Tình Ý Lâu Dài
-
Chương 4
"Bao nhiêu tiền?"
Đối phương cố tình nghe không hiểu ý tứ của Diêm Danh.
Diêm Danh còn muốn giải thích.
"Bao nhiêu tiền anh mới nguyện ý làm?"
Tiền.....
Lại là tiền......
Ngoài tiền ra thì Diêm Danh chỉ còn cô độc.
"Tôi ở xxx, cậu tới đi."
Nam nhân mua vui nửa giờ sau tự mình lái xe tới, không giống lần trước.
Quần áo không giống, xe cũng không giống.
Diêm Danh đang mặc tạp dề lau quầy bar, không chú ý tới người phía sau.
Mãi đến tận cảm giác có một làn cổ xưa thanh đạm tựa nước thổi tới, mới quay đầu.
Ánh mắt của đối phương hiển nhiên cảm thấy Diêm Danh có chút kỳ quái.
So với Ngưu Lang (MB), ngược lại giống cậu chủ nhỏ của một tiểu quán
Trên mặt còn có chút vết bẩn.
Khiến nam nhân mua vui, một mặt chán chường, nhìn qua tựa hồ không thể khống chế được dáng vẻ (Đ: Chả hiểu đang nói cái gì:3:3)
Lần thứ nhất gặp mặt, chí ít còn phải thể. (Đ: cách hành văn của tác giả có vấn đề hay bản raw của Đ bị mất chữ vậy uhu)
Lần này căn bản là trực tiếp mặc áo ngủ choàng thêm cái áo phía ngoài rồi chạy tới.
"Cậu tìm tôi một tháng?" Diêm Danh bỏ khăn lau xuống đối mặt với nam nhân.
"Đừng nghĩ mình quan trọng!" Chả hiểu sao đối phương đột nhiên nổi giận.
Muốn xoay người đi, rồi lại ngừng lại.
Nhìn Diêm Danh, cảm thấy người đàn ông này tuy rằng tướng mạo không tệ, nhưng đã già, nếp nhăn thể hiện tuổi già đã hiện rõ.
"Người đàn ông kia được không?" Diêm Danh đành mở miệng, tránh khỏi hai người lúng túng.
Nam nhân mua vui không hiểu sao lại không muốn thừa nhận việc mình tìm người đàn ông này hơn một tháng.
Càng không muốn cứ như vậy buông tay.
Nhìn nam nhân mê man ánh mắt.
"Là anh đem người đàn ông đó đến làm thế thân."
Nam nhân mua vui nhận ra, có điều không có định lớn tiếng nói.
Ở trước mặt người lạ nói chuyện riêng tư, không cần thiết.
"Cậu định cho tôi bao nhiêu?" Diêm Danh không muốn tiếp tục đành hỏi câu này.
Nếu đánh không được thân, hà tất để cho mình làm cho thê thảm. (Đ: Bạn này edit đoạn này thoát ý giúp Đ được k?)
Nam nhân suy nghĩ một chút, lại nhìn quán bar nhỏ này.
"Quán này lấy tên tôi, tôi phụ trách hết thảy chi tiêu...."
"Còn tôi?" Diêm Danh chỉ chỉ chính mình.
"Anh phụ trách thỏa mãn tôi."
Giao dịch tự nhiên yên lặng mà thành lập, nam nhân xoay người đi ra ngoài.
Đi được hai bước dừng lại.
"Chúng ta ngoại trừ thân thể, không can thiệp chuyện của nhau."
Diêm Danh gật gù.
Nhìn ô tô dần xa tầm mắt, quay lại tiếp tục công việc đang dang dở.
Giống như chưa từng có sự xuất hiện của người đàn ông ban nãy.
Nếu cửa hàng chỉ có mình Diêm Danh làm chủ, y cũng không cần thuê thêm phòng cho lãng phí tiền.
May mà ở ở phía sau có gian phòng nhỏ, một nửa làm nhà kho, nửa kia thả một chiếc giường đơn cùng một ngăn tủ.
Buổi chiều mới vừa rời giường liền nhận được một tin nhắn.
Diêm Danh nhìn một chút, rất hoài nghi người đàn ông này đến cùng bình thường làm sao đối nhân xử thế?
| Đi ra, làm tình |
Bốn chữ chói mắt thẳng thắn.
Diêm Danh nhìn có một loại muốn cười kích động.
Nếu như hắn có thể có một nửa đối với mình trực tiếp dùng ở đối xử người kia trên người, cũng sẽ không hiện tại còn ở cùng học sinh tiểu học dường như khó khăn giải quyết tương tư đơn phương loại vấn đề ngu ngốc này.
Mở cửa liền thấy đối phương một thân âu phục giày da đứng trước cửa.
Thẳng thắn mở cửa ra hiệu đối phương lại gần.
Diêm Danh mặc cái áo sơmi trắng dài tay với cái quần jean rách đến độ có thể lên phố ngồi ăn xin đối diện với nam nhân mua vui.
Cái viền quần lót màu lộ ra dưới những đường rách mỏng tôn lên bờ mông căng tròn. (Đ: Chém chém:3:3)
Nam nhân mua vui càu mày, cảm thấy trang phục này rất phù hợp với nghề nghiệp của y.
Phù hợp khiến người ta cau mày.
"Uống chút gì không?" Mới vừa tìm cái ly, liền bị kéo một cái.
"Không cần, tôi không phải đến uống rượu."
Nam nhân mua vui lột sạch Diêm Danh, một tay kéo áo tay khéo quần.
Quần áo giống như cái rẻ lau bị vặn nát.
Diêm Danh có chút choáng váng nhìn mình sau một giây đồng hồ chỉ còn mỗi cái quần lót.
Y hơi bất ngờ vì vẫn còn cái quần lót. (Đ: Thật sự..... lại chém TT^TT)
"Cậu thật sự là từ nhà tới đây."
Nam nhân quả thật có nhu cầu, bởi vì một ít chuyện kích thích đến hắn, hắn mới lên cơn như thế chạy đến Diêm Danh nơi này tìm kiếm giải thoát.
Cái này cũng là giao dịch.
Diêm Danh mới vừa tỉnh ngủ, tự nhiên đầu óc vận chuyển không cấp tốc, bị nam nhân lôi kéo liền dựa vào ở trên quầy bar.
Quần lót cũng bị kéo xuống.
Ngoại trừ vừa tới nửa chén rượu, cũng không có gì để bôi trơn.
Diêm Danh nhìn nam nhân, nam nhân nhìn y.
Thở dài Diêm Danh đành phải cầm chén rượu đem ngón tay ướt át, sau đó một cước giẫm ở bên cạnh trên ghế cao chân chậm rãi ở chính mình hậu đình ra ra vào vào.
Không đến hai phút, đối phương đã hiển nhiên mất đi bất kỳ tính nhẫn nại.
Chỉ đơn giản kéo khóa quần tây của mình, mạnh mẽ chen vào.
Đối phương cố tình nghe không hiểu ý tứ của Diêm Danh.
Diêm Danh còn muốn giải thích.
"Bao nhiêu tiền anh mới nguyện ý làm?"
Tiền.....
Lại là tiền......
Ngoài tiền ra thì Diêm Danh chỉ còn cô độc.
"Tôi ở xxx, cậu tới đi."
Nam nhân mua vui nửa giờ sau tự mình lái xe tới, không giống lần trước.
Quần áo không giống, xe cũng không giống.
Diêm Danh đang mặc tạp dề lau quầy bar, không chú ý tới người phía sau.
Mãi đến tận cảm giác có một làn cổ xưa thanh đạm tựa nước thổi tới, mới quay đầu.
Ánh mắt của đối phương hiển nhiên cảm thấy Diêm Danh có chút kỳ quái.
So với Ngưu Lang (MB), ngược lại giống cậu chủ nhỏ của một tiểu quán
Trên mặt còn có chút vết bẩn.
Khiến nam nhân mua vui, một mặt chán chường, nhìn qua tựa hồ không thể khống chế được dáng vẻ (Đ: Chả hiểu đang nói cái gì:3:3)
Lần thứ nhất gặp mặt, chí ít còn phải thể. (Đ: cách hành văn của tác giả có vấn đề hay bản raw của Đ bị mất chữ vậy uhu)
Lần này căn bản là trực tiếp mặc áo ngủ choàng thêm cái áo phía ngoài rồi chạy tới.
"Cậu tìm tôi một tháng?" Diêm Danh bỏ khăn lau xuống đối mặt với nam nhân.
"Đừng nghĩ mình quan trọng!" Chả hiểu sao đối phương đột nhiên nổi giận.
Muốn xoay người đi, rồi lại ngừng lại.
Nhìn Diêm Danh, cảm thấy người đàn ông này tuy rằng tướng mạo không tệ, nhưng đã già, nếp nhăn thể hiện tuổi già đã hiện rõ.
"Người đàn ông kia được không?" Diêm Danh đành mở miệng, tránh khỏi hai người lúng túng.
Nam nhân mua vui không hiểu sao lại không muốn thừa nhận việc mình tìm người đàn ông này hơn một tháng.
Càng không muốn cứ như vậy buông tay.
Nhìn nam nhân mê man ánh mắt.
"Là anh đem người đàn ông đó đến làm thế thân."
Nam nhân mua vui nhận ra, có điều không có định lớn tiếng nói.
Ở trước mặt người lạ nói chuyện riêng tư, không cần thiết.
"Cậu định cho tôi bao nhiêu?" Diêm Danh không muốn tiếp tục đành hỏi câu này.
Nếu đánh không được thân, hà tất để cho mình làm cho thê thảm. (Đ: Bạn này edit đoạn này thoát ý giúp Đ được k?)
Nam nhân suy nghĩ một chút, lại nhìn quán bar nhỏ này.
"Quán này lấy tên tôi, tôi phụ trách hết thảy chi tiêu...."
"Còn tôi?" Diêm Danh chỉ chỉ chính mình.
"Anh phụ trách thỏa mãn tôi."
Giao dịch tự nhiên yên lặng mà thành lập, nam nhân xoay người đi ra ngoài.
Đi được hai bước dừng lại.
"Chúng ta ngoại trừ thân thể, không can thiệp chuyện của nhau."
Diêm Danh gật gù.
Nhìn ô tô dần xa tầm mắt, quay lại tiếp tục công việc đang dang dở.
Giống như chưa từng có sự xuất hiện của người đàn ông ban nãy.
Nếu cửa hàng chỉ có mình Diêm Danh làm chủ, y cũng không cần thuê thêm phòng cho lãng phí tiền.
May mà ở ở phía sau có gian phòng nhỏ, một nửa làm nhà kho, nửa kia thả một chiếc giường đơn cùng một ngăn tủ.
Buổi chiều mới vừa rời giường liền nhận được một tin nhắn.
Diêm Danh nhìn một chút, rất hoài nghi người đàn ông này đến cùng bình thường làm sao đối nhân xử thế?
| Đi ra, làm tình |
Bốn chữ chói mắt thẳng thắn.
Diêm Danh nhìn có một loại muốn cười kích động.
Nếu như hắn có thể có một nửa đối với mình trực tiếp dùng ở đối xử người kia trên người, cũng sẽ không hiện tại còn ở cùng học sinh tiểu học dường như khó khăn giải quyết tương tư đơn phương loại vấn đề ngu ngốc này.
Mở cửa liền thấy đối phương một thân âu phục giày da đứng trước cửa.
Thẳng thắn mở cửa ra hiệu đối phương lại gần.
Diêm Danh mặc cái áo sơmi trắng dài tay với cái quần jean rách đến độ có thể lên phố ngồi ăn xin đối diện với nam nhân mua vui.
Cái viền quần lót màu lộ ra dưới những đường rách mỏng tôn lên bờ mông căng tròn. (Đ: Chém chém:3:3)
Nam nhân mua vui càu mày, cảm thấy trang phục này rất phù hợp với nghề nghiệp của y.
Phù hợp khiến người ta cau mày.
"Uống chút gì không?" Mới vừa tìm cái ly, liền bị kéo một cái.
"Không cần, tôi không phải đến uống rượu."
Nam nhân mua vui lột sạch Diêm Danh, một tay kéo áo tay khéo quần.
Quần áo giống như cái rẻ lau bị vặn nát.
Diêm Danh có chút choáng váng nhìn mình sau một giây đồng hồ chỉ còn mỗi cái quần lót.
Y hơi bất ngờ vì vẫn còn cái quần lót. (Đ: Thật sự..... lại chém TT^TT)
"Cậu thật sự là từ nhà tới đây."
Nam nhân quả thật có nhu cầu, bởi vì một ít chuyện kích thích đến hắn, hắn mới lên cơn như thế chạy đến Diêm Danh nơi này tìm kiếm giải thoát.
Cái này cũng là giao dịch.
Diêm Danh mới vừa tỉnh ngủ, tự nhiên đầu óc vận chuyển không cấp tốc, bị nam nhân lôi kéo liền dựa vào ở trên quầy bar.
Quần lót cũng bị kéo xuống.
Ngoại trừ vừa tới nửa chén rượu, cũng không có gì để bôi trơn.
Diêm Danh nhìn nam nhân, nam nhân nhìn y.
Thở dài Diêm Danh đành phải cầm chén rượu đem ngón tay ướt át, sau đó một cước giẫm ở bên cạnh trên ghế cao chân chậm rãi ở chính mình hậu đình ra ra vào vào.
Không đến hai phút, đối phương đã hiển nhiên mất đi bất kỳ tính nhẫn nại.
Chỉ đơn giản kéo khóa quần tây của mình, mạnh mẽ chen vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook