Tinh Tế Tu Yêu
-
Chương 39: Nguy Cơ (Một)
Dịch Trạch ôm Thanh Dương ngồi trong chốc lát, bàn tay vuốt ve thuận lông, ngón tay còn thường thường gãi cằm nãi báo.
Nếu bây giờ Thanh Dương là hình người thì hành động như vậy tuyệt đối sẽ khiến hắn mặt đỏ tai hồng, đây chính là đùa giỡn con nhà lành a. Nhưng mà bây giờ Thanh Dương lại là nãi báo còn là 1 nãi báo được nuôi đến tròn vo nên khi Dịch Trạch làm những hành động như vậy còn khiến hắn cảm thấy thực thoải mái, thoải mái đến mức thỉnh thoảng còn rên mấy tiếng hừ hừ.
Dịch Trạch nhìn báo nhi trong lòng ngực của hắn, ở sâu trong nội tâm cuối cùng một chút tức giận kia cũng tiêu tán. Cho dù hắn đã biết tuổi thực của Thanh Dương nhưng hắn vẫn không tự giác mà nghĩ người này chỉ là 1 tiểu nãi báo không hiểu gì, thậm chí hắn còn sinh ra dục vọng mãnh liệt với hình người của Thanh Dương. Mỗi lần cùng Thanh Dương thân mật tiếp xúc hắn lại bị thân thể ngọt ngào kia hấp dẫn, sau đó lại vì động tác trúc trắc của người này khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác tội ác dâm loạn trẻ em, mà cuối cùng loại cảm giác này lại khiến hắn trầm luân.
“Nhanh lên, nhanh lớn lên đi.” Dịch Trạch một bên vuốt nãi báo, một bên thấp giọng nói.
Điều hắn nói đương nhiên không thể gạt được thính giác linh mẫn của Thanh Dương, tiểu lỗ tai giật giật, nãi báo giãy dụa từ trong ngực Dịch Trạch nhảy xuống, đứng ở trên đùi hắn, dùng ánh mắt trừng Dịch Trạch: tiểu tử, ta còn lớn hơn ngươi nhiều!
Dịch Trạch phát hiện vậy mà mình lại có thể hiểu được tâm tư nãi báo, cặp mắt đen láy kia giống như đã nói cho hắn biết vậy. Hắn đem nãi báo ôm lại vào trong ngực sau đó hỏi: “Sương trắng kia là do em làm?”
Thanh Dương cứng người, không được tự nhiên mà xoay xoay thân mình, chậm rãi gật đầu, đồng thời lấy lòng mà dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Dịch Trạch.
Dịch Trạch đột nhiên bật cười, chẳng lẽ em ấy lại cho rằng mình sẽ sinh khí sao? Bất quá hắn vẫn nên nghiêm mặt nói: “Trình Khải Á đã nhận ra.”
Thanh Dương thân mình càng cương hơn, xoay cũng không dám xoay, chỉ phải dùng miệng củng ngực Dịch Trạch, đồng thời ánh mắt to tròn ngập nước nhìn Dịch Trạch.
Dịch Trạch nhìn chằm chằm nãi báo, thập phần muốn biết rốt cuộc trong đầu Thanh đang suy nghĩ gì, em ấy có biết hay không nếu bây giờ em ấy ở hình người làm động tác này thì nó đại biểu cho cái gì? Khiêu khích hắn như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
Cố tình lúc Thanh Dương ở hình dạng nãi báo thì làm động tác này vô cùng thuần thục, nhưng hắn vừa biến thành hình người liền không thể làm được. Bình thường lúc ở dạng báo hắn đều ghé vào lồng ngực xích lỏa của Dịch Trạch ngủ, bị sờ toàn thân cũng không cảm thấy khác lạ gì, nhưng khi hắn biến thành người, Dịch Trạch vừa chạm vào hắn liền đỏ mặt, rút người lại 1 đầu ngón tay cũng không cho Dịch Trạch chạm đến. Rốt cuộc Dịch Trạch là như thế nào vậy hắn cũng không thể hiểu nữa? Rõ ràng là luyến thú nghiện, nhưng lại thân mật với hắn khi hắn biến thành người, chẳng lẽ luyến thú nghiện không phải chỉ có hứng thú với hình thú sao? Hắn nếu muốn an toàn thì nên biến thành hình người đúng không? …
Em ấy lại suy nghĩ gì vậy! Dịch Trạch nhanh chóng ổn định tâm tình tiếp tục nhìn nãi báo. Bởi vì vừa rồi miên man suy nghĩ nên có một đoạn thời gian trầm mặc, Thanh Dương có chút thấp thỏm bất an, hắn nhảy lên bả vai Dịch Trạch, dùng miệng chạm vào mặt, cái mũi nhỏ nóng hầm hập không ngừng củng lên 2 má Dịch Trạch.
Dịch Trạch mặt vẫn không đổi sắc tâm không khiêu nhấc Thanh Dương xuống khỏi bả vai của mình, đặc biệt đặc biệt lãnh tĩnh nói: “Yêu khí của em có ảnh hưởng rất lớn đối với khế ước thú, đó sẽ có ảnh hưởng lớn với chuyến đi này, mà lúc này Trình Khải Á đã phát hiện ra điểm bất thường, nếu còn tiếp tục làm như vậy hắn nhất định ra phát hiện ra em.”
Thanh Dương nghĩ nghĩ, nhảy xuống, 4 chân dẫm dẫm lên bàn tay Dịch Trạch, dùng chân chậm rãi viết lên lòng bàn tay Dịch Trạch: “Ta muốn thu lại yêu khí, nhưng hiện tại yêu đan không hoàn chỉnh nên ta chỉ cần sử dụng 1 chút cũng sẽ bị người ta phát hiện, ta cũng không có biện pháp nào để che dấu hay thu liễm khí tức, chờ đến khi yêu đan của ta hoàn thiện thì ta có thể sử dụng một ít phép thuật để ngụy trang yêu khí.”
“Ta sẽ tìm cách nhanh chóng đưa em đến khu mỏ năng lượng thạch ở tinh cầu y ni cách mạn, năng lượng ở đó em có thể dùng tất cả nên trong khoảng thời gian này em đừng dùng đến yêu lực, có việc gì cứ để ta giải quyết.”
Nãi báo ngốc nghếch gật gật đầu.
Dịch Trạch nghĩ nghĩ nói tiếp: “Đừng bao giờ nằm trong lồng ngực người khác, đến lúc đó ta sẽ không có cách nào để bảo vệ em.”
Hắn cố ý để Thanh Dương hiểu sai mục đích thật sự của mình.
Nãi báo cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, vươn ra đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm bàn tay Dịch Trạch, tỏ vẻ hắn sẽ không bao giờ làm như vừa rồi nữa.
Ánh mắt Dịch Trạch càng trở nên sâu thăm thẳm niết nãi báo nói: “Nếu không muốn ta đánh lén em nhanh như vậy thì sau này đừng làm những động tác như vậy nữa. Cho dù lần nào em cũng biến thành nãi báo để trốn tránh, nhưng nếu ta thật sự muốn cường bách em, ta đương nhiên cũng có biện pháp để em ngoan ngoãn biến về hình người.”
Hắn dùng ngón tay gãi gãi tiểu cằm nãi báo nghiêm túc nói: “Vô luận như thế nào, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cường bách em làm điều gì đó. Một ngày kia, khi chúng ta thật sự cùng ở một chỗ cũng tuyệt đối là do em gật đầu đồng ý cam tâm tình nguyện ở cùng ta.”
Thanh Dương nghiêm túc nhìn ánh mắt chuyên chú của Dịch Trạch, người nam nhân này, cho tới bây giờ đều không nói 2 lời. Người này luôn tôn trọng 1 ngoại tộc yêu thú như hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt đã tôn trọng cùng trân trọng hắn như 1 con người, chưa bao giờ thay đổi.
Hắn ngoan ngoãn dùng móng bám vào vạt áo Dịch Trạch chui vào trong quần áo, lộ ra cái đầu nhỏ, da lông dính sát vào da thịt nóng bỏng của Dịch Trạch.
Nếu như trên thế giới này có cái gì đáng giá để Thanh Dương buông tha hơn hai trăm năm vậy cũng chỉ có tình cảm của Dịch Trạch mà thôi.
Hắn làm sao lại may mắn như vậy, lại được một người toàn tâm che chở cho mình.
–
Ngày hôm sau tốc độ của tiểu đội mạo hiểm rõ ràng nhanh hơn, kỳ thật tiến độ di chuyển của cả đội phải do đội trưởng Hoa Thiên Vũ quyết định, nhưng hiện tại toàn bộ đội ngũ lại bị Dịch Trạch khống chế.
Dịch Trạch điều khiển cơ giáp tăng tốc tiến về phía trước, đổng toàn không biết có tâm tư gì cũng liều mạng đuổi theo, cùng Dịch Trạch cùng tiến cùng lùi. Trình Khải Á lại biết Dịch Trạch làm vậy là muốn nhanh chóng đến nơi bọn họ dự định tách tiểu đội ra.Cũng phải nói lộ tuyến di chuyển này là do hắn tỉ mỉ chọn lựa, vừa khiến các giáo phương cảm thấy lộ trình này không quá nguy hiểm hay không thích hợp để huấn luyện tân sinh, lại vừa dễ khiến mọi người bị thất lạc. Nếu Dịch Trạch đang gấp gáp như vậy …Trình Khải Á cũng tăng tốc độ theo sát Dịch Trạch.
Một sinh viên hệ nghệ thuật 1 sinh viên hệ chế tạo lại có thể vượt qua đội ngũ sinh viên hệ cơ giáp bọn họ sao?, tần tiêu và Phạm Tiên Thành tự nhiên là không chịu thua, xuất ra sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ cũng liều mạng đuổi theo, cuối cùng cũng không bị bỏ rơi quá xa, giữ được khoảng cách an toàn với top trên. Ngược lại còn Hoa Thiên Tề, hắn căn bản không có khả năng đuổi theo mấy người trên, mặc dù Thanh Dương đã cố gắng hết sức để che dấu yêu khí, nhưng phong hồ cũng vẫn bị ảnh hưởng 1 chút, mà Hoa Thiên Tề bẩm sinh lực lượng đã không cao, nếu không nhờ có Hoa Thiên Vũ dùng máy móc kéo đi thì hắn sớm đã bị bỏ xa lại phía sau.
Bất quá hắn cũng không hy vọng Hoa Thiên Vũ chiếu cố mình như vậy, thậm chí hắn còn không ngừng giãy dụa, đương nhiên, hoàn toàn không có hiệu quả.
Đối với Hoa Thiên Tề mà nói, hắn càng vô dụng càng tốt, càng chán ghét Hoa gia càng tốt, như vậy, chờ đến lúc đó…
Tốt nhất, cha mẹ càng sủng ái hắn càng tốt, Hoa Thiên Vũ càng hận hắn càng tốt, như vậy, đến lúc đó…
Đến lúc đó, Hoa Thiên Vũ sẽ không cảm thấy bi thương nữa.
Từ ngày hắn nghe lén được chuyện của Hoa Sở và phụ thân là Hoa Văn hắn liền quyết định như vậy. Muốn thành kẻ ăn chơi trác táng, khiến cha mẹ bớt áy náy; muốn thành 1 đệ đệ không ra gì, khiến Hoa Thiên Vũ hận hắn thấu xương. Như vậy, thời điểm hắn ra đi sẽ không thương tổn đến bất luận người nào.
Hắn sẽ không đi con đường mà Hoa Sở lựa chọn, hắn muốn gánh vác trách nhiệm của thứ tử Hoa gia, vừa không trốn tránh cũng không phản kháng, bởi vì hắn cam tâm tình nguyện!
Chính là, vì sao Hoa Thiên Vũ còn đối xử với hắn tốt như vậy? Còn vì hắn mà chia tay với Mạnh Hoài. Hoa Thiên Tề luôn luôn lặng lẽ chú ý tới người ca ca này, hắn biết Mạnh Hoài có thể nói là người đầu tiên mà Hoa Thiên Vũ thích, 1 đại thiếu gia tùy hứng làm bậy nhưng dám yêu dám hận. Mạnh Hoài không phải người tốt gì, vì thứ hắn muốn hắn có thể bất chấp thủ đoạn. Nhưng đó cũng chính là điểm đã thu hút Hoa Thiên Vũ, giống gia đình họ, nếu không ngoan lệ một chút sẽ sống không nổi. Trên người Mạnh Hoài có thứ mà Hoa Thiên Vũ không có, nhiệt tình cũng ngoan lệ, cho nên hắn hấp dẫn Hoa Thiên Vũ.
Hoa Thiên Vũ chia tay với Mạnh Hoài, người kia sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy; còn hắn thì chỉ biết liên lụy đến Hoa Thiên Vũ.
Mỗi người 1 tâm tư như vậy thế mà đảo mắt đã 3 ngày trôi qua.
Lần phiêu lưu mạo hiểm này kỳ thật họ cũng không gặp nhiều phiêu lưu cho lắm, dù sao họ mới chỉ là tân sinh, trường học không có thể an bài bọn họ đi đến nơi nguy hiểm. Bọn họ lựa chọn con đường đích xác chỉ có ít phiêu lưu. Trên đường vẫn có thể gặp phải 1 ít vẩn thạch hoặc gặp nơi có từ trường biến dị, lượng không lớn lắm bằng vào thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể tránh đi. Hành trình dài như vậy có thể khiêu chiến cực hạn của sinh viên lại có thể gia tăng thêm năng lượng cho bọn họ.
Theo kế hoạch ban đầu của Dịch Trạch họ sẽ tách tiểu đội mạo hiểm sau 5 ngày nữa, để Hà Thành Hâm giả mạo tần tiêu ở lại, bởi vì sau khi hắn và Trình Khải Á rời đi, cũng cần có người ở lại để ổn định quân tâm, bất quá việc liên quan đến Hà Thành Hâm hắn không nói cho Trình Khải Á, cho nên Trình Khải Á mới tìm Hoa Thiên Vũ làm đội trưởng. Có 2 tầng bảo hiểm như vậy Dịch Trạch lại càng yên tâm hơn.
Địch nhân của hắn là 1 tổ chức có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, hắn cũng không thể vì mục đích của mình mà kéo đám bạn đang phấn đấu vì tương lai của nhân loại vào hố sâu này nếu không hắn cũng có khác gì tổ chức kia đâu? Chỉ khác ở chỗ hắn sẽ mang cái danh đại nghĩa để làm 1 ngụy quân tử mà thôi. Thật ra Dịch Trạch không để ý tới việc hắn lợi dụng người khác, hắn chỉ là không muốn mình biến thành đồ vô sỉ.
Nếu hắn vẫn sống như trước thì có thể lạnh lùng tùy ý sẽ ăn mòn nội tâm của hắn, chung quy có một ngày hắn sẽ biến thành loại người mà hắn chán ghét nhất, nhưng mà Thanh Dương xuất hiện, khiến hẳn hiểu rõ được bản thân mình muốn cái gì. Hắn muốn báo thù, cũng muốn bảo hộ Thanh Dương, càng phải làm một người đỉnh thiên lập địa không hổ thẹn với lương tâm, để hắn có thể yên tâm đem tiểu nãi báo ôm vào trong lồng ngực. Dịch Trạch thừa nhận bản thân mình thực sự rất tham lam, nhưng tham lam thì như thế nào? Chỉ cần hắn có thực lực, hắn có thể làm được tất cả những điều đó.
Lần này nơi hắn muốn đến là 1 tinh cầu hoang vắng có không gian truyền tống, ở nơi đó chỉ hơi hơi vô ý liền sẽ bị truyền tống đến địa phương khác, bất quá trải qua mọi thí nghiệm của liên mình thì những nơi như thế này cũng không có nguy hiểm gì cho nên trường học mới có thể đem chỗ này ra làm nơi huấn luyện, còn có thể rèn luyện năng lực quan sát của sinh viên. Dịch Trạch chính là nhìn trúng không gian truyền tống ở đây.
Nhưng mà ngoại trừ hắn ra thì vẫn còn 1 người đang theo dõi nơi này.
Người đó cũng đã sớm chờ đợi ở nơi này, Mạnh Hoài nhìn tiểu đội mạo hiểm dần tiếp cận tinh cầu trên màn hình nhỏ, thoải mái nở nụ cười: “Rốt cục đến. Hoa Thiên Vũ, ta đã nói ta sẽ làm ngươi phải hối hận!”
Nếu bây giờ Thanh Dương là hình người thì hành động như vậy tuyệt đối sẽ khiến hắn mặt đỏ tai hồng, đây chính là đùa giỡn con nhà lành a. Nhưng mà bây giờ Thanh Dương lại là nãi báo còn là 1 nãi báo được nuôi đến tròn vo nên khi Dịch Trạch làm những hành động như vậy còn khiến hắn cảm thấy thực thoải mái, thoải mái đến mức thỉnh thoảng còn rên mấy tiếng hừ hừ.
Dịch Trạch nhìn báo nhi trong lòng ngực của hắn, ở sâu trong nội tâm cuối cùng một chút tức giận kia cũng tiêu tán. Cho dù hắn đã biết tuổi thực của Thanh Dương nhưng hắn vẫn không tự giác mà nghĩ người này chỉ là 1 tiểu nãi báo không hiểu gì, thậm chí hắn còn sinh ra dục vọng mãnh liệt với hình người của Thanh Dương. Mỗi lần cùng Thanh Dương thân mật tiếp xúc hắn lại bị thân thể ngọt ngào kia hấp dẫn, sau đó lại vì động tác trúc trắc của người này khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác tội ác dâm loạn trẻ em, mà cuối cùng loại cảm giác này lại khiến hắn trầm luân.
“Nhanh lên, nhanh lớn lên đi.” Dịch Trạch một bên vuốt nãi báo, một bên thấp giọng nói.
Điều hắn nói đương nhiên không thể gạt được thính giác linh mẫn của Thanh Dương, tiểu lỗ tai giật giật, nãi báo giãy dụa từ trong ngực Dịch Trạch nhảy xuống, đứng ở trên đùi hắn, dùng ánh mắt trừng Dịch Trạch: tiểu tử, ta còn lớn hơn ngươi nhiều!
Dịch Trạch phát hiện vậy mà mình lại có thể hiểu được tâm tư nãi báo, cặp mắt đen láy kia giống như đã nói cho hắn biết vậy. Hắn đem nãi báo ôm lại vào trong ngực sau đó hỏi: “Sương trắng kia là do em làm?”
Thanh Dương cứng người, không được tự nhiên mà xoay xoay thân mình, chậm rãi gật đầu, đồng thời lấy lòng mà dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Dịch Trạch.
Dịch Trạch đột nhiên bật cười, chẳng lẽ em ấy lại cho rằng mình sẽ sinh khí sao? Bất quá hắn vẫn nên nghiêm mặt nói: “Trình Khải Á đã nhận ra.”
Thanh Dương thân mình càng cương hơn, xoay cũng không dám xoay, chỉ phải dùng miệng củng ngực Dịch Trạch, đồng thời ánh mắt to tròn ngập nước nhìn Dịch Trạch.
Dịch Trạch nhìn chằm chằm nãi báo, thập phần muốn biết rốt cuộc trong đầu Thanh đang suy nghĩ gì, em ấy có biết hay không nếu bây giờ em ấy ở hình người làm động tác này thì nó đại biểu cho cái gì? Khiêu khích hắn như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
Cố tình lúc Thanh Dương ở hình dạng nãi báo thì làm động tác này vô cùng thuần thục, nhưng hắn vừa biến thành hình người liền không thể làm được. Bình thường lúc ở dạng báo hắn đều ghé vào lồng ngực xích lỏa của Dịch Trạch ngủ, bị sờ toàn thân cũng không cảm thấy khác lạ gì, nhưng khi hắn biến thành người, Dịch Trạch vừa chạm vào hắn liền đỏ mặt, rút người lại 1 đầu ngón tay cũng không cho Dịch Trạch chạm đến. Rốt cuộc Dịch Trạch là như thế nào vậy hắn cũng không thể hiểu nữa? Rõ ràng là luyến thú nghiện, nhưng lại thân mật với hắn khi hắn biến thành người, chẳng lẽ luyến thú nghiện không phải chỉ có hứng thú với hình thú sao? Hắn nếu muốn an toàn thì nên biến thành hình người đúng không? …
Em ấy lại suy nghĩ gì vậy! Dịch Trạch nhanh chóng ổn định tâm tình tiếp tục nhìn nãi báo. Bởi vì vừa rồi miên man suy nghĩ nên có một đoạn thời gian trầm mặc, Thanh Dương có chút thấp thỏm bất an, hắn nhảy lên bả vai Dịch Trạch, dùng miệng chạm vào mặt, cái mũi nhỏ nóng hầm hập không ngừng củng lên 2 má Dịch Trạch.
Dịch Trạch mặt vẫn không đổi sắc tâm không khiêu nhấc Thanh Dương xuống khỏi bả vai của mình, đặc biệt đặc biệt lãnh tĩnh nói: “Yêu khí của em có ảnh hưởng rất lớn đối với khế ước thú, đó sẽ có ảnh hưởng lớn với chuyến đi này, mà lúc này Trình Khải Á đã phát hiện ra điểm bất thường, nếu còn tiếp tục làm như vậy hắn nhất định ra phát hiện ra em.”
Thanh Dương nghĩ nghĩ, nhảy xuống, 4 chân dẫm dẫm lên bàn tay Dịch Trạch, dùng chân chậm rãi viết lên lòng bàn tay Dịch Trạch: “Ta muốn thu lại yêu khí, nhưng hiện tại yêu đan không hoàn chỉnh nên ta chỉ cần sử dụng 1 chút cũng sẽ bị người ta phát hiện, ta cũng không có biện pháp nào để che dấu hay thu liễm khí tức, chờ đến khi yêu đan của ta hoàn thiện thì ta có thể sử dụng một ít phép thuật để ngụy trang yêu khí.”
“Ta sẽ tìm cách nhanh chóng đưa em đến khu mỏ năng lượng thạch ở tinh cầu y ni cách mạn, năng lượng ở đó em có thể dùng tất cả nên trong khoảng thời gian này em đừng dùng đến yêu lực, có việc gì cứ để ta giải quyết.”
Nãi báo ngốc nghếch gật gật đầu.
Dịch Trạch nghĩ nghĩ nói tiếp: “Đừng bao giờ nằm trong lồng ngực người khác, đến lúc đó ta sẽ không có cách nào để bảo vệ em.”
Hắn cố ý để Thanh Dương hiểu sai mục đích thật sự của mình.
Nãi báo cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, vươn ra đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm bàn tay Dịch Trạch, tỏ vẻ hắn sẽ không bao giờ làm như vừa rồi nữa.
Ánh mắt Dịch Trạch càng trở nên sâu thăm thẳm niết nãi báo nói: “Nếu không muốn ta đánh lén em nhanh như vậy thì sau này đừng làm những động tác như vậy nữa. Cho dù lần nào em cũng biến thành nãi báo để trốn tránh, nhưng nếu ta thật sự muốn cường bách em, ta đương nhiên cũng có biện pháp để em ngoan ngoãn biến về hình người.”
Hắn dùng ngón tay gãi gãi tiểu cằm nãi báo nghiêm túc nói: “Vô luận như thế nào, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cường bách em làm điều gì đó. Một ngày kia, khi chúng ta thật sự cùng ở một chỗ cũng tuyệt đối là do em gật đầu đồng ý cam tâm tình nguyện ở cùng ta.”
Thanh Dương nghiêm túc nhìn ánh mắt chuyên chú của Dịch Trạch, người nam nhân này, cho tới bây giờ đều không nói 2 lời. Người này luôn tôn trọng 1 ngoại tộc yêu thú như hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt đã tôn trọng cùng trân trọng hắn như 1 con người, chưa bao giờ thay đổi.
Hắn ngoan ngoãn dùng móng bám vào vạt áo Dịch Trạch chui vào trong quần áo, lộ ra cái đầu nhỏ, da lông dính sát vào da thịt nóng bỏng của Dịch Trạch.
Nếu như trên thế giới này có cái gì đáng giá để Thanh Dương buông tha hơn hai trăm năm vậy cũng chỉ có tình cảm của Dịch Trạch mà thôi.
Hắn làm sao lại may mắn như vậy, lại được một người toàn tâm che chở cho mình.
–
Ngày hôm sau tốc độ của tiểu đội mạo hiểm rõ ràng nhanh hơn, kỳ thật tiến độ di chuyển của cả đội phải do đội trưởng Hoa Thiên Vũ quyết định, nhưng hiện tại toàn bộ đội ngũ lại bị Dịch Trạch khống chế.
Dịch Trạch điều khiển cơ giáp tăng tốc tiến về phía trước, đổng toàn không biết có tâm tư gì cũng liều mạng đuổi theo, cùng Dịch Trạch cùng tiến cùng lùi. Trình Khải Á lại biết Dịch Trạch làm vậy là muốn nhanh chóng đến nơi bọn họ dự định tách tiểu đội ra.Cũng phải nói lộ tuyến di chuyển này là do hắn tỉ mỉ chọn lựa, vừa khiến các giáo phương cảm thấy lộ trình này không quá nguy hiểm hay không thích hợp để huấn luyện tân sinh, lại vừa dễ khiến mọi người bị thất lạc. Nếu Dịch Trạch đang gấp gáp như vậy …Trình Khải Á cũng tăng tốc độ theo sát Dịch Trạch.
Một sinh viên hệ nghệ thuật 1 sinh viên hệ chế tạo lại có thể vượt qua đội ngũ sinh viên hệ cơ giáp bọn họ sao?, tần tiêu và Phạm Tiên Thành tự nhiên là không chịu thua, xuất ra sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ cũng liều mạng đuổi theo, cuối cùng cũng không bị bỏ rơi quá xa, giữ được khoảng cách an toàn với top trên. Ngược lại còn Hoa Thiên Tề, hắn căn bản không có khả năng đuổi theo mấy người trên, mặc dù Thanh Dương đã cố gắng hết sức để che dấu yêu khí, nhưng phong hồ cũng vẫn bị ảnh hưởng 1 chút, mà Hoa Thiên Tề bẩm sinh lực lượng đã không cao, nếu không nhờ có Hoa Thiên Vũ dùng máy móc kéo đi thì hắn sớm đã bị bỏ xa lại phía sau.
Bất quá hắn cũng không hy vọng Hoa Thiên Vũ chiếu cố mình như vậy, thậm chí hắn còn không ngừng giãy dụa, đương nhiên, hoàn toàn không có hiệu quả.
Đối với Hoa Thiên Tề mà nói, hắn càng vô dụng càng tốt, càng chán ghét Hoa gia càng tốt, như vậy, chờ đến lúc đó…
Tốt nhất, cha mẹ càng sủng ái hắn càng tốt, Hoa Thiên Vũ càng hận hắn càng tốt, như vậy, đến lúc đó…
Đến lúc đó, Hoa Thiên Vũ sẽ không cảm thấy bi thương nữa.
Từ ngày hắn nghe lén được chuyện của Hoa Sở và phụ thân là Hoa Văn hắn liền quyết định như vậy. Muốn thành kẻ ăn chơi trác táng, khiến cha mẹ bớt áy náy; muốn thành 1 đệ đệ không ra gì, khiến Hoa Thiên Vũ hận hắn thấu xương. Như vậy, thời điểm hắn ra đi sẽ không thương tổn đến bất luận người nào.
Hắn sẽ không đi con đường mà Hoa Sở lựa chọn, hắn muốn gánh vác trách nhiệm của thứ tử Hoa gia, vừa không trốn tránh cũng không phản kháng, bởi vì hắn cam tâm tình nguyện!
Chính là, vì sao Hoa Thiên Vũ còn đối xử với hắn tốt như vậy? Còn vì hắn mà chia tay với Mạnh Hoài. Hoa Thiên Tề luôn luôn lặng lẽ chú ý tới người ca ca này, hắn biết Mạnh Hoài có thể nói là người đầu tiên mà Hoa Thiên Vũ thích, 1 đại thiếu gia tùy hứng làm bậy nhưng dám yêu dám hận. Mạnh Hoài không phải người tốt gì, vì thứ hắn muốn hắn có thể bất chấp thủ đoạn. Nhưng đó cũng chính là điểm đã thu hút Hoa Thiên Vũ, giống gia đình họ, nếu không ngoan lệ một chút sẽ sống không nổi. Trên người Mạnh Hoài có thứ mà Hoa Thiên Vũ không có, nhiệt tình cũng ngoan lệ, cho nên hắn hấp dẫn Hoa Thiên Vũ.
Hoa Thiên Vũ chia tay với Mạnh Hoài, người kia sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy; còn hắn thì chỉ biết liên lụy đến Hoa Thiên Vũ.
Mỗi người 1 tâm tư như vậy thế mà đảo mắt đã 3 ngày trôi qua.
Lần phiêu lưu mạo hiểm này kỳ thật họ cũng không gặp nhiều phiêu lưu cho lắm, dù sao họ mới chỉ là tân sinh, trường học không có thể an bài bọn họ đi đến nơi nguy hiểm. Bọn họ lựa chọn con đường đích xác chỉ có ít phiêu lưu. Trên đường vẫn có thể gặp phải 1 ít vẩn thạch hoặc gặp nơi có từ trường biến dị, lượng không lớn lắm bằng vào thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể tránh đi. Hành trình dài như vậy có thể khiêu chiến cực hạn của sinh viên lại có thể gia tăng thêm năng lượng cho bọn họ.
Theo kế hoạch ban đầu của Dịch Trạch họ sẽ tách tiểu đội mạo hiểm sau 5 ngày nữa, để Hà Thành Hâm giả mạo tần tiêu ở lại, bởi vì sau khi hắn và Trình Khải Á rời đi, cũng cần có người ở lại để ổn định quân tâm, bất quá việc liên quan đến Hà Thành Hâm hắn không nói cho Trình Khải Á, cho nên Trình Khải Á mới tìm Hoa Thiên Vũ làm đội trưởng. Có 2 tầng bảo hiểm như vậy Dịch Trạch lại càng yên tâm hơn.
Địch nhân của hắn là 1 tổ chức có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, hắn cũng không thể vì mục đích của mình mà kéo đám bạn đang phấn đấu vì tương lai của nhân loại vào hố sâu này nếu không hắn cũng có khác gì tổ chức kia đâu? Chỉ khác ở chỗ hắn sẽ mang cái danh đại nghĩa để làm 1 ngụy quân tử mà thôi. Thật ra Dịch Trạch không để ý tới việc hắn lợi dụng người khác, hắn chỉ là không muốn mình biến thành đồ vô sỉ.
Nếu hắn vẫn sống như trước thì có thể lạnh lùng tùy ý sẽ ăn mòn nội tâm của hắn, chung quy có một ngày hắn sẽ biến thành loại người mà hắn chán ghét nhất, nhưng mà Thanh Dương xuất hiện, khiến hẳn hiểu rõ được bản thân mình muốn cái gì. Hắn muốn báo thù, cũng muốn bảo hộ Thanh Dương, càng phải làm một người đỉnh thiên lập địa không hổ thẹn với lương tâm, để hắn có thể yên tâm đem tiểu nãi báo ôm vào trong lồng ngực. Dịch Trạch thừa nhận bản thân mình thực sự rất tham lam, nhưng tham lam thì như thế nào? Chỉ cần hắn có thực lực, hắn có thể làm được tất cả những điều đó.
Lần này nơi hắn muốn đến là 1 tinh cầu hoang vắng có không gian truyền tống, ở nơi đó chỉ hơi hơi vô ý liền sẽ bị truyền tống đến địa phương khác, bất quá trải qua mọi thí nghiệm của liên mình thì những nơi như thế này cũng không có nguy hiểm gì cho nên trường học mới có thể đem chỗ này ra làm nơi huấn luyện, còn có thể rèn luyện năng lực quan sát của sinh viên. Dịch Trạch chính là nhìn trúng không gian truyền tống ở đây.
Nhưng mà ngoại trừ hắn ra thì vẫn còn 1 người đang theo dõi nơi này.
Người đó cũng đã sớm chờ đợi ở nơi này, Mạnh Hoài nhìn tiểu đội mạo hiểm dần tiếp cận tinh cầu trên màn hình nhỏ, thoải mái nở nụ cười: “Rốt cục đến. Hoa Thiên Vũ, ta đã nói ta sẽ làm ngươi phải hối hận!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook