Bởi vì bên ngoài Tân Dương có vệ tinh giám sát, Aldrich cùng Dịch Minh và Michelson ba người ở ngoài chủ tinh của Tân Dương bồi hồi hai ngày, lúc này mới thăm dò rõ ràng những điều cơ bản về tinh cầu này. Nhân khẩu chủ yếu tập trung ở nam bán cầu, tuy rằng bắc bán cầu cũng có lục địa, nhưng hiển nhiên chưa bị khai phá. Không ít địa phương còn có tung tích của cây bào tử.

Dịch Minh thả ra một máy điều tra nhỏ đã lâu, lúc này mới chụp được cận cảnh của mấy cây bào tử. Dịch Minh mắt sắc nhận ra: "Đây cũng không phải là thứ hiền lành gì, loại bào tử này có thể ký sinh."

Dịch Minh từng sinh hoạt hồi lâu trong Tinh Đạo, đối với những thứ ly kỳ cổ quái trong tinh cầu này lại càng hiểu rõ hơn so với người bình thường. Aldrich nhìn một đám bào tử kia: "Vậy tại sao bọn họ còn sống ở chỗ này? Coi như nguồn năng lượng lúc trước không đủ để bọn họ đi được càng xa, sau khi tu thân rồi hẳn cũng có thể tìm được một tinh cầu sống được đi chứ?"

Aldrich ghi lại một chút tình huống phát hiện được trên thiết bị giới hạn cá nhân, chờ lúc nhìn đến một đám lớn bào tử kia, ngòi bút của anh dừng một chút, một ý nghĩ lớn mật chạy đến: "Có thể, có quan hệ đến chuyện bọn họ có thể thuần dưỡng Thiết Giáp độc ngao hay không?"

Dịch Minh và Michelson hai mắt nhìn nhau, Michelson phân tích nói: "Bất kể có phải hay không, bọn họ chiếm giữ nơi đây đã lâu, lại không xử lý một thứ gây nên nguy hiểm như vậy, chắc là có tác dụng rồi." Ông hỏi Dịch Minh, "Cậu biết nên xử lý vật này như thế nào không? Không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường."

*tiên hạ thủ vi cường: người ra tay trước sẽ có lợi thế.

"Tôi đã thấy Tinh Đạo dùng hỏa thiêu, bất quá phạm vi này cũng không nhỏ."

Aldrich đã tính ra diện tích gần căn cứ theo tỉ lệ: "Diện tích tương đương rộng, nếu phóng hỏa mà nói không phải là chuyện dễ dàng gì." Anh đem bản đồ đã vẽ xong làm thành hình chiếu ba chiều, "Toàn bộ lục địa của bắc bán cầu cơ hồ bị lắp đầy bởi thảm thực vật, dựa cả vào tấm chắn tự nhiên của đại dương để chặn lại bào tử."

Ba người bọn họ nhìn chính giữa hình chiếu, bắc bán cầu tổng cộng có ba khối đại lục, 80% trở lên đều bị bào tử bao trùm, diện tích khổng lồ như thế, thật sự muốn thiêu cháy tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Aldrich dùng bút điện tử viết trên hình chiếu: "Như vậy, chúng ta trước mắt có ba chuyện phải làm, thứ nhất cứu Chu Cẩn ra; thứ hai điều tra rõ ràng bọn họ làm sao khống chế Thiết Giáp độc ngao, có liên quan gì đến đám bào tử này không; thứ ba là quyết định có đốt đám bào tử này hay không."

Aldrich kiên định nhìn hai người Dịch Minh và Michelson: "Đối với ta mà nói, không có chuyện nào quan trọng hơn so với cứu Chu Cẩn ra, hết thảy đều phải dùng cách an toàn nhất để cứu Chu Cẩn."

Dịch Minh là một người luôn luôn tự do ngoài xã hội chủ lưu, Michelson bây giờ vạn sự dùng tính cách quái già này nghe lời răm rắp, đương nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.

Thời điểm ba người dự định tiến một bước hoàn thiện kế hoạch, thiết bị giới hạn cá nhân của Aldrich sáng lên, một tín hiệu yêu cầu truyền tin xa lạ. Aldrich nhìn xuống tần số của đối phương, hẳn là người liên bang. Sau khi chuyển được, người xuất hiện trong hình chiếu ba chiều lại là Chu Quyết. Một thiên tài năm nhất của trường quân đội mà Chu gia vinh dự sinh ra dùng mặt lạnh thờ ơ chào hỏi với Aldrich.

Nếu là lúc thường, Aldrich đại khái sẽ nhân cơ hội kêu một tiếng em vợ, nhưng giờ khắc này anh hoàn toàn không có tâm sự cùng đối phương thấy sang bắt quàng làm họ, cũng hiếm thấy nghiêm túc nói: "Xin hỏi có việc gì thế?"

"Chu tướng quân để tôi tới trợ giúp ngài."

Aldrich như trong nháy mắt ngây người, nếu như anh nhớ không lầm, Chu Quyết và Chu Cẩn sinh cùng một năm, vẫn không thể chính thức tiến vào quân bộ, Chu Hạ làm sao lại trực tiếp phái hắn lại đây? Lẽ nào quân bộ của liên bang đã luân hãm đến mức không còn người nào có thể dùng được hay sao? Nhưng anh không thể trực tiếp hỏi tại sao lại phái Chu Quyết đến, không thể làm gì khác hơn là thu hồi thăm dò: "Còn có ai?"

"Tôi dẫn theo tiểu phân đội năm mươi người, còn có, đế quốc phái tới tiểu phân đội bốn mươi hai người."

Sắc mặt của Aldrich cơ hồ cũng thay đổi, anh không kiêng dè nữa trực tiếp hỏi: "Tại sao đế quốc chỉ phái bấy nhiêu người như thế? Lẽ nào số lượng đối phương thẩm thấu so với tưởng tượng của ta còn nghiêm trọng hơn à?"

"Không sai biệt lắm." Tấm mặt lạnh như tiền của Chu Quyết cũng không thay đổi, "Đã điều tra căn cứ vào tư liệu anh tôi truyền về, nhưng thực tế phạm vi lan rộng khẳng định càng lớn hơn, thêm vào tinh cầu xa xôi yêu cầu phải phái thêm nhân thủ khống chế, những người đáng tín nhiệm khác cũng có chuyện để làm, chỉ còn lại nhiêu đây người đến."

Aldrich nhanh chóng minh bạch một chuyện lúc Chu Quyết tự thuật, tràng chiến dịch này nhất định phải giải quyết cành nhanh càng tốt, bằng không nghi kỵ và khuyết thiếu nhân thủ sẽ kéo cả liên bang và đế quốc vào trong vực sâu. Dù cuối cùng lấy được thắng lợi, muốn khôi phục lại như lúc ban đầu cũng chắc chắn phải trải qua một thời gian dài dằng dặc.

"Các người đang ở đâu?"

"Một tiếng lộ trình so với tọa độ của Tam Giác Nam.."

Aldrich đem tin tức có thể cung cấp xuống dưới từ hai ngày điều tra được này gửi qua: "Ở chỗ này chờ mệnh lệnh của ta. Bên ngoài Tam Giác Nam có vệ tinh giám sát, chú ý giữ bí mật."

Thủ hạ có gần 100 người trợ giúp, Aldrich sắc mặt trầm tĩnh nhìn chủ tinh của Tân Dương: "Chúng ta nhanh hơn một chút, bất kể là Chu Cẩn, hay là đế quốc hoặc là liên bang, e rằng đều không chờ nổi nữa rồi."

Trong hai ngày Vạn Nghiệp Vi rời đi, Chu Cẩn rốt cuộc đạt được một nửa cuộc sống tự do. Phần tự do này của cậu bắt nguồn từ khi Tiền Nhã Minh bắt Vạn Nghiệp Vi trước khi khởi hành trở về liên bang liền đặc biệt đến tìm Chu Cẩn chào tạm biệt.

"Trở về liên bang?"

"Đúng, hố móng của Thiên Lang tinh xảy ra vấn đề, quân bộ mời tôi trở lại phối hợp điều tra."

"Anh nói với tôi, là muốn thăm dò tôi có muốn trở về liên bang hay không?" Chu Cẩn không chút khách khí chọc thủng mục đích của Vạn Nghiệp Vi.

Vạn Nghiệp Vi không nghĩ tới Chu Cẩn sẽ trực tiếp như vậy, nội tâm nôn nóng và bất an của hắn luân phiên qua lại, phi thường lo lắng Chu Cẩn nói cái gì chọc giận Tiền Nhã Minh vẫn luôn giám thị nơi này.

Chu Cẩn bảo trì trầm mặc rất lâu, rốt cuộc nói: "Vạn tiên sinh, tôi hiện tại cảm thấy đối với liên bang thật giống như có một loại cảm xúc rất phức tạp." Chu Cẩn hơi cúi đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn một điểm nào đó trên đất, phảng phất như đang trốn tránh cái gì, "Tôi luôn luôn suy nghĩ một vấn đề này hơn cả thập kỷ, tuy rằng cho tới bây giờ cũng không có chứng cứ trực tiếp gì, nhưng đáp án thật sự đã lộ diện rồi."

"Nhưng vậy thì đã làm sao? Nơi đó dù sao cũng là nhà của tôi hơn hai mươi năm, đối với tôi mà nói cũng không thể cứ nói dứt bỏ liền dứt bỏ được." Chu Cẩn rốt cuộc nhìn về phía Vạn Nghiệp Vi, "Tôi còn cần thời gian để điều chỉnh, bất kể là đối với chuyện ba ba tôi đã từng sinh hoạt ở Tân Dương, hay là tôi lớn lên liên bang."

Tiền Nhã Minh trước máy giám sát rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thần sắc dĩ nhiên có nét bình tĩnh. Ông đại phí chu chương đánh chiêu bài ôn nhu rốt cuộc có tác dụng, Chu Cẩn trước biểu hiện cố ý không cao minh thăm dò của Vạn Nghiệp Vi rốt cuộc thiếu kiên nhẫn lộ ra răng nanh non nớt của mình. Cậu hiện ra vẻ xoắn xuýt, bất an, đung đưa không ngừng, cùng với nỗi sợ vừa dứt bỏ không được quá khứ cũng vừa sẽ không kích động đến liều mạng chạy về phía tương lai, lúc này mới là định nghĩa phù hợp của một người thông minh trong lòng Tiền Nhã Minh.

*đại phí chu chương: hao tổn tâm trí vào những chuyện không đâu.

Tiền Nhã Minh nhìn Chu Cẩn trong máy giám sát tức giận đến thống khổ thì xem thường nở nụ cười, Chu Cẩn thông minh thì lại làm sao đâu? Vẫn là tuổi trẻ quá trọng tình cảm, cuối cùng chỉ khiến bản thân tiến thoái lưỡng nan.

"Đừng lo lắng Vạn Nghiệp Vi, chờ cậu đánh dấu nó, làm cho nó thần phục, nó sẽ không quan tâm chuyện cậu thăm dò nó hôm nay."

Tiền Nhã Minh rốt cuộc buông xuống cảnh giác đối với Chu Cẩn, bây giờ dưới cái nhìn của ông, Chu Cẩn chung quy bất quá chỉ là món đồ chơi trong lòng bàn tay của ông, tuy rằng trong thời gian ngắn khó có thể hoàn toàn quy thuận với Tân Dương, nhưng cũng không phải là không có hi vọng. Ông phái hai thủ hạ thay thế vị trí của Vạn Nghiệp Vi khi Vạn Nghiệp Vi rời đi, phụ trách mang Chu Cẩn đi dạo chung quanh. Căn cứ vào báo cáo hành trình hai Beta mỗi tối mang đến mà nói, những nơi Chu Cẩn đi qua đơn giản là địa phương Tiền Quân từng nhắc tới trong nhật ký —— trường học, kho hàng bị vứt bỏ, mỗi lần chính là suốt cả ngày. Trên người còn có thể mang theo nhật ký của Tiền Quân, tình cờ hỏi hai người đi cùng một chút ít về những chỗ cậu không hiểu.

"Hai ngày nay đi chơi thế nào?" Buổi tối thứ hai Tiền Nhã Minh rốt cuộc xuất hiện trước mặt Chu Cẩn.

"Dạ, cũng không tệ lắm."

Tiền Nhã Minh ngắm Chu Cẩn, phát hiện sắc mặt của cậu cư nhiên tốt lên; "Ta thấy trạng thái tinh thần của con lại tốt hơn so với hai ngày trước rồi, xem ra cần phải đi ra ngoài một chút, cả ngày chết ngộp ở trong nhà, tâm tình cũng muốn làm hỏng không ít việc."

Chu Cẩn trong lòng căng thẳng, trên mặt còn duy trì nụ cười khéo léo nói: "Dạ, hai ngày nay con đi nhìn trường học và kho hàng bị bỏ đi trong nhật ký của ba ba một chút, tưởng tượng ông ấy mỗi sáng sớm bắt đầu lên lớp, khi nghỉ học hoặc là đi thư viện, hoặc sẽ đi đến kho hàng bị vứt bỏ cùng bạn bè chơi đùa, sau đó về nhà làm bài tập. Thời điểm con nghe người khác nói về ông ấy, ông ấy lại như một vị thần, cả ngày ở trong phòng nghiên cứu dường như không gì không làm được, luôn cảm giác mình kém ông ấy một đoạn dài. Bây giờ suy nghĩ một chút, con và ông ấy kỳ thực đều giống nhau. Bất quá ông ấy là lớn lên ở Tân Dương, mà con thì ở liên bang."

Tiền Nhã Minh trong lòng mừng thầm, Chu Cẩn cô đơn đau buồn vì một đoạn thời gian Tiền Quân bệnh triền miên kia, đây mới là ký ức trực tiếp nhất của cậu hồi ấu thơ về Tiền Quân. Nhưng cậu lựa chọn né qua, chỉ tự thuật lại lời từ trong miệng người khác nghe được, bởi vì Tiền Quân kia mới là người viết mấy quyển nhật ký này, dương quang, có sức sống, thông minh, tiền đồ tương lai xán lạn, không phải bất cứ lúc nào đều cần đến bác sĩ y tá riêng.

Chỉ cần đẩy cậu một phen nữa thôi.

"Có người, ta cảm thấy con nên đi gặp một chút." Tiền Nhã Minh hòa ái nói.

"Ai?"

"Từ Dần Thần, tổng thống của Tân Dương."

Chu Cẩn hạ mắt xuống: "Con gặp tổng thống làm gì?"

"Ông ấy vẫn luôn ôm ấp tiếc nuối đối với Tiền Quân, ông ấy đã từng nói năm đó nếu như không phải ông ấy đã đáp ứng thỉnh cầu của Tiền Quân đưa y đi liên bang, Tiền Quân cũng sẽ không gặp phải những chuyện lúc sau kia." Tiền Nhã Minh nhìn thân thể của Chu Cẩn không dấu vết run rẩy một cái, không khỏi nở nụ cười, "Ông ấy luôn muốn gặp con một lần, nhưng sợ con có mâu thuẫn, lúc này mới không tới gặp con."

Chu Cẩn nhấc mắt lên, không rõ nhìn Tiền Nhã Minh: "Hắn tại sao lại quan tâm ba ba con như vậy?"

"Tổng thống tiên sinh năm đó là thầy của chúng ta, ta và Tiền Quân là ông ấy nhìn lớn lên. Ông bà con mất sớm, tổng thống là người giám hộ đầu tiên của chúng ta. Tiền Quân trước đây rất kính trọng ông ấy, có chuyện gì đầu tiên sẽ đi thương lượng với ông ấy. Chuyện quyết định đi liên bang này, ngay cả ta đều không nói, trực tiếp tìm tổng thống thương lượng."

"Đi gặp ông ấy một chút đi, nói thế nào ông ấy cũng coi như là một nửa tổ phụ của con mà."

"Được."

Tiền Nhã Minh thoả mãn gật gật đầu: "Ta xem khí sắc của con khá hơn nhiều, không bằng ngày mai trước khi đi thì để cho Trình Vi Đông làm kiểm tra cho con một cái nhé."

Chu Cẩn vuốt ve nhẫn trên tay, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đống thuốc giảm xuống các hạng chỉ tiêu cậu trộm được đang từ từ mất đi hiệu lực, Chu Cẩn rõ ràng bản thân chỉ cách thời điểm bị vạch trần một bước nữa thôi. Bất kể là Vạn Nghiệp Vi đi liên bang đã bị giam cầm không có cách nào trở về, hay là Trình Vi Đông chậm rãi phát hiện tình trạng thân thể của cậu cũng không nghiêm trọng như cậu đã nói, tất cả những thứ này đều sẽ chọc cho Tiền Nhã Minh phẫn nộ.

Nhưng trước mắt cậu chỉ có thể dựa vào một chiếc máy liên hệ tần số thấp một chiều này, liên bang điều tra tiến triển đến cùng đã được bao nhiêu, tất cả bố cục đến tột cùng đã được tiến hành đến trình độ nào cậu đều không có cách nào biết được. Chu Cẩn nhìn bầu trời đêm đen thui ngoài cửa sổ, vùng trời của Tân Dương bị che kín bởi tầng mây dày đặc, cũng không thể thấy được ánh sao.

Aldrich, anh chuẩn bị đến đâu rồi?

Trong lúc vô tình, Chu Cẩn có một loại tín nhiệm tựa hồ không có cách nào nói ra được với Aldrich. So với lúc này, cậu chỉ lo lắng Aldrich có chuẩn bị kỹ càng hay không, lại chưa từng có một chút lo lắng Aldrich có thể đến đây hay không.

Ngày hôm sau lấy được báo cáo kiểm tra mới nhất, Tiền Nhã Minh quả thực mừng rỡ: "Xem ra cần phải mang con đi khắp nơi rồi." Các hạng chỉ tiêu tuy rằng cũng không cao, nhưng cũng không phải thấp đến mức khiến người bạo lên, nếu như dưới tình huống này, xem ra kế hoạch lúc đầu cũng chẳng phải là không thể được.

Tiền Nhã Minh cầm báo cáo, bỗng nhiên có chút kỳ quái, hồi phục nhanh như vậy? Ông từ trước đến có thói quen suy nghĩ nhiều một bước, nhìn ánh mắt Chu Cẩn liền không khỏi liền mang theo chút nghi ngờ: "Hai ngày nay ăn gì?"

Chu Cẩn thần sắc tự nhìn mình: "Vạn Nghiệp Vi biến mất."

"Cái gì?"

Chu Cẩn ở trước mặt Tiền Nhã Minh tựa hồ càng tự tại một chút, cũng không dùng tôn xưng khi nhắc đến Vạn Nghiệp Vi nữa: "Con cảm thấy Vạn Nghiệp Vi luôn khiến con có chút sốt sắng, hắn cùng con ăn cơm trị liệu rồi đi thư viện, con cuối cùng không tự chủ được muốn trốn tránh."

Tiền Nhã Minh tự nhiên không bỏ qua sự biến hóa này, đối với Chu Cẩn ở trước mặt mình từ từ thả lỏng càng làm cho ông cảm thấy đã đem người trẻ tuổi này nắm giữ ở trong rãnh tay.

"Vạn Nghiệp Vi là nóng lòng một chút, bất quá hắn thật sự yêu thích con. Alpha mà..." Tiền Nhã Minh mang theo một mùi vị chế nhạo nói, "sẽ như vậy, cường thế bá đạo liền không hiểu cách săn sóc, bất quá sẽ không như vậy nữa nếu sau này con tập thành thói quen."

Ông thấy Chu Cẩn tựa hồ thật ngại ngùng, lộ ra một nụ cười không đáng kể. Phi thuyền gần đất thì ngừng: "Đến. Đến đây đi, tổng thống đang chờ chúng ta."

Từ Dần Thần giống như Tiền Nhã Minh, da thịt trắng nõn như có bệnh. Từ khi Chu Cẩn đi tới nơi này, liền phát hiện vùng trời tầng mây của Tân Dương tựa hồ là cả năm không tiêu tan, tia sáng phát ra từ hằng tinh gần Tam Giác Nam chỉ có thể miễn cưỡng xuyên vào một chút, thực sự không phải là một tinh cầu dành cho người sống. Nhưng người Tân Dương tựa hồ cũng không có ý tứ chế ra nguồn sáng nhân tạo, phi thường kỳ quái.

"Con chính là Chu Cẩn?" Từ Dần Thần nhiệt tình chào đón, cho Chu Cẩn một cái ôm, "Dung mạo của con thật giống với Tiền Quân."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương