*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Vương.

" Ánh mắt Lệ Trầm u ám.


"Đây là mệnh lệnh.

" Khương Ngưng Ngưng nhìn hắn, đôi mắt long lanh tràn đầy sự kiên định.


Khương Ngưng Ngưng dùng sức c ởi thắt lưng và cúc áo của hắn, bên dưới bộ quân phục đen là chiếc áo sơ mi trắng đã sắp bị nhuộm đỏ bởi máu, vết thương không ngừng tuôn máu, áo sơ mi trắng đã biến thành áo đỏ.


Tay Khương Ngưng Ngưng bắt đầu run rẩy, gần như luống cuống cởi áo sơ mi, để lộ ra lồ ng ngực rắn chắc của Lệ Trầm, trên đó đầy những vết thương mới cũ.


Băng cầm máu đã vô dụng, một vết thương từ vai đến tim sâu hoắm thấy xương, máu tươi tuôn ra ngoài.


Những ngày này, Lệ Trầm vẫn luôn chịu đựng vết thương nghiêm trọng như vậy, ở trong khu rừng nguy hiểm rình rập bảo vệ nàng, rõ ràng vết thương đau đớn thấu xương nhưng hắn lại không nói một lời, âm thầm tự mình băng bó.


Nhưng đến ngày hôm sau, vết thương còn chưa kịp lành đã phải vội vã lên đường, khiến vết thương bị rách không kịp kết vảy.



Khương Ngưng Ngưng run rẩy muốn cầm máu cho hắn, nhưng nước mắt lại rơi trước.


Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói trầm khàn của Lệ Trầm lúc này vô cùng dịu dàng: "Vương, đừng vì ta mà rơi lệ, không đau đâu.

"

Sao có thể không đau? Khương Ngưng Ngưng biết hắn chỉ đang an ủi mình.


Nàng che vết thương của hắn, cảm xúc buồn bã và áy náy tràn ngập trong lòng nàng, khiến trái tim nàng đau nhói, nỗi đau này như thể có thể lây lan vậy, theo máu nàng chảy khắp cơ thể, từng tấc xương của nàng đều đau, máu nóng như thể đang đốt cháy, dường như có thứ gì đó sắp bùng nổ.


Khương Ngưng Ngưng khó chịu cúi người, bàn tay lạnh lẽo áp chặt vào vết thương kinh hoàng của hắn.


"Vương.

" Lệ Trầm nhận ra sự bất thường của Khương Ngưng Ngưng, định đưa nàng trở về lâu đài.


Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng từ lòng bàn tay nàng tỏa ra, luồng sáng thánh khiết như tuyết trên nhà thờ, mãi không tan, dịu dàng nhưng lại có sức mạnh.



Nhưng luồng sáng này rất ngắn ngủi, sau khi ánh sáng biến mất, Khương Ngưng Ngưng đã ngất xỉu trong vòng tay Lệ Trầm.


Còn Lệ Trầm kinh ngạc phát hiện, vết thương của mình đã ngừng chảy máu, bắt đầu đóng vảy.


Tách, tách, tách

Tiếng vỗ tay giòn giã chậm rãi vang lên từ sau bức tường hoa Tường Vi, Phù Quang đẩy hoa Tường Vi ra xuất hiện, đôi mắt ôn hòa khó giấu vẻ mỉa mai: "Khổ nhục kế, đội trưởng Lệ Trầm tính toán giỏi thật.

"

Vvừa có thể lấy lại được sự yêu thích của Vương, vừa k1ch thích Ấu Vương bộc phát khả năng chữa lành.


Thật là một mũi tên trúng hai đích.


Lệ Trầm sắc mặt lạnh lùng, ôm Khương Ngưng Ngưng đang hôn mê nói: "Bất kể các ngươi có tin hay không, ta chưa bao giờ tính kế Vương.

"

Hắn cũng không ngờ, Ấu Vương mới ra đời hai ngày, vậy mà đã có thể bộc phát khả năng chữa lành, đây là điều mà kể cả Nguyên Vương mạnh nhất trong lịch sử cũng không thể làm được.


Mặc dù khả năng chữa lành lần đầu tiên xuất hiện còn khá yếu, không thể khiến vết thương lành hẳn.


Nhưng dù là Lệ Trầm hay Phù Quang, Tiểu Xuân, bọn họ đều biết, thiếu nữ trong lòng sẽ là Vương mạnh nhất trong lịch sử Trùng Tộc.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương