Tình Vương Vấn
-
C3: Chương 3
Vừa nghe hắn nói đến đây, nụ cười trên môi cô chợt đông cứng lại. Cô chợt ghé sát mặt lại nhìn hắn cho kỹ thì phát hiện khuôn mặt trước mắt mình lúc này cùng với khuôn mặt trong trí nhớ ngày hôm qua của cô dần dần trùng khớp lại với nhau, dung hòa làm một. Chỉ khác ở chỗ là hôm nay còn tặng cô miễn phí một nụ cười. Chợt cô vỗ mạnh lên trán lẩm bẩm: "Miên ơi là Miên! Mày đúng là não cá vàng". Hắn ngồi đó thu hết mọi biểu cảm nãy giờ của cô vào trong mắt chợt thấy hôm nay tâm tình của mình khá lên không ít. Chợt đằng sau có tiếng còi xe buýt vang lên inh ỏi, hắn thúc giục cô:
- Cô bé xinh đẹp kia ơi, mau mau lên xe tôi chở cô về, tắc đường rồi này. Cô quay đầu lườm hắn:
- Có thần kinh mới lên xe của anh.
Nói xong cô nhanh chân chạy về phía xe buýt đã mở cửa sẵn bước lên xe rồi quay mặt lại nhướng mày, nghênh mặt về phía anh ta để trêu ngươi hắn. Trước khi xe lăn bánh hắn còn nói với thêm một câu:
- Quên chưa giới thiệu với cô bé: Tôi tên là Tạ Thiên Hi. Chào cô bé xinh đẹp, hẹn một ngày không xa gặp lại.
Xe buýt vừa rời đi, xe của hắn cũng rời đi ngay sau đó. Ngồi trên xe, nhớ về cuộc gặp gỡ vừa rồi cùng với những biểu cảm hết sức đáng yêu của cô gái khiến anh cứ thế cười một cách vui vẻ, tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều. Trợ lý kiêm tài xế riêng làm việc với anh ta khá nhiều năm rồi nhưng đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy anh ta vui vẻ như vậy. Thấy cậu chủ vui vẻ, trong lòng anh ta tức khắc cũng được vui lây.
* * *
Về tới nhà, Thường Miên thật sự mệt muốn chết. Cô chỉ kịp thay mỗi đôi dép để đi trong nhà rồi lao vào trong phòng thả mình xuống giường mà chả cần thay quần áo. Cô mệt quá chỉ muốn nằm chứ đâu có ngủ được. Trong đầu cô bây giờ đã sớm quên đi chuyện lúc nãy gặp phải Thiên Hi, bởi cô nghĩ có thể là do anh ta tình cờ gặp cô trên đường nên mới trêu chọc cô. Chuyện mà cô nghĩ đến lúc này là những áp lực gần đây cô phải chịu khi đến công ty. Tất cả đều do bà chằn - quản lý mới đã gây ra cho cô. Cô không biết lý do mà cô ta gây khó dễ cho cô là gì, nhưng nghe mọi người trong công ty nói rằng cô ta nghe mọi người khen cô xinh đẹp hơn cô ta cho nên cô ta khó chịu. Không biết ai lại ác ý đồn thổi lên như vậy khiến cho cô gặp phải không ít khó khăn. Nhưng cũng không hẳn là những lời đồn vô căn cứ. Từ khi Thường Miên vào công ty này làm việc cũng đã được hơn một năm rồi nhưng không ai là không biết đến Thường Miên. Bởi trong mắt mọi người thì cô vô cùng xinh đẹp, ngũ quan sắc nét khiến cho không ít nam đồng nghiệp để ý đến cô. Nhưng riêng cô lại khác người. Cô thấy mình chả có gì khác biệt so với những cô gái khác, cũng đều chỉ là mồm ngang, mũi dọc, và hai con mắt để nhìn. Cho nên cô cũng chẳng bao giờ chăm chút cho ngoại hình của mình. Tất nhiên cũng sẽ không đến mức lôi thôi vì cô đang làm việc ở văn phòng mà. Thôi, quay trở lại với vấn đề của bà chằn quản lý kia. Biết là bà ta công tư không phân minh nhưng Thường Miên cũng chả làm gì được bà ta nhưng cô cũng không thể cứ phải chịu đựng như vậy được. Chịu được ngày một ngày hai còn được chứ lâu dài lại không ổn chút nào. Nhưng ngoài mỗi chuyện đấy ra thì cô thấy tất cả mọi thứ, lương tháng ổn định, mọi người khác đối xử với cô cũng không tồi, hơn nữa cô cũng lại mới ra trường chưa lâu. Quả thật là ngoài công ty này ra chắc không còn chỗ nào phù hợp cho cô hơn đâu. Chậc chậc, phải làm sao mới tốt đây? Đau đầu quá!
* * *
Mấy ngày sau, tại dinh thự Tạ gia. Người đàn ông có tên Tạ Thiên Hi đang ngồi trong phòng làm việc riêng tại nhà. Hôm nay anh ta không phải đến công ty nhưng vẫn không chịu cho mình thời gian nghỉ ngơi mà vẫn lao đầu vào công việc. Đang mải miết với những con số trên máy tính thì có tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Người trợ lý toàn năng của anh ta tên là Lý Gia Kiệt đi vào trong tay cầm một sấp văn kiện, giấy tờ đưa cho Thiên Hi:
- Cậu chủ, theo như lời cậu phân phó, tôi đã tìm được những văn kiện cần thiết qua lão Hứa. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Tiếp theo? Ừm.. Được rồi để tôi tính tiếp, có gì tôi phân phó sau. Ra ngoài đi.
Nói xong, thấy hắn vẫn chưa đi anh liền hỏi:
- Chuyện gì?
- Cậu chủ, cô gái kia!
Thấy cậu ta ngập ngừng, Thiên Hi biết ngay là hắn nói đến ai.
- Cô ấy làm sao?
- Tôi tình cờ phát hiện ra cô ấy đang làm việc ở Tinh Hệ. Theo tôi được biết thì công ty ấy sắp tiêu rồi. Có cần quan tâm đến cô ta một chút hay không?
Thấy Gia Kiệt nói vậy anh ta hơi hơi nheo mắt lại. Không biết anh ta đang nghĩ cái gì.
- Ừm, đưa cô ta về đây đi. Tùy theo năng lực mà an bài cho cô ta.
- Dạ, tôi biết!
Sau khi Gia Kiệt đi ra ngoài, anh liền ngồi dựa lưng vào ghế, đan hai tay vào nhau, đôi mắt đen tuyền chợt sáng lên. Bên bờ môi thoáng ý cười nhưng không rõ nét. Anh cảm nhận được sắp tới, cuộc sống của anh sẽ rất thú vị, không còn tẻ nhạt nữa.
* * *
Hôm nay là ngày cuối tuần, không khí thật trong lành, sảng khoái. Thường Miên mở cửa sổ đón gió mát, nghe tiếng chim hót ríu ran. Thỉnh thoảng sẽ có vài cơn gió nhẹ thổi qua làm cho cành cây rung động tạo tiếng xào xạc nghe rất vui tai. Thường thì chủ nhật được nghỉ, các cô tha hồ ngủ nướng đến tầm mười giờ mới dậy. Không biết làm sao, hôm nay Thường Miên lại dậy sớm và có nhã hứng tận hưởng thiên nhiên như vậy. Ngồi hóng mát một lúc thì thấy điện thoại reo. Một dãy số lạ nhưng cô vẫn nhấn nút nghe:
- A lô, ai vậy?
Không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì mà cô vâng vâng dạ dạ rồi tắt điện thoại, sửa soạn rất nhanh rồi sau đó đi ra khỏi nhà.
Tại một quán cà phê, khi Thường Miên bước vào thì quán vẫn còn vắng khách. Cô đảo mắt qua một vòng thì thấy có một người đang vẫy tay gọi cô.
Cô bước tới liền hỏi:
- Xin chào, anh có phải là người vừa nãy đã gọi cho tôi?
Người đàn ông trẻ cũng lịch thiệp đứng dậy chào hỏi cô.
- Vâng, chào cô, là tôi. Mời cô ngồi.
Sau khi ngồi xuống, gọi nước. Cô liền vào thẳng vấn đề:
- Xin hỏi, hôm nay anh hẹn tôi ra đây có việc gì?
Người đàn ông nhấp một ngụm nước rồi nói:
- Hôm nay tôi hẹn cô ra đây là có một lời mời dành cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook