Tinh Vân Đồ Lục Truyện
Chương 48: 0 quân nhất phát

Một cỗ quan tài màu tím chìm nổi trong thạch thất ko lớn, lực lượng cuồn cuộn tuôn ra uy áp tám hướng. Dưới uy năng của Cự đầu, phần lớn tu giả đều cử động rất khó khăn. Nhưng dù vậy, cũng ko ai buông tha việc ra tay.

Màn sáng trước người Lâm Tôn Thiên chặn tất cả công kích nhưng thần sắc của hắn lại càng trở nên khó coi hơn.

Ô...ô...n...g!

Từng cái Đạo văn bắt đầu hiển hiện trong toàn bộ thạch thất, rậm rạp chằng chịt vô số. Đây là Đạo văn hoàn toàn khôi phục lại rồi.

Ầm ầm!

Sơn băng địa liệt, ngay khi Đạo văn xuất hiện, trong nháy mắt, hai toà núi nơi lối vào bỗng nhiên sụp đổ, loạn thạch cuồn cuộn, bụi mù ngút trời, vô số cự thạch vùi lấp cái cửa vào một tầng lại một tầng. Người ngoài ko thể tiến vào.

Cùng lúc đó, toàn bộ nơi chôn cất giống như bị phong bế. Đạo văn lóe lên tức thì rồi chỉ trong nháy mắt tất cả tu giả bị đưa đến trong đại điện.

"Chuyện gì xảy ra, phát sinh chuyện gì rồi. . ."

"Người đâu, người đâu? Ai dám ám toán đại gia, không muốn sống chăng. . ."

"Tên khốn kiếp nào làm, lão tử không để yên cho ngươi. . ."

. . .

Chỉ trong nháy mắt, đại điện liền náo nhiệt lên. Hơn mấy trăm ngàn tu giả tề tụ, kẻ yếu chỉ có Khai Mạch ngũ lục trọng thiên mà cường giả thì có thể so với tu sĩ Thiên Môn. Nhưng tuyệt đại đa số mọi người còn ko biết rõ được rốt cuộc đã có chuyện gì.

"Bây giờ, hãy nghe ta nói!"

Lâm Tôn Thiên rống to một tiếng, đè xuống tất cả thanh âm huyên náo, giống như lôi đình nổ mạnh, chấn nhiếp tất cả mọi người. Nhất là lúc mọi người nhận ra thân phận y thì từng người đều 'câm như hến', ko dám tuỳ tiện huyên náo.

Rất tốt, sau khi đỡ được đòn công kích của hơn mười tu giả, trên mặt y hiện lên thần sắc đắc chí và hài lòng.

Không thể không nói, đây là một loại cảm giác hưởng thụ. Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung lên chính mình. Cái khoái cảm thật khó nói rõ.

"Các vị, rất vinh hạnh được nói cho các ngươi biết, hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi, ko có ai có thể trốn thoát. Nhìn thấy ko, đây là bốn vị công tử Yêu Huyết thành các ngươi, còn có bọn họ, bọn họ..."

Lâm Tôn Thiên dõng dạc, nước miếng tung bay, rất có loại khí khái chỉ điểm giang sơn.

Y hưởng thụ cảm giác này ở đây, nắm tính mạng chúng sinh trong tay, 'duy ngã độc tôn', nắm quyền sinh sát, loại hưởng thụ này thật sảng khoái khó nói nên lời.

Oanh!

Bốn người nhóm Liễu Chiến lại đánh ra một đòn công kích nữa nhưng màn sáng vẫn lù lù bất động như cũ, giống như Thái Cổ Thần Sơn, ngăn trở tất cả công kích, không có gì có thể uy hiếp được Lâm Tôn Thiên đang ở trong đó. Một tầng màn sáng mỏng phảng phất giống như ngăn cách trời đất.

"Không cần phí tâm, ta biết rõ ngươi cũng có át chủ bài nhưng vậy thì thế nào chứ? Nhìn thấy không? Cỗ quan tài đằng sau ta chính là nguồn gốc Đạo văn. Hiện tại nơi chôn cất này bị phong bế, tính mạng của tất cả các ngươi đều bị ta nắm giữ." Lâm Tôn Thiên tùy ý cười to.

"Ngươi đắc ý quá sớm." Không thể nhịn được nữa, Liễu Chiến rốt cuộc bạo phát.

Y vung tay lên, một đạo quang mang màu vàng xuất hiện ở trong tay. Tia sáng kia giống như là có sinh mạng, ngọ nguậy quấn quanh không ngừng.

Khí tức của nó tương tự như khí tức Cự đầu trong quan tài, gần như giống như đúc.

Mộ cỗ khí tức to lớn, áp đảo chúng sinh tản ra, cực kỳ kinh người, làm cho người ta rung sợ trong lòng. Khí tức đáng sợ 'kinh thiên động địa', làm người khác rung động vô cùng.

"Cự đầu chi lực." Lâm Tôn Thiên sợ hãi kêu.

"Tốt cho một Liễu gia, bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, ngay cả Cự đầu chi lực cũng mang theo rồi." Lâm Tôn Thiên nghiến răng nghiến lợi.

Cự đầu chi lực này chính là một đạo pháp lực hội tụ bởi bổn nguyên Vạn cổ cự đầu, cần phải tiêu hao thọ nguyên mới có thể ngưng tụ ra, có uy năng vô thượng, tương đương với một kích của Cự đầu khủng bố vô cùng.

Lâm Tôn Thiên Lại nghĩ, ta đây địa vị cao như vậy, thiên tư hơn người cũng không có duyên có được một tia nào, Liễu Chiến có tài đức gì mà có được tín vật bảo mạng như vậy. Trong nhất thời, nội tâm của y hoàn toàn bị ghen ghét phẫn hận che lấp.

"Lập tức mở nơi này để mọi người ra ra ngoài, nếu ko thì ngươi cũng ko muốn đồng vu quy tận a." Liễu Chiến lạnh lùng nhìn y, quang mang màu vàng trong tay chạy loạn.

"Ha ha, ngươi đang nói chuyện với ta phải ko? Thật sự buồn cười quá! Là Cự đầu chi lực thì thế nào, chẳng lẽ ngươi ko biết nơi an táng này chính là Vạn cổ cự đầu chân chính." Lâm Tôn Thiên nghiến răng nghiến lợi cười lạnh.

"Ra cho ta."

Theo tiếng thét lớn của y, bốn phía hư hư ko hiện lên vô số đạo văn, rất nhiều cái ko trọn vẹn nhưng hội tụ cùng một chỗ thì uy năng vẫn khủng bố như trước.

Đông, đông, đông. . .

Cũng vào lúc này, quan tài sau lưng bỗng truyền đến nổ mạnh nặng nề, giống như trống trận, cũng giống tiếng cự nhân chạy băng băng trên đồng bằng. Từng tiếng nện vào đầu người khác, làm cho người ta phiền muộn ko thôi, rất khó chịu.

Oanh!

Một cánh tay màu tím thò ra từ trong quan tài, gầy ốm tiều tuỵ, chỉ còn lại một tầng da màu xanh gầy ốm, như xác ướp vậy.

"Nhìn thấy không, đây mới thực sự là Cự đầu." Sắc mặt Lâm Tôn Thiên hơi trắng bệch, càn rỡ cười to.

Thật sự y có tư cách lớn lối, trong thời gian ngắn ngủi, vị Cự đầu kia dùng một đám Chân linh để phục sinh, tất cả tu giả tiến vào nơi đây có lẽ đều chạy ko được. Dù sao cũng là Cự đầu, cho dù chết vô số năm, chỉ một đám Chân linh trở về đi nữa cũng có thể giết đến máu chảy thành sông.

Vạn cổ cự đầu, thọ đến vạn năm, đã sinh ra Chân linh, Chân linh gởi vào hư không. Cho dù Cự đầu chết đi thì Chân linh cũng sẽ không tiêu tán, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ ko, chỉ có trải qua thời gian dài bào mòn mới có thể thật sự chết đi.

Mà Chiến Hồn điện cải biến Đạo văn, triệu hoán một đám Chân linh trở về tạm khống chế thi thể Cự đầu. Đây tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu.

Hơn mấy trăm ngàn tu giả trắng mặt, ai cũng thấp thỏm lo âu, rất nhiều người thậm chí còn quỳ xuống khóc lóc cầu xin Lâm Tôn Thiên tha cho một mạng. Chết, vĩnh viễn là một cái đề bài nặng trĩu, bọn họ còn trẻ, còn có nhiều thời gian, chết như vậy, bọn họ ko cam lòng.

Khí tức nặng nề bắt đầu áp bách tất cả mọi người. Đó là áp bách phát ra từ nội tâm, làm cho người ta ko cách nào hô hấp bình thường được.

Thi thể Cự đầu dần dần sống lại, Lâm Tôn Thiên bảo vệ hai bên, mà tuy Liễu Chiến có trong tay một kích của Cự đầu nhưng y cũng ko dám ra tay. Bởi vì một khi ra tay, vô luận thành công hay không thì kết quả sau cùng cũng chỉ là 'đồng quy vu tận'.

Đến lúc đó, cứ coi như giết được Lâm Tôn Thiên cũng ko làm nên được chuyện gì. Bởi vì thế hệ trẻ tuổi Yêu Huyết thành bị diệt phân nửa, cứ coi như Lâm Tôn Thiên chết rồi thì âm mưu Chiến Hồn điện cũng gần như thành công.

"Ta có biện pháp, các ngươi bảo vệ ta trong chốc lát!"

Trong lúc bốn người Liễu Chiến thấp thỏm lo âu thì Cơ Trường Không bỗng nhiên lén lút mở miệng.

"Ngươi, ngươi có biện pháp nào? Đừng nói với ta là ngươi có thể xông lên giết chết tên vương bát đản kia?" Vương Đấu tức giận nói. Y chỉ nghĩ đơn giản là Cơ Trường Không không biết trời cao đất rộng, tự cho mình may mắn đắc thủ trong một lần, thật vô pháp vô thiên rồi.

"Đúng vậy a, chúng ta đều không được, Cơ huynh đệ ngươi có thể có biện pháp nào?" Hồ Địa cũng phàn nàn nói.

"Mọi người đừng vội, cứ xem Cơ gia huynh đệ làm thế nào, cũng có thể Cơ gia huynh đệ thật sự có biện pháp." Ngược lại, Tống Thiên tương đối tỉnh táo.

"Tốt, để xem hắn có biện pháp nào." Vương Đấu nổi giận nói.

"Đa tạ mọi người." Cơ Trường Không gật đầu cảm kích Hồ Địa, sau đó đem tâm thần chìm vào trong ngọc bài.

Đám Chân linh Vạn cổ cự đầu kia trở về, tất cả đều là do Đạo văn triệu hoán, nói cách khác, người nào nắm trong tay Đạo văn có thể nắm giữ thi thể Cự đầu. Mà Chiến Hồn điện vì muốn ko bị phát nên chỉ thay đổi một phần nhỏ Đạo văn, làm sao có thể cùng tranh giành với Cơ Trường Không.

Nhưng mà ngọc bài này cũng giống như vị Cự đầu kia, có một ít cấm chế. Cơ Trường Không phải cẩn thận phá giải từng chút mới được. Nếu ko thì bây giờ y có thể trực tiếp khống chế thi thể Cự đầu giết chết Lâm Tôn Thiên rồi.

Thời gian trôi qua từng chút, hơn mấy trăm ngàn tu giả đều cực kỳ chăm chú nhìn vào quan tài kia.

Không ít tu giả muốn chống lại, điên cuồng ra tay đánh vỡ màn sáng, còn lại một ít thì do dự, ko ai dám đắc tội Lâm Tôn Thiên vào thời điểm này.

Nắm lấy cái tâm lý mình có thể có được may mắn, nhiều người thậm chí còn ảo tưởng Lâm Tôn Thiên không dám giết bọn họ, nếu ko thì sẽ là địch với gia tộc phía sau bọn họ. Nhưng bọn họ lại ko nghĩ rằng, truyền nhân tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành cũng dám giết, bọn họ được coi là cái gì.

Cuối cùng, nửa thi thể Cự đầu đã quay về, từ trong quan tài đứng lên.

Giờ khắc này, uy áp 'phô thiên cái địa' ập tới, âm thanh thổ huyết vang lên liên tục. Dưới uy năng to lớn này, rất nhiều tu giả nhao nhao thổ huyết, bay ngược ra sau.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên ko thôi, cùng với tiếng cuồng tiếu Lâm Tôn Thiên hỗn tạp một chỗ, rất thê thảm!

"Giết bọn chúng đi!"

Sau một khắc, Lâm Tôn Thiên bỗng mở miệng, mà con mắt luôn đóng chặt của vị Vạn cổ cự đầu cũng bỗng nhiên mở ra, một bàn tay khổng lồ nhẹ nhàng nâng lên rồi sau đó dùng sức chụp xuống, hư không bốn phía đều bị phong toả, ko người có thể chạy thoát.

Sinh tử một đường, 'nghìn cân treo sợi tóc'!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương