Hạ Nam đột nhiên lại nở nụ cười, hững hờ hỏi:”Em lo lắng cho anh sao?”

Mấy ngày sau đó Nguyệt Hạ Nam đã xuất viện, anh tiếp tục trở lại với đống công việc bộn bề đang nửa vời của mình.

Nỗi đau, quá khứ, tình cảm,…tất cả..tất tất cả Thinh Thinh đều dối lòng gạt bỏ, không muốn nhắc đến nữa.

Kể từ ngày hôm đó, Hà Vĩ Phong cũng không còn đến tìm cô. Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ, một cơn mơ hãi hùng thoáng qua bất chợt mà thôi.

Nhưng cũng tốt, như thế có lẽ lòng cô sẽ bình yên hơn, cô sẽ không cần phải đối mặt với hắn, không cần phải làm khổ đến ai cả.

Một mình cô…mình cô chịu đựng tất cả là quá đủ rồi, Hạ yên giờ đây rất cần đến hắn, hy vọng hắn sẽ biết trân trọng người trước mắt, để rồi mọi thứ sẽ lại yên ổn.

Hơn nữa, thật chất cô cũng không có dũng khí nào để đối mặt…thật sự…cô không có…

Thật không dễ gì để nói ra những lời thứ tha. Mặc dù cô rất muốn, rất rất muốn nhưng trái tim lại không thể cho phép cô làm điều đó.Không cho phép người từng làm tổn thương nó có cơ hội làm nó đau thêm nữa.

Công việc của Thinh Thinh vẫn tiếp tục đều đặn, cô chú tâm vào công việc hơn, tất bật, năng động nhiều hơn. Một phần cô muốn giảm bớt gánh nặng cho Hạ Nam để chuộc lại lỗi lầm của mình, một phần muốn lấy công việc lấn áp đi những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng mình.

Thinh Thinh bước đến phòng luật sư Nam, ngần ngừ một lúc, đưa tay lên gõ cửa.

“Mời vào.”

Lúc này Nguyệt Hạ Nam đang cúi đầu xem tài liệu, trông anh có thái độ rất nghiêm túc. Dường như Nguyệt Hạ Nam trong công việc và Nguyệt Hạ Nam ngoài đời là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.

Trong công việc anh là một đại Boss nghiêm túc, cao ngạo, uy quyền, công ra công tư ra tư nhưng ngoài đời lại là một người hết sức dịu dàng, ân cần và chu đáo.

“Đây rõ ràng là hai con người mà.

Rõ ràng là vậy, nếu anh không nói chắc chắn cô không thể nào nhận ra anh được.Tiểu Nam Nam đơn thuần như thế sao có thể là anh của ngày hôm nay cơ chứ”.

Nguyệt Hạ Nam mắt vẫn chăm chăm nhìn tài liệu, nhỏ nhẹ hỏi:”Em vào đây có việc gì?”

“Em”-Thinh Thinh giật mình, thu ánh mắt về, trở lại với vấn đề, ngượng ngùng nói:”Em có đem cơm đến.”

Đại Boss ngẩng lên nhìn cô, trong mắt ánh lóe lên một tia cười nhưng lập tức lạnh xuống, nhạt dần:”Không cần đâu, lát anh tự mua được rồi.”

Thinh Thinh áy náy, âm li dần thu nhỏ, bảo:”Em đã tự chuẩn bị thêm một phần cho anh. Anh mới khỏi, ăn cơm tiệm không tốt…”

Hạ Nam đột nhiên lại nở nụ cười, chống cằm nhìn cô, giọng hững hờ hỏi:”Em lo lắng cho anh sao?”-Nói xong gấp đống tài liệu sang một bên, dịu dàng bảo:” Được thôi, đến đây. Vậy mình cùng ăn.”

Thinh Thinh đột nhiên đứng im bất động. Không hiểu sao cô cứ cảm thấy anh như đang nói đùa, nét mặt u ám lạ thường, trông rất đáng ghét. >”<

Lại còn ăn chung ư??? Ngữ điệu nghe có vẻ sao sao thì phải.

Thấy Thinh Thinh không nhúc nhích, đại Boss mất kiên nhẫn, đôi mày thanh tú khẽ cau lại:” Sao? Không muốn ăn?”- Rồi bỗng ngừng lại một lúc, nói tiếp:”Hay là không ăn được.”

Thinh Thinh bất giác ”sặc” một cái.

“Cái gì mà không ăn được, ý nói cô bỏ độc ư? Hay thức ăn dở quá ăn không được”.

không vì chàng ngốc như anh thì cô đâu có đích thân xuống bếp trổ tài,chính vì anh mà cô đã áy náy suốt tận ba, bốn ngày liền, vậy mà giờ đây anh lại nói cái giọng điệu đó.

Thật là quá đáng!!!!! >*<

Một lúc sau, Thinh Thinh như nghĩ ra điều gì đó liền xua tay,cười giã lã:“Không,không, ăn thì ăn được….”-Nói rồi cô mang khây thức ăn đến bàn anh, cẩn trọng đứng kế bên.

Nguyệt Hạ Nam nhìn cô, nét mặt vẫn cười cười, giọng giễu cợt:”Chẳng mấy khi em lại vì anh mà xuống bếp như vậy.”-Nói rồi anh nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô bảo:” Nào mình cùng ăn thôi.”

Anh cầm hộp cơm thịnh soạn trên tay, ung dung cất từng muỗng.

Một lúc sau thấy cô vẫn chưa ăn, hơi thắc mắc, liền hỏi: "sao em không ăn?..”- miệng vẫn nhai.

Anh định nói gì đó thì cô bỗng đập tay hét lên:"À chết!!!! Em lỡ bỏ tiêu cay vào món rồi."

Nghe thế, khuôn mặt ai đó bỗng biến sắc nặng nề, trông rất nực cười, như muốn nghẹn mà không nghẹn được, muốn nuốt mà nuốt không trôi.=]]

Thinh Thinh lòng cười thầm,đưa mắt gian giảo nhìn đối phương, giọng rõ đắc chí:”Nếu em nhớ không lầm thì…”-đưa tay sờ cằm-”Anh dị ứng với tiêu cay phải không?”

Nguyệt Hạ Nam không trả lời chỉ khẽ lườm cô “hừm” một tiếng.

Còn nhớ hồi ấy có một lần mẹ cô mời Nguyệt Hạ Nam đến nhà dùng cơm, vì vô tình bỏ tiêu cay vào trong món canh. Thế là cậu bé tội nghiệp ấy nổi dị ứng khắp cả người, đến nỗi cả một tuần phải chui rút trong nhà, chẳng dám bước ra ngoài để gặp cô.

“Nghĩ đến cũng lạ, người ta dị ứng hoa, dị ứng lông chó mèo, ai đời nào lại đi dị ứng với cả tiêu cay. Người đó chỉ có thể là Nguyệt Hạ Nam mà thôi =]]].”

Nhìn nét mặt nhăn nhó, thảm hại của anh cuối cùng cô không nhịn được ôm bụng cười khúc khích:”hahahaha…Em chỉ… nói đùa thôi, không ngờ anh…anh lại dễ bị lừa như vậy.”

Cứ ngỡ Hạ Nam sẽ tức giận hoặc cau có giáo huấn cho cô một trận nhưng thật không ngờ anh chẳng những không bực mình mà còn tỏ ý thích thú, nụ cười đầy ẩn ý:”Em vẫn còn nhớ anh dị ứng tiêu cay, vậy có nghĩa là em vẫn còn nhớ đến anh. Anh vui lắm!!!”

Thinh Thinh bỗng sững lại, nụ cười trên đầu môi bỗng tắt lịm đi. Dường như bầu không khí vui tươi ấy có gì bị phá vỡ, cô đành lảng chuyện:”Thôi mình ăn đi.”

Câu nói vừa thốt ra, nhưng chưa đầy một phút, ý nghĩ ấy đã nhanh chóng tan biến.

Nếu vậy nhỡ….mọi người trong công ty biết có khi nào lại cho rằng cô cố ý nịnh nọt, hay có ý đồ gì với đại Boss thì biết làm thế nào…nhất là Diệu Diệu…Nếu thật sự như thế thì cuộc sống nửa tháng còn lại ở đây quả là không dễ dàng gì.

Nghĩ đi nghĩ lại,cuối cùng Thinh Thinh vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn chung với đại Boss, lòng thầm trách mình thật là thiếu khí phánh nhưng… nhưng lệnh Boss khó cãi mà.

Hạ Nam cẩn trọng gấp từng miếng thức ăn vào miệng,trông có vẻ rất ngon lành.

Một lát sau anh bỗng lên tiếng:”Rất có mùi vị của dì Liêu, em học hỏi tài nấu nướng của mẹ rất khá đó.”

Thinh Thinh ngạc nhiên, xúc động nhìn anh:”Anh..anh còn nhớ mùi vị món mẹ em nấu???”

“Tất nhiên là nhớ. Dì ấy nấu ăn rất ngon.”-ngừng lại một lúc, anh mỉm cười:”em cũng thế.”

Thinh Thinh cầm đũa lên chầm chậm ăn. Cô bắt gặp ánh mắt sáng rực của anh, lòng bỗng vui mừng khôn xiết nhưng bất giác bị đống tài liệu đồ sộ bên mép bàn đập vào mắt,lo lắng hỏi:”Công việc nhiều lắm à? Anh mới xuất viện không bao lâu, không nên lao lực quá.”

Nhắc đến công việc sắc mặt anh lại nghiêm túc lạ thường,anh nheo đôi đồng tử đen láy nhìn cô bảo:”Gần đây anh đang theo sát một vụ bạo lực gia đình, hoàn cảnh của thân chủ rất đáng thương.”

Đôi tay anh co thành nắm đấm, tỏ vẻ tức giận nói tiếp:”Anh rất ghét cái loại người thích dùng bạo lực để giải quyết việc gia đình, nhất là cái hạng đàn ông rượu chè, bạo lực.Nếu để đứa con theo hắn thật không thể lường trước hậu quả sẽ thế nào.”

Trong miệng còn vướng bận thức ăn, Thinh Thinh không nói được gì, vội vàng gật gật đầu biểu dương cho sự đồng tình như một đứa trẻ.

Cô còn nhớ anh từng kể với cô về một người chú.

“Thinh Thinh, em biết không anh sợ lắm. Mỗi ngày ông ta về là ông ta cứ đánh dì. Anh rất ghét ông ta.”

Nguyệt Hạ Nam rất thương dì của anh, có thể nói anh xem dì ấy như người mẹ thứ hai của mình. Cha mẹ anh đều là những con người bận rộn ít bận tâm đến con cái nên dì anh luôn quan tâm, chăm sóc anh như chính con ruột của mình. Chính vì thế anh rất thương dì, càng thương dì thì anh càng căm ghét cái con người đó.

Một lát sau cô hứng chí tỏ vẻ muốn giúp anh, cùng anh bàn bạc về vụ kiện, đối với mấy vụ này quả thật cô cũng rất bất bình. Trước kia trong khóa học cô từng học qua một khóa luật về bạo lực gia đình,nên việc này tất nhiên không vấn đề gì.

Thế là mấy ngày sau đó,cô vẫn mặt dày mang thức ăn đến văn phòng Hạ Nam trước những ánh mắt dèm pha của mọi người.

Cô nàng Diệu Diệu gần đây không những không tỏ ra khó chịu mà dường như còn tỏ ý muốn tác hợp cho hai người,nhưng ý tốt đó cô nào dám nhận…haizz…Đúng là trớ trêu mà..

Còn những người khác thì gần đây lại nhìn cô với cặp mắt quái lạ hẳn.

Sớm đã biết cô Liêu này vào được đây chắc chắn đã có hậu thuẫn, nhưng thật không ngờ người đứng sau cô lại là đại luật sư Nguyệt Hạ Nam. Cô ta còn ngày ngày đem thức ăn đến,cả một chút thời gian nghĩ ngơi ít ỏi cả hai cũng quây quần bên nhau. Xem ra mối quan hệ giữa hai người quả là không tầm thường,không tầm thường chút nào.

Nhưng chân tướng sự thật như thế nào chỉ có cô,Nguyệt Hạ Nam,Diệu Diệu và ông bác mới biết mà thôi.

Trong văn phòng,Thinh Thinh hăng hái trình bày bài luận của một cách lưu loát. Có thể nói đây là lần đầu tiên cô sánh vai tác chiến với đại Boss trên phiên tòa nên có phần hơi căng thẳng.

Thấy vậy, đại Boss lại gần dịu dàng vỗ lên vai cô bảo:” Đừng lo,có anh ở đây.”- nói xong giọng anh bỗng như giễu cợt,nhấn mạnh:” Lúc lên tòa em cứ từ…từ đọc.”

Thinh Thinh như cũng hiểu được hàm ý sâu xa của anh, đưa mắt liếc đối phương, trăn trối.

“Đọc”, cái gì mà đọc, đây gọi là trình bày, trình bày đó anh biết không.

Mấy giây sau, Nguyệt Hạ Nam bỗng nhét một đồng xu vào tay cô bảo:”Cầm nó, nó sẽ giúp em bớt căng thẳng hơn đó.”

Thinh Thinh ngơ ngác nhìn đồng xu trong tay, lòng hoài nghi.

Có thật nó sẽ giúp cô bớt căng thẳng không đây, hay Hạ Nam lại lừa cô như lúc nhỏ.

Nhưng dù sao cũng nên bình tĩnh,…giữ lấy bình tĩnh…hít vào..hít vào…thở ra..thở ra…

Bắt gặp hành động bất thường của cô,Hạ Nam mỉm cười hiền hòa “Thinh Thinh dù thế nào thì anh cũng sẽ bên cạnh giúp em”.

Đại Boss chở cô đến phiên tòa.

Woa!!! lớn quá!!!

Nhiều người quá,toàn là những nhân vật khét tiếng trong ngành cả!!!

Lần đầu tiên cô mới đến được một phiên toàn lớn,lộng lẫy, trang nghiêm thế này.

Thật là mở rộng tầm mắt.

Thinh Thinh lướt nhìn khung cảnh xung quanh.

Một lúc sau, cô tiến lại gần một phụ nữ tay dắt đứa trẻ đứng nép vào tường lẫn trong đống người xôn xao. Thân hình mảnh mai đầy vết tích ấy khiến cô xót xa vô cùng, cô nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay bé nhỏ của đứa trẻ, thì thào:

“Bà Mã chúng ta vào trong đi.”

Vừa bước vào phiên toàn, những lời qua tiếng lại bắt đầu vang lên. Một người đàn ông vạm vỡ, phong trần đứng trước vị trí bị cáo nhìn cô bằng ánh mắt khinh khị, sắt bén như muốn ăn tươi nuốt chửng ai đó.

Trước ánh mắt sắt bén của đối phương bà Mã sợ hãi lùi về phía sau.

Thinh Thinh vội trấn an: “Bà Mã bà đừng lo, chúng ta đang ở phiên tòa hắn ta không dám là gì bà nữa đâu.”

Đứa bé kháu khỉnh, trắng trẽo nghe thế cũng lay lay tay mẹ:”Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ?”

“Mẹ…Mẹ…không sao con à.”-Cô vừa nói vừa xiết chặt con vào lòng.

Sóng mũi Thinh Thinh cũng bất giác cay cay trước tình yêu thương của hai mẹ con, chưa bao giờ cô lại xót xa, cảm nhận sâu sắc tình yêu mẹ con giản dị mà chân thật đến như vậy.

Dù quyền phán quyết thuộc về ai, ai đúng ai sai, ai thắng ai thua thì người vô tội nhất chính là đứa trẻ ngây thơ này. Đứa trẻ này có tội tình chi đâu.Tại sao những lỗi lầm của người lớn lại bắt một đứa trẻ như thế phải gánh chịu hoàn cảnh như vậy? Bất kể ai giành được quyền nuôi dưỡng thì cậu nhóc bé nhỏ cũng sẽ mất đi một nửa yêu thương của cha hoặc mẹ.

Sao cuộc đời lại trớ trêu ngang trái thế cơ chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương