Tinh Thần Châu
-
Chương 1180: Hồng Thái Long vô lễ
Nhưng chuyện càng khiến cho Dược Thiên Sầu kinh ngạc hơn thì vẫn còn ở phía sau. Đó chính là Thận Vưu cũng theo trong lòng đất đi ra, ngập ngừng nhìn về phía Dược Thiên Sầu, đồng thời hiếu kỳ đánh giá Hồng Thái Long. Tiếp đó bay đến phía sau lưng Minh Giới Thánh Nữ.
Nhìn thấy Thận Vưu tuân thủ ước hẹn mà đến, Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại có chút kì quái, không hiểu vì sao hai người này lại đi cùng nhau: "Sao hai người lại ở đây cùng nhau?"
Thận Vưu ngượng ngùng nói: "Ước hẹn một năm trước ta đến sớm hơn vài ngày. Nào ngờ gặp phải Tuyên cô nương đang chờ ngươi ở đây!"
Thái Thúc Tuyên ở đây chờ mình sao?
Chẳng lẽ, thuật bói toán của nàng lợi hại như vậy ư?
Hay là trùng hợp?
Trên mặt Dược Thiên Sầu vừa dâng lên vẻ hoài nghi, thì ở sau tấm màng che mặt, Thái Thúc Tuyên sâu kín thở dài: "Quả nhiên ngươi đã tới đây. Nói vậy thì cuối cùng Bạch Khải vẫn không tránh thoát được kiếp số rồi."
Nghe những lời nói này, ngay cả Hồng Thái Long cũng khó hiểu, chính hắn và Dược Thiên Sầu một đường thuấn di tới đây. Vậy thì làm sao đối phương biết chuyện tình Bạch Khải đã gặp tai ương được nhỉ?
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng không dám khinh thường thêm nữa. Đối với thuật bói toán của nữ nhân này càng có thêm một tầng nhận thức . Bất quá bởi vì đáp ứng không tiết lộ tin tức Bạch Khải đã chết cho ngoại giới, nên ngoài mặt vẫn giả vờ bày ra thần sắc mê mang: "Cái gì? Bạch Khải không tránh thoát được kiếp số ư? Bạch Khải làm sao thế?"
Nghe vậy, Hồng Thái Long khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua Dược Thiên Sầu.
Thái Thúc Tuyên ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, khẽ lắc đầu nói: "Ta và Bạch Khải từng có giao tình, không đành lòng thấy hắn rơi vào kiếp số. Vốn muốn để hắn nương nhờ vào ngươi mà cải mệnh nghịch thiên, tưởng hắn đã hiểu. Nào ngờ mệnh trời khó tránh!"
Dược Thiên Sầu hai mắt lóe ra tinh quang, ngập ngừng muốn nói gì đó. Cuối cùng vẫn nhịn không được, mờ mịt dò hỏi: "Có ý tứ gì? Sao ta nghe mà không hiểu vậy!"
Thái Thúc Tuyên chứng kiến hắn vẫn cố tình giả ngu, cũng không muốn dây dưa thêm trên phương diện này nữa, mà lẳng lặng xoay người nói: "Ta ở nơi này chờ ngươi đã lâu. Nếu ngươi muốn xâm nhập vào trong Chư Thiên Kết Giới, vậy thì chúng ta hãy mau chóng đi thôi."
"Cái gì? Xâm nhập vào trong Chư Thiên Kết Giới, nơi là lăng tẩm của chư thần ư?" Nghe Thái Thúc Tuyên nói như vậy, Hồng Thái Long không khỏi thất thanh kinh hô, đảo mắt ngắm nhìn bốn phương tám hướng. Nhưng Dược Thiên Sầu lại không nhiều lời vô nghĩa, mà ánh mắt bao hàm thâm ý liếc nhìn Thận Vưu.
Thận Vưu chột dạ xoay người, lao xuống giữa dòng Minh Hà, hóa hành một con trai khổng lồ, ngoan ngoãn mở vỏ trai ra mời ba người tiến vào.
Thái Thúc Tuyên loáng vào trước, Dược Thiên Sầu bám theo phía sau, còn Hồng Thái Long thì vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ, ngơ ngác nhìn chung quanh hồi lâu sau, rồi mới đi theo vào. Lúc này, vỏ trai khổng lồ đã khép lại, nhanh chóng di chuyển ngược theo dòng Minh Hà mà lên.
Khi bước ra ngoài vỏ trai khổng lồ, thì mấy người đã đứng ở trên vách núi bên trong khu vực thần mộ. Hồng Thái Long trừng mắt níu lưỡi nhìn chằm chằm vào ánh trăng khổng lồ treo ở trên không trung. Còn Thái Thúc Tuyên quay về chốn cũ, nên tựa hồ cũng kích động, không chào hỏi mọi người, đã trực tiếp bay về phương hướng nhà mình.
Dược Thiên Sầu xuất ra một chiếc phi hành thoi, phân phó Hồng Thái Long điều khiển, mang theo Thận Vưu nháy mắt vượt qua Thái Thúc Tuyên, đưa nàng lên trên phi hành thoi xong, thì đã nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
Lúc giá lâm căn tiểu viện nằm trên đỉnh núi hình quái thú, thì Thái Thúc Tuyên khẩn trương chuyển thân đáp xuống. Diêm Bà Bà nghe thấy động tĩnh, vừa bước ra ngoài nhà thì trông thấy nàng, nhất thời run giọng kinh hô: "Tuyên.., nha.., đầu!"
Thái Thúc Tuyên cũng bước nhanh đến, đương trường quỳ xuống, ôm lấy chân Diêm Bà Bà khóc lóc nói: "Nãi nãi! Tuyên nhi đã quay về rồi đây!"
Diêm Bà Bà nâng đỡ nàng dậy kiểm tra một phen xong, thì hai người liền ôm nhau mà khóc, vừa khóc vừa hỏi thăm nhau những ngày tháng qua đã sống như thế nào, căn bản là coi thường ba người Dược Thiên Sầu từ xa chạy đến!
Một lúc lâu sau, hai bà cháu mới ngừng khóc, Diêm Bà Bà vừa trông thấy Dược Thiên Sầu, thì đã buông Thái Thúc Tuyên ra, bước đến trước mặt hắn khom lưng khấu tạ nói: "Dược Thiên Sầu! Lão bà bà này xin cảm tạ ngươi!"
Đây là vì cảm tạ hắn, đã đưa Thái Thúc Tuyên lưu lạc nhiều năm qua ở bên ngoài, quay trở về nhà an toàn.
"Xin đừng!" Dược Thiên Sầu vội vàng nâng đỡ Diêm Bà Bà.
Diêm Bà Bà cũng không khách khí, kéo tay hắn lôi mấy người vào trong nhà, nói: "Vào trong nhà ngồi đi, vào trong nhà ngồi đi!"
"Diêm Bà Bà đừng khách sáo." Dược Thiên Sầu vừa khuyên can lão bà, vừa nghiêm mặt nói: "Ta còn có chuyện phải đi làm. Hôm nay sẽ không quấy rầy, để lần sau sẽ tiếp tục đến thăm bà bà!"
Đột nhiên, tựa như vừa nhớ đến chuyện gì đó, Dược Thiên Sầu liền cung kính dò hỏi: "Phải rồi! Gần đây bà bà có nghe qua tin tức nào về sư phụ của ta hay không?"
Hồng Thái Long vểnh tai lên nghe ngóng, biểu tình thì ngạc nhiên quay sang nhìn Dược Thiên Sầu, trong lòng đang cân nhắc xem, chẳng lẽ sư phụ của tiểu tử này, là nhân vật ở bên trong Nghĩa Trang Thần Mộ ư?
"Sư phụ của ngươi?" Diêm Bà Bà cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã tỉnh ngộ nói: "Ngươi là muốn hỏi đến kẻ điên mặc thanh bào kia sao?"
"Ách." Dược Thiên Sầu vẻ mặt co quắp, bởi vì kẻ điên mặc thanh bào kia chẳng phải ai khác, mà chính là Tất Trường Xuân ah!
Lúc này liền ho khan vài tiếng, vội vàng nói: "Nghe ý tứ của bà bà, phải chăng là cũng biết tin tức về sư phụ của ta?"
Tuy cảm thấy mình dùng từ ngữ không thỏa đáng, nhưng Diêm Bà Bà vẫn nhăn mày, biểu tình ngưng trọng gật đầu nói: "Có biết chút tin tức, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng cho người khác ở trong này biết, hắn là sư phụ của ngươi! Nếu không, chỉ sợ ngươi sẽ gặp phiền toái không nhỏ."
Nghe vậy, Dược Thiên Sầu tái mặt, xem chừng lão nhân gia lại đi làm những chuyện tình, khiến cho người khác oán trách rồi. Vì thế khẽ nhỏ giọng hỏi: "Bà bà có thể nói rõ một chút, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Haiizz!" Diêm Bà Bà thở dài, lắc đầu thổn thức nói: "Sư phụ ngươi giết chết Mạnh lão đầu, chuyện này còn chưa đáng kể. Hắn còn liên tục khiêu chiến những người thủ mộ khác, kết quả đã chọc giận không ít người. Vì thế ước chừng hơn trăm người liên thủ vây công, đánh cho hắn trọng thương. Nào ngờ, sau khi trốn vào bên trong Chư Thiên Kết Giới dưỡng thương lành lặn xong, hắn lại chạy ra một hơi giết chết gần sáu bảy mươi tu sĩ Thần Cấp, cùng vài chục người bị hắn đánh cho trọng thương, may mắn nhặt được cái mạng vì xoay người bỏ chạy. Chuyện này cuối cùng đã kinh động đến một gã thủ mộ, tu vi Đại Thần sơ kỳ, hắn và sư phụ của ngươi ác chiến một ngày một đêm, cuối cùng hai người bất phân thắng bại, đều bị đối phương đánh cho trọng thương thì mới dừng tay. Sư phụ ngươi chạy vào Chư Thiên Kết Giới dưỡng thương khá lâu rồi, lâu nay không thấy ra ngoài nháo sự, tuy rằng mọi người biết hắn trốn vào trong đó, nhưng lại không có biện pháp truy đuổi à!"
Nghe đến đây, phản ứng của mỗi người đều khác nhau, Thái Thúc Tuyên trong mắt lóe ra quang mang khiếp sợ, không hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì. Thận Vưu thì dường như đã nghe qua chuyện này rồi, nên chỉ lẳng lặng mà đứng. Còn Hồng Thái Long thì dùng ánh mắt quái dị đánh giá Dược Thiên Sầu, hắn nằm mơ cũng không nghĩ qua, Dược Thiên Sầu còn có người sư phụ ngưu bức đến mức độ này.
Diêm Bà Bà ngừng một chút, rồi cười khổ nói: "Ta nghĩ mãi mà không hiểu, sư phụ của ngươi rốt cuộc là đang muốn làm cái gì! Người trong nơi này đều không màng thế sự, vì sao hắn phải quấy nhiễu bình an, đánh đánh giết giết khắp nơi đây cơ chứ!"
"Chuyện này.., ha ha!" Dược Thiên Sầu phi thường xấu hổ, cuối cùng đành phải cắn răng giải thích: "Lão nhân gia ông ta đầu óc hơi có chút vấn đề, các vị xin đừng chấp nhặt cùng với ông ta."
Nghe Dược Thiên Sầu nói như thế, Diêm Bà Bà nhất thời tức giận mắng: "Ai muốn chấp với hắn đây! Chúng ta thực là không chấp nhặt gì cùng hắn, chỉ ước tránh hắn càng xa càng tốt. Nhưng hắn vẫn tự tìm đến cửa, mọi người lại không thể rời khỏi Nghĩa Trang Thần Mộ, vậy ngươi bảo chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, lúc này Thái Thúc Tuyên liền bước ra hòa giải: "Nãi nãi! Ta muốn đến phúng viếng mộ của phụ thân và Nguyệt Thần gia gia ah!"
Diêm Bà Bà thoáng liếc mắt nhìn nàng, rất nhanh đã hiểu thấu tâm tư của nàng, nên cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này nữa, khẽ lắc đầu cùng Thái Thúc Tuyên bước đi ra ngoài.
"Khụ khụ! Đã là bậc trưởng bối, ta cũng nên đi bái tế thôi." Dược Thiên Sầu có vẻ áy náy bám theo.
Hồng Thái Long cùng Thận Vưu đưa mắt nhìn nhau, cũng đi ra khỏi nhà.... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước lăng mộ của Thái Thúc Chính và Nguyệt Thần, Thái Thúc Tuyên mười phần thành khẩn quỳ gối dập đầu, trong miệng còn lẩm bẩm nói mấy câu gì đó. Dược Thiên Sầu đứng một bên, khom lưng khấu đầu ba cái, Thận Vưu và Hồng Thái Long cũng ý nhị làm theo. Bất quá Hồng Thái Long không biết Thái Thúc Chính là ai, chỉ khi ngẩng đầu lên nhìn sang phía bia mộ Nguyệt Thần, thì mới khẽ lẩm bẩm trong miệng: "Hóa ra Nguyệt Thần cũng được mai táng ở bên trong này."
Diêm Bà Bà trông thấy Hồng Thái Long bất kính, tự nhiên là nhìn không quen mắt, tuy phát hiện ra mình không nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng vẫn nhịn không được mà trào phúng nói: "Hay là ngươi nhận thức chủ nhân của ta?"
"n?" Hồng Thái Long ngẩn người, sau khi kịp thời phản ứng thì không cho là đúng nói: "Nguyệt Thần thôi mà, ta ở Thần giới đã nghe nói qua rồi."
"Ngươi cũng ở Thần giới sao!" Diêm Bà Bà giật mình, liếc mắt nhìn mấy người, có chút khó hiểu nói: "Ngươi ở trên Thần giới, vì sao trước kia ta chưa từng gặp qua ngươi lần nào?"
Lúc này, Diêm Bà Bà tưởng lầm rằng Hồng Thái Long cũng là người thủ mộ sinh sống ở bên trong Nghĩa Trang Thần Mộ.
"Chưa gặp qua cũng không kì quái." Hồng Thái Long thản nhiên giải thích: "Hồng Thái Long ta vốn là hạng người vô danh trong Long tộc, chưa từng thể hiện tài năng qua ở trên Thần giới, chúng ta không biết nhau cũng là thực bình thường."
"Ngươi là Long tộc?" Diêm Bà Bà kinh ngạc đánh giá hắn, dường như có vẻ không tin, đang muốn chất vấn, thì đã thấy Hồng Thái Long tiêu sái bước đến gần nấm mồ cao lớn, vươn tay ra vuốt ve lớp tinh thể đỏ sẫm ngưng kết ở bên ngoài nấm mồ, cảm thán nói: "Nghe nói những người mai táng ở trong Huyết Ngọc Hồng Tinh, chỉ cần thi thể còn toàn vẹn, thì sau khi chết đi vẫn có thể giữ được một thân tu vi không hề tiêu tán và thể xác không bị thối rữa. Đồng thời Huyết Ngọc Hồng Tinh còn có công năng hấp thu linh hồn nhập thể, đợi thời gian chín muồi thì người chết sẽ được trùng sinh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trên Thần giới, đều lục đục tranh chấp nhau để được mai táng ở bên trong Nghĩa Trang Thần Mộ. Bất quá chỉ không biết chuyện này là thực hay giả mà thôi?"
Bởi vì hành động vô lễ của Hồng Thái Long, mà Diêm Bà Bà thần tình đã ẩn chứa một tia tức giận. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn thoáng qua, vội vàng bước đến kéo Hồng Thái Long về, không để cho hắn tùy ý sờ loạn. Sau đó ba người cùng nhau hướng Diêm Bà Bà cáo từ, Diêm Bà Bà buồn bực không vui gật đầu, cũng chẳng thèm nói lời khách sáo tạm biệt linh tinh, mặc cho ba người vội vàng ly khai.
Nhìn thấy Thận Vưu tuân thủ ước hẹn mà đến, Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại có chút kì quái, không hiểu vì sao hai người này lại đi cùng nhau: "Sao hai người lại ở đây cùng nhau?"
Thận Vưu ngượng ngùng nói: "Ước hẹn một năm trước ta đến sớm hơn vài ngày. Nào ngờ gặp phải Tuyên cô nương đang chờ ngươi ở đây!"
Thái Thúc Tuyên ở đây chờ mình sao?
Chẳng lẽ, thuật bói toán của nàng lợi hại như vậy ư?
Hay là trùng hợp?
Trên mặt Dược Thiên Sầu vừa dâng lên vẻ hoài nghi, thì ở sau tấm màng che mặt, Thái Thúc Tuyên sâu kín thở dài: "Quả nhiên ngươi đã tới đây. Nói vậy thì cuối cùng Bạch Khải vẫn không tránh thoát được kiếp số rồi."
Nghe những lời nói này, ngay cả Hồng Thái Long cũng khó hiểu, chính hắn và Dược Thiên Sầu một đường thuấn di tới đây. Vậy thì làm sao đối phương biết chuyện tình Bạch Khải đã gặp tai ương được nhỉ?
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng không dám khinh thường thêm nữa. Đối với thuật bói toán của nữ nhân này càng có thêm một tầng nhận thức . Bất quá bởi vì đáp ứng không tiết lộ tin tức Bạch Khải đã chết cho ngoại giới, nên ngoài mặt vẫn giả vờ bày ra thần sắc mê mang: "Cái gì? Bạch Khải không tránh thoát được kiếp số ư? Bạch Khải làm sao thế?"
Nghe vậy, Hồng Thái Long khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua Dược Thiên Sầu.
Thái Thúc Tuyên ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, khẽ lắc đầu nói: "Ta và Bạch Khải từng có giao tình, không đành lòng thấy hắn rơi vào kiếp số. Vốn muốn để hắn nương nhờ vào ngươi mà cải mệnh nghịch thiên, tưởng hắn đã hiểu. Nào ngờ mệnh trời khó tránh!"
Dược Thiên Sầu hai mắt lóe ra tinh quang, ngập ngừng muốn nói gì đó. Cuối cùng vẫn nhịn không được, mờ mịt dò hỏi: "Có ý tứ gì? Sao ta nghe mà không hiểu vậy!"
Thái Thúc Tuyên chứng kiến hắn vẫn cố tình giả ngu, cũng không muốn dây dưa thêm trên phương diện này nữa, mà lẳng lặng xoay người nói: "Ta ở nơi này chờ ngươi đã lâu. Nếu ngươi muốn xâm nhập vào trong Chư Thiên Kết Giới, vậy thì chúng ta hãy mau chóng đi thôi."
"Cái gì? Xâm nhập vào trong Chư Thiên Kết Giới, nơi là lăng tẩm của chư thần ư?" Nghe Thái Thúc Tuyên nói như vậy, Hồng Thái Long không khỏi thất thanh kinh hô, đảo mắt ngắm nhìn bốn phương tám hướng. Nhưng Dược Thiên Sầu lại không nhiều lời vô nghĩa, mà ánh mắt bao hàm thâm ý liếc nhìn Thận Vưu.
Thận Vưu chột dạ xoay người, lao xuống giữa dòng Minh Hà, hóa hành một con trai khổng lồ, ngoan ngoãn mở vỏ trai ra mời ba người tiến vào.
Thái Thúc Tuyên loáng vào trước, Dược Thiên Sầu bám theo phía sau, còn Hồng Thái Long thì vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ, ngơ ngác nhìn chung quanh hồi lâu sau, rồi mới đi theo vào. Lúc này, vỏ trai khổng lồ đã khép lại, nhanh chóng di chuyển ngược theo dòng Minh Hà mà lên.
Khi bước ra ngoài vỏ trai khổng lồ, thì mấy người đã đứng ở trên vách núi bên trong khu vực thần mộ. Hồng Thái Long trừng mắt níu lưỡi nhìn chằm chằm vào ánh trăng khổng lồ treo ở trên không trung. Còn Thái Thúc Tuyên quay về chốn cũ, nên tựa hồ cũng kích động, không chào hỏi mọi người, đã trực tiếp bay về phương hướng nhà mình.
Dược Thiên Sầu xuất ra một chiếc phi hành thoi, phân phó Hồng Thái Long điều khiển, mang theo Thận Vưu nháy mắt vượt qua Thái Thúc Tuyên, đưa nàng lên trên phi hành thoi xong, thì đã nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
Lúc giá lâm căn tiểu viện nằm trên đỉnh núi hình quái thú, thì Thái Thúc Tuyên khẩn trương chuyển thân đáp xuống. Diêm Bà Bà nghe thấy động tĩnh, vừa bước ra ngoài nhà thì trông thấy nàng, nhất thời run giọng kinh hô: "Tuyên.., nha.., đầu!"
Thái Thúc Tuyên cũng bước nhanh đến, đương trường quỳ xuống, ôm lấy chân Diêm Bà Bà khóc lóc nói: "Nãi nãi! Tuyên nhi đã quay về rồi đây!"
Diêm Bà Bà nâng đỡ nàng dậy kiểm tra một phen xong, thì hai người liền ôm nhau mà khóc, vừa khóc vừa hỏi thăm nhau những ngày tháng qua đã sống như thế nào, căn bản là coi thường ba người Dược Thiên Sầu từ xa chạy đến!
Một lúc lâu sau, hai bà cháu mới ngừng khóc, Diêm Bà Bà vừa trông thấy Dược Thiên Sầu, thì đã buông Thái Thúc Tuyên ra, bước đến trước mặt hắn khom lưng khấu tạ nói: "Dược Thiên Sầu! Lão bà bà này xin cảm tạ ngươi!"
Đây là vì cảm tạ hắn, đã đưa Thái Thúc Tuyên lưu lạc nhiều năm qua ở bên ngoài, quay trở về nhà an toàn.
"Xin đừng!" Dược Thiên Sầu vội vàng nâng đỡ Diêm Bà Bà.
Diêm Bà Bà cũng không khách khí, kéo tay hắn lôi mấy người vào trong nhà, nói: "Vào trong nhà ngồi đi, vào trong nhà ngồi đi!"
"Diêm Bà Bà đừng khách sáo." Dược Thiên Sầu vừa khuyên can lão bà, vừa nghiêm mặt nói: "Ta còn có chuyện phải đi làm. Hôm nay sẽ không quấy rầy, để lần sau sẽ tiếp tục đến thăm bà bà!"
Đột nhiên, tựa như vừa nhớ đến chuyện gì đó, Dược Thiên Sầu liền cung kính dò hỏi: "Phải rồi! Gần đây bà bà có nghe qua tin tức nào về sư phụ của ta hay không?"
Hồng Thái Long vểnh tai lên nghe ngóng, biểu tình thì ngạc nhiên quay sang nhìn Dược Thiên Sầu, trong lòng đang cân nhắc xem, chẳng lẽ sư phụ của tiểu tử này, là nhân vật ở bên trong Nghĩa Trang Thần Mộ ư?
"Sư phụ của ngươi?" Diêm Bà Bà cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã tỉnh ngộ nói: "Ngươi là muốn hỏi đến kẻ điên mặc thanh bào kia sao?"
"Ách." Dược Thiên Sầu vẻ mặt co quắp, bởi vì kẻ điên mặc thanh bào kia chẳng phải ai khác, mà chính là Tất Trường Xuân ah!
Lúc này liền ho khan vài tiếng, vội vàng nói: "Nghe ý tứ của bà bà, phải chăng là cũng biết tin tức về sư phụ của ta?"
Tuy cảm thấy mình dùng từ ngữ không thỏa đáng, nhưng Diêm Bà Bà vẫn nhăn mày, biểu tình ngưng trọng gật đầu nói: "Có biết chút tin tức, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng cho người khác ở trong này biết, hắn là sư phụ của ngươi! Nếu không, chỉ sợ ngươi sẽ gặp phiền toái không nhỏ."
Nghe vậy, Dược Thiên Sầu tái mặt, xem chừng lão nhân gia lại đi làm những chuyện tình, khiến cho người khác oán trách rồi. Vì thế khẽ nhỏ giọng hỏi: "Bà bà có thể nói rõ một chút, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Haiizz!" Diêm Bà Bà thở dài, lắc đầu thổn thức nói: "Sư phụ ngươi giết chết Mạnh lão đầu, chuyện này còn chưa đáng kể. Hắn còn liên tục khiêu chiến những người thủ mộ khác, kết quả đã chọc giận không ít người. Vì thế ước chừng hơn trăm người liên thủ vây công, đánh cho hắn trọng thương. Nào ngờ, sau khi trốn vào bên trong Chư Thiên Kết Giới dưỡng thương lành lặn xong, hắn lại chạy ra một hơi giết chết gần sáu bảy mươi tu sĩ Thần Cấp, cùng vài chục người bị hắn đánh cho trọng thương, may mắn nhặt được cái mạng vì xoay người bỏ chạy. Chuyện này cuối cùng đã kinh động đến một gã thủ mộ, tu vi Đại Thần sơ kỳ, hắn và sư phụ của ngươi ác chiến một ngày một đêm, cuối cùng hai người bất phân thắng bại, đều bị đối phương đánh cho trọng thương thì mới dừng tay. Sư phụ ngươi chạy vào Chư Thiên Kết Giới dưỡng thương khá lâu rồi, lâu nay không thấy ra ngoài nháo sự, tuy rằng mọi người biết hắn trốn vào trong đó, nhưng lại không có biện pháp truy đuổi à!"
Nghe đến đây, phản ứng của mỗi người đều khác nhau, Thái Thúc Tuyên trong mắt lóe ra quang mang khiếp sợ, không hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì. Thận Vưu thì dường như đã nghe qua chuyện này rồi, nên chỉ lẳng lặng mà đứng. Còn Hồng Thái Long thì dùng ánh mắt quái dị đánh giá Dược Thiên Sầu, hắn nằm mơ cũng không nghĩ qua, Dược Thiên Sầu còn có người sư phụ ngưu bức đến mức độ này.
Diêm Bà Bà ngừng một chút, rồi cười khổ nói: "Ta nghĩ mãi mà không hiểu, sư phụ của ngươi rốt cuộc là đang muốn làm cái gì! Người trong nơi này đều không màng thế sự, vì sao hắn phải quấy nhiễu bình an, đánh đánh giết giết khắp nơi đây cơ chứ!"
"Chuyện này.., ha ha!" Dược Thiên Sầu phi thường xấu hổ, cuối cùng đành phải cắn răng giải thích: "Lão nhân gia ông ta đầu óc hơi có chút vấn đề, các vị xin đừng chấp nhặt cùng với ông ta."
Nghe Dược Thiên Sầu nói như thế, Diêm Bà Bà nhất thời tức giận mắng: "Ai muốn chấp với hắn đây! Chúng ta thực là không chấp nhặt gì cùng hắn, chỉ ước tránh hắn càng xa càng tốt. Nhưng hắn vẫn tự tìm đến cửa, mọi người lại không thể rời khỏi Nghĩa Trang Thần Mộ, vậy ngươi bảo chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, lúc này Thái Thúc Tuyên liền bước ra hòa giải: "Nãi nãi! Ta muốn đến phúng viếng mộ của phụ thân và Nguyệt Thần gia gia ah!"
Diêm Bà Bà thoáng liếc mắt nhìn nàng, rất nhanh đã hiểu thấu tâm tư của nàng, nên cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này nữa, khẽ lắc đầu cùng Thái Thúc Tuyên bước đi ra ngoài.
"Khụ khụ! Đã là bậc trưởng bối, ta cũng nên đi bái tế thôi." Dược Thiên Sầu có vẻ áy náy bám theo.
Hồng Thái Long cùng Thận Vưu đưa mắt nhìn nhau, cũng đi ra khỏi nhà.... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước lăng mộ của Thái Thúc Chính và Nguyệt Thần, Thái Thúc Tuyên mười phần thành khẩn quỳ gối dập đầu, trong miệng còn lẩm bẩm nói mấy câu gì đó. Dược Thiên Sầu đứng một bên, khom lưng khấu đầu ba cái, Thận Vưu và Hồng Thái Long cũng ý nhị làm theo. Bất quá Hồng Thái Long không biết Thái Thúc Chính là ai, chỉ khi ngẩng đầu lên nhìn sang phía bia mộ Nguyệt Thần, thì mới khẽ lẩm bẩm trong miệng: "Hóa ra Nguyệt Thần cũng được mai táng ở bên trong này."
Diêm Bà Bà trông thấy Hồng Thái Long bất kính, tự nhiên là nhìn không quen mắt, tuy phát hiện ra mình không nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng vẫn nhịn không được mà trào phúng nói: "Hay là ngươi nhận thức chủ nhân của ta?"
"n?" Hồng Thái Long ngẩn người, sau khi kịp thời phản ứng thì không cho là đúng nói: "Nguyệt Thần thôi mà, ta ở Thần giới đã nghe nói qua rồi."
"Ngươi cũng ở Thần giới sao!" Diêm Bà Bà giật mình, liếc mắt nhìn mấy người, có chút khó hiểu nói: "Ngươi ở trên Thần giới, vì sao trước kia ta chưa từng gặp qua ngươi lần nào?"
Lúc này, Diêm Bà Bà tưởng lầm rằng Hồng Thái Long cũng là người thủ mộ sinh sống ở bên trong Nghĩa Trang Thần Mộ.
"Chưa gặp qua cũng không kì quái." Hồng Thái Long thản nhiên giải thích: "Hồng Thái Long ta vốn là hạng người vô danh trong Long tộc, chưa từng thể hiện tài năng qua ở trên Thần giới, chúng ta không biết nhau cũng là thực bình thường."
"Ngươi là Long tộc?" Diêm Bà Bà kinh ngạc đánh giá hắn, dường như có vẻ không tin, đang muốn chất vấn, thì đã thấy Hồng Thái Long tiêu sái bước đến gần nấm mồ cao lớn, vươn tay ra vuốt ve lớp tinh thể đỏ sẫm ngưng kết ở bên ngoài nấm mồ, cảm thán nói: "Nghe nói những người mai táng ở trong Huyết Ngọc Hồng Tinh, chỉ cần thi thể còn toàn vẹn, thì sau khi chết đi vẫn có thể giữ được một thân tu vi không hề tiêu tán và thể xác không bị thối rữa. Đồng thời Huyết Ngọc Hồng Tinh còn có công năng hấp thu linh hồn nhập thể, đợi thời gian chín muồi thì người chết sẽ được trùng sinh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trên Thần giới, đều lục đục tranh chấp nhau để được mai táng ở bên trong Nghĩa Trang Thần Mộ. Bất quá chỉ không biết chuyện này là thực hay giả mà thôi?"
Bởi vì hành động vô lễ của Hồng Thái Long, mà Diêm Bà Bà thần tình đã ẩn chứa một tia tức giận. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn thoáng qua, vội vàng bước đến kéo Hồng Thái Long về, không để cho hắn tùy ý sờ loạn. Sau đó ba người cùng nhau hướng Diêm Bà Bà cáo từ, Diêm Bà Bà buồn bực không vui gật đầu, cũng chẳng thèm nói lời khách sáo tạm biệt linh tinh, mặc cho ba người vội vàng ly khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook