Tinh Thần Châu
-
Chương 1188: Tai ương ngập đầu
Lúc này, mấy tên đại ma vương đang bảo hộ Yến Truy Tinh bay đến, quần ma tán loạn ở bốn phương tám hướng cũng sôi nổi tập trung quay về, cả đám ngoài mặt vẫn còn đang toát ra thần sắc khiếp sợ, lén lút nhìn Lý công công, bị tu vi cường hãn của Lý công công làm cho khiếp sợ. Chẳng bao lâu sau, thì Kim Thái cũng đã phi hành đến, ánh mắt kinh nghi bất định quét nhìn bốn phía xung quanh.
Lý công công yên lặng bay gần đến bên người của Tam Dạ Ma Quân, trầm giọng bẩm báo: "Chuyện tình thuộc hạ thất thủ tạm thời không nhắc đến, nhưng làm cho thuộc hạ khiếp sợ nhất chính là, đi theo Dược Thiên Sầu đến đây, còn có thêm một con Hỏa Sắc Cự Long."
"Rồng ư?" Tam Dạ Ma Quân đột nhiên quay đầu sang hỏi: "Ngươi đang muốn nói là rồng ở trên Thần giới?"
"Hỏa Sắc Cự Long?" Kim Thái đang giả câm giả điếc, nghe vậy thì không khỏi kinh hô: "Hồng Thái Long? Chẳng lẽ hắn còn chưa chết sao?"
Lý công công chậm rãi quay đầu nhìn sang, khẽ gật đầu nói: "Không sai! Dược Thiên Sầu cũng kêu con hỏa sắc cự long kia là Hồng Thái Long."
Tam Dạ Ma Quân xoay người, lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía bên này. Kim Thái nhanh chóng hành lễ giải thích nói: "Hồng Thái Long kia năm xưa chính là thú cưỡi của Vạn Kiếm Ma Quân, nhưng thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy hắn cùng Vạn Kiếm Ma Quân trúng độc Hóa Thần Yên mà chết rồi, không thể tưởng tượng nổi hắn vẫn còn sống. Hay nói theo cách khác, thuộc hạ lo lắng cái gã Vạn Kiếm Ma Quân kia cũng còn sống, bất quá hiện giờ thần tiễn đang nằm trong tay của Dược Thiên Sầu, hy vọng sống sót của Vạn Kiếm Ma Quân chỉ sợ là không quá lớn. Nếu không thì nhất định hắn sẽ đến tìm thuộc hạ để báo thù rồi."
"Không tưởng tượng được, Long tộc ở Thần giới cũng nhúng tay tham dự vào trong chuyện này." Tam Dạ Ma Quân hai mắt lóe ra tinh quang.
"Con rồng kia không có gì đáng ngại, nếu thuộc hạ muốn giết nó thì cũng dễ dàng như trở bàn tay mà thôi." Đột nhiên thần sắc của Lý công công trở nên ngưng trọng: "Ngay khi thuộc hạ muốn đưa con rồng kia vào chỗ chết, thì Dược Thiên Sầu chợt hô tên của tứ công tử."
"Cái gì?" Tam Dạ Ma Quân toàn thân khẽ run rẩy, xoay hẳn người lại không dám tin nhìn chằm chằm vào Lý công công hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Đứng ở một bên, Kim Thái cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu từ đâu chạy thêm ra một vị tứ công tử, năm xưa khi hắn còn ở Ma giới, thì Tam Dạ Ma Quân mới chỉ có hai người con trai mà thôi.
"Thuộc hạ không dám nói bậy!" Lý công công khom lưng cung kính nhìn Tam Dạ, chậm rãi giải thích: "Dược Thiên Sầu nói tính mạng của Dạ Thiên Không đang nằm ở trong tay hắn, thuộc hạ không hiểu làm sao hắn biết danh hào của tứ công tử, cũng không biết chuyện này là thật hay giả, cho nên muốn ra tay ném chuột thì lại sợ vỡ bình!"
Dạ Thiên Không?
Kim Thái cẩn thận suy nghĩ, cái tên này hắn không có một chút ấn tượng nào cả, vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
"Dược Thiên Sầu!" Tam Dạ Ma Quân nghiến răng phun ra ba chữ, tùy tay vung tấm áo choàng màu đỏ tươi lên, mắt lộ ra hàn quang khiếp người nói: "Ta mặc kệ lời của hắn là thật hay giả, hãy ra lệnh cho toàn quân chuẩn bị kĩ lưỡng. Lần này tấn công nhất định phải không có một chút sơ hở nào, đừng để cho hắn tiếp tục trốn thoát. Chờ bổn quân đánh chiếm Thần Khư Cảnh xong, rồi sẽ đích thân tìm hắn thẩm vấn."
Lý công công không quên nhắc nhở nói: "Ma Quân đừng khinh thường Dược Thiên Sầu. Người này thế nhưng lại có khả năng triệu hoán ra hỏa nhân tu vi Đại Thần trung kỳ, hơn nữa hỏa nhân còn ngưng tụ bằng Tam Muội Chân Hỏa, làm cho ta không dám buông tay đánh bừa. Người này cũng không đơn giản đâu."
"Có chuyện như vậy ư?" Tam Dạ Ma Quân lại trừng mắt nhìn Kim Thái, xem như muốn nghe hắn giải thích.
Chỉ thấy Kim Thái vội vàng hành lễ nói: "Thuộc hạ cũng chưa từng nhìn thấy qua hỏa nhân ngưng tụ bằng Tam Muội Chân Hỏa, trông nó như thế nào."
....
Theo tu vi của Dược Thiên Sầu dần dần đề thăng, thì diện tích lãnh thổ bên trong Ô Thác Châu cũng ngày càng rộng lớn, đã có thêm cả biển khơi nữa rồi. Trên một hòn đảo nhỏ nằm xa tít ngoài khơi, có hai bóng người vừa đáp xuống, thì bốn chân đã loạng quạng té nhào trên mặt đất, ngồi thở hồng hộc không ra hơi.
"Mẹ nó! Ma đạo quả nhiên là cao thủ nhiều như mây, vốn tưởng rằng Tam Dạ đi khuất, thì chúng ta có thể gây náo loạn một phen, nào ngờ lại xông ra một tên gia hỏa khủng bố như vậy. Ngay cả Hỏa Phách Huyền Binh tu vi Đại Thần trung kỳ của ta cũng không đánh nổi hắn, thật là đáng sợ! Hồng Thái Long...." Dược Thiên Sầu bò dậy, vươn tay ra lắc lắc Hồng Thái Long toàn thân đầy máu, sốt sắng hỏi: "Ngươi không sao đó chứ!"
"Còn chưa chết ngay được!" Hồng Thái Long suýt xoa ngồi dậy, liên tục cười khổ nói: "Lão gia hỏa kia đích thực là khủng bố. Nếu không phải ngươi nhanh trí báo danh hào của Dạ Thiên Không ra ở thời khắc mấu chốt, thì chỉ sợ ta đã chết ở trong tay của hắn mất rồi."
"Ta đưa ngươi vào Thần Khư Cảnh dưỡng thương, cần gì cũng có người chiếu cố cho ngươi." Dược Thiên Sầu đứng lên, thì không khỏi giật mình, kinh qua hiểm cảnh nhưng thật ra lại chẳng có chuyện gì, chỉ bị hù dọa thái quá mà thôi.
Hồng Thái Long lau máu tươi cùng bùn đất dính trên khuôn mặt của mình đi. Nghe ra lời Dược Thiên Sầu nói vẫn còn hàm ý khác, liền ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi muốn làm chuyện gì?"
"Ta muốn đi Minh giới một chuyến, nghĩ biện pháp hỏi cho ra Thổ Linh là ai, nếu không cắn nuốt được Thổ Linh, luyện chế ra nhiều Thổ Phách Huyền Binh, thì chúng ta căn bản là không có hy vọng đánh thắng nổi đám người Ma giới." Dược Thiên Sầu hít sâu một ngụm dưỡng khí, sau đó vung tay lên hai bóng người lập tức biến mất nguyên tại chỗ.
Quay về Thần Khư Cảnh, đám người Vi Xuân Thu nhìn thấy Hồng Thái Long bị trọng thương đều chấn động. Dược Thiên Sầu giao Hồng Thái Long cho mấy người bọn họ chiếu cố xong, thì lại chạy đến Minh giới, ở trong thế giới u minh hắc ám, hắn giống như vị khách nhân cô độc dạ hành, tìm kiếm một tia ánh sáng để thay đổi vận mệnh của tam giới.....
Ngoài Thần Khư Cảnh, trước dải núi non trùng điệp mênh mông vô bờ, đây cũng chính là thông đạo của Thần Khư Cảnh ở trong Tiên giới.
"Oanh!" Một tiếng bạo nổ chợt vang lên, môn khẩu vốn sẽ phong bế thêm nhiều năm dài nữa, đột nhiên lại mở ra.
Ngoài hang động, năm trăm vạn đại quân Ma giới, khí thế phô thiên cái địa, nghe theo lệnh của Tam Dạ Ma Quân lắc mình tập trung ở trên đỉnh núi! Lý công công đi theo bên cạnh Tam Dạ Ma Quân vừa vung tay lên, thì ba trăm vạn đại quân bắt đầu di chuyển, như một dòng nước lũ dũng mãnh tràn vào bên trong thông đạo.
Đại quân Ma giới tiến vào bên trong Thần Khư Cảnh, ở dưới sự chỉ điểm của Văn Thụy, liền nhanh chóng phân tán ra bao vây bốn phương tám hướng, nương theo sương mù che giấu, các lộ đại quân âm thầm chờ lệnh án binh bất động, không một người nào dám tùy tiện đả thảo kinh xà.
Khi bên ngoài môn khẩu chỉ còn mười vạn đại quân do Thanh Thiên đại ma vương suất lĩnh canh gác, thì Tam Dạ Ma Quân mới dẫn theo đám người Lý công công tiến nhập vào bên trong Thần Khư Cảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bởi vì Dược Thiên Sầu nhất thời mềm lòng, nên đại quân nhân gian mới rơi vào tình huống nguy nan trùng trùng như thế này. Nhưng vẫn còn một chút may mắn, Trương Bằng vì phòng ngừa bất trắc xảy ra, nên đã bố trí Thần Miếu Thải Chu ở cách xung quanh căn cứ khoảng chừng trăm dặm, nương theo sương mù quanh năm suốt tháng mà bố trí một vài trang bị truyền báo tin tức.
Vừa nhận được tin tức, những người phụ trách canh gác xung quanh lập tức tỉnh ngủ, đứng dậy xem xét, ngay khi nhìn thấy đoàn người nhân số đông đúc đang âm thầm tiến gần đến căn cứ, thì đều giật mình thất kinh, lấy tốc độ nhanh nhất bóp nát ngọc điệp truyền tin về. Một số những điểm canh gác khác, thậm chí còn chưa kịp truyền báo tin tức, thì đã bị quân địch phát hiện, đương trường nhận lấy cái chết oan uổng.
Những chuỗi thanh âm kêu la thảm thiết vang lên ở trong màn sương mù dày đặc.
Yến Truy Tinh đi theo phía sau Tam Dạ Ma Quân, cầm Ma Nhận trong tay múa may chặt đứt màng nhện ngăn cản đường đi, cắn răng nói: "Ma quân! Xem ra chúng ta đã bị phát hiện rồi...."
Tam Dạ Ma Quân hừ lạnh nói: "Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người hãy mau chóng tiến công!"
Lý công công liền truyền đạt mệnh lệnh, các lộ đại quân ở bốn phương tám hướng đang lặng lẽ tiến đến gần căn cứ, lúc này không che giấu hành tung thêm nữa, sôi nổi gào thét mà bắt đầu bao vây tấn công!
Sau khi nhận được tin tức truyền về, Trương Bằng đứng ở trước bàn điểm tướng, vừa nhìn thì đã biết căn cứ bị địch nhân quân số đông đảo bao vây khắp bốn phương tám hướng rồi. Lúc này, liền chạy vội ra ngoài bóp nát ngọc điệp truyền lệnh cho các quân đoàn, mau chóng chuẩn bị nghênh địch. Đồng thời cũng quát lớn một tiếng cảnh báo: "Có địch nhân tập kích!"
Trong khoảnh khắc, gần vạn đại quân Anh Hùng theo bên trong căn cứ tràn ra, Thiên Ngoại Kim Tinh chiến giáp đã muốn võ trang đầy đủ, giống như những bóng u linh từ dưới lòng đất chui lên bình thường. Đồng dạng Trương Bằng cũng thân mặc chiến giáp, đứng ở trên sườn núi ngắm nhìn bốn phía quát lớn: "Không tiếc hết thảy đại giới, bảo vệ cho được căn cứ!"
Mười một quân đoàn, hơn trăm vạn nhân mã dựa theo những buổi diễn luyện mỗi ngày, nhanh như chớp dốc hết toàn lực ra tiến đến vị trí chiến đấu được chỉ định. Nhưng còn chưa kịp thở ra mấy hơi, thì đã gặp phải công kích mãnh liệt như thủy triều ập đến, bốn phương tám hướng nơi nơi đều gặp phải thế công hung mãnh của quân địch. Trong chớp mắt, chiến trường đã rơi vào tình trạng say máu gay cấn, thoáng chốc huyết nhục mơ hồ đã tung bay vương vãi ra khắp mọi nơi.
"Oanh oanh long...." Những tiếng bạo nổ kinh thiên động địa liên tục vang lên. Ngay cả Bạch Tố Trinh và Hồng Thái Long bị thương chưa lành cũng không ngoại lệ, đều theo từ bên trong căn cứ dũng mãnh ùa ra hỏi xem là có chuyện gì.
Hiện giờ Trương Bằng cũng chưa nắm rõ tình huống cụ thể, nhưng vẫn sợ những người này xảy ra sự cố, liền vội vàng nhìn mấy người lớn tiếng quát: "Các ngươi hãy mau lui về!"
Nhưng đám nam nữ này lại không biết trời cao đất dày, cả đám thần tình hưng phấn xoa tay, đều cảm giác bản thân mình có khả năng giúp đỡ chiến sự. Chỉ riêng Hồng Thái Long vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh truyền đến từ phía xa, thì sắc mặt đại biến nói: "Bất hảo! Có không ít cao thủ đang tới! Ai có biện pháp liên hệ với Dược Thiên Sầu, mau kêu hắn quay trở về đây, chúng ta phải rời đi ngay lập tức.....!"
Lý công công yên lặng bay gần đến bên người của Tam Dạ Ma Quân, trầm giọng bẩm báo: "Chuyện tình thuộc hạ thất thủ tạm thời không nhắc đến, nhưng làm cho thuộc hạ khiếp sợ nhất chính là, đi theo Dược Thiên Sầu đến đây, còn có thêm một con Hỏa Sắc Cự Long."
"Rồng ư?" Tam Dạ Ma Quân đột nhiên quay đầu sang hỏi: "Ngươi đang muốn nói là rồng ở trên Thần giới?"
"Hỏa Sắc Cự Long?" Kim Thái đang giả câm giả điếc, nghe vậy thì không khỏi kinh hô: "Hồng Thái Long? Chẳng lẽ hắn còn chưa chết sao?"
Lý công công chậm rãi quay đầu nhìn sang, khẽ gật đầu nói: "Không sai! Dược Thiên Sầu cũng kêu con hỏa sắc cự long kia là Hồng Thái Long."
Tam Dạ Ma Quân xoay người, lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía bên này. Kim Thái nhanh chóng hành lễ giải thích nói: "Hồng Thái Long kia năm xưa chính là thú cưỡi của Vạn Kiếm Ma Quân, nhưng thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy hắn cùng Vạn Kiếm Ma Quân trúng độc Hóa Thần Yên mà chết rồi, không thể tưởng tượng nổi hắn vẫn còn sống. Hay nói theo cách khác, thuộc hạ lo lắng cái gã Vạn Kiếm Ma Quân kia cũng còn sống, bất quá hiện giờ thần tiễn đang nằm trong tay của Dược Thiên Sầu, hy vọng sống sót của Vạn Kiếm Ma Quân chỉ sợ là không quá lớn. Nếu không thì nhất định hắn sẽ đến tìm thuộc hạ để báo thù rồi."
"Không tưởng tượng được, Long tộc ở Thần giới cũng nhúng tay tham dự vào trong chuyện này." Tam Dạ Ma Quân hai mắt lóe ra tinh quang.
"Con rồng kia không có gì đáng ngại, nếu thuộc hạ muốn giết nó thì cũng dễ dàng như trở bàn tay mà thôi." Đột nhiên thần sắc của Lý công công trở nên ngưng trọng: "Ngay khi thuộc hạ muốn đưa con rồng kia vào chỗ chết, thì Dược Thiên Sầu chợt hô tên của tứ công tử."
"Cái gì?" Tam Dạ Ma Quân toàn thân khẽ run rẩy, xoay hẳn người lại không dám tin nhìn chằm chằm vào Lý công công hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Đứng ở một bên, Kim Thái cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu từ đâu chạy thêm ra một vị tứ công tử, năm xưa khi hắn còn ở Ma giới, thì Tam Dạ Ma Quân mới chỉ có hai người con trai mà thôi.
"Thuộc hạ không dám nói bậy!" Lý công công khom lưng cung kính nhìn Tam Dạ, chậm rãi giải thích: "Dược Thiên Sầu nói tính mạng của Dạ Thiên Không đang nằm ở trong tay hắn, thuộc hạ không hiểu làm sao hắn biết danh hào của tứ công tử, cũng không biết chuyện này là thật hay giả, cho nên muốn ra tay ném chuột thì lại sợ vỡ bình!"
Dạ Thiên Không?
Kim Thái cẩn thận suy nghĩ, cái tên này hắn không có một chút ấn tượng nào cả, vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
"Dược Thiên Sầu!" Tam Dạ Ma Quân nghiến răng phun ra ba chữ, tùy tay vung tấm áo choàng màu đỏ tươi lên, mắt lộ ra hàn quang khiếp người nói: "Ta mặc kệ lời của hắn là thật hay giả, hãy ra lệnh cho toàn quân chuẩn bị kĩ lưỡng. Lần này tấn công nhất định phải không có một chút sơ hở nào, đừng để cho hắn tiếp tục trốn thoát. Chờ bổn quân đánh chiếm Thần Khư Cảnh xong, rồi sẽ đích thân tìm hắn thẩm vấn."
Lý công công không quên nhắc nhở nói: "Ma Quân đừng khinh thường Dược Thiên Sầu. Người này thế nhưng lại có khả năng triệu hoán ra hỏa nhân tu vi Đại Thần trung kỳ, hơn nữa hỏa nhân còn ngưng tụ bằng Tam Muội Chân Hỏa, làm cho ta không dám buông tay đánh bừa. Người này cũng không đơn giản đâu."
"Có chuyện như vậy ư?" Tam Dạ Ma Quân lại trừng mắt nhìn Kim Thái, xem như muốn nghe hắn giải thích.
Chỉ thấy Kim Thái vội vàng hành lễ nói: "Thuộc hạ cũng chưa từng nhìn thấy qua hỏa nhân ngưng tụ bằng Tam Muội Chân Hỏa, trông nó như thế nào."
....
Theo tu vi của Dược Thiên Sầu dần dần đề thăng, thì diện tích lãnh thổ bên trong Ô Thác Châu cũng ngày càng rộng lớn, đã có thêm cả biển khơi nữa rồi. Trên một hòn đảo nhỏ nằm xa tít ngoài khơi, có hai bóng người vừa đáp xuống, thì bốn chân đã loạng quạng té nhào trên mặt đất, ngồi thở hồng hộc không ra hơi.
"Mẹ nó! Ma đạo quả nhiên là cao thủ nhiều như mây, vốn tưởng rằng Tam Dạ đi khuất, thì chúng ta có thể gây náo loạn một phen, nào ngờ lại xông ra một tên gia hỏa khủng bố như vậy. Ngay cả Hỏa Phách Huyền Binh tu vi Đại Thần trung kỳ của ta cũng không đánh nổi hắn, thật là đáng sợ! Hồng Thái Long...." Dược Thiên Sầu bò dậy, vươn tay ra lắc lắc Hồng Thái Long toàn thân đầy máu, sốt sắng hỏi: "Ngươi không sao đó chứ!"
"Còn chưa chết ngay được!" Hồng Thái Long suýt xoa ngồi dậy, liên tục cười khổ nói: "Lão gia hỏa kia đích thực là khủng bố. Nếu không phải ngươi nhanh trí báo danh hào của Dạ Thiên Không ra ở thời khắc mấu chốt, thì chỉ sợ ta đã chết ở trong tay của hắn mất rồi."
"Ta đưa ngươi vào Thần Khư Cảnh dưỡng thương, cần gì cũng có người chiếu cố cho ngươi." Dược Thiên Sầu đứng lên, thì không khỏi giật mình, kinh qua hiểm cảnh nhưng thật ra lại chẳng có chuyện gì, chỉ bị hù dọa thái quá mà thôi.
Hồng Thái Long lau máu tươi cùng bùn đất dính trên khuôn mặt của mình đi. Nghe ra lời Dược Thiên Sầu nói vẫn còn hàm ý khác, liền ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi muốn làm chuyện gì?"
"Ta muốn đi Minh giới một chuyến, nghĩ biện pháp hỏi cho ra Thổ Linh là ai, nếu không cắn nuốt được Thổ Linh, luyện chế ra nhiều Thổ Phách Huyền Binh, thì chúng ta căn bản là không có hy vọng đánh thắng nổi đám người Ma giới." Dược Thiên Sầu hít sâu một ngụm dưỡng khí, sau đó vung tay lên hai bóng người lập tức biến mất nguyên tại chỗ.
Quay về Thần Khư Cảnh, đám người Vi Xuân Thu nhìn thấy Hồng Thái Long bị trọng thương đều chấn động. Dược Thiên Sầu giao Hồng Thái Long cho mấy người bọn họ chiếu cố xong, thì lại chạy đến Minh giới, ở trong thế giới u minh hắc ám, hắn giống như vị khách nhân cô độc dạ hành, tìm kiếm một tia ánh sáng để thay đổi vận mệnh của tam giới.....
Ngoài Thần Khư Cảnh, trước dải núi non trùng điệp mênh mông vô bờ, đây cũng chính là thông đạo của Thần Khư Cảnh ở trong Tiên giới.
"Oanh!" Một tiếng bạo nổ chợt vang lên, môn khẩu vốn sẽ phong bế thêm nhiều năm dài nữa, đột nhiên lại mở ra.
Ngoài hang động, năm trăm vạn đại quân Ma giới, khí thế phô thiên cái địa, nghe theo lệnh của Tam Dạ Ma Quân lắc mình tập trung ở trên đỉnh núi! Lý công công đi theo bên cạnh Tam Dạ Ma Quân vừa vung tay lên, thì ba trăm vạn đại quân bắt đầu di chuyển, như một dòng nước lũ dũng mãnh tràn vào bên trong thông đạo.
Đại quân Ma giới tiến vào bên trong Thần Khư Cảnh, ở dưới sự chỉ điểm của Văn Thụy, liền nhanh chóng phân tán ra bao vây bốn phương tám hướng, nương theo sương mù che giấu, các lộ đại quân âm thầm chờ lệnh án binh bất động, không một người nào dám tùy tiện đả thảo kinh xà.
Khi bên ngoài môn khẩu chỉ còn mười vạn đại quân do Thanh Thiên đại ma vương suất lĩnh canh gác, thì Tam Dạ Ma Quân mới dẫn theo đám người Lý công công tiến nhập vào bên trong Thần Khư Cảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bởi vì Dược Thiên Sầu nhất thời mềm lòng, nên đại quân nhân gian mới rơi vào tình huống nguy nan trùng trùng như thế này. Nhưng vẫn còn một chút may mắn, Trương Bằng vì phòng ngừa bất trắc xảy ra, nên đã bố trí Thần Miếu Thải Chu ở cách xung quanh căn cứ khoảng chừng trăm dặm, nương theo sương mù quanh năm suốt tháng mà bố trí một vài trang bị truyền báo tin tức.
Vừa nhận được tin tức, những người phụ trách canh gác xung quanh lập tức tỉnh ngủ, đứng dậy xem xét, ngay khi nhìn thấy đoàn người nhân số đông đúc đang âm thầm tiến gần đến căn cứ, thì đều giật mình thất kinh, lấy tốc độ nhanh nhất bóp nát ngọc điệp truyền tin về. Một số những điểm canh gác khác, thậm chí còn chưa kịp truyền báo tin tức, thì đã bị quân địch phát hiện, đương trường nhận lấy cái chết oan uổng.
Những chuỗi thanh âm kêu la thảm thiết vang lên ở trong màn sương mù dày đặc.
Yến Truy Tinh đi theo phía sau Tam Dạ Ma Quân, cầm Ma Nhận trong tay múa may chặt đứt màng nhện ngăn cản đường đi, cắn răng nói: "Ma quân! Xem ra chúng ta đã bị phát hiện rồi...."
Tam Dạ Ma Quân hừ lạnh nói: "Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người hãy mau chóng tiến công!"
Lý công công liền truyền đạt mệnh lệnh, các lộ đại quân ở bốn phương tám hướng đang lặng lẽ tiến đến gần căn cứ, lúc này không che giấu hành tung thêm nữa, sôi nổi gào thét mà bắt đầu bao vây tấn công!
Sau khi nhận được tin tức truyền về, Trương Bằng đứng ở trước bàn điểm tướng, vừa nhìn thì đã biết căn cứ bị địch nhân quân số đông đảo bao vây khắp bốn phương tám hướng rồi. Lúc này, liền chạy vội ra ngoài bóp nát ngọc điệp truyền lệnh cho các quân đoàn, mau chóng chuẩn bị nghênh địch. Đồng thời cũng quát lớn một tiếng cảnh báo: "Có địch nhân tập kích!"
Trong khoảnh khắc, gần vạn đại quân Anh Hùng theo bên trong căn cứ tràn ra, Thiên Ngoại Kim Tinh chiến giáp đã muốn võ trang đầy đủ, giống như những bóng u linh từ dưới lòng đất chui lên bình thường. Đồng dạng Trương Bằng cũng thân mặc chiến giáp, đứng ở trên sườn núi ngắm nhìn bốn phía quát lớn: "Không tiếc hết thảy đại giới, bảo vệ cho được căn cứ!"
Mười một quân đoàn, hơn trăm vạn nhân mã dựa theo những buổi diễn luyện mỗi ngày, nhanh như chớp dốc hết toàn lực ra tiến đến vị trí chiến đấu được chỉ định. Nhưng còn chưa kịp thở ra mấy hơi, thì đã gặp phải công kích mãnh liệt như thủy triều ập đến, bốn phương tám hướng nơi nơi đều gặp phải thế công hung mãnh của quân địch. Trong chớp mắt, chiến trường đã rơi vào tình trạng say máu gay cấn, thoáng chốc huyết nhục mơ hồ đã tung bay vương vãi ra khắp mọi nơi.
"Oanh oanh long...." Những tiếng bạo nổ kinh thiên động địa liên tục vang lên. Ngay cả Bạch Tố Trinh và Hồng Thái Long bị thương chưa lành cũng không ngoại lệ, đều theo từ bên trong căn cứ dũng mãnh ùa ra hỏi xem là có chuyện gì.
Hiện giờ Trương Bằng cũng chưa nắm rõ tình huống cụ thể, nhưng vẫn sợ những người này xảy ra sự cố, liền vội vàng nhìn mấy người lớn tiếng quát: "Các ngươi hãy mau lui về!"
Nhưng đám nam nữ này lại không biết trời cao đất dày, cả đám thần tình hưng phấn xoa tay, đều cảm giác bản thân mình có khả năng giúp đỡ chiến sự. Chỉ riêng Hồng Thái Long vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh truyền đến từ phía xa, thì sắc mặt đại biến nói: "Bất hảo! Có không ít cao thủ đang tới! Ai có biện pháp liên hệ với Dược Thiên Sầu, mau kêu hắn quay trở về đây, chúng ta phải rời đi ngay lập tức.....!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook