Tính Toán Chi Li
Chương 65: Không có văn hóa thật đáng thương?

Tác dụng chậm của rượu ghê thật. Tôi uống khá nhiều, nhưng lại không đủ nhiều, đủ nhiều thì có thể ngủ luôn. Nhưng bây giờ chỉ trằn trọc khó chịu. 

Nửa đêm một giờ hơn, điện thoại vang lên. Tôi mơ màng bắt máy thì nghe thấy tiếng gào thét của Ngô Việt truyền đến từ trong loa: “An Nhiên, mẹ, rốt cuộc ý mày là sao?”

Tôi biết ngay là nó chắc chắn sẽ không nhịn được, chỉ là tôi không biết nó có thể nhịn đến ba tiếng đồng hồ. “Nửa đêm nửa hôm mày không ngủ mà nhao nhao cái gì?”

“Mẹ nó, tao muốn ngủ cũng không ngủ được? Mày nói rõ cho tao biết mày và tên Hàn Mộ Vũ đó có quan hệ gì?” -Giọng Ngô Việt mang theo sự nghiêm nghị hiếm hoi. 

“Nó là người yêu của tao.” -Tôi nói. 

“Vớ vẩn, mày tỉnh rượu chưa đấy?” -Ngô Việt lập tức hét lên lại. 

“Ngô Việt, có phải mày không biết tửu lượng của tao đâu? Đối với tao mà nói, chút rượu đó quá là vặt vãnh. Chẳng phải mày cũng bảo tao làm vậy là để trốn trả tiền hay sao…”

“…An Nhiên, mày chắc chứ?”

“Chắc chắn!” -Tôi chắc chắn tôi đang tỉnh táo, tôi chắc chắn về mối quan hệ của tôi và Mộ Vũ. 

Một lúc sau, đầu kia điện thoại mới có tiếng nói, nghe như tự lẩm bẩm: “Mày chưa bao giờ nói với tao là mày thích đàn ông. Sao mày lại thích đàn ông được?”

Chuyện này tôi cũng không biết giải thích thế nào. “Tao không biết, nói chung là tao thích nó…”

“Chẳng lẽ mày ham người ta đẹp trai? Tao không hiểu. Với một người thực dụng như mày, với cái tính yêu tiền như mạng sống của mày, dù gì cũng phải thích một đại gia chứ?” -Nói thật thì đôi khi Ngô Việt còn hiểu tôi hơn cả ba mẹ nữa, tất nhiên đấy cũng chỉ là đôi khi thôi.

“Cút, mày chỉ hiểu có thế thôi. Đây là tình cảm! Tình cảm! Biết chưa? Đừng nói tiền với tao nữa, bạn mày chưa nghèo đến mức phải đi cặp đại gia!”

“Tình cảm hả? Cái đó thì tao càng không hiểu. Nếu xét tình cảm thì mày phải thích tao chứ. Tình cảm chúng ta bao nhiêu năm nay rồi. An Nhiên, tại sao mày không thích tao hả? Anh tuy không đẹp trai như tên họ Hàn, nhưng anh hiểu mày!”

Nghe Ngô Việt càng chém càng bung, tôi biết nó đã chấp nhận chuyện này rồi. Chỉ là giờ nó vẫn đang còn trong dư âm của cơn kinh hoàng, chưa kịp hồi phục. 

“Rồi rồi rồi, mẹ, đừng chém gió nữa. Dù gì thì chuyện là vậy đấy. Cúp đây cúp đây. Mai tao còn phải đi làm nữa?”

Mặc kệ tiếng kêu gào ở bên Ngô Việt, tôi cưỡng chế ngắt máy. Dù gì cũng không ngủ được, tôi suy nghĩ nghiêm túc về chuyện thuê nhà bên ngoài.

Về sau, khi hẹn Mộ Vũ, tôi rất hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của Dương Hiểu Phi nữa, trừ khi tôi đặc biệt yêu cầu dẫn gã theo. 

Tôi hỏi Mộ Vũ phản ứng của Dương Hiểu Phi thế nào. Mộ Vũ nghĩ ngợi, nói: “Không có phản ứng gì cả! Vẫn y như trước.”

Vì câu nói này của Mộ Vũ, tôi đã chọn một ngày mà cả ba người chúng tôi đều được nghỉ để đi ăn một bữa ở quán thịt nướng mà Dương Hiểu Phi thích nhất. Đúng như những gì Mộ Vũ nói, Dương Hiểu Phi vẫn ăn vẫn giỡn như thường, dường như hoàn toàn không để tâm đến chuyện của tôi và Mộ Vũ. 

Nhân lúc Mộ Vũ vắng mặt, tôi hỏi gã có cảm thấy kỳ không. Dương Hiểu Phi ngỡ ngàng nhìn tôi: “Em thấy kì gì ạ?”

“…” -Câu hỏi này khiến tôi có chút câm nín. Đúng thế, liên quan gì đến gã chứ. 

Dương Hiểu Phi cầm cánh gà với hai bàn tay đầy mỡ, vừa gặm vừa nói: “Anh Hàn em thích ai ắt sẽ có cái lý của ảnh. Yêu đương là vậy mà? Ở bên ai vui thì ở với người đó… Ảnh vui nhất là khi ở bên anh rồi… Dù gì, em cũng cảm thấy mắt nhìn người của ảnh không sai vào đâu được…”

Tôi nghĩ ngợi cả buổi, bỗng dưng nhận ra nhận thức của Dương Hiểu Phi hoàn toàn được thiết lập trên sự theo đuổi mù quáng của gã với anh Hàn của gã.  Sau đó tôi bỗng thấy trên cái đầu bóng nhẫy của Dương Hiểu Phi hiện lên ba chữ “fan não tàn”.

Mộ Vũ quay lại, trong tay cầm một dĩa nấm nướng, một nửa cho tôi, một nửa cho Dương Hiểu Phi. Hắn nói với Dương Hiểu Phi: “Mày ăn ít thịt lại đi.” Bàn tay đang vươn tới cánh gà của Dương Hiểu Phi lập tức chuyển hướng sang nấm. 

Ngoan thế này thảo nào Mộ Vũ tốt với gã. 

“Ê, Dương Hiểu Phi, cậu sợ anh Hàn của cậu đến thế à?” -Tôi cố ý trêu gã.

Dương Hiểu Phi đang nhai nấm, lúng búng trả lời: “Không phải em sợ…mà là em biết cái gì tốt cái gì xấu…”

Mộ Vũ cúi đầu uống nước, phớt lờ cuộc đối thoại của chúng tôi. 

Tôi nhẹ nhàng kéo tay hắn ở dưới gầm bàn. Hắn nhìn tôi một cái, nắm ngược lại, mỉm cười. Vừa bình yên vừa dịu êm.. 

Dương Hiểu Phi đằng hắng mấy cái một cách cực kỳ không đúng lúc: “Thực ra, em vẫn cảm thấy hơi kỳ…”

Chẳng lẽ tại chúng tôi xà nẹo dữ quá? Thế là tôi buông tay Mộ Vũ ra, nhưng Mộ Vũ không buông tay tôi. Hắn hỏi Dương Hiểu Phi: “Mày kỳ cái gì?”

Dương Hiểu Phi vò khăn lại thành một cục, tỏ ra rất là khó xử. Gã nói nhỏ: “Thì em không biết sau này nên tiếp tục gọi anh An Nhiên là anh hay là chị dâu?”

…Mẹ, câu hỏi này “xoắn não” ghê nhỉ? Tôi chớp chớp mắt, nhất thời không đáp lại được chữ nào. Đệt, từ đây có thể nhìn thấy ai thân ai lạ liền. Hàn Mộ Vũ chắc chắn là anh gã, còn tôi thì là “anh hoặc chị dâu”. 

Đối diện với câu hỏi dở hơi này, Mộ Vũ không bật cười, cũng không khó xử. Hắn còn thực sự nghĩ ngợi nữa. Cuối cùng hắn nói với Dương Hiểu Phi: “Gọi anh.”

Dương Hiểu Phi gật đầu, cười tủm tỉm như vừa giải quyết được một nan đề trọng đại trong đời. 

Sau đó Mộ Vũ lại thêm một câu: “Gọi chị dâu thì chờ sau này tao cưới ảnh đã…”

Dương Hiểu Phi vẫn gật đầu. 

Tôi nghĩ mặt của mình trông không nhợt thì tía. Tôi bảo cậu não tàn nên cậu não tàn thật à? Có tí thường thức không hả hai người? Hai thằng đàn ông thì cưới cái rắm gì mà cưới? Nếu không phải vì xung quanh toàn là thực khách tôi đành phải im hơi lặng tiếng, tôi đã chửi từ lâu rồi biết chưa?

Dương Hiểu Phi nhìn khuôn mặt méo mó của tôi, cười hì hì đưa cho tôi một cái chân gà, sau đó cúi đầu xuống ngốn điên cuồng… Mộ Vũ vẫn nắm tay tôi. Tôi giãy mấy cái không thoát được nên cũng không phí sức nữa. 

Sau đó tôi cảm nhận được ngón tay hắn quệt liên hồi lên lòng bàn tay mình. Cảm giác nhột nhột tê tê. Trong lòng tôi cười hắn làm trò con nít, nhưng sau khi hành động đó lặp đi lặp lại với cùng một quỹ đạo, tôi bỗng dưng hiểu ra: hắn đang viết chữ. Những dấu vết bò đầy trong lòng bàn tay rõ ràng chính là hai từ tiếng anh…Marry me.

Tôi phải thừa nhận là trình độ tiếng anh của mình không tốt lắm. Hồi đại học, điểm thi tiếng anh cấp bốn cao nhất cũng chỉ được có 31 điểm. Hơn nữa, đi làm được hai năm hơn, tôi sớm đã trả lại tất cả vốn từ vốn đã không nhiều của mình cho thầy cô rồi. Về cơ bản, tiếng anh của tôi không khác gì chưa học. Tất nhiên, nếu nói tôi có giỏi môn nào không thì câu trả lời cũng là không. Cuộc đời đi học của tôi cực kỳ thong thả, mà học thức và kiến thức của tôi cũng nghèo nàn theo tỉ lệ thuận. Nhưng rất may là tôi biết hai từ mà Mộ Vũ vừa viết, vì trong máy tính của tôi có một bài nhạc pop cùng tên mà tôi khá thích. Thế nên, tôi hiếm hoi biết được nghĩa của những từ này, đại khái là “lấy tôi” hoặc “cưới tôi”.

Đây chính là lý do tôi không thích tiếng anh. Trong rất nhiều tình huống, nó đều có nghĩa nước đôi. 

Tất nhiên, dù là nghĩa nào, tôi cũng cảm thấy đây là một từ hay. 

Vì tôi là một con người õng ẽo, tôi cũng viết lại một đơn từ rất gì và này nọ lên tay hắn. À, không phải là đơn từ, vì tôi không biết tiếng anh nói thế nào, tôi chỉ viết phiên âm: “gun” (cút).

Bổn nhân đam mê câu cửa miệng này đã nhiều năm. Bất kể vui hay giận, thi thoảng lại thích nói câu này. 

Sau đó, ánh mắt Mộ Vũ nhìn tôi có chút kỳ lạ. Chính là kiểu nhìn khiến sóng lưng người ta lạnh toát, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Rất lâu về sau, tôi mới biết có một từ tiếng anh với nghĩa tiếng Trung mang sắc thái đen tối cũng viết như vậy. 

Không có văn hóa thật đáng sợ. 

Phản ứng của Ngô Việt và Dương Hiểu Phi khiến tôi cảm thấy áp lực trong lòng bỗng dưng nhỏ đi rất nhiều. Có vẻ như chuyện này cũng không có gì lớn lao. 

Bất kể đó có phải là ảo giác hay không, năm tháng cứ thế trôi qua yên ổn trong sự bình yên đó. 

Tiểu Lý đã đi Hàn về. Điều đầu tiên nó làm khi đi làm lại là khoe đống quần áo quái dị mà nó mua được: “Ê, An Nhiên, thấy cái đầm này của tui thế nào?” -Nó xoay một vòng trước mặt tôi. Thực ra cũng không tệ. Người nó cao nên thường mặc đồ gì cũng xinh. 

“Tàm tạm!” -Tôi đưa ra một nhận xét tương đối cao. 

Tiểu Lý vui sướng õng ẹo một cái: “Tui cũng thích cái này nhất.” -Sau đó lại chạy đi cho chị Tào xem đống đồ trang điểm mà nó vừa mua về. Đám con gái thật là nhạt nhẽo. 

Hôm nay nghiệp vụ không bận, tôi lấy báo ra tìm thông tin thuê nhà. Tiểu Lý lắc lư đi tới: “Xem báo dưới ống kính giám sát muốn bị phạt đúng không? Xem gì đấy?”

“Tin tìm bạn đời.” -Tôi quét mắt qua kẽ báo, đáp bừa. 

“Thôi đi, chị Tào nói giờ ông đang quen mà!” -Phòng kinh doanh của chúng tôi thực sự không có bí mật gì cả. 

“Thì xem thêm vài người nữa, không chừng có người tốt hơn.” -Tôi chỉ vào một tin trong số đó: “Ê, Lý Nhi, xem cái này nè. Nam, 32 tuổi, nhân viên công vụ, đã ly dị không có con, có một tòa biệt thự ở thành phố Phượng Hoàng, hợp với bà đó.” -Dù gì cũng rảnh, đùa tí!

“Đã ly dị kìa?” -Tiểu Lý cau mày.

“Chê hả? Để tôi xem tiếp cho. À, ở đây còn có một người 31 tuổi, giám đốc công ty mạng, chưa kết hôn, có nhà, không nợ, tìm một người phụ nữ dịu dàng đảm đang về làm vợ! Người này thế nào?”

Chờ cả buổi, Tiểu Lý cũng không trả lời. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy nó nhanh chóng quay người chạy về chỗ ngồi của mình, hạ giọng nói: “An Nhiên, ông đừng tranh với tôi nha!”

Tranh cái gì cơ? Tôi hoang mang nhìn ra cửa và hiểu ra ngay. Tất nhiên là tranh mối làm ăn rồi!

Người vừa đi vào chính là Hàn Mộ Vũ. Hôm nay hắn không mặc đồ của công trường, mà diện áo thun với quần cụt. Mái tóc ngắn vừa cắt dạo trước giờ trông càng tự nhiên hơn. Ánh mắt trong vắt, khí chất yên lặng. Cả người đều như một viên kem vừa được lấy từ trong tủ đông ra, tỏa ra thứ hơi lạnh vô hình. 

Không có khách khác ở đây, hắn không lấy số mà đi thẳng về phía tôi.

Tiểu Lý vội mở mic lên gọi hắn: “Hi, anh Hàn đẹp rai!”

Người ta nhiệt tình như vậy, Hàn Mộ Vũ tất nhiên không thể làm ngơ. Thế là hắn vòng qua quầy của Tiểu Lý, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Kế toán Lý, đi làm từ lúc nào thế? Đi Hàn có vui không?”

Câu này quá là khủng khiếp. Vốn nói chuyện của Tiểu Lý như được mở ra. Nó lải nhải từ lúc bắt máy bay đi đến lúc bắt máy bay về. Trong lúc đó, Mộ Vũ vừa đáp lời vừa tự tìm đơn chuyển tiền điện tử và đơn thu phí thủ tục ra điền. Chốc chốc hắn lại nhìn về phía tôi, trong ánh mắt mang theo sự an ủi. 

Nếu nói tức giận thì cũng không đến nỗi, nhưng ít nhiều cũng có chút khó ở. Đó là người yêu tôi. Tôi nhìn người ta lăm le dòm ngó mà đến quyền phát ngôn cũng không có, thực sự bí bách. 

Chờ hắn làm xong thủ tục chuyển tiền điện tử ở chỗ Tiểu Lý, câu chuyện phiếm của Tiểu Lý cũng hạ màn. Mộ Vũ nói muốn làm thêm tấm thẻ liên kết, hỏi không đem theo thẻ chứng minh nhân dân có làm được không, câu trả lời là không. Thế là tôi có thể danh chính ngôn thuận gọi người ta sang chỗ mình: “Lại đây lại đây, tôi làm cho cậu. Chỗ tôi còn giữ bản sao chứng minh nhân dân mà cậu để lại lần trước.” 

Tiểu Lý bực mình,  lườm tôi một cái. Tôi vờ như không thấy. 

Tôi điền đơn cho Mộ Vũ. Hắn viết cho tôi tài khoản Alipay. Cú pháp email là: mary3344@xxx.com

Tôi nhìn chằm chằm vào tài khoản đó một lúc, không khỏi mỉm cười ngu ngốc. 

Niềm vui cứ nhỏ nhặt như thế, vì tính yêu vốn nhỏ nhặt. 

Tôi nghĩ có lẽ mình vui quá nên có chút mất tập trung. Lúc đóng dấu lên hóa đơn, con dấu thụ lý nghiệp vụ bằng đồng va vào con dấu tên của tôi. Tức thì, con dấu tên nhỏ bé của tôi bị hất văng ra. 

Tôi nhặt lại con dấu mất đi một góc, bất lực lắc đầu, thế này chắc phải báo hỏng rồi. 

Phải nói con dấu này đi theo tôi cũng đã được hai năm rồi, thực sự cũng có chút xót xa. Lúc đó Tiểu Lý mới đến, nó không có con dấu, được người phụ trách trong ngân hàng khắc cho một bộ. Vừa hay lúc đó con dấu sừng trâu của tôi bị hỏng, nên cũng tiện thể khắc cho tôi một con. Thực ra chất liệu phần lớn các con dấu của chúng tôi đều là đồng, sừng trâu, cao su, và nhựa. Không biết lần đó ngân hàng nghĩ gì mà lại khắc cho tôi và Tiểu Lý mỗi người một con bằng ngọc thạch. Ngọc hay không không biết, nhưng đúng là thạch, hơn nữa phần chóp vuông vắn còn đi kèm một sợi dây màu đỏ. 

Bây giờ một phần nhỏ ở góc phải bên dưới chữ “Nhiên” đã bị tôi làm hư. 

Nhìn cục đá hình vuông đó, vẻ mặt của tôi hơi nhăn nhó. 

“Đấy là gì?” -Mộ Vũ hỏi. 

“Con dấu tên của tôi, hư rồi! Không dùng được nữa!” -Tôi để con dấu sang một bên, tiếp tục làm nghiệp vụ. 

Lúc đưa đơn lại cho Mộ Vũ, tôi viết lên đơn: “Đều tại cậu làm tôi mất tập trung!”

Ai ngờ sau khi xem xong, hắn viết roẹt roẹt mấy chữ rồi đưa lại đơn vào trong cho tôi. 

“Có thể cho tôi không?” -Hắn hỏi. 

Sao lại không! Tôi bọc con dấu vào trong hóa đơn, nhét cho hắn. 

Từ đó về sau, con dấu đó luôn được treo trên điện thoại của hắn, tuy hai chữ “An Nhiên” trên đấy không còn nguyên vẹn nữa. 

Sau khi Mộ Vũ đi mất, Tiểu Lý vừa miết một lọn tóc vừa làm vẻ mặt mê trai khiến người ta lộn ruột. Nó phát biểu: “Sao tui thấy anh Hàn đẹp trai càng nhìn càng đẹp vậy nè?” -Nó lấy tờ đơn nghiệp vụ của Mộ Vũ ở chỗ tôi, chỉ vào email hỏi: “An Nhiên, ông có nghĩ anh Hàn đẹp trai đã có bạn gái rồi không? Ông xem chữ mary mà ảnh viết rõ ràng là tên con gái nhỉ?”

“Thế sao? Sao tôi không thấy vậy? Chữ M,A,R,Y đó là tên con gái à?” -Cái tôi thấy rõ ràng là chữ cái đầu tiên trong phiên âm tên của hai đứa!

Trong phiên âm tiếng trung, Mộ Vũ = Mu Yu, An Nhiên = An Ran, MYAR => MARY, 3344 = đời đời kiếp kiếp. ***

“Xí, không có văn hóa thật đáng thương!” -Tiểu Lý đắc ý bỏ đi. 

Tôi nghĩ ngợi một lúc và vẫn cảm thấy lý giải của mình mới đúng. 

Văn hóa chỉ tổ che mắt con người!
Chú thích:

*** là phần chú thích mà mình thêm vào.

Còn về từ “gun” mình không chắc nhưng theo mình tìm hiểu thì có thể nó mang nghĩa chịch chọt gì đó trong Chinglish.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương