Tinh Võ Môn
Chương 39: Tống Thế Vinh lão gia tử

Tống Thế Vinh hiện tại chính là người có bối phận cao nhất đang còn sống ở Hình Ý Môn, trong cả giới võ thuật trong nước cũng là một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng, mặc dù không phải là người võ công cao nhất, nhưng lại có đông đảo đồ tử đồ tôn, không có ai dám bất kính với hắn. Ở Thượng Hải, cơ hồi mỗi lần có sự tình quản lý thi đấu võ thuật, đều mời Tống Thế Vinh làm trọng tài, ngay cả lần trước Hoắc Nguyên Giáp cùng Gia Ngũ Lang luận võ, người Nhật Bản khiếp sợ uy danh của Tống Thế Vinh, cũng không thể không để hắn làm tổ trưởng trọng tài. Cho nên mới nói, nếu Trung Hoa võ sĩ hội tổ chức đại thi đấu võ thuật toàn quốc, lại không mời Tống Thế Vinh, đó là vô luận nói thế nào cũng không giải thích được,

Tống Thế Vinh sau khi tiến vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn Quý Tùng Tường một cái. Quý Tùng Tường gặp ánh mắt này tức thì cúi đầu xuống. Tống Thế Vinh thở dài nói: "Tối ngày hôm trước, Quý Tùng Tường có chạy đến tìm ta, nói cho ta chuyện thiệp mời cùng chuyện hắn nghe được lời đồn đại kia, mời ta dẫn đầu tới Tinh Võ Môn đá quán. Lúc ấy sau khi ta nghe xong đã có cảm giác không thích hợp. Mặc dù ta cảm thấy chính mình lý lịch cũng không quá cao, nhưng mà đám người Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa ta đã quen biết từ lâu, từ lúc trẻ ta đã giao tình với bọn họ rất tốt. Thân là lão bằng hữu, bọn họ vô luận thế nào cũng sẽ phải gửi thiệp mời cho ta, không thể để sót được. Vì vậy ta liền phái mấy người đồ tôn đi ra ngoài điều tra một chút, bọn họ trở về nói cho ta biết lời đồn đại kia hoàn toàn là bị phao tin nhảm mà ra. Ta lập tức liên lạc với Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa, may là có điện báo của người Tây dương, thông tin mới đến được rất mau lẹ. Kết quả bọn họ nói cho ta biết, bọn họ phát thiệp mời cho tất cả các môn phái ở Thượng Hải, hơn nữa còn cử riêng một người quen biết ta đi gửi thiệp cho ta. Ta cảm giác được tình thế nghiêm trọng, vì vậy phái tất cả môn hạ đệ tử đồ tôn đi ra ngoài điều tra việc này, đến rạng sáng nay mới khiếp sợ phát hiện ra..."

Tống Thế Vinh nói đến đây không khỏi dừng lại một chút, đám người Nông Kính Tôn đang lắng nghe đến nhập thần không tự chủ được liền hỏi: "Tống lão gia tử, các người phát hiện điều gì?"

"Chúng ta phát hiện được thi thể của người được Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa giao đi gửi thiệp mời!" Tống Thế Vinh trầm giọng nói: "Thi thể bị người khác ném xuống biển, được một ngư dân ra biển đánh cá sớm phát hiện được, một người đệ tử của ta đã kiểm tra thi thể hắn rồi, phát hiện hắn bị người khác dùng trọng hình thủ pháp bẻ gãy hết mười mấy khớp xương trên người, xương cổ cũng bị vặn gãy. Bất quá người này cũng là người luyện võ, trước khi chết đã kịp kéo từ trên người hung thủ xuống một mảnh vải áo. Trên miếng vải kia thêu bông hoa rất hiếm thấy ở trong nước, chúng ta sau khi nghiên cứu đã chứng thực đó là hoa anh đào Nhật Bản, hẳn là lấy được từ quần áo mặc trên người Nhật Bản."

"Đánh chết mẹ đám chó tiểu Nhật Bản đi!" Một ít đệ tử Tinh Võ Môn thiếu kiên nhẫn nghe vậy không chịu được chửi ầm lên. Cũng khó trách bọn hắn tức giận như vậy, Hoắc Nguyên Giáp chết còn chưa có tìm người Nhật Bản tính sổ, bọn kia rõ ràng lại bày âm mưu quỷ kế đến hãm hại Tinh Võ Môn, rõ là không phá cho Tinh Võ Môn tan tành mây khói thì chưa cam lòng!

Đám người Lô Thắng Tung cùng Diệp Chấn Sùng vẻ mặt rất xấu hổ, nếu như lời Tống Thế Vinh nói là thật, thì bọn họ chính là con cờ trong tay người Nhật Bản lợi dụng, suýt nữa thành đồng lõa với người Nhật Bản đối phó Tinh Võ Môn. Lại vừa nghĩ đến sự tình này là do Quý Tùng Tường kia cổ động, mọi người đều không khỏi trừng mắt nhìn Quý Tùng Tường.

Quý Tùng Tường bị những ánh mắt kia nhìn tới, trong lòng kinh hãi, vội vàng giải thích, nói: "Các vị, mọi ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như thế, ta cũng bị người khác xúi giục, ta cũng không biết đây là quỷ kế của người Nhật Bản mà!"

Vương Chí Đạo lo lắng hỏi: "Vậy lời đồn đại kia rốt cuộc là ngươi nghe được từ đâu, không phải là chính ngươi dựng lên đó chứ?"

Quý Tùng Tường tức giận trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, hận không thể đem Vương Chí Đạo giết ngay, nhưng lại thấy đám người Lô Thắng Tung vẫn đang trừng trừng nhìn mình, không dám không trả lời, liền đáp: "Đó là một đệ tử nói cho ta, ta thật không ngờ hắn lại lừa gạt ta."

Tống Thế Vinh nói: "Đệ tử kia của ngươi ta cũng đã cho người điều tra qua. Hắn trời sinh tính thích đánh bạc, bị nợ sòng bạc một đống tiền lớn, bị sòng bạc truy đến tận bước đường cùng. Ngươi Nhật Bản liền lợi dụng hắn, lấy tiền tài hấp dẫn để cho hắn đến xúi giục ngươi. Người Nhật Bản sở dĩ chọn ngươi, vì bọn họ biết được ngươi là người rất háo danh, cá tính lại có chút xúc động hồ đồ, chỉ vì một chuyện nhỏ cũng có thể cùng người khác tranh chấp, cho nên bọn họ mới có thể thông qua đệ tử của ngươi mà sắp xếp ngươi. Cá tính ngươi như thế, cũng nên sửa đổi đi. Không nên để bị người khác lợi dụng còn không biết."

Tống Thế Vinh biểu hiện ra là giáo huấn Quý Tùng Tường, trên thực tế là lại đem cả đám người Lô Thắng Tung giáo huấn. Lô Thắng Tung mặc dù cá tính cao ngạo, nhưng đối với Tống Thế Vinh vẫn phải tôn kính, hơn nữa việc này đúng thật là mình vô lý, nên cúi đầu nghe dạy, không nói lại được một lời. Hắn không nói lời nào, đám người Diệp Chấn Sùng, đối với Tống Thế Vinh vốn kính trọng hơn, hiển nhiên lại càng không có dũng khí phản biện.

Nhưng Nông Kính Tôn lại lo lắng những người này bị mất mặt trong lòng sẽ không dễ chịu, vội vàng cười giảng hòa nói: "Tống lão gia tử, việc này không trách được các vị chưởng môn, dù sao đây cũng là âm mưu của người Nhật Bản. Nếu Tinh Võ Môn ta gặp phải việc này, chỉ sợ cũng sẽ bị cuốn theo. Đến đây, đến đây đi, khó được dịp Tống lão gia tử cùng các vị chưởng môn đến Tinh Võ Môn, đến sớm như vậy chắc là còn chưa có ăn sáng phải không? Vừa vặn lúc Tinh Võ Môn chúng ta đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, nếu Tống lão gia tử cùng các vị chưởng môn không chê, xin mời ở lại ăn bữa sáng cùng ta. Tiểu Huệ, còn đứng ở đó làm cái gì, mau đi gọi nhà bếp mang bữa sáng lên đi!"

Nông Kính Tôn trời sinh tính nhiệt tình, cùng Tống Thế Vinh bình thường giao tình cũng không tệ, Tống Thế Vinh cũng không chối từ, liền nhận lời, chính mình cùng mấy đệ tử đi theo ngồi vào bàn. Tống Thế Vinh không đi, đám người Quý Tùng Tường hiển nhiên cũng nể mặt, không muốn cự tuyệt ý tốt của Nông Kính Tôn, đành phải miễn cưỡng ngồi lại, chỉ bất quá thần sắc vô cùng xấu hổ, nhất là Quý Tùng Tường, hận không thể lập tức nhanh chóng biến đi.

Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều ở lại ăn bữa sáng, ít nhất Hổ Uy Môn Trương Chấn Uy kiên quyết rời đi. Hắn mặc dù đã rõ sự tình hiểu lầm với Tinh Võ Môn, nhưng lại luận võ thua dưới tay Vương Chí Đạo, còn bị Vương Chí Đạo bẻ gãy một ngón tay trỏ, việc này bị hắn coi là đại sỉ nhục. Mặc cho Hoắc Đình Giác xin lỗi lần nữa, lại đưa cho hắn thuốc trị liệu, nhưng Trương Chấn Uy vẫn cương quyết rời đi, lúc đi còn không quên trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, tuyên bố hắn sẽ nhớ kỹ mối thù bẻ ngón tay này, sớm muộn sẽ trở lại tìm Vương Chí Đạo lãnh giáo, muốn Vương Chí Đạo nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay. Nếu không có Ô Tâm Lan bên cạnh Vương Chí Đạo ngăn cản hắn lên tiếng, chỉ sợ Vương Chí Đạo lại trêu chọc châm chích Trương Chấn Uy một phen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tống Thế Vinh bởi vì tới muộn nhất, cùng không biết chuyện Trương Chấn Uy cùng Vương Chí Đạo luận võ, nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, không nhịn được bèn hỏi Nông Kính Tôn. Đợi sau khi Nông Kính Tôn cười khổ đem mọi chuyện kể lại hết một lần, Tống Thế Vinh vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo than thở nói: "Không nghĩ tới vị tiểu huynh đệ này chẳng những ý nghĩ thông minh, ngay cả luyện võ cũng thiên phú cao kinh người như vậy. Trương Chấn Uy người này mặc dù không quá tài giỏi, nhưng dù sao cũng là quán chủ một võ môn, ngươi có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy, không đơn giản, quả là không đơn giản. Nguyên Giáp chết khi còn tráng kiện, nhưng lại có thể lưu lại đệ tử xuất sắc như các ngươi đây, cũng có thể mỉm cười dưới suối vàng!"

Đám người Lô Thắng Tung cũng là vẻ mặt kinh ngạc, khi bọn họ tiến vào đã thấy Trương Chấn Uy cùng Vương Chí Đạo đã chấm dứt chiến đấu, bọn họ mặc dù nhìn ra được Trương Chấn Uy bại, nhưng không ngờ tới Vương Chí Đạo lại đánh bại Trương Chấn Uy dễ dàng như thế, không khỏi có chút tò mò đối với Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo vội vàng khiêm tốn nói: "Tống lão gia tử quá khen, trên thực tế Chí Đạo võ công so với Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh thì còn kém xa nhiều lắm. Chí Đạo đối với võ công của Tống lão gia tử lại càng kính nể, nếu như Tống lão gia tử đồng ý chi điểm cho Chí Đạo một hai chiêu, Chí Đạo đã có thể cảm thấy mỹ mãn rồi."

Hoắc Đình Giác nghe vậy ho khan một tiếng, trách cứ nói: "Vương sư đệ, đừng làm phiền Tống lão gia tử, Tống lão gia tử người bận rộn như vậy, sao có thời gian rảnh để chỉ điểm võ công cho ngươi..."

Tống Thế Vinh nghe vậy cười ha hả nói: "Không có gì không có gì, ngươi đã tôn kính lão già ta như vậy, ta đây chỉ điểm ngươi cũng không phải là không thể được, dù sao lão già này cũng muốn kiến thức chút công phu của ngươi cao thấp ra sao. Như vậy đi, ngươi trước hết cùng đệ tử ta giao thủ qua một chút, để ta xem ngươi có gì chưa đủ, như vậy chỉ điểm mới tốt. Hổ Thành, ngươi ra giao thủ cùng tiểu huynh đệ một chút."

Lập tức thấy trong đám người đi theo Tống Thế Vinh bước ra một người to khỏe chừng 30 tuổi, đi tới giữa sân, ôm quyền nói với Vương Chí Đạo: "Vị tiểu huynh đệ này, ta gọi là Tống Hổ Thành, xin mời chỉ giáo!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương