Tính Toán Chi Li
-
Chương 66: Ngày nghỉ hạnh phúc
Lại là một ngày nghỉ hạnh phúc.
Cơ quan phát cho mỗi người một ngàn tệ, tiền phòng ngừa cảm nắng, kèm theo một thùng nước giải khát đậu xanh của một nhãn hiệu nào đó mà siêu thị không bán, chẳng biết các sếp tìm đâu ra nữa. Một thùng mười chai, tôi ướp lạnh năm chai trong tủ lạnh của căn tin. Lúc Mộ Vũ đến, vừa hay lấy cho hắn thử.
Nào ngờ Mộ Vũ không hề nể nang, vừa cầm cái chai qua xem là cau mày: “Tôi không thích ăn đậu xanh.”
Thằng bé này còn kén ăn nữa!
Uổng phí lòng tốt của tôi, nhưng người ta không thích cũng không thể ép người ta được. Ai mà không có món kiêng kỵ của mình.
Thôi, tôi tự uống vậy. Đậu xanh thì sao? Giải nhiệt, hạ hỏa, thanh độc. Mà hương vị cũng rất ngon.
Mộ Vũ ngồi trước bàn máy tính, tự sao chép phim lẻ. Tôi đứng phía sau hắn, khom lưng xuống ôm cổ hắn. Trong tay cầm một chai nước giải khát đậu xanh tu ừng ực, đặc biệt đã khát.
Mộ Vũ chăm chú lựa phim, sao chép và dán với vẻ mặt nghiêm túc. Mặt mày tuấn tú, sóng mũi thẳng tắp, trầm tĩnh kiệm lời. Chậc chậc, quá quyến rũ!
Tôi không nhịn được, cọ cọ lên cổ hắn. Hắn không nhìn tôi, mà mỉm cười đưa tay đến xoa tóc tôi.
Tôi đang cân nhắc xem có nên tiếp tục không thì có người gõ cửa.
Đây cũng là một điểm không tốt của việc sống ở ký túc xá: cứ lắm chuyện đâu đâu. Bình thường đang nghỉ, nhỡ cơ quan có việc gì không đủ nhân lực là tôi lại phải vào thế. Cho dù không có chuyện của cơ quan cũng có những chuyện đâu đâu khác. Hai phòng trên lầu đều là các đồng nghiệp nữ chưa kết hôn. Một người là Triệu Linh ở văn phòng tổng hợp, một người là Từ Phi ở bộ phận nghiệp vụ. Khác “nghề” như cách núi. Bình thường hai bộ phận này cũng không tiếp xúc quá nhiều với bộ phận quản lý kế toán của chúng tôi. Tôi mở cửa ra thì thấy Từ Phi đang đứng trước cửa, hỏi ra mới biết cổ có cái hộp bị kẹt dưới gầm giường, không kéo ra được, nhờ tôi sang nâng giường hộ.
Chuyện nhỏ! Tôi nói với Mộ Vũ một tiếng. Mộ Vũ hỏi tôi cần giúp đỡ không. Tôi xua tay bảo không cần, có cái giường thôi, tôi nâng một tay là xong. Thực ra tôi chỉ nghĩ rằng đấy là phòng của con gái nhà người ta, chắc cũng không muốn để người lạ vào. Sau đó, Từ Phi mãi hỏi han tôi về thông tin của anh đẹp trai trong nhà tôi, tôi mới bắt đầu cảnh giác. Trên đời khắp nơi đều là mấy đứa mê trai, không thể không đề phòng!
Lúc xuống lầu, tôi không khỏi cảm thán: trái đất nguy hiểm như vậy, làm sao Mộ Vũ có thể vượt mọi chông gai từng bước đi đến trước mặt tôi, chờ tôi ném cho hắn một đồng xu và cả trái tim vậy.
Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này mang hơi hướm “định mệnh”!
Tôi vừa suy nghĩ lung tung, vừa đẩy cửa bước vào. Mộ Vũ đang ngồi trên giường tôi, lật sổ ghi chép của tôi ra xem. Hắn nhìn tôi một cái đầy ý nhị, nói: “An Nhiên, tôi nợ anh nhiều ghê…”
Thứ hắn đang cầm trong tay chính là sổ chi tiêu của bổn nhân.
Thực ra tôi không định giấu hắn. Tôi vốn định ở với hắn cả đời, nên tôi không muốn giấu hắn bất cứ chuyện gì.
Tôi bình tĩnh bước đến, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cậu xem có hiểu không? Cách tôi ghi sổ.” -Tuy tôi làm việc trong ngân hàng nhưng thực ra tôi chẳng biết gì về mặt kế toán. Tôi chỉ biết thao tác thế nào thôi, nên các khoản “nợ” và “có” trên sổ chi tiêu của tôi chỉ mang tính giản ước. Nợ là phần chi tiêu của tôi, có là thu nhập của tôi.
“Hiểu! Có chỗ không hiểu.” -Hắn nói.
“Chỗ nào?” -Tôi ngồi lại ngay ngắn: “Chỗ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho cậu hết.”
“Mấy xu này nghĩa là gì?”
“Đó là lãi.”
…
“Sao anh biết miếng ngọc đậu giác có giá 700?”
“Tôi tính!”
“Thực ra nó có giá tám trăm rưỡi!”
“Hả?”
“Có muốn xem hóa đơn không?
“Không cần, tôi sửa lại ngay!”
…
“Chai nước đó không phải tôi mua!”
“Tôi biết. Mình được “hưởng sái” từ giải thưởng “Thêm một chai”!”
“Thế tại sao được tính vào phần “có”?”
“Vì nắp là do cậu mở. Tôi mở chưa chắc đã trúng thưởng.”
…
“Vé tham quan địa điểm này là anh trả tiền!”
“Nhưng cáp treo là cậu trả!”
…
“Một năm 1200, lên mạng đắt thật!”
“3G là vậy đó, còn có giới hạn về dung lượng nữa!”
“Vậy sau này tôi ra KFC xài mạng không dây của họ…”
“Ừa ừa, nhớ rủ tôi theo…”
…
“Bữa thịt nướng ở đối diện Trường Đại học Công nghiệp tổng cộng tốn hết 150.”
“Đâu, đừng thấy tôi xỉn, chứ tôi tính toán vẫn rất rõ ràng nhé, chắc chắn là 164.”
“Chai bia tươi cuối cùng chưa mở nên trở lại rồi.”
“Thế cũng là 154.”
“Bà chủ cho miễn phần lẻ.”
“…Mộ Vũ, tôi nhận ra duyên phụ nữ của cậu tốt thật… Ngô Việt bảo bình thường bà chủ quán đó đến năm tệ còn không cho xí.”
“…An Nhiên, tôi nhận ra tửu lượng của anh tốt thật… Uống đến đứng không vững mà tính toán vẫn rõ ràng như vậy…”
…
Xem hết một lượt cả cuốn sổ chi tiêu, bỗng dưng nhận ra cái này giống một cuốn ký sự hơn là một cuốn sổ chi tiêu. Giữa những hàng chữ là từng câu chuyện. Từng món đồ, từng con số đều đánh dấu khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, đều là những mối dây dưa “lông gà vỏ tỏi” giữa hai chúng tôi. Cậu nợ tôi, tôi nợ cậu, đan xen vụn vặt, chằng chịt chi chít. Từng sợi tơ bện thành dây đan thành lưới, bọc chúng tôi lại với nhau, không thể thoát ra được nữa.
Tuy nói đến tiền sẽ làm tổn hại tình cảm nhưng cái này còn hay hơn nhật ký nữa. Vừa tái hiện sự việc vừa không khiến tôi trở nên “sướt mướt”.
Đồng thời, tôi cũng nhận thấy trí nhớ của Mộ Vũ rất tốt. Tôi còn phải nhờ đến bút, chứ hắn chỉ cần nhớ lại một tí là có thể nêu ra những chi tiết nhỏ trong những sự việc nhỏ một cách chuẩn xác không tí sai sót. Tâm tư của con người này thật là… Tôi thầm cảm khái.
“An Nhiên, anh lỗ nhiều quá!’ -Mộ Vũ nhìn tôi, cuối cùng đưa ra tổng kết.
“Sao lại lỗ?” -Tôi ôm chầm lấy hắn: “Trước đây tôi còn không dám nắm tay cậu, giờ muốn làm gì thì làm…”
Mộ Vũ nghiêng đầu sang hỏi lên môi tôi, nói: “Tôi cũng thế mà.”
“Hơn nữa, cậu còn đẹp trai như vậy!” -Tôi vẫn lời.
Hắn mỉm cười, ánh mắt như một thứ rượu nguyên chất lan vào tim tôi: “Anh cũng đẹp mà.”
Cậu không hiểu, cậu không hiểu. Tôi không biết diễn tả thế nào. Nhưng cả đời này tôi chưa từng thỏa mãn như vậy.
“Sau này trả anh!” -Mộ Vũ véo mặt tôi.
“Tất nhiên rồi.” -Tôi nói xong, chớp chớp mắt: “Để phòng hờ cậu quỵt nợ, nào nào nào, ký cho tôi một chữ… À không, lăn tay đi!”
Tôi lục ra lọ mực đóng dấu, đưa cho Mộ Vũ. Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của hắn, tôi cười hì hì một tiếng. Con người chi li như tôi cho rằng có lợi không hốt là dở, nên trong ký túc xá của tôi có đầy đủ các món thó từ văn phòng về: bút, băng keo trong suốt, kéo, kéo cắt giấy, giấy A4, mực đóng dấu màu xanh màu đỏ, keo khô. Cũng không có dịp xài, cứ vứt trong ngăn kéo, nhỡ như cần xài thì sao! Hôm nay cuối cùng cũng dùng tới.
Mộ Vũ có chút bất lực với hành vi ấu trĩ này của tôi, nhưng không muốn làm tôi cụt hứng, nên cũng mặc cho tôi cầm ngón tay hắn nhúng vào mực in rồi ấn lên phía cuối từng trang nợ một.
“Cười cái gì?” -Mộ Vũ hỏi.
“A, đâu có!” – Câu này chính tôi còn không tin. Tôi thấy miệng mình sắp toạc ra đến tai rồi.
Nhìn những dấu tay đỏ tươi ấy, tôi thấy nó chính là tờ giấy bán thân thời hiện đại. Mộ Vũ xem như được bán cho tôi rồi! Nếu phải thêm thời hạn, tôi hy vọng là mười ngàn năm. Tôi không mong hắn trả tôi. Tôi chỉ mong cứ nợ như thế, lộn xộn như thế, kéo dài như thế và sau này sẽ ngày càng có nhiều mối dây dưa hơn nữa mãi đến khi không thể đếm xuể.
Sau đó tôi cất sổ chi tiêu đi và nghĩ đến câu hỏi vừa xuất hiện chớp nhoáng trong đầu.
“Mộ Vũ, trước kia cậu có bạn gái bao giờ chưa?”
Mộ Vũ lắc đầu.
“Sao lại thế được? Với khả năng chiêu ong dụ bướm của cậu, sao lại không có người thích cậu?”
“Có người thích tôi, nhưng không phải bạn gái!”
“Ừa, tôi biết ngay mà. Hồi nào? Cấp một? Cấp hai?” -Hai mắt tôi toát lên thứ ánh sáng hóng hớt.
Mộ Vũ nghĩ ngợi: “Cấp ba. Lúc đó có một bạn nữ hay hỏi bài tôi, về sau có viết cho tôi một mảnh giấy bảo là thích tôi.”
“Sau đó thì sao? Hai người quen nhau?”
“Không có, hồi đó bận thi đại học, đâu có tâm tư nghĩ những chuyện này. Về sau trong nhà xảy ra chuyện, càng không có tâm tư… Sau khi thi đại học, bạn đó còn đến nhà tôi hai lần, hỏi tôi đăng ký trường nào…”
“À, phải rồi, thế về sau cậu thi đậu trường gì?” -Câu hỏi này hoàn toàn chỉ là buột miệng vọt ra, không hề trải qua cân nhắc. Khi tôi ý thức được rằng mình vừa hỏi một câu không nên hỏi, mình đang moi vết sẹo đã chôn sâu trong lòng hắn, thì đã không kịp thu hồi lại lời nói nữa rồi.
“Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân.” -Hắn đáp, nhàn nhạt và không nhìn ra một sự đau buồn nào.
“Hả? Thật không?” -Tôi không kiềm chế được sự kích động, cảm khái: “Trường xịn thế!”
“Không tin à?” -Hắn nhìn tôi, mang theo ý cười bất ngờ: “Thư thông báo trúng tuyển, tôi còn đang giữ đây này…”
“Tin, sao lại không tin chứ? …Tiếc ghê…Hẳn là cậu tiếc lắm!” -Tốt nghiệp cấp ba và sinh viên trường đại học danh giá là hai khởi điểm hoàn toàn khác biệt, sẽ có hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt!
Mộ Vũ bất ngờ lắc đầu: “Ngày xưa cảm thấy tiếc lắm, nhưng giờ hết rồi.”
“Thôi đi, đừng vờ vịt với tôi. Buồn thì buồn, không có gì xấu hổ cả, tôi còn tiếc cho cậu đây này.” -Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của hắn, tôi còn tưởng tên này lại giở chứng.
Còn hắn nhìn tôi, vô cùng bình tĩnh và thanh thản: “Đỡ hơn nhiều thật, đặc biệt là sau khi quen biết anh…”
Tôi pha trò: “Có phải thấy tôi vô dụng như vậy mà vẫn ung dung tồn tại trên thế gian này, khiến cậu cảm thấy tràn trề hy vọng về tương lai của mình không?”
“Không phải.” -Mộ Vũ lúc nào cũng phớt lờ sự gây hài của tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy mình vô cùng thất bại. Hắn không nhận ra tâm trạng “tuột hết cảm xúc” của tôi, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ nếu mình lên đại học, rất có khả năng cả đời này cũng sẽ không gặp được anh. Nếu như chưa từng quen biết anh, học đại học chắc sẽ rất tốt. Bây giờ quen biết anh rồi, tôi ngày càng cảm thấy nếu không đi theo con đường đại học là để gặp anh thì không học đại học cũng không có gì. Có thể gặp được anh đã đủ để bù đắp cho sự tiếc nuối đó rồi.”
Tôi không ngờ hắn lại nói ra những lời hay ho như vậy, nên đã đỏ mặt một cách đáng khinh, một cách kém cỏi. Che giấu bằng cách đưa tay ra lấy chai nước đậu xanh chưa uống hết, tôi chửi: “Thằng nhóc chết tiệt, mấy ngày không gặp học đâu ra thói miệng lưỡi lươn lẹo thế hả! Theo như cậu nói thì cậu không lên được đại học là lỗi của tôi à?
“Không phải lỗi của anh, mà là so với đại học, tôi càng không muốn lỡ mất anh!” -Hắn nói một cách vô cùng nghiêm túc. Mỗi một con chữ đều lọt vào lòng tôi một cách rõ ràng, làm dấy lên cả sự ngọt ngào lẫn chua xót.
Hắn tựa đầu lên vai tôi, tiếp tục nói: “Với lại tôi không cảm thấy anh vô dụng. Anh rất tốt, vừa vui vẻ vừa ấm áp, rất hiểu chuyện rất thú vị. Lúc vừa quen anh, tôi đã cảm thấy tính cách của anh rất đáng yêu rồi. Anh không thấy tôi chịu sự ảnh hưởng của anh nên cũng cởi mở hơn rất nhiều à?
Hiệu ứng gây cười của câu cuối cùng quá rõ, tôi cười “phụt” ra: “Cậu thật là… Như cậu là cởi mở, còn như tôi là lắm lời rồi!”
Hắn cũng mỉm cười, véo mặt tôi một cái, sau đó cười tươi hơn nữa.
Thực ra có lẽ đúng thật. Tuy thoạt nhìn vẫn lạnh băng như núi tuyết băng giá, nhưng hắn quả thật hay cười hơn xưa và cũng nói nhiều hơn. Dương Hiểu Phi cũng từng nói với tôi là gần đây anh Hàn của gã đã trở nên thân thiện hơn nhiều.
Tôi nhìn hắn, có chút ngẩn ngơ. Ánh mắt mát lạnh như nước dưới ánh đèn neon đêm đó đã trở nên mềm mại và chan chứa tình cảm như hôm nay bằng cách nào vậy?
Mộ Vũ bỗng dưng gọi tên tôi: “An Nhiên…” -như câu bùa chú câu hồn đoạt phách.
Tim tôi bỗng dưng đập điên cuồng, lẽ ra phải quen rồi nhưng vẫn hay không khỏi hoảng loạn. Tôi luống cuống uống hết ngụm nước cuối cùng trong chai. Mộ Vũ nghi hoặc hỏi: “Nước giải khải đậu xanh ngon đến thế à?”
“Ngon lắm, cậu nên thử đi, bằng không mãi mãi không biết vị đó ra sao.” -Thực ra tôi nói thế chỉ là đang cố gắng giả vờ bình tĩnh. So với câu “An Nhiên” ngọt thấu tim của hắn thì vị nước giải khát này nhạt đến mức không đáng kể.
Mộ Vũ gật đầu. Tôi đứng dậy định đi lấy cho hắn chai mới, nào ngờ hắn kéo tôi lại, nói: “Tôi thử một tí thôi!” -rồi hắn nâng mặt tôi lên, ngang ngược sà đến hôn.
GV: dịch đến chương này, mình mới bàng hoàng nhận ra là các khoản “nợ” và “cho vay” trên sổ chi tiêu của An Nhiên, thực ra là thuật ngữ “nợ” (credit) và “có” (debit) trong kế toán. Theo quy tắc bình thường thì “nợ” mới là nhận lại, còn “có” là chi ra. Nhưng ở đây An Nhiên chỉ sử dụng theo nghĩa đen, có là nhận, nợ là chi. Sau này hoàn, mình sẽ lội về những chương trước, sửa lại sau.
Cơ quan phát cho mỗi người một ngàn tệ, tiền phòng ngừa cảm nắng, kèm theo một thùng nước giải khát đậu xanh của một nhãn hiệu nào đó mà siêu thị không bán, chẳng biết các sếp tìm đâu ra nữa. Một thùng mười chai, tôi ướp lạnh năm chai trong tủ lạnh của căn tin. Lúc Mộ Vũ đến, vừa hay lấy cho hắn thử.
Nào ngờ Mộ Vũ không hề nể nang, vừa cầm cái chai qua xem là cau mày: “Tôi không thích ăn đậu xanh.”
Thằng bé này còn kén ăn nữa!
Uổng phí lòng tốt của tôi, nhưng người ta không thích cũng không thể ép người ta được. Ai mà không có món kiêng kỵ của mình.
Thôi, tôi tự uống vậy. Đậu xanh thì sao? Giải nhiệt, hạ hỏa, thanh độc. Mà hương vị cũng rất ngon.
Mộ Vũ ngồi trước bàn máy tính, tự sao chép phim lẻ. Tôi đứng phía sau hắn, khom lưng xuống ôm cổ hắn. Trong tay cầm một chai nước giải khát đậu xanh tu ừng ực, đặc biệt đã khát.
Mộ Vũ chăm chú lựa phim, sao chép và dán với vẻ mặt nghiêm túc. Mặt mày tuấn tú, sóng mũi thẳng tắp, trầm tĩnh kiệm lời. Chậc chậc, quá quyến rũ!
Tôi không nhịn được, cọ cọ lên cổ hắn. Hắn không nhìn tôi, mà mỉm cười đưa tay đến xoa tóc tôi.
Tôi đang cân nhắc xem có nên tiếp tục không thì có người gõ cửa.
Đây cũng là một điểm không tốt của việc sống ở ký túc xá: cứ lắm chuyện đâu đâu. Bình thường đang nghỉ, nhỡ cơ quan có việc gì không đủ nhân lực là tôi lại phải vào thế. Cho dù không có chuyện của cơ quan cũng có những chuyện đâu đâu khác. Hai phòng trên lầu đều là các đồng nghiệp nữ chưa kết hôn. Một người là Triệu Linh ở văn phòng tổng hợp, một người là Từ Phi ở bộ phận nghiệp vụ. Khác “nghề” như cách núi. Bình thường hai bộ phận này cũng không tiếp xúc quá nhiều với bộ phận quản lý kế toán của chúng tôi. Tôi mở cửa ra thì thấy Từ Phi đang đứng trước cửa, hỏi ra mới biết cổ có cái hộp bị kẹt dưới gầm giường, không kéo ra được, nhờ tôi sang nâng giường hộ.
Chuyện nhỏ! Tôi nói với Mộ Vũ một tiếng. Mộ Vũ hỏi tôi cần giúp đỡ không. Tôi xua tay bảo không cần, có cái giường thôi, tôi nâng một tay là xong. Thực ra tôi chỉ nghĩ rằng đấy là phòng của con gái nhà người ta, chắc cũng không muốn để người lạ vào. Sau đó, Từ Phi mãi hỏi han tôi về thông tin của anh đẹp trai trong nhà tôi, tôi mới bắt đầu cảnh giác. Trên đời khắp nơi đều là mấy đứa mê trai, không thể không đề phòng!
Lúc xuống lầu, tôi không khỏi cảm thán: trái đất nguy hiểm như vậy, làm sao Mộ Vũ có thể vượt mọi chông gai từng bước đi đến trước mặt tôi, chờ tôi ném cho hắn một đồng xu và cả trái tim vậy.
Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này mang hơi hướm “định mệnh”!
Tôi vừa suy nghĩ lung tung, vừa đẩy cửa bước vào. Mộ Vũ đang ngồi trên giường tôi, lật sổ ghi chép của tôi ra xem. Hắn nhìn tôi một cái đầy ý nhị, nói: “An Nhiên, tôi nợ anh nhiều ghê…”
Thứ hắn đang cầm trong tay chính là sổ chi tiêu của bổn nhân.
Thực ra tôi không định giấu hắn. Tôi vốn định ở với hắn cả đời, nên tôi không muốn giấu hắn bất cứ chuyện gì.
Tôi bình tĩnh bước đến, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cậu xem có hiểu không? Cách tôi ghi sổ.” -Tuy tôi làm việc trong ngân hàng nhưng thực ra tôi chẳng biết gì về mặt kế toán. Tôi chỉ biết thao tác thế nào thôi, nên các khoản “nợ” và “có” trên sổ chi tiêu của tôi chỉ mang tính giản ước. Nợ là phần chi tiêu của tôi, có là thu nhập của tôi.
“Hiểu! Có chỗ không hiểu.” -Hắn nói.
“Chỗ nào?” -Tôi ngồi lại ngay ngắn: “Chỗ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho cậu hết.”
“Mấy xu này nghĩa là gì?”
“Đó là lãi.”
…
“Sao anh biết miếng ngọc đậu giác có giá 700?”
“Tôi tính!”
“Thực ra nó có giá tám trăm rưỡi!”
“Hả?”
“Có muốn xem hóa đơn không?
“Không cần, tôi sửa lại ngay!”
…
“Chai nước đó không phải tôi mua!”
“Tôi biết. Mình được “hưởng sái” từ giải thưởng “Thêm một chai”!”
“Thế tại sao được tính vào phần “có”?”
“Vì nắp là do cậu mở. Tôi mở chưa chắc đã trúng thưởng.”
…
“Vé tham quan địa điểm này là anh trả tiền!”
“Nhưng cáp treo là cậu trả!”
…
“Một năm 1200, lên mạng đắt thật!”
“3G là vậy đó, còn có giới hạn về dung lượng nữa!”
“Vậy sau này tôi ra KFC xài mạng không dây của họ…”
“Ừa ừa, nhớ rủ tôi theo…”
…
“Bữa thịt nướng ở đối diện Trường Đại học Công nghiệp tổng cộng tốn hết 150.”
“Đâu, đừng thấy tôi xỉn, chứ tôi tính toán vẫn rất rõ ràng nhé, chắc chắn là 164.”
“Chai bia tươi cuối cùng chưa mở nên trở lại rồi.”
“Thế cũng là 154.”
“Bà chủ cho miễn phần lẻ.”
“…Mộ Vũ, tôi nhận ra duyên phụ nữ của cậu tốt thật… Ngô Việt bảo bình thường bà chủ quán đó đến năm tệ còn không cho xí.”
“…An Nhiên, tôi nhận ra tửu lượng của anh tốt thật… Uống đến đứng không vững mà tính toán vẫn rõ ràng như vậy…”
…
Xem hết một lượt cả cuốn sổ chi tiêu, bỗng dưng nhận ra cái này giống một cuốn ký sự hơn là một cuốn sổ chi tiêu. Giữa những hàng chữ là từng câu chuyện. Từng món đồ, từng con số đều đánh dấu khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, đều là những mối dây dưa “lông gà vỏ tỏi” giữa hai chúng tôi. Cậu nợ tôi, tôi nợ cậu, đan xen vụn vặt, chằng chịt chi chít. Từng sợi tơ bện thành dây đan thành lưới, bọc chúng tôi lại với nhau, không thể thoát ra được nữa.
Tuy nói đến tiền sẽ làm tổn hại tình cảm nhưng cái này còn hay hơn nhật ký nữa. Vừa tái hiện sự việc vừa không khiến tôi trở nên “sướt mướt”.
Đồng thời, tôi cũng nhận thấy trí nhớ của Mộ Vũ rất tốt. Tôi còn phải nhờ đến bút, chứ hắn chỉ cần nhớ lại một tí là có thể nêu ra những chi tiết nhỏ trong những sự việc nhỏ một cách chuẩn xác không tí sai sót. Tâm tư của con người này thật là… Tôi thầm cảm khái.
“An Nhiên, anh lỗ nhiều quá!’ -Mộ Vũ nhìn tôi, cuối cùng đưa ra tổng kết.
“Sao lại lỗ?” -Tôi ôm chầm lấy hắn: “Trước đây tôi còn không dám nắm tay cậu, giờ muốn làm gì thì làm…”
Mộ Vũ nghiêng đầu sang hỏi lên môi tôi, nói: “Tôi cũng thế mà.”
“Hơn nữa, cậu còn đẹp trai như vậy!” -Tôi vẫn lời.
Hắn mỉm cười, ánh mắt như một thứ rượu nguyên chất lan vào tim tôi: “Anh cũng đẹp mà.”
Cậu không hiểu, cậu không hiểu. Tôi không biết diễn tả thế nào. Nhưng cả đời này tôi chưa từng thỏa mãn như vậy.
“Sau này trả anh!” -Mộ Vũ véo mặt tôi.
“Tất nhiên rồi.” -Tôi nói xong, chớp chớp mắt: “Để phòng hờ cậu quỵt nợ, nào nào nào, ký cho tôi một chữ… À không, lăn tay đi!”
Tôi lục ra lọ mực đóng dấu, đưa cho Mộ Vũ. Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của hắn, tôi cười hì hì một tiếng. Con người chi li như tôi cho rằng có lợi không hốt là dở, nên trong ký túc xá của tôi có đầy đủ các món thó từ văn phòng về: bút, băng keo trong suốt, kéo, kéo cắt giấy, giấy A4, mực đóng dấu màu xanh màu đỏ, keo khô. Cũng không có dịp xài, cứ vứt trong ngăn kéo, nhỡ như cần xài thì sao! Hôm nay cuối cùng cũng dùng tới.
Mộ Vũ có chút bất lực với hành vi ấu trĩ này của tôi, nhưng không muốn làm tôi cụt hứng, nên cũng mặc cho tôi cầm ngón tay hắn nhúng vào mực in rồi ấn lên phía cuối từng trang nợ một.
“Cười cái gì?” -Mộ Vũ hỏi.
“A, đâu có!” – Câu này chính tôi còn không tin. Tôi thấy miệng mình sắp toạc ra đến tai rồi.
Nhìn những dấu tay đỏ tươi ấy, tôi thấy nó chính là tờ giấy bán thân thời hiện đại. Mộ Vũ xem như được bán cho tôi rồi! Nếu phải thêm thời hạn, tôi hy vọng là mười ngàn năm. Tôi không mong hắn trả tôi. Tôi chỉ mong cứ nợ như thế, lộn xộn như thế, kéo dài như thế và sau này sẽ ngày càng có nhiều mối dây dưa hơn nữa mãi đến khi không thể đếm xuể.
Sau đó tôi cất sổ chi tiêu đi và nghĩ đến câu hỏi vừa xuất hiện chớp nhoáng trong đầu.
“Mộ Vũ, trước kia cậu có bạn gái bao giờ chưa?”
Mộ Vũ lắc đầu.
“Sao lại thế được? Với khả năng chiêu ong dụ bướm của cậu, sao lại không có người thích cậu?”
“Có người thích tôi, nhưng không phải bạn gái!”
“Ừa, tôi biết ngay mà. Hồi nào? Cấp một? Cấp hai?” -Hai mắt tôi toát lên thứ ánh sáng hóng hớt.
Mộ Vũ nghĩ ngợi: “Cấp ba. Lúc đó có một bạn nữ hay hỏi bài tôi, về sau có viết cho tôi một mảnh giấy bảo là thích tôi.”
“Sau đó thì sao? Hai người quen nhau?”
“Không có, hồi đó bận thi đại học, đâu có tâm tư nghĩ những chuyện này. Về sau trong nhà xảy ra chuyện, càng không có tâm tư… Sau khi thi đại học, bạn đó còn đến nhà tôi hai lần, hỏi tôi đăng ký trường nào…”
“À, phải rồi, thế về sau cậu thi đậu trường gì?” -Câu hỏi này hoàn toàn chỉ là buột miệng vọt ra, không hề trải qua cân nhắc. Khi tôi ý thức được rằng mình vừa hỏi một câu không nên hỏi, mình đang moi vết sẹo đã chôn sâu trong lòng hắn, thì đã không kịp thu hồi lại lời nói nữa rồi.
“Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân.” -Hắn đáp, nhàn nhạt và không nhìn ra một sự đau buồn nào.
“Hả? Thật không?” -Tôi không kiềm chế được sự kích động, cảm khái: “Trường xịn thế!”
“Không tin à?” -Hắn nhìn tôi, mang theo ý cười bất ngờ: “Thư thông báo trúng tuyển, tôi còn đang giữ đây này…”
“Tin, sao lại không tin chứ? …Tiếc ghê…Hẳn là cậu tiếc lắm!” -Tốt nghiệp cấp ba và sinh viên trường đại học danh giá là hai khởi điểm hoàn toàn khác biệt, sẽ có hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt!
Mộ Vũ bất ngờ lắc đầu: “Ngày xưa cảm thấy tiếc lắm, nhưng giờ hết rồi.”
“Thôi đi, đừng vờ vịt với tôi. Buồn thì buồn, không có gì xấu hổ cả, tôi còn tiếc cho cậu đây này.” -Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của hắn, tôi còn tưởng tên này lại giở chứng.
Còn hắn nhìn tôi, vô cùng bình tĩnh và thanh thản: “Đỡ hơn nhiều thật, đặc biệt là sau khi quen biết anh…”
Tôi pha trò: “Có phải thấy tôi vô dụng như vậy mà vẫn ung dung tồn tại trên thế gian này, khiến cậu cảm thấy tràn trề hy vọng về tương lai của mình không?”
“Không phải.” -Mộ Vũ lúc nào cũng phớt lờ sự gây hài của tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy mình vô cùng thất bại. Hắn không nhận ra tâm trạng “tuột hết cảm xúc” của tôi, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ nếu mình lên đại học, rất có khả năng cả đời này cũng sẽ không gặp được anh. Nếu như chưa từng quen biết anh, học đại học chắc sẽ rất tốt. Bây giờ quen biết anh rồi, tôi ngày càng cảm thấy nếu không đi theo con đường đại học là để gặp anh thì không học đại học cũng không có gì. Có thể gặp được anh đã đủ để bù đắp cho sự tiếc nuối đó rồi.”
Tôi không ngờ hắn lại nói ra những lời hay ho như vậy, nên đã đỏ mặt một cách đáng khinh, một cách kém cỏi. Che giấu bằng cách đưa tay ra lấy chai nước đậu xanh chưa uống hết, tôi chửi: “Thằng nhóc chết tiệt, mấy ngày không gặp học đâu ra thói miệng lưỡi lươn lẹo thế hả! Theo như cậu nói thì cậu không lên được đại học là lỗi của tôi à?
“Không phải lỗi của anh, mà là so với đại học, tôi càng không muốn lỡ mất anh!” -Hắn nói một cách vô cùng nghiêm túc. Mỗi một con chữ đều lọt vào lòng tôi một cách rõ ràng, làm dấy lên cả sự ngọt ngào lẫn chua xót.
Hắn tựa đầu lên vai tôi, tiếp tục nói: “Với lại tôi không cảm thấy anh vô dụng. Anh rất tốt, vừa vui vẻ vừa ấm áp, rất hiểu chuyện rất thú vị. Lúc vừa quen anh, tôi đã cảm thấy tính cách của anh rất đáng yêu rồi. Anh không thấy tôi chịu sự ảnh hưởng của anh nên cũng cởi mở hơn rất nhiều à?
Hiệu ứng gây cười của câu cuối cùng quá rõ, tôi cười “phụt” ra: “Cậu thật là… Như cậu là cởi mở, còn như tôi là lắm lời rồi!”
Hắn cũng mỉm cười, véo mặt tôi một cái, sau đó cười tươi hơn nữa.
Thực ra có lẽ đúng thật. Tuy thoạt nhìn vẫn lạnh băng như núi tuyết băng giá, nhưng hắn quả thật hay cười hơn xưa và cũng nói nhiều hơn. Dương Hiểu Phi cũng từng nói với tôi là gần đây anh Hàn của gã đã trở nên thân thiện hơn nhiều.
Tôi nhìn hắn, có chút ngẩn ngơ. Ánh mắt mát lạnh như nước dưới ánh đèn neon đêm đó đã trở nên mềm mại và chan chứa tình cảm như hôm nay bằng cách nào vậy?
Mộ Vũ bỗng dưng gọi tên tôi: “An Nhiên…” -như câu bùa chú câu hồn đoạt phách.
Tim tôi bỗng dưng đập điên cuồng, lẽ ra phải quen rồi nhưng vẫn hay không khỏi hoảng loạn. Tôi luống cuống uống hết ngụm nước cuối cùng trong chai. Mộ Vũ nghi hoặc hỏi: “Nước giải khải đậu xanh ngon đến thế à?”
“Ngon lắm, cậu nên thử đi, bằng không mãi mãi không biết vị đó ra sao.” -Thực ra tôi nói thế chỉ là đang cố gắng giả vờ bình tĩnh. So với câu “An Nhiên” ngọt thấu tim của hắn thì vị nước giải khát này nhạt đến mức không đáng kể.
Mộ Vũ gật đầu. Tôi đứng dậy định đi lấy cho hắn chai mới, nào ngờ hắn kéo tôi lại, nói: “Tôi thử một tí thôi!” -rồi hắn nâng mặt tôi lên, ngang ngược sà đến hôn.
GV: dịch đến chương này, mình mới bàng hoàng nhận ra là các khoản “nợ” và “cho vay” trên sổ chi tiêu của An Nhiên, thực ra là thuật ngữ “nợ” (credit) và “có” (debit) trong kế toán. Theo quy tắc bình thường thì “nợ” mới là nhận lại, còn “có” là chi ra. Nhưng ở đây An Nhiên chỉ sử dụng theo nghĩa đen, có là nhận, nợ là chi. Sau này hoàn, mình sẽ lội về những chương trước, sửa lại sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook