Tình Thâm Duyên Cạn, Ngã Phật Từ Bi
-
Chương 22
Đếm không ra là kiếp thứ mấy, lúc này đây, Kỳ Hoa chuyển thế trở thành một con sói hoang, còn Thiển Âm lại đầu thai thành một con cừu.
Bạch Y cảm thấy thật buồn cười. Đây là trò chơi gì vậy? Sói đi yêu chính con mồi của mình, sau đó khiến hắn giãy dụa bồi hồi đấu tranh ăn hay không ăn sao?
Đám người Tư Mệnh cung kia, thật sự quá nhàn rỗi không có việc gì làm mà?
Cũng may động vật có thể tu luyện. Vài năm sau, Kỳ Hoa đã trở thành đại vương của mấy ngọn núi, còn Thiển Âm khó khăn lắm mới hóa thành hình người, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, diễm lệ.
Tương ngộ thật ra cũng rất đơn giản. Thủ hạ của Kỳ Hoa bắt thanh mai trúc mã của Thiển Âm, Thiển Âm vì cứu người yêu tự nguyện chạy đến núi Lang lấy mạng đổi mạng.
Có lẽ là bị dũng khí của tiểu nha đầu kia làm cho hứng thú, Kỳ Hoa bắt nàng lên núi. Đương nhiên, cũng không thả thanh mai trúc mã của nàng ra.
Thiển Âm ở trong sơn động Kỳ Hoa, giống như không hề sợ chết ngày ngày mắng Kỳ Hoa không giữ lời hứa, còn Kỳ Hoa như vậy cũng không tức giận, mỗi ngày lấy sự trêu chọc nàng làm niềm vui, ánh mắt nhìn nàng giống như là đang nhìn một con sủng vật nghịch ngợm.
Ngày này qua ngày khác, cũng không biết là lúc nào, đoạn tình cảm kia lại lặng lẽ thay đổi. Ánh mắt Kỳ Hoa nhìn về phía Thiển Âm dần dần nhiễm yêu thương cùng thương tiếc. Hắn cuối cùng cũng nể tình lời cầu khẩn của Thiển Âm mà thả thanh mai trúc mã của nàng ra.
Thanh mai trúc mã kia có lẽ ở trong ổ sói lâu, bị kinh hồn, dây trói được cởi bỏ trong nháy mắt, lập tức chạy xuống núi, cũng không quay đầu lại cứ thế bỏ chạy.
Thiển Âm chăm chú nhìn vào bóng lưng sợ hãi đang chạy trốn của người kia, cũng không quá thương tâm, chỉ cảm thấy có chút mất mát. Là đồng cam cộng khổ cùng nhau tu luyện nhiều năm như vậy, ít nhiều có chút tình cảm, nàng vì cứu hắn đi tới hang sói, còn hắn cứ như vậy bỏ lại nàng một mình chạy trốn… Nói không buồn là giả.
Khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Mình làm như vậy, đến cùng có đáng hay không?
Kỳ Hoa từ phía sau ôm nàng vào trong ngực, khẽ cười: “Loại đàn ông này, không đáng yêu.”
Chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ, ngươi vì cứu hắn cam nguyện vứt bỏ sinh mệnh, lại không đổi nổi một cái liếc mắt lưu luyến của hắn. Loại đàn ông này, không đáng để nàng yêu.
Thiển Âm ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, vẻ mặt buồn bã, cười hỏi: “Hắn không đáng, vậy còn ngài thì sao? Một người đàn ông như ngài có đáng để yêu không?”
“Đương nhiên!” Kỳ Hoa khẳng định gật đầu, dương dương cười đắc ý.
Hoàng hôn kéo bóng dáng hai người ngả dài, rất dài. Bóng đen lan tràn đến bên người Bạch Y đang đứng gần đó, nàng giấu đi vẻ châm chọc nơi khóe môi.
Cho dù có thể đồng cam cộng khổ thì sao? Kết quả không phải vẫn là công dã tràng sao?
Tiểu hòa thượng của nàng nguyện ý vì nàng chắn thiên kiếp, nhưng kết quả thì sao? Sau khi Phật Tổ thức tỉnh, hết thảy đều trở thành si vọng, cái gì cũng không có.
Có lẽ là bị thành ý của hắn đả động, hoặc cũng có lẽ là bị bức ép đến bất đắc dĩ đành cân nhắc lựa chọn, Thiển Âm tiếp nhận sự ái mộ của Kỳ Hoa, nguyện cùng hắn ở lại núi Lang này.
Thời điểm thành thân rất đơn giản, hai cây nến đỏ một bức “Hỉ tự”, trời cao chứng kiến, nên duyên phu thê.
Khoảng thời gian không lâu sau đó, Thiển Âm mang thai. Vài năm sau, hạ sinh một con sói nhỏ có bộ lông màu xám bạc, Thiển Âm đặt cho thằng bé một cái tên, gọi là “Trường An”. Tên thật bình thường, chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể bình an, cả đời vui vẻ.
Trường An rất bướng bỉnh, gây chuyện thị phi khắp nơi, làm cho gà bay chó sủa trên núi Lang, Kỳ Hoa mỗi lần thấy hắn đều cảm thấy đau đầu thật sự, vẻ mặt đều tỏ vẻ: “Ngươi lại gây họa gì rồi?”.
Nhưng Trường An cũng rất thông minh. Mỗi lần gây họa, đều chui vào trong lòng mẫu thân trước tiên. Hắn biết, phụ thân xưa nay nghiêm khắc, chỉ khi đối mặt với mẫu thân mới lộ ra nụ cười ôn nhu.
Nhưng Bạch Y lại biết, hai người bọn họ nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mùa thu năm đó, không biết từ nơi nào xuất hiện một đám tinh quái lấy cướp bóc làm sinh mệnh, khắp nơi đốt giết cướp bóc, rất nhanh đã tràn đến núi Lang.
Cũng may, Kỳ Hoa dũng mãnh thiện chiến, dẫn dắt bầy sói ngăn cản bọn họ lại. Nào ngờ đám yêu vật kia không chịu bỏ cuộc, thấy tấn công mạnh mẽ không được, đã lẻn ra sau núi tập kích đánh lén, vừa hay đụng phải Thiển Âm, Trường An.
Lúc đám người Kỳ Hoa chạy tới, Thiển Âm đã sắp không chống đỡ nổi nữa. Trường An sợ tới mức ôm lấy cánh tay nàng, khóc lóc kêu lên: “Mẫu thân, người làm sao vậy? Đừng dọa Trường An! Trường An sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không còn gây họa nữa, người đừng chết mà!!!”
Thiển Âm ngay cả nói cũng không nói nên lời, nàng cố sức kéo tay hai cha con kia đặt vào một chỗ, trong mắt đều chứa chan lời muốn nói.
Nàng muốn bọn họ dựa vào nhau mà sống, Kỳ Hoa lại dùng sức lắc đầu, ôm nàng vào trong ngực gắt gao không chịu buông tay ra: “Tiểu Âm, nàng đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta…”
Bạch Y cảm thấy thật buồn cười. Đây là trò chơi gì vậy? Sói đi yêu chính con mồi của mình, sau đó khiến hắn giãy dụa bồi hồi đấu tranh ăn hay không ăn sao?
Đám người Tư Mệnh cung kia, thật sự quá nhàn rỗi không có việc gì làm mà?
Cũng may động vật có thể tu luyện. Vài năm sau, Kỳ Hoa đã trở thành đại vương của mấy ngọn núi, còn Thiển Âm khó khăn lắm mới hóa thành hình người, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, diễm lệ.
Tương ngộ thật ra cũng rất đơn giản. Thủ hạ của Kỳ Hoa bắt thanh mai trúc mã của Thiển Âm, Thiển Âm vì cứu người yêu tự nguyện chạy đến núi Lang lấy mạng đổi mạng.
Có lẽ là bị dũng khí của tiểu nha đầu kia làm cho hứng thú, Kỳ Hoa bắt nàng lên núi. Đương nhiên, cũng không thả thanh mai trúc mã của nàng ra.
Thiển Âm ở trong sơn động Kỳ Hoa, giống như không hề sợ chết ngày ngày mắng Kỳ Hoa không giữ lời hứa, còn Kỳ Hoa như vậy cũng không tức giận, mỗi ngày lấy sự trêu chọc nàng làm niềm vui, ánh mắt nhìn nàng giống như là đang nhìn một con sủng vật nghịch ngợm.
Ngày này qua ngày khác, cũng không biết là lúc nào, đoạn tình cảm kia lại lặng lẽ thay đổi. Ánh mắt Kỳ Hoa nhìn về phía Thiển Âm dần dần nhiễm yêu thương cùng thương tiếc. Hắn cuối cùng cũng nể tình lời cầu khẩn của Thiển Âm mà thả thanh mai trúc mã của nàng ra.
Thanh mai trúc mã kia có lẽ ở trong ổ sói lâu, bị kinh hồn, dây trói được cởi bỏ trong nháy mắt, lập tức chạy xuống núi, cũng không quay đầu lại cứ thế bỏ chạy.
Thiển Âm chăm chú nhìn vào bóng lưng sợ hãi đang chạy trốn của người kia, cũng không quá thương tâm, chỉ cảm thấy có chút mất mát. Là đồng cam cộng khổ cùng nhau tu luyện nhiều năm như vậy, ít nhiều có chút tình cảm, nàng vì cứu hắn đi tới hang sói, còn hắn cứ như vậy bỏ lại nàng một mình chạy trốn… Nói không buồn là giả.
Khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Mình làm như vậy, đến cùng có đáng hay không?
Kỳ Hoa từ phía sau ôm nàng vào trong ngực, khẽ cười: “Loại đàn ông này, không đáng yêu.”
Chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ, ngươi vì cứu hắn cam nguyện vứt bỏ sinh mệnh, lại không đổi nổi một cái liếc mắt lưu luyến của hắn. Loại đàn ông này, không đáng để nàng yêu.
Thiển Âm ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, vẻ mặt buồn bã, cười hỏi: “Hắn không đáng, vậy còn ngài thì sao? Một người đàn ông như ngài có đáng để yêu không?”
“Đương nhiên!” Kỳ Hoa khẳng định gật đầu, dương dương cười đắc ý.
Hoàng hôn kéo bóng dáng hai người ngả dài, rất dài. Bóng đen lan tràn đến bên người Bạch Y đang đứng gần đó, nàng giấu đi vẻ châm chọc nơi khóe môi.
Cho dù có thể đồng cam cộng khổ thì sao? Kết quả không phải vẫn là công dã tràng sao?
Tiểu hòa thượng của nàng nguyện ý vì nàng chắn thiên kiếp, nhưng kết quả thì sao? Sau khi Phật Tổ thức tỉnh, hết thảy đều trở thành si vọng, cái gì cũng không có.
Có lẽ là bị thành ý của hắn đả động, hoặc cũng có lẽ là bị bức ép đến bất đắc dĩ đành cân nhắc lựa chọn, Thiển Âm tiếp nhận sự ái mộ của Kỳ Hoa, nguyện cùng hắn ở lại núi Lang này.
Thời điểm thành thân rất đơn giản, hai cây nến đỏ một bức “Hỉ tự”, trời cao chứng kiến, nên duyên phu thê.
Khoảng thời gian không lâu sau đó, Thiển Âm mang thai. Vài năm sau, hạ sinh một con sói nhỏ có bộ lông màu xám bạc, Thiển Âm đặt cho thằng bé một cái tên, gọi là “Trường An”. Tên thật bình thường, chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể bình an, cả đời vui vẻ.
Trường An rất bướng bỉnh, gây chuyện thị phi khắp nơi, làm cho gà bay chó sủa trên núi Lang, Kỳ Hoa mỗi lần thấy hắn đều cảm thấy đau đầu thật sự, vẻ mặt đều tỏ vẻ: “Ngươi lại gây họa gì rồi?”.
Nhưng Trường An cũng rất thông minh. Mỗi lần gây họa, đều chui vào trong lòng mẫu thân trước tiên. Hắn biết, phụ thân xưa nay nghiêm khắc, chỉ khi đối mặt với mẫu thân mới lộ ra nụ cười ôn nhu.
Nhưng Bạch Y lại biết, hai người bọn họ nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mùa thu năm đó, không biết từ nơi nào xuất hiện một đám tinh quái lấy cướp bóc làm sinh mệnh, khắp nơi đốt giết cướp bóc, rất nhanh đã tràn đến núi Lang.
Cũng may, Kỳ Hoa dũng mãnh thiện chiến, dẫn dắt bầy sói ngăn cản bọn họ lại. Nào ngờ đám yêu vật kia không chịu bỏ cuộc, thấy tấn công mạnh mẽ không được, đã lẻn ra sau núi tập kích đánh lén, vừa hay đụng phải Thiển Âm, Trường An.
Lúc đám người Kỳ Hoa chạy tới, Thiển Âm đã sắp không chống đỡ nổi nữa. Trường An sợ tới mức ôm lấy cánh tay nàng, khóc lóc kêu lên: “Mẫu thân, người làm sao vậy? Đừng dọa Trường An! Trường An sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không còn gây họa nữa, người đừng chết mà!!!”
Thiển Âm ngay cả nói cũng không nói nên lời, nàng cố sức kéo tay hai cha con kia đặt vào một chỗ, trong mắt đều chứa chan lời muốn nói.
Nàng muốn bọn họ dựa vào nhau mà sống, Kỳ Hoa lại dùng sức lắc đầu, ôm nàng vào trong ngực gắt gao không chịu buông tay ra: “Tiểu Âm, nàng đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook