Tình Thâm Duyên Cạn, Ngã Phật Từ Bi
-
Chương 18
Nhớ tới Bích Liên từ sau khi vào phòng đủ loại biểu hiện quái dị, thăm dò nông sâu, còn có ánh mắt không chút để ý nhưng tràn đầy thâm ý kia.
Lưng Bạch Y dần dần thấm ra mồ hôi lạnh.
Từ trước đến nay nàng không có bằng hữu gì, mà mà chư thiên thần phật bài xích chỉ có một, ám chỉ trong lời Bích Liên, có thể đoán ra được.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Bạch Y che lại trái tim đang đau đớn, thần thái trong mắt chậm rãi tiêu tán.
Không phải nói từ bi là hoài niệm sao? Không phải nói yêu thương con người sao? Trời đất rộng lớn, vì sao không thể chứa được một đôi có tình nhân?
Chỉ là vì cái gọi là thiên đạo cương thường (7), lại muốn tàn sát một sinh mệnh vô tội, đánh cờ bảo vệ thiên hạ, tùy ý phá hư tình cảm tốt đẹp nhất trên thế gian.
Cái này đến tột cùng là lòng dạ từ bi, hay là lạnh lùng vô tình?
Bạch Y lảo đảo chạy về phía chỗ ở của bọn Thiển Âm, đáy lòng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Tại nhà gỗ cách trăm thước có dấu vết đấu pháp. Càng đi vào trong, pháp lực càng mạnh mẽ, khắp nơi tràn ngập thần lực cùng Phật lực, mà ở nơi trung tâm, lại chỉ có một mảnh phật quang mênh mông, cùng với phật pháp thúc dục từng đóa Kim Liên Ngũ Thải nở rộ.
Sâu trong biển hoa có một người đứng, đứng một mình, trên y bào trắng như tuyết cũng bắn tung tóe những bông hoa đỏ tươi.
Bạch Y nhìn hắn, chỉ cảm thấy yết hầu lạnh lẽo, miệng mở ra khép lại mấy lần mới gian nan lên tiếng. “Thiển Âm đâu?”
Phóng mắt nhìn lại, trong biển hoa chỉ có một mình Kỳ Hoa, Tiểu Hồ Ly thích cười thích náo loạn kia lại không thấy bóng dáng.
Kỳ thật Bạch Y là có thể đoán được, người kia tự mình ra tay, làm sao có thể bình an mà trở về?
Nhưng trong lòng nàng vẫn ôm một tia ảo tưởng. Trước mắt nàng là Chiến Thần thiên giới bất khả chiến bại, hắn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này, làm sao có thể không cách nào bảo trụ nữ nhân mình yêu? Nếu Thiển m chết, hắn làm sao có thể yên lặng bình tĩnh đứng ở chỗ này?
Quả nhiên, Kỳ Hoa giơ tay phải lên, lộ ra kim quang yếu ớt trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Nàng ở chỗ này.”
Đó là hồn phách của Thiển Âm, sau khi thân thể tiêu vong mới có thể hiện ra.
Bạch Y trong lòng đau xót, muốn rơi lệ. Thân thể đã bị hủy, chỉ còn lại hồn phách, cho dù có thể chuyển thế đầu thai, cũng không nhớ được kiếp trước.
“Không trách ngươi, ngươi không cần tự trách.” Kỳ Hoa nói xong, ôn nhu nhìn hào quang trong tay: “Đã đến lúc rồi, không còn sớm nữa, ta nên đưa nàng qua.”
Xung quanh Kỳ Hoa phát ra ánh sáng rực rỡ, hắn lập tức biến mất trong ánh sáng kia, chỉ lưu lại thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo vui vẻ. “Nàng xưa nay nhát gan, ta lo lắng một mình nàng trên đường sẽ sợ hãi, vẫn là ta nên đi cùng nàng.”
“Ngươi…” Bạch Y mở to mắt, muốn hỏi hắn muốn làm cái gì, muốn khuyên can, lại không thể mở miệng.
Có lẽ, đối với bọn họ mà nói, kết quả như vậy mới là tốt.
Ánh sáng dần mờ đi, thanh âm Kỳ Hoa dừng một chút, tiếp tục nói. “Ngươi không cần oán hắn. Hắn cùng ta chung quy là bất đồng, hắn làm như vậy, cũng chỉ là làm hết trách nhiệm của mình. Bạch Y, ngươi luôn luôn thông minh, tự nhiên nên biết trên người hắn gánh vác không chỉ là trách nhiệm, mà còn là tấm gương của chư thần chư Phật.”
Bạch Y ngẩn người, yên lặng nhìn hoa sen cùng ánh sáng tiêu tán, khóe môi giật giật, không lưu luyến mà đi về nhà gỗ của mình.
Nàng biết hắn muốn nói cái gì, muốn khuyên nàng nhìn thấu buông tay, sớm rút lui.
Chuyện cho tới bây giờ, làm sao còn có thể cho phép nàng rút người đây? Nếu thật sự có thể rút, từ lúc biết chàng là Phật tổ, nàng đã sớm tránh đi, cần gì phải lưu lạc đến tình trạng như vậy?
Nàng nhớ rõ Thiển Âm từng nói có một câu ngươi không chiếm được, là bởi vì ngươi không cầu; mà ngươi cầu nhưng vẫn không chiếm được, đó là vọng cầu.
Có lẽ nhiều năm như vậy, nàng làm hết thảy cố gắng, bất quá là đang chứng minh mình cầu, đến tột cùng có phải vọng cầu hay không.
Ghi chú: (7) Cương thường: Hay Tam cương ngũ thường, ý chỉ chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo, bên cạnh tam tòng tứ đức mà nữ giới phải theo. Khổng tử đã nói rằng một xã hội mà luôn duy trì được tam cương ngũ thường là một xã hội bình an, hạnh phúc.
Lưng Bạch Y dần dần thấm ra mồ hôi lạnh.
Từ trước đến nay nàng không có bằng hữu gì, mà mà chư thiên thần phật bài xích chỉ có một, ám chỉ trong lời Bích Liên, có thể đoán ra được.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Bạch Y che lại trái tim đang đau đớn, thần thái trong mắt chậm rãi tiêu tán.
Không phải nói từ bi là hoài niệm sao? Không phải nói yêu thương con người sao? Trời đất rộng lớn, vì sao không thể chứa được một đôi có tình nhân?
Chỉ là vì cái gọi là thiên đạo cương thường (7), lại muốn tàn sát một sinh mệnh vô tội, đánh cờ bảo vệ thiên hạ, tùy ý phá hư tình cảm tốt đẹp nhất trên thế gian.
Cái này đến tột cùng là lòng dạ từ bi, hay là lạnh lùng vô tình?
Bạch Y lảo đảo chạy về phía chỗ ở của bọn Thiển Âm, đáy lòng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Tại nhà gỗ cách trăm thước có dấu vết đấu pháp. Càng đi vào trong, pháp lực càng mạnh mẽ, khắp nơi tràn ngập thần lực cùng Phật lực, mà ở nơi trung tâm, lại chỉ có một mảnh phật quang mênh mông, cùng với phật pháp thúc dục từng đóa Kim Liên Ngũ Thải nở rộ.
Sâu trong biển hoa có một người đứng, đứng một mình, trên y bào trắng như tuyết cũng bắn tung tóe những bông hoa đỏ tươi.
Bạch Y nhìn hắn, chỉ cảm thấy yết hầu lạnh lẽo, miệng mở ra khép lại mấy lần mới gian nan lên tiếng. “Thiển Âm đâu?”
Phóng mắt nhìn lại, trong biển hoa chỉ có một mình Kỳ Hoa, Tiểu Hồ Ly thích cười thích náo loạn kia lại không thấy bóng dáng.
Kỳ thật Bạch Y là có thể đoán được, người kia tự mình ra tay, làm sao có thể bình an mà trở về?
Nhưng trong lòng nàng vẫn ôm một tia ảo tưởng. Trước mắt nàng là Chiến Thần thiên giới bất khả chiến bại, hắn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này, làm sao có thể không cách nào bảo trụ nữ nhân mình yêu? Nếu Thiển m chết, hắn làm sao có thể yên lặng bình tĩnh đứng ở chỗ này?
Quả nhiên, Kỳ Hoa giơ tay phải lên, lộ ra kim quang yếu ớt trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Nàng ở chỗ này.”
Đó là hồn phách của Thiển Âm, sau khi thân thể tiêu vong mới có thể hiện ra.
Bạch Y trong lòng đau xót, muốn rơi lệ. Thân thể đã bị hủy, chỉ còn lại hồn phách, cho dù có thể chuyển thế đầu thai, cũng không nhớ được kiếp trước.
“Không trách ngươi, ngươi không cần tự trách.” Kỳ Hoa nói xong, ôn nhu nhìn hào quang trong tay: “Đã đến lúc rồi, không còn sớm nữa, ta nên đưa nàng qua.”
Xung quanh Kỳ Hoa phát ra ánh sáng rực rỡ, hắn lập tức biến mất trong ánh sáng kia, chỉ lưu lại thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo vui vẻ. “Nàng xưa nay nhát gan, ta lo lắng một mình nàng trên đường sẽ sợ hãi, vẫn là ta nên đi cùng nàng.”
“Ngươi…” Bạch Y mở to mắt, muốn hỏi hắn muốn làm cái gì, muốn khuyên can, lại không thể mở miệng.
Có lẽ, đối với bọn họ mà nói, kết quả như vậy mới là tốt.
Ánh sáng dần mờ đi, thanh âm Kỳ Hoa dừng một chút, tiếp tục nói. “Ngươi không cần oán hắn. Hắn cùng ta chung quy là bất đồng, hắn làm như vậy, cũng chỉ là làm hết trách nhiệm của mình. Bạch Y, ngươi luôn luôn thông minh, tự nhiên nên biết trên người hắn gánh vác không chỉ là trách nhiệm, mà còn là tấm gương của chư thần chư Phật.”
Bạch Y ngẩn người, yên lặng nhìn hoa sen cùng ánh sáng tiêu tán, khóe môi giật giật, không lưu luyến mà đi về nhà gỗ của mình.
Nàng biết hắn muốn nói cái gì, muốn khuyên nàng nhìn thấu buông tay, sớm rút lui.
Chuyện cho tới bây giờ, làm sao còn có thể cho phép nàng rút người đây? Nếu thật sự có thể rút, từ lúc biết chàng là Phật tổ, nàng đã sớm tránh đi, cần gì phải lưu lạc đến tình trạng như vậy?
Nàng nhớ rõ Thiển Âm từng nói có một câu ngươi không chiếm được, là bởi vì ngươi không cầu; mà ngươi cầu nhưng vẫn không chiếm được, đó là vọng cầu.
Có lẽ nhiều năm như vậy, nàng làm hết thảy cố gắng, bất quá là đang chứng minh mình cầu, đến tột cùng có phải vọng cầu hay không.
Ghi chú: (7) Cương thường: Hay Tam cương ngũ thường, ý chỉ chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo, bên cạnh tam tòng tứ đức mà nữ giới phải theo. Khổng tử đã nói rằng một xã hội mà luôn duy trì được tam cương ngũ thường là một xã hội bình an, hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook