Tình Thiêu
Chương 7

Liên tục mấy ngày sau Dương Lực đều không gặp lại Hoa Tranh nữa.

Cái vị alpha tuấn mỹ mà mạnh mẽ sống trong bách khoa vũ trụ ấy cứ như một ẩn số, cho nên mấy ngày trước Dương Lực thiếu chút nữa bị ép động dục cứ như chỉ là ảo giác.

Cỏ cây trong hậu hoa viên mọc càng ngày càng tươi tốt, gần như có thể triệt để che khuất một nam giới trưởng thành ngồi xổm, robot báo sư tử màu trắng yên tĩnh nằm nhoài bên chân Dương Lực ăn uống.

Quản gia trẻ tuổi anh tuấn thỉnh thoảng mới có thể nhàn hạ vào thời gian này, quan tâm tin tức bên ngoài thông qua quang não, cho nên khi nhìn thấy gương mặt Hoa Tranh xuất hiện trên màn hình tinh thể lỏng, tâm tư Dương Lực có chút hoảng hốt.

Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen đứng trước màn ảnh, hai mắt màu hổ phách tựa như hạt thủy tinh, như đang nhìn phóng viên nhưng lại không phải là nhìn, hắn không có đội mũ, mái tóc dài màu trắng bạc xõa tung như dây leo.

Dương Lực cũng không chú ý phóng viên hỏi vấn đề gì, anh chỉ chú ý tới vòng tay pheromone đeo trên cổ tay trái Hoa Tranh, thông báo là trạng thái động dục.

— — — Một tháng phát tình hai lần, đối với alpha mà nói thì đây là tình huống hiếm có.

Tâm trạng Dương Lực phức tạp ấn nút tạm dừng, anh không khống chế được nhìn cái vòng tay kia, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn tắt video.

Báo sư tử đã ăn uống xong, nó là một bé ngoan không lãng phí lương thực, ngay cả vết máu trên mép đĩa cũng liếm sạch sành sanh, chú báo ăn no theo thói quen tìm quản gia làm nũng, lông bờm dày rậm cọ qua ống quần đối phương, ngửa phần bụng màu trắng lên.

Dương Lực đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trong cổ họng báo sư tử phát ra tiếng rầm rì thoải mái.

Dương Lực thở dài.

Lần thứ hai anh mở video lên, phỏng vấn đã kết thúc, trên màn hình lại bắt đầu phát quảng cáo tuyên truyền cổ vũ AO ký kết khế ước vĩnh hằng.

“Khế ước vĩnh hằng…” Dương Lực cau mày, anh lẩm bẩm bốn chữ này mấy lần, biểu tình có chút mờ mịt.

Dù là quản gia ưu tú thế giới, thế nhưng ở phương diện vấn đề cá nhân thì anh cũng không phải chưa từng nghĩ tới.

Dương Lực không bài xích việc đến tuổi trưởng thành về sức khỏe sinh lý thì tìm một người để ký kết khế ước, thế nhưng muốn đạt đến trình độ “vĩnh hằng”, thì lại vô cùng khó khăn, cái đó không khác gì nhân loại 1000 năm trước tìm kiếm tình yêu đích thực.

Hơn nữa càng là alpha hàng đầu thì càng khó tìm được “vĩnh hằng”.

Nếu như omega bình thường và alpha bình thường chỉ cần tình ý tương thông, linh hồn hấp dẫn nhau, sau khi gợi lên tình triều là có thể thuận lợi ký kết quan hệ vĩnh hằng, thì alpha hàng đầu muốn tìm một omega thôi quả thực là khó như lên trời.

Trước tiên không nói có thể tìm được người tình ý tương thông linh hồn hấp dẫn nhau hay không, tình triều mà alpha hàng đầu gợi lên đều là thứ mà đa phần các omega không chịu đựng nổi, cái gọi là người được trời chọn không phải không có đạo lý, cô độc cuối đời cũng không phải lời hù dọa, mấy alpha hàng đầu trên toàn cầu còn thành lập “Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu”, cái tên này trên bách khoa vũ trụ có lượt view hơn một trăm triệu, mỗi đề tài đánh tag này đều là đầu đề cực hot.

Có thể nói là vạn người kính ngưỡng, đồng thời, cũng là vạn người thấy đáng thương.

Buổi chiều là thời gian quét tước vệ sinh cố định.

Lúc Trần nữ sĩ tới kiểm tra, ánh mắt liếc tới sắc mặt Dương Lực, nhướn mày sâu xa.

“Thoạt nhìn cậu không nghỉ ngơi tốt hả, thân ái.” Sau khi cô quen thuộc với Dương Lực rồi thì rõ ràng trở nên tùy ý hơn, ngẫu nhiên đùa giỡn quản gia anh tuấn lại nghiêm cẩn thân sĩ thật sự là một chuyện thú vị, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Dương Lực sờ sờ mặt, anh có chút lúng túng khi bị vạch trần, do dự một chốc, vẫn không nhịn được hỏi: “Hoa tiên sinh… tháng này không về sao?”

“Cuối tháng hắn sẽ về.” Trần nữ sĩ điền bảng biểu xong, nhìn về phía Dương Lực, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lên, “Tôi nhớ tháng sau cậu sẽ tiến vào thời kỳ động dục đặc thù nhỉ?”

Dương Lực gật đầu, cẩn thận nói: “Đúng thế.”

Trần nữ sĩ sắc bén nói: “Vậy cậu không nên mong đợi hoặc là quan tâm hắn có về hay không.”

Dương Lực há miệng, dường như muốn phản bác, thế nhưng lại không biết nên nói gì.

“Tin tưởng tôi.” Trần nữ sĩ thở dài, “Alpha hàng đầu đều là kẻ săn mồi hoàn mỹ, mặt mũi, ánh mắt, mùi vị, thậm chí là một sợi tóc của hắn đều là hoa anh túc, đừng trầm mê nha thân ái.”

Dương Lực chật vật nói: “Ngài hiểu lầm… tôi chỉ là một quản gia thôi.”

“Hi vọng thế.” Trần nữ sĩ nhún nhún vai, lại lộ ra một nụ cười quái dị, “Không phải đối phương cũng thấy như vậy đâu.”

Cuối tháng đến còn nhanh hơn dự tính.

Lần này Hoa Tranh trở về gần như không làm kinh động bất cứ ai, mãi đến tận hôm sau khi Dương Lực phát hiện dấu hiệu có người động tới nước nóng ở nhà bếp.

Giọng Trần nữ sĩ nhận điện thoại hiển nhiên còn chưa tỉnh táo, sau khi nghe quản gia tận trách báo cáo, mới buồn ngủ mông lung nhớ ra: “Ồ… hình như là vậy, rạng sáng nay hắn gửi tin nhắn cho tôi.”

Dương Lực cẩn thận nói: “Buổi trưa tôi cần gọi lão gia dậy dùng cơm không?”

“Hmmmmm…” Trần nữ sĩ qua loa nói, “Cậu có thể thử xem, nói không chừng đổi thành cậu thì hắn có thể nghe lời một chút.”

Dương Lực đương nhiên sẽ không tự tin mù quáng, nhưng nghĩ đến lần trước bị pheromone mê hoặc, bài xích theo bản năng tự nhiên là không thiếu được.

Đang sứt đầu mẻ trán tiến thoái lưỡng nan, không ngờ đến trưa, Hoa Tranh lại tự giác xuất hiện ở trong phòng ăn.

Người đàn ông ấy thoạt nhìn như mới vừa rời giường không bao lâu, mái tóc dài màu trắng bạc cũng không có chải gọn gàng, rối như tơ vò xõa tung, đại khái là bởi vì lệch múi giờ, vành đen dưới mí mắt còn đậm hơn lúc thường một bậc màu.

Dương Lực nhìn thấy hắn vẫn có chút sốt sắng, sợ đối phương lại vô cớ phóng thích mị lực cá nhân và hormone, nhưng kết quả phát hiện hình như mình lo lắng quá thừa.

Suốt bữa cơm từ đầu tới đuôi Hoa Tranh đều ngoảnh mặt làm ngơ với anh.

Tự mình ăn cơm, tự mình dùng bữa, tự mình ăn canh, hành vi cử chỉ của hắn không khác gì người bình thường, căn bản không cần quản gia hầu hạ hỗ trợ, Dương Lực ngoại trừ ngẫu nhiên đưa giúp một dụng cụ, thì ngay cả ở bên cạnh cũng không cần thiết.

Theo lý thuyết, có thể thoải mái như vậy đương nhiên là một chuyện tốt cầu còn không được, nhưng Dương Lực lại có chút cảm giác khó chịu.

Tố chất nghề nghiệp rèn luyện quanh năm suốt tháng của anh đã tạo ra tính cách vô cùng nhân thê, kính dâng cả thân tâm cho cố chủ là tố chất nghề nghiệp, mục tiêu cuộc sống, bây giờ lại bị Hoa Tranh lơ là như thế…

Quản gia trẻ tuổi vắt khăn ăn trên cánh tay có chút khổ não, không thể không hoài nghi có phải là mình có nguy cơ bị đuổi việc hay không…

Cơm nước xong Hoa lão gia cũng không có chuyện gì khác để làm, nhưng lại muốn kiên trì quán triệt tác phong “ngoảnh mặt làm ngơ”, ở lại phòng ăn không hề động đậy.

Buổi chiều vốn là thời gian Dương Lực quét tước, anh còn phải chuẩn bị chân bò cho robot thú cưng, rất bận rộn nên cũng có chút không để ý tới Hoa Tranh, nhưng vừa như thế, Hoa lão gia vốn không để ý tới người ta trước lại bắt đầu tủi thân.

Mắt hắn không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào phương hướng âm thanh xác định Dương Lực ở chỗ nào, lúc nghe thấy tiếng dụng cụ cắt gọt vang lên, đoán thôi cũng có thể biết đối phương chuẩn bị làm gì, vì vậy biểu cảm không vui càng đặt hết lên trên mặt.

Từ ánh mắt đến độ cong khóe miệng đều hiện ra vẻ âm khí nặng nề.

Dương Lực đương nhiên có chú ý tới.

Anh suy nghĩ một chút, thả cái chân bò đã cắt một nửa xuống, thử dò xét hỏi: “Cần tôi chải đầu cho ngài không?”

Hoa Tranh mím môi, hắn không nói được cũng chẳng nói không, nhưng dường như mơ hồ ngồi thẳng lưng lên, chấp nhận đề nghị của quản gia.

Dương Lực rửa sạch tay, xắn tay áo lên, lộ ra đường nét cánh tay xốc vác rắn chắc, đầu ngón tay mềm mại lại linh hoạt, anh nhanh chóng dùng lược chải suông mái tóc dài của Hoa Tranh, tìm được sợi chun cột mái tóc như dây leo của đối phương thành đuôi ngựa.

Ánh nắng sau giờ ngọ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất trong phòng ăn chiếu vào, gợn sóng như vảy cá trải lên thân hai người, cánh tay màu chocolate của Dương Lực và màu tóc của Hoa Tranh tạo ra sự chênh lệch rõ ràng. Chất tóc Hoa Tranh hơi giống làn nước lạnh lẽo sau khi băng tuyết tan rã, Dương Lực chải vuốt một hồi, mới hơi luyến tiếc buông ra.

“Xong rồi.” Quản gia đứng xa ra một chút thưởng thức kiệt tác của mình, ca ngợi, “Rất đẹp.”

Hoa Tranh không lên tiếng, hắn kéo bím tóc tới trước ngực, ngón tay thưởng thức bím tóc Dương Lực mới vừa cột xong.

Dương Lực chú ý tới tín hiệu trên vòng tay đối phương, biểu hiện thời kỳ động dục đã qua —— an toàn.

“Mấy ngày tôi không ở đây.” Hoa Tranh đột nhiên mở miệng, biểu tình giả vờ lạnh nhạt hỏi, “Anh đã làm những gì?”

Dương Lực hoàn hồn lại, anh chỉ xem là ông chủ yêu cầu báo cáo công việc, nghiêm cẩn nói: “Sáng và chiều hai lần quét tước vệ sinh, giám sát việc làm vườn, kiểm tra đồ ăn mỗi ngày, với cả…” Dương Lực nhất thời không rõ phải hình dung con robot báo sư tử trong hậu viện như thế nào, chỉ có thể lời ít ý nhiều nói, “Con mèo kia.”

Hoa Tranh thật lâu không kịp hiểu ra: “Con mèo kia?”

Dương Lực: “Chính là cái con robot báo sư tử màu trắng đó.”

Hoa Tranh: “…”

Dương Lực vô tội mở to mắt, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Có… vấn đề gì sao?”

“Nó không phải mèo!” Không biết tại sao, Hoa Tranh đột nhiên có chút tức giận, nhưng lại dường như không phải tức giận thật sự, càng tương tự như là… xấu hổ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương