*

"Tiểu Tuyết, chúng ta cố gắng nhiều như vậy, ngay cả công ty quèn cũng không nhận, cậu muốn tiếp tục nữa sao?"Thang Tiệp chống hông, thở hổn hển.

Mặt Ngải Tuyết cũng uể oải"Bây giờ nộp đơn yêu cầu không chỉ đòi hỏi trình độ học vấn, mà còn chú trọng tới kinh nghiệm, kinh nghiệm của tớ là số lẻ, sớm biết thế thì mấy năm ở La Mã kia không nên lãng phí thời gian như vậy!”

"Nếu tìm không được việc thì thôi, chị gái đây nuôi cậu.”Thang Tiệp hớn hở tỏ ra vẻ bà phú hào giàu có.

"Thôi, vẫn là tiền do mình kiếm được thì xài thoải mái, Đến bây giờ tớ mới hiểu được đạo lý này!” Người khác cuối cùng cũng là người khác, cho cậu thì không nói, không cho cậu sẽ không có gì.

"Vậy cậu định kiếm tới khi nào?”

"Không biết, cũng chỉ có thể từ từ tính rồi.”

Rời khỏi quán bar, Ngải Tuyết thả lỏng người.

"Cậu không phải ngây thơ đến mức đó chứ?Quán bar là chỗ nào, người xấu người tốt lẫn lộn với nhau. Cậu là con gái một thân một mình làm việc ở đây rất nguy hiểm! Không được, tớ không đồng ý.”

Thang Tiệp kiên quyết phản đối, nhất là vừa nhớ tới cha già quản lý nhìn đắm đuối hai người bọn họ, trong người liền cảm thấy không thoải mái.

"Chị hai à, đừng nói nhiều quá, chuyện này cứ quyết định như vậy, trước kia tớ cũng từng làm ở quán bar, mặc dù người ở bên trong thật giả đều có, nhưng mà môi trường trong đó tớ đã quen, làm trước xem sao, thật ra bất đắc dĩ lắm tớ mới đi làm ở đây chứ hết cách rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương