Đầu thu, lão hòa thượng thu dọn hành lý dự tính rời khỏi chùa đi ra ngoài vân du bốn phương.

Núi Bích Du quá kham khổ đã không còn hương khói gì, ở đây ngoài việc lãng phí thời gian vô ích ra, chuyện gì cũng không tỏ được.

Nhưng Trí Phương không chịu rời đi.

Ngay cả khi lão hòa thượng khuyên nhủ hết lần này đến lần khác,  miêu tả cho hắn điều kiện sống tuyệt vời và tốt đẹp của thế giới bên ngoài ra sao thì Trí Phương vẫn cự tuyệt.

Hắn cảm thấy trong lòng có Phật, khắp nơi đều là Phật, không cần phải quá để ý đến ngoại giới như thế. Quá mức để ý hoàn cảnh ngoài thân ngược lại sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của bản thân. Thay vào đó hắn còn khuyên lão hòa thượng không nên quá để ý đến danh lợi, an tâm ở lại núi Bích Du tu hành.

Lão hòa thượng bị đệ tử mình giáo huấn mặt đỏ bừng, hậm hực mà ném lại một câu: “Vậy ngươi cứ từ từ mà tìm hiểu đi”, rồi lặng lẽ mang tay nải xuống núi, không hề ngoái đầu lại.

Lúc đó Bạch Hoa Hoa rụt vào góc tường, nghe thấy cũng như đã chứng kiến toàn bộ quá trình hai người tranh luận, tự nhiên nàng nhìn thấy trên mặt người hòa thượng trẻ trong khoảnh khắc mà lão hòa thượng bỏ đi… Trên mặt người ấy có tinh quang lấp lánh nơi khóe mắt.

Thần sắc kia khiến cho người ta thấy ngay cả Bạch Hoa Hoa vô sầu vô ưu cũng thấy có chút đau lòng.

Người ấy rất buồn, có phải không?

Bạch Hoa Hoa theo vạt áo Trí Phương bò lên cánh tay hắn, quơ tay múa chân rồi lại quơ tay múa chân. Người rất luyến tiếc ông ấy, vì sao lại không đi cùng ông ấy?

Trí Phương nhìn nàng, lắc đầu: “Sư phụ dụng tâm quá nặng, không thích hợp nơi cửa Phật.” Hòa thượng trẻ sờ sờ đầu nàng chuột nhỏ, thở dài một tiếng.

Bạch Hoa Hoa gãi gãi đầu, lại hỏi: “Nhưng không phải ngài đã nói “Trong lòng có Phật, khắp nơi đều là chốn Phật pháp” sao? Cho dù ngài cùng hắn rời đi thì vẫn không chậm trễ việc tu hành.”

Trí Phương giật mình, nhìn chằm chằm Bạch Hoa Hoa, lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Nhìn không ra, thì ra ngươi cũng là người có tuệ căn”. Im lặng một chút, ngài ấy lại đi lấy dầu đèn, chung quy cũng không nói vì sao nhất định lại phải ở lại nơi đây.

Bạch Hoa Hoa nhìn vạt áo xanh xám vẫn còn bận rộn kia, đột nhiên nhớ lại thân thế của tiểu hòa thượng Trí Phương. Trước kia, nàng đã từng nghe các nữ yêu nói qua.

Nghe nói, cha mẹ tiểu hòa thượng dù chỉ là một tiểu thương buôn bán trên nhân gian. Nhưng khi hắn sinh ra, kim quang đầy trời, Phạn âm mênh mông trải dài. Lão hòa thượng đi ngang qua nhận định hắn có duyên với cửa Phật, thu làm đồ đệ, mang về núi Bích Du tu hành.

Đối với một người đã rời nhà từ nhỏ như Trí Phương mà nói, lão hòa thượng cũng như cha mẹ hắn. Sư phụ rời đi, hắn bơ vơ một mình trên núi không nơi nương tựa, làm sao có thể không cảm thấy bi thương chứ?

Bạch Hoa Hoa nghĩ đến chuyện mẫu thân nàng vì cứu nàng mà bị diều hâu quắp đi, có chút hiểu được tâm trạng hiện giờ của tiểu hòa thượng. Nàng nhanh nhẹn bò lên chỗ dễ thấy trên mặt bàn, nghiêm túc quơ tay múa chân với Trí Phương. “Tiểu hòa thượng, người đừng lo lắng, ta sẽ luôn ở bên cạnh người.”

Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu. “Vĩnh viễn sẽ không rời đi!”

Vĩnh viễn đến tận cùng là bao lâu, chính bản thân Bạch Hoa cũng không rõ, nhưng trong suy nghĩ đơn thuần của nàng chỉ biết đôi chút… Mặc kệ có là bao lâu, nàng vẫn sẽ mãi ở cùng hòa thượng thiện lương này!

Trong miếu không còn lão hòa thượng, Bạch Hoa Hoa càng thêm trắng trợn táo bạo hơn. Sau khi động chuột của nàng bị miêu yêu một phát phá sập thì nàng trực tiếp xây dựng nhà mới trong phòng tiểu hòa thượng.

Nhờ họa được phúc, con chuột nhỏ lại có thêm bản lĩnh mơ mộng.

Lúc đó nhà nàng bị Hắc Tang phá hủy, vô gia cư gấp đến độ cứ thế vừa chạy một mạch vừa khóc, chạy đến trên người Trí Phương kêu loạn “chi chi”, Trí Phương vẫn an ủi cô. Đợi bình tĩnh lại, Bạch Hoa Hoa mới đột nhiên phát hiện, thì ra miệng nàng cũng có thể phun ra tiếng người.

Lúc rảnh rỗi, Bạch Hoa Hoa lại đi luyện tập thuật phù không, tuy lúc linh lúc không, nhưng cũng đủ để cho nàng đem trái cây và rau quả mỹ vị trong núi vận chuyển đến chỗ Trí Phương rồi.

Nói là cho Trí Phương ăn, nhưng thật ra đa số đều vào cái bụng chuột nhỏ của nàng.

Trí Phương ở trong rừng chặt củi, Bạch Hoa Hoa ở một bên ôm trái cây gặm rồi lại gặm. Đôi lúc tùy hứng cũng chạy tới ngậm mấy cành cây rơi trên mất đất mang về.

Trí Phương không cho phép nàng dùng pháp thuật chặt củi. Hắn nói đốn củi là một loại tu hành, dùng pháp thuật mưu lợi sẽ mất đi ý nghĩa của tu hành.

Bạch Hoa Hoa cũng không phải hiểu sâu sắc, nhưng tâm trí nàng đơn thuần cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chạy đến trên cành cây đi tới đi lui trò chuyện cùng Trí Phương…

“Con mèo yêu kia thực sự không biết nói đạo lý, thế nhưng muốn ta gả cho hắn, ta còn chưa nói không đồng ý, hắn đã dẫm sập nhà của ta!”

“Thật là…. Làm sao một con chuột trắng có thể kết hôn với một con mèo đen? Thật không biết đầu óc mèo của hắn nghĩ gì chứ?”

“Tiểu hòa thượng người nói xem, hắn có phải đang toan tính dỗ dành mang ta về bên người. Sau đó thừa dịp ta không chú ý ăn thịt luôn ta không?”

“Vậy cũng không đúng, pháp lực của hắn cao hơn ta nhiều như vậy, muốn bắt ta nào cần đùa giỡn quỷ kế gì chứ!”

Bạch Hoa Hoa trái nghĩ không đúng, phải nghĩ cũng không, khổ não đến túm tóc cắn móng tay, cái đuôi xoay vòng tại chỗ, con quên mất mình đang ở trên cành cây, không cẩn thận lại ngã từ trên cao xuống.

Cũng may Trí Phương ở dưới tán cây, mở tăng bào chụp lấy Bạch Hoa Hoa.

Nhìn vật nhỏ trong ngực, hắn không thể làm gì khác hơn là thở dài: “Có lẽ hắn thật sự không có ý gì khác.”

Bạch Hoa Hoa bị rơi đến thần hồn điên đảo, dứt khoát ăn vạ vào trong lồng ngực Trí Phương không hề nhúc nhích, bụng hướng lên trời bĩu môi hỏi. “Vậy rốt cuộc hắn có ý gì?!”

Trí Phương bị nàng hỏi đến buồn cười, suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại: “Ngươi thích Hắc Tang sao?”

Mấy ngày nay, ở cửa hắn thường phát hiện ra một ít linh quả, có khi trong lúc lơ đãng cũng sẽ nhìn thấy nam nhân mặc một thân hắc bào lặng lẽ ngắm nhìn Bạch Hoa Hoa.

Không hề nghi ngờ, thứ nam nhân kia ngóng mong, cầu được chính là con chuột nhỏ trước mắt.

Bạch Hoa Hoa không chút nghĩ ngợi quyết đoán lắc đầu.

Trò đùa sao! Có con chuột nào lại đi thích mèo không?!

Nhìn tăng nhân trẻ tuổi ôn nhu như ngọc trước mặt, Bạch Hoa Hoa không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra: “Ta thích tiểu hòa thượng Trí Phương! Tiểu hòa thượng, người có thích ta không?”

Trí Phương ngẩn ra, không nghĩ tới một con chuột bé bỏng thành tinh lại nói ra những lời này. Nhìn hắc y cách đó không xa như mất mát rời đi, trong lòng không khỏi thở dài.

Bạch Hoa Hoa lại còn đang hỏi: “Trí Phương, Trí Phương, rốt cuộc người có thích ta hay không? Ta cùng người bên nhau được không?”

Trí Phương bình tĩnh nhìn nàng, khóe môi nhếch ra nụ cười nhàn nhạt, không có chính diện trả lời: “Hoa Hoa, ta là tăng nhân.”

Bạch Hoa Hoa bất mãn bĩu môi, không thuận theo cũng không cào loạn lên.

Trí Phương lại không chịu nói thêm gì nữa, đặt nàng xuống đất, đứng dậy đi về phía củi đã sớm bị bó lại thành bó, ôn nhu nói. “Nên trở về rồi”. Nói xong đem củi cõng trên người.

Hoàng hôn kéo kéo bóng lưng Trí Phương rất dài. Bạch Hoa Hoa Từ phía sau nhìn lại, từ trong bóng lưng kia đọc ra một dư vị cô đơn.

Khi ở trong chùa, Trí Phương thường dành thời gian rảnh chơi đùa với Bạch Hoa Hoa.

Nhưng khoảng thời gian dài, Bạch Hoa Hoa đối với kinh thư Trí Phương thường đọc cùng thiền châu trong tay lại có oán niệm sâu sắc phi thường. Nàng luôn cảm thấy, nếu như không phải những thứ này làm tiểu hòa thượng vướng bận thì hắn nhất định sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi cho bản thân hơn.

Vì thế, vào một đêm thăm thẳm gió mạnh, Bạch Hoa Hoa lén lút lẻn vào Phật đường, làm một chuyện kinh thiên động địa, quỷ thần, táng tận lương tâm đại sư.

Sáng sớm hôm sau, Trí Phương như thường lệ đi tới phật đường tiến hành học buổi sáng. Vừa mở cửa ra, Trí Phương đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm.

Kinh Phật trải dài trên mặt đất, phía trên dùng mực vẽ đầy các loại quỷ phù; phật châu từng viên lăn xuống đất, bị gió thổi qua còn ngượng ngùng lăn qua vài vòng…

Có một hạt châu vừa vặn lăn đến bên chân hắn, Trí Phương nhặt lên nhìn một chút, khóe miệng nhịn không được giật giật. Cũng không biết hạt châu này bị ai cắn một cái, mặt trên dĩ nhiên còn có hai dấu răng nho nhỏ!

Trí Phương nhíu mày trở lại phòng, vốn định giáo huấn vật nhỏ vô thiên vô pháp kia, nhưng khi vừa mở cửa lại mềm lòng.

Một nhúm trắng non nớt bọc tăng bào kia đang ngủ say, cái bụng nhỏ mềm nhũn xoay lên trên, râu ria bên miệng vểnh lên, móng vuốt nho nhỏ còn thỉnh thoảng nhấp nháy hai cái râu, cũng không biết là đang mơ thấy cái gì…

Trí Phương nhìn nàng, bất đắc dĩ lại buồn cười nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nàng, lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại, trở về Phật đường thu dọn tàn cục.

Hắn không phát hiện, vật nhỏ vốn đang ngủ say vụng mở ra một khe hở, trên miệng nho nhỏ hiện ra một nụ cười giảo hoạt.

Có lẽ là cho rằng sau này tiểu hòa thượng chỉ còn biết chơi cùng nàng. Cả buổi sáng, Bạch Hoa Hoa hưng phấn nhảy xuống đất, nếu không phải thật sự xung quanh không có con mèo nào nhanh nhẹn, chỉ sợ sẽ phải trèo lên nóc nhà rồi.

Nhưng không bao lâu, nàng không còn cười nổi.

Trí Phương không chịu chơi với nàng nữa. Bởi vì hắn rất bận rộn, bận rộn sửa sang lại kinh thư bị nàng làm rối loạn, vội vàng đem kinh thư nàng vẽ quỷ phù sao chép lại một lần nữa, vội vàng tìm dây thừng xâu chuỗi phật châu tảm mạt trên nền nhà…

Bạch Hoa Hoa ngồi xổm ở một bên nhìn Trí Phương bận rộn qua lại, khóc không ra nước mắt.

Tại sao lại như vậy?

Vì sao tiểu hòa thượng không như tưởng tưởng của nàng mà đến chơi với nàng?

Tại sao, tại sao tiểu hòa thượng lại là một nhà sư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương