Tinh Vân Đồ Lục Truyện
Chương 46: Loạn chiến

Trong tiếng cười nhạo của mọi người, song chưởng của Cơ Trường Không rốt cuộc cũng chạm đến màn sáng.

Sau đó, hai tay của hắn cứ như vậy mà xuyên qua màn sáng, bảo tháp được rèn luyện từ 'hoả trong kim' kia dẫn động sáu chỗ huyệt đạo trong cơ thể hắn rồi được hắn nhẹ nhàng thu vào tay. Tiếp đó, hai tay của hắn lại hướng đến hai kiện bảo vật khác.

Hơn mười cường giả đứng hình, trên mặt vẫn còn biểu lộ vẻ cười nhạo, châm chọc...

"Để lại!"

Cuối cùng cũng có người kịp phản ứng, một cường giả Khai Mạch thập nhị trọng thiên nhảy dựng lên, tay phải hung hăng đè xuống, tiếng gió gào thét làm người ta kinh hãi.

Những tu giả còn lại đều đã phản xạ, tất cả đều bay thẳng đến chỗ Cơ Trường Không.

Thế nhưng ko ai ngờ được rằng, người đầu tiên xuất thủ sắp đến gần Cơ Trường Không thì biển đổi, thân ảnh lập tức biến mất. Toàn bộ người lướt ngang qua ba thước liền xuất hiện trước một thanh trường đao, rồi cầm lấy vào tay. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, liền một mạch.

Cho đến lúc này, tất cả mọi người mới chính thức tỉnh ngộ!

"Đáng chết, kiến nhỏ, ngươi lưu lại cho ta." Lâm Tôn Thiên gào lên một tiếng 'kinh thiên động địa', âm thanh như lôi đình, chấn động hư không.

Sỉ nhục, thật sự là sỉ nhục. Y cảm giác chỉ trong nháy mắt liền đỏ bừng cả lên.

Gần như tu giả bốn phía xung quanh đều tập trung nhìn y, cười nhạo khinh thường làm y xấu hổ vô cùng. Lại nhớ đến lời thề trong lòng vừa rồi, y thật sự 'lửa giận ngút trời', tức giận đến ngút trời.

Giết!

Từng đạo pháp lực hùng hậu phóng lên trời, mắt của mọi người đều đỏ bừng, khí tức toàn thân bộc phát, nhảy dưng lên ko trung, ánh mắt lộ vẻ tham lam nhìn chằm chằm vào những bảo vật lộ ra trong ko trung.

Cơ Trường Không thu bốn kiện bảo vật vào tay rồi sau đó ko ra tay. Ngược lại, hắn nghiêng người thối lui đến chỗ sau lưng bốn người nhóm Liễu Chiến, chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn.

Người đầu tiên theo sát Cơ Trường Không xuất thủ cũng giống như thế. Y có được một kiện bảo vật rồi cũng ko tham lam nữa, y lập tức rời khỏi ngay đó. Tuy rằng bị dây dưa nhưng y vẫn sớm có chuẩn bị, lại có hai người tiếp ứng xông lên phía trước bảo vệ y.

Người thông minh quả nhiên chỉ ko có một, dương đông kích tây, lợi dụng sự mù quán của mọi người để lấy được một kiện bảo vật. Nghĩ tới đây, Cơ Trường Không ko khỏi liếc nhìn người nọ một cái.

"Tiểu tử, giao ra đây, nếu ko ta giết ngươi!"

Lâm Tôn Thiên từng bước đến gần, 'long tương hổ bộ*', khí thế bức nhân đập vào mặt.
*Long tương hổ bộ: rồng cất bước của hổ.-KìNgộ

Tổng cộng có tất cả sau món bảo vật, Cơ Trường Không một người lấy mất bốn món, trong đó có bảo tháp chế luyện bởi 'hoả trong kim'. Đây tuyệt đối chính là cái đinh trong mắt mọi người, cái gai trong thịt. Dù hắn trốn ở sau lưng nhóm người Liễu Chiến cũng ko tránh được.

Liễu Chiến tiến lên một bước, hoàn toàn ngăn Cơ Trường Không ở phía sau. Y cũng ko hiểu rõ chiến lực Cơ Trường Không, đoán rằng tu vi của hắn cũng chỉ khoảng Khai Mạch bát, cửu trọng, mà Cơ Trường Không cũng ko có ý định nói ra.

" Liễu Chiến, ngươi cút ngay cho ta. Bằng ko ngay cả ngươi, nếu ở chung một chỗ, ta cũng giết." Lâm Tôn Thiên đã nổi điên.

"Hừ!"

Liễu Chiến biến sắc tức giận, khí tức toàn thân ầm ầm bộc phát, một cỗ khí tức cũng ko kém gì Lâm Tôn Thiên phóng mạnh lên trời.

"Tốt, rất tốt, vậy thì tới đi." Lâm Tôn Thiên hét lớn một tiếng, đối mặt nói.

Y đánh ra một quyền, từng đạo quang mang lập loè, Viên Nguyệt Loan Đao sau lưng bắn ra vô số đao khí chém bừa bãi khắp bốn phía. Rất nhiều tu giả nhao nhao lui về phía sau hơn mười trượng, tránh xa chiến trường nơi này.

Liễu Chiến không yếu thế chút nào đương đầu nghênh tiếp. Hai người đại chiến với nhau.

Bên kia, Cơ Trường Không cũng gặp phiền toái.

"Bảo vật đều ở trên người hắn, bắt lấy hắn!" Có người thét lên, lập tức hơn mười người mắt lộ ra hung quang bay thẳng đến Cơ Trường Không.

"Huynh đệ, đừng quên, thiếu nợ chúng ta một cái nhân tình." Nhóm người Hồ Địa liếc nhìn những người này, sẵn sàng nghếnh tiếp đón lấy, trước khi đi vẫn ko trêu đùa.

"Đa tạ." Cơ Trường Không gật gật đầu.

Suy đoán của hắn thật sự đúng rồi, nơi an táng Vạn cổ cự đầu mở ra lần này xác thực có quan hệ nhất định đến tứ đại gia tộc nhưng mà đến cùng như thế nào thì hắn cũng ko biết rõ ràng lắm. Sở dĩ hắn trốn ở sau lưng bốn người bọn họ cũng chỉ là để chứng thực phỏng đoán của mình mà thôi.

Hắn tin rằng với chiến lực Thiên Môn viên mãn, dù bốn người ko giúp hắn thì hắn cũng sẽ ko lo lắng gì, đủ để đối kháng với phần lớn tu giả.

Nhưng rất hiển nhiên, suy đoán của hắn đã đúng, chỉ tiếc ba người cũng chỉ chặn hơn phân nửa cường giả mà thôi. Bốn người còn lại băng qua chiến trường, bay thẳng đến chỗ Cơ Trường Không, từng đạo quang mang cuồng bạo tuôn ra, hung hăng lao thẳng đến sau lưng Cơ Trường Không.

Hừ!

Cơ Trường Không lạnh lùng cười cười, tâm thần khẽ động, thân thể như núi lù lù bất động.

Bốn đạo quang mang rơi vào trên người hắn như là trâu đất xuống biển, không thấy bóng dáng, ngoại trừ quần áo bị nghiền nát ra thì rõ ràng chỉ để lại trên cơ thể hắn từng đạo bạch ngân. Trong nhất thời, bốn người xuất thủ đều bị doạ sợ đến choáng váng.

"Cái gì. . ."

Tu giả còn lại vẫn luôn chú ý nơi đây ồn ào cả lên, thân thể quá mức kinh người. Phải biết rằng bốn người đều là cường giả Khai Mạch thập nhất trọng thiên trở lên, bốn người cùng xuất hiện, cường giả Thiên Môn đều phải cẩn thận.

Thân thể Cơ Trường Không rõ ràng không chút sứt mẻ, ngoại trừ vài đạo bạch ngân ra thì ngay cả một giọt máu tươi cũng ko rơi. Chuyện này thật sự làm bọn họ khiếp sợ.

Vốn dĩ cứ tưởng chỉ là một con dế nhũi, ko đáng để nhắc tới, tiện tay liền có thể trấn áp, lại ko ngờ chỉ thoáng trong chốc lát con dê béo gà ốm này đã biến thành mãnh hổ hung mãnh, muốn xông đến cắn người.

Trong nhất thời, nhiều tu tu giả rõ ràng bị trấn áp!

Hơn mười tu giả hỗn chiến, ko ai là ngoại lệ. Tuyệt đại đa số mọi ngời đang tranh đoạt món bảo vật có giá trị nhất nhưng những người còn lại cũng ko ít, bọn họ tập trung ánh mắt trên người Cơ Trường Không, với cường giả thứ hai đoạt được bảo vật.

Đại chiến liên tục không ngừng, hơn nữa, không ngừng người tham gia tiến lên tham chiến.

Nơi an táng mà giống như cối xay thịt cắn nát hết thảy, từng đạo hào quang lập loè, hư không bốn phía đều đang run rẩy.

Cho đến bây giờ, Cơ Trường Không có thể nói là may mắn. Nếu ko phải lúc trước hắn mượn nhờ tinh lực xuyên qua màn sáng lấy được bốn kiện bảo vật thì cho dù hắn có tu vi Thiên Môn Đại viên mãn chắc có lẽ ko thể cướp được vật gì tốt.

Ô...ô...n...g!

Bỗng dưng vào lúc này, hư không bỗng nhiên rung chuyển. Thời điểm sáu món bảo vật rời khỏi vị trí của nó, dường như đã xúc động đến thứ gì đó.

Rặc rặc, rặc rặc. . .

Đại điện hoa lệ bắt đầu vỡ ra, đá xanh liên tiếp đổ xuống, từng khe hở bắt đầu xuất hiện, rất nhiều tu giả trở tay ko kịp liền té ngã trên mặt đất, gào thép liên tục.

"Chuyện gì..." Giờ khắc này, tất cả mọi người đều dừng tay, giằng co tại chỗ.

Bởi vì một cố khí tức mênh mông khó có thể tưởng tượng bỗng nhiên từ xuất thiện trong khe hở đầu tiên. Đó là khí tứ khủng bố vượt cả tượng tượng của mọi người, có thể phá đồi chém núi trấn áp hết thảy.

"Ha ha ha ha, tốt, rất tốt. . ."

Lâm Tôn Thiên bắt đầu cười to, vô cùng hưng phấn. Y bước từng bước đo về phía cái khe hở kia, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

"Ra tay!"

Nhưng ngay sau khi tiếng hét phận nộ vang vọng trong thạch thất vang vọng trong thạch thất một khắc thì bỗng nhiên bốn phía xung quanh xuất hiện hơn mười thân ảnh, mội một người đều là cường giả Thiên Môn cảnh giới trở lên.

"Yêu Huyết thành, rất tốt, các ngươi đi chết đi!" Lâm Tôn Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, y nhảy lên, cả người giống như bị một lực lượng hư vô nâng lên, chìm nổi trong không trung. Rồi một đạo hắc mang bộc phát, kinh động tất cả mọi người, đây là tín hiệu!

"Giết!"

Một vị tu sĩ sau lưng Liễu Chiến bỗng nhiên ra tay. Y đánh một chưởng đến người Liễu Chiến, đồng thời, tay kia hung hăng cắm vào lồng ngực tu sĩ bên cạnh, trong chốc lát máu tươi bay tứ tung.

Bên kia, ba thân ảnh cũng đồng loạt ra tay, trọng thương ba người trước mặt, cả Hồ Địa cũng bị thương nhẹ.

Bốn phía đều có tu giả bộc phát, từng người nhìn như tu sĩ Khai Mạch cửu trọng bỗng nhiên biến thành cường giả Thiên Môn cảnh giới trở lên, chiến lực kinh người. Tu giả bốn phía bất ngờ nên không đề phòng vì thế nhao nhao trúng chiêu. Trong khoảng thời gian ngắn đã có hơn mười vị tu giả vẫn lạc.

"Ngươi dám!"

Liễu Chiến hét lớn, y đánh ra một quyền giết chết tu sĩ đánh lén mình rồi quay người tung một cước, đá bay tên còn lại. Y giống như rơi vào trạng thái điên cuồng.

"Liễu Chiến, không cần vùng vẫy. Tuy rằng không biết các ngươi vì cái gì bỗng nhiên mở nơi này ra nhưng ngươi lại ko biết một vị cường giả Chiến Hồn điện ta đã sớm tiến vào nơi đây bố trí thoả đáng. Ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Lâm Tôn Thiên cười lạnh.

"Chết cho ta." Liễu Chiến nhảy lên, bay thẳng đến chỗ Lâm Tôn Thiên, 'bắt giặc trước tiên phải bắt vua', đầu tiên phảo bắt được Lâm Tôn Thiên, như vậy mới có một đường sinh cơ.

"Nghĩ khá lắm." Lâm Tôn Thiên đứng bên cạnh khe hở, cười lạnh.

Từng đạo khí tức kinh khủng tràn ra từ sau lưng y. Đó là Đạo văn ở xung quanh, là Đạo văn được lưu lại ở nơi an táng này. Một khi nó bộc phát thì mọi người phải chết ko nghi ngờ, ko có người nào có thể trốn được.

Đó là Đạo văn do Vạn cổ cự đầu lưu lại dùng để bảo vệ tẩm cung. Dù qua vô tận năm tháng, nó đã mất đi phần lớn uy năng nhưng nếu như nó bộc phát mà nói thì ngàn dặm xung quanh cũng hoá thành tro tàn.

Nhân vật như Cự đầu, toạ trấn một phương, dù đã chết cũng ko thể bị kinh miệt. Những chuẩn bị bọn họ lưu lại sau cùng là thứ kinh khủng nhất.

Không biết Chiến Hồn điện làm thế nào mà đã thay đổi Đạo văn này, một khi dẫn động sẽ bộc phát, dù ai cũng ko có cách nào ngăn cản. Đây chính là chuẩn bị chính thức của bọn họ, muốn một mẻ hốt gọn tất cả mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương