Tính Toán Chi Li
-
Chương 27: Dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé đó phải đẹp đến mức nào!
Ai lại trêu người khác như thế! Tôi cực kỳ lúng túng ngoảnh đầu đi! Chắc là đến cổ cũng đỏ gay. Tôi vẫy tay bừa với hắn. “Đi đi, có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu không hả?”
Hàn Mộ Vũ không nhanh không chậm quay người đi, cái mặt vênh váo vì đạt được mục đích.
Tôi dõi theo hắn bước ra ngoài, vỗ đầu mấy cái, không khỏi muốn hỏi: “Mộ Vũ, cậu mà biết tâm ý của tôi thì còn đùa như vậy với tôi không? Cậu biết không? Phải cố gắng biết mấy tôi mới có thể khiến mình tỏ ra như một người anh em tốt?” -Ngày xưa, tôi nghĩ giả vờ thích một người đặc biệt đau khổ. Bây giờ, tôi mới biết giả vờ không thích một người còn đau khổ hơn.
Thế là tôi đau khổ lấy quyển sổ nợ của mình ra. Các khoản giao dịch dưới tên Hàn Mộ Vũ đã tích tụ thành một dòng chảy lớn.
…
…
Cho vay: nước ép Kentucky, 7.5 (Mình nhớ là Mc.Donald không hiểu sao tác giả để là Kentucky)
Cho vay: một cái áo len cừu, cơ quan phát, 0.00
Cho vay: ba tuýp kem tay, cơ quan phát, 0.00
Mượn: hai viên kẹo Alpenliebe, 0.30
Cho vay: một cái chăn điện, cũ,?
Cho vay: một cái túi sưởi, cũ,?
Mấy món đồ cũ đã xài không cách nào định giá được, nên kim ngạch cũng dùng dấu chấm hỏi thay thế.
Tôi lấy điện thoại lên mạng tìm giá của hiệu chân gà đó, sau đó cầm bút lên viết ngay ngắn trên sổ nợ: “Mượn: một chân gà ngâm tiêu, 1.50”.
Sang tháng chạp, nhiệt độ lại bắt đầu giảm. Một hôm tan làm, Ngô Việt gọi điện cho tôi, bảo cùng đi ăn lẩu “Con cừu mập”. Lẽ ra hôm nay tôi phải trực ca tối, nhưng vì đổi ca với đồng nghiệp sang ngày kia nên vừa hay có thể đi quẩy với Ngô Việt.
Lúc tôi đến, Ngô Việt đã gọi xong đồ ăn chờ tôi: có lẩu uyên ương, thịt cừu cắt miếng dày, và dồi vịt tươi mà tôi thích nhất.
Tôi lấy chai rượu nấu Bản Thành tự mang theo ra, rồi lại gọi thêm bốn chai bia tươi Thanh Đảo trong tiệm. Đây là thói quen uống rượu của hai đứa tôi, rượu trắng đi với bia. Lúc ăn cơm, chúng tôi lại bắt đầu kể lể với nhau. Khách hàng quá phiền, giá nhà quá cao, sếp quá hắc ám, tiền kiếm được quá ít… Ngô Việt thấy tôi vui lại: “Hì, An Nhiên, tao thấy mày lại sống lại rồi! Lần trước còn mượn rượu giải sầu với tao. Sao? Nhanh như vậy đã tìm được ghệ mới rồi à?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra chuyện xấu hổ của lần đi nhậu trước. Lúc đó cứ tưởng xong phim với Hàn Mộ Vũ rồi, ai ngờ người tính không bằng trời tính.
“Đâu, đâu có người mới, vẫn là người cũ!”
“Ồ? Lại được mùa rồi à. Nói nghe nào. Được mùa như thế nào vậy? Lần trước thấy mày thề thốt này nọ còn tưởng đến chết cũng không gặp lại nữa?” -Ngô Việt hào hứng lên ngay.
“Thực ra cũng chưa phải được mùa. Người ta còn chưa bảo có chịu hay không. Vẫn chưa có tiến triển gì!” -Tôi vừa nói vừa bỏ nửa đĩa dồi vịt vào bên nồi của mình. Ngô Việt không thích ăn cái này. Nó bảo thứ này trông như con giun chết. Thấy ghê! Tôi nói nó lắm chuyện, nó thích ăn tủy bò, nhai trong miệng như nhai mỡ mà nó cũng đâu thấy ghê.
“Eo ôi, dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé phải đẹp đến mức nào!” -Con ngươi của nó trừng to như sắp rớt vào nồi.
Tôi cắn đầu đũa, trong não rút ra một tấm hình của Hàn Mộ Vũ, ngắm nghía một lượt từ đầu đến chân, đặng nói: “Trông không chê vào đâu được, khí chất cũng tốt…”
“Hôm nào giới thiệu cho anh em nào?”
“Khi nào có cơ hội đã!” -Tôi thầm nghĩ: giới thiệu cho mày để mày chết hãi à!
“Phải rồi,” -Tôi nhớ ra một chuyện: “Ngô Việt, bây giờ bên Di Động của mày đang có chương trình nạp tiền hòa mạng tặng ngay điện thoại phải không?”
“Phải, tụi tao hay có mấy sự kiện như vậy lắm.” -Ngô Việt nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Mày muốn đổi điện thoại?”
Tôi gật đầu, lại hỏi: “Nội bộ của mày có ưu đãi gì không?”
“Có thì có, chỉ sợ mày không cần thôi!”
“Nói nghe nào, nói nghe nào! Sao mày biết tao không cần.”
Ngô Việt hút cọng tần ô vào miệng rồi quay người qua rờ túi, một lát sau bèn rút ra một từ danh thiếp đưa cho tôi: “Cầm tờ danh thiếp này đến phòng giao dịch của Di Động, trả trước 500 tệ được tự do lựa chọn các mẫu điện thoại sau đây, không cần nạp thêm tiền hòa mạng, chỉ cần mỗi tháng đóng tiền đúng thời hạn là được, nhưng phải chọn gói 30 tệ một tháng và phải trả đủ 12 tháng. Thứ này chắc mày không cần đâu. Mày mà xài nổi loại máy này? Với mày, 20 tệ còn không đủ để lên mạng nữa kìa…”
Tôi không quan tâm nó lải nhải cái gì, chỉ đưa tay ấn giữ rồi cướp lấy tấm thẻ “Dành riêng cho nhân viên”. Tôi cười hì hì: “Đang cần đúng loại này đây…”
Chiều hôm sau lúc tan làm, tôi đứng chần chừ trước cửa một lúc.
Bây giờ đưa thẻ nhân viên cho Hàn Mộ Vũ đang rửa xe ở bên cạnh hay chờ đến tối rồi mang qua bên ký túc xá của hắn nhỉ? Nên biết là anh Sáu về cũng được mấy hôm rồi. Bây giờ trong nhà chỉ còn mình hắn.
Câu trả lời đã rất rõ. Dĩ nhiên được ở riêng với hắn vẫn tốt hơn rồi.
Thế là mang theo thứ tâm lý đen tối này và nỗi mong chờ thấp thoáng, tôi nhét lại danh thiếp vào trong túi áo.
Nhưng đúng chiều hôm đó Hàn Mộ Vũ lại qua đổi tiền lẻ.
Tôi thấy hắn chau mày bèn hỏi: “Mộ Vũ, hôm nay cậu sao thế? Trông cứ ỉu xỉu!”
Hắn chọt vào bên má trái của mình: “Đau răng!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua trời lạnh, tôi bật chăn điện ở mức cao nhất rồi đi ngủ. Kết quả là sáng dậy bị sưng nướu bên này.” -Đang nói, hắn lại chau mày.
“Nóng trong người thôi, không sao, uống nhiều nước vào!” -Tôi thấy bộ dạng ôm má của hắn trông đặc biệt đáng yêu, phụng phịu như đứa trẻ, bèn bật cười một cách vô tâm.
Hàn Mộ Vũ bất mãn lườm tôi một cái. Ánh mắt ướt át, ba phần oán giận, bảy phần khó hiểu. Thế là tôi càng cười dữ dội hơn.
Tan làm về ký túc xá thì thấy trước cửa đặt một đống trái cây Tết mà cơ quan mới phát. Một thùng cam lai quýt, một thùng lê Korla, một thùng dưa hấu vàng cỡ nhỏ, một thùng táo đỏ Fuji, và một túi nho bự.
Nhiều đồ quá, tôi ăn không hết, cũng không thể mang về nhà được. Đống năm ngoái phát, tôi chỉ ăn một phần nhỏ, phần lớn đều mang tặng người khác.
Nhưng trái cây lần này đến đúng lúc lắm.
Tôi mở hết các thùng ra, mỗi loại trái cây lựa ra một ít, bỏ vào trong túi đựng tiền. Tôi vừa chất đồ vừa suy nghĩ. Mộ Vũ ơi Mộ Vũ, vận may của cậu cũng tốt ghê ấy chứ. Cậu vừa bảo nóng trong người là chúng tôi được phát trái cây… Không đem tí cho cậu thì có lỗi với ý trời quá… Xí, An Nhiên, muốn tặng người ta thì tặng người ta đi, có ai cản đâu, kiếm cớ làm gì hả mày?
Xách đồ đi trên đường với thứ tâm trạng khó tả, lúc thì nhẹ tênh lúc thì nặng trịch, lúc thì chua chát lúc thì ngọt lịm. Mộ Vũ, cậu nhất định không biết tôi muốn gặp cậu đến mức tưởng chừng không thể chờ thêm phút nào nữa.
Hàn Mộ Vũ không nhanh không chậm quay người đi, cái mặt vênh váo vì đạt được mục đích.
Tôi dõi theo hắn bước ra ngoài, vỗ đầu mấy cái, không khỏi muốn hỏi: “Mộ Vũ, cậu mà biết tâm ý của tôi thì còn đùa như vậy với tôi không? Cậu biết không? Phải cố gắng biết mấy tôi mới có thể khiến mình tỏ ra như một người anh em tốt?” -Ngày xưa, tôi nghĩ giả vờ thích một người đặc biệt đau khổ. Bây giờ, tôi mới biết giả vờ không thích một người còn đau khổ hơn.
Thế là tôi đau khổ lấy quyển sổ nợ của mình ra. Các khoản giao dịch dưới tên Hàn Mộ Vũ đã tích tụ thành một dòng chảy lớn.
…
…
Cho vay: nước ép Kentucky, 7.5 (Mình nhớ là Mc.Donald không hiểu sao tác giả để là Kentucky)
Cho vay: một cái áo len cừu, cơ quan phát, 0.00
Cho vay: ba tuýp kem tay, cơ quan phát, 0.00
Mượn: hai viên kẹo Alpenliebe, 0.30
Cho vay: một cái chăn điện, cũ,?
Cho vay: một cái túi sưởi, cũ,?
Mấy món đồ cũ đã xài không cách nào định giá được, nên kim ngạch cũng dùng dấu chấm hỏi thay thế.
Tôi lấy điện thoại lên mạng tìm giá của hiệu chân gà đó, sau đó cầm bút lên viết ngay ngắn trên sổ nợ: “Mượn: một chân gà ngâm tiêu, 1.50”.
Sang tháng chạp, nhiệt độ lại bắt đầu giảm. Một hôm tan làm, Ngô Việt gọi điện cho tôi, bảo cùng đi ăn lẩu “Con cừu mập”. Lẽ ra hôm nay tôi phải trực ca tối, nhưng vì đổi ca với đồng nghiệp sang ngày kia nên vừa hay có thể đi quẩy với Ngô Việt.
Lúc tôi đến, Ngô Việt đã gọi xong đồ ăn chờ tôi: có lẩu uyên ương, thịt cừu cắt miếng dày, và dồi vịt tươi mà tôi thích nhất.
Tôi lấy chai rượu nấu Bản Thành tự mang theo ra, rồi lại gọi thêm bốn chai bia tươi Thanh Đảo trong tiệm. Đây là thói quen uống rượu của hai đứa tôi, rượu trắng đi với bia. Lúc ăn cơm, chúng tôi lại bắt đầu kể lể với nhau. Khách hàng quá phiền, giá nhà quá cao, sếp quá hắc ám, tiền kiếm được quá ít… Ngô Việt thấy tôi vui lại: “Hì, An Nhiên, tao thấy mày lại sống lại rồi! Lần trước còn mượn rượu giải sầu với tao. Sao? Nhanh như vậy đã tìm được ghệ mới rồi à?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra chuyện xấu hổ của lần đi nhậu trước. Lúc đó cứ tưởng xong phim với Hàn Mộ Vũ rồi, ai ngờ người tính không bằng trời tính.
“Đâu, đâu có người mới, vẫn là người cũ!”
“Ồ? Lại được mùa rồi à. Nói nghe nào. Được mùa như thế nào vậy? Lần trước thấy mày thề thốt này nọ còn tưởng đến chết cũng không gặp lại nữa?” -Ngô Việt hào hứng lên ngay.
“Thực ra cũng chưa phải được mùa. Người ta còn chưa bảo có chịu hay không. Vẫn chưa có tiến triển gì!” -Tôi vừa nói vừa bỏ nửa đĩa dồi vịt vào bên nồi của mình. Ngô Việt không thích ăn cái này. Nó bảo thứ này trông như con giun chết. Thấy ghê! Tôi nói nó lắm chuyện, nó thích ăn tủy bò, nhai trong miệng như nhai mỡ mà nó cũng đâu thấy ghê.
“Eo ôi, dám “treo” An Nhiên của chúng ta như vậy, con bé phải đẹp đến mức nào!” -Con ngươi của nó trừng to như sắp rớt vào nồi.
Tôi cắn đầu đũa, trong não rút ra một tấm hình của Hàn Mộ Vũ, ngắm nghía một lượt từ đầu đến chân, đặng nói: “Trông không chê vào đâu được, khí chất cũng tốt…”
“Hôm nào giới thiệu cho anh em nào?”
“Khi nào có cơ hội đã!” -Tôi thầm nghĩ: giới thiệu cho mày để mày chết hãi à!
“Phải rồi,” -Tôi nhớ ra một chuyện: “Ngô Việt, bây giờ bên Di Động của mày đang có chương trình nạp tiền hòa mạng tặng ngay điện thoại phải không?”
“Phải, tụi tao hay có mấy sự kiện như vậy lắm.” -Ngô Việt nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Mày muốn đổi điện thoại?”
Tôi gật đầu, lại hỏi: “Nội bộ của mày có ưu đãi gì không?”
“Có thì có, chỉ sợ mày không cần thôi!”
“Nói nghe nào, nói nghe nào! Sao mày biết tao không cần.”
Ngô Việt hút cọng tần ô vào miệng rồi quay người qua rờ túi, một lát sau bèn rút ra một từ danh thiếp đưa cho tôi: “Cầm tờ danh thiếp này đến phòng giao dịch của Di Động, trả trước 500 tệ được tự do lựa chọn các mẫu điện thoại sau đây, không cần nạp thêm tiền hòa mạng, chỉ cần mỗi tháng đóng tiền đúng thời hạn là được, nhưng phải chọn gói 30 tệ một tháng và phải trả đủ 12 tháng. Thứ này chắc mày không cần đâu. Mày mà xài nổi loại máy này? Với mày, 20 tệ còn không đủ để lên mạng nữa kìa…”
Tôi không quan tâm nó lải nhải cái gì, chỉ đưa tay ấn giữ rồi cướp lấy tấm thẻ “Dành riêng cho nhân viên”. Tôi cười hì hì: “Đang cần đúng loại này đây…”
Chiều hôm sau lúc tan làm, tôi đứng chần chừ trước cửa một lúc.
Bây giờ đưa thẻ nhân viên cho Hàn Mộ Vũ đang rửa xe ở bên cạnh hay chờ đến tối rồi mang qua bên ký túc xá của hắn nhỉ? Nên biết là anh Sáu về cũng được mấy hôm rồi. Bây giờ trong nhà chỉ còn mình hắn.
Câu trả lời đã rất rõ. Dĩ nhiên được ở riêng với hắn vẫn tốt hơn rồi.
Thế là mang theo thứ tâm lý đen tối này và nỗi mong chờ thấp thoáng, tôi nhét lại danh thiếp vào trong túi áo.
Nhưng đúng chiều hôm đó Hàn Mộ Vũ lại qua đổi tiền lẻ.
Tôi thấy hắn chau mày bèn hỏi: “Mộ Vũ, hôm nay cậu sao thế? Trông cứ ỉu xỉu!”
Hắn chọt vào bên má trái của mình: “Đau răng!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua trời lạnh, tôi bật chăn điện ở mức cao nhất rồi đi ngủ. Kết quả là sáng dậy bị sưng nướu bên này.” -Đang nói, hắn lại chau mày.
“Nóng trong người thôi, không sao, uống nhiều nước vào!” -Tôi thấy bộ dạng ôm má của hắn trông đặc biệt đáng yêu, phụng phịu như đứa trẻ, bèn bật cười một cách vô tâm.
Hàn Mộ Vũ bất mãn lườm tôi một cái. Ánh mắt ướt át, ba phần oán giận, bảy phần khó hiểu. Thế là tôi càng cười dữ dội hơn.
Tan làm về ký túc xá thì thấy trước cửa đặt một đống trái cây Tết mà cơ quan mới phát. Một thùng cam lai quýt, một thùng lê Korla, một thùng dưa hấu vàng cỡ nhỏ, một thùng táo đỏ Fuji, và một túi nho bự.
Nhiều đồ quá, tôi ăn không hết, cũng không thể mang về nhà được. Đống năm ngoái phát, tôi chỉ ăn một phần nhỏ, phần lớn đều mang tặng người khác.
Nhưng trái cây lần này đến đúng lúc lắm.
Tôi mở hết các thùng ra, mỗi loại trái cây lựa ra một ít, bỏ vào trong túi đựng tiền. Tôi vừa chất đồ vừa suy nghĩ. Mộ Vũ ơi Mộ Vũ, vận may của cậu cũng tốt ghê ấy chứ. Cậu vừa bảo nóng trong người là chúng tôi được phát trái cây… Không đem tí cho cậu thì có lỗi với ý trời quá… Xí, An Nhiên, muốn tặng người ta thì tặng người ta đi, có ai cản đâu, kiếm cớ làm gì hả mày?
Xách đồ đi trên đường với thứ tâm trạng khó tả, lúc thì nhẹ tênh lúc thì nặng trịch, lúc thì chua chát lúc thì ngọt lịm. Mộ Vũ, cậu nhất định không biết tôi muốn gặp cậu đến mức tưởng chừng không thể chờ thêm phút nào nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook