Tinh Vân Đồ Lục Truyện
-
Chương 37: Lâm Tôn Thiên
Nơi chôn cất Cự đầu cách Yêu Huyết thành về phía nam chưa đến ba nghìn dặm, coi như nằm ngoài Vô Tận Sơn Mạch. Tuy ngẫu nhiên sẽ gặp Yêu thú cấp thấp qua lại nhưung nhìn chung thì nơi đó tương đối an toàn.
Bởi vậy, số lượng cường giả tiến về đó tất nhiên phải dùng từ "tấp nập" để hình dung.
Lúc Cơ Trường Không đến, nơi đây đã có hơn ba nghìn tu giả hội tụ nhưng vẫn có nhiều người liên tục chạy tới.
Hắn đi một mình đến đây, vì ko có đồng bạn có thể ở cùng một chỗ, chỉ có duy nhất một tên gia hoả am hiểu kinh thương. Nhưng với hắn thì thà rằng hắn tình nguyện dùng nhiều linh thạch để mua những đồ vật từ những tu giả có thu hoạch chứ cũng ko muốn mình chủ động đi ra chém giết.
Nhất là vì sau chuyện lần trước, Liễu Tinh Hằng căn bản xem như triệt để buông tha con đường này.
Cự đầu quan sát thế gian, cao cao tại thượng, có thọ nguyên vạn năm. Đối với nhiều tu giả mà nói, Cự đầu là thần thoại, vì thế thử nghĩ mà xem, nơi chôn cất một vị Cự đầu thì sẽ có hấp dẫn cỡ nào, thậm chí cũng có thể có Cự đầu hàng lâm.
Núi rừng nơi đây cũng ko rậm rạp, có vẻ hơi trống trải, mà chỗ hạp cốc chôn cất thì hoàn toàn nằm trong khe hẹp của hai ngọn núi lớn, một người đi qua có vẻ cũng rất khó khăn.
Ba nghìn người nhao nhao cãi nhau, ai cũng giành nhau vì muốn vào trong nơi an táng kia.
Nhưng mà làm hắn kinh ngạc chính là những người ở đây đều là người trẻ tuổi, không hề có một lớp người cường giả lão bối nào!
"Tiểu tử, cút ngay!"
Ngay khi hắn đang vì hiện trạng trước mắt mà suy nghĩ thì một âm thanh thô lỗ bá đạo đột nhiên từ sau lưng truyền đến.
Hắn quay người, một khối cơ ngực cường tráng liền hiện lên trước mắt hắn!
"Nhìn cái gì? Một Khai Mạch bát trọng nho nhỏ cũng dám tới nơi này, vẫn còn chưa dứt sữa." Chủ nhân của thanh âm kia cao đến hơn hai mét, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, đôi mắt màu đen sâu thẳm, cái tráng thật làm cho người ta tuyệt vọng. Nhất là khi y đang dùng đôi mắt trâu nhìn chằm chằm Cơ Trường Không thì một cỗ uy áp hung lệ cũng đập vào mặt hắn. (dịch tới câu cúi mới biết là đang chê #.#)
Theo bản năng, Cơ Trường Không định nhường một bước nhưng rất nhanh hắn cảm nhận được chỗ ko ổn. Nếu tránh ra thì có lẽ sẽ bị người đánh vào chỗ yếu, điều này rất là bất lời cho việc tranh đoạt sau này.
Chỉ là hắn ko có thời gian để phản ứng, tráng hán kia khinh thường hắn, mắng hắn một câu rồi y ngẩng đầu bước về phía hạp cốc. Trên đường y đi, phần đông tu giả đều nhao nhao tránh lui.
"Vị huynh đệ kia. Ngươi biết hắn ko?" Cơ Trường Không lạnh lùng nhìn bóng lưng cự hán, sau đó hỏi một vị mạo hiểm giả đang đứng bên cạnh.
"Sao? Muốn báo thù à? Ta cho ngươi biết, không có cơ hội đâu?" Mạo hiểm giả nhìn kỹ ánh mắt hắn rồi nói mấy câu như vậy. Sau đó y rời đi, cũng ko quay đầu lại lần nữa.
"Tiêu gia hoả! Đừng nghĩ đến việc trả thù. Y là người dưới trướng mạnh nhất của vị đại nhân vật Chiến Hồn điện kia. Dù ngươi có tu vi Khai Mạch bát trọng thiên, đừng nói là trả thù, coi như là... Ai, được rồi, nói nhiều như vậy cũng vô ích. Dù sao thì ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ko nên chọc đến y là được." Trong lúc Cơ Trường Không đang im lặng thì, phía sau lưng hắn, một vị mạo hiểm giả già nua bống nhiên thời dài.
"Thì ra là thế, đa tạ ngài." Cơ Trường Không hơi sững sờ sau đó nở nụ cười.
"Được rồi. Những mạo hiểm giả như chúng ta cũng sống ko dễ dàng gì, đừng nên trêu chọc thứ mình không chọc nổi, bằng ko mà nói..."
Lão giả gần như vừa lầm bầm vừa bước đi. Còn mắt Cơ Trường Không thì lộ ra dị sắc, "Không thể trêu chọc sao?" Hắn thấp giọng nói, vẻ cuồng nhiệt loé lên trong mắt.
Hai toà núi cao lớn trong mây như bị lợi kiếm bổ ra chính giữa một con đường nhỏ chỉ có thể đủ cho một người đi. Cảnh tượng này nếu ở tiểu thế giới chính là kỳ quan nhưng ở đây, nhiều tu giả, thì lại không thể nhìn thấy gì.
So với đây, chỗ huyền bí quỷ dị gấp một vạn lần cũng đã nhìn thấy qua, chỗ như thế cũng ko thể làm bọn họ chú ý.
Ô...ô...n...g!
Trong không trung, từng đợt sóng rung động bắt đầu lan ra. Từ xa xa một tiếng rít gào bén nhọn đang truyền đến và một bóng đen mơ hồ cũng đang nhanh chóng tiến đến gần.
"Mau tránh ra, công tử đã đến." Tráng hán xung đột với Cơ Trường Không lúc trước bỗng hét lớn.
Phần đông tu giả dù không muốn nhưng cũng ko dám phản đối, chỉ cam chịu mà lách vào nơi vốn đã chật hẹp sẵn rồi. Cuối cùng họ cũng tránh ra được và để lại một khoảng đất trống, không ít tu giả vì thế mà bị chen lấn đến sát trên sơn nham.
Hô, hô!
Tốc độ của người đến như lưu quang, chỉ trong chớp mắt đã đến. Một quái vật khổng lồ ko biết tên phe phẩy cánh tạo ra vô số gió lốc, thổi trúng những cây cổ thụ xung quanh, làm chúng ngã trái ngã phải.
Thiên Môn, ít nhất là Thiên Môn cảnh giới. Thần sắc Cơ Trường Không khẩn trương, nhìn chằm chằm vào quái vật khổng lồ quái vật khổng lồ đang dừng ở trên không trung. Đó là một con quái vật tương tự trường xà, dài năm sáu trượng, bên sườn có hai cánh, người phủ vảy xanh, mặt mũi khó ưa. Nhưng mà ko biết vì sao hắn cảm giác trên thân quái vật kia có một chút khí tức không hài hoà.
Một thân ảnh màu trắng đón gió mà đứng trên đỉnh đầu của quái vật. Tuy hình thể ca hai kém xa nhau nhưng lại làm cho người ta kinh ngạc là, bất kể ai gặp lại quái vật khổng lồ này thì nhất định cũng sẽ chú ý tới y. Giống như ngôi sao chói mắt làm cho người ta ko thể bỏ qua.
Đây là đại nhân vật Chiến Hồn điện, khí độ bất phàm, hiển nhiên có nội tình.
"Cung nghênh Thiếu gia." Một người to đen tiến lên một bước, đứng thẳng trên đất trống, thần sắc vô cùng cung kính.
Cùng chỗ với hắn còn có một người khác, chính là tráng hán. Thần sắc y cũng y như người kia, kiêu căng ngạo mạn, căn bản ko thèm nhìn tu giả xung quanh. Chỉ là với hình thể hai người mà làm ra cái bộ dáng cung kính này thật làm cho người ta buồn cười.
"Ân." Lâm Tôn Thiên lướt nhìn qua hai người, tuỳ ý gật đầu.
Y cũng không nhảy xuống, ngược lại lơ lửng trên không trung. Mỗi lần quái vật khổng lồ vỗ cánh đều tạo ra cuồng phong, gào thét bốn phía. Đại đa số tu giả bực mình nhưng cũng ko dám nói ra, khốn đốn ko chịu nổi.
Rõ ràng đây là một vị thiên tài tự phụ, kiêu ngạo cực đoan!
"Y chính là Lâm Tôn Thiên. Ta đã từng thấy y. Nghe nói y là một tôn tử của một vị Trưởng lão Chiến Hồn điện, là nhân vật thế hệ trẻ tuổi đỉnh phong. Tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có tu vi Thiên Môn ngũ trọng thiên..."
"Sai rồi sai rồi, bây giờ đã là Thiên Môn lục trọng rồi. Trước đây không lâu, y đã từng giao đã từng giao đấu với Đại công tử Liễu gia Yêu Huyết thành, nghe nói là bất phân thắng bại. Thật sự là hâm mộ, khi nào ta mới có thể có tu vi như vậy. . ."
"Cắt, cả đời các ngươi cũng ko có hy vọng. Nếu Lâm công tử có thể vừa ý ta thì tốt rồi..."
...
Rất đông tu giả đều bàn tán, hoặc là hâm mộ hoặc là ghen ghét, còn có cả hoa si ko ngừng hét lên.
Lâm Tôn Thiên, đỉnh cấp thiên tài đi ra từ Chiến Hồn điện, nổi tiếng thiên hạ. Thời điểm y mới xuất đạo, khoảng mấy năm trước, y đã lọt vào vòng vây công của hơn mười Yêu tộc cấp thấp nhưng y đã chém sạch rồi sau đó lại chạy thoát dưới tay của một Yêu tộc trung giai.
Thiên tài cũng phân chia ra nhiều loại thiên tài, nhất lưu thiên tài, đỉnh cấp thiên tài. Đây là sự phân chia tương đối bình thường đối với những thiên tài, mỗi một thời đại đều xuất hiện ko ít.
Nhưng trên sự phân chia này còn có ba loại, không gọi là thiên tài vì bọn họ đã vượt qua cả thiên tài!
Loại thứ nhất gọi là thiên tử, có dáng dấp của Thiên nhân, nếu ko vẫn lạc hoặc ko có bất ngờ gì xảy ra thì nhân vật như vậy ít nhất cũng có thể đặt chân đến Thiên nhân cảnh giới, chắc chắn trở thành trụ cột. Nên biết rằng nếu không có kì ngộ đặc biệt nào thì cho dù là đỉnh cấp thiên tài, đến cuối cùng, trọng điểm vẫn là Cự đầu. Có thể thấy được, thiên tử rất mạnh.
Loại thứ hai gọi là thiếu tổ, Tôn tổ thiếu niên, thiên tư hơn người, uy áp một đời, có thể nói là nhân kiệt, trên đời hiếm thấy. Có thể nói, dưới tình huống bình thường, mấy đời cũng chưa hẳn có thể xuất hiện một vị.
Và loại quan trọng nhất, loại thứ ba, cách gọi thông thường là Thánh tử!
Có hy vọng đạt chân vào thánh đạo, nếu trưởng thành có thể khai sáng thế lực bất diệt, trấn áp tinh ko, vô địch mười vạn năm, như thế mới có thể xưng là Thánh tử.
Nhưng mà ba loại thiên tài này một đời đều chưa hẳn sẽ xuất hiện một người nào, cùng đẳng cấp như Ma Vũ Loạn và Hoàng Thiên Kiêu tạm thời cũng chỉ cao lắm là đỉnh cấp thiên tài mà thôi. Tuy rằng danh thiên tài của vị Lâm Tôn Thiên không biết như thế nào nhưng trình độ của y thì đúng là làm cho người ta rung động.
Hơn nữa thiên tài cũng ko phải là đã hình thành thì ko thay đổi. Bất kể là hạng thiên tài nào, hay cấp độ nào cũng có thể thay đổi.
Bảo vật, cơ duyên, pháp thuật, số mệnh. . . Bất kể một loại biến hoá nào cũng đều có thể giúp thiên tài tăng lên hoặc hạ xuống cấp bậc.
Cho dù là Thánh tử cũng ko phải là sẵn có thành tựu trời sinh, để được như vậy thì họ phải đạp lên vô số thi cốt cường giả mà từng bước từng bước đi lên, rồi cuối cùng lột xác đạt được cảnh giới Thánh tử.
Bởi vậy, số lượng cường giả tiến về đó tất nhiên phải dùng từ "tấp nập" để hình dung.
Lúc Cơ Trường Không đến, nơi đây đã có hơn ba nghìn tu giả hội tụ nhưng vẫn có nhiều người liên tục chạy tới.
Hắn đi một mình đến đây, vì ko có đồng bạn có thể ở cùng một chỗ, chỉ có duy nhất một tên gia hoả am hiểu kinh thương. Nhưng với hắn thì thà rằng hắn tình nguyện dùng nhiều linh thạch để mua những đồ vật từ những tu giả có thu hoạch chứ cũng ko muốn mình chủ động đi ra chém giết.
Nhất là vì sau chuyện lần trước, Liễu Tinh Hằng căn bản xem như triệt để buông tha con đường này.
Cự đầu quan sát thế gian, cao cao tại thượng, có thọ nguyên vạn năm. Đối với nhiều tu giả mà nói, Cự đầu là thần thoại, vì thế thử nghĩ mà xem, nơi chôn cất một vị Cự đầu thì sẽ có hấp dẫn cỡ nào, thậm chí cũng có thể có Cự đầu hàng lâm.
Núi rừng nơi đây cũng ko rậm rạp, có vẻ hơi trống trải, mà chỗ hạp cốc chôn cất thì hoàn toàn nằm trong khe hẹp của hai ngọn núi lớn, một người đi qua có vẻ cũng rất khó khăn.
Ba nghìn người nhao nhao cãi nhau, ai cũng giành nhau vì muốn vào trong nơi an táng kia.
Nhưng mà làm hắn kinh ngạc chính là những người ở đây đều là người trẻ tuổi, không hề có một lớp người cường giả lão bối nào!
"Tiểu tử, cút ngay!"
Ngay khi hắn đang vì hiện trạng trước mắt mà suy nghĩ thì một âm thanh thô lỗ bá đạo đột nhiên từ sau lưng truyền đến.
Hắn quay người, một khối cơ ngực cường tráng liền hiện lên trước mắt hắn!
"Nhìn cái gì? Một Khai Mạch bát trọng nho nhỏ cũng dám tới nơi này, vẫn còn chưa dứt sữa." Chủ nhân của thanh âm kia cao đến hơn hai mét, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, đôi mắt màu đen sâu thẳm, cái tráng thật làm cho người ta tuyệt vọng. Nhất là khi y đang dùng đôi mắt trâu nhìn chằm chằm Cơ Trường Không thì một cỗ uy áp hung lệ cũng đập vào mặt hắn. (dịch tới câu cúi mới biết là đang chê #.#)
Theo bản năng, Cơ Trường Không định nhường một bước nhưng rất nhanh hắn cảm nhận được chỗ ko ổn. Nếu tránh ra thì có lẽ sẽ bị người đánh vào chỗ yếu, điều này rất là bất lời cho việc tranh đoạt sau này.
Chỉ là hắn ko có thời gian để phản ứng, tráng hán kia khinh thường hắn, mắng hắn một câu rồi y ngẩng đầu bước về phía hạp cốc. Trên đường y đi, phần đông tu giả đều nhao nhao tránh lui.
"Vị huynh đệ kia. Ngươi biết hắn ko?" Cơ Trường Không lạnh lùng nhìn bóng lưng cự hán, sau đó hỏi một vị mạo hiểm giả đang đứng bên cạnh.
"Sao? Muốn báo thù à? Ta cho ngươi biết, không có cơ hội đâu?" Mạo hiểm giả nhìn kỹ ánh mắt hắn rồi nói mấy câu như vậy. Sau đó y rời đi, cũng ko quay đầu lại lần nữa.
"Tiêu gia hoả! Đừng nghĩ đến việc trả thù. Y là người dưới trướng mạnh nhất của vị đại nhân vật Chiến Hồn điện kia. Dù ngươi có tu vi Khai Mạch bát trọng thiên, đừng nói là trả thù, coi như là... Ai, được rồi, nói nhiều như vậy cũng vô ích. Dù sao thì ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ko nên chọc đến y là được." Trong lúc Cơ Trường Không đang im lặng thì, phía sau lưng hắn, một vị mạo hiểm giả già nua bống nhiên thời dài.
"Thì ra là thế, đa tạ ngài." Cơ Trường Không hơi sững sờ sau đó nở nụ cười.
"Được rồi. Những mạo hiểm giả như chúng ta cũng sống ko dễ dàng gì, đừng nên trêu chọc thứ mình không chọc nổi, bằng ko mà nói..."
Lão giả gần như vừa lầm bầm vừa bước đi. Còn mắt Cơ Trường Không thì lộ ra dị sắc, "Không thể trêu chọc sao?" Hắn thấp giọng nói, vẻ cuồng nhiệt loé lên trong mắt.
Hai toà núi cao lớn trong mây như bị lợi kiếm bổ ra chính giữa một con đường nhỏ chỉ có thể đủ cho một người đi. Cảnh tượng này nếu ở tiểu thế giới chính là kỳ quan nhưng ở đây, nhiều tu giả, thì lại không thể nhìn thấy gì.
So với đây, chỗ huyền bí quỷ dị gấp một vạn lần cũng đã nhìn thấy qua, chỗ như thế cũng ko thể làm bọn họ chú ý.
Ô...ô...n...g!
Trong không trung, từng đợt sóng rung động bắt đầu lan ra. Từ xa xa một tiếng rít gào bén nhọn đang truyền đến và một bóng đen mơ hồ cũng đang nhanh chóng tiến đến gần.
"Mau tránh ra, công tử đã đến." Tráng hán xung đột với Cơ Trường Không lúc trước bỗng hét lớn.
Phần đông tu giả dù không muốn nhưng cũng ko dám phản đối, chỉ cam chịu mà lách vào nơi vốn đã chật hẹp sẵn rồi. Cuối cùng họ cũng tránh ra được và để lại một khoảng đất trống, không ít tu giả vì thế mà bị chen lấn đến sát trên sơn nham.
Hô, hô!
Tốc độ của người đến như lưu quang, chỉ trong chớp mắt đã đến. Một quái vật khổng lồ ko biết tên phe phẩy cánh tạo ra vô số gió lốc, thổi trúng những cây cổ thụ xung quanh, làm chúng ngã trái ngã phải.
Thiên Môn, ít nhất là Thiên Môn cảnh giới. Thần sắc Cơ Trường Không khẩn trương, nhìn chằm chằm vào quái vật khổng lồ quái vật khổng lồ đang dừng ở trên không trung. Đó là một con quái vật tương tự trường xà, dài năm sáu trượng, bên sườn có hai cánh, người phủ vảy xanh, mặt mũi khó ưa. Nhưng mà ko biết vì sao hắn cảm giác trên thân quái vật kia có một chút khí tức không hài hoà.
Một thân ảnh màu trắng đón gió mà đứng trên đỉnh đầu của quái vật. Tuy hình thể ca hai kém xa nhau nhưng lại làm cho người ta kinh ngạc là, bất kể ai gặp lại quái vật khổng lồ này thì nhất định cũng sẽ chú ý tới y. Giống như ngôi sao chói mắt làm cho người ta ko thể bỏ qua.
Đây là đại nhân vật Chiến Hồn điện, khí độ bất phàm, hiển nhiên có nội tình.
"Cung nghênh Thiếu gia." Một người to đen tiến lên một bước, đứng thẳng trên đất trống, thần sắc vô cùng cung kính.
Cùng chỗ với hắn còn có một người khác, chính là tráng hán. Thần sắc y cũng y như người kia, kiêu căng ngạo mạn, căn bản ko thèm nhìn tu giả xung quanh. Chỉ là với hình thể hai người mà làm ra cái bộ dáng cung kính này thật làm cho người ta buồn cười.
"Ân." Lâm Tôn Thiên lướt nhìn qua hai người, tuỳ ý gật đầu.
Y cũng không nhảy xuống, ngược lại lơ lửng trên không trung. Mỗi lần quái vật khổng lồ vỗ cánh đều tạo ra cuồng phong, gào thét bốn phía. Đại đa số tu giả bực mình nhưng cũng ko dám nói ra, khốn đốn ko chịu nổi.
Rõ ràng đây là một vị thiên tài tự phụ, kiêu ngạo cực đoan!
"Y chính là Lâm Tôn Thiên. Ta đã từng thấy y. Nghe nói y là một tôn tử của một vị Trưởng lão Chiến Hồn điện, là nhân vật thế hệ trẻ tuổi đỉnh phong. Tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có tu vi Thiên Môn ngũ trọng thiên..."
"Sai rồi sai rồi, bây giờ đã là Thiên Môn lục trọng rồi. Trước đây không lâu, y đã từng giao đã từng giao đấu với Đại công tử Liễu gia Yêu Huyết thành, nghe nói là bất phân thắng bại. Thật sự là hâm mộ, khi nào ta mới có thể có tu vi như vậy. . ."
"Cắt, cả đời các ngươi cũng ko có hy vọng. Nếu Lâm công tử có thể vừa ý ta thì tốt rồi..."
...
Rất đông tu giả đều bàn tán, hoặc là hâm mộ hoặc là ghen ghét, còn có cả hoa si ko ngừng hét lên.
Lâm Tôn Thiên, đỉnh cấp thiên tài đi ra từ Chiến Hồn điện, nổi tiếng thiên hạ. Thời điểm y mới xuất đạo, khoảng mấy năm trước, y đã lọt vào vòng vây công của hơn mười Yêu tộc cấp thấp nhưng y đã chém sạch rồi sau đó lại chạy thoát dưới tay của một Yêu tộc trung giai.
Thiên tài cũng phân chia ra nhiều loại thiên tài, nhất lưu thiên tài, đỉnh cấp thiên tài. Đây là sự phân chia tương đối bình thường đối với những thiên tài, mỗi một thời đại đều xuất hiện ko ít.
Nhưng trên sự phân chia này còn có ba loại, không gọi là thiên tài vì bọn họ đã vượt qua cả thiên tài!
Loại thứ nhất gọi là thiên tử, có dáng dấp của Thiên nhân, nếu ko vẫn lạc hoặc ko có bất ngờ gì xảy ra thì nhân vật như vậy ít nhất cũng có thể đặt chân đến Thiên nhân cảnh giới, chắc chắn trở thành trụ cột. Nên biết rằng nếu không có kì ngộ đặc biệt nào thì cho dù là đỉnh cấp thiên tài, đến cuối cùng, trọng điểm vẫn là Cự đầu. Có thể thấy được, thiên tử rất mạnh.
Loại thứ hai gọi là thiếu tổ, Tôn tổ thiếu niên, thiên tư hơn người, uy áp một đời, có thể nói là nhân kiệt, trên đời hiếm thấy. Có thể nói, dưới tình huống bình thường, mấy đời cũng chưa hẳn có thể xuất hiện một vị.
Và loại quan trọng nhất, loại thứ ba, cách gọi thông thường là Thánh tử!
Có hy vọng đạt chân vào thánh đạo, nếu trưởng thành có thể khai sáng thế lực bất diệt, trấn áp tinh ko, vô địch mười vạn năm, như thế mới có thể xưng là Thánh tử.
Nhưng mà ba loại thiên tài này một đời đều chưa hẳn sẽ xuất hiện một người nào, cùng đẳng cấp như Ma Vũ Loạn và Hoàng Thiên Kiêu tạm thời cũng chỉ cao lắm là đỉnh cấp thiên tài mà thôi. Tuy rằng danh thiên tài của vị Lâm Tôn Thiên không biết như thế nào nhưng trình độ của y thì đúng là làm cho người ta rung động.
Hơn nữa thiên tài cũng ko phải là đã hình thành thì ko thay đổi. Bất kể là hạng thiên tài nào, hay cấp độ nào cũng có thể thay đổi.
Bảo vật, cơ duyên, pháp thuật, số mệnh. . . Bất kể một loại biến hoá nào cũng đều có thể giúp thiên tài tăng lên hoặc hạ xuống cấp bậc.
Cho dù là Thánh tử cũng ko phải là sẵn có thành tựu trời sinh, để được như vậy thì họ phải đạp lên vô số thi cốt cường giả mà từng bước từng bước đi lên, rồi cuối cùng lột xác đạt được cảnh giới Thánh tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook