Tinh Tinh
-
Chương 44: “Họ như một cặp tình nhân đắm say nồng nhiệt.!”
Ngày này hằng năm Tần Phóng đều ở một mình, cậu ở căn nhà cũ ngủ một giấc, có lẽ sẽ mộng về ngày xưa, mọi thứ trong mơ mang gam màu ấm áp, trong giấc mơ mờ nhạt toát lên vẻ thơ ngây hoạt bát ngày xưa, khi tỉnh giấc mở mắt ra rơi vào trầm tư.
Nhưng năm nay thì khác, năm nay phấn khích mất hai giây, để rồi ngồi mấy tiếng, bay từ bắc vào nam. Lúc này cậu ở bên Hình Viêm, trước mắt là chàng trai khiến cậu rung động, mọi thứ đều lắng xuống, những tâm tình xót xa năm nào đã trôi xa, đan vào đó là sự rung động xa lạ.
Thực ra cả hai người đều đã ăn tối rồi, nhưng họ vẫn cùng nhau ra ngoài dạo bước. Bộ quần áo Tần Phóng mặc trên người dù cởi áo khoác ra vẫn thấy nóng, trước khi ra ngoài cậu thay bộ đồ của Hình Viêm.
Hai người tới khu thương mại ở trung tâm thành phố, cảm giác sóng vai nhau trên đường thật thích. Trước đây họ cũng thường đi bên nhau như vậy, nhưng có lẽ tâm lý khác đi rồi, bây giờ thi thoảng cánh tay chạm cánh tay, vai chạm vai cũng thấy rung rinh, trên phố đông người như vậy, cả trai cả gái kết đôi trên đường.
Trong đám đông xa lạ họ cũng là một cặp đôi.
Tần Phóng chạm vào mu bàn tay Hình Viêm, Hình Viêm nghiêng đầu nhìn cậu, Tần Phóng mỉm cười, Hình Viêm nhanh chóng nắm lấy bàn tay cậu.
Tần Phóng giật mình trước hành động này, còn chưa kịp phản ứng Hình Viêm đã buông tay ra.
Hình Viêm hơi nhướng mày, Tần Phóng nhìn gương mặt anh, thầm nghĩ trong lòng, đúng là một anh chàng đẹp trai.
Tần Phóng mua rất nhiều đồ, lần này cậu tới đột ngột, chẳng mang theo thứ gì.
Kiểu gì cũng phải mua thêm đồ dùng hằng ngày và quần áo, cuối cùng hai người tay xách nách mang trở về.
Đã nửa đêm rồi, đến đèn trong phòng Hàn Tiểu Công cũng đã tắt.
Họ lần lượt tắm rửa sạch sẽ, Tần Phóng mặc áo cộc tay quần short, lúc chui vào trong chăn thở phào một cái đầy thỏa mãn.
Hình Viêm hỏi cậu: “Mệt không?”
“Cũng không,” Tần Phóng sờ tấm ga giường mới trải, hỏi anh: “Hình như ga mới à?”
“Ừm.” Hình Viêm đáp một tiếng.
Tần Phóng nói: “Anh mua cho anh à? Trước đó em có nói sẽ đến đâu.”
Hình Viêm khẽ cười trong bóng tối, anh bảo: “Mua cho em.”
Anh nói xong Tần Phóng cũng nhoẻn cười, Hình Viêm biết kiểu gì cậu cũng tới, chỉ là có lẽ không phải hôm nay. Đến chính Tần Phóng cũng cảm thấy buồn cười, cậu vẫn luôn đi theo con đường Hình Viêm vạch cho mình.
“Tâm sự gì không?” Mấy phút sau giọng Hình Viêm truyền tới, Tần Phóng đã chập chờn vào giấc rồi.
“Không tâm sự đâu.” Tần Phóng nhắm mắt lại khẽ cười, “Em sắp mơ rồi.”
“Mơ đẹp nhé,” Hình Viêm nói với cậu, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tần Phóng nói.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon thì họ đều đi ngủ, thực ra giường hai người họ cách nhau rất xa, không dựa vào cùng một mặt tường. Nhưng ở cùng một căn phòng, biết được người ấy đang nằm yên trên chiếc giường còn lại, cảm giác này rất chân thật, nhắm mắt lại rồi vẫn thấy ung dung, thậm chí còn chờ mong với tháng ngày sau này.
Đêm hôm ấy Tần Phóng mơ rất nhiều giấc mơ, cũng mơ thấy rất nhiều người. Giấc mơ cuối cùng vào một ngày mưa, cậu ngồi đạp nước trong chiếc chòi tránh mưa, hạt mưa vẫn luôn rơi tí tách trên mái chòi không dừng lại, cậu ngước đầu lên nhìn, có một giọt nước thấm qua vải chiếc chòi, rơi xuống trán cậu.
Tần Phóng mở mắt ra, Hình Viêm đang đóng cửa sổ. Thấy cậu mở mắt ra, anh hỏi: “Dậy rồi à?”
Tần Phóng sờ trán mình, trên đó có nước thật. Giường cậu kế bên cửa sổ, không đóng cửa sổ sẽ bị mưa hắt vào. Hình Viêm nói: “Trời mưa.”
Tần Phóng ngồi dậy: “Tối qua còn oi mà.”
“Dạo này mưa nhiều.” Hình Viêm đóng cửa lại, lúc đi qua Tần Phóng thuận tay xoa mặt cậu, sau đó như không có gì xảy ra mà xoay người đi ra ngoài.
Anh cư xử quá tự nhiên, khiến Tần Phóng đần ra như vậy lại giống như chuyện bé xé ra to.
Không biết Hình Viêm dậy từ khi nào, anh đã mua bữa sáng, Tần Phóng sửa soạn xong cũng là lúc Hàn Tiểu Công từ trên tầng đi xuống, ngáp dài bảo: “Hai người dậy sớm thế.”
Tần Phóng nhìn đồng hồ: “Cũng tàm tạm.”
Hàn Tiểu Công cười cười, đi vào phòng vệ sinh, dù sao anh ấy rửa mặt cũng lâu hơn người khác, rửa mặt xong còn phải chăm sóc da. Có lúc Tần Phóng nhìn anh dưỡng da mà thấy nản, Hàn Tiểu Công lại không để ý, anh ấy bảo đây là vốn liếng của mình cả.
“Hai người định ra ngoài à?” Hàn Tiểu Công dùng bữa sáng, mở hộp ra cầm thìa xúc.
“Đi chơi.” Hình Viêm nói.
Tần Phóng hỏi Hàn Tiểu Công: “Muốn chụp ảnh à?”
Hàn Tiểu Công lắc đầu cười: “Chơi vui nhé.”
Lúc ăn sáng Hàn Tiểu Công có cuộc gọi tới, anh ta nhìn, không tiếp máy.
Đến khi anh ăn xong lại có điện thoại, anh ngồi trên sofa nghe máy, hỏi: “Sao vậy?”
Tần Phóng nhìn anh ta.
“Ban nãy ăn sáng.” Hàn Tiểu Công cầm chai nước, bộ dạng nói chuyện có vẻ hờ hững.
“Nói sau đi, anh không định đi.”
“Được rồi. Đừng dông dài nữa.. em trai.”
Đó giờ ở với nhau rất ít khi anh ấy nghe điện thoại, Tần Phóng còn nhớ, anh ấy bảo mình không thích nghe điện thoại, có việc gì thì nói qua wechat. Tần Phóng không nghe nhiều, quay về phòng chuẩn bị đồ đạc.
Lần này Tần Phóng tới, Hình Viêm không để Tần Phóng rảnh rang. Tần Phóng không ở nhà ngày nào cả, Hình Viêm lên lịch trình kín mít, có lúc hai người họ trở về, có khi đi tới đâu ở nơi đó. Thậm chí họ còn mặc kệ thời tiết, dù gió thổi hay mưa dông họ vẫn bon bon trên đường phố.
Trên người Hình Viêm luôn toát lên sức mạnh mà Tần Phóng không thể nắm bắt, Hình Viêm nói đi, Tần Phóng chẳng hỏi nhiều, chỉ muốn đi cùng anh.
Có đôi khi họ nắm tay nhau trên đường, cũng có khi trao môi hôn trong nhà nghỉ. Có đôi khi gật gù dưới ánh dương, cũng có ngày mưa dựng lều bạt, ngồi ở đó nhìn mưa rơi.
Không gian trong lều quá nhỏ, vừa dịu dàng lại nồng ấm, họ nhìn nhau đắm say, rồi hôn nhau một cách tự nhiên.
Như một cặp tình nhân đang yêu nhau đắm say nồng nhiệt.
Đến khi họ trở về, đã gần Tết rồi.
Bên này mùa đông không có tuyết rơi, thời tiết cũng ấm nóng. Tần Phóng và Hình Viêm lang thang khắp nơi, đã quên mất còn trong tiết trời đông.
Hai người họ lái motor trở về, bấy giờ Tần Phóng đã quen với tiếng xe nổ giòn giã, không còn cảm thấy điếc tai. Đến cửa Tần Phóng nhảy xuống trước, đẩy cổng nhà ra, Tư Đồ đang phơi chăn trong sân.
Ngày hôm ấy trời nắng đẹp, anh lấy chăn của mọi người ra phơi.
Tần Phóng chào anh: “Về rồi ạ?”
Tư Đồ nhìn cậu cười, lại nhìn sang Hình Viêm: “Cách cả 1km cũng nghe thấy BGM của hai người.”
“Ngầu không anh?” Tần Phóng cười nói.
Tư Đồ giơ ngón cái với họ: “Vang dữ thần, hơi bị hoành tá tràng đấy.”
Có lẽ khí hậu bên đây thực sự thích hợp để sống, ẩm ướt nhưng vẫn ôn hòa. Tư Đồ ho nhẹ hơn hồi đầu, không còn giống hồi họ ở trường cứ cố nhịn không dám ho.
Hình Viêm đậu xe ở ngoài vườn hoa, Tần Phóng đeo một chiếc balo rất to, cậu đang định cởi xuống đi vào, ai dè bị người ở trong nhà đi ra làm cho kinh ngạc, ngẩn người đứng tại chỗ.
Cung Kỳ thấy cậu, mỉm cười gật đầu.
Hàn Tiểu Công ở đằng sau nói: “Giới thiệu một chút, đây là anh Phóng.”
Cung Kỳ liền mỉm cười gọi một tiếng “Anh Phóng”.
“Ôi đừng mà,” Tần Phóng vội đưa tay ra, “Đừng gọi như vậy.”
Hình Viêm từ phía sau đi tới, Hàn Tiểu Công nói: “Đây là anh Viêm.”
“Em biết mà.” Cung Kỳ nhìn Hình Viêm nói.
“Thế người ban nãy không biết à?” Hàn Tiểu Công lại hỏi.
Tần Phóng vội tiếp lời, “Thế làm quen lại một lần nữa đi, Tần Phóng.”
Cung Kỳ gật đầu cười: “Được rồi, biết rồi.”
Lúc Tần Phóng theo Hình Viêm nghiêng người đi vào, nhìn Hàn Tiểu Công một chút, không biết Hàn Tiểu Công đang mải làm gì, không ngẩng đầu lên.
Anh ấy quá tinh tế, nói mấy câu là giúp Tần Phóng khỏi lúng túng, qua lại với mấy người tinh tế dễ chịu thật đấy.
Tần Phóng và Hình Viêm để đồ trong phòng, Hình Viêm nói với cậu: “Không phải lúng túng, chuyện bao lâu rồi.”
Tần Phóng hỏi: “Tư Đồ với Cung Kỳ làm lành rồi à?”
“Anh không biết, có lẽ vậy.” Hình Viêm thay đồ, cởi đồ ngay trước mặt Tần Phóng, mặc chiếc áo cộc tay vào.
Tần Phóng vô tình thấy Hình Viêm để trần nửa người trên, muốn dời mắt nhìn đã không kịp. Đây cũng không phải lần đầu Hình Viêm thay đồ ngay trước mặt cậu, thay một cách thản nhiên.
Tần Phóng chớp mắt hỏi anh: “Thay quần không?”
Hình Viêm nhìn sang: “Em muốn xem không?”
Tần Phóng nói: “Nếu anh thay quần em thấy em nên quay đầu đi.”
“Em muốn nhìn cũng được.” Dứt lời, anh đưa tay cởi thắt lưng.
Tần Phóng lập tức quay đầu: “Chời đựu….”
Lúc cậu quay đầu lại Hình Viêm đã thay đồ xong rồi, Tần Phóng lại hơi hối hận, đã hôn biết bao lần rồi, đâu cần phải ngây thơ như thế, cậu còn lấy làm tiếc.
Hình Viêm vẫn cứ cười, bảo với Tần Phóng: “Anh ra ngoài, em thay đồ đi.”
Tần Phóng “Ừ” một tiếng.
Trước khi đi ra Hình Viêm lại đi về phía cậu, Tần Phóng hỏi anh: “Sao vậy?”
“Không cần phải lúng túng,” Hình Viêm khẽ nói với cậu, “Cứ như bình thường là được rồi.”
Tần Phóng gật đầu nói: “Thực ra em thì bình thường thôi, em sợ Tư Đồ thấy khó xử.”
“Cậu ấy không như vậy đâu.” Hình Viêm nói với cậu, “Cậu ấy biết quan hệ chúng ta thế nào.”
Tần Phóng nhướng mày: “…Quan hệ chúng ta thế nào cơ?”
Hình Viêm cũng bắt chước vẻ mặt cậu, hỏi ngược lại: “Không phải anh em à?”
“……” Tần Phóng cười khẽ mắng một câu, sau đó Hình Viêm cụng trán cậu, còn cụng đến là đau. Hình Viêm cười cười, xoa xoa trán cậu, xoay người đi ra ngoài.
Trông Tư Đồ thực sự không để tâm, Tần Phóng cũng không để ý nữa. Dù sao với Tần Phóng bây giờ mà nói kia đã là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ trong đầu cậu bị trai đẹp choán đầy.
Hàn Tiểu Công nói với hai người họ: “Anh còn tưởng hai người bỏ trốn rồi.”
“Chụp ảnh cho anh rồi.” Tần Phóng nói với anh.
“Đăng lên weibo cậu đi.” Hàn Tiểu Công chỉ vào điện thoại của cậu.
“Không.” Tần Phóng lắc đầu, “Anh giữ đi, lúc không có gì thì lấy mà đăng lên.”
Cung Kỳ ở bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, cười bảo: “Anh Phóng anh Viêm hot ghê.”
“Cũng được, hot thường thường thôi.” Hình Viêm tiếp lời, lúc đi tới tiện tay ôm vai Tần Phóng, “Ra rửa xe giúp anh.”
Thực ra Hình Viêm đang tìm chuyện cho cậu làm, sợ cậu ở trong đó không nói năng được gì. Tần Phóng gửi ảnh trong điện thoại cho Hàn Tiểu Công, gửi xong Hàn Tiểu Công hỏi cậu trong khung trò chuyện: Gặp người yêu cũ trong lòng thấy thế nào.
Tần Phóng: Còn chưa thành, không phải người yêu cũ.
Hàn Tiểu Công: Hahahahaha
Tần Phóng: Hớn hở thế.
Hàn Tiểu Công: Không sao đâu, có anh ở đây, cậu cứ an tâm làm gay.
Tần Phóng: ….Ai gay cơ.
Hàn Tiểu Công: Cậu muốn ai thì người ấy là gay.
Tần Phóng thực sự không nói chuyện tiếp được, cậu cất điện thoại vào túi, theo Hình Viêm ra ngoài rửa xe.
Cứ như cả thế giới đều biết cậu cong rồi ý, sao chuyện của cậu với Hình Viêm không giống bí mật gì hết trơn vậy?
Nhưng năm nay thì khác, năm nay phấn khích mất hai giây, để rồi ngồi mấy tiếng, bay từ bắc vào nam. Lúc này cậu ở bên Hình Viêm, trước mắt là chàng trai khiến cậu rung động, mọi thứ đều lắng xuống, những tâm tình xót xa năm nào đã trôi xa, đan vào đó là sự rung động xa lạ.
Thực ra cả hai người đều đã ăn tối rồi, nhưng họ vẫn cùng nhau ra ngoài dạo bước. Bộ quần áo Tần Phóng mặc trên người dù cởi áo khoác ra vẫn thấy nóng, trước khi ra ngoài cậu thay bộ đồ của Hình Viêm.
Hai người tới khu thương mại ở trung tâm thành phố, cảm giác sóng vai nhau trên đường thật thích. Trước đây họ cũng thường đi bên nhau như vậy, nhưng có lẽ tâm lý khác đi rồi, bây giờ thi thoảng cánh tay chạm cánh tay, vai chạm vai cũng thấy rung rinh, trên phố đông người như vậy, cả trai cả gái kết đôi trên đường.
Trong đám đông xa lạ họ cũng là một cặp đôi.
Tần Phóng chạm vào mu bàn tay Hình Viêm, Hình Viêm nghiêng đầu nhìn cậu, Tần Phóng mỉm cười, Hình Viêm nhanh chóng nắm lấy bàn tay cậu.
Tần Phóng giật mình trước hành động này, còn chưa kịp phản ứng Hình Viêm đã buông tay ra.
Hình Viêm hơi nhướng mày, Tần Phóng nhìn gương mặt anh, thầm nghĩ trong lòng, đúng là một anh chàng đẹp trai.
Tần Phóng mua rất nhiều đồ, lần này cậu tới đột ngột, chẳng mang theo thứ gì.
Kiểu gì cũng phải mua thêm đồ dùng hằng ngày và quần áo, cuối cùng hai người tay xách nách mang trở về.
Đã nửa đêm rồi, đến đèn trong phòng Hàn Tiểu Công cũng đã tắt.
Họ lần lượt tắm rửa sạch sẽ, Tần Phóng mặc áo cộc tay quần short, lúc chui vào trong chăn thở phào một cái đầy thỏa mãn.
Hình Viêm hỏi cậu: “Mệt không?”
“Cũng không,” Tần Phóng sờ tấm ga giường mới trải, hỏi anh: “Hình như ga mới à?”
“Ừm.” Hình Viêm đáp một tiếng.
Tần Phóng nói: “Anh mua cho anh à? Trước đó em có nói sẽ đến đâu.”
Hình Viêm khẽ cười trong bóng tối, anh bảo: “Mua cho em.”
Anh nói xong Tần Phóng cũng nhoẻn cười, Hình Viêm biết kiểu gì cậu cũng tới, chỉ là có lẽ không phải hôm nay. Đến chính Tần Phóng cũng cảm thấy buồn cười, cậu vẫn luôn đi theo con đường Hình Viêm vạch cho mình.
“Tâm sự gì không?” Mấy phút sau giọng Hình Viêm truyền tới, Tần Phóng đã chập chờn vào giấc rồi.
“Không tâm sự đâu.” Tần Phóng nhắm mắt lại khẽ cười, “Em sắp mơ rồi.”
“Mơ đẹp nhé,” Hình Viêm nói với cậu, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tần Phóng nói.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon thì họ đều đi ngủ, thực ra giường hai người họ cách nhau rất xa, không dựa vào cùng một mặt tường. Nhưng ở cùng một căn phòng, biết được người ấy đang nằm yên trên chiếc giường còn lại, cảm giác này rất chân thật, nhắm mắt lại rồi vẫn thấy ung dung, thậm chí còn chờ mong với tháng ngày sau này.
Đêm hôm ấy Tần Phóng mơ rất nhiều giấc mơ, cũng mơ thấy rất nhiều người. Giấc mơ cuối cùng vào một ngày mưa, cậu ngồi đạp nước trong chiếc chòi tránh mưa, hạt mưa vẫn luôn rơi tí tách trên mái chòi không dừng lại, cậu ngước đầu lên nhìn, có một giọt nước thấm qua vải chiếc chòi, rơi xuống trán cậu.
Tần Phóng mở mắt ra, Hình Viêm đang đóng cửa sổ. Thấy cậu mở mắt ra, anh hỏi: “Dậy rồi à?”
Tần Phóng sờ trán mình, trên đó có nước thật. Giường cậu kế bên cửa sổ, không đóng cửa sổ sẽ bị mưa hắt vào. Hình Viêm nói: “Trời mưa.”
Tần Phóng ngồi dậy: “Tối qua còn oi mà.”
“Dạo này mưa nhiều.” Hình Viêm đóng cửa lại, lúc đi qua Tần Phóng thuận tay xoa mặt cậu, sau đó như không có gì xảy ra mà xoay người đi ra ngoài.
Anh cư xử quá tự nhiên, khiến Tần Phóng đần ra như vậy lại giống như chuyện bé xé ra to.
Không biết Hình Viêm dậy từ khi nào, anh đã mua bữa sáng, Tần Phóng sửa soạn xong cũng là lúc Hàn Tiểu Công từ trên tầng đi xuống, ngáp dài bảo: “Hai người dậy sớm thế.”
Tần Phóng nhìn đồng hồ: “Cũng tàm tạm.”
Hàn Tiểu Công cười cười, đi vào phòng vệ sinh, dù sao anh ấy rửa mặt cũng lâu hơn người khác, rửa mặt xong còn phải chăm sóc da. Có lúc Tần Phóng nhìn anh dưỡng da mà thấy nản, Hàn Tiểu Công lại không để ý, anh ấy bảo đây là vốn liếng của mình cả.
“Hai người định ra ngoài à?” Hàn Tiểu Công dùng bữa sáng, mở hộp ra cầm thìa xúc.
“Đi chơi.” Hình Viêm nói.
Tần Phóng hỏi Hàn Tiểu Công: “Muốn chụp ảnh à?”
Hàn Tiểu Công lắc đầu cười: “Chơi vui nhé.”
Lúc ăn sáng Hàn Tiểu Công có cuộc gọi tới, anh ta nhìn, không tiếp máy.
Đến khi anh ăn xong lại có điện thoại, anh ngồi trên sofa nghe máy, hỏi: “Sao vậy?”
Tần Phóng nhìn anh ta.
“Ban nãy ăn sáng.” Hàn Tiểu Công cầm chai nước, bộ dạng nói chuyện có vẻ hờ hững.
“Nói sau đi, anh không định đi.”
“Được rồi. Đừng dông dài nữa.. em trai.”
Đó giờ ở với nhau rất ít khi anh ấy nghe điện thoại, Tần Phóng còn nhớ, anh ấy bảo mình không thích nghe điện thoại, có việc gì thì nói qua wechat. Tần Phóng không nghe nhiều, quay về phòng chuẩn bị đồ đạc.
Lần này Tần Phóng tới, Hình Viêm không để Tần Phóng rảnh rang. Tần Phóng không ở nhà ngày nào cả, Hình Viêm lên lịch trình kín mít, có lúc hai người họ trở về, có khi đi tới đâu ở nơi đó. Thậm chí họ còn mặc kệ thời tiết, dù gió thổi hay mưa dông họ vẫn bon bon trên đường phố.
Trên người Hình Viêm luôn toát lên sức mạnh mà Tần Phóng không thể nắm bắt, Hình Viêm nói đi, Tần Phóng chẳng hỏi nhiều, chỉ muốn đi cùng anh.
Có đôi khi họ nắm tay nhau trên đường, cũng có khi trao môi hôn trong nhà nghỉ. Có đôi khi gật gù dưới ánh dương, cũng có ngày mưa dựng lều bạt, ngồi ở đó nhìn mưa rơi.
Không gian trong lều quá nhỏ, vừa dịu dàng lại nồng ấm, họ nhìn nhau đắm say, rồi hôn nhau một cách tự nhiên.
Như một cặp tình nhân đang yêu nhau đắm say nồng nhiệt.
Đến khi họ trở về, đã gần Tết rồi.
Bên này mùa đông không có tuyết rơi, thời tiết cũng ấm nóng. Tần Phóng và Hình Viêm lang thang khắp nơi, đã quên mất còn trong tiết trời đông.
Hai người họ lái motor trở về, bấy giờ Tần Phóng đã quen với tiếng xe nổ giòn giã, không còn cảm thấy điếc tai. Đến cửa Tần Phóng nhảy xuống trước, đẩy cổng nhà ra, Tư Đồ đang phơi chăn trong sân.
Ngày hôm ấy trời nắng đẹp, anh lấy chăn của mọi người ra phơi.
Tần Phóng chào anh: “Về rồi ạ?”
Tư Đồ nhìn cậu cười, lại nhìn sang Hình Viêm: “Cách cả 1km cũng nghe thấy BGM của hai người.”
“Ngầu không anh?” Tần Phóng cười nói.
Tư Đồ giơ ngón cái với họ: “Vang dữ thần, hơi bị hoành tá tràng đấy.”
Có lẽ khí hậu bên đây thực sự thích hợp để sống, ẩm ướt nhưng vẫn ôn hòa. Tư Đồ ho nhẹ hơn hồi đầu, không còn giống hồi họ ở trường cứ cố nhịn không dám ho.
Hình Viêm đậu xe ở ngoài vườn hoa, Tần Phóng đeo một chiếc balo rất to, cậu đang định cởi xuống đi vào, ai dè bị người ở trong nhà đi ra làm cho kinh ngạc, ngẩn người đứng tại chỗ.
Cung Kỳ thấy cậu, mỉm cười gật đầu.
Hàn Tiểu Công ở đằng sau nói: “Giới thiệu một chút, đây là anh Phóng.”
Cung Kỳ liền mỉm cười gọi một tiếng “Anh Phóng”.
“Ôi đừng mà,” Tần Phóng vội đưa tay ra, “Đừng gọi như vậy.”
Hình Viêm từ phía sau đi tới, Hàn Tiểu Công nói: “Đây là anh Viêm.”
“Em biết mà.” Cung Kỳ nhìn Hình Viêm nói.
“Thế người ban nãy không biết à?” Hàn Tiểu Công lại hỏi.
Tần Phóng vội tiếp lời, “Thế làm quen lại một lần nữa đi, Tần Phóng.”
Cung Kỳ gật đầu cười: “Được rồi, biết rồi.”
Lúc Tần Phóng theo Hình Viêm nghiêng người đi vào, nhìn Hàn Tiểu Công một chút, không biết Hàn Tiểu Công đang mải làm gì, không ngẩng đầu lên.
Anh ấy quá tinh tế, nói mấy câu là giúp Tần Phóng khỏi lúng túng, qua lại với mấy người tinh tế dễ chịu thật đấy.
Tần Phóng và Hình Viêm để đồ trong phòng, Hình Viêm nói với cậu: “Không phải lúng túng, chuyện bao lâu rồi.”
Tần Phóng hỏi: “Tư Đồ với Cung Kỳ làm lành rồi à?”
“Anh không biết, có lẽ vậy.” Hình Viêm thay đồ, cởi đồ ngay trước mặt Tần Phóng, mặc chiếc áo cộc tay vào.
Tần Phóng vô tình thấy Hình Viêm để trần nửa người trên, muốn dời mắt nhìn đã không kịp. Đây cũng không phải lần đầu Hình Viêm thay đồ ngay trước mặt cậu, thay một cách thản nhiên.
Tần Phóng chớp mắt hỏi anh: “Thay quần không?”
Hình Viêm nhìn sang: “Em muốn xem không?”
Tần Phóng nói: “Nếu anh thay quần em thấy em nên quay đầu đi.”
“Em muốn nhìn cũng được.” Dứt lời, anh đưa tay cởi thắt lưng.
Tần Phóng lập tức quay đầu: “Chời đựu….”
Lúc cậu quay đầu lại Hình Viêm đã thay đồ xong rồi, Tần Phóng lại hơi hối hận, đã hôn biết bao lần rồi, đâu cần phải ngây thơ như thế, cậu còn lấy làm tiếc.
Hình Viêm vẫn cứ cười, bảo với Tần Phóng: “Anh ra ngoài, em thay đồ đi.”
Tần Phóng “Ừ” một tiếng.
Trước khi đi ra Hình Viêm lại đi về phía cậu, Tần Phóng hỏi anh: “Sao vậy?”
“Không cần phải lúng túng,” Hình Viêm khẽ nói với cậu, “Cứ như bình thường là được rồi.”
Tần Phóng gật đầu nói: “Thực ra em thì bình thường thôi, em sợ Tư Đồ thấy khó xử.”
“Cậu ấy không như vậy đâu.” Hình Viêm nói với cậu, “Cậu ấy biết quan hệ chúng ta thế nào.”
Tần Phóng nhướng mày: “…Quan hệ chúng ta thế nào cơ?”
Hình Viêm cũng bắt chước vẻ mặt cậu, hỏi ngược lại: “Không phải anh em à?”
“……” Tần Phóng cười khẽ mắng một câu, sau đó Hình Viêm cụng trán cậu, còn cụng đến là đau. Hình Viêm cười cười, xoa xoa trán cậu, xoay người đi ra ngoài.
Trông Tư Đồ thực sự không để tâm, Tần Phóng cũng không để ý nữa. Dù sao với Tần Phóng bây giờ mà nói kia đã là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ trong đầu cậu bị trai đẹp choán đầy.
Hàn Tiểu Công nói với hai người họ: “Anh còn tưởng hai người bỏ trốn rồi.”
“Chụp ảnh cho anh rồi.” Tần Phóng nói với anh.
“Đăng lên weibo cậu đi.” Hàn Tiểu Công chỉ vào điện thoại của cậu.
“Không.” Tần Phóng lắc đầu, “Anh giữ đi, lúc không có gì thì lấy mà đăng lên.”
Cung Kỳ ở bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, cười bảo: “Anh Phóng anh Viêm hot ghê.”
“Cũng được, hot thường thường thôi.” Hình Viêm tiếp lời, lúc đi tới tiện tay ôm vai Tần Phóng, “Ra rửa xe giúp anh.”
Thực ra Hình Viêm đang tìm chuyện cho cậu làm, sợ cậu ở trong đó không nói năng được gì. Tần Phóng gửi ảnh trong điện thoại cho Hàn Tiểu Công, gửi xong Hàn Tiểu Công hỏi cậu trong khung trò chuyện: Gặp người yêu cũ trong lòng thấy thế nào.
Tần Phóng: Còn chưa thành, không phải người yêu cũ.
Hàn Tiểu Công: Hahahahaha
Tần Phóng: Hớn hở thế.
Hàn Tiểu Công: Không sao đâu, có anh ở đây, cậu cứ an tâm làm gay.
Tần Phóng: ….Ai gay cơ.
Hàn Tiểu Công: Cậu muốn ai thì người ấy là gay.
Tần Phóng thực sự không nói chuyện tiếp được, cậu cất điện thoại vào túi, theo Hình Viêm ra ngoài rửa xe.
Cứ như cả thế giới đều biết cậu cong rồi ý, sao chuyện của cậu với Hình Viêm không giống bí mật gì hết trơn vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook