Tinh Tế Tối Cường Thông Gia
-
Chương 63
Tuy rằng hôm nay cũng không phải rất nhiều, thế nhưng nếu nghĩ theo hướng tốt, đã nhiều hơn so với hôm qua có đúng hay không?
Hu hu hu hu.
Hợp kim của đợt đầu tiên gia nhập với trung khu thần kinh đã được nung nấu xong, mọi người đều có chút kích động khi thấy hợp kim không lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu đang nằm trên băng chuyền.
"Đo lường một chút đi." Dịch Minh nói.
Michelson nhanh chóng gắp hợp kim để lên máy quét hình dữ liệu, một phút dài dằng dặc trôi qua, lúc dữ liệu cuối cùng cũng nhảy lên, Chu Cẩn cảm thấy hô hấp của mình đều có chút gấp gáp.
Bốn người vây quanh nhau, cơ hồ là muốn nhanh chóng xem xong dữ liệu hơn người khác. Đều là những người quanh năm xử lý các loại dữ liệu, cũng không cần dựa vào thiết bị cũng có thể rõ ràng hàm nghĩa của mỗi một tuyến dữ liệu kia. Sau khi Chu Cẩn xem xong, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Dịch Minh một chút, phát hiện Dịch Minh cũng vừa vặn nhìn sang, hai người đều từ trong ánh mắt của đối phương thấy được vẻ hưng phấn —— thành công rồi!
Dịch Minh là người đầu tiên hoan hô lên, lập tức Michelson và Tống Tinh Viễn cũng hưng phấn. Chu Cẩn hơi thận trọng một chút, mới muốn cùng Dịch Minh vỗ tay chúc mừng, Michelson đã trước một bước ôm lấy Dịch Minh. Dịch Minh quá mức cao hứng, hiếm thấy không tính toán để ôm Michelson, kết quả bởi vì tay của đối phương phi thường không thức thời được voi đòi tiên mà không thể không đấm ông.
Chu Cẩn: "..."
Tống Tinh Viễn: "..."
Chu Cẩn không nhìn cảnh tượng giáo sư của mình bị người khác đánh đau, trong tiếng kêu gào thê thảm của Michelson, cậu bình tĩnh cùng Tống Tinh Viễn trò chuyện: "Dữ liệu đã rất gần, điều chỉnh tỷ lệ một chút là được rồi. Chờ điều phối kim loại xong là có thể tiến hành bố trí đường dây."
Tống Tinh Viễn thẳng thắn quay người sang, nhắm mắt làm ngơ: "Được, tôi sẽ thông báo cho người của phòng thực nghiệm phối hợp với mọi người, còn hai tên đằng sau kia... Thôi. Có nhu cầu gì vào thời điểm đặc biệt cậu có thể trực tiếp nói với tôi." Tống Tinh Viễn đã không còn ôm hi vọng với Michelson và Dịch Minh nữa.
Lần này, nghiên cứu cơ giáp mới quả thực là quét đi quét lại nhiều lần nên hắn mới nhận thức được, Michelson lão giáo sư luôn là M. Dịch Minh nổi danh có tính khí quái lạ là một tên cuồng bạo lực, một lời không hợp liền động thủ. Kinh ngạc nhất chính là Chu Cẩn, bên người mang theo vũ khí trí mạng thì thôi, tạm thời có thể cho là tự vệ, nhưng là một Omega, trong nút không gian lại có thi thể của Thiết Giáp độc ngao...
Tống Tinh Viễn để mình đừng nghĩ quá nhiều, phải nhanh một chút thành công phát minh ra cơ giáp mới, chỉ như vậy mới có thể đưa đám người này rời khỏi.
"Tống bộ trưởng, tôi còn có một ý tưởng." Chu Cẩn cẩn thận nhìn Tống Tinh Viễn, trong mắt có thăm dò cùng ước mơ.
Tổ ba người nghiên cứu phát minh cơ giáp hạt nhân mới, cũng chỉ có Chu Cẩn bây giờ xem ra còn bình thường một chút, suy nghĩ của Chu Cẩn chỉ cần không phải quá bất hợp lí, Tống Tinh Viễn cơ hồ hữu cầu tất ứng.
"Cậu nói đi."
Chu Cẩn nhìn dữ liệu trong tay: "Nguồn thế lực trong chiếc cơ giáp của Hoàng Duy Tân này đến tột cùng đã đạt đến trình độ nào, chúng ta không biết được, nhưng bất kể là trình độ nào, nếu như chúng ta chỉ vẻn vẹn làm đến mức độ thỏa mãn và có thể phát minh ra chiếc cơ giáp này, vậy thì có nghĩa là chúng ta chung quy chỉ đang đi theo đằng sau đối phương, quá bị động rồi."
Tống Tinh Viễn tâm tư hơi động, thần sắc nghiêm nghị nhìn Chu Cẩn: "Thiên Lang tinh bị nổ, mặc dù dưới sự dẫn dắt của dư luận rằng "Chúng ta đang kiến tạo một căn cứ quân sự tân tiến hơn căn cứ cũ". Bên ngoài tình huống còn hoàn hảo, nhưng trên thực tế, sĩ khí của toàn quân bộ đã bị đả kích khá trầm trọng, cho dù là chế tạo thành công pháo proton năng lượng cao cũng không thể cứu vãn nhiều ít."
"Vị trí của Thiên Lang tinh ở liên bang quá quan trọng, quan trọng đến sau khi Thiên Lang tinh xảy ra vấn đề, lòng người táo bạo đến bây giờ đều không bình phục. Nếu như lúc này, một nghiên cứu cơ giáp nâng cấp đời mới được chế tạo thành công, ông biết sẽ có ý nghĩa gì không?"
Chu Cẩn nhìn vào mắt Tống Tinh Viễn mà không có một chút ngại ngùng hay không xác định gì, Tống Tinh Viễn bật cười: "Chu Cẩn, cậu sẽ trở thành thần."
"Đi làm đi, tôi sẽ đem hết toàn lực ủng hộ cậu."
Dịch Minh rốt cuộc sửa được Michelson, thở hổn hển đi tới hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì?"
Tống Tinh Viễn tâm tình hài lòng: "Chúng ta rất may mắn. Hai người đánh xong rồi? Đánh xong tôi liền đi trước vậy."
Chu Cẩn cũng không phải là người đầu tiên có dã tâm như thế, nhưng ngoại trừ dã tâm nghiên cứu phát minh cơ giáp mới ra, Chu Cẩn ở những phương diện khác cơ hồ thuần túy đến không pha bất kỳ tạp chất gì. Cậu vừa không có tự cao tự đại của Phan Hiểu Thần cũng không có cái gọi là cân nhắc lợi hại của Tề Dương, càng không có nét quái lại của Dịch Minh, là một người kỹ thuật, bản thân Chu Cẩn ngoại trừ kỹ thuật ra cơ hồ không còn điểm nào để chú ý khác, quan trọng hơn, cậu còn nắm giữ năng lực xứng đôi với dã tâm của mình.
"Về nghỉ ngơi sớm một chút, tương lai của liên bang liền dựa vào các cậu."
Dịch Minh mờ mịt nhìn Tống Tinh Viễn đi xa: "Hắn làm sao vậy?"
"Tôi và Tống bộ trưởng nói, tôi muốn đem mục tiêu nghiên cứu chế tạo cơ giáp xác định ở điểm cao nhất, cấp song S. Có lòng tin không?"
Dịch Minh thở mạnh một hơi, không chút khách khí hỏi ngược lại: "Đây còn phải hỏi?"
Aldrich đứng canh tại chỗ hơn mười tiếng, chiếc phi thuyền vũ trụ nhỏ như ma trơi kia rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện.
"Đánh không?" Ngân Dực lo lắng hỏi, "Cản lại, trước tiên đánh một trận rồi hẳn hỏi."
Aldrich cũng đang do dự, nhìn phương diện tình cảm anh quả thật muốn đem đối phương trói lại treo lên mà đánh, nhưng lý trí cũng hiểu, lúc này anh phải theo đuôi đối phương mãi đến lúc nó tới đích đến của cuộc vận chuyển khoáng thạch mới được.
Ngân Dực còn muốn ở một bên tiếp tục giựt giây: "Thẳng thắn dứt khoát, trước tiên thanh toán nợ cũ rồi lại nói."
Aldrich thở dài: "Nếu không phải ngươi là cơ giáp ta nhìn từ lúc thiết kế kiến tạo đến lúc hoàn thành, ta thật hoài nghi ngươi có phải là ai phái tới nằm vùng hay không."
"Vấy bẩn!" Ngân Dực bất mãn nói, "Tui nhìn giống một chiếc cơ giáp sẽ làm chuyện như vậy sao? Chiến đấu nên là quang minh chính đại!"
"Cho nên ngươi chính là thằng ngu!" Aldrich không chút khách khí phun tào ngược lại, "Chiến đấu ngoại trừ vũ lực ra còn cần phải có trí tuệ! Theo nó, xem nó rốt cuộc muốn đi."
Tốc độ của phi thuyền nhỏ khá nhanh, nếu như kẻ theo dõi không phải là Ngân Dực mà nói, rất khó nói có thể bị mất dấu hay không.
"Nó có thể chuyển dời hay không nhỉ? Vậy chúng ta liền khó tìm."
Lời của Ngân Dực còn chưa dứt, tốc độ của phi thuyền liền chậm lại, thông thường tình huống như thế hoặc là tiếp cận mục đích, hoặc chính là chuẩn bị chuyển dời.
Aldrich đau đầu vỗ trán: "Miệng xui xẻo! Chúng ta đến nhanh chóng gắn máy định vị lên đi."
"Sẽ bị phát hiện." Máy định vị chỉ dùng để đuổi theo vị trí của phi thuyền sau khi chuyển dời. Nếu như là phi thuyền cỡ lớn, Ngân Dực sẽ dùng súng bắn loại nhỏ đem máy định vị cố định trên thân thuyền, đối phương sẽ không phát hiện ra lực tác động.
Nhưng chiếc phi thuyền này thực sự quá nhỏ, lắp đặt máy định vị sẽ sản sinh ra lực tác động, tất nhiên sẽ khiến trình độ vận hành quỹ đạo của phi thuyền bị sai lệch.
"Không cần để ý, bị phát hiện dù sao cũng hơn là bị mất dấu, ngược lại nó không có cách nào ở trong không gian tháo máy định vị ra. Đánh cược một lần, thừa dịp trong nháy mắt nó chuyển dời liền đánh tới. Lại nói nếu như thật sự theo nó không tới đích đến được, cũng chỉ có thể đánh nó một trận."
Ngân Dực: "..."
Aldrich vừa lúc nói chuyện vừa đã lên đạn cho máy định vị, nhắm vào phi thuyền bắn tới. Thân thuyền trong lúc chuyển dời rõ ràng rung động, trong nháy mắt lúc máy định vị đánh tới thì phi thuyền cũng biến mất.
"Phát hiện ra rồi?" Ngân Dực hỏi.
"Khó nói." Aldrich kết nối với máy định vị, nhanh chóng khóa chặt vị trí của đối phương, "Bất luận là như thế nào, chúng ta vẫn đi trước thôi."
Ngân Dực nhanh chóng chuyển dời đến gần phi thuyền nhỏ: "Chúng ta bây giờ cách nó cũng chỉ là khoảng cách chín mươi tầm bắn."
"Ừ, bảo trì khoảng cách này." Aldrich nói, "Mở tất cả hệ thống quét hình lên, phòng ngừa có mai phục."
Phi thuyền tựa hồ cũng không có phát hiện bọn họ, còn đang dùng tốc độ trước đó nhanh chóng phi hành. Aldrich vẫn duy trì tốc độ theo ở phía sau, bỗng nhiên tốc độ của phi thuyền chậm lại.
"Nó lại muốn chuyển dời?"
"Không." Aldrich nhìn chằm chằm máy quét, đồng tử thu nhỏ lại, "Viện binh của nó đến. Ngân Dực, chuẩn bị chiến đấu, tuyệt đối không thể để nó chạy thoát."
Vừa nói chuyện, Aldrich cũng chẳng ở không nữa, truyền hết thảy tinh thần lực vào Ngân Dực, tốc độ của Ngân Dực nhanh chóng tăng lên, một chút liền đem khoảng cách với phi thuyền biến thành khoảng mười tầm bắn.
"Bắt lấy nó!" Động tác của Ngân Dực khá nhanh, một phát liền vọt tới gần, thời điểm anh đem tốc độ điều chỉnh đến đồng bộ với phi thuyền để dự định động thủ, một chiếc bóng màu đen đánh tới.
Aldrich vẫn luôn không có thả lỏng với cảnh giới xung quanh, ngay lúc đối phương đánh tới liền phát hiện ra. Anh đúng lúc thu tay lại, nghiêng người tránh thoát, đồng thời thuận thế rút đao hợp kim ra.
"Ngươi cũng chỉ núp trong bóng tối như vậy thôi sao?" Aldrich khinh thường nói, "Bộ dáng lén lén lút lút, quả nhiên là bọn chuột nhắt."
Thân ảnh cơ giáp màu đen chậm rãi hiện ra, chân bị Chu Cẩn dùng axit ăn mòn đã được chữa trị hoàn toàn, đôi mắt ở trong bóng tối càng thêm đỏ tươi. Cơ giáp màu đen không nói tiếng nào để đáp trả lời khiêu khích của Aldrich, cũng rút ra một chiếc đao hợp kim.
"Gã không nói lời nào có phải là đại biểu cho việc chấp nhận không?" Ngân Dực không chút khách khí tưới dầu lên lửa, "Xem ra gã vẫn có nhận thức rõ ràng về bản thân mình đó chứ."
Đao hợp kim trong tay Ngân Dực vung lên: "Đến đây đi, ngoan ngoãn bị đánh nha."
Cơ giáp màu đen bỗng nhiên nhảy lên một cái, thuận thế di chuyển đến phía trên Ngân Dực, đao hợp kim trong tay giơ lên thật cao, dùng tư thái chặt bỏ lôi đình vạn quân.
Aldrich trở tay chặn lại, gắng gượng chống đỡ một đao hạ xuống của đối phương. Lực tác động cực lớn làm cho anh không tự chủ được lùi về phía sau, cơ giáp màu đen thừa cơ phát lực, Aldrich liên tiếp rút lui hai mươi tốc độ tầm bắn thì mới dần dần chậm lại.
"Song S trừ quả nhiên mạnh mẽ." Aldrich nói, lập tức anh nghiêng đao ra, đồng thời lấy tay làm trục quay người, từ bên dưới cơ giáp màu đen rút người ra.
Hai chiếc cơ giáp đối diện nhau, Aldrich nhìn thấy phi thuyền trên màn ảnh đã chuyển dời đến ngoài laser năm.
"Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, Edmon đang muốn bỏ chạy."
Cơ giáp màu đen cũng không đình chỉ lâu lắm, sau khi ổn định thân hình không bao lâu liền giết tới. Nó vừa rồi tựa hồ chỉ là thăm dò, lần này xông lại chiêu nào chiêu nấy đều mang theo sát khí ác liệt.
Kỹ xảo cận chiến của Aldrich cơ hồ đều đến từ những lần bản thân đi trộm, sau đó bởi hầu hết thời gian đều là săn giết trùng thú, bởi vậy phong cách đánh lộn của anh càng thực dụng hơn. Người trong vệ đội sở dĩ lúc đang cùng anh giao thủ thì bị thua, phần lớn là bởi vì tinh thần lực song S của Aldrich. Ở trong mắt anh, động tác của những người khác đều phi thường chậm chạp, điều này khiến cho đối thủ của anh căn bản không có phần thắng.
Nhưng cơ giáp màu đen trước mắt hiển nhiên không nằm trong phạm vị những người kia. Bất kể là tốc độ xuất đao hay là cường độ, đều vượt qua đối thủ Aldrich từng gặp phải. Cho dù là người tài ba trong Tinh Đạo, lúc so sánh chỉ sợ cũng phải kém một đoạn.
Sau khi Aldrich đỡ lấy năm chiêu của đối thủ, dần dần cảm thấy chính mình có chút thở dốc.
"Làm sao, ngươi chỉ có bấy nhiêu năng lực sao?" Cơ giáp màu đen vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, ngữ khí tràn đầy trào phúng, ""Bọn chuột nhắt" trong miệng ngươi vậy mà ngươi đều đánh không lại, ngươi cũng chỉ là hạng thường mà thôi."
Aldrich hai tay nắm lại, anh không phải không thừa nhận, ở phương diện đánh lộn đối phương so với mình còn mạnh hơn nhiều.
"Tim ngài đang đập nhanh hơn." Ngân Dực lo lắng nói, "Đừng sốt sắng. Nếu không được thì bỏ chạy, tui bảo đảm tui có thể chạy trốn khỏi gã."
Aldrich: "..." Đây cũng là học được từ đâu thế!
Anh định mở miệng răn dạy, đối phương liền vọt tới, lưỡi đao ác liệt đánh xuống, xém chút đã dỡ xuống một cánh tay của Ngân Dực. Cơ giáp màu đen thay đổi tác phong cúi đầu đánh mạnh, vừa đánh vừa trào phúng nói: "Nhị hoàng tử đế quốc điện hạ, ngươi ngoại trừ là một sinh thế trác việt và trời ban thiên phú, ngươi còn có cái gì nữa? Cho dù cho ngươi có cơ giáp cấp S thì làm được gì? Căn bản không hề trải qua hệ thống huấn luyện, ngươi xác định mình có thể bày ra toàn bộ tính năng của cơ giáp sao? Ngươi cả đời này cơ hồ đều là phung phí của trời, tại sao không sớm chịu thua đi?"
Ấn tượng của thế nhân về Aldrich vẫn là bất cần đời, dễ tức giận, dễ bạo phát, từng ở quán rượu một lời không hợp liền dùng ly rượu đập bể đầu đối phương, tiện tay còn đập phá quán rượu, lão Lorrin vì thế phải bồi thường một số tiền lớn. Cho dù anh bây giờ gánh vác danh tiếng lãng tử hồi đầu, ngoại giới vẫn có công ty cá độ đánh cược xem vị Nhị hoàng tử này có thể kiên trì trong bao lâu.
Đối thủ nói như vậy hiển nhiên có nghiên cứu về anh, hi vọng từ đó làm Aldrich tức giận.
Nhưng làm cho hắn tính sai chính là, tất cả những thứ này cho tới nay bất quá đều là biểu tượng ngụy trang của Aldrich, lời nói này của hắn Aldrich nghe tới không có chút ý nghĩa nào. Khiến Aldrich lưu ý vẫn là bản thân đối thủ, anh lại một lần nữa tránh được lưỡi đao đối phương vung đến, nhanh chóng ở trong lòng phân tích sức mạnh và tốc độ của đối phương.
"Có khả năng, đây là một người có tinh thần lực cấp song S."
"Cái gì?" Ngân Dực kêu to, "Điều này không thể nào, dữ liệu cơ sở của tui nói tui biết, toàn bộ vũ trụ liền chỉ có một mình ngài thôi!"
"Có gì là không thể đâu." Aldrich trở tay một đao, hai đao tấn công trên không trung, cường độ to lớn thậm chí kích ra tia lửa, "Chúng ta trước đó cũng không biết sẽ có một thế lực như thế."
"Vậy phải làm thế nào?" Ngân Dực hỏi, "Cơ giáp của gã cao hơn tui một chút, người ta khác cũng cao hơn ngài một chút, chúng ta vẫn nên kịp lúc chạy đi chứ?"
Aldrich không chừa cho Ngân Dực một khắc nào: "Cái tật xấu đánh không lại liền bỏ chạy này của ngươi rốt cuộc là ai dạy? Ôm ý nghĩ như thế ngươi thật sự xác định mình có thể thắng sao?"
Ngân Dực không chút xấu hổ: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, núi xanh còn đó, Chu Cẩn còn đang chờ chúng ta trở về mà!"
Nghe đến Chu Cẩn, trên mặt Aldrich là đường nét nhu hòa: "Chính là như thế này, chúng ta không thể cứ trở về như vậy. Đã bị phát hiện, bất kể là Hoàn Giới tinh hay là Edmon đều sẽ có chuẩn bị."
"Điều chúng ta có thể làm bây giờ, chỉ là bỏ rơi gã, sau đó truy cản Edmon."
Đối phương luôn luôn nỗ lực khiến Aldrich tức giận, để sau khi anh nổi giận thì trình độ sẽ giảm xuống, có thể càng nhanh chóng giải quyết anh hơn. Nhưng Aldrich vẫn luôn không bị lay động, mặc dù năng lực phản kích vẫn luôn khiếm khuyết, mà vẫn luôn duy trì nhịp điệu rất khá, không gặp chút hoảng loạn nào.
Kỹ xảo cận chiến của Aldrich cũng không nhận sự hài lòng của người chỉ đạo, nhưng trong cuộc đời ăn trộm trường kỳ, anh rèn luyện được một bản lĩnh, liền là có thể đem động tác từng thấy qua hoàn chỉnh chiếu lại trong đầu, hơn nữa có thể nhanh chóng mô phỏng theo.
"Chiêu này nhưng là đã lâu không dùng." Aldrich nhìn động tác của đối phương, "Có thể đem ta bức đến nước này, ngươi cũng coi như khá lợi hại."
Người lái cơ giáp màu đen nhanh chóng phát hiện, phong cách đánh lộn của Aldrich dần dần thay đổi, càng ác liệt càng thêm quyết đoán, cơ hồ từng đao trí mạng, phong cách quen biết quả thực làm cho hắn hoài nghi người bên trong cơ giáp đối diện có phải là chính mình hay không.
"Chịu thua? Chịu thua ngươi?" Aldrich trào phúng đáp lại, "Dùng tác phong lén lén lút lút giấu đầu lòi đuôi này của ngươi, khiến toàn bộ vũ trụ gọi là bọn chuột nhắt? Nếu đã không phải là đồ vật của ngươi, vậy liền không nên vọng tưởng!"
Trước mắt Aldrich phảng phất xuất hiện một chiếc cơ giáp màu đen thu nhỏ, nhất cử nhất động đều là công kích nó mới vừa làm qua. Tuy rằng Aldrich mô phỏng theo động tác chênh lệch có chút lớn, nhưng thêm vào sức chiến đấu của bản thân Aldrich liền khiến cơ giáp màu đen không khỏi có chút không ứng phó kịp.
"Nếu đã nói ta là bọn chuột nhắt, ngươi còn học theo ta làm gì?"
Trên phương diện mặt dày, dù là ai cũng không phải là đối thủ của Aldrich, anh công kích một chiêu giết, thành công khiến cơ giáp màu đen lùi lại bảy tám tầm bắn: "Đối với hạng người nào liền dùng thủ đoạn nấy. Lén lén lút lút như ngươi vậy thì ta trước đây chưa từng làm, tự nhiên chỉ có thể học theo liền thôi."
Cơ giáp màu đen cũng không nói tiếp nữa, hai người ngươi tới ta đi, tốc độ công kích các chiêu thức cơ hồ giống nhau như đúc, nhất thời triền đấu đến không phân thắng bại.
Thời khắc đang đánh nhau kịch liệt, Ngân Dực bỗng nhiên lùi về sau một bước, sau đó quỳ một đầu gối xuống múa đao ngang ra, làm cho cơ giáp màu đen nhanh chóng nhảy lên cao, miễn cưỡng tránh thoát lưỡi đạo chặn ngang bổ tới.
Cơ hồ cùng lúc, Aldrich thu đao xuất pháo, nhắm ngay chân phải đã từng bị tổn hại của đối phương nhấn từ cò pháo.
Ba mươi đơn vị năng lượng nhanh chóng bắn ra, khoảng cách của hai bên gần nhau vô cùng, cơ giáp màu đen cơ hồ không có khả năng tránh né. Ngay lúc sắp bị trúng đạn, hai chân của cơ giáp màu đen bỗng nhiên kịch liệt thu nhỏ, hoàn mỹ tránh được công kích của Aldrich.
"Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi có thể thương tổn được ta sao?" Giọng nói lạnh như băng của cơ giáp màu đen vang lên, "Chơi đủ rồi chứ? Hiện tại chúng ta cũng phải dùng chút hàng thật thôi."
Hu hu hu hu.
Hợp kim của đợt đầu tiên gia nhập với trung khu thần kinh đã được nung nấu xong, mọi người đều có chút kích động khi thấy hợp kim không lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu đang nằm trên băng chuyền.
"Đo lường một chút đi." Dịch Minh nói.
Michelson nhanh chóng gắp hợp kim để lên máy quét hình dữ liệu, một phút dài dằng dặc trôi qua, lúc dữ liệu cuối cùng cũng nhảy lên, Chu Cẩn cảm thấy hô hấp của mình đều có chút gấp gáp.
Bốn người vây quanh nhau, cơ hồ là muốn nhanh chóng xem xong dữ liệu hơn người khác. Đều là những người quanh năm xử lý các loại dữ liệu, cũng không cần dựa vào thiết bị cũng có thể rõ ràng hàm nghĩa của mỗi một tuyến dữ liệu kia. Sau khi Chu Cẩn xem xong, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Dịch Minh một chút, phát hiện Dịch Minh cũng vừa vặn nhìn sang, hai người đều từ trong ánh mắt của đối phương thấy được vẻ hưng phấn —— thành công rồi!
Dịch Minh là người đầu tiên hoan hô lên, lập tức Michelson và Tống Tinh Viễn cũng hưng phấn. Chu Cẩn hơi thận trọng một chút, mới muốn cùng Dịch Minh vỗ tay chúc mừng, Michelson đã trước một bước ôm lấy Dịch Minh. Dịch Minh quá mức cao hứng, hiếm thấy không tính toán để ôm Michelson, kết quả bởi vì tay của đối phương phi thường không thức thời được voi đòi tiên mà không thể không đấm ông.
Chu Cẩn: "..."
Tống Tinh Viễn: "..."
Chu Cẩn không nhìn cảnh tượng giáo sư của mình bị người khác đánh đau, trong tiếng kêu gào thê thảm của Michelson, cậu bình tĩnh cùng Tống Tinh Viễn trò chuyện: "Dữ liệu đã rất gần, điều chỉnh tỷ lệ một chút là được rồi. Chờ điều phối kim loại xong là có thể tiến hành bố trí đường dây."
Tống Tinh Viễn thẳng thắn quay người sang, nhắm mắt làm ngơ: "Được, tôi sẽ thông báo cho người của phòng thực nghiệm phối hợp với mọi người, còn hai tên đằng sau kia... Thôi. Có nhu cầu gì vào thời điểm đặc biệt cậu có thể trực tiếp nói với tôi." Tống Tinh Viễn đã không còn ôm hi vọng với Michelson và Dịch Minh nữa.
Lần này, nghiên cứu cơ giáp mới quả thực là quét đi quét lại nhiều lần nên hắn mới nhận thức được, Michelson lão giáo sư luôn là M. Dịch Minh nổi danh có tính khí quái lạ là một tên cuồng bạo lực, một lời không hợp liền động thủ. Kinh ngạc nhất chính là Chu Cẩn, bên người mang theo vũ khí trí mạng thì thôi, tạm thời có thể cho là tự vệ, nhưng là một Omega, trong nút không gian lại có thi thể của Thiết Giáp độc ngao...
Tống Tinh Viễn để mình đừng nghĩ quá nhiều, phải nhanh một chút thành công phát minh ra cơ giáp mới, chỉ như vậy mới có thể đưa đám người này rời khỏi.
"Tống bộ trưởng, tôi còn có một ý tưởng." Chu Cẩn cẩn thận nhìn Tống Tinh Viễn, trong mắt có thăm dò cùng ước mơ.
Tổ ba người nghiên cứu phát minh cơ giáp hạt nhân mới, cũng chỉ có Chu Cẩn bây giờ xem ra còn bình thường một chút, suy nghĩ của Chu Cẩn chỉ cần không phải quá bất hợp lí, Tống Tinh Viễn cơ hồ hữu cầu tất ứng.
"Cậu nói đi."
Chu Cẩn nhìn dữ liệu trong tay: "Nguồn thế lực trong chiếc cơ giáp của Hoàng Duy Tân này đến tột cùng đã đạt đến trình độ nào, chúng ta không biết được, nhưng bất kể là trình độ nào, nếu như chúng ta chỉ vẻn vẹn làm đến mức độ thỏa mãn và có thể phát minh ra chiếc cơ giáp này, vậy thì có nghĩa là chúng ta chung quy chỉ đang đi theo đằng sau đối phương, quá bị động rồi."
Tống Tinh Viễn tâm tư hơi động, thần sắc nghiêm nghị nhìn Chu Cẩn: "Thiên Lang tinh bị nổ, mặc dù dưới sự dẫn dắt của dư luận rằng "Chúng ta đang kiến tạo một căn cứ quân sự tân tiến hơn căn cứ cũ". Bên ngoài tình huống còn hoàn hảo, nhưng trên thực tế, sĩ khí của toàn quân bộ đã bị đả kích khá trầm trọng, cho dù là chế tạo thành công pháo proton năng lượng cao cũng không thể cứu vãn nhiều ít."
"Vị trí của Thiên Lang tinh ở liên bang quá quan trọng, quan trọng đến sau khi Thiên Lang tinh xảy ra vấn đề, lòng người táo bạo đến bây giờ đều không bình phục. Nếu như lúc này, một nghiên cứu cơ giáp nâng cấp đời mới được chế tạo thành công, ông biết sẽ có ý nghĩa gì không?"
Chu Cẩn nhìn vào mắt Tống Tinh Viễn mà không có một chút ngại ngùng hay không xác định gì, Tống Tinh Viễn bật cười: "Chu Cẩn, cậu sẽ trở thành thần."
"Đi làm đi, tôi sẽ đem hết toàn lực ủng hộ cậu."
Dịch Minh rốt cuộc sửa được Michelson, thở hổn hển đi tới hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì?"
Tống Tinh Viễn tâm tình hài lòng: "Chúng ta rất may mắn. Hai người đánh xong rồi? Đánh xong tôi liền đi trước vậy."
Chu Cẩn cũng không phải là người đầu tiên có dã tâm như thế, nhưng ngoại trừ dã tâm nghiên cứu phát minh cơ giáp mới ra, Chu Cẩn ở những phương diện khác cơ hồ thuần túy đến không pha bất kỳ tạp chất gì. Cậu vừa không có tự cao tự đại của Phan Hiểu Thần cũng không có cái gọi là cân nhắc lợi hại của Tề Dương, càng không có nét quái lại của Dịch Minh, là một người kỹ thuật, bản thân Chu Cẩn ngoại trừ kỹ thuật ra cơ hồ không còn điểm nào để chú ý khác, quan trọng hơn, cậu còn nắm giữ năng lực xứng đôi với dã tâm của mình.
"Về nghỉ ngơi sớm một chút, tương lai của liên bang liền dựa vào các cậu."
Dịch Minh mờ mịt nhìn Tống Tinh Viễn đi xa: "Hắn làm sao vậy?"
"Tôi và Tống bộ trưởng nói, tôi muốn đem mục tiêu nghiên cứu chế tạo cơ giáp xác định ở điểm cao nhất, cấp song S. Có lòng tin không?"
Dịch Minh thở mạnh một hơi, không chút khách khí hỏi ngược lại: "Đây còn phải hỏi?"
Aldrich đứng canh tại chỗ hơn mười tiếng, chiếc phi thuyền vũ trụ nhỏ như ma trơi kia rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện.
"Đánh không?" Ngân Dực lo lắng hỏi, "Cản lại, trước tiên đánh một trận rồi hẳn hỏi."
Aldrich cũng đang do dự, nhìn phương diện tình cảm anh quả thật muốn đem đối phương trói lại treo lên mà đánh, nhưng lý trí cũng hiểu, lúc này anh phải theo đuôi đối phương mãi đến lúc nó tới đích đến của cuộc vận chuyển khoáng thạch mới được.
Ngân Dực còn muốn ở một bên tiếp tục giựt giây: "Thẳng thắn dứt khoát, trước tiên thanh toán nợ cũ rồi lại nói."
Aldrich thở dài: "Nếu không phải ngươi là cơ giáp ta nhìn từ lúc thiết kế kiến tạo đến lúc hoàn thành, ta thật hoài nghi ngươi có phải là ai phái tới nằm vùng hay không."
"Vấy bẩn!" Ngân Dực bất mãn nói, "Tui nhìn giống một chiếc cơ giáp sẽ làm chuyện như vậy sao? Chiến đấu nên là quang minh chính đại!"
"Cho nên ngươi chính là thằng ngu!" Aldrich không chút khách khí phun tào ngược lại, "Chiến đấu ngoại trừ vũ lực ra còn cần phải có trí tuệ! Theo nó, xem nó rốt cuộc muốn đi."
Tốc độ của phi thuyền nhỏ khá nhanh, nếu như kẻ theo dõi không phải là Ngân Dực mà nói, rất khó nói có thể bị mất dấu hay không.
"Nó có thể chuyển dời hay không nhỉ? Vậy chúng ta liền khó tìm."
Lời của Ngân Dực còn chưa dứt, tốc độ của phi thuyền liền chậm lại, thông thường tình huống như thế hoặc là tiếp cận mục đích, hoặc chính là chuẩn bị chuyển dời.
Aldrich đau đầu vỗ trán: "Miệng xui xẻo! Chúng ta đến nhanh chóng gắn máy định vị lên đi."
"Sẽ bị phát hiện." Máy định vị chỉ dùng để đuổi theo vị trí của phi thuyền sau khi chuyển dời. Nếu như là phi thuyền cỡ lớn, Ngân Dực sẽ dùng súng bắn loại nhỏ đem máy định vị cố định trên thân thuyền, đối phương sẽ không phát hiện ra lực tác động.
Nhưng chiếc phi thuyền này thực sự quá nhỏ, lắp đặt máy định vị sẽ sản sinh ra lực tác động, tất nhiên sẽ khiến trình độ vận hành quỹ đạo của phi thuyền bị sai lệch.
"Không cần để ý, bị phát hiện dù sao cũng hơn là bị mất dấu, ngược lại nó không có cách nào ở trong không gian tháo máy định vị ra. Đánh cược một lần, thừa dịp trong nháy mắt nó chuyển dời liền đánh tới. Lại nói nếu như thật sự theo nó không tới đích đến được, cũng chỉ có thể đánh nó một trận."
Ngân Dực: "..."
Aldrich vừa lúc nói chuyện vừa đã lên đạn cho máy định vị, nhắm vào phi thuyền bắn tới. Thân thuyền trong lúc chuyển dời rõ ràng rung động, trong nháy mắt lúc máy định vị đánh tới thì phi thuyền cũng biến mất.
"Phát hiện ra rồi?" Ngân Dực hỏi.
"Khó nói." Aldrich kết nối với máy định vị, nhanh chóng khóa chặt vị trí của đối phương, "Bất luận là như thế nào, chúng ta vẫn đi trước thôi."
Ngân Dực nhanh chóng chuyển dời đến gần phi thuyền nhỏ: "Chúng ta bây giờ cách nó cũng chỉ là khoảng cách chín mươi tầm bắn."
"Ừ, bảo trì khoảng cách này." Aldrich nói, "Mở tất cả hệ thống quét hình lên, phòng ngừa có mai phục."
Phi thuyền tựa hồ cũng không có phát hiện bọn họ, còn đang dùng tốc độ trước đó nhanh chóng phi hành. Aldrich vẫn duy trì tốc độ theo ở phía sau, bỗng nhiên tốc độ của phi thuyền chậm lại.
"Nó lại muốn chuyển dời?"
"Không." Aldrich nhìn chằm chằm máy quét, đồng tử thu nhỏ lại, "Viện binh của nó đến. Ngân Dực, chuẩn bị chiến đấu, tuyệt đối không thể để nó chạy thoát."
Vừa nói chuyện, Aldrich cũng chẳng ở không nữa, truyền hết thảy tinh thần lực vào Ngân Dực, tốc độ của Ngân Dực nhanh chóng tăng lên, một chút liền đem khoảng cách với phi thuyền biến thành khoảng mười tầm bắn.
"Bắt lấy nó!" Động tác của Ngân Dực khá nhanh, một phát liền vọt tới gần, thời điểm anh đem tốc độ điều chỉnh đến đồng bộ với phi thuyền để dự định động thủ, một chiếc bóng màu đen đánh tới.
Aldrich vẫn luôn không có thả lỏng với cảnh giới xung quanh, ngay lúc đối phương đánh tới liền phát hiện ra. Anh đúng lúc thu tay lại, nghiêng người tránh thoát, đồng thời thuận thế rút đao hợp kim ra.
"Ngươi cũng chỉ núp trong bóng tối như vậy thôi sao?" Aldrich khinh thường nói, "Bộ dáng lén lén lút lút, quả nhiên là bọn chuột nhắt."
Thân ảnh cơ giáp màu đen chậm rãi hiện ra, chân bị Chu Cẩn dùng axit ăn mòn đã được chữa trị hoàn toàn, đôi mắt ở trong bóng tối càng thêm đỏ tươi. Cơ giáp màu đen không nói tiếng nào để đáp trả lời khiêu khích của Aldrich, cũng rút ra một chiếc đao hợp kim.
"Gã không nói lời nào có phải là đại biểu cho việc chấp nhận không?" Ngân Dực không chút khách khí tưới dầu lên lửa, "Xem ra gã vẫn có nhận thức rõ ràng về bản thân mình đó chứ."
Đao hợp kim trong tay Ngân Dực vung lên: "Đến đây đi, ngoan ngoãn bị đánh nha."
Cơ giáp màu đen bỗng nhiên nhảy lên một cái, thuận thế di chuyển đến phía trên Ngân Dực, đao hợp kim trong tay giơ lên thật cao, dùng tư thái chặt bỏ lôi đình vạn quân.
Aldrich trở tay chặn lại, gắng gượng chống đỡ một đao hạ xuống của đối phương. Lực tác động cực lớn làm cho anh không tự chủ được lùi về phía sau, cơ giáp màu đen thừa cơ phát lực, Aldrich liên tiếp rút lui hai mươi tốc độ tầm bắn thì mới dần dần chậm lại.
"Song S trừ quả nhiên mạnh mẽ." Aldrich nói, lập tức anh nghiêng đao ra, đồng thời lấy tay làm trục quay người, từ bên dưới cơ giáp màu đen rút người ra.
Hai chiếc cơ giáp đối diện nhau, Aldrich nhìn thấy phi thuyền trên màn ảnh đã chuyển dời đến ngoài laser năm.
"Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, Edmon đang muốn bỏ chạy."
Cơ giáp màu đen cũng không đình chỉ lâu lắm, sau khi ổn định thân hình không bao lâu liền giết tới. Nó vừa rồi tựa hồ chỉ là thăm dò, lần này xông lại chiêu nào chiêu nấy đều mang theo sát khí ác liệt.
Kỹ xảo cận chiến của Aldrich cơ hồ đều đến từ những lần bản thân đi trộm, sau đó bởi hầu hết thời gian đều là săn giết trùng thú, bởi vậy phong cách đánh lộn của anh càng thực dụng hơn. Người trong vệ đội sở dĩ lúc đang cùng anh giao thủ thì bị thua, phần lớn là bởi vì tinh thần lực song S của Aldrich. Ở trong mắt anh, động tác của những người khác đều phi thường chậm chạp, điều này khiến cho đối thủ của anh căn bản không có phần thắng.
Nhưng cơ giáp màu đen trước mắt hiển nhiên không nằm trong phạm vị những người kia. Bất kể là tốc độ xuất đao hay là cường độ, đều vượt qua đối thủ Aldrich từng gặp phải. Cho dù là người tài ba trong Tinh Đạo, lúc so sánh chỉ sợ cũng phải kém một đoạn.
Sau khi Aldrich đỡ lấy năm chiêu của đối thủ, dần dần cảm thấy chính mình có chút thở dốc.
"Làm sao, ngươi chỉ có bấy nhiêu năng lực sao?" Cơ giáp màu đen vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, ngữ khí tràn đầy trào phúng, ""Bọn chuột nhắt" trong miệng ngươi vậy mà ngươi đều đánh không lại, ngươi cũng chỉ là hạng thường mà thôi."
Aldrich hai tay nắm lại, anh không phải không thừa nhận, ở phương diện đánh lộn đối phương so với mình còn mạnh hơn nhiều.
"Tim ngài đang đập nhanh hơn." Ngân Dực lo lắng nói, "Đừng sốt sắng. Nếu không được thì bỏ chạy, tui bảo đảm tui có thể chạy trốn khỏi gã."
Aldrich: "..." Đây cũng là học được từ đâu thế!
Anh định mở miệng răn dạy, đối phương liền vọt tới, lưỡi đao ác liệt đánh xuống, xém chút đã dỡ xuống một cánh tay của Ngân Dực. Cơ giáp màu đen thay đổi tác phong cúi đầu đánh mạnh, vừa đánh vừa trào phúng nói: "Nhị hoàng tử đế quốc điện hạ, ngươi ngoại trừ là một sinh thế trác việt và trời ban thiên phú, ngươi còn có cái gì nữa? Cho dù cho ngươi có cơ giáp cấp S thì làm được gì? Căn bản không hề trải qua hệ thống huấn luyện, ngươi xác định mình có thể bày ra toàn bộ tính năng của cơ giáp sao? Ngươi cả đời này cơ hồ đều là phung phí của trời, tại sao không sớm chịu thua đi?"
Ấn tượng của thế nhân về Aldrich vẫn là bất cần đời, dễ tức giận, dễ bạo phát, từng ở quán rượu một lời không hợp liền dùng ly rượu đập bể đầu đối phương, tiện tay còn đập phá quán rượu, lão Lorrin vì thế phải bồi thường một số tiền lớn. Cho dù anh bây giờ gánh vác danh tiếng lãng tử hồi đầu, ngoại giới vẫn có công ty cá độ đánh cược xem vị Nhị hoàng tử này có thể kiên trì trong bao lâu.
Đối thủ nói như vậy hiển nhiên có nghiên cứu về anh, hi vọng từ đó làm Aldrich tức giận.
Nhưng làm cho hắn tính sai chính là, tất cả những thứ này cho tới nay bất quá đều là biểu tượng ngụy trang của Aldrich, lời nói này của hắn Aldrich nghe tới không có chút ý nghĩa nào. Khiến Aldrich lưu ý vẫn là bản thân đối thủ, anh lại một lần nữa tránh được lưỡi đao đối phương vung đến, nhanh chóng ở trong lòng phân tích sức mạnh và tốc độ của đối phương.
"Có khả năng, đây là một người có tinh thần lực cấp song S."
"Cái gì?" Ngân Dực kêu to, "Điều này không thể nào, dữ liệu cơ sở của tui nói tui biết, toàn bộ vũ trụ liền chỉ có một mình ngài thôi!"
"Có gì là không thể đâu." Aldrich trở tay một đao, hai đao tấn công trên không trung, cường độ to lớn thậm chí kích ra tia lửa, "Chúng ta trước đó cũng không biết sẽ có một thế lực như thế."
"Vậy phải làm thế nào?" Ngân Dực hỏi, "Cơ giáp của gã cao hơn tui một chút, người ta khác cũng cao hơn ngài một chút, chúng ta vẫn nên kịp lúc chạy đi chứ?"
Aldrich không chừa cho Ngân Dực một khắc nào: "Cái tật xấu đánh không lại liền bỏ chạy này của ngươi rốt cuộc là ai dạy? Ôm ý nghĩ như thế ngươi thật sự xác định mình có thể thắng sao?"
Ngân Dực không chút xấu hổ: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, núi xanh còn đó, Chu Cẩn còn đang chờ chúng ta trở về mà!"
Nghe đến Chu Cẩn, trên mặt Aldrich là đường nét nhu hòa: "Chính là như thế này, chúng ta không thể cứ trở về như vậy. Đã bị phát hiện, bất kể là Hoàn Giới tinh hay là Edmon đều sẽ có chuẩn bị."
"Điều chúng ta có thể làm bây giờ, chỉ là bỏ rơi gã, sau đó truy cản Edmon."
Đối phương luôn luôn nỗ lực khiến Aldrich tức giận, để sau khi anh nổi giận thì trình độ sẽ giảm xuống, có thể càng nhanh chóng giải quyết anh hơn. Nhưng Aldrich vẫn luôn không bị lay động, mặc dù năng lực phản kích vẫn luôn khiếm khuyết, mà vẫn luôn duy trì nhịp điệu rất khá, không gặp chút hoảng loạn nào.
Kỹ xảo cận chiến của Aldrich cũng không nhận sự hài lòng của người chỉ đạo, nhưng trong cuộc đời ăn trộm trường kỳ, anh rèn luyện được một bản lĩnh, liền là có thể đem động tác từng thấy qua hoàn chỉnh chiếu lại trong đầu, hơn nữa có thể nhanh chóng mô phỏng theo.
"Chiêu này nhưng là đã lâu không dùng." Aldrich nhìn động tác của đối phương, "Có thể đem ta bức đến nước này, ngươi cũng coi như khá lợi hại."
Người lái cơ giáp màu đen nhanh chóng phát hiện, phong cách đánh lộn của Aldrich dần dần thay đổi, càng ác liệt càng thêm quyết đoán, cơ hồ từng đao trí mạng, phong cách quen biết quả thực làm cho hắn hoài nghi người bên trong cơ giáp đối diện có phải là chính mình hay không.
"Chịu thua? Chịu thua ngươi?" Aldrich trào phúng đáp lại, "Dùng tác phong lén lén lút lút giấu đầu lòi đuôi này của ngươi, khiến toàn bộ vũ trụ gọi là bọn chuột nhắt? Nếu đã không phải là đồ vật của ngươi, vậy liền không nên vọng tưởng!"
Trước mắt Aldrich phảng phất xuất hiện một chiếc cơ giáp màu đen thu nhỏ, nhất cử nhất động đều là công kích nó mới vừa làm qua. Tuy rằng Aldrich mô phỏng theo động tác chênh lệch có chút lớn, nhưng thêm vào sức chiến đấu của bản thân Aldrich liền khiến cơ giáp màu đen không khỏi có chút không ứng phó kịp.
"Nếu đã nói ta là bọn chuột nhắt, ngươi còn học theo ta làm gì?"
Trên phương diện mặt dày, dù là ai cũng không phải là đối thủ của Aldrich, anh công kích một chiêu giết, thành công khiến cơ giáp màu đen lùi lại bảy tám tầm bắn: "Đối với hạng người nào liền dùng thủ đoạn nấy. Lén lén lút lút như ngươi vậy thì ta trước đây chưa từng làm, tự nhiên chỉ có thể học theo liền thôi."
Cơ giáp màu đen cũng không nói tiếp nữa, hai người ngươi tới ta đi, tốc độ công kích các chiêu thức cơ hồ giống nhau như đúc, nhất thời triền đấu đến không phân thắng bại.
Thời khắc đang đánh nhau kịch liệt, Ngân Dực bỗng nhiên lùi về sau một bước, sau đó quỳ một đầu gối xuống múa đao ngang ra, làm cho cơ giáp màu đen nhanh chóng nhảy lên cao, miễn cưỡng tránh thoát lưỡi đạo chặn ngang bổ tới.
Cơ hồ cùng lúc, Aldrich thu đao xuất pháo, nhắm ngay chân phải đã từng bị tổn hại của đối phương nhấn từ cò pháo.
Ba mươi đơn vị năng lượng nhanh chóng bắn ra, khoảng cách của hai bên gần nhau vô cùng, cơ giáp màu đen cơ hồ không có khả năng tránh né. Ngay lúc sắp bị trúng đạn, hai chân của cơ giáp màu đen bỗng nhiên kịch liệt thu nhỏ, hoàn mỹ tránh được công kích của Aldrich.
"Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi có thể thương tổn được ta sao?" Giọng nói lạnh như băng của cơ giáp màu đen vang lên, "Chơi đủ rồi chứ? Hiện tại chúng ta cũng phải dùng chút hàng thật thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook