"Chờ đã, bọn họ sẽ thẩm thấu quân bộ?" Aldrich nhớ lại Edmon.

"Đương nhiên, nếu muốn phản công, sao lại bỏ qua quân bộ được." Lão Jerry nói, "Những tiểu tinh cầu xa xôi này đối với Tân Dương mà nói, tồn tại một ý nghĩa to lớn nhất, chính là vì phải chọn lựa ra người bịa đặt thân phận, trở thành bàn đạp của bọn họ trong quân bộ."

Lông tơ cả người Aldrich dựng thẳng lên: "Cho dù như vậy bọn họ làm sao bảo đảm người tiến vào quân bộ sẽ không phản bội?" Môi trường cùng tài nguyên liên bang và đế quốc có thể cung cấp hiển nhiên nhiều hơn so với Tân Dương, ở tình huống bình thường, làm sao có khả năng bảo đảm người ẩn núp ở quân bộ còn có thể duy trì lòng trung thành bất biến với Tân Dương được.

Lão Jerry gõ bàn một cái nói: "Nếu như cha mẹ cậu còn ở quê hương chờ cậu thì sao?" Ông tận lực cắn nặng chữ "chờ", Aldrich nhanh chóng minh bạch hàm nghĩa trong đó.

Lão Lorrin muốn bồi dưỡng anh, tự nhiên sẽ truyền lại không ít thủ đoạn chính trị cho anh. Aldrich tuy rằng không nghiêm túc nghe qua, nhưng lúc hồi tưởng lại bất quá là chút thủ đoạn cân bằng hoặc đánh cờ. Hoàng đế tuy rằng cũng bị người tôn xưng một tiếng bệ hạ, trên thực tế bộ trưởng các ban chưa từng nương tay với lão Lorrin. Vào những thời kỳ mẫn cảm, lão Lorrin nhìn thấy bọn họ liền chỉ hận không thể đi vòng đường khác.

Loại lấy tính mạng cha mẹ để uy hiếp này, theo quan điểm của Aldrich xem ra quả thực dã man đến khó mà tin nổi.

"Lòng người đen tối, xưa nay đều không hề biến mất, chỉ là..." Trên khay trà có một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen phi thường cũ kỹ, nó bỗng nhiên chấn động một chút, phát ra một trận xèo xèo.

Lão Jerry ngưng miệng, lập tức như cầm một quả bom cẩn thận từng li từng tí đem chiếc hộp vuông nhỏ nâng lên, lập tức ông hắc hắc nở nụ cười, "Thú vị rồi đây."

Aldrich không rõ nhìn chiếc hộp kia. Lão Jerry đem hộp thả xuống, sau đó xoa xoa hai bên hộp một cái, từ trong hộp liền phát ra một đoạn tiếng nước chảy kỳ quái.

Aldrich rất muốn kêu lão đầu này nói tiếp, nhưng ông cứ nghe loại đoạn ghi âm không tới mười lăm giây kia thật nhiều lần, Aldrich hết sức chăm chú hoài nghi không biết đối phương còn nhớ mình đang ở đây hay không.

"Cậu nghe ra không?"

"Cái gì?"

Trong đôi mắt vẩn đục của lão Jerry dần hiện ra tia sáng, liền ông nói gà bà nói vịt hỏi: "Cậu đoán là ai gửi đoạn ghi âm này cho ta?"

Aldrich không khỏi trợn tròn mắt, anh và lão Jerry chỉ có một người mà cả hai đều quen chung: "Chu Cẩn!"

Lão đầu giảo hoạt đến nở nụ cười: "Cho nên, cậu vừa nãy nghe ra cái gì?" Ông liền để Aldrich tự nghĩ một lần, nhưng Aldrich ngoại trừ tiếng nước chảy vẫn không nghe được gì cả.

"Đây là đang tắm rửa?" Aldrich suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm mới phát ra loại âm thanh như thế.

Lão Jerry lắc đầu một cái, đem hộp cầm lên, từ trong ngăn kéo của bàn trà lấy ra một thiết bị nhỏ, sau khi kết nối hai thứ với nhau, từng chút lượt bỏ tiếng nước chảy trong đoạn âm thanh.

Sau khi tiếng nước bị xóa đi, trong đoạn ghi âm chỉ còn lại một đoạn tiếng gõ nhỏ bé không hề có quy tắc. Lão Jerry nghe xong cười ha hả: "Khi Chu Cẩn lần đầu tiên thông qua kênh của Tiền Quân liên hệ với ta, ta liền biết, Tân Dương nếu như không chịu để cậu ấy rời đi, cậu nhất định sẽ bị hủy trong tay bọn họ."

Aldrich chẳng hề hiểu hàm nghĩa của đoạn tiếng gõ kia, nhưng anh thấy được phản ứng của lão Jerry, trong lòng anh khó giải thích được xác định rằng —— Chu Cẩn nhất định không có chuyện gì!

Lão Jerry đem âm lượng mở lớn lên, sau đó mở lại, vừa để vừa phiên dịch cho Aldrich: "Tân Dương, an toàn, Tang Kỳ, Vạn Nghiệp Vi."

Ông phiên dịch xong xuôi, nhìn Aldrich: "Cậu tên là Tang Kỳ a, hay là Vạn Nghiệp Vi?"

"Tang Kỳ."

"Ý tứ của những câu nói này, chắc đủ để cậu hiểu rồi đi."

Hai tay của Aldrich nắm lại, gân xanh từ trong cơ khớp tuôn ra, nhưng anh vẫn duy trì lễ nghi của mình: "Ta biết rồi, ta đây liền đi." Anh cố nhưng bây giờ chỉ muốn rời đi, đứng lên hơi bái với lão Jerry một cái, "Lần này phi thường cảm ơn ngài."

Lão Jerry nhìn bóng lưng Aldrich rời khỏi, nắm lấy Ngân Dực đang muốn bay theo ra ngoài: "Ngươi đừng đi."

Ngân Dực đảo quanh ở chỗ cũ, lo lắng nhìn Aldrich đã đẩy cửa ra: "Lão tiên sinh, chúng ta không phải là có hiểu lầm gì đó chứ? Tôi không có bán mình nha!"

"..." Lão Jerry cầm qua hộp thiết bị trên bàn, lại từ trong ngăn kéo lấy một ra một cái tương tự kín đáo đưa cho Ngân Dực, "Nói với Tang Kỳ, máy tiếp thu tần suất thấp này là một chiều, chỉ có Chu Cẩn mới có thể gửi tin tức. Còn cái này sẽ giúp hắn phiên dịch mật mã Morse Chu Cẩn gửi tới."

"Cảm ơn!" Ngân Dực vui vẻ ôm đồ vật bay ra ngoài.

Lão Jerry nhìn cơ giáp biến mất ở cửa, khuôn mặt đầy nếp nhăn chậm rãi thư giãn."Người trẻ tuổi a!" Ông cảm khái, sau đó chống gậy, từ đi ra khỏi phòng tối.

Dược sĩ đang đánh du hí cả kinh, lập tức quăng quang não chạy tới: "Jerry, ông ra đây làm gì! Mau trở vô!"

Jerry khoát tay áo với hắn một cái: "Ta lẩn đi quá lâu, đến lúc trở lại tính sổ với bọn hắn rồi."

Dược sĩ kinh ngạc nhìn ông, lập tức thở ra một hơi thật dài, loại khí chất chán chường theo bước lão Jerry đi về phía cửa dần dần biến mất. Lão Jerry đi tới cửa tiệm thuốc thì đứng lại, dựa vào cây gậy, mắt nhìn ra những tầng mây tối tăm ngoài cửa: "Ta đều đã quên mất, lần cuối cùng ta nhìn thấy bầu trời là lúc nào."

Dược sĩ cởi áo choàng màu trắng ra, tiện tay bỏ lên quầy, sau đó duỗi duỗi thắt lưng mệt mỏi: "Bất kể là lúc nào, ông ra ngoài với dáng dấp này là dự định bị người ta đụng phải sao? Tôi trước tiên xử lý kỹ thuật cho ông một chút, làm sao cũng phải kéo kéo da ra một tí chứ."

Chu Cẩn chậm rãi mở mắt ra, đúng như dự đoán nhìn thấy Vạn Nghiệp Vi đang đứng trước khoang trị liệu. Cậu chậm rãi ngồi dậy, mờ mịt hỏi: "Tôi tại sao lại ở đây?"

Tiền Nhã Minh thật vất vả đem tức giận đè xuống, phương án đơn giản và trực tiếp nhất đã không còn hi vọng, Vạn Nghiệp Vi không thể triệt để đánh dấu Chu Cẩn, ông không thể không nhặt lại phương án đầu tiên đã bị vứt bỏ, điều này làm cho cả người ông phi thường nôn nóng.

Cũng may lý trí vẫn còn, ông thở dài, đem cảm giác nghiến răng nghiến lợi đè xuống: "Bác sĩ nói, thân thể của con thật không tốt, con tự mình biết chứ?"

Chu Cẩn cũng không ngoài ý muốn, sắc mặt cậu chán nản nói: "Con biết."

"Chuyện gì xảy ra?"

"Có một lần trên đường trở về chủ tinh, phi thuyền con ngồi bị Thiết Giáp độc ngao tập kích, lúc đó còn có một cơ giáp màu đen, thương tổn của con rất nặng. Sau khi bị Aldrich cứu đi, vừa vặn đụng phải thời kỳ phát tình... Nghe đâu lúc đó mọi chỉ tiêu đều nằm ở tuyến cảnh báo, liền tiêm vào không ít thuốc ức chế."

"Lúc đó bác sĩ nói con chỉ sợ sẽ phải trải qua một khoảng thời gian khôi phục rất dài, kết quả ở phòng thí nghiệm lại bị cưỡng chế khơi ra cơn phát tình..." Cậu nói đến đây thì như làm khó dễ nhìn nhìn Vạn Nghiệp Vi, "Lúc đó Vạn đoàn trưởng cũng ở đó. Chỉ là sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói, e rằng rất khó khôi phục."

Sắc mặt của Tiền Nhã Minh và Vạn Nghiệp Vi từng chút trở nên rất khó coi, lại là chính hành động tùy tiện của bọn hắn phá huỷ kế hoạch! Tiền Nhã Minh phiền muộn há miệng, cảm giác rõ rệt dây thần kinh trên trán co quắp mấy lần.

"Không sao." Vạn Nghiệp Vi cố nén lại sự nóng nảy trong lòng, an ủi Chu Cẩn, "Tôi đã xem qua dữ liệu hiện ra trong khoang trị liệu, tuy rằng đều tương đối thấp, nhưng đều có thể chậm rãi bình phục được."

Chu Cẩn nghe vậy nghiêng người nhìn chỉ tiêu trên màn hình, nhìn một chuỗi dữ liệu gần như đỏ loét trên đó.

"Càn Nguyên nói, phản ứng căng thẳng của con đối với tin tức tố quá mức cường liệt, một điểm này rất có thể là bẩm sinh, thêm hai lần trước không đúng lúc phát tình, sau này e rằng đều rất khó khôi phục. Con vốn không tin, con thử..."

Chu Cẩn không nói thêm gì nữa, thế nhưng Tiền Nhã Minh và Vạn Nghiệp Vi đều hiểu cậu đang nói chính là ký hiệu tạm thời của Aldrich ở trên người cậu.

"Phản ứng căng thẳng với tin tức tố?" Bác sĩ vừa lục soát quang não vừa nói, "Đây là cái gì?"

Tôi thuận miệng nói bậy thôi, tôi có thể biết đó là cái gì sao! Chu Cẩn ở trong lòng khịt miệng, nghi hoặc hỏi ngược lại bác sĩ: "Bác sĩ cũng không biết sao? Càn Nguyên nói với tôi, đây là một phần lý luận mới nhất."

Càn Nguyên là bác sĩ hàng đầu liên bang, Tiền Nhã Minh cũng từng nghe qua tên của hắn, ông khẽ hất càm: "Ồ? Ta và Càn Nguyên cũng là bạn cũ, hắn cũng chưa từng nhắc với ta."

Chu Cẩn chẳng hề rơi vào bẫy của ông, cậu thầm cười nhạo đối phương, ông dùng khoang trị liệu hơn 100 năm trước liền bị liên bang đào thải còn dám hoà giải nói bác sĩ hàng đầu là bạn cũ, người bạn này thoạt nhìn cũng không hề chân tâm nha.

Cậu một mặt vô tội nhìn Tiền Nhã Minh: "Con nghĩ tới ba ba, lúc đó liền hoảng hồn, cũng không hỏi nhiều những thứ này. Sau đó có ký hiệu tạm thời, vẫn muốn cùng hắn liên hệ, thế nhưng bận, vốn cũng không rảnh..." Chu Cẩn sợ hãi nhìn Tiền Nhã Minh, "Không bằng đại bá tìm cơ hội giúp con hỏi một chút đi? Đúng rồi, con còn đặc biệt kiểm tra thân thể, ghi lại mấy bộ số liệu, phiền hắn giúp con so sánh một chút."

Nói xong liền đi xem thiết bị giới hạn cá nhân, Tiền Nhã Minh thấy cậu không chút do dự tìm ra một bộ số liệu giao cho Vạn Nghiệp Vi, trong lòng nghi ngờ bị đánh mất phân nửa, dù vậy, ông vẫn liếc mắt ra hiệu với bác sĩ.

"Vậy đi, Càn Nguyên cũng bận rộn. Ta đã lâu không liên hệ với hắn, đàm luận làm sao để điều trị thân thể cho con." Tiền Nhã Minh thấy Chu Cẩn ngoan ngoãn gật đầu lập tức không nhẫn nại được nữa, đưa mắt nhìn hai người Vạn Nghiệp Vi và Trình Vi Đông, mượn cớ thương lượng làm sao để trị liệu cho Chu Cẩn rồi đi ra khỏi phòng y tế.

Chu Cẩn bất động thanh sắc nhìn cái kênh đặc thù kia, đoạn ghi âm ở bên trong đã phát ra ngoài. Thần kinh căng thẳng mới thư giãn lại, thắng cược, bên trong phòng y tế không thể có máy nhiễu tín hiệu!

Cậu chỉ cảm thấy phía sau lưng đổ đầy mồ hôi, thời điểm nhìn dữ liệu đo lường trên màn ảnh không khỏi cảm khái: "Quả nhiên là chết no gan lớn, chết đói nhát gan."

Không lâu lắm ba người Tiền Nhã Minh sẽ trở lại, Chu Cẩn nhìn dữ liệu đến ngẩn người, với khuôn mặt trắng gần như trong suốt, cả người cậu thoạt nhìn suy nhược đến nỗi bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu tan trong không khí.

Sắc mặt của Tiền Nhã Minh là không thể ngừng khó coi được, hai tổ kiểm tra thân thể Chu Cẩn đưa ra sau khi được xem qua bởi bác sĩ, tuy rằng cũng không rõ nguyên nhân, nhưng đích thực rất gay go. Ông gần như tin tưởng hết thảy lời phân trần của Chu Cẩn. Bây giờ vấn đề ngạnh ở trong lòng ông cũng không phải là tình trạng thân thể của Chu Cẩn đến cùng làm sao, mà là không biết ông có nên mạo hiểm để Vạn Nghiệp Vi làm một ký hiệu tạm thời hay không.

Nền y học và quân bộ nơi này lạc hậu không chỉ là một sao rưỡi, dựa cả vào chuyện phái người đi học tập rồi truyền về, tư liệu miễn cưỡng có thể bảo đảm là hai tay ba tay, thiết bị lại càng không biết là mấy tay. Tân Dương đối với phương diện chữa bệnh đầu tư vào nhiều như vậy, hơn nữa Omega vốn là ít ỏi, cứ việc trình độ của Trình Vi Đông ở Tân Dương đã tính là không tồi, nhưng y căn bản cũng không có sức lực phản bác Chu Cẩn.

Trình Vi Đông biết rõ ý nghĩa của Chu Cẩn đối với Tiền Nhã Minh, không thể không châm chước nói: "Lúc đó cậu ta còn ở liên bang, cho dù dưới tình huống cảm thấy an toàn, hơn nữa chỉ là sợ Aldrich chứ cũng không bài xích, làm một ký hiệu tạm thời còn để hoóc-môn đạt tới các hạng chỉ tiêu như vậy thì thật gay go, tôi không có cách nào bảo đảm cậu ta vẫn sẽ nằm ở mức độ này sau khi trải qua một loạt kích thích gần đây vậy."

Tiền Nhã Minh cảm thấy chính mình một bụng tức giận cũng không có chỗ phát tiết, ông muốn chính là phương pháp phối chế trong đầu Chu Cẩn, là thiên phú xuất chúng trong phương diện cơ giáp của cậu, Chu Cẩn mất đi hai thứ này đối với ông mà nói chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là đi ghép đôi với Alpha, vì Tân Dương sinh ra càng nhiều sức mạnh dự trữ. Nhưng hiển nhiên, Chu Cẩn trước mắt liền ngay cả một chút đều không thể làm được!

Là mạo hiểm đánh cược tất cả những thứ chân thực này, vẫn trì hoãn kế hoạch, chậm rãi lừa gạt sự tín nhiệm của Chu Cẩn để cậu cam tâm tình nguyện tùy ý để bản thân ông bài bố...

Tiền Nhã Minh không thể không lần nữa để cho mình hít sâu, nhắc nhở chính mình phải suy tính cho kỹ.

Một lát sau, Chu Cẩn mới từ trong trầm tư thức tỉnh, cậu thật ngại ngùng nhìn ba người: "Thời điểm xem dữ liệu thân thể của mình, tựa hồ so với hồi trước tốt hơn một chút."

Một chút này ý là nói mọi hạng mục đã tăng lên không đến ba phần trăm, thực sự tốt hơn một chút còn hơn không. Sau khi Chu Cẩn vừa nói như thế, bộ số liệu trên màn hình kia cơ hồ muốn khắc vào trong đầu Tiền Nhã Minh. Những con số đã gần tiếp cận màu đỏ cho thấy tình trạng thân thể của Chu Cẩn luôn luôn bồi hồi trước tuyến cánh báo, nếu như lựa chọn mạo hiểm, kết quả tựa hồ đã nằm ở trước mắt Tiền Nhã Minh.

"Chu Cẩn, con nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng đừng nghĩ, trước tiên đem thân thể dưỡng cho tốt. Ba ba Tiền Quân của con chỉ có một đứa con trai là con, con nhất định phải thật tốt đẹp."

Chu Cẩn nghe thấy tên Tiền Quân thì sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Đại bá, con có thể trở về phòng không? Con muốn nhìn lại nhật ký của ba ba con một chút."

Mọi cử động của cậu đều rơi vào trong mắt Tiền Nhã Minh, Chu Cẩn hoặc là tuyệt đỉnh thông minh không hề sơ suất; hoặc là, tất cả mọi lời cậu từng nói đều là thật...

Không hề sơ suất? Tiền Nhã Minh ở trong lòng hừ một tiếng, Tiền Quân đều không gánh nổi bốn chữ đó, huống hồ là tiểu tử vắt mũi chưa sạch này!

"Con hỏi bác sĩ đi, xem ý tứ của bác sĩ. Vạn Nghiệp Vi, cậu rảnh rỗi cũng mang theo Chu Cẩn đi trong sân một chút, nó đến lâu như vậy, lúc nào cũng đều ngộp ở trong phòng, thân thể làm sao tốt lên được?"

Chu Cẩn lập tức hỏi Trần bác sĩ: "Tôi có thể trở về phòng không?"

Trình Vi Đông nhìn một chuỗi dữ liệu kia: "Tôi kiến nghị vẫn nên đợi mấy ngày trong khoang trị liệu, chờ ổn định rồi nói."

Chu Cẩn tựa hồ có hơi thất vọng: "Vậy tôi có thể đem nhật ký mang tới đây xem hay không?"

"Cái này có thể."

Trên mặt Tiền Nhã Minh thoáng có một chút thiếu kiên nhẫn: "Tùy con vậy. Ta còn có việc trước cần phải xử lý, con có nhu cầu gì, nhớ tới tìm ta. Đều là người một nhà, đừng khách khí."

Mãi đến lúc Tiền Nhã Minh và Vạn Nghiệp Vi rời đi, Chu Cẩn mới hoàn toàn yên lòng, phía sau lưng lại ướt một tầng, ít nhất cửa ải này đã qua.

Đã thừa dịp ghi âm lúc tắm rửa rồi gửi cho lão Jerry, chỉ cần Aldrich biết lão Jerry gửi Thiết Giáp độc ngao cho Dịch Minh, liền nhất định biết rõ nên đi chỗ nào tìm manh mối.

Hai mắt của Chu Cẩn trống không, phảng phất là đang ngẩn người, trong lòng lại nhanh chóng tính toán cậu không thể nghỉ ngơi trong phòng y tế bao lâu, trước khi vị Trình bác sĩ kia nói cậu không cần đến đây nữa, cậu phải nghĩ biện pháp làm rõ tọa độ của nơi này, thuận tiện thám thính hết tất cả tin tức trong phạm vi khả năng mang trở về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương