Tinh Tinh
-
Chương 21: “Tiến triển đáng mừng phết!”
Có lẽ Đổng Nhân mắc chứng trầm cảm trước khi sinh, Tần Phóng chưa từng thấy dì giống như bây giờ. Bao nhiêu năm qua hiếm khi nào dì cãi nhau với Giản Minh Đào, dì mang lại cho người ta cảm giác ôn hòa dễ chịu. Mấy ngày này Tần Phóng trở về cảm nhận được rõ sự cáu kỉnh nặng nề từ dì, thi thoảng dì còn lấy Giản Mộc Dương ra trút giận.
Giản Mộc Dương cũng không cãi lại dì, bị mắng thì ngoan ngoãn về phòng mình không đi đâu.
Thực ra dì ở trạng thái như vậy Tần Phóng không muốn ở lại nhà, nhưng cậu đã hứa với Giản Mộc Dương trước khi khai giảng sẽ ở nhà, nhận lời rồi thì không tiện đổi ý. Bởi vậy nên những lúc Tần Phóng không ra khỏi nhà đều ở trong phòng chơi cùng Giản Mộc Dương, hoặc là dẫn cậu nhóc ra ngoài đi dạo.
Đổng Nhân vẫn dè chừng Tần Phóng, có thể lấy Giản Mộc Dương ra trút giận nhưng vẫn không nổi nóng với Tần Phóng, cùng lắm chỉ không nói gì mà thôi.
Buổi tối trước ngày Tần Phóng về trường, Giản Minh Đào và Đổng Nhân lại cãi cọ.
Lúc đó cậu đang ở trong phòng của Giản Mộc Dương, hai anh em đang ngồi trên thảm, Giản Mộc Dương thì ghép lego, Tần Phóng nhìn em trai ghép. Bữa tối cũng chỉ có hai anh em ăn với nhau, Đổng Nhân không xuống tầng, Giản Minh Đào không về nhà. Lúc tiếng cãi cọ vọng vào, Giản Mộc Dương ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, Tần Phóng an ủi: “Không sao đâu.”
Giản Mộc Dương cúi đầu tiếp tục ghép lego, không lên tiếng.
Đổng Nhân làm ầm lên có chút điên cuồng, chẳng trách Giản Mộc Dương cảm thấy sợ sệt, Tần Phóng cũng rất bất ngờ. Mang thai rất vất vả, người mẹ nào cũng đều rất vĩ đại.
“Gì mà em muốn sinh? Sao anh nói chuyện không chịu trách nhiệm gì thế?” Giọng Đổng Nhân nghe có phần suy sụp, có lẽ bị Giản Minh Đào nói gì kích thích.
“Chẳng lẽ đây không phải con anh? Em tự sinh con cho mình sao?”
Giọng Giản Minh Đào không nghe rõ, nhưng giọng nữ có thể xuyên qua cánh cửa và vách tường, truyền tới một cách rõ ràng: “Có phải anh không muốn em sinh không? Mấy người đều không muốn em sinh con ra đúng không?”
Giản Mộc Dương vẫn đang cúi đầu chơi đồ chơi trong tay, Tần Phóng thở dài, xoa đầu em trai nói: “Đừng sợ, Dương Dương.”
“Anh ở đây em không sợ nữa,” Giản Mộc Dương cong môi nhoẻn cười, “Chỉ khi ở một mình em mới sợ thôi.”
Họ cãi nhau rất dữ, Tần Phóng nhìn Giản Mộc Dương, có phần không đành lòng. Cậu hé miệng, muốn nói khoảng thời gian này sẽ trở về, đến khi Đổng Nhân sinh em bé thì thôi.
“Khoảng thời gian này anh sẽ –”
“Anh không muốn em sinh, con trai anh cũng không muốn! Mỗi lần con trai anh về đều hỏi em thằng bé có ổn không, khám thai có ổn không! Em vẫn khỏe sao mấy người không muốn em được tốt chứ??”
Giọng Đổng Nhân cắt ngang lời Tần Phóng, cậu nói được nửa chừng liền im lặng.
Giản Mộc Dương lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt là nỗi thấp thỏm sợ sệt, lúng túng mấp máy môi, sau đó bảo: “Mẹ.. mẹ chỉ…”
Tần Phóng nhìn đôi mắt to tròn của Giản Mộc Dương, tiếp lời của cậu bé: “Căng thẳng trước khi sinh.”
“Dạ, vâng,” Giản Mộc Dương gật đầu liên hồi, “Mẹ không thực sự nghĩ như vậy đâu.”
“Anh biết.” Tần Phóng cong môi khẽ cười, xoa mái tóc mềm mại của Giản Mộc Dương, “Em chơi đi.”
Tần Phóng thương em trai mình, Giản Mộc Dương quá nhạy cảm, tâm lý cũng yếu mềm, lúc người lớn cãi nhau thằng bé ở trong phòng nhất định rất sợ hãi.
Nhưng Tần Phóng cũng không thể nói tiếp câu nói còn dang dở kia.
Có lẽ bởi vì mang thai nên tâm lý Đổng Nhân bất ổn, có thể dì ấy không thực sự nghĩ như vậy, nhưng ban nãy Tần Phóng đã nghe thấy, cậu không thể ở lại nhà họ Giản nữa.
Bởi vậy nên sau khi tựu trường Tần Phóng vẫn ở lại trường, chỉ là mỗi tối đều trò chuyện với Giản Mộc Dương.
Hai người bạn cùng phòng cậu kỳ nghỉ hè này không về, vẫn ở lại ký túc xá học tập. Tần Phóng nằm nghiêng trên giường nhắn tin với em trai, cúi đầu nhìn hai người ngồi đối diện học bài, Thẩm Đăng Khoa hỏi ký túc xá còn nước hay không, Trần Kha bảo hết rồi.
Tần Phóng hỏi: “Uống gì?”
Thẩm Đăng Khoa ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Gì cũng được!!”
Tần Phóng lại hỏi: “Hai người có đói không? Ăn đêm không?”
Thẩm Đăng Khoa ra sức gật đầu: “Thiếu gia tốt quá!!”
“Ông xem bộ dạng chân chó của ông đi,” Trần Kha trêu anh ta, “Ông giữ chút tôn nghiêm được không hả?”
“Tôi không cần tôn nghiêm,” Thẩm Đăng Khoa nhe răng cười đến là chân chó, “Tôi có thiếu gia Phóng và Kha tổng là oke rồi, hai người bảo kê cho cái mạng chóa của tui!”
Tần Phóng và Trần Kha đều bật cười, Tần Phóng gọi đồ ăn đêm cho hai người họ, còn gọi hai phần đồ uống.
Sau khi cậu về trường học, trong thẻ lại có thêm một khoản tiền, Giản Minh Đào biết được có lẽ cậu nghe được họ cãi cọ, Tần Phóng cũng không để tâm ba có biết hay không. Nhiều năm qua như vậy cách duy nhất của Giản Minh Đào cũng chỉ là cho tiền, ngoài ra không cho được gì khác.
“Cậu về rồi mà chúng ta còn chưa ăn một bữa đấy,” Trần Kha ngửa đầu lên nhìn Tần Phóng, “Tối mai đi làm bữa không?”
“Được đấy,” Tần Phóng nói, “Em mời hai anh một bữa.”
“Để anh đi,” Trần Kha vỗ mặt bàn, “Có tiền học bổng rồi.”
“Hay để anh đi?” Thẩm Đăng Khoa cũng bắt chước Trần Kha vỗ bàn, “Ai mà chẳng có học bổng.”
“Em không có,” Tần Phóng cười nói, “Em mời cho, Hoa Đồng bảo là muốn đi uống rượu với hai người.”
Loại chuyện này nhất định không thể sót Hoa Đồng, cậu ta còn bàn với hai người còn lại xem đi đâu ăn rồi.
Buổi chiều hôm đó Tần Phóng có tiết, hơn năm giờ cậu tan học, nhóm Hoa Đồng chọn địa điểm rồi báo với Tần Phóng, Tần Phóng gửi tin nhắn thoại: Tôi biết ngay lại ăn đồ nướng rồi mà, lần sau mọi người có thể đổi không.
Hoa Đồng trả lời: Ông có uống với bọn tôi quái đâu, quản bọn tôi ăn gì làm gì.
Đúng là Tần Phóng ăn gì cũng như nhau, cậu trả lời: Mọi người đừng chờ tôi nữa, đi trễ lại hết chỗ.
Lúc Tần Phóng tan học họ đã tới, cậu về ký túc xá lấy xe. Tan học cũng là giờ cơm tối, dưới ký túc xá có rất nhiều người. Tần Phóng thấy có nam sinh cúi đầu đeo tai nghe bước đi, nhìn bóng lưng khá giống Hình Viêm, nhưng không cao bằng Hình Viêm.
Từ lúc trở về họ chưa gặp mặt, Tần Phóng mò điện thoại gửi tin nhắn cho Hình Viêm: Anh Viêm ơi.
Lên xe rồi Hình Viêm mới trả lời cậu: Sao vậy.
Tần Phóng hỏi: Anh ăn chưa?
Hình Viêm: Mới hết tiết.
Tần Phóng hỏi tiếp: Thế đi ăn cùng nhau không?
Không đợi Hình Viêm trả lời, Tần Phóng gọi điện thoại tới, Hình Viêm bắt máy, Tần Phóng hỏi: “Đang ở đâu vậy?”
Hình Viêm nói trong điện thoại: “Học viện hóa học.”
“Em đi ăn với bạn cùng phòng một bữa, có cả Hoa Đồng nữa, anh tới cùng không?” Tần Phóng hỏi anh.
Hình Viêm nói: “Đi chứ.”
Tần Phóng nhoẻn cười, bảo rằng: “Thế anh ở đó đợi em nhé, em đón anh.”
Lúc Tần Phóng lái tới Hình Viêm đang đứng lặng bên đường đợi, trên tay cầm quyển sách, mặc áo thun quần thể thao, thoạt nhìn rất giống một sinh viên đại học bình thường. Tần Phóng nhớ lại lúc nghỉ hè Hình Viêm đội mũ bảo hiểm phóng xe như bay, lắc đầu nở nụ cười, hai hình tượng khác nhau nhiều quá.
Hình Viêm vừa lên xe Tần Phóng đã quay sang cười với anh, cậu chào: “Lâu lắm rồi không gặp anh Viêm.”
Hình Viêm cũng mỉm cười, nhìn cậu một chút, bảo rằng: “Ừm, lâu lắm, hẳn mười ngày cơ mà.”
“Mười ngày còn không lâu à?” Tần Phóng vô tư pha trò cười, “Ở bên nhau bao nhiêu ngày, gắn bó như keo sơn cơ mà.”
Con trai đùa nhau gì cũng dám nói, Hình Viêm nhìn cậu, không phản ứng lại.
Lúc hai người họ tới ba người kia đã gọi món rồi, nhưng đồ chưa lên mà đã xếp một đống rượu. Tần Phóng đặt tay trên lưng đẩy Hình Viêm đi vào, giới thiệu: “Đây là Hình Viêm, một người.. đồng bọn của tôi.”
Cậu định nói là bạn, nhưng lại cảm thấy hơi nghiêm túc. Cậu nói với Hình Viêm: “Hoa Đồng, bạn thân của em. Hai người này là bạn cùng phòng của em.”
Bởi vì giữ chỗ trong thư viện trường kỳ như vậy, Thẩm Đăng Khoa đã gặp Hình Viêm rất nhiều lần, nhiệt tình chào hỏi anh. Tuy rằng Hoa Đồng gặp Hình Viêm vì chuyện Tần Phóng đánh nhau, nhưng cũng biết Tần Phóng chơi với anh suốt cả kỳ nghỉ hè, bây giờ quan hệ của hai người rất tốt. Đến Hoa Đồng cũng hất cằm với HìnhViêm, “Hey” một tiếng.
Hình Viêm gật đầu chào hỏi họ, ngồi xuống, Tần Phóng ngồi bên cạnh anh.
Hoa Đồng gọi người phục vụ tới: “Ừm, mang đồ chúng tôi gọi lên được rồi, với mang thực đơn ra cho chúng tôi gọi thêm nữa.”
Con trai với nhau ngồi xuống ăn rồi có thể trò chuyện thả ga, không khách khí câu nệ gì. Đương nhiên, trước đó ngồi ăn với nhóm Châu Tư Minh lại là chuyện khác, năm người họ thì hai người hướng nội, một người hướng nội một nửa, một người hướng ngoại một nửa, đến Tần Phóng hướng ngoại như vậy cũng vô dụng. Hôm nay năm người ở đây trừ Hình Viêm ra đều là người hướng ngoại, không muốn ầm ĩ cũng khó. Một không kéo nổi bốn, nhưng bốn kéo một dễ như chơi.
Theo như Tần Phóng quan sát cả kỳ nghỉ, có lẽ nhóm Hoa Đồng không phải đối thủ uống rượu của Hình Viêm. Lúc Hoa Đồng hỏi tửu lượng của Hình Viêm, Hình Viêm nói “bình thường”. Hoa Đồng còn an ủi anh: “Không sao đâu, ở đây có một đứa không uống được đội sổ rồi.”
Tần Phóng cười “Xùy” một tiếng, nói với Hình Viêm: “Anh Viêm xử họ đi.”
Tần Phóng nói thì nói vậy, nhưng lúc ba người này chuốc rượu Hình Viêm cậu đều cản lại: “Mấy người uống phần mấy người đi, không thì đi mà uống với nhau đi, sao tôi có cảm ấy anh ấy uống nhiều hơn mấy người thế?”
“Ông có uống quái đâu, đừng có dính vào.” Hoa Đồng nói cậu.
“Tôi sợ ba người uống không nổi lại chơi xấu.” Tần Phóng nhìn vỏ chai rượu dưới đất, rồi lại nhìn phía bọn họ, “Nhìn bằng mắt thôi đã thấy sai sai rồi, mấy người tử tế đi được không.”
Hình Viêm mặt không biến sắc, lắc đầu bảo: “Không sao đâu.”
Lúc phục vụ đưa rượu tới Tần Phóng chỉ xuống đối diện, nói với cậu ta: “Để ở bên kia.”
“Tôi chả hiểu nổi ông,” Hoa Đồng nói Tần Phóng, “Có mỗi ông không uống rượu, quản nhiều như vậy làm gì?”
“Tôi phải tỉnh táo để bảo vệ chính nghĩa chứ,” Tần Phóng nói, “Với cả mấy ông say khướt rồi tôi cũng không xong thì ai đưa mấy ông về?”
“Ban nãy quên gọi bình sữa cho ông đấy.” Hoa Đồng chê cậu không uống được rượu, Tần Phóng cười bảo, “Phắn đi.”
Trần Kha có một người bạn cũng học ở học viện hóa học, anh ta đang hỏi thăm Hình Viêm, điện thoại Hình Viêm đổ chuông. Điện thoại của Hình Viêm đặt trên bàn, bên tay trái của anh, giữa anh và Tần Phóng.
Tần Phóng bấm điện thoại đẩy về phía Hình Viêm, lúc Hình Viêm nói chuyện cúi đầu nhìn, là Hàn Tiểu Công. Anh không để ý, dùng mu bàn tay đẩy điện thoại sang cho Tần Phóng để cậu nghe máy, tiếp tục nói chuyện còn dở.
Tần Phóng cũng quen với Hàn Tiểu Công, Tần Phóng bắt máy, mỉm cười cất tiếng chào.
Có lẽ bất ngờ khi nghe thấy giọng cậu, đầu bên kia khựng lại mấy giây mới truyền tới tiếng của Hàn Tiểu Công, đầu tiên khẽ cười một tiếng, sau đó bảo: “…….Tiến triển đáng mừng ra phết.”
Giản Mộc Dương cũng không cãi lại dì, bị mắng thì ngoan ngoãn về phòng mình không đi đâu.
Thực ra dì ở trạng thái như vậy Tần Phóng không muốn ở lại nhà, nhưng cậu đã hứa với Giản Mộc Dương trước khi khai giảng sẽ ở nhà, nhận lời rồi thì không tiện đổi ý. Bởi vậy nên những lúc Tần Phóng không ra khỏi nhà đều ở trong phòng chơi cùng Giản Mộc Dương, hoặc là dẫn cậu nhóc ra ngoài đi dạo.
Đổng Nhân vẫn dè chừng Tần Phóng, có thể lấy Giản Mộc Dương ra trút giận nhưng vẫn không nổi nóng với Tần Phóng, cùng lắm chỉ không nói gì mà thôi.
Buổi tối trước ngày Tần Phóng về trường, Giản Minh Đào và Đổng Nhân lại cãi cọ.
Lúc đó cậu đang ở trong phòng của Giản Mộc Dương, hai anh em đang ngồi trên thảm, Giản Mộc Dương thì ghép lego, Tần Phóng nhìn em trai ghép. Bữa tối cũng chỉ có hai anh em ăn với nhau, Đổng Nhân không xuống tầng, Giản Minh Đào không về nhà. Lúc tiếng cãi cọ vọng vào, Giản Mộc Dương ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, Tần Phóng an ủi: “Không sao đâu.”
Giản Mộc Dương cúi đầu tiếp tục ghép lego, không lên tiếng.
Đổng Nhân làm ầm lên có chút điên cuồng, chẳng trách Giản Mộc Dương cảm thấy sợ sệt, Tần Phóng cũng rất bất ngờ. Mang thai rất vất vả, người mẹ nào cũng đều rất vĩ đại.
“Gì mà em muốn sinh? Sao anh nói chuyện không chịu trách nhiệm gì thế?” Giọng Đổng Nhân nghe có phần suy sụp, có lẽ bị Giản Minh Đào nói gì kích thích.
“Chẳng lẽ đây không phải con anh? Em tự sinh con cho mình sao?”
Giọng Giản Minh Đào không nghe rõ, nhưng giọng nữ có thể xuyên qua cánh cửa và vách tường, truyền tới một cách rõ ràng: “Có phải anh không muốn em sinh không? Mấy người đều không muốn em sinh con ra đúng không?”
Giản Mộc Dương vẫn đang cúi đầu chơi đồ chơi trong tay, Tần Phóng thở dài, xoa đầu em trai nói: “Đừng sợ, Dương Dương.”
“Anh ở đây em không sợ nữa,” Giản Mộc Dương cong môi nhoẻn cười, “Chỉ khi ở một mình em mới sợ thôi.”
Họ cãi nhau rất dữ, Tần Phóng nhìn Giản Mộc Dương, có phần không đành lòng. Cậu hé miệng, muốn nói khoảng thời gian này sẽ trở về, đến khi Đổng Nhân sinh em bé thì thôi.
“Khoảng thời gian này anh sẽ –”
“Anh không muốn em sinh, con trai anh cũng không muốn! Mỗi lần con trai anh về đều hỏi em thằng bé có ổn không, khám thai có ổn không! Em vẫn khỏe sao mấy người không muốn em được tốt chứ??”
Giọng Đổng Nhân cắt ngang lời Tần Phóng, cậu nói được nửa chừng liền im lặng.
Giản Mộc Dương lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt là nỗi thấp thỏm sợ sệt, lúng túng mấp máy môi, sau đó bảo: “Mẹ.. mẹ chỉ…”
Tần Phóng nhìn đôi mắt to tròn của Giản Mộc Dương, tiếp lời của cậu bé: “Căng thẳng trước khi sinh.”
“Dạ, vâng,” Giản Mộc Dương gật đầu liên hồi, “Mẹ không thực sự nghĩ như vậy đâu.”
“Anh biết.” Tần Phóng cong môi khẽ cười, xoa mái tóc mềm mại của Giản Mộc Dương, “Em chơi đi.”
Tần Phóng thương em trai mình, Giản Mộc Dương quá nhạy cảm, tâm lý cũng yếu mềm, lúc người lớn cãi nhau thằng bé ở trong phòng nhất định rất sợ hãi.
Nhưng Tần Phóng cũng không thể nói tiếp câu nói còn dang dở kia.
Có lẽ bởi vì mang thai nên tâm lý Đổng Nhân bất ổn, có thể dì ấy không thực sự nghĩ như vậy, nhưng ban nãy Tần Phóng đã nghe thấy, cậu không thể ở lại nhà họ Giản nữa.
Bởi vậy nên sau khi tựu trường Tần Phóng vẫn ở lại trường, chỉ là mỗi tối đều trò chuyện với Giản Mộc Dương.
Hai người bạn cùng phòng cậu kỳ nghỉ hè này không về, vẫn ở lại ký túc xá học tập. Tần Phóng nằm nghiêng trên giường nhắn tin với em trai, cúi đầu nhìn hai người ngồi đối diện học bài, Thẩm Đăng Khoa hỏi ký túc xá còn nước hay không, Trần Kha bảo hết rồi.
Tần Phóng hỏi: “Uống gì?”
Thẩm Đăng Khoa ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Gì cũng được!!”
Tần Phóng lại hỏi: “Hai người có đói không? Ăn đêm không?”
Thẩm Đăng Khoa ra sức gật đầu: “Thiếu gia tốt quá!!”
“Ông xem bộ dạng chân chó của ông đi,” Trần Kha trêu anh ta, “Ông giữ chút tôn nghiêm được không hả?”
“Tôi không cần tôn nghiêm,” Thẩm Đăng Khoa nhe răng cười đến là chân chó, “Tôi có thiếu gia Phóng và Kha tổng là oke rồi, hai người bảo kê cho cái mạng chóa của tui!”
Tần Phóng và Trần Kha đều bật cười, Tần Phóng gọi đồ ăn đêm cho hai người họ, còn gọi hai phần đồ uống.
Sau khi cậu về trường học, trong thẻ lại có thêm một khoản tiền, Giản Minh Đào biết được có lẽ cậu nghe được họ cãi cọ, Tần Phóng cũng không để tâm ba có biết hay không. Nhiều năm qua như vậy cách duy nhất của Giản Minh Đào cũng chỉ là cho tiền, ngoài ra không cho được gì khác.
“Cậu về rồi mà chúng ta còn chưa ăn một bữa đấy,” Trần Kha ngửa đầu lên nhìn Tần Phóng, “Tối mai đi làm bữa không?”
“Được đấy,” Tần Phóng nói, “Em mời hai anh một bữa.”
“Để anh đi,” Trần Kha vỗ mặt bàn, “Có tiền học bổng rồi.”
“Hay để anh đi?” Thẩm Đăng Khoa cũng bắt chước Trần Kha vỗ bàn, “Ai mà chẳng có học bổng.”
“Em không có,” Tần Phóng cười nói, “Em mời cho, Hoa Đồng bảo là muốn đi uống rượu với hai người.”
Loại chuyện này nhất định không thể sót Hoa Đồng, cậu ta còn bàn với hai người còn lại xem đi đâu ăn rồi.
Buổi chiều hôm đó Tần Phóng có tiết, hơn năm giờ cậu tan học, nhóm Hoa Đồng chọn địa điểm rồi báo với Tần Phóng, Tần Phóng gửi tin nhắn thoại: Tôi biết ngay lại ăn đồ nướng rồi mà, lần sau mọi người có thể đổi không.
Hoa Đồng trả lời: Ông có uống với bọn tôi quái đâu, quản bọn tôi ăn gì làm gì.
Đúng là Tần Phóng ăn gì cũng như nhau, cậu trả lời: Mọi người đừng chờ tôi nữa, đi trễ lại hết chỗ.
Lúc Tần Phóng tan học họ đã tới, cậu về ký túc xá lấy xe. Tan học cũng là giờ cơm tối, dưới ký túc xá có rất nhiều người. Tần Phóng thấy có nam sinh cúi đầu đeo tai nghe bước đi, nhìn bóng lưng khá giống Hình Viêm, nhưng không cao bằng Hình Viêm.
Từ lúc trở về họ chưa gặp mặt, Tần Phóng mò điện thoại gửi tin nhắn cho Hình Viêm: Anh Viêm ơi.
Lên xe rồi Hình Viêm mới trả lời cậu: Sao vậy.
Tần Phóng hỏi: Anh ăn chưa?
Hình Viêm: Mới hết tiết.
Tần Phóng hỏi tiếp: Thế đi ăn cùng nhau không?
Không đợi Hình Viêm trả lời, Tần Phóng gọi điện thoại tới, Hình Viêm bắt máy, Tần Phóng hỏi: “Đang ở đâu vậy?”
Hình Viêm nói trong điện thoại: “Học viện hóa học.”
“Em đi ăn với bạn cùng phòng một bữa, có cả Hoa Đồng nữa, anh tới cùng không?” Tần Phóng hỏi anh.
Hình Viêm nói: “Đi chứ.”
Tần Phóng nhoẻn cười, bảo rằng: “Thế anh ở đó đợi em nhé, em đón anh.”
Lúc Tần Phóng lái tới Hình Viêm đang đứng lặng bên đường đợi, trên tay cầm quyển sách, mặc áo thun quần thể thao, thoạt nhìn rất giống một sinh viên đại học bình thường. Tần Phóng nhớ lại lúc nghỉ hè Hình Viêm đội mũ bảo hiểm phóng xe như bay, lắc đầu nở nụ cười, hai hình tượng khác nhau nhiều quá.
Hình Viêm vừa lên xe Tần Phóng đã quay sang cười với anh, cậu chào: “Lâu lắm rồi không gặp anh Viêm.”
Hình Viêm cũng mỉm cười, nhìn cậu một chút, bảo rằng: “Ừm, lâu lắm, hẳn mười ngày cơ mà.”
“Mười ngày còn không lâu à?” Tần Phóng vô tư pha trò cười, “Ở bên nhau bao nhiêu ngày, gắn bó như keo sơn cơ mà.”
Con trai đùa nhau gì cũng dám nói, Hình Viêm nhìn cậu, không phản ứng lại.
Lúc hai người họ tới ba người kia đã gọi món rồi, nhưng đồ chưa lên mà đã xếp một đống rượu. Tần Phóng đặt tay trên lưng đẩy Hình Viêm đi vào, giới thiệu: “Đây là Hình Viêm, một người.. đồng bọn của tôi.”
Cậu định nói là bạn, nhưng lại cảm thấy hơi nghiêm túc. Cậu nói với Hình Viêm: “Hoa Đồng, bạn thân của em. Hai người này là bạn cùng phòng của em.”
Bởi vì giữ chỗ trong thư viện trường kỳ như vậy, Thẩm Đăng Khoa đã gặp Hình Viêm rất nhiều lần, nhiệt tình chào hỏi anh. Tuy rằng Hoa Đồng gặp Hình Viêm vì chuyện Tần Phóng đánh nhau, nhưng cũng biết Tần Phóng chơi với anh suốt cả kỳ nghỉ hè, bây giờ quan hệ của hai người rất tốt. Đến Hoa Đồng cũng hất cằm với HìnhViêm, “Hey” một tiếng.
Hình Viêm gật đầu chào hỏi họ, ngồi xuống, Tần Phóng ngồi bên cạnh anh.
Hoa Đồng gọi người phục vụ tới: “Ừm, mang đồ chúng tôi gọi lên được rồi, với mang thực đơn ra cho chúng tôi gọi thêm nữa.”
Con trai với nhau ngồi xuống ăn rồi có thể trò chuyện thả ga, không khách khí câu nệ gì. Đương nhiên, trước đó ngồi ăn với nhóm Châu Tư Minh lại là chuyện khác, năm người họ thì hai người hướng nội, một người hướng nội một nửa, một người hướng ngoại một nửa, đến Tần Phóng hướng ngoại như vậy cũng vô dụng. Hôm nay năm người ở đây trừ Hình Viêm ra đều là người hướng ngoại, không muốn ầm ĩ cũng khó. Một không kéo nổi bốn, nhưng bốn kéo một dễ như chơi.
Theo như Tần Phóng quan sát cả kỳ nghỉ, có lẽ nhóm Hoa Đồng không phải đối thủ uống rượu của Hình Viêm. Lúc Hoa Đồng hỏi tửu lượng của Hình Viêm, Hình Viêm nói “bình thường”. Hoa Đồng còn an ủi anh: “Không sao đâu, ở đây có một đứa không uống được đội sổ rồi.”
Tần Phóng cười “Xùy” một tiếng, nói với Hình Viêm: “Anh Viêm xử họ đi.”
Tần Phóng nói thì nói vậy, nhưng lúc ba người này chuốc rượu Hình Viêm cậu đều cản lại: “Mấy người uống phần mấy người đi, không thì đi mà uống với nhau đi, sao tôi có cảm ấy anh ấy uống nhiều hơn mấy người thế?”
“Ông có uống quái đâu, đừng có dính vào.” Hoa Đồng nói cậu.
“Tôi sợ ba người uống không nổi lại chơi xấu.” Tần Phóng nhìn vỏ chai rượu dưới đất, rồi lại nhìn phía bọn họ, “Nhìn bằng mắt thôi đã thấy sai sai rồi, mấy người tử tế đi được không.”
Hình Viêm mặt không biến sắc, lắc đầu bảo: “Không sao đâu.”
Lúc phục vụ đưa rượu tới Tần Phóng chỉ xuống đối diện, nói với cậu ta: “Để ở bên kia.”
“Tôi chả hiểu nổi ông,” Hoa Đồng nói Tần Phóng, “Có mỗi ông không uống rượu, quản nhiều như vậy làm gì?”
“Tôi phải tỉnh táo để bảo vệ chính nghĩa chứ,” Tần Phóng nói, “Với cả mấy ông say khướt rồi tôi cũng không xong thì ai đưa mấy ông về?”
“Ban nãy quên gọi bình sữa cho ông đấy.” Hoa Đồng chê cậu không uống được rượu, Tần Phóng cười bảo, “Phắn đi.”
Trần Kha có một người bạn cũng học ở học viện hóa học, anh ta đang hỏi thăm Hình Viêm, điện thoại Hình Viêm đổ chuông. Điện thoại của Hình Viêm đặt trên bàn, bên tay trái của anh, giữa anh và Tần Phóng.
Tần Phóng bấm điện thoại đẩy về phía Hình Viêm, lúc Hình Viêm nói chuyện cúi đầu nhìn, là Hàn Tiểu Công. Anh không để ý, dùng mu bàn tay đẩy điện thoại sang cho Tần Phóng để cậu nghe máy, tiếp tục nói chuyện còn dở.
Tần Phóng cũng quen với Hàn Tiểu Công, Tần Phóng bắt máy, mỉm cười cất tiếng chào.
Có lẽ bất ngờ khi nghe thấy giọng cậu, đầu bên kia khựng lại mấy giây mới truyền tới tiếng của Hàn Tiểu Công, đầu tiên khẽ cười một tiếng, sau đó bảo: “…….Tiến triển đáng mừng ra phết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook