Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
-
Chương 301: Đại kết cục (8)
Sáng hôm sau, ai nấy mang đôi mắt quầng thâm ra ngoài đã thành công chọc ai đó tức giận.
Ăn sáng xong, Ngải Tuyết và Kiệt cùng mẹ con Thang Tiệp đi đến bệnh viện của nhà Mộ Dung làm kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ nói cho anh biết, đứa nhỏ này đang cần tủy cấy ghép, trước mắt rất khó tìm được tủy thích hợp ngoài người cùng huyết thống chẳng hạn như ba đứa bé.
Cầm kết quả kiểm tra đi ra với tâm trạng thất vọng nặng nề, tủy không phù hợp khiến Thang Tiệp chỉ biết khóc.
Ngải Tuyết đưa mắt nhìn Kiệt: "Tiệp, chúng ta đi tìm anh Tử Hiên nha!”
Thang Tiệp không nói lời nào, rủ thấp lấy đầu, không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Ngải Tuyết gấp gáp nói: "Cậu còn nghĩ cái gì nữa? Chỉ có anh Tử Hiên mới cứu được Ức Hiên, cậu thấy cứu con trai mình quan trọng hay là nói cho anh ấy biết sự tồn tại của đứa nhỏ này cần thiết hơn, bác sĩ đã nói, thời gian không còn nhiều.”
Thang Tiệp nước mắt lưng tròng, gật đầu chắc nịch, mọi thứ không nên cưỡng ép nhiều quá.
Rất nhanh, Tử Hiên bị cú điện thoại của Kiệt mà chạy nhanh vào bệnh viện.
"Anh Kiệt? ? ?”
Kiệt nói qua tình trạng hiện tại, rồi bảo anh nhìn thử cô gái đang ngồi lặng lẽ bên kia!
Tử Hiên nhíu mày: "Cô là….?”
Thang Tiệp từ từ ngẩng mặt lên, Tử Hiên giật mình đến ngây người: "Cô?”
Ngay tức khắc nước mắt Thang Tiệp rơi như mưa, nhiều năm không gặp, anh vẫn là anh chỉ có cô ngày một thay đổi trở nên thảm hại.
"Cầu xin anh, cứu con trai chúng ta!”
Tử Hiên càng nghe càng đờ đẫn, cô đang nói cái gì? Con trai của ai?
Ngải Tuyết thúc mạnh anh"Năm năm trước, Thang Tiệp mang thai con của anh, hiện tại đứa bé mắc bệnh bạch cầu, cần người cấy tủy!”
Tin tức này chả khác gì quả bom làm nổ tung đầu anh, sửng sốt một hồi lâu mới quay lại nhìn Thang Tiệp: "Đứa bé đâu?”
Thang Tiệp thất tha thất thểu dẫn anh đến phòng hóa nghiệm chất, nhìn con trai ngủ yên trên giường, trong lòng Tử Hiên trở nên trống rỗng như bị ai đó đục khoét lấy đi trái tim, rất giống, đứa bé như bản sao lúc nhỏ của anh.
Cho dù là hiện tại anh lớn thế này, nhưng anh không bao giờ quên đi hình dạng lúc nhỏ của mình.
Đây không phải là con trai của anh thì là của ai nữa?
Nghĩ lại, cơn bực tức lại quấn lấy trái tim anh. Khiến anh mất lí trí lôi cô áp vào tường giơ quả đấm lên.
Bụp—
Quả đấm hướng đến bức tường phát ra một âm thanh rân trời, Thang Tiệp sợ tới mức run bần bật. Ở phía xa Ngải Tuyết trốn vào lồng ngực của Mộ Dung Kiệt
"Tại sao?”
Giọng nói của Tử Hiên vang vọng cả dãy hành lang bệnh viện, cơn giận càng làm anh lớn tiếng quát tháo.
Ăn sáng xong, Ngải Tuyết và Kiệt cùng mẹ con Thang Tiệp đi đến bệnh viện của nhà Mộ Dung làm kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ nói cho anh biết, đứa nhỏ này đang cần tủy cấy ghép, trước mắt rất khó tìm được tủy thích hợp ngoài người cùng huyết thống chẳng hạn như ba đứa bé.
Cầm kết quả kiểm tra đi ra với tâm trạng thất vọng nặng nề, tủy không phù hợp khiến Thang Tiệp chỉ biết khóc.
Ngải Tuyết đưa mắt nhìn Kiệt: "Tiệp, chúng ta đi tìm anh Tử Hiên nha!”
Thang Tiệp không nói lời nào, rủ thấp lấy đầu, không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Ngải Tuyết gấp gáp nói: "Cậu còn nghĩ cái gì nữa? Chỉ có anh Tử Hiên mới cứu được Ức Hiên, cậu thấy cứu con trai mình quan trọng hay là nói cho anh ấy biết sự tồn tại của đứa nhỏ này cần thiết hơn, bác sĩ đã nói, thời gian không còn nhiều.”
Thang Tiệp nước mắt lưng tròng, gật đầu chắc nịch, mọi thứ không nên cưỡng ép nhiều quá.
Rất nhanh, Tử Hiên bị cú điện thoại của Kiệt mà chạy nhanh vào bệnh viện.
"Anh Kiệt? ? ?”
Kiệt nói qua tình trạng hiện tại, rồi bảo anh nhìn thử cô gái đang ngồi lặng lẽ bên kia!
Tử Hiên nhíu mày: "Cô là….?”
Thang Tiệp từ từ ngẩng mặt lên, Tử Hiên giật mình đến ngây người: "Cô?”
Ngay tức khắc nước mắt Thang Tiệp rơi như mưa, nhiều năm không gặp, anh vẫn là anh chỉ có cô ngày một thay đổi trở nên thảm hại.
"Cầu xin anh, cứu con trai chúng ta!”
Tử Hiên càng nghe càng đờ đẫn, cô đang nói cái gì? Con trai của ai?
Ngải Tuyết thúc mạnh anh"Năm năm trước, Thang Tiệp mang thai con của anh, hiện tại đứa bé mắc bệnh bạch cầu, cần người cấy tủy!”
Tin tức này chả khác gì quả bom làm nổ tung đầu anh, sửng sốt một hồi lâu mới quay lại nhìn Thang Tiệp: "Đứa bé đâu?”
Thang Tiệp thất tha thất thểu dẫn anh đến phòng hóa nghiệm chất, nhìn con trai ngủ yên trên giường, trong lòng Tử Hiên trở nên trống rỗng như bị ai đó đục khoét lấy đi trái tim, rất giống, đứa bé như bản sao lúc nhỏ của anh.
Cho dù là hiện tại anh lớn thế này, nhưng anh không bao giờ quên đi hình dạng lúc nhỏ của mình.
Đây không phải là con trai của anh thì là của ai nữa?
Nghĩ lại, cơn bực tức lại quấn lấy trái tim anh. Khiến anh mất lí trí lôi cô áp vào tường giơ quả đấm lên.
Bụp—
Quả đấm hướng đến bức tường phát ra một âm thanh rân trời, Thang Tiệp sợ tới mức run bần bật. Ở phía xa Ngải Tuyết trốn vào lồng ngực của Mộ Dung Kiệt
"Tại sao?”
Giọng nói của Tử Hiên vang vọng cả dãy hành lang bệnh viện, cơn giận càng làm anh lớn tiếng quát tháo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook