trước giờ cô không quan tâm đến chuyện của Trương Tân Lực. Lúc đó chỉ nghĩ đến việc tốt nghiệp.

Bây giờ có người ở trước mặt cô nhắc đến chuyện này, Lê Vị mới nghĩ, chuyện Trương Tân Lực bị dẫn đi không hề đơn giản. Cô vô tình hỏi một câu: "Ông ta đập ở nhà hàng nào vậy?"

Lê Vị nói tên cong.

Sau khi Lê Vị nghe xong, cô cố gắng khống chế cảm xúc. Như thế mới không để lộ sơ hở.

Sau khi cảm ơn Đinh Mi, Lê Vị đến nói yên tĩnh để gọi điện thoại: "Chú Trịnh. Trương Tân Lực gây chuyện ở thành phố K, là chú " giải quyết" giúp sao?"

Hai vợ chồng Trịnh Viễn làm kinh doanh nhà hàng.

Đinh Mi nói đến nhà hàng đó, vừa khéo là một nhà hàng trong chuổi nhà hàng toàn quốc của thành phố K.

Trịnh Viễn đang nấu ăn, một tay cầm điện thoại một tay cầm nối. Tiếng nói của ông, hòa lẫn trong tiếng dầu vang lên cùng với tiếng thức ăn va chạm vào nhau.

"a, ừ, Chú biết rồi. Con nói đến là tên đó à." Trịnh Viễn nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Chuyện hắn đập đò là đúng. Nhưng những chuyện như thế ta gặp nhiều rồi, bình thường cũng không cố tình làm khó khách hàng, hai bên hòa giải là được rồi."

Vốn dĩ Lê Vị định cảm ơn, ông lại thêm vào một câu.

Lê Vị cảm thấy trong lời nói có hàm ý khác, nên hỏi tiếp: "Sao bây giờ lại không giống với những lần trước ạ?"

"HaHa." Rất ít khi Trịnh Viễn cười lạnh, ông nói: "Đối với loại người đó, bọn chú không cần phải khách sáo?"

"Vì thế nên chú --"

"Vì thế ta gọi điện thoại cho dn." Trịnh Viễn đắc ý nói: "Ta biết dn đi cùng con đến Trịnh Viễn. Sau khi ta nghe thấy chuyện đó, chú liền gọi điện thoại cho nó, bảo nó xử lý."

Trước khi cúp máy, Trịnh Viễn lại chêm thêm một câu: "Tiểu Vi à, sao con lại phải lòng dn vậy? Ta cảm thấy Đình An cũng rất tốt."

Không đợi Lê Vị trả lời điện thoại đã bị cúp rồi.

Tâm trạng của Lê Vị bây giờ.

Chuyện của cô và Liêu Đình Ngạn cũng chưa đâu vào đâu, lại được truyền đi đông đảo như vậy chứ?

Buổi tối Lê Vị ở trong nhà chuyên tâm làm khóa luận tốt nghiệp.

giáo viên sắp xếp cho cô một đề tài khó nhất trong lớp. Lê Vị thích chuyên ngành này, trước giờ rất chuyên tâm học hỏi.

Kết quả, ngồi trước máy tính được một lúc, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc......

Vốn dĩ Lê Vị định không mở cửa. Bời vì suy nghĩ một khi đã bị gián đoạn, muốn nối tiếp nó phải mất rất nhiều thời gian.

Ai ngờ được người ta không chịu thôi chứ.

Lê Vị không còn có cách nào khác, đành miễn cưỡng đi ra mở cửa. Lúc vừa mới mở cửa ra, khóa đã kêu lên hai tiếng, bỗng nhiên được mở ra.

Thời khắc nhìn thấy cửa được mở ra, Lê Vị nấp vào một bên, mượn cánh tủ để che thân mình.

Người đàn ông cao lớn bước vào phòng. Nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó bắt đầu đi tìm.

"Anh nhìn thấy em mở đèn rồi. Chắc chắn là em ở trong phòng." Liêu Đình Ngạn xoay chiếc vòng trong tay mình, bình chân như vại, anh nói: "Vì vậy em đừng trốn nữa. Bước ra đây đi."

Mặc dù giọng nói rất bình thường, nhưng trong lòng anh lại có chút thấp thỏm.

Lúc trước là do anh không có kinh nghiệm.. dẫn đến chuyện hai người vừa mới tiếp xúc thân mật, không hề có sự tiến triển, ngược lại, lại bị thụt lùi.

Rất lâu anh không về ht, công việc chồng chất rất nhiều, những ngày gần đây khá bận. Bận đến nỗi không có thời gian đến đài truyền hình để tìm cô.

Buổi tối mới đến tìm cô.

Thế mà nha đầu này lại không chịu mở cửa cho anh.

Liêu Đình Ngạn thử tiếp tục gọi cô ra.

Cũng không phải anh không tự đi tìm cô được. Chỉ là anh hi vọng hai người có thể cùng nhau đối diện với mối quan hệ của họ.

Vì thế nên mới từ từ gọi cô.

Mượn ánh sáng trong phòng, Lê Vị tỉ mỉ xem xét anh.

Âu phục giày da. Ăn mặc rất chỉnh tề.

Bình thường nếu ăn mặc như thế này, nêu không họp, thì sẽ đi ăn thức ăn kiểu tây.

Hoặc là do anh vừa mới về không kịp thay đồ?

Lê Vị cảm thấy mình nghĩ đúng. Lúc này mới yên tâm hơn một chút, mới chịu bước ra, hỏi anh: "Anh đến làm gì."

Bây giờ cô không có thời gian để quan tâm đến chuyện khác.

Vừa nghĩ ra một phương pháp làm đề tài, đang vui vẻ, nên cô không muốn bước ra để làm mất tâm trạng của mình.

Đúng là cô nghĩ không sai.

"Đi đi." Vừa nhìn thấy cô, liền nhìn về đôi môi đỏ mọng của cô. Gò mà Liêu Đình Ngạn dần đỏ lên, cố giữ bình tĩnh nắm lấy tay cô, "Cùng nhau đi ăn nhé. Anh đã đặt chỗ rồi."

"Không được." Lê Vị quay lại nhìn laptop, "Em chỉ mới bắt đầu thôi. Vẫn còn nhiều thứ chưa kịp làm."

"Đề tài quan trọng hơn."

"Ăn cơm." Liêu Đình Ngạn buông mi xuống, nhìn cô chằm chằm, "Tin anh đi. Chắc chắn ăn cơm quan trọng hơn."

Người xưa có câu " Có thực mới vực được đạo", nhưng cô lại cảm nhận được trong lời nói của anh có chút bất thường, cảm thấy ý anh nói đến không phải như vậy, cô vặn lại: "Tại sao."

"Vì --" Liêu Đình Ngạn dừng lại một chút, hướng người lên trước, nói nhỏ bên tai cô, "Ăn xong, có thể làm việc trước đó chúng ta vẫn chưa kịp làm xong."

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương