Tình Thâm Duyên Cạn, Ngã Phật Từ Bi
-
Chương 7
Các nữ yêu trên núi nói với Bạch Hoa Hoa rằng, đàn ông đều rất thích những người phụ nữ cần cù chăm chỉ. Cho nên yêu ai phải nấu cơm cho người đó ăn.
Bạch Hoa Hoa cũng cảm thấy những lời mà nhóm bạn tiểu yêu nói cũng có chút đạo lý. Vì thế, nàng cũng hào hứng phấn chấn chạy đến phòng bếp, chuẩn bị đánh một trận lớn. Trí Phương bị đánh thức bởi mùi khói, hắn ho sặc sụa.
Nhìn đám khói đen phiêu đãng trong phòng, trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng trong miếu bị bốc cháy.
Ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt đầy nhọ nhồi, bẩn thỉu cầm chén lon ton chạy đến trước giường hắn, giống như hiến bảo vật quý dâng đến: “Trí Phương, Trí Phương, mau xem ta nấu cơm trưa cho chàng! Chàng nếm thử xem nó có ngon không?”
Có lẽ vì mùi khói trong phòng quá dày, Trí Phương chỉ cảm thấy trước mắt một vùng đen kịt, thế nào cũng không thấy rõ vạn dặm rốt cuộc là món gì, đành phải nói: “Hoa Hoa, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi.”
“Được!” Bạch Hoa Hoa vẫn không có nghi ngờ gì. Đỡ Trí Phương đi đến trong sân, mắt như đầy ánh sao chờ mong nhìn hắn.
Trí Phương bất đắc dĩ, đành phải theo ý của nàng ăn một miếng, nhất thời cứng đờ. Mặt không chút thay đổi nuốt xuống mới hỏi: “Hoa Hoa, ngươi làm món gì vậy?”
“Cơm a!” Bạch Hoa Hoa tự hào trả lời, lập tức cẩn thận lại hỏi lại: “Thế nào? Nó có ngon không?”
“Ngon.” Trí Phương gật gật đầu, bưng bát lên không lộ vẻ gì khác thường.
Vừa hay Hắc Tang đưa thuốc tới, sau khi nhìn thấy cơm trong chén không khỏi kỳ lạ hỏi: “Hoa Hoa, nàng lấy gạo đen từ đâu ra vậy? Trên núi Bích Du làm gì có thứ này nhỉ?”
Nghe xong lời này, Trí Phương dừng lại, buông bát sờ sờ mũi, bất đắc dĩ cười cười.
Bạch Hoa Hoa lập tức xù lông: “Gạo đen gì mà đen!?! Đây là cơm ta nấu! Gạo trắng!!!!”
Hắc Tang hiếm khi im lặng, bên đối diện lại liếc mắt nhìn Hắc Tang bội phục một cái… Hắc Tang lại nhìn cơm rồi nhìn Bạch Hoa Hoa hỏi một câu hỏi cực kỳ thâm ẩn: “Nàng cảm thấy, màu cơm này với màu lông của nàng… Là giống nhau?”
Bạch Hoa Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nói hai lời biến trở về nguyên hình, nhìn móng vuốt bẩn thỉu của mình vì nấu cơm, gật đầu. “Hình như là có hơi giống nhau một chút.”
Hắc Tang cùng Trí Phương liếc nhau, cả hai đều im lặng không nói gì cả.
Nếu như thời gian có thể ở dừng lại mãi ở giờ khắc này thì tốt rồi, đáng tiếc, ông trời rất thích trêu ngươi người khác?
Đến cả Hắc Tang, ngày nào cũng không ngừng đem linh dược mang tới, nhưng tình trạng của Trí Phương vẫn chuyển biến xấu đi từng ngày. Sau dần, chỉ có thể nằm thoi thóp trên giường, đến cả cơm cũng không ăn nổi.
Bạch Hoa Hoa ngày đêm canh giữ bên giường một tấc cũng không rời, vừa thấy Trí Phương tỉnh lại đã cùng hắn nói chuyện, chờ Trí Phương ngủ đi lại im lặng một hồi lâu.
Hắc Tang khắp nơi tìm y vấn dược, nhưng mà bệnh tình Trí Phương ngày càng nặng ra, đến cuối cùng chỉ có thể vô công trở về…
Thời điểm Trí Phương rời đi chính là một buổi chiều hoàng hôn đầy ráng màu…
Bạch Hoa Hoa nằm sấp trước giường, đôi mắt long lanh có hơi sưng đỏ, lẩm bẩm: “Tiểu hòa thượng, chàng đã đáp ứng ta, kiếp sau không làm hòa thượng mà làm yêu tinh… Chàng không thể nói lời không giữ lấy lời.”
Kiếp sau? Chàng ấy còn kiếp sau không?
Trí Phương nhìn kim quang ngoài cửa sổ, loáng thoáng giống như dự cảm cái gì đó, đáy lòng chua xót.
“Tiểu hòa thượng Trí Phương…” Bạch Hoa Hoa cắn môi, trên khuôn mặt tái nhợt lại hiện ra một chút đỏ ửng: “Tiểu hòa thượng, thật ra Hoa Hoa thích chàng. Kiếp sau chàng cũng làm một tiểu yêu tinh, để ta gả cho chàng có được không?”
Trí Phương nhìn nàng, nơi khóe mắt hiện ra vẻ vui mừng, ngay sau đó đã hiện lên một vẻ bị thương thật sâu thay thế, cũng không còn nói gì.
Bạch Hoa Hoa kéo tay hắn tràn đầy hy vọng hỏi: “Trí Phương, có phải chàng cũng thích ta không?”
Vẻ bi thương trên mặt Trí Phương càng nặng, trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Bạch Hoa Hoa cho rằng hắn đang ngượng ngùng nhưng rồi hắn trả lời thật lòng: “Hoa Hoa, ngươi quên ta đi.”
Nắm bàn tay cứng đờ của hắn, Bạch Hoa Hoa không tin nổi nhìn hắn, có chút hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không.
Trí Phương yên lặng rút tay về, nhìn về phía Hắc Tang đang đứng ở cuối giường, cố hết sức nói: “Sau này, Hoa Hoa nhờ ơn ngươi, xin ngươi hãy bảo vệ nàng ấy thật tốt… Nàng ấy lơ mơ và đơn thuần, rất dễ bị bắt nạt.”
Sau đó Trí Phương nói cái gì đó, Bạch Hoa Hoa cũng không nghe thấy, trong đầu chỉ vang vọng câu nói của hắn làm cho nàng như đã quên mất.
Tại sao vậy? Hắn rõ ràng đã đáp ứng, tại sao lại đổi ý?
Khung cảnh dường như lắng đọng lại, cô tịch đến mức khiến người ta cảm thấy đến thở cũng khó khăn.
Bạch Hoa Hoa trơ mắt nhìn Trí Phương cố hết sức ho khan, nhìn máu tươi từ khóe miệng hắn chảy ra, nhìn miệng hắn mở ra rồi lại khép lại nói chuyện với nàng, sau đó nghe được giọng nói của hắn từ rất xa xa truyền đến…
Chàng ấy nói…
“Hoa Hoa, về sau ta không thể che chở cho ngươi nữa, một mình ngươi phải sống thật tốt.”
“Hoa Hoa, Hắc Tang là người tốt, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời hắn.”
“Hoa Hoa, thật ra ta cảm thấy gọi ngươi là Tố Tố vẫn dễ nghe hơn.”
“Hoa Hoa, ngươi hãy quên ta đi…”
Bạch Hoa Hoa cứng đờ như khúc gỗ lắc đầu: “Không…không, rõ ràng là chàng đã hứa với ta…người xuất gia không nói dối, chàng đã đồng ý chứng tỏ chàng có thể làm được…Chàng không thể nói rồi lại nuốt lời.”
Trí Phương dĩ nhiên không còn hơi tàn nói chuyện nữa, chậm rãi nhếch lên một nụ cười, rồi nhắm mắt lại.
Xin lỗi Hoa Hoa, nếu thật sự có kiếp sau, ta nguyện ý giữ lời hứa. Nhưng…
Bạch Hoa Hoa vươn ngón tay tới chọc chọc vào hắn, khàn cả giọng lẩm bẩm nói: “Chàng không cần giả chết… Nói rõ đi… Chàng đã hứa… Không thể nói mà không giữ lời…Này, chàng có nghe thấy không…”
Dòng lệ từ khóe mắt chảy xuống, Bạch Hoa Hoa cứ như không biết gì cả, cứ thế liên tục đẩy Trí Phương. “Chàng nói chuyện đi, tại sao chàng lại không nói chuyện…”
“Hoa Hoa.” Hắc Tang nắm bả vai nàng, kéo nàng ra khỏi người Trí Phương ôm vào trong ngực, nặng nề nói: “Ngài ấy đã chết rồi.”
“Ngươi nói bậy!” Bạch Hoa Hoa giãy dụa hét to: “Chàng ấy sẽ không chết! Chàng ấy vẫn đang nói chuyện với ta! Chàng ấy vẫn chưa nói thích ta…Sao có thể chết…”
Sao có thể như vậy chứ? Suy cho cùng, nàng cũng chỉ có mong muốn nhỏ nhoi là được ở cùng một nơi với hắn mà thôi, hoặc có thể cùng hắn ở Thanh Đăng Cổ Phật làm bạn cả đời. Vì sao ngay cả một mong muốn nhỏ nhoi ấy cũng không thể?
Hắn là một hòa thượng thiện lương như vậy, làm nhiều việc thiện như vậy, vì sao ông trời lại không chịu cho hắn một quả thiện?
Bạch Hoa Hoa kéo tay áo Trí Phương khóc đến khi khóc không thành tiếng.
Rất lâu sau, Bạch Hoa Hoa cố nén tiếng khóc, tránh khỏi vòng tay Hắc Tang, hạ quyết tâm trịnh trọng tuyên bố: “Ta muốn gả cho ngài ấy.”
Trước kia là do nàng nhát gan, do nàng nhu nhược, do nàng sợ trời trừng phạt cho nên mới chậm chạp không dám bước thêm một bước. Giờ đây, hắn đã chết, nàng một thân cô độc trên đời, còn sợ cái gì?
Lúc sống không thể cùng giường mà ngủ, sau khi chết có thể kết thành lương duyên chứ?
Tiểu hòa thượng Trí Phương, chàng không hứa với ta về kiếp sau, vậy ta sẽ trông coi kiếp này của chàng có được không?
Thời điểm đó, Bạch Hoa Hoa vẫn chưa hiểu hết, đối với một vài loại người, cái chết không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu.
Tiểu hòa thượng Trí Phương chỉ có một, chết chính là chết, cuối cùng đến cuối cùng, cũng không thể trở về được nữa…
Bạch Hoa Hoa cũng cảm thấy những lời mà nhóm bạn tiểu yêu nói cũng có chút đạo lý. Vì thế, nàng cũng hào hứng phấn chấn chạy đến phòng bếp, chuẩn bị đánh một trận lớn. Trí Phương bị đánh thức bởi mùi khói, hắn ho sặc sụa.
Nhìn đám khói đen phiêu đãng trong phòng, trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng trong miếu bị bốc cháy.
Ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt đầy nhọ nhồi, bẩn thỉu cầm chén lon ton chạy đến trước giường hắn, giống như hiến bảo vật quý dâng đến: “Trí Phương, Trí Phương, mau xem ta nấu cơm trưa cho chàng! Chàng nếm thử xem nó có ngon không?”
Có lẽ vì mùi khói trong phòng quá dày, Trí Phương chỉ cảm thấy trước mắt một vùng đen kịt, thế nào cũng không thấy rõ vạn dặm rốt cuộc là món gì, đành phải nói: “Hoa Hoa, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi.”
“Được!” Bạch Hoa Hoa vẫn không có nghi ngờ gì. Đỡ Trí Phương đi đến trong sân, mắt như đầy ánh sao chờ mong nhìn hắn.
Trí Phương bất đắc dĩ, đành phải theo ý của nàng ăn một miếng, nhất thời cứng đờ. Mặt không chút thay đổi nuốt xuống mới hỏi: “Hoa Hoa, ngươi làm món gì vậy?”
“Cơm a!” Bạch Hoa Hoa tự hào trả lời, lập tức cẩn thận lại hỏi lại: “Thế nào? Nó có ngon không?”
“Ngon.” Trí Phương gật gật đầu, bưng bát lên không lộ vẻ gì khác thường.
Vừa hay Hắc Tang đưa thuốc tới, sau khi nhìn thấy cơm trong chén không khỏi kỳ lạ hỏi: “Hoa Hoa, nàng lấy gạo đen từ đâu ra vậy? Trên núi Bích Du làm gì có thứ này nhỉ?”
Nghe xong lời này, Trí Phương dừng lại, buông bát sờ sờ mũi, bất đắc dĩ cười cười.
Bạch Hoa Hoa lập tức xù lông: “Gạo đen gì mà đen!?! Đây là cơm ta nấu! Gạo trắng!!!!”
Hắc Tang hiếm khi im lặng, bên đối diện lại liếc mắt nhìn Hắc Tang bội phục một cái… Hắc Tang lại nhìn cơm rồi nhìn Bạch Hoa Hoa hỏi một câu hỏi cực kỳ thâm ẩn: “Nàng cảm thấy, màu cơm này với màu lông của nàng… Là giống nhau?”
Bạch Hoa Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nói hai lời biến trở về nguyên hình, nhìn móng vuốt bẩn thỉu của mình vì nấu cơm, gật đầu. “Hình như là có hơi giống nhau một chút.”
Hắc Tang cùng Trí Phương liếc nhau, cả hai đều im lặng không nói gì cả.
Nếu như thời gian có thể ở dừng lại mãi ở giờ khắc này thì tốt rồi, đáng tiếc, ông trời rất thích trêu ngươi người khác?
Đến cả Hắc Tang, ngày nào cũng không ngừng đem linh dược mang tới, nhưng tình trạng của Trí Phương vẫn chuyển biến xấu đi từng ngày. Sau dần, chỉ có thể nằm thoi thóp trên giường, đến cả cơm cũng không ăn nổi.
Bạch Hoa Hoa ngày đêm canh giữ bên giường một tấc cũng không rời, vừa thấy Trí Phương tỉnh lại đã cùng hắn nói chuyện, chờ Trí Phương ngủ đi lại im lặng một hồi lâu.
Hắc Tang khắp nơi tìm y vấn dược, nhưng mà bệnh tình Trí Phương ngày càng nặng ra, đến cuối cùng chỉ có thể vô công trở về…
Thời điểm Trí Phương rời đi chính là một buổi chiều hoàng hôn đầy ráng màu…
Bạch Hoa Hoa nằm sấp trước giường, đôi mắt long lanh có hơi sưng đỏ, lẩm bẩm: “Tiểu hòa thượng, chàng đã đáp ứng ta, kiếp sau không làm hòa thượng mà làm yêu tinh… Chàng không thể nói lời không giữ lấy lời.”
Kiếp sau? Chàng ấy còn kiếp sau không?
Trí Phương nhìn kim quang ngoài cửa sổ, loáng thoáng giống như dự cảm cái gì đó, đáy lòng chua xót.
“Tiểu hòa thượng Trí Phương…” Bạch Hoa Hoa cắn môi, trên khuôn mặt tái nhợt lại hiện ra một chút đỏ ửng: “Tiểu hòa thượng, thật ra Hoa Hoa thích chàng. Kiếp sau chàng cũng làm một tiểu yêu tinh, để ta gả cho chàng có được không?”
Trí Phương nhìn nàng, nơi khóe mắt hiện ra vẻ vui mừng, ngay sau đó đã hiện lên một vẻ bị thương thật sâu thay thế, cũng không còn nói gì.
Bạch Hoa Hoa kéo tay hắn tràn đầy hy vọng hỏi: “Trí Phương, có phải chàng cũng thích ta không?”
Vẻ bi thương trên mặt Trí Phương càng nặng, trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Bạch Hoa Hoa cho rằng hắn đang ngượng ngùng nhưng rồi hắn trả lời thật lòng: “Hoa Hoa, ngươi quên ta đi.”
Nắm bàn tay cứng đờ của hắn, Bạch Hoa Hoa không tin nổi nhìn hắn, có chút hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không.
Trí Phương yên lặng rút tay về, nhìn về phía Hắc Tang đang đứng ở cuối giường, cố hết sức nói: “Sau này, Hoa Hoa nhờ ơn ngươi, xin ngươi hãy bảo vệ nàng ấy thật tốt… Nàng ấy lơ mơ và đơn thuần, rất dễ bị bắt nạt.”
Sau đó Trí Phương nói cái gì đó, Bạch Hoa Hoa cũng không nghe thấy, trong đầu chỉ vang vọng câu nói của hắn làm cho nàng như đã quên mất.
Tại sao vậy? Hắn rõ ràng đã đáp ứng, tại sao lại đổi ý?
Khung cảnh dường như lắng đọng lại, cô tịch đến mức khiến người ta cảm thấy đến thở cũng khó khăn.
Bạch Hoa Hoa trơ mắt nhìn Trí Phương cố hết sức ho khan, nhìn máu tươi từ khóe miệng hắn chảy ra, nhìn miệng hắn mở ra rồi lại khép lại nói chuyện với nàng, sau đó nghe được giọng nói của hắn từ rất xa xa truyền đến…
Chàng ấy nói…
“Hoa Hoa, về sau ta không thể che chở cho ngươi nữa, một mình ngươi phải sống thật tốt.”
“Hoa Hoa, Hắc Tang là người tốt, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời hắn.”
“Hoa Hoa, thật ra ta cảm thấy gọi ngươi là Tố Tố vẫn dễ nghe hơn.”
“Hoa Hoa, ngươi hãy quên ta đi…”
Bạch Hoa Hoa cứng đờ như khúc gỗ lắc đầu: “Không…không, rõ ràng là chàng đã hứa với ta…người xuất gia không nói dối, chàng đã đồng ý chứng tỏ chàng có thể làm được…Chàng không thể nói rồi lại nuốt lời.”
Trí Phương dĩ nhiên không còn hơi tàn nói chuyện nữa, chậm rãi nhếch lên một nụ cười, rồi nhắm mắt lại.
Xin lỗi Hoa Hoa, nếu thật sự có kiếp sau, ta nguyện ý giữ lời hứa. Nhưng…
Bạch Hoa Hoa vươn ngón tay tới chọc chọc vào hắn, khàn cả giọng lẩm bẩm nói: “Chàng không cần giả chết… Nói rõ đi… Chàng đã hứa… Không thể nói mà không giữ lời…Này, chàng có nghe thấy không…”
Dòng lệ từ khóe mắt chảy xuống, Bạch Hoa Hoa cứ như không biết gì cả, cứ thế liên tục đẩy Trí Phương. “Chàng nói chuyện đi, tại sao chàng lại không nói chuyện…”
“Hoa Hoa.” Hắc Tang nắm bả vai nàng, kéo nàng ra khỏi người Trí Phương ôm vào trong ngực, nặng nề nói: “Ngài ấy đã chết rồi.”
“Ngươi nói bậy!” Bạch Hoa Hoa giãy dụa hét to: “Chàng ấy sẽ không chết! Chàng ấy vẫn đang nói chuyện với ta! Chàng ấy vẫn chưa nói thích ta…Sao có thể chết…”
Sao có thể như vậy chứ? Suy cho cùng, nàng cũng chỉ có mong muốn nhỏ nhoi là được ở cùng một nơi với hắn mà thôi, hoặc có thể cùng hắn ở Thanh Đăng Cổ Phật làm bạn cả đời. Vì sao ngay cả một mong muốn nhỏ nhoi ấy cũng không thể?
Hắn là một hòa thượng thiện lương như vậy, làm nhiều việc thiện như vậy, vì sao ông trời lại không chịu cho hắn một quả thiện?
Bạch Hoa Hoa kéo tay áo Trí Phương khóc đến khi khóc không thành tiếng.
Rất lâu sau, Bạch Hoa Hoa cố nén tiếng khóc, tránh khỏi vòng tay Hắc Tang, hạ quyết tâm trịnh trọng tuyên bố: “Ta muốn gả cho ngài ấy.”
Trước kia là do nàng nhát gan, do nàng nhu nhược, do nàng sợ trời trừng phạt cho nên mới chậm chạp không dám bước thêm một bước. Giờ đây, hắn đã chết, nàng một thân cô độc trên đời, còn sợ cái gì?
Lúc sống không thể cùng giường mà ngủ, sau khi chết có thể kết thành lương duyên chứ?
Tiểu hòa thượng Trí Phương, chàng không hứa với ta về kiếp sau, vậy ta sẽ trông coi kiếp này của chàng có được không?
Thời điểm đó, Bạch Hoa Hoa vẫn chưa hiểu hết, đối với một vài loại người, cái chết không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu.
Tiểu hòa thượng Trí Phương chỉ có một, chết chính là chết, cuối cùng đến cuối cùng, cũng không thể trở về được nữa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook