“Cái gì?!”

Miểu Miểu giật mình đến mức suýt nhảy dựng khỏi ghế.

Cô không hề biết Hoắc Tư Diễn từng có bạn gái thời cấp ba.

Chưa kịp nghĩ ngợi gì khác, chỉ ba chữ đó thôi đã khiến trái tim cô không còn giữ được nữa, nó rơi thẳng xuống, như lăn trên mặt đất phủ đầy sương thu, bám đầy những cỏ bồng rối tung

Sao có thể như vậy...

Anh chẳng phải đã nói sẽ không yêu đương khi còn học cấp ba sao?

Ánh đèn trên trần nhà như phủ một lớp bụi mờ nhạt, mờ mịt như bầu trời khi mây đen kéo đến trước cơn mưa.

Gió từ cửa sổ lớn thổi vào, làm những tua rèm bay lên rồi rơi xuống, làn gió đêm hè mát lạnh luồn lên mắt cá chân trắng nõn của Miểu Miểu, cô khẽ run lên, không nhịn được mà ôm lấy cánh tay, co người lại.

Hóa ra, đó chỉ là một cái cớ mà thôi.

Lúc đó cô quá ngây thơ, vì thế đến bây giờ mới hiểu: không phải anh không yêu đương, chỉ là không muốn yêu đương với cô.

Miểu Miểu có chút muốn cười, nhưng phát hiện mình không cười nổi.

Điện thoại lại rung, có tin nhắn mới, là Tạ Nam Trừng nhắn cho cô.

Tạ Nam Trừng và Hoắc Tư Diễn không thân thiết lắm, nhưng Hoắc Tư Diễn nổi tiếng trong trường, dù ít nói nhưng chuyên môn rất giỏi, còn từng đăng một vài bài báo khoa học có ảnh hưởng lớn trên tạp chí uy tín.

Dù là giáo sư hay đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm đều đánh giá cao anh, sau khi tốt nghiệp anh trực tiếp vào làm tại một trong những bệnh viện hàng đầu ở California.

Một người đàn ông xuất sắc có sự nghiệp thành công, dù ở đâu cũng sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi của nhiều phụ nữ.

Thỉnh thoảng, Tạ Nam Trừng cũng nghe được những tin đồn tình ái về Hoắc Tư Diễn trong lúc nghỉ giữa giờ tại các hội nghị y khoa, nhưng phần lớn đều là tin đồn vô căn cứ, chỉ có một lần tại buổi gặp mặt của du học sinh Trung Quốc, anh mới biết rằng Hoắc Tư Diễn từng có một bạn gái thời cấp ba ở trong nước.

Hơn nữa đó còn là mối tình đầu.

Đàn ông ai cũng hiểu mối tình đầu có ý nghĩa thế nào, nói một cách sến sẩm, đó chính là bạch nguyệt quang, là thứ không ai có thể chạm đến, chỉ có thể giấu sâu trong lòng.

Huống chi, bao năm qua ở Mỹ, ngoài bạn học và đồng nghiệp, bên cạnh Hoắc Tư Diễn cũng không thấy bóng dáng của người phụ nữ nào khác.

*Bạch nguyệt quang: là thuật ngữ chỉ mối tình đầu hoặc người yêu cũ được nhân vật chính luôn nhớ nhung và xem là lý tưởng, dù không thể có được.

Tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, hoàn mỹ nhưng không thể chạm tới.

Đến giờ vẫn chưa quên được mối tình đầu.


Dù nhìn từ góc độ nào, Tạ Nam Trừng cũng không đồng ý Miểu Miểu chen chân vào, một người đàn ông như Hoắc Tư Diễn, nếu anh ta không thực sự muốn đối tốt với một người phụ nữ, thì dù có miễn cưỡng gắn kết với nhau theo một nghĩa nào đó, thì cả hai cũng không thể hạnh phúc, huống chi hiện giờ anh ta lại...

Tạ Nam Trừng nghĩ đến điều gì đó, mày nhíu chặt lại, thở dài một hơi.

Hoắc Tư Diễn vốn dĩ có một tương lai tươi sáng, ai ngờ sau này lại xảy ra chuyện như vậy chứ?

Miểu Miểu không biết anh trai có nhiều suy nghĩ như vậy, cô cảm thấy may mắn vì lúc này trong ký túc xá chỉ có mình cô, không ai biết được cô chật vật thế nào, cũng không cần phải che giấu cảm xúc trên gương mặt.

Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ ra được phải trả lời thế nào, chỉ đành gửi một biểu tượng cảm xúc “ngạc nhiên”.

Một lúc lâu sau, Tạ Nam Trừng mới nhắn lại: “Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”

Miểu Miểu không trả lời nữa, cô ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đã tối đen trước mắt, để mặc những suy nghĩ của mình từ từ lạc vào ký ức.

Cô và Hoắc Tư Diễn lần đầu gặp nhau vào một buổi sáng đầu tháng chín.

Năm đó, mẹ cô là An Dung Trinh chuyển công tác, Miểu Miểu theo mẹ chuyển trường đến Hồng Thành, học lớp 11 tại Trường Trung Học Nhất Trung Hồng Thành.

Lúc mới đến, mọi thứ đều lạ lẫm.

Ngày hôm sau khi báo danh, sáng sớm Miểu Miểu đã đến lớp, tìm thấy chỗ ngồi của mình, ngồi đợi hơn mười phút mà vẫn không thấy bạn nào khác đến.

Cô định lấy sách tiếng Anh ra để ôn tập từ mới, vừa thò tay vào trong hộc bàn thì cảm thấy có gì đó bất thường.

Cô tò mò rút tay ra, ngạc nhiên phát hiện đó là một xấp phong bì màu hồng, xanh nhạt, vàng nhạt...

Miểu Miểu ngay lập tức bị choáng ngợp, cô nghiêng đầu nhìn xuống ngăn bàn, bên trong còn nhét đầy những phong bì tương tự.

Chẳng lẽ đây là nghi thức chào đón đặc biệt của các bạn trong lớp? Điều này cũng không có gì lạ, hôm qua khi cô đứng trên bục giảng tự giới thiệu, cô đã cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người.

Khi Miểu Miểu chọn một chiếc phong bì màu xanh nhạt, định mở ra xem bên trong viết gì, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần từ ngoài cửa, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, đôi mắt tựa như bầu trời đêm phủ đầy sao, bỗng chốc sáng bừng lên.

Cô chưa bao giờ thấy một chàng trai nào đẹp đến thế.

Anh rất cao, mặc đồng phục của Trường Nhất Trung Hồng Thành, áo trắng quần đen, đơn giản mà gọn gàng.

Thêm vào đó là dáng đứng thẳng tắp, toát lên khí chất thanh nhã, toàn thân không thể chỉ dùng một từ “đẹp trai” để miêu tả.

Con gái thường dễ có cảm tình với những thứ đẹp mắt, thiếu nữ Miểu Miểu đang tuổi dậy thì đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Cô gần như không chớp mắt nhìn chàng trai bước vào lớp, và anh ta đang tiến về phía cô, cuối cùng dừng lại trước bàn của cô.

Trái tim Miểu Miểu đập rộn ràng như con nai nhỏ, nhịp tim thình thịch tăng tốc, đầy tai đều là tiếng vọng.


Chút lý trí còn sót lại nói với cô rằng, hôm qua không thấy chàng trai này trong lớp, nên rất có thể…

Cô đặt hai tay lên mép bàn, vừa lo lắng vừa phấn khích, rồi cố gắng nở một nụ cười kìm nén: "Bạn học, có phải cậu đi nhầm lớp rồi không?"

Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt tinh khiết và sạch sẽ của cô, thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông tơ nhỏ, vài sợi tóc rũ xuống bên tai, nhuộm một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Nam sinh không trả lời, chỉ khẽ gõ hai ngón tay lên mặt bàn: "Bạn học."

Trời ơi, ngay cả giọng nói cũng thật dễ nghe, trong trẻo và rõ ràng, hoàn toàn không có giọng điệu nặng nề đặc trưng của người dân Hồng Thành.

Miểu Miểu khẽ đỏ vành tai.

"Là em đi nhầm lớp." Nam sinh tựa vào bàn, thong dong nhìn cô, ánh mắt lướt qua những phong bì màu sắc sặc sỡ trên bàn, nhưng khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì.

Hả?

Miểu Miểu giật mình đứng bật dậy, hành động quá mạnh khiến bàn lệch đi.

Nam sinh dùng một tay giữ bàn lại, chỉnh thẳng: "Đây là lớp 12-7, chỗ em đang đứng là chỗ ngồi của tôi."

Miểu Miểu ngước lên, thấy trên bảng đen có ghi dòng chữ đếm ngược đến kỳ thi đại học, rồi lại nhìn nam sinh trước mặt, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Cô vội vàng ôm lấy ba lô: "Xin lỗi, thật sự là em đi nhầm rồi."

"Ừ."

Thật là mất mặt quá đi.

Miểu Miểu ngượng chín mặt, không dám nhìn lại nam sinh kia thêm lần nào nữa, vội vàng chạy ra khỏi lớp.

Tầng lầu không sai, đếm từ cầu thang thì cũng là lớp học thứ ba bên trái cũng không sai, nhưng sai là ở chỗ...!cô đã đi nhầm tòa nhà.

Khi Miểu Miểu tìm được lớp học thật sự của mình và ngồi xuống ghế, chưa kịp thở phào thì lại phát hiện ra mình mang theo một thứ phiền toái.

Cô cầm trong tay phong bì màu xanh nhạt mỏng, con dấu hình trái tim trước đó vô tình bị xước mất, phần giấy tam giác ở miệng phong bì bong ra, cô vô tình nhìn thấy một dòng chữ bên trong lá thư…

"Hoắc Tư Diễn, em thích anh."

Giống như đã nhìn thấy một bí mật động trời, Miểu Miểu vội vàng gấp lại lá thư và nhét vào quyển sách.

Thì ra, anh ấy tên là Hoắc Tư Diễn.


...

Tiếng điện thoại bỗng rung lên một cái, kéo Miểu Miểu ra khỏi dòng suy nghĩ, cô cầm lên xem, thì thấy Tiểu Kiều nhắn tin WeChat nói tối nay không về ký túc xá, bảo cô không cần chờ cửa.

Tiểu Kiều có bạn trai, chuyện qua đêm ở bên ngoài gần như là chuyện thường ngày.

Miểu Miểu trả lời: "Được."

Đêm yên tĩnh, bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran, ánh trăng rất đẹp, tựa như nước trôi lơ lửng khắp nơi.

Miểu Miểu vừa nhắm mắt lại, dường như có thể thấy chàng trai năm đó ngồi yên lặng dưới gốc cây bàng đọc sách, trong lòng như có một cái gai đâm nhẹ vào, khiến cô nảy ra một ý nghĩ bồng bột…

Muốn biết bạn gái của anh là ai.

Rất muốn biết, vô cùng muốn biết.

Dù là cố chấp cũng được hay là tự lừa mình dối người cũng chẳng sao.

Cứ coi như là...!cắt đứt sợi tơ tình cuối cùng của mình.

Miểu Miểu hạ quyết tâm, nhắn tin WeChat cho Hoa Nhu, người bạn mà cô thân nhất từ hồi năm lớp 11 và vẫn còn giữ liên lạc: "Nhục Nhục, cậu còn nhớ Hoắc Tư Diễn không?"

Hoa Nhu đang online, trả lời ngay: "Tất nhiên là nhớ rồi!"

Ở Trường Nhất Trung Hồng Thành, Hoắc Tư Diễn cũng được coi là một huyền thoại.

Không chỉ có ngoại hình nổi bật, thành tích học tập của anh ấy còn rất xuất sắc, là niềm tự hào của các thầy cô, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của vô số nữ sinh.

Thư tình mà anh ấy nhận được có thể gói lại bằng bao tải...!Sau này anh ấy đã không phụ lòng mong đợi, thi đỗ vào trường đại học hàng đầu trong nước, rồi nghe nói còn đi du học nữa.

Năm đó anh ấy đỗ thủ khoa khối A của tỉnh, khiến cả Hồng Thành phải sửng sốt.

Hầu như tất cả mọi người ở Hồng Thành đều xôn xao bàn tán về điều đó, trên mấy đời ông cha tổ tiên nhà anh, đây đều là vinh quang chưa từng có!

Sau khi các phóng viên rầm rộ đưa tin, lại đúng lúc cơ hội chính sách nhà nước hỗ trợ, Hồng Thành từ một thành phố nhỏ vô danh một bước trở mình thành khu du lịch phong cảnh, trong câu chuyện tán gẫu bên trà bên cơm của mọi người, ai mà không giơ ngón cái khen Hoắc Tư Diễn lên tận trời?

Miểu Miểu lại hỏi: "Vậy cậu có biết, năm lớp 12 anh ấy có hẹn hò không?"

Cô chỉ ở Hồng Thành được một học kỳ mùa thu, sau Tết năm đó mẹ cô nghỉ việc ở cơ quan nhà nước và chuyển sang kinh doanh thời trang, vì một số chuyện không vui, cô chán nản và cũng theo mẹ đến Quản Thành, nên không biết những gì xảy ra sau đó.

Hoa Nhu: "!!!???"

Gõ chữ quá phiền, cô ấy liền gửi một đoạn ghi âm: "Excuse me! Miểu Miểu baby, làm ơn cho hỏi cậu là nhân vật chính của chuyện này mà lại đi hỏi một người ngoài như tớ thế là có ý gì?"

Miểu Miểu nghe mà cảm thấy khó hiểu, sao cô lại là nhân vật chính?

Hoa Nhu lại gửi một đoạn ghi âm khác: "Lúc đó không phải cậu đang hẹn hò với anh ấy sao? Suốt ngày đi cùng nhau, không phải là học trong thư viện thì là hẹn hò sau vườn hoa.

Chẳng lẽ tớ bị mù àaaaa?"


Thật là oan ức quá mà.

Miểu Miểu khẽ rung mi, làm sao cô không biết mình đã từng hẹn hò với Hoắc Tư Diễn?

Cái gọi là tự học trong thư viện, không nói chuyện tình cảm hay tán tỉnh, mà là những bài tập trong sách giáo khoa và đề thi khó nhằn, còn việc xuất hiện cùng nhau ở sau vườn hoa, không phải là hẹn hò lãng mạn lúc hoàng hôn, mà là đi tìm mẫu vật làm thí nghiệm sinh học, gần gũi nhất cũng chỉ là vô tình chạm vào tay anh ấy...

Những gì Hoa Nhu nói hoàn toàn trái ngược.

Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Tư Diễn còn trong sáng hơn cả hoa nhài.

*Hoa nhài: thường được tượng trưng cho sự thuần khiết, trong sáng và tinh khiết.

Ý của câu trên là mối quan hệ của Miểu Miểu và Tư Diễn là mối quan hệ trong sáng hơn cả trong sáng nữa không hề có mối quan hệ tình cảm

Hoa Nhu là người vô tư, sau khi nghe Miểu Miểu kể xong ngọn ngành, cô ấy không nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng chuyện đã qua nhiều năm rồi, cảm xúc dù có sâu đậm đến đâu cũng đã nhạt dần, nên đùa vài câu: "Thì ra là vậy à, tớ cứ tưởng các cậu hồi đó thật sự đang yêu nhau chứ.

Nhưng mà, đời người đâu thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, sau này cậu chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn."

Miểu Miểu: "Ừm, tớ biết mà."

Cô biết chứ.

Sau này sẽ không bao giờ gặp được người nào tốt như anh nữa, dù người đó có tốt đến đâu, cũng không phải là anh.



Hoắc Tư Diễn nói anh sẽ về Thành phố A vào thứ tư tuần sau, Miểu Miểu định chờ đến thứ năm rồi liên lạc với anh.

Sau đó, cô cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm, tập trung vào luận văn của mình.

Không ngờ rằng, vào chiều thứ tư lúc hơn năm giờ, cô lại gặp anh ở dưới lầu tòa nhà Dịch Phu của trường.

Lúc này, ánh nắng vẫn còn chói chang, Miểu Miểu khẽ nheo mắt, tình cờ thấy Hoắc Tư Diễn từ tòa nhà giảng dạy ở đằng xa đi ra, bên cạnh anh là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi.

Cô nhìn kỹ hơn, nhận ra đó là Giáo sư Hứa của khoa kỹ thuật cơ khí, hai người sánh bước cùng đi, Giáo sư Hứa đang nói chuyện rất hăng say, còn Hoắc Tư Diễn thì cúi người lịch sự, lắng nghe chăm chú.

Đằng sau họ là một nhóm sinh viên vừa tan học, ôm sách đi ra ngoài, không hẹn mà cùng bước chậm lại, tò mò và hào hứng nhìn theo bóng dáng cao lớn của người đàn ông xa lạ.

Giống như trước đây, anh luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người.

Miểu Miểu không tự chủ cũng dừng bước.

Hoắc Tư Diễn đi qua hành lang, một tia nắng chiều vừa lúc xuyên qua tán cây, chiếu vào cửa sổ kính lớn bên trái, phủ lên chiếc áo sơ mi trắng của anh một lớp ánh sáng dịu dàng, trông như mặt trăng đang tỏa sáng giữa hồ, mờ ảo không chân thực.

Khi anh đi qua cửa sổ, ánh sáng tắt đi, vẫn là chiếc sơ mi trắng và quần đen ấy, nhưng cả người lại như chìm vào một nỗi cô tịch lạnh lẽo.

Miểu Miểu nhìn theo lần nữa, cô đã đụng phải đôi mắt đen láy.

Đôi mắt đẹp như hoa đào, khóe mắt hơi nhếch lên, ánh nhìn thẳng vào cô, sắc mắt thâm sâu vô cùng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương