Tình Yêu À, Để Sau Nhé!
-
Chương 17
Thinh Thinh đột ngột rút vội tay ra, tức giận hỏi:”Vậy rốt cuộc cậu lại muốn gì ở tôi? Lại xem tôi như trò đùa sao??? Hay là một quân cờ để hai người lại hàn gắn tình cảm???”
Thinh Thinh cố dùng hết sức đỡ lấy thân hình vạm vỡ của hắn, mặt đỏ gay, cô nặng nhọc lê từng bước, từng bước…
Thật sự hắn rất nặng…đến nỗi xém tí là khiến cô ngã nhào trên mặt đường, lại hay thích quơ múa lung tung, miệng không ngừng lảm nhảm.
Cuối cùng cũng đến nhà hắn, trước mặt cô giờ đây là một căn biệt thự cổ kính khá cao sang.
Quả thật từ trước đến giờ hắn đã giấu cô rất nhiều điều.
Hồi ấy bên nhau Hà Vĩ Phong luôn tỏ ra mập mờ, chẳng những không cho cô biết nhà hắn, mà đến điện thoại cũng hay đổi số, luôn là hắn chủ động tìm cô chứ cô khó lòng mà tìm đến hắn được…nhiều lúc cô thật sự không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì? Vì sao lại phải giấu cô nhiều như vậy?
Nhưng giờ đây thì cô đã hiểu, đã hiểu tất cả.
Có lẽ là vì hắn chưa từng yêu cô nên không muốn cô biết quá nhiều, càng không muốn cô quấy nhiễu đến cuộc sống của hắn…..nhưng…
Vậy sao Hà Vĩ Phong lại luôn làm phiền đến cô, luôn xuất hiện mỗi lúc khi cô bắt đầu cố lãng quên quá khứ, luôn làm cô tổn thương hết lần này đến lần khác, rốt cuộc hắn muốn tiếp tục dày vò cô đến bao giờ?
Thinh Thinh mệt mỏi đặt hắn ngồi xuống nền gạch, nhẹ nhàng bấm chuông cửa, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Trên đường về từng giọt mưa tí tách khẽ rơi, như lòng cô khẽ âm ĩ ứ máu.
Cô nhận được tin nhắn từ Hạ Yên.
Địa điểm là bệnh viện Nguyệt Hạ Nam đang ở.
Tại sao Hạ Yên lại hẹn cô đến bệnh viện còn là số phòng 108?
Chẳng lẽ lại có chuyện gì?
Lòng cô lại dấy lên từng đợt sóng lo sợ không hay, cô cố giục người lái xe Taxi tăng tốc đến ngay bệnh viện.
Bước vào phòng, cô bỗng sững người, đứng bất động.
Bấy giờ, Hạ Yên đang nằm trên giường bệnh, nét mặt xanh xao, không chút thần khí.
Vừa thấy cô Tiêu Linh đã tức giận, buông ra những lời nói chua chát:
”Cô đến đây để làm gì? Nơi đây không có ai hoan nghênh cô cả.”-Nói xong Tiêu Linh đứng dậy xô cô ra ngoài một cách thô bạo.
Thinh Thinh vẫn đứng im, chân không nhút nhích, cô dường như không còn tin vào mắt mình nữa.
Mọi thứ có cái gì đó rất không tự nhiên.
Đây phải chăng lại là trò đuà nào nữa?
Cô thật sự không chịu đựng nỗi nhiều đã kích trong cùng một ngày như đến vậy đâu.
Nào là Nguyệt Hạ Nam, rồi đến Hà Vĩ Phong…tất cả tất cả như một vòng lẩn quẩn cứ xoay quanh tâm trí của cô, giờ lại đến Hạ Yên..
Tại sao Hạ Yên, một đại tiểu thơ, một hot girl lại có lúc sa cơ đến nông nỗi như thế này?
Sắc mặt cô nàng xanh xao, có vẻ tìu tụy không còn sức sống, không còn tinh thần nào nữa.
Hạ Yên khẽ khom người đưa tay nắm lấy tay Tiêu Linh, thì thào:”Là tớ bảo cậu ấy đến. Tiêu Linh cậu có thể ra ngoài được không?”-gật đầu:” Tớ có chuyện muốn nói với Tâm Thinh.”
Tiêu Linh thoáng ngạc nhiên, tức giận gọi:” Hạ Yên…cậu..cậu định…”
Thấy vậy Hạ Yên mệt mỏi, gắng giọng nhắc lại:”Cậu ra ngoài trước đi, tớ có chuyện muốn nói riêng với Tâm Thinh.”
Một lúc sau, mặc dù không cam lòng nhưng Tiêu Linh vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Không khí lúc này lại căng thẳng lạ thường, cổ họng cô như ứ nghẹn không nói nên lời.
Tiếng ho khan khẽ vang vọng khắp phòng, thấy Thinh Thinh đứng bất động Hạ yên gọi cô một cách bất lực:”Tâm Thinh đến đây, tôi có chuyện này muốn cho cô biết.”
Giọng nói khàn đặc ấy như tiếng sét đánh thức Thinh Thinh trở về thực tại, cô từ tốn sải từng bước chân đến cạnh giường, mỗi bước chân như nặng nề…nặng nề hơn một cách lạ thường.
Đôi tay run run, lạnh lẽo nhè nhẹ nắm lấy tay cô:”Tâm Thinh, thật ra có những chuyện tôi nên nói cho cô biết.”
Nghe thế, Thinh Thinh lạnh lùng hỏi:”Cô gọi tôi đến có việc gì? Nói đi, đừng vòng vo nữa.”
Trong giây phút ấy, Hạ Yên thoáng thấy những hoài nghi trong mắt cô, kiên nhẫn nói tiếp:”Thật ra chuyện tôi muốn nói với cô có liên quan đến Hà Vĩ Phong.”
Thinh Thinh vẫn im lặng, dường như đã lường trước điều này, lạnh lùng bảo:”Cô muốn nói gì thì nói đi, định bảo tôi hãy tránh xa Vĩ Phong đúng không? Thật ra…”
Chưa nói hết, Hạ Yên vội lắc đầu cắt ngang, đôi tay càng xiết chặt lấy tay cô hơn:”Không phải, tôi không có ý như vậy đâu.”
Thinh Thinh đột ngột rút vội tay ra, hậm hực:”Vậy rốt cuộc ý cậu là gì? Cậu lại muốn gì ở tôi? Lại xem tôi như trò đùa sao??? Hay là một quân cờ để hai người lại hàn gắn tình cảm nữa à???”-Thinh Thinh bỗng cười lớn, một nụ cười giả tạo đến kinh nhường:”Rồi đến lúc hai người tình cảm tốt đẹp lại quẳng tôi sang một xó sao? Cô có thấy mình quá đáng lắm không…”
Nước mắt Hạ Yên bất giác lăn dài trên gò má gầy guộc.
Sao cô ta lại khóc, người lúc này nên khóc, nên oán giận nhất không phải là cô mới đúng sao?
Một lúc sau, Hạ Yên cố kìm nén cảm xúc của mình dùng hết sức lực níu lấy tay áo Thinh Thinh:”Tâm Thinh cô hãy nghe tôi nói, tất cả mọi chuyện không như cô đã nghĩ đâu.”
“Không như tôi nghĩ sao? Không phải cô đã thắng rồi sao, anh ấy giờ đây đã thuộc về cô, cô còn muốn gì nữa? Đã đến lúc cô nên lột bộ mặt giả tạo ấy rồi, đối với tôi nó không còn tác dụng gì nữa đâu.”
Thấy Thinh Thinh nỗi giận đùng đùng, Hạ Yên bất bình tĩnh hét lên:”Tôi..tôi…”-Hạ yên bỗng ngừng lại chốc lát, thấy Thinh Thinh không có phản ứng gì mới dám nói tiếp:”Quả thật tôi từng xem cô là trò đùa, tôi thừa nhận tôi sai nhưng Hà Vĩ Phong không hề xem cô như vậy. Anh ấy thật sự thích cô..rất thích cô…chính tôi..Chính tôi đã chia rẽ hai người.”
Thinh Thinh bất giác chấn động, hỏi lại:”Cô vừa nói gì?”
Hạ Yên nước mắt càng dâng trào, gắng từng chữ:” Không sai, tôi đã từng quen Hà Vĩ Phong, cũng từng xem cô là quân cờ của mình. Lúc ấy tôi và Hà Vĩ Phong giận nhau, anh ấy nói không thể chịu nổi tính khí của tôi nên muốn chia tay.Tôi đã rất tức giận..nên..nên mới xem cô làm quân cờ để chọc tức anh ấy, vì anh ấy đã từng nói sẽ không thích loại người ngốc nghếch, cố tỏ ra ngây thơ như cô. Nhưng tôi đã sai, và thậm chí anh ấy cũng không thể ngờ….anh ấy thật sự đã thích cô..Tại sao anh ấy lại thích cô được cơ chứ?”
Lòng Thinh Thinh bất giác nhói đau vô cùng, không ngừng dấy lên từng đợt sóng dữ dội. Cô mệt mỏi nắm lấy trái tim nhỏ bé của mình, cố kìm nén nước mắt:”Thế sao hắn lại chia tay với tôi, còn nói ra những lời tổn thương đó?”
Hạ Yên mỉm cười, một nụ cười rất đỗi cay đắng:”Chính tôi đã dùng thế lực nhà họ Hạ bức ép cha hắn, dồn hắn đến đường cùng.. hắn mới chịu chia tay với cô, nhưng tuyệt nhiên vẫn không chấp nhận quay về với tôi. Dù tôi dùng đủ mọi cách thế nào đi nữa, trái tim hắn cũng không quay về.”-Hạ Yên đột nhiên ngừng lại, hơi thở gấp gáp dường như yếu đi, người cô khẽ run lên, xiết chặt tay Thinh Thinh, nghiến răng chịu đựng:”Bây giờ, tôi không còn mong gì cả, vốn dĩ trái tim hắn đã không còn ở đây, hà tất phải làm khổ cả ba. Tôi biết hắn vẫn còn thích cô, hắn chỉ ở lại vì bộ dạng đáng thương của tôi hiện giờ. Thế nên tôi..vì một con người sắp ra đi…tôi nên chúc phúc hai người, cô hứa với tôi…hứa…”
Thinh Thinh bị đôi tay lạnh lẽo ấy làm cho hoảng hốt:”Hạ yên..Hạ yên..cậu sao vậy?”
Hạ yên không đáp lời cô, ánh mắt bỗng trở nên chân thành, tha thiết: ”Cậu..cậu…hãy quay về với Vĩ Phong, tôi xin cậu…tôi xin lỗi…Tôi sẽ đi Mỹ để điều trị, Hà Vĩ Phong tôi giao trả lại cho cậu…”
Thinh Thinh vẫn im lặng, lòng bỗng lặng đi, rối bời bỏ lại vỏn vẹn một câu rồi xúc động chạy khỏi phòng bệnh:”Tôi..Tôi..không biết.”
Một thân xác mệt mỏi, vô hồn lan man theo dòng mưa vô định, mang theo đó là trái tim đầy vết nứt.
Mưa rơi,mưa rơi,…mưa cứ rơi.
Nhưng mưa nào thấu nỗi lòng ta,
Mưa có thể xóa đi bụi trần của nhân thế
Nhưng chẳng thể xóa bỏ đau thương nỗi lòng ta…
Lúc này đây mọi thứ như vỡ òa, nước mắt cô một lần nữa như chuỗi hạt đứt dây không ngừng rơi,…
Phải nói là rất đau, rất đau mới đúng…
Tại sao bây giờ Hạ Yên mới nói với cô những lời như thế? Tại sao hắn không bao giờ nói với cô công ty ba hắn phá sản? Tại sao hắn không tin tưởng cô? Tại sao hắn…hắn không hề nghĩ đến cảm nhận của cô? Liệu bây giờ những chuyện ấy có vô nghĩa quá không…có quá trễ không….
Nếu thật sự yêu nhau như vậy…nhớ nhau như vậy sao lại phải lìa xa…Tại sao phải làm khổ đối phương như vậy chứ?
Cô thật sự rất mệt, rất mệt khi phải cứ gồng mình lên mạnh mẽ, mệt khi phải giấu trong mình bao nhiêu cảm xúc, mệt khi cứ phải nghĩ cho người khác trong khi chính cô lại là người bị tổn thương.
Cô mệt lắm rồi!!!!
Tối hôm đó, cô không tài nào ngủ được.
Mọi thứ quá đỗi bất ngờ với cô, trái tim nhỏ bé ấy tưởng chừng như không thể chịu đựng đã kích gì thêm chợt vùng vẫy dữ dội.
Đúng vậy, trái tim luôn là phần tử trung thật nhất, nhưng rốt cuộc nó đang vùng vẫy, đau nhói vì chuyện gì…vì một người đã làm tổn thương nó hết lần này đến lần khác ư?...
Có lẽ những lúc buông tay lại là điều tốt nhất để ta giữ lại những hồi ức đẹp quá khứ đã qua.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây?????
Thinh Thinh cố dùng hết sức đỡ lấy thân hình vạm vỡ của hắn, mặt đỏ gay, cô nặng nhọc lê từng bước, từng bước…
Thật sự hắn rất nặng…đến nỗi xém tí là khiến cô ngã nhào trên mặt đường, lại hay thích quơ múa lung tung, miệng không ngừng lảm nhảm.
Cuối cùng cũng đến nhà hắn, trước mặt cô giờ đây là một căn biệt thự cổ kính khá cao sang.
Quả thật từ trước đến giờ hắn đã giấu cô rất nhiều điều.
Hồi ấy bên nhau Hà Vĩ Phong luôn tỏ ra mập mờ, chẳng những không cho cô biết nhà hắn, mà đến điện thoại cũng hay đổi số, luôn là hắn chủ động tìm cô chứ cô khó lòng mà tìm đến hắn được…nhiều lúc cô thật sự không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì? Vì sao lại phải giấu cô nhiều như vậy?
Nhưng giờ đây thì cô đã hiểu, đã hiểu tất cả.
Có lẽ là vì hắn chưa từng yêu cô nên không muốn cô biết quá nhiều, càng không muốn cô quấy nhiễu đến cuộc sống của hắn…..nhưng…
Vậy sao Hà Vĩ Phong lại luôn làm phiền đến cô, luôn xuất hiện mỗi lúc khi cô bắt đầu cố lãng quên quá khứ, luôn làm cô tổn thương hết lần này đến lần khác, rốt cuộc hắn muốn tiếp tục dày vò cô đến bao giờ?
Thinh Thinh mệt mỏi đặt hắn ngồi xuống nền gạch, nhẹ nhàng bấm chuông cửa, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Trên đường về từng giọt mưa tí tách khẽ rơi, như lòng cô khẽ âm ĩ ứ máu.
Cô nhận được tin nhắn từ Hạ Yên.
Địa điểm là bệnh viện Nguyệt Hạ Nam đang ở.
Tại sao Hạ Yên lại hẹn cô đến bệnh viện còn là số phòng 108?
Chẳng lẽ lại có chuyện gì?
Lòng cô lại dấy lên từng đợt sóng lo sợ không hay, cô cố giục người lái xe Taxi tăng tốc đến ngay bệnh viện.
Bước vào phòng, cô bỗng sững người, đứng bất động.
Bấy giờ, Hạ Yên đang nằm trên giường bệnh, nét mặt xanh xao, không chút thần khí.
Vừa thấy cô Tiêu Linh đã tức giận, buông ra những lời nói chua chát:
”Cô đến đây để làm gì? Nơi đây không có ai hoan nghênh cô cả.”-Nói xong Tiêu Linh đứng dậy xô cô ra ngoài một cách thô bạo.
Thinh Thinh vẫn đứng im, chân không nhút nhích, cô dường như không còn tin vào mắt mình nữa.
Mọi thứ có cái gì đó rất không tự nhiên.
Đây phải chăng lại là trò đuà nào nữa?
Cô thật sự không chịu đựng nỗi nhiều đã kích trong cùng một ngày như đến vậy đâu.
Nào là Nguyệt Hạ Nam, rồi đến Hà Vĩ Phong…tất cả tất cả như một vòng lẩn quẩn cứ xoay quanh tâm trí của cô, giờ lại đến Hạ Yên..
Tại sao Hạ Yên, một đại tiểu thơ, một hot girl lại có lúc sa cơ đến nông nỗi như thế này?
Sắc mặt cô nàng xanh xao, có vẻ tìu tụy không còn sức sống, không còn tinh thần nào nữa.
Hạ Yên khẽ khom người đưa tay nắm lấy tay Tiêu Linh, thì thào:”Là tớ bảo cậu ấy đến. Tiêu Linh cậu có thể ra ngoài được không?”-gật đầu:” Tớ có chuyện muốn nói với Tâm Thinh.”
Tiêu Linh thoáng ngạc nhiên, tức giận gọi:” Hạ Yên…cậu..cậu định…”
Thấy vậy Hạ Yên mệt mỏi, gắng giọng nhắc lại:”Cậu ra ngoài trước đi, tớ có chuyện muốn nói riêng với Tâm Thinh.”
Một lúc sau, mặc dù không cam lòng nhưng Tiêu Linh vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Không khí lúc này lại căng thẳng lạ thường, cổ họng cô như ứ nghẹn không nói nên lời.
Tiếng ho khan khẽ vang vọng khắp phòng, thấy Thinh Thinh đứng bất động Hạ yên gọi cô một cách bất lực:”Tâm Thinh đến đây, tôi có chuyện này muốn cho cô biết.”
Giọng nói khàn đặc ấy như tiếng sét đánh thức Thinh Thinh trở về thực tại, cô từ tốn sải từng bước chân đến cạnh giường, mỗi bước chân như nặng nề…nặng nề hơn một cách lạ thường.
Đôi tay run run, lạnh lẽo nhè nhẹ nắm lấy tay cô:”Tâm Thinh, thật ra có những chuyện tôi nên nói cho cô biết.”
Nghe thế, Thinh Thinh lạnh lùng hỏi:”Cô gọi tôi đến có việc gì? Nói đi, đừng vòng vo nữa.”
Trong giây phút ấy, Hạ Yên thoáng thấy những hoài nghi trong mắt cô, kiên nhẫn nói tiếp:”Thật ra chuyện tôi muốn nói với cô có liên quan đến Hà Vĩ Phong.”
Thinh Thinh vẫn im lặng, dường như đã lường trước điều này, lạnh lùng bảo:”Cô muốn nói gì thì nói đi, định bảo tôi hãy tránh xa Vĩ Phong đúng không? Thật ra…”
Chưa nói hết, Hạ Yên vội lắc đầu cắt ngang, đôi tay càng xiết chặt lấy tay cô hơn:”Không phải, tôi không có ý như vậy đâu.”
Thinh Thinh đột ngột rút vội tay ra, hậm hực:”Vậy rốt cuộc ý cậu là gì? Cậu lại muốn gì ở tôi? Lại xem tôi như trò đùa sao??? Hay là một quân cờ để hai người lại hàn gắn tình cảm nữa à???”-Thinh Thinh bỗng cười lớn, một nụ cười giả tạo đến kinh nhường:”Rồi đến lúc hai người tình cảm tốt đẹp lại quẳng tôi sang một xó sao? Cô có thấy mình quá đáng lắm không…”
Nước mắt Hạ Yên bất giác lăn dài trên gò má gầy guộc.
Sao cô ta lại khóc, người lúc này nên khóc, nên oán giận nhất không phải là cô mới đúng sao?
Một lúc sau, Hạ Yên cố kìm nén cảm xúc của mình dùng hết sức lực níu lấy tay áo Thinh Thinh:”Tâm Thinh cô hãy nghe tôi nói, tất cả mọi chuyện không như cô đã nghĩ đâu.”
“Không như tôi nghĩ sao? Không phải cô đã thắng rồi sao, anh ấy giờ đây đã thuộc về cô, cô còn muốn gì nữa? Đã đến lúc cô nên lột bộ mặt giả tạo ấy rồi, đối với tôi nó không còn tác dụng gì nữa đâu.”
Thấy Thinh Thinh nỗi giận đùng đùng, Hạ Yên bất bình tĩnh hét lên:”Tôi..tôi…”-Hạ yên bỗng ngừng lại chốc lát, thấy Thinh Thinh không có phản ứng gì mới dám nói tiếp:”Quả thật tôi từng xem cô là trò đùa, tôi thừa nhận tôi sai nhưng Hà Vĩ Phong không hề xem cô như vậy. Anh ấy thật sự thích cô..rất thích cô…chính tôi..Chính tôi đã chia rẽ hai người.”
Thinh Thinh bất giác chấn động, hỏi lại:”Cô vừa nói gì?”
Hạ Yên nước mắt càng dâng trào, gắng từng chữ:” Không sai, tôi đã từng quen Hà Vĩ Phong, cũng từng xem cô là quân cờ của mình. Lúc ấy tôi và Hà Vĩ Phong giận nhau, anh ấy nói không thể chịu nổi tính khí của tôi nên muốn chia tay.Tôi đã rất tức giận..nên..nên mới xem cô làm quân cờ để chọc tức anh ấy, vì anh ấy đã từng nói sẽ không thích loại người ngốc nghếch, cố tỏ ra ngây thơ như cô. Nhưng tôi đã sai, và thậm chí anh ấy cũng không thể ngờ….anh ấy thật sự đã thích cô..Tại sao anh ấy lại thích cô được cơ chứ?”
Lòng Thinh Thinh bất giác nhói đau vô cùng, không ngừng dấy lên từng đợt sóng dữ dội. Cô mệt mỏi nắm lấy trái tim nhỏ bé của mình, cố kìm nén nước mắt:”Thế sao hắn lại chia tay với tôi, còn nói ra những lời tổn thương đó?”
Hạ Yên mỉm cười, một nụ cười rất đỗi cay đắng:”Chính tôi đã dùng thế lực nhà họ Hạ bức ép cha hắn, dồn hắn đến đường cùng.. hắn mới chịu chia tay với cô, nhưng tuyệt nhiên vẫn không chấp nhận quay về với tôi. Dù tôi dùng đủ mọi cách thế nào đi nữa, trái tim hắn cũng không quay về.”-Hạ Yên đột nhiên ngừng lại, hơi thở gấp gáp dường như yếu đi, người cô khẽ run lên, xiết chặt tay Thinh Thinh, nghiến răng chịu đựng:”Bây giờ, tôi không còn mong gì cả, vốn dĩ trái tim hắn đã không còn ở đây, hà tất phải làm khổ cả ba. Tôi biết hắn vẫn còn thích cô, hắn chỉ ở lại vì bộ dạng đáng thương của tôi hiện giờ. Thế nên tôi..vì một con người sắp ra đi…tôi nên chúc phúc hai người, cô hứa với tôi…hứa…”
Thinh Thinh bị đôi tay lạnh lẽo ấy làm cho hoảng hốt:”Hạ yên..Hạ yên..cậu sao vậy?”
Hạ yên không đáp lời cô, ánh mắt bỗng trở nên chân thành, tha thiết: ”Cậu..cậu…hãy quay về với Vĩ Phong, tôi xin cậu…tôi xin lỗi…Tôi sẽ đi Mỹ để điều trị, Hà Vĩ Phong tôi giao trả lại cho cậu…”
Thinh Thinh vẫn im lặng, lòng bỗng lặng đi, rối bời bỏ lại vỏn vẹn một câu rồi xúc động chạy khỏi phòng bệnh:”Tôi..Tôi..không biết.”
Một thân xác mệt mỏi, vô hồn lan man theo dòng mưa vô định, mang theo đó là trái tim đầy vết nứt.
Mưa rơi,mưa rơi,…mưa cứ rơi.
Nhưng mưa nào thấu nỗi lòng ta,
Mưa có thể xóa đi bụi trần của nhân thế
Nhưng chẳng thể xóa bỏ đau thương nỗi lòng ta…
Lúc này đây mọi thứ như vỡ òa, nước mắt cô một lần nữa như chuỗi hạt đứt dây không ngừng rơi,…
Phải nói là rất đau, rất đau mới đúng…
Tại sao bây giờ Hạ Yên mới nói với cô những lời như thế? Tại sao hắn không bao giờ nói với cô công ty ba hắn phá sản? Tại sao hắn không tin tưởng cô? Tại sao hắn…hắn không hề nghĩ đến cảm nhận của cô? Liệu bây giờ những chuyện ấy có vô nghĩa quá không…có quá trễ không….
Nếu thật sự yêu nhau như vậy…nhớ nhau như vậy sao lại phải lìa xa…Tại sao phải làm khổ đối phương như vậy chứ?
Cô thật sự rất mệt, rất mệt khi phải cứ gồng mình lên mạnh mẽ, mệt khi phải giấu trong mình bao nhiêu cảm xúc, mệt khi cứ phải nghĩ cho người khác trong khi chính cô lại là người bị tổn thương.
Cô mệt lắm rồi!!!!
Tối hôm đó, cô không tài nào ngủ được.
Mọi thứ quá đỗi bất ngờ với cô, trái tim nhỏ bé ấy tưởng chừng như không thể chịu đựng đã kích gì thêm chợt vùng vẫy dữ dội.
Đúng vậy, trái tim luôn là phần tử trung thật nhất, nhưng rốt cuộc nó đang vùng vẫy, đau nhói vì chuyện gì…vì một người đã làm tổn thương nó hết lần này đến lần khác ư?...
Có lẽ những lúc buông tay lại là điều tốt nhất để ta giữ lại những hồi ức đẹp quá khứ đã qua.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây?????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook