Tình Thâm Duyên Cạn, Ngã Phật Từ Bi
-
Chương 9
“Hoa Hoa!” Hắc Tang vội vàng, muốn tiến lên lại bị thần uy gạt ra bên ngoài, nửa điểm cũng không thể tiếp cận.
Phật tổ nhẹ nhàng giơ tay lên, kim mang nhu hòa rắc qua, áp lực trên người Bạch Hoa Hoa nhất thời tiêu tán. Thiên giáng ôm quyền cáo tội, lui trở về.
Bạch Hoa Hoa vui mừng ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt hờ hững dưới bầu trời, luân phiên hiện lên chúng sinh bách thái, nhìn nàng lại giống như nhìn xuyên qua nàng, nhìn về phía phương xa không biết tên, giống như bức tượng đá ngày tận thế trong miếu kia.
Nàng nghe thấy giọng nói bình thản mang theo vẻ bi thương cất lên: “Trần thế vạn vật cuối cùng như mây khói đi qua, mắt thấy nghe thấy cũng sẽ biến thành hư ảo, nghĩ đến đều là si vọng. Trí Phương đã chết, thí chủ chớ chấp mê bất ngộ”
Khuôn mặt tươi cười của Bạch Hoa Hoa cứng đờ, trong mắt có sự khó hiểu và bối rối sâu sắc.
Chấp mê bất ngộ? Sao chàng lại nói vậy?
Hắn rõ ràng còn sống sống ở trước mặt nàng, sao có thể là hư ảo chứ? Nàng ấy thích hắn, muốn ở bên hắn, sao có thể nói là chấp mê bất ngộ?
Cùng lắm là có thêm một thân phận, nhiều hơn một chút trong trí nhớ mà thôi. Cách đây không lâu, hắn vẫn đang nói chuyện với nàng, cùng nàng nói chuyện. Tại sao, trong chớp mắt, mọi thứ đã thay đổi?
“Trí Phương, ngài không cần Hoa Hoa sao?” Bạch Hoa Hoa bĩu môi, vạn phần ấm ức hỏi vị Phật Tổ cao cao tại thượng kia.
Phật Tổ nhìn nàng thật sâu, tràn đầy thâm ý nhưng lại giống như không có thâm ý, hai tay chắp lại: “Thiện tai.”
Chúng thần Phật nghe vậy, cũng đều chắp hai tay lại, đồng thanh đáp: “Ngã phật từ bi!”
Đây, là câu trả lời sao? Bạch Hoa Hoa sửng sốt. Còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Phật Tổ trước mặt đã biến mất không thấy. Một lát sau, chư Phật đầy trời cũng hóa thành kim quang bay về phía Tây Thiên, không chừa một người.
Không ai quan tâm con chuột nhỏ này là nàng sẽ như thế nào, đối với những người cao cao tại thượng mà nói, một con chuột tinh nhỏ, giống như bụi bặm dưới chân, căn bản không đáng nhắc tới. Phật Tổ chịu nói chuyện với nàng, chính là phúc khí nàng tu luyện mấy đời; có thể tha thứ cho tội đại bất kính của nàng, chính là từ bi hỉ xả của Phật Tổ!
Thật buồn cười! Cách đây không lâu, hắn còn đổ dầu từ bình dầu cho nàng ăn, còn mang cho nàng điểm tâm trần gian, còn dẫn nàng đi hái quả dại trên núi, hắn còn cứu cô trọng thương mà chết, hắn còn đáp ứng… Nếu có kiếp sau sẽ cưới nàng làm thê tử.
Bạch Hoa Hoa bối rối nhìn hồng y trên người mình, muốn cười, cuối cùng lại chỉ nhếch khóe môi đến khó coi.
Vào ngày như hôm nay, nàng đã trải qua những điều buồn nhất, cũng vui mừng nhất, bối rối nhất và cũng bất lực nhất trong cuộc sống của mình.
Vô dụng nhìn bầu trời trống rỗng, Bạch Hoa Hoa không biết nên đi đâu nữa.
Miếu nhỏ trên núi Bích Du đã bị uy chấn của Thần tướng biến thành phế tích, tiểu hòa thượng Trí Phương thì biến thành đại lão hòa thượng rời đi, chỉ còn nàng, còn là con chuột nhỏ ngốc nghếch nữa chứ….
Cũng không đúng, nàng cũng không phải nguyên vẹn là nàng. Trái tim nàng đã mất đi, trộm đi theo người kia chạy đến Lôi m Tự Tây Thiên, lạc đường, thế nào cũng không về được.
Thật buồn cười, người kia là Phật Tổ, đã không cần nàng nữa, nàng còn tâm tâm niệm niệm mà nhớ thật kỹ, cũng không chịu buông tha đau khổ cầu xin.
“Quên hắn đi.” Hắc Tang khuyên nàng.
Bạch Hoa Hoa không nói gì. Làm sao nàng có thể quên được hắn chứ? Giữa bọn họ đã trải qua nhiều điều như vậy, sớm sớm chiều chiều ở bên nhau, làm sao nói quên thì quên?
Khi ngôi sao điểm đầy trời, Hoa Hoa ngủ thiếp đi. Nàng cảm thấy mình giống như vừa có một giấc mộng, trong mộng có tiểu hòa thượng tên là “Trí Phương”, một khắc trước còn cười ấm áp với nàng, sau một khắc đã biến thành Phật Tổ cao cao tại thượng.
Lúc tỉnh lại, Bạch Hoa Hoa nói cho Hắc Tang vẫn luôn canh chừng bên cạnh nàng, nàng muốn đi Tây Thiên tìm người kia.
Giữa hai người bọn họ, có thể ở cùng một chỗ hay không, là chuyện của hai người bọn họ, cũng không phải người khác muốn nói là nói.
Không cầu một chút, không thử một lần, sao có thể can tâm đây?
Phật tổ nhẹ nhàng giơ tay lên, kim mang nhu hòa rắc qua, áp lực trên người Bạch Hoa Hoa nhất thời tiêu tán. Thiên giáng ôm quyền cáo tội, lui trở về.
Bạch Hoa Hoa vui mừng ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt hờ hững dưới bầu trời, luân phiên hiện lên chúng sinh bách thái, nhìn nàng lại giống như nhìn xuyên qua nàng, nhìn về phía phương xa không biết tên, giống như bức tượng đá ngày tận thế trong miếu kia.
Nàng nghe thấy giọng nói bình thản mang theo vẻ bi thương cất lên: “Trần thế vạn vật cuối cùng như mây khói đi qua, mắt thấy nghe thấy cũng sẽ biến thành hư ảo, nghĩ đến đều là si vọng. Trí Phương đã chết, thí chủ chớ chấp mê bất ngộ”
Khuôn mặt tươi cười của Bạch Hoa Hoa cứng đờ, trong mắt có sự khó hiểu và bối rối sâu sắc.
Chấp mê bất ngộ? Sao chàng lại nói vậy?
Hắn rõ ràng còn sống sống ở trước mặt nàng, sao có thể là hư ảo chứ? Nàng ấy thích hắn, muốn ở bên hắn, sao có thể nói là chấp mê bất ngộ?
Cùng lắm là có thêm một thân phận, nhiều hơn một chút trong trí nhớ mà thôi. Cách đây không lâu, hắn vẫn đang nói chuyện với nàng, cùng nàng nói chuyện. Tại sao, trong chớp mắt, mọi thứ đã thay đổi?
“Trí Phương, ngài không cần Hoa Hoa sao?” Bạch Hoa Hoa bĩu môi, vạn phần ấm ức hỏi vị Phật Tổ cao cao tại thượng kia.
Phật Tổ nhìn nàng thật sâu, tràn đầy thâm ý nhưng lại giống như không có thâm ý, hai tay chắp lại: “Thiện tai.”
Chúng thần Phật nghe vậy, cũng đều chắp hai tay lại, đồng thanh đáp: “Ngã phật từ bi!”
Đây, là câu trả lời sao? Bạch Hoa Hoa sửng sốt. Còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Phật Tổ trước mặt đã biến mất không thấy. Một lát sau, chư Phật đầy trời cũng hóa thành kim quang bay về phía Tây Thiên, không chừa một người.
Không ai quan tâm con chuột nhỏ này là nàng sẽ như thế nào, đối với những người cao cao tại thượng mà nói, một con chuột tinh nhỏ, giống như bụi bặm dưới chân, căn bản không đáng nhắc tới. Phật Tổ chịu nói chuyện với nàng, chính là phúc khí nàng tu luyện mấy đời; có thể tha thứ cho tội đại bất kính của nàng, chính là từ bi hỉ xả của Phật Tổ!
Thật buồn cười! Cách đây không lâu, hắn còn đổ dầu từ bình dầu cho nàng ăn, còn mang cho nàng điểm tâm trần gian, còn dẫn nàng đi hái quả dại trên núi, hắn còn cứu cô trọng thương mà chết, hắn còn đáp ứng… Nếu có kiếp sau sẽ cưới nàng làm thê tử.
Bạch Hoa Hoa bối rối nhìn hồng y trên người mình, muốn cười, cuối cùng lại chỉ nhếch khóe môi đến khó coi.
Vào ngày như hôm nay, nàng đã trải qua những điều buồn nhất, cũng vui mừng nhất, bối rối nhất và cũng bất lực nhất trong cuộc sống của mình.
Vô dụng nhìn bầu trời trống rỗng, Bạch Hoa Hoa không biết nên đi đâu nữa.
Miếu nhỏ trên núi Bích Du đã bị uy chấn của Thần tướng biến thành phế tích, tiểu hòa thượng Trí Phương thì biến thành đại lão hòa thượng rời đi, chỉ còn nàng, còn là con chuột nhỏ ngốc nghếch nữa chứ….
Cũng không đúng, nàng cũng không phải nguyên vẹn là nàng. Trái tim nàng đã mất đi, trộm đi theo người kia chạy đến Lôi m Tự Tây Thiên, lạc đường, thế nào cũng không về được.
Thật buồn cười, người kia là Phật Tổ, đã không cần nàng nữa, nàng còn tâm tâm niệm niệm mà nhớ thật kỹ, cũng không chịu buông tha đau khổ cầu xin.
“Quên hắn đi.” Hắc Tang khuyên nàng.
Bạch Hoa Hoa không nói gì. Làm sao nàng có thể quên được hắn chứ? Giữa bọn họ đã trải qua nhiều điều như vậy, sớm sớm chiều chiều ở bên nhau, làm sao nói quên thì quên?
Khi ngôi sao điểm đầy trời, Hoa Hoa ngủ thiếp đi. Nàng cảm thấy mình giống như vừa có một giấc mộng, trong mộng có tiểu hòa thượng tên là “Trí Phương”, một khắc trước còn cười ấm áp với nàng, sau một khắc đã biến thành Phật Tổ cao cao tại thượng.
Lúc tỉnh lại, Bạch Hoa Hoa nói cho Hắc Tang vẫn luôn canh chừng bên cạnh nàng, nàng muốn đi Tây Thiên tìm người kia.
Giữa hai người bọn họ, có thể ở cùng một chỗ hay không, là chuyện của hai người bọn họ, cũng không phải người khác muốn nói là nói.
Không cầu một chút, không thử một lần, sao có thể can tâm đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook