Tinh Vân Đồ Lục Truyện
-
Chương 112: Long phượng khoá oan hồn
Nói thế nào thì nói, cũng phải công nhận rằng, chỉ mới tầng bốn Thiên Môn mà đã tạo ra được thức hải, đúng là thiên tư hơn người. Dù có nguyên nhân nào bổ trợ đi nữa thì cũng là chuyện đáng khen.
Thức hải nằm ở mi tâm, là nơi tinh khí thần hội tụ. Nếu tinh thần sảng khoái thì linh hồn thông suốt, khí tức vững vàng, thì người thường có thể sống lâu còn tu sĩ thì có thể dung luyện tinh khí thần làm một thể, khác biệt rất lớn.
Trước khi thức hải ở mi tâm được mở ra chính thức thì nơi đó là một vùng hỗn độn, giống như kim loại không thể phá vỡ. Người thường thì nơi đó đục ngầu, đen thui, không chỉ bởi vì cơ thể thu nạp quá nhiều tạp chất mà quan trọng là vì linh hồn chưa khai mở, linh trí chưa xuất hiện.
Linh hồn và thân thể cũng tựa như nước với thuyền, thân thể là nước linh hồn thuyền qua sông, chỉ khi thuyền mạnh mẽ thì mới có thể vượt sông sang bờ bên kia, chỉ khi tu giả cường thịnh mới có thể phá tan huyền quan để tạo ra thức hải.
Thần thức khuếch trương rất nhanh, ánh sáng chói rực phóng thẳng lên đến tầng mây.
Thần thức giống như một vòng ánh sáng mặt trời cực nóng chói mắt người xem, khuấy động mẫy gió mười phương và thần thức khuếch trương tới đâu thì sương mù cũng sáo động đến đó, từng cái xiền xích phát sáng tựa như những con rắn lao về phía hắn.
Ô...ô...n...g!
Xiềng xích nhảy phắt một cái vào trong cơ thể của hắn, ngay lập tức một cảm giác đau thấu xương tuỷ làm hắn muốn nhảy dựng lên.
Phốc... xì....
Cơ thể nứt toát, máu bắn ra xa tới mấy trượng, thậm chính còn gây ra sự rung động trong không khí.
Tinh Thần Chi Lực vốn dĩ là một loại tinh khí bá đạo đến cực điểm, bây giờ nó đã hoá thành thực thể là một cái xiền xích nên càng bá đạo hơn xưa. Hàng trăm hàng ngàn cái xiềng xích bay thẳng vào cơ thể Cơ Trường Không, mà hắn thì không cách nào ngăn cản được việc này, chỉ có thể mặc cho chúng muốn vào thì vào.
Chỉ chớp mắt sau, Cơ Trường Không đã biến thành một người máu, khắp người hắn toàn là máu.
Tinh thần tinh khí ở nơi này thật là khủng khiếp, nhiều vô số kể, nó hội tụ lại tạo nên rất nhiều Tinh Thần Chi Lực, quyết không làm nhục cái danh xưng Tinh Thần Đại Liệt Cốc. Bọn thủ lĩnh đứng ở xa xa thấy một màn như vậy thì không khỏi rung động sợ hãi.
Tình cảnh trước mặt thật là khủng bố, hơn ngàn vạn cái xiềng xích như những con rắn đang nườm nượp lao về phía hắn. Mỗi một con đều đủ để chém chết một tu sĩ Thiên Môn tầng hai tầng ba, mà ở đây có đến chừng này con thì cho dù là tu giả Đạp Hư cũng phải thắt lòng.
Nhưng so với nguy cơ ở thức hải thì nguy cơ của thân thể vẫn không là chỉ, chỉ cần nguy hiểm của thức hải được giải quyết, linh hồn khống chế lại thân thể một lần nữa thì chỉ một ý niệm thôi, chỉ một ý niệm để phong bế lại hết các lỗ chân long quanh người là đã đủ ngăn cản Tinh thần tinh khí.
Trong thức hải, trăm vạn oan hồn vẫn đang trầm luân, oán khí lẫn tử khí xáo trộn với nhau, cho dù là Cự Đầu bình thường cũng khó có thể chống đỡ được.
Thế mới biết uy lực của Tinh đồ. Nếu chỉ một vài oan hồn, thậm chí là thần thức của một cường giả dám đoạt xá thì cũng chỉ là tự tay dâng đồ ăn cho nó. Năm đó, Luyện Ngục Không muốn đoạt xá Cơ Trường Không, lúc đó hắn chỉ là một người bình thường, những khi ấy cũng không thể thực hiện được, chỉ trong nháy mắt đã bị tan biến. Từ đó có thể thấy được uy lực của Tinh đồ lớn đến dường nào.
Đó là chuyện khi xưa, còn bây giờ là cả trăm vạn oan hồn. Tuy rằng đa số oan hồn đều từ người thường mà sinh ra nhưng trong đó cũng có không ít tu giả. Không chỉ có thể, trải qua sự tế luyện của Huyết Thủ Ma Đồ, cho dù là oan hồn bình thường cũng đã có thể so với oan hồn của tu sĩ Khai Mạch, thậm chí có oan hồn còn có thể so với Thiên Môn.
Tinh đồ lung lay như sắp sụp đổ, ba khối Tinh đồ sứt mẻ chìm nổi trong thức hải, vẫn cố gắng phát ra ánh sáng để ngăn cản những oan hồn, nhưng bọn chúng quá nhiều, khó mà ngăn cản được.
Hiện tại những oan hồn trong cơ thể Cơ Trường Không nếu thoát ra khỏi cơ thể hắn thì cho dù là mấy ngàn vạn thành trì khổng lồ như Yêu Huyết thành cũng sẽ bị chúng tàn phá, thậm chí còn trở thành một vùng đất chết. Nếu không có cường giả ra tay, biển oan hồn này sẽ quét sạch tất cả.
Không chịu đựng được nữa? Trong thức hải, thần thức của Cơ Trường Không lung lay gần như sắp sụp đổ.
Đầu hắn muốn nứt ra, huyệt Thái dương nhô cao, mi tâm như có cái gì trong đó đang ngọ nguậy không ngừng, giống như một lát sau sẽ phá vỡ mi tâm mà chui ra.
Biển oan hồn càng ngày càng cuồng bạo, trăm vạn gương mặt suy yếu đang cố tấn công nhưng bỗng như như có cái gì thúc đẩy, uy lực của chúng lập tức tăng lên hơn ba phần. Chúng chỉ trùng kích một lần đã làm cho ba khối Tinh đồ phân tán ra.
Sinh tử tồn vong luôn luôn đứng kế nhau!
Mất đi sự che chở của Tinh đồ, thần thức của Cơ Trường Không không cần sự công kích tiếp theo của biển oan hồn cũng sẽ tiêu tam. Từ đó về sau, hắn sẽ biến thành một cái xác không hồn, bị oan hồn khống chế, điên cuồng khát máu.
Không, tuyệt đối không thể như vậy được. Thần thức vốn dĩ đang ảm đạm của Cơ Trường Không bỗng phát ra hào quang vô tận.
Nhưng dù cho hắn có giãy dụa như thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi cục diện, như ánh sáng đom đóm so với ánh mặt trăng.
Biển oan hồn thực sự quá khổng lồ, không thể tượng tượng nổi. Không biết rốt cuộc Huyết Thủ Ma Đồ đã làm cách nào mà không bị những oan hồn này chống lại.
Ô...ô...n...g!
Thức hải của hắn đang run rẩy, một đợt sóng oan hồn nữa lại tràn tới.
Tĩnh mịch, mênh mông cuồn cuộn, âm lãnh. Cái khí tức này quả thật làm cho người ta tuyệt vọng, mất đi lý trí.
Con sóng này cao đến cả nghìn mét chứ chẳng chơi, còn cái thần thức ảm đạm kia chỉ cũng như ngọn nến. Ai cũng phải nhận ra rằng cái hào quang gần như không thể nhận ra trong cái thức hải mênh mông không thể nào ngăn cản được cơn thuỷ triều này.
Rống!
Trong thần thức, một tia hào quang cuối cùng phóng lên, đó là sự dốc sức cuối cùng của hắn.
Chỉ tiếc rằng hào quang đó nhảy vào biển oan hồn, tuy có bổ sóng rẽ biển làm tan vỡ hơn trăm oan hồn nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, không đáng để nhắc tới.
Sóng biển đánh xuống, ầm ầm. Đây là cuộc đấu ở cấp độ tinh thần.
So với cuộc chiến bằng thân thể còn ác liệt hơn, so với việc phang thây chém xác còn đau đớn hơn. Cái con sóng khổng lồ đang đãnh xuống ấy giống như bầu trời ở chốn này, khí thế mạnh mẽ cực kì, tựa như có thể nghiền cả cả bầu trời mặt đất này.
Tuyệt vọng, bất lực!
Rống!
Lê-eeee-eezz~!!
Nhưng ngay cái thời điểm trời đất đều ảm đạm này, hai tiếng kêu kinh thiên động địa bỗng nhiên truyền đền từ trong cơ thể hắn, một đến từ trái tim, còn một đến từ nơi khác chính là từ trong huyết mạch xương tuỷ truyền ra.
Theo sau hai tiếng kêu là sự xuất hiện của hai con vật khổng lồ!
Một con là rồng, toàn thân đẹp rực rỡ lại mang theo sức mạnh, lân giáp giăng đầy, móng vuốt sắc bén, đầu rồng to lớn, còn có cái sửng lởm chởm đang vươn lên.
Còn bên kia là phượng hoàng, từ trong trái tim bay ra, đôi cánh xoè rộng mấy trăm trượng, che khuất cả bầu trời. Bộ lông vũ đỏ rực, vố số hoả diễm phóng lên trời, tựa hồ có thể đốt cháy cả trời xanh. Đó là phượng hoàng liệt diễm, đốt núi nấu biển là chuyện bình thường!
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Sau khi có sự gia nhập chống địch của đôi long phụng, biển oan hồn bỗng nhiên trì trệ hẳn. Nhân cơ hội này, đôi long phụng lập tức hoá thành hai đạo lạc ấn cực lớn ngăn chặn thuỷ triều. Cùng lúc đó, giống như cũng cảm ứng được sự giúp đỡ của lạc ấn long phụng, ba khối Tinh đồ đã hợp nhất thành một cái lưới, đem biển oan hổn bao trọn trong lòng đó.
Oan hồn vùng lên, trăm vạn oan hồn phát ra tiếng hét chói tai, điên cuồn đánh vào thành của cái lưới đó. Nhưng chúng đã không làm gì được cái lưới do Tinh đồ biến thành, mỗi sợi tơ cấu tạo nên tấm lưới đều cứng đến cấp độ khó có thể tin được. Tuy biển oan hồn khủng bố nhưng cũng chỉ làm cho tấm lưới rung động mà thôi, chứ không phá vỡ được nó để đi ra ngoài.
Bây giờ, Tinh đồ như đang bạo phát ra uy lực vốn có của nó, tinh lực trong cơ thể Cơ Trường Không không hề dung nhập vào cơ thể hắn mà như thuỷ triều rút, bị nó thôn phệ, không ngừng bổ sung tiêu hao trước đó.
Cuối cùng sóng yên biển lặng, biển oan hồn đã được dẹp bỏ, không thể giương nanh múa vuốt được nữa.
Phù!
Đến thời điểm này, Cơ Trường Không mới thở ra được, cái cảm giác đứng ngay đừng ranh giới sinh tử thật làm người khác khó mà chịu đựng được.
Lạc ấn long phụng bảo vệ thần thức, còn Tinh đồ thì hoá thành tấm lướt luyện hoá biển oan hồn, không ngừng đưa hồn lực dung nhập vào thần thức của hắn để thần trí hắn từ từ tăng cường lên. Một khi biển oan hồn được luyện hoá hoàn toàn thì thần thức của hắn không biết sẽ tăng trưởng tới trình độ nào. Thật làm người khác chờ mong cái kết này.
Rắc, rắc. . .
Hắn đã khống chế được cơ thể trở lại, di chuyển thân mình, lập tức từng tiếng đùng đùng truyền đến từ không cơ thể hắn. Thân thể hắn có cảm giác căng thẳng, giống như có lực lượng mạnh mẽ muốn gào thét xông ra.
Loại cảm giác này là muốn đột phát sao? Cơ Trường Không mừng thầm trong lòng.
Tuy rằng trạng thái lúc này của hắn không tốt lắm, toàn thân đều là máu, nhưng sau khi thần thức được tạo ra thì thân thể đã có dấu hiệu đột phá. Điều này tuyệt đối là được lợi nhiều hơn hại, mà cái lợi này là cái lợi cực lớn.
Biển oan hồn bị trấn áp nhưng không biết vì sao Huyết Thủ Ma Đồ lại không để lại chút dấu vết nào, giống như đã biến mất hoàn toàn.
Oanh!
Thân thể hắn run ẩy, máu tươi được sản sinh ra, những nơi khô héo nhăn nheo vì mất máu đã bắt đầu hồi phục, từng chút một trở lại như cũ nhưng lúc này lực lượng sức mạnh của hắn đã tăng vọt.
Thần binh thể Đại viên mãn, đây là đại cảnh giới thứ nhất của phương pháp rèn luyện thân thể Chu thiên tinh thần. Đặt chân lên đến cảnh giới viên mãn thì đó có thể so với Đạp Hư viên mãn, thân để mạnh mẽ, đao thương không thể xâm hại, thuỷ hoả không thể tác động được, vô cùng khủng bố, nhưng nếu muốn đột phá chính thức thì vẫn phải cần thêm thời gian. Dù sao thì hiện tại Tinh Thần Chi Lực thôn phệ được đều bị Tinh đồ dùng để hoá thành tấm lưới trói bộ các oan hồn rồi.
"Bộp bộp bộp.... Tốt, đặc sắc, thật sự rất đặc sắc..."
Từng tiếng vỗ tay vang lên, Đại thủ lĩnh và Thủy Tâm Ngân chậm rãi tiến lại từ xa.
"Đa tạ đã khen." Cơ Trường Không lơ đễnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
"Bổn toạ cũng không muốn nhiều lời với ngươi. Ngươi có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn làm theo lời ta, hai là chết." Gương mặt Đại thủ lĩnh hiện lên vẻ nghiêm túc.
Trong mắt lão, bây giờ Cơ Trường Không chính là con mồi, mặc kệ hắn không bị tổn hao gì sau cuộc chiến vừa rồi hay là bị trong thương thì cũng như vậy. Sau khi mấy Lão Ma Đầu bị diệt thì lão đã không muốn việc bị chậm trễ nữa.
"Sai rồi, còn có lựa chọn thứ ba." Cơ Trường Không quay người, mắt sáng như ánh sao trời vào buổi đêm.
Oanh, oanh, oanh!
Ba đạo khí tức phóng lên trời, chiến ý của Cơ Trường Không ngút trời, của Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc như mặt trời buổi trưa, còn cuối cùng là của Thủy Tâm Ngân, một Đạp Hư tầng chín đủ chấn nhiếp một phương.
Những người còn lại chẫm rãi di chuyển, bao vây Cơ Trường Không lại ở giữa, phòng trường hợp hắn chạy trốn.
"Đến đây đi, ngươi muốn chiến thì ta chiến, ai sợ ai." Cơ Trường Không ngửa mặt cười lớn.
Hắn bước nhanh về phía trước, mỗi bước tiến lên là khí tức lại tăng lên một bậc, cuối cùng thì giống như một cái vòi rồng khuấy động mây gió bốn phương.
"Ồ, có chút bổn sự." Thủy Tâm Ngân mỉm cười.
"Man Vương Quyền!"
Khi khí thế hội tụ cực thịnh rồi, Cơ Trường Không đánh ra một quyền, Man Vương Quyền hội tụ lao ra tạo thành một kích kinh thế, đủ để trọng thương một Đạp Hư tầng năm.
Nhưng Thủy Tâm Ngân lại kinh thường cười nhạt, cũng lấy chiêu tiếp chiêu, dùng một đòn giống như vậy để tiếp.
Phốc!
Cơ Trường Không bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.
Nhưng chuyện này cũng không làm hắn chú ý, việc làm hắn khiếp sợ chính là Thủy Tâm Ngân đã dùng một chiêu, đó chính là Man Vương Quyền!
Thức hải nằm ở mi tâm, là nơi tinh khí thần hội tụ. Nếu tinh thần sảng khoái thì linh hồn thông suốt, khí tức vững vàng, thì người thường có thể sống lâu còn tu sĩ thì có thể dung luyện tinh khí thần làm một thể, khác biệt rất lớn.
Trước khi thức hải ở mi tâm được mở ra chính thức thì nơi đó là một vùng hỗn độn, giống như kim loại không thể phá vỡ. Người thường thì nơi đó đục ngầu, đen thui, không chỉ bởi vì cơ thể thu nạp quá nhiều tạp chất mà quan trọng là vì linh hồn chưa khai mở, linh trí chưa xuất hiện.
Linh hồn và thân thể cũng tựa như nước với thuyền, thân thể là nước linh hồn thuyền qua sông, chỉ khi thuyền mạnh mẽ thì mới có thể vượt sông sang bờ bên kia, chỉ khi tu giả cường thịnh mới có thể phá tan huyền quan để tạo ra thức hải.
Thần thức khuếch trương rất nhanh, ánh sáng chói rực phóng thẳng lên đến tầng mây.
Thần thức giống như một vòng ánh sáng mặt trời cực nóng chói mắt người xem, khuấy động mẫy gió mười phương và thần thức khuếch trương tới đâu thì sương mù cũng sáo động đến đó, từng cái xiền xích phát sáng tựa như những con rắn lao về phía hắn.
Ô...ô...n...g!
Xiềng xích nhảy phắt một cái vào trong cơ thể của hắn, ngay lập tức một cảm giác đau thấu xương tuỷ làm hắn muốn nhảy dựng lên.
Phốc... xì....
Cơ thể nứt toát, máu bắn ra xa tới mấy trượng, thậm chính còn gây ra sự rung động trong không khí.
Tinh Thần Chi Lực vốn dĩ là một loại tinh khí bá đạo đến cực điểm, bây giờ nó đã hoá thành thực thể là một cái xiền xích nên càng bá đạo hơn xưa. Hàng trăm hàng ngàn cái xiềng xích bay thẳng vào cơ thể Cơ Trường Không, mà hắn thì không cách nào ngăn cản được việc này, chỉ có thể mặc cho chúng muốn vào thì vào.
Chỉ chớp mắt sau, Cơ Trường Không đã biến thành một người máu, khắp người hắn toàn là máu.
Tinh thần tinh khí ở nơi này thật là khủng khiếp, nhiều vô số kể, nó hội tụ lại tạo nên rất nhiều Tinh Thần Chi Lực, quyết không làm nhục cái danh xưng Tinh Thần Đại Liệt Cốc. Bọn thủ lĩnh đứng ở xa xa thấy một màn như vậy thì không khỏi rung động sợ hãi.
Tình cảnh trước mặt thật là khủng bố, hơn ngàn vạn cái xiềng xích như những con rắn đang nườm nượp lao về phía hắn. Mỗi một con đều đủ để chém chết một tu sĩ Thiên Môn tầng hai tầng ba, mà ở đây có đến chừng này con thì cho dù là tu giả Đạp Hư cũng phải thắt lòng.
Nhưng so với nguy cơ ở thức hải thì nguy cơ của thân thể vẫn không là chỉ, chỉ cần nguy hiểm của thức hải được giải quyết, linh hồn khống chế lại thân thể một lần nữa thì chỉ một ý niệm thôi, chỉ một ý niệm để phong bế lại hết các lỗ chân long quanh người là đã đủ ngăn cản Tinh thần tinh khí.
Trong thức hải, trăm vạn oan hồn vẫn đang trầm luân, oán khí lẫn tử khí xáo trộn với nhau, cho dù là Cự Đầu bình thường cũng khó có thể chống đỡ được.
Thế mới biết uy lực của Tinh đồ. Nếu chỉ một vài oan hồn, thậm chí là thần thức của một cường giả dám đoạt xá thì cũng chỉ là tự tay dâng đồ ăn cho nó. Năm đó, Luyện Ngục Không muốn đoạt xá Cơ Trường Không, lúc đó hắn chỉ là một người bình thường, những khi ấy cũng không thể thực hiện được, chỉ trong nháy mắt đã bị tan biến. Từ đó có thể thấy được uy lực của Tinh đồ lớn đến dường nào.
Đó là chuyện khi xưa, còn bây giờ là cả trăm vạn oan hồn. Tuy rằng đa số oan hồn đều từ người thường mà sinh ra nhưng trong đó cũng có không ít tu giả. Không chỉ có thể, trải qua sự tế luyện của Huyết Thủ Ma Đồ, cho dù là oan hồn bình thường cũng đã có thể so với oan hồn của tu sĩ Khai Mạch, thậm chí có oan hồn còn có thể so với Thiên Môn.
Tinh đồ lung lay như sắp sụp đổ, ba khối Tinh đồ sứt mẻ chìm nổi trong thức hải, vẫn cố gắng phát ra ánh sáng để ngăn cản những oan hồn, nhưng bọn chúng quá nhiều, khó mà ngăn cản được.
Hiện tại những oan hồn trong cơ thể Cơ Trường Không nếu thoát ra khỏi cơ thể hắn thì cho dù là mấy ngàn vạn thành trì khổng lồ như Yêu Huyết thành cũng sẽ bị chúng tàn phá, thậm chí còn trở thành một vùng đất chết. Nếu không có cường giả ra tay, biển oan hồn này sẽ quét sạch tất cả.
Không chịu đựng được nữa? Trong thức hải, thần thức của Cơ Trường Không lung lay gần như sắp sụp đổ.
Đầu hắn muốn nứt ra, huyệt Thái dương nhô cao, mi tâm như có cái gì trong đó đang ngọ nguậy không ngừng, giống như một lát sau sẽ phá vỡ mi tâm mà chui ra.
Biển oan hồn càng ngày càng cuồng bạo, trăm vạn gương mặt suy yếu đang cố tấn công nhưng bỗng như như có cái gì thúc đẩy, uy lực của chúng lập tức tăng lên hơn ba phần. Chúng chỉ trùng kích một lần đã làm cho ba khối Tinh đồ phân tán ra.
Sinh tử tồn vong luôn luôn đứng kế nhau!
Mất đi sự che chở của Tinh đồ, thần thức của Cơ Trường Không không cần sự công kích tiếp theo của biển oan hồn cũng sẽ tiêu tam. Từ đó về sau, hắn sẽ biến thành một cái xác không hồn, bị oan hồn khống chế, điên cuồng khát máu.
Không, tuyệt đối không thể như vậy được. Thần thức vốn dĩ đang ảm đạm của Cơ Trường Không bỗng phát ra hào quang vô tận.
Nhưng dù cho hắn có giãy dụa như thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi cục diện, như ánh sáng đom đóm so với ánh mặt trăng.
Biển oan hồn thực sự quá khổng lồ, không thể tượng tượng nổi. Không biết rốt cuộc Huyết Thủ Ma Đồ đã làm cách nào mà không bị những oan hồn này chống lại.
Ô...ô...n...g!
Thức hải của hắn đang run rẩy, một đợt sóng oan hồn nữa lại tràn tới.
Tĩnh mịch, mênh mông cuồn cuộn, âm lãnh. Cái khí tức này quả thật làm cho người ta tuyệt vọng, mất đi lý trí.
Con sóng này cao đến cả nghìn mét chứ chẳng chơi, còn cái thần thức ảm đạm kia chỉ cũng như ngọn nến. Ai cũng phải nhận ra rằng cái hào quang gần như không thể nhận ra trong cái thức hải mênh mông không thể nào ngăn cản được cơn thuỷ triều này.
Rống!
Trong thần thức, một tia hào quang cuối cùng phóng lên, đó là sự dốc sức cuối cùng của hắn.
Chỉ tiếc rằng hào quang đó nhảy vào biển oan hồn, tuy có bổ sóng rẽ biển làm tan vỡ hơn trăm oan hồn nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, không đáng để nhắc tới.
Sóng biển đánh xuống, ầm ầm. Đây là cuộc đấu ở cấp độ tinh thần.
So với cuộc chiến bằng thân thể còn ác liệt hơn, so với việc phang thây chém xác còn đau đớn hơn. Cái con sóng khổng lồ đang đãnh xuống ấy giống như bầu trời ở chốn này, khí thế mạnh mẽ cực kì, tựa như có thể nghiền cả cả bầu trời mặt đất này.
Tuyệt vọng, bất lực!
Rống!
Lê-eeee-eezz~!!
Nhưng ngay cái thời điểm trời đất đều ảm đạm này, hai tiếng kêu kinh thiên động địa bỗng nhiên truyền đền từ trong cơ thể hắn, một đến từ trái tim, còn một đến từ nơi khác chính là từ trong huyết mạch xương tuỷ truyền ra.
Theo sau hai tiếng kêu là sự xuất hiện của hai con vật khổng lồ!
Một con là rồng, toàn thân đẹp rực rỡ lại mang theo sức mạnh, lân giáp giăng đầy, móng vuốt sắc bén, đầu rồng to lớn, còn có cái sửng lởm chởm đang vươn lên.
Còn bên kia là phượng hoàng, từ trong trái tim bay ra, đôi cánh xoè rộng mấy trăm trượng, che khuất cả bầu trời. Bộ lông vũ đỏ rực, vố số hoả diễm phóng lên trời, tựa hồ có thể đốt cháy cả trời xanh. Đó là phượng hoàng liệt diễm, đốt núi nấu biển là chuyện bình thường!
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Sau khi có sự gia nhập chống địch của đôi long phụng, biển oan hồn bỗng nhiên trì trệ hẳn. Nhân cơ hội này, đôi long phụng lập tức hoá thành hai đạo lạc ấn cực lớn ngăn chặn thuỷ triều. Cùng lúc đó, giống như cũng cảm ứng được sự giúp đỡ của lạc ấn long phụng, ba khối Tinh đồ đã hợp nhất thành một cái lưới, đem biển oan hổn bao trọn trong lòng đó.
Oan hồn vùng lên, trăm vạn oan hồn phát ra tiếng hét chói tai, điên cuồn đánh vào thành của cái lưới đó. Nhưng chúng đã không làm gì được cái lưới do Tinh đồ biến thành, mỗi sợi tơ cấu tạo nên tấm lưới đều cứng đến cấp độ khó có thể tin được. Tuy biển oan hồn khủng bố nhưng cũng chỉ làm cho tấm lưới rung động mà thôi, chứ không phá vỡ được nó để đi ra ngoài.
Bây giờ, Tinh đồ như đang bạo phát ra uy lực vốn có của nó, tinh lực trong cơ thể Cơ Trường Không không hề dung nhập vào cơ thể hắn mà như thuỷ triều rút, bị nó thôn phệ, không ngừng bổ sung tiêu hao trước đó.
Cuối cùng sóng yên biển lặng, biển oan hồn đã được dẹp bỏ, không thể giương nanh múa vuốt được nữa.
Phù!
Đến thời điểm này, Cơ Trường Không mới thở ra được, cái cảm giác đứng ngay đừng ranh giới sinh tử thật làm người khác khó mà chịu đựng được.
Lạc ấn long phụng bảo vệ thần thức, còn Tinh đồ thì hoá thành tấm lướt luyện hoá biển oan hồn, không ngừng đưa hồn lực dung nhập vào thần thức của hắn để thần trí hắn từ từ tăng cường lên. Một khi biển oan hồn được luyện hoá hoàn toàn thì thần thức của hắn không biết sẽ tăng trưởng tới trình độ nào. Thật làm người khác chờ mong cái kết này.
Rắc, rắc. . .
Hắn đã khống chế được cơ thể trở lại, di chuyển thân mình, lập tức từng tiếng đùng đùng truyền đến từ không cơ thể hắn. Thân thể hắn có cảm giác căng thẳng, giống như có lực lượng mạnh mẽ muốn gào thét xông ra.
Loại cảm giác này là muốn đột phát sao? Cơ Trường Không mừng thầm trong lòng.
Tuy rằng trạng thái lúc này của hắn không tốt lắm, toàn thân đều là máu, nhưng sau khi thần thức được tạo ra thì thân thể đã có dấu hiệu đột phá. Điều này tuyệt đối là được lợi nhiều hơn hại, mà cái lợi này là cái lợi cực lớn.
Biển oan hồn bị trấn áp nhưng không biết vì sao Huyết Thủ Ma Đồ lại không để lại chút dấu vết nào, giống như đã biến mất hoàn toàn.
Oanh!
Thân thể hắn run ẩy, máu tươi được sản sinh ra, những nơi khô héo nhăn nheo vì mất máu đã bắt đầu hồi phục, từng chút một trở lại như cũ nhưng lúc này lực lượng sức mạnh của hắn đã tăng vọt.
Thần binh thể Đại viên mãn, đây là đại cảnh giới thứ nhất của phương pháp rèn luyện thân thể Chu thiên tinh thần. Đặt chân lên đến cảnh giới viên mãn thì đó có thể so với Đạp Hư viên mãn, thân để mạnh mẽ, đao thương không thể xâm hại, thuỷ hoả không thể tác động được, vô cùng khủng bố, nhưng nếu muốn đột phá chính thức thì vẫn phải cần thêm thời gian. Dù sao thì hiện tại Tinh Thần Chi Lực thôn phệ được đều bị Tinh đồ dùng để hoá thành tấm lưới trói bộ các oan hồn rồi.
"Bộp bộp bộp.... Tốt, đặc sắc, thật sự rất đặc sắc..."
Từng tiếng vỗ tay vang lên, Đại thủ lĩnh và Thủy Tâm Ngân chậm rãi tiến lại từ xa.
"Đa tạ đã khen." Cơ Trường Không lơ đễnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
"Bổn toạ cũng không muốn nhiều lời với ngươi. Ngươi có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn làm theo lời ta, hai là chết." Gương mặt Đại thủ lĩnh hiện lên vẻ nghiêm túc.
Trong mắt lão, bây giờ Cơ Trường Không chính là con mồi, mặc kệ hắn không bị tổn hao gì sau cuộc chiến vừa rồi hay là bị trong thương thì cũng như vậy. Sau khi mấy Lão Ma Đầu bị diệt thì lão đã không muốn việc bị chậm trễ nữa.
"Sai rồi, còn có lựa chọn thứ ba." Cơ Trường Không quay người, mắt sáng như ánh sao trời vào buổi đêm.
Oanh, oanh, oanh!
Ba đạo khí tức phóng lên trời, chiến ý của Cơ Trường Không ngút trời, của Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc như mặt trời buổi trưa, còn cuối cùng là của Thủy Tâm Ngân, một Đạp Hư tầng chín đủ chấn nhiếp một phương.
Những người còn lại chẫm rãi di chuyển, bao vây Cơ Trường Không lại ở giữa, phòng trường hợp hắn chạy trốn.
"Đến đây đi, ngươi muốn chiến thì ta chiến, ai sợ ai." Cơ Trường Không ngửa mặt cười lớn.
Hắn bước nhanh về phía trước, mỗi bước tiến lên là khí tức lại tăng lên một bậc, cuối cùng thì giống như một cái vòi rồng khuấy động mây gió bốn phương.
"Ồ, có chút bổn sự." Thủy Tâm Ngân mỉm cười.
"Man Vương Quyền!"
Khi khí thế hội tụ cực thịnh rồi, Cơ Trường Không đánh ra một quyền, Man Vương Quyền hội tụ lao ra tạo thành một kích kinh thế, đủ để trọng thương một Đạp Hư tầng năm.
Nhưng Thủy Tâm Ngân lại kinh thường cười nhạt, cũng lấy chiêu tiếp chiêu, dùng một đòn giống như vậy để tiếp.
Phốc!
Cơ Trường Không bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.
Nhưng chuyện này cũng không làm hắn chú ý, việc làm hắn khiếp sợ chính là Thủy Tâm Ngân đã dùng một chiêu, đó chính là Man Vương Quyền!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook