Tinh Tế Ngụy Dự Ngôn Sư
-
4: Xin Lỗi
Edit: Thalassa traafn
Chỉ thấy ngoài cửa đứng vài người, đằng trước, thoạt nhìn khoảng 27-28, diện mạo không thể nói là xinh đẹp, nhưng lại cho người ta cảm giác ôn nhu như nước, thiếu phụ nhu nhược động lòng người.
Phía sau cô ta (lúc này dùng cô vì không biết bả là ai, sau sẽ chuyển sang bà), là bốn bảo tiêu mặc đồ đen, đang dùng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Phương Tinh Thần.
Thời điểm thiếu phụ nhìn đến một thân vết máu màu đen trên người Phương Tinh Thần, trông có vẻ chật vật bất kham, đột nhiên mở to hai mắt, ngay sau đó một đôi mắt đẹp tức khắc hoa lê đái vũ.
"Tiểu Thần, ngươi thật là làm sao vậy?"
Phương Tinh Thần áp xuống cảm giác chán ghét không tự chủ dâng lên kia, mắt lạnh nhìn thiếu phụ nói: "Tiến vào."
Thiếu phụ còn muốn nói gì đó với Phương Tinh Thần, nhưng nhìn nhìn bốn phía, cảm thấy đứng bên ngoài nói xác thật không tốt lắm, đành theo Phương Tinh Thần đi vào trong phòng.
Bốn bảo tiêu cũng theo sát cô ta.
Vừa rồi trong lòng Phương Tinh Thần đối với thiếu phụ chán ghét, đến từ bản năng của thân thể này.
Nguyên nhân, người phụ nữ thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, là mẹ ruột của thân thể này, tên Trương Lam Tâm.
Nguyên chủ sở dĩ chán ghét cô ta, bởi vì sau khi trượng phu chết không đến một tháng, liền bỏ rơi nhi tử, gả cho kẻ nguyên bản là anh trai của chồng, Phương Đồng Chu.
Để lại đứa con bất quá mới mười hai tuổi, một mình sinh hoạt dựa vào di sản phụ thân lưu lại.
Trương Lam Tâm là người tu luyện, Phương Tinh Thần cảm giác được một loại năng lượng dao động trên người cô, phàm nhân nơi này gọi là tinh thần lực.
Vì Trương Lam Tâm tu luyện, cho nên đã 40 tuổi, dung mạo vẫn như 27-28.
Sở hữu ký ức của nguyên chủ, Phương Tinh Thần đối với Trương Lam Tâm không tự chủ được có chút chán ghét.
Bước vào trong phòng, nhìn đến một mảnh hỗn độn, Trương Lam Tâm lập tức vẻ mặt đau lòng nói: "Tiểu Thần, nhà rốt cuộc đã xảy ra cái gì, sao biến thành như vậy?" Những gia cụ đó, toàn bộ đều hỏng, cửa kính cũng không còn, mảnh vỡ thủy tinh rải rác trên mặt đất.
Lúc Trương Lam Tâm đi vào một chỗ đặt chân cũng không có.
"Có chuyện thì nói." Phương Tinh Thần không muốn lãng phí thời gian trả lời vấn đề của Trương Lam Tâm, hiện tại một thân mùi vị cực kỳ khó ngửi, hắn sốt ruột muốn tắm rửa.
Đối với Phương Tinh Thần, Trương Lam Tâm không quan trọng bằng chuyện tắm rửa đâu.
Trước kia Phương Tinh Thần tuyệt đối sẽ không nói chuyện như vậy cùng Trương Lam Tâm, bởi vì tự ti cùng hướng nội, dù trong lòng chán ghét Trương Lam Tâm, hắn cũng chỉ vĩnh viễn cúi đầu, cái gì cũng không nói.
Nhưng lúc này Phương Tinh Thần không như vậy, chẳng chút nào tự ti, ngược lại khá lãnh ngạo, thời điểm nói chuyện với Trương Lam Tâm, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ hoàn toàn không có quan hệ.
Trước khi tới, Trương Lam Tâm suy nghĩ rất nhiều điều muốn nói cùng Phương Tinh Thần, nhưng lúc này nhìn hắn đứng giữa một đống đồ vật rách nát, chắp tay sau lưng, lãnh đạm nhìn mình, Trương Lam Tâm đột nhiên không biết nên nói gì.
Thấy Trương Lam Tâm kinh ngạc mà nhìn mình, Phương Tinh Thần trong lòng có chút không kiên nhẫn, không nghĩ tiếp tục đứng ở chỗ này, cùng một người xa lạ lãng phí thời gian.
"Nếu không có việc gì, thỉnh rời đi, ta đang vội." Phương Tinh Thần trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Trương Lam Tâm còn chưa lên tiếng, bốn bảo tiêu phía sau lập tức nổi giận.
Một gã đứng ra nói: "Lớn mật, ngươi cư nhiên dám nói chuyện như vậy với thiếu phu nhân của tộc trưởng chúng ta?"
Mắt đen thâm trầm hơi hơi nhíu lại, trong mắt Phương Tinh Thần chợt lóe một đạo lãnh quang, Phương Tinh Thần nhìn Trương Lam Tâm sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo, "Thiếu phu nhân tộc trưởng? Thật lớn thật uy phong, bà hôm nay tới đây, là muốn khoe thân phận?"
"Không phải." Trương Lam Tâm sợ Phương Tinh Thần hiểu lầm, nhanh miệng giải thích: "Bọn họ do Đồng Chu phái tới bảo hộ ta, các ngươi đi ra ngoài đi" Nửa câu sau là nói với bốn bảo tiêu.
Bốn bảo tiêu bị phái tới bảo hộ Trương Lam Tâm, như vậy bà ta chính là chủ nhân, nếu Trương Lam Tâm hạ mệnh lệnh, bốn gã bảo tiêu trước tiên phải lui ra ngoài, chỉ là lúc rời đi, bốn gã không hẹn mà cùng dùng ánh mắt cảnh cáo Phương Tinh Thần.
Phương Tinh Thần không để vào mắt cái nhìn cảnh cáo kia, tuy rằng lúc này tu vi rất thấp, nhưng thân từng tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, tâm thái thuộc về cường giả vẫn còn.
Ngoài ra, lúc này hắn liên tục gieo giống trồng cây cốt tu vi còn chưa có trưởng thành, nhưng, với linh khí dư thừa trong cơ thể, đối phó bốn gã trước mắt, hắn có rất nhiều biện pháp làm cho bọn họ biến mất trên thế giới này.
Vì lẽ đó, hắn căn bản không để đám người kia vào mắt.
Chờ bảo tiêu đi ra ngoài, Trương Lam Tâm hoạt động bước chân, muốn tới gần Phương Tinh Thần, nhưng mùi vị trên người hắn thật sự quá khó ngửi, bà ta vừa mới đưa chân ra lại thu trở về.
Ngay sau đó, vẻ mặt khó xử hỏi, "Tiểu Thần, đêm qua con đi đâu, sao lúc ta tới, con không ở nhà? Hơn nữa liên hệ người máy truyền tin, cũng không ai nghe." Đêm qua Trương Lam Tâm tới đây ấn chuông cửa, không thấy Phương Tinh Thần mở, dùng máy truyền tin liên lạc, kết quả Phương Tinh Thần vẫn không đáp lại.
Trương Lam Tâm có chút lo lắng, nên sáng hôm nay, bà ta chạy tới đây.
"Hôm nay bà đến, là muốn hỏi chuyện này? Nếu đúng như vậy, bà có thể rời đi." Phương Tinh Thần không muốn nói lời vô nghĩa với Trương Lam Tâm, lạnh lùng đáp trả.
"Không phải......" Trương Lam Tâm không nghĩ tới Phương Tinh Thần sẽ lần nữa hạ lệnh trục khách, hoảng loạn nói: "Tiểu Thần, con trước không cần vội, hôm nay ta tới là muốn hỏi con, con......!Con có phải hay không trộm......!Ngọc bội của Tiểu Tỉnh?"
Nguyên lai đến vì cái này, Phương Tinh Thần đôi tay ôm ngực, ánh mắt không mang theo chút độ ấm nào, lạnh lùng nhìn Trương Lam Tâm.
Thấy Phương Tinh Thần không nói gì, Trương Lam Tâm cho rằng hắn cam chịu, trong lòng có chút sinh khí, nhưng nghĩ đến trước mặt là nhi tử của mình, vẫn tận tình khuyên bảo: "con muốn cái gì có thể nói với ta, sao lại trộm ngọc bội của Tiểu Tỉnh? Như vậy rất không đúng, chuyện này may mắn ta biết trước, nếu như để đại bá biết, khẳng định sẽ lại bị phạt."
Hắn trộm ngọc bội của Phương Tỉnh? Sau khi Phương Tinh Thần tiến vào thế giới này, đây là điều buồn cười đầu tiên mà hắn nghe được, Phương Tinh Thần lạnh lùng trào phúng giương lên khóe miệng, "Sao bà biết ta trộm ngọc bội của Phương Tỉnh?"
"Là Tiểu Tỉnh nói, Tiểu Thần, kỳ thật Tiểu Tỉnh cũng quan tâm con, bằng không, sẽ không nói cho ta trước tiên, mà không phải nói cho đại bá.
Tiểu Thần, cùng ta trở về, chỉ cần nói xin lỗi Tiểu Tỉnh, hắn khẳng định sẽ tha thứ con." vừa nói Trương Lam Tâm liền duỗi tay kéo Phương Tinh Thần, kết quả nhìn đến tay áo dính đầy tro bụi cùng khối máu màu đỏ sậm, lại đem tay thu trở về.
Sau khi gả cho Phương Đồng Chu, Trương Lam Tâm vẫn luôn sống trong nhung lụa, cơm no áo ấm, đối với Phương Tinh Thần một thân dơ bẩn bất kham, bà ta làm sao cũng không hạ thủ được.
Chú ý tới động tác của Trương Lam Tâm, Phương Tinh Thần khóe miệng trào phúng độ cung lớn hơn nữa, "Xin lỗi? Bà hỏi cũng không hỏi, liền phán định tội danh cho ta?"
Trương Lam Tâm nghĩ Phương Tinh Thần thẹn quá thành giận, cho nên mới không thừa nhận, nóng vội nói: "Tiểu Thần, không cần tiếp tục chối, ta hiểu tính cách Tiểu Tỉnh, hắn cố kỵ đến ta, nên mới không trực tiếp nói với đại bá.
Nể mặt ta, chỉ cần con xin lỗi, hắn khẳng định tha thứ cho con.
Nghe ta, ta sẽ không để con chịu bất cứ trừng phạt gì, yên tâm đi."
Người đàn bà gọi là mẫu thân trước mắt này rốt cuộc đang quan tâm hắn sao, quan tâm chỗ nào, quan tâm ở đâu?
"Ngọc bội Song Ngư Hí Châu, lúc nào thì trở thành đồ vật của Phương Tỉnh? Đoạt ngọc bội của ta, sai người đánh ta gần chết, còn ác nhân cáo trạng trước, kêu ta đi xin lỗi hắn? Phương phu nhân, thực xin lỗi, tuy Phương Tinh Thần ta người ít thế nhược, nhưng cũng sẽ không tùy ý kẻ khác giẫm đạp.
Phiền toái Phương phu nhân trở về nói cho Phương Tỉnh, đồ vật thuộc về ta, ta sẽ tự mình đi thu hồi.
Xin lỗi, hôm nay không rảnh chiêu đãi phu nhân, mời phu nhân trở về." Phương Tinh Thần không có kiên nhẫn nói nhảm cùng Trương Lam Tâm, trực tiếp mở miệng tiễn khách.
"Cái gì? Con nói khối ngọc bội kia là Song Ngư Hí Châu phụ thân để lại cho con? Tiểu Tỉnh còn đánh con? Không có khả năng, Tiểu Tỉnh không phải người như vậy.
Tiểu Thần, có phải nhầm lẫn gì hay không?" Trương Lam Tâm nghe xong, lập tức phản bác, sau đó là một bộ dạng chịu đả kích, không dám tin tưởng, mắt lập tức rưng rưng, nhu nhược đáng thương, có thể làm tâm không ít nam nhân thương tiếc, không đành lòng nhìn bà rơi lệ.
Ôn nhu động lòng người, Phương Tinh Thần không thể không thừa nhận, bộ dạng này của Trương Lam Tâm xác thật có tư cách làm Phương Đồng Chu chẳng màng nhiều người phản đối, nghĩ mọi cách cưới vào cửa.
Đáng tiếc, chiêu này vô dụng đối Phương Tinh Thần.
"Mời Phương phu nhân về." Phương Tinh Thần lần nữa mở miệng tiễn khách.
"Tiểu Thần......!Ta là mẫu thân con......" Nghe Phương Tinh Thần vẫn luôn gọi mình là Phương phu nhân, Trương Lam Tâm cảm thấy tâm đều tan nát, người trước mặt là nhi tử của mình a, sao có thể đối với mình nhẫn tâm như vậy, xưng hô với mình là Phương phu nhân?
Thực rõ ràng, Trương Lam Tâm đã dùng hết một chút kiên nhẫn cuối cùng Phương Tinh Thần dành cho bà.
"Phương phu nhân, 5 năm trước, mẫu thân của ta đã sớm chết, nhi tử ngài ở Phương gia, thỉnh không cần nhận sai nhi tử.
Hiện tại mời ngài rời đi," năm đó, Trương Lam Tâm vì gả cho Phương Đồng Chu, trực tiếp giả chết, thay hình đổi dạng, tuy rằng vẫn sử dụng tên Trương Lam Tâm, nhưng dùng một thân phận khác, gả vào Phương gia, trở thành người vợ thứ hai của Phương Đồng Chu.
Cho nên, tư liệu trên hộ khẩu của Phương Tinh Thần, biểu hiện là, cha mẹ song vong.
"Ngươi quả nhiên vẫn hận ta đúng không? Tiểu Thần, ngươi không hiểu Đồng Chu với ta mà nói có bao nhiêu quan trọng, ngươi rõ ràng không hiểu!" đôi mắt Trương Lam Tâm oánh oánh nước từ từ rơi xuống, một bộ thương tâm muốn chết đến sắp té xỉu.
Bốn bảo tiêu ngoài cửa vẫn luôn chú ý tình huống trong phòng, nghe được tiếng khóc của Trương Lam Tâm, lập tức vọt vào.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân người thế nào?"
"Đáng chết tiểu tạp chủng, ngươi đã làm gì phu nhân?"
Bốn bảo tiêu giận đến mức hận không thể xé xác Phương Tinh Thần.
Trương Lam Tâm vội vàng ngăn bọn họ, nước mắt như trân châu nhanh chóng ngừng chảy, "Không liên quan đến hắn......!Là ta, là ta sai, đều là ta sai......"
"Thiếu phu nhân, không phải ngươi sai, là tiểu tử này không biết tốt xấu......"
Trương Lam Tâm ở trong lòng bốn bảo tiêu, chính là một người ôn nhu hiểu chuyện, hình tượng nhu nhu thiện lương, qua cái nhìn của họ, nhất định thiếu niên trước mặt nói gì đó quá mức, mới có thể làm Trương Lam Tâm khóc đến thương tâm như vậy, khẳng định là thiếu niên này sai.
"Dám khi dễ thiếu phu nhân, đem hắn mang về Phương gia, giao cho thiếu tộc trưởng xử lý."
Nói, bảo tiêu liền tiến lên bắt lấy Phương Tinh Thần.
Trương Lam Tâm luống cuống, lập tức vươn tay chắn trước mặt Phương Tinh Thần, "Không được, các ngươi không thể bắt hắn.
Chuyện hôm nay, không được nói cho thiếu tộc trưởng, có nghe hay không?"
"Nhưng là......" Bốn bảo tiêu do dự.
"Chúng ta hiện tại liền đi." Trương Lam Tâm không đợi bọn họ cự tuyệt, xoay người nói với Phương Tinh Thần: "Tiểu Thần, ta về trước, ngươi yên tâm, sự tình ngọc bội, ta sẽ hỏi Tiểu Tỉnh cho rõ ràng.
Chúng ta về."
Nói xong, Trương Lam Tâm xoay người rời đi.
Bốn bảo tiêu thấy Trương Lam Tâm lên tiếng, cũng chỉ có thể không cam lòng mà dùng ánh mắt thiên đao vạn quả trừng Phương Tinh Thần một cái, sau đó theo sát Trương Lam Tâm rời đi.
Nhìn năm người biến mất ở cửa, nhớ tới một màn phát sinh vừa rồi, Phương Tinh Thần trong mắt một mảnh trào phúng.
Phương Tỉnh rõ ràng muốn bọn họ mang hắn về nhận sai? Thật là buồn cười làm người chê bai..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook