Chương 31: Có mới nới cũ

Mộc Ngôn thấy Mộc Thần thân thể đã không có gì đáng ngại, liền nghĩ lại đi rừng rậm cùng Ngũ Hào tiếp tục tìm nguyên liệu nấu ăn. Nhiệm vụ thăng cấp cậu còn chưa có làm xong đâu, mấy ngày nay bởi vì muốn chăm sóc tốt cho Mộc Thần đều không có đi. Hiện tại đối phương đã khá hơn nhiều, ít nhất cũng có thể tự chăm sóc, tất nhiên cũng không thể tiếp tục trì hoãn mọi việc.

Mộc Ngôn chuẩn bị tốt bột dinh dưỡng cùng nước ấm đặt ở mép giường Mộc Thần, cũng cẩn thận dặn dò hắn: "Nếu đói bụng thì pha bột dinh dưỡng, vết thương tuy đã tốt không sai biệt lắm, nhưng vẫn phải đúng giờ đổi dược, buổi chiều cũng phải nhớ rõ uống thuốc......"

Mộc Thần rất hưởng thụ cảm giác được Mộc Ngôn quan tâm, ban đầu nghe Mộc Ngôn cẩn thận dặn dò, biểu tình còn có vẻ rất vui sướng. Nhưng càng nghe càng cảm thấy có chút không thích hợp, như thế nào cảm giác như Mộc Ngôn sắp phải rời khỏi cho nên mới an bài hắn?


"Em muốn đi đâu?" Mộc Thần ngồi dậy hỏi, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Ngôn, môi mỏng hơi nhấp, biểu tình ngưng trọng, còn kèm theo một tia khẩn trương chính hắn cũng không có phát hiện.

"Tôi muốn vào rừng tìm thức ăn." Mộc Ngôn đúng sự thật trả lời.

Ăn? Ăn còn không phải chỉ cần bột dinh dưỡng sao? Vì cái gì còn muốn vào rừng tìm? Mộc Thần thực nghi hoặc, bất quá cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà nói thẳng: "Tôi cùng em đi."

Mộc Thần nói xong liền xuống giường thay quần áo, Mộc Ngôn thấy thế vội vàng đem người ngăn lại, "Thân thể anh còn chưa có khỏe hẳn, không thể đi ra ngoài."

"Em một mình đi rừng rậm tôi không yên tâm." Mộc Thần bướng bỉnh muốn xuống giường, Mộc Ngôn cũng có chút luống cuống chân tay.

Vết thương trên người nam nhân tuy khôi phục nhanh cũng đã tốt chút, nhưng bất quá cũng mới trôi qua mấy ngày, còn không có hoàn toàn khôi phục. Nếu thật sự đi ra ngoài, nói không chừng còn bệnh nặng thêm.


"Không có việc gì, tôi trước kia thường xuyên đi một mình, sẽ không có nguy hiểm, tôi cũng không đi sâu vào rừng rậm." Mộc Ngôn vội vàng nói, muốn đối phương yên tâm.

Nhưng mà, Mộc Ngôn càng nói càng phản tác dụng, Mộc Thần nghe vậy không chỉ có không có yên tâm, ngược lại càng thêm kiên định muốn đi cùng Mộc Ngôn, còn kèm theo đau lòng.

Hắn chỉ cần nghĩ đến Mộc Ngôn một người gầy yếu như vậy vì ăn mà bôn ba nguy hiểm ở trong rừng, tâm nhịn không được nhấc lên đau đớn.

"Tôi đi cùng em, em đi một mình tôi không yên tâm." Mộc Thần đã đi xuống giường, đem quần áo đang mặc trên người cởi bỏ, chuẩn bị đổi bộ Dương Văn Diệu mang cho hắn.

Mộc Ngôn thấy thế, hai mắt hơi hơi trừng lớn, khuôn mặt nhỏ lập tức bạo hồng, dùng đôi tay che lại, quay người đi, nhiệt độ trên mặt thật lâu không thể tiêu tán.


Hắn...... Hắn sao lại có thể trước mặt người khác cởϊ qυầи áo a, không biết cậu cũng ở chỗ này sao? Đây nếu là ở thế giới của cậu, làm vậy sẽ huỷ hoại thanh danh ca nhi, về sau sẽ không ai nghĩ muốn cưới ca nhi này, như vậy ca nhi cũng chỉ có thể gả cho kẻ đấy.

Bất quá Mộc Ngôn nghĩ lại, nơi này là một thế giới khác, Mộc Thần căn bản là không rõ ràng lắm cậu là ca nhi, có khi nghĩ cậu cũng là nam nhân, nam nhân thay quần áo trước mặt nhau tựa hồ cũng bình thường.

Kia nói như vậy, cậu nhìn thấy có phải hay không cũng là bình thường?

Mộc Ngôn nhịn không được ở nghĩ ở trong lòng, mới nãy động tác Mộc Thần quá nhanh, cậu còn chưa phản ứng được, chờ đến lúc hắn cởi xong áo, cậu mới nghĩ đến xoay người che mặt, dường như cậu còn ngắm được một chút cơ bắp tinh tráng.
Mộc Ngôn vừa nghĩ, một bên chịu đựng mặt nóng đỏ lặng lẽ lại xoay người lại, tay như cũ che ở trên mặt, nhưng kẽ ngón tay khẽ mở ra, xuyên thấu qua khe hở, cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vòng eo tinh tráng cùng với cơ bắp Mộc Thần.

Ưʍ...... Mộc Ngôn cảm giác mặt mình như có hỏa thiêu, hơi thở đều tỏa ra nhiệt.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thân thể hán tử, vốn dĩ hán tử lớn lên so với ca nhi cao lớn uy mãnh hơnnhiều, không nghĩ tới lúc cởϊ qυầи áo thế nhưng là cái dạng này. Vòng eo tinh tráng rắn chắc như vậy nhất định rất có lực, nếu mà ở thời điểm......

( :>> bầy bi, thời điểm gì, nói rõ ra nào sao lại lửng lửng thế kia)

A, cậu suy nghĩ cái gì vậy, cậu chính là một ca nhi, thế nhưng giờ ở chỗ này mơ ước hán tử, quả thực...... Quả thực quá mắc cỡ! Mộc Ngôn khuôn mặt hoàn toàn hồng, nếu dùng hình ảnh manga anime tới nói, mặt Mộc Ngôn giờ phút này nhất định đỏ như quả táo, đỉnh đầu còn sẽ bay ra hơi nước mờ ảo.
Mộc Thần tuy rằng đang thay quần áo, nhưng tầm mắt cùng lực chú ý đều đặt trên người Mộc Ngôn, bởi vậy phản ứng của Mộc Ngôn từ đầu tới đuôi hắn đều nhìn thấy, khóe môi lại nhịn không được khẽ nhếch lên.

Mộc Thần nỗ lực ngăn chặn nụ cười, làm ra bộ dáng vẻ lo lắng, hỏi: "Em làm sao vậy? Phát sốt sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Nói xong, Mộc Thần còn muốn tiến lên dùng tay sờ trán, kết quả khuôn mặt nhỏ Mộc Ngôn càng đỏ, hơi lùi chút về sau, trái tim bùm bùm kinh hoàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Tôi, tôi không sao, chính, chính là có hơi, có hơi nóng thôi." Mộc Ngôn khẩn trương nói lắp.

Ngũ Hào bay ở giữa không trung, tất cả đều nhìn thấy hết từ đầu đến đuôi, muốn bạo phát. Kí chủ không có chú ý tới, nhưng là nó có chú ý tới, cái nam nhân đáng giận kia căn bản chính là cố ý, cố ý trêu đùa kí chủ của nó, cũng chỉ có kí chủ ngu ngốc mới không biết.
Đáng giận đáng giận! Ngũ Hào rất muốn hung hăng giáo huấn Mộc Thần, nhưng trừ bỏ kí chủ có thể nhìn thấy nó, những người khác chính là không thấy được, cho dù nó muốn giáo huấn Mộc Thần nhưng chẳng có biện pháp, quả thực nó sắp nghẹn chết rồi.

Mộc Thần thấy Mộc Ngôn cả người đều sắp bốc cháy, cảm thấy Mộc Ngôn như vậy đáng yêu cực kỳ, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ đỏ rực kia, làm người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Nhưng nếu thật sự đến cắn Mộc Ngôn, nói không chừng cậu thật sự bốc cháy.

Mộc Thần ho nhẹ một tiếng, dời đi lực chú ý của mình, nói sang chuyện khác: "Không phải nói muốn vào rừng sao? Hiện tại đi thôi."

"Hả? Hở?." Mộc Ngôn ngốc ngốc đáp, sau đó chạy nhanh tông cửa xông ra, cảm thấy nếu cứ ở đây, cậu có khả năng sẽ nhịn không được tiến lên đem người đánh gục *.
Thân là một ca nhi, nếu nhịn không được đánh gục một hán tử, vậy thật là mất mặt.

( Ừm, bản QT là phác gục, mà phác là đập, đánh; nên toi edit là đánh gục, nhưng mọi người hiểu ý đúng không? Đúng không...?

Ai không hiểu cmt tui rep nhe, mà hiểu cũng cmt nhe hihi)

Mộc Ngôn vỗ vỗ mặt mình, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, còn không phải chỉ nhìn một chút thân thể hán tử thôi sao. Ở đây chính là dị thế giới, sẽ không có người chú ý đến cái này, hơn nữa cũng mới thấy được nửa trên, chỉ có một chút thôi a. Cho nên không sao, không nên suy nghĩ linh tinh, không cần suy nghĩ aaaaaa.

Mộc Ngôn không ngừng thôi miên mình, nỗ lực đem hình ảnh kia vứt ra, không thể cho nó tiếp tục ảnh hưởng. Sau đó mới cùng Mộc Thần đi vào rừng.

Mộc Thần tuy rằng nói không nhiều, nhưng nói chuyện phiếm với hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ. Dọc theo đường đi Mộc Ngôn cảm thấy thời gian đi nhanh hơn so với mấy lần trước, chỉ là...... Chỉ là cậu cảm thấy bản thân đã quên cái gì, rốt cuộc quên cái gì a?
Ngũ Hào:......

Kí chủ thân ái, cậu là quên tôi ha, cậu sao có thể có mới nới cũ như vậy??? Quả nhiên nam nhân kia quả thật đáng ghét, tranh đoạt kí chủ với nó.

"Em muốn ở trong rừng tìm cái gì? Tôi giúp em tìm." Mộc Thần nói với Mộc Ngôn.

Tuy rằng lúc nãy Mộc Ngôn nói muốn vào rừng tìm thức ăn, nhưng hắn nghĩ cũng chỉ là mấy đồ vật đem bán lấy tiền để mua bột dinh dưỡng mà thôi.

" 'Tôi giúp em tìm?' Ha, ngươi có thể giúp đỡ tìm cái gì? Người biết nấm không, biết mộc nhĩ không? Nói thật dễ nghe, kết quả chẳng phải là không giúp được gì sao?" Ngũ Hào bay trên không âm dương quái khí nói. Tuy rằng Mộc Thần không nghe thấy, nhưng cũng không ảnh hưởng nó châm chọc đối phương.

Quả nhiên vẫn là nó hữu dụng nhất, nó chính là biết nấm cùng mộc nhĩ, còn biết rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, cho nên tiểu ký chủ nhất định phải đối với nó càng tốt một chút.
"À...... Tôi cũng không rõ lắm hiện tại chỗ này có hay không, chúng ta vừa đi vừa tìm đi." Mộc Ngôn nói, cậu cũng không biết nên giải thích như thế nào cho Mộc Thần, cái này đúng là thật khó nói, vẫn nên lúc gặp được giới thiệu cho đối phương đi.

Mộc Thần nghe vậy cũng không có hỏi nhiều, chỉ là vẫn luôn đi theo bên người Mộc Ngôn, cũng thời khắc đề phòng chung quanh, phòng ngừa có cái gì nguy hiểm.

"Ngôn Ngôn, chúng ta hôm nay ở tìm chút nấm cùng mộc nhĩ trở về đi, cái món canh kia uống rất ngon, còn có món thịt thỏ nướng nữa, quá là ngon luôn." Ngũ Hào nghĩ đến mấy món mỹ vị kia nước miếng tràn lan.

"Được, nếu gặp được, chúng ta liền hái lấy chút nấm trở về, bất quá thỏ thì tôi không có khả năng bắt được." Mộc Ngôn rất hiểu lấy mình, cậu rất yếu, lần trước có thịt thỏ ăn là bởi vì bọn họ may mắn, đụng phải một con thỏ bị thương. Nếu cậu thật sự đi săn thỏ, với tay chân nhỏ của cậu thì cả một ngày cũng không bắt được.
"Tôi đương nhiên biết, nhưng chúng ta không phải có có sẵn giúp đỡ sao. Nếu nam nhân kia muốn hỗ trợ, cái gì đều không làm chẳng phải quá vô dụng? Hơn nữa hắn lớn lên cao to như vậy, bắt thỏ khẳng định không thành vấn đề." Ngũ Hào nỗ lực dỗi Mộc Thần, không buông tha bất luận một cơ hội có thể dìm đối phương.

Nếu Mộc Thần thật sự có thể bắt được thỏ, thì nó có thịt ăn. Mà nếu đối phương bắt không được, Ngôn Ngôn khẳng định sẽ có sự thất vọng với hắn, nó vẫn có thể cao hứng.

Không sai, nó chính là một hệ thống cơ trí thông minh!

"Như vậy không tốt lắm, vết thương của A Thần còn chưa có khôi phục hẳn đâu." Mộc Ngôn có chút lo lắng.

" Việc nhỏ này với hắn khẳng định không có gì, sẽ không động tới miệng vết thương. Vừa nhìn hắn đã biết khẳng định hắn rất mạnh." Vì muốn đạt được mục đích bôi đen đối phương trong lòng Mộc Ngôn, cũng vì thịt thỏ. Ngũ Hào cảm thấy nó có thể thắng, trợn mắt nói dối.
"Sao lại không nói gì rồi? Có phải hay không em mệt mỏi, bằng không chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc?" Mộc Thần thấy Mộc Ngôn có chút thất thần, cho rằng đối phương mệt mỏi, liền nói.

" Hứ, rõ ràng là chính ngươi mệt mỏi, còn nói đường hoàng như thế, đúng là tâm cơ boy." Ngũ Hào khinh thường nói, ý đồ rõ ràng như vậy sao có thẻ giấu Ngũ Hào vĩ đại, một cái liếc mắt nó liền hoàn toàn xem thấu.

Mộc Ngôn không để ý đến Ngũ Hào. Bởi vì có Mộc Thần ở đây, cho nên nãy giờ đối thoại cùng Ngũ Hào đều tiến hành trong đầu. Trong lúc nhất thời thế nhưng quên mất có người bên cạnh. Mộc Ngôn cảm thấy thật ngượng ngùng.

------------------------------------------

Chương 32: Tôi bồi em

"Tôi không có việc gì, chính là đang nghĩ trưa nay ăn gì?" Mộc Ngôn nhỏ giọng nói, tuy rằng không hoàn toàn là sự thật, nhưng đúng là có suy nghĩ vấn đến đề này, cũng không tính là nói dối.
Mộc Thần nghe vậy, có chút ảo não, bởi vì hắn buổi sáng vội vã bồi Mộc Ngôn ra ngoài, lại quên mang bột dinh dưỡng, giữa trưa bọn họ không quay về, căn bản là không có cái ăn.

Nghĩ đến đây, trên mặt Mộc Thần thường không có biểu tình gì, lại khó có được xuất hiện tia tự trách cùng ảo não.

"Thực xin lỗi, tôi quên mang bột dinh dưỡng theo rồi." Mộc Thần cảm xúc hạ xuống nói.

"Hửm?" Mộc Ngôn nghiêng đầu nhỏ, nhất thời không phản ứng, điều này cùng bột dinh dưỡng có quan hệ sao?

" Chúng ta trước giữa trưa vẫn là nên trở về đi, trong nhà còn có một ít bột dinh dưỡng. Em muốn tìm cái gì, lần sau chúng ta lại đi tìm tiếp." Mộc Thần nói, ánh mắt trở nên thâm thúy một ít, cũng mang theo kiên định.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Mộc Mộc khẳng định tiêu không ít tiền cho hắn. Dễ dàng thấy, Mộc Mộc một thân một mình, không có thân nhân, không có cha mẹ. Một thiếu niên vị thành niên sống nhất đinh rất khó khăn. Mà cho dù khó khăn như thế, Mộc Mộc còn thiện lương cứu hắn. Không sợ sinh hoạt của bản thân gian nan, không bủn xỉn cho hắn bột dinh dưỡng.
Đối mặt với tình nghĩa như vậy, hắn làm sao có thể không cảm động. Hiện tại thân thể hắn đã tốt không sai biệt lắm. Nếu đã quyết định ở lại đây, về sau việc nuôi gia đình để hắn làm, Mộc Mộc chỉ cần sống vui vẻ là tốt rồi. ( Gì mà nhận thức trách nhiệm người chồng nhanh zậy)

Tại một khắc này, Mộc Thần hạ quyết tâm đầu tiên sau khi mất trí nhớ.

" Hừ, mới ra ngoài một lát đã chịu không nổi. Ngôn Ngôn, không thể chiều hắn. Chúng ta phải nhanh lên tìm nguyên liệu để thăng cấp, như vậy mới có được phần thưởng và đổi một ít công cụ hữu dụng." Ngũ Hào lập tức nói.

Mộc Ngôn có chút rối rắm, một bên là Mộc Thần bị thương, một bên là hệ thống phi thường chờ mong thăng cấp.

Suy nghĩ một lúc, Mộc Ngôn rốt cuộc đưa ra quyết định, nói với Mộc Thần nói: " Anh đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi ở lại tìm thêm, rất nhanh sẽ về."
Mộc Thần than nhẹ một hơi, nói: "Tôi đây tiếp tục bồi em đi."

"Chính là thương thế của anh......" Mộc Ngôn hiện tại lo lắng nhất chính vết thương của hắn.

"Không cần lo lắng, đã không có việc gì, buổi sáng chẳng phải em thấy rồi sao?" Mộc Thần khóe miệng gợi lên một mạt ý cười tà tà. Hắn là cố ý nhắc đến, quả nhiên ngay sau đó liền thấy khuôn mặt nhỏ của Mộc Ngôn lại bạo hồng.

"A, tên hỗn đản này, hắn là cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý, hắn lại trêu đùa cậu, Ngôn Ngôn, nhanh lên đem hắn đuổi đi a." Ngũ Hào rất muốn điên cuồng đánh nam nhân kia. Nhìn kí chủ đơn thuần bị trêu đến mặt đỏ rực, nó cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Đáng tiếc Mộc Ngôn còn đang đắm chìm trong thẹn thùng, căn bản không nghe được Ngũ Hào nói gì đó. Cậu thật vất vả bình phục trái tim, giờ lại bắt đầu gia tốc nhảy lên va chạm mãnh liệt với lồng ngực.
" Đi, chúng ta đi nhanh một chút, đi đến phía trước đi, nói, nói không chừng sẽ phát hiện được gì đó." Mộc Ngôn vội vàng nói sang chuyện khác, e sợ đối phương sẽ nhìn thấy sự thẹn thùng của mình, cứ cắm đầu đi về phía trước.

Mộc Thần khóe miệng vẫn luôn ngâm một mạt ý cười, theo sát phía sau Mộc Ngôn.

Nếu giờ phút này có người quen của Mộc Thần tại đây, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy đây là Thần giả, đây tuyệt đối không phải Thần mà bọn họ quen biết, nhất định đã bị đánh tráo!

Lần này đại khái có Mộc Thần đi cùng, nên lá gan Mộc Ngôn lớn hơn chút, thâm nhập thêm chút vào trong rừng. Nhờ điều này mà Mộc Ngôn tìm được một loại nguyên liệu mới, loại mà cạu quen thuộc - cải trắng.

Tuy rằng không biết vì cái gì mà cải trắng lại phát triển vào mùa nào, lớn lên ở trong rừng rậm. Nhưng đã gặp qua bắp mọc trên cây, như vậy giờ gặp cải trắng cũng không có gì lạ. Ít nhất cải trắng vẫn mọc từ dưới đất, mà không phải trên cây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương