Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
-
Chương 2: Thực xin lỗi, ta đều uống hết
“Ân……”Hô nhỏ một tiếng, người nằm trên chiếc giường nhỏ cuối cùng cũng có động tĩnh.
Trong đầu Mộc Ngôn một mãnh hỗn độn, trên người truyền đến cảm giác đau nhứt, làm y nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
Sao lại thế này? Trên người y đau quá………..
Y còn nhớ rõ y bị cha quở trách, sau đó y lên núi nhặt củi về nhà để nấu cơm, kết quả là y không cẩn thận bị trượt chân, rơi xuống.
Đúng rồi, y trược chân, trên sườn núi nơi nơi đều là nhánh cây và cỏ dại sắc nhọn, trên ngườii bị quẹt qua thật sự rất đau, bó củi của y cũng tiêu mất.
Bó củi? Bó củi của y. y nhất định phải đứng lên nhanh chân đi nhặt bó củi về, bằng không nếu y trở lại, a cha nhất định đánh y.
Mộc Ngôn đột nhiên kích động ngồi dậy, tay chân có hơi loạn, tựa như đang dãy dụa với suy nghĩ y muốn ngồi dậy.
“Đại ca ca động, nhất định là đang gặp ác mộng.” Đứng ở bên giường là một tiểu nam hài khoảng chừng ba bốn tuổi, nhìn Mộc Ngôn nhắm nghiềng mắt nằm ở trên giường, nhưng tay chân lại động đậy,bên cạnh nam hài còn có một tiểu nữ hài hai người lớn lên phi thường giống nhau.
“Ngươi như thế nào biết được là đại ca ca đang gặp ác mộng?” Một đạo thanh âm non nớt thanh thúy khác vang lên.
“Bởi vì trước kia lúc ngươi gặp ác mộng cũng giống như vậy.” Tiểu nam hài giả giả thật thật mà gật đầu.
“Nga, để ta đi gọi mụ mụ lại đây.” Một lát sau tiểu cô nương nói, nó xong liền xuống giường bạch bạch bạch chạy đi.
“Mụ mụ, mụ mụ, đại ca ca gặp ác mộng.” Tiểu cô nương ở trong sân kêu lên.
Rất nhanh, một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc đơn giản đi theo phía sao tiểu cô nương, nhìn thấy người trên giường có động tĩnh, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Aizz, ngươi đừng cử động, trên người của ngươi còn có thương tích a.” Nữ tử đến gần, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, giúp Mộc Ngôn dịch dịch chăn trên người.
Thanh âm thật dễ nghe, thật ôn nhu
Đại khái là nữ tử ôn nhu trấn an có hiệu quả, quả nhiên Mộc Ngôn không còn lộn xộn giãy giụa, mà chậm rãi mở to hai mắt.
“Mụ mụ, đại ca ca tỉnh.” Bàn tay nho nhỏ của tiểu cô nương nắm chặt góc áo của nữ tử, con ngươi to tròn nhìn người đang nằm trên giường.
Mộ Ngôn nhìn những người chung quanh và hoàn cảnh xa lạ, có chút mê mang.
“Tỉnh lại là tốt rồi, bsac sỉ nói thương tích trên người ngươi chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần hảo hảo tu dưỡng là được.” Lâm Giai Ngữ nói, “Là A Dịu ở bên ngoài rừng rậm tìm thấy ngươi, bên ngoài rừng rậm nguy hiểm vô cùng, ngươi như thế nào lại đến nơi đó?”
Đến bây giờ Mộc Ngôn còn có chút mơ hồ, tình huống trước mắt không rõ ràng lắm, vừa mở mắt, chung quanh hết thảy đều thay đổi, thập phần xa lạ, những người trước mặt y lớn lên có chút kỳ quái, trước ngực nhiều thêm hai khối thịt (Sói: Mô phật em nó ngây thơ vãi chuối ra:v*Căm nín*), là bởi vì sinh bệnh sao?
Y chưa từng gặp người như vậy, nhưng y không thể phủ nhận, người trước mặt thật dễ nhìn, âm thanh cũng thật êm tai.truyencuasoi.wordpress.com
Chẳng lẽ y được người của thôn trang dưới vách núi cứu sao?
Ngày từ đầu y cho rằng mình chỉ trượt xuống một sường núi nhỏ, vốn định bò lên để nhặt bó củi, cuối cùng lại không ngờ cái sườn núi nhỏ này lại nói liền với huyền nhai, hậu quả là y một majcg từ sườn núi trực tiếp rơi xuống cực sâu.
Cái huyền nhai kia rất cao, lúc ấy y nghĩ rằng mình nhất định sẽ chết, trong lòng tràn ngập nuối tiếc.
Y còn chưa lập gia đình, còn chưa sinh được bảo bảo đáng yêu, còn chưa có mãnh vườn thuộc về y, kết quả lại cứ như thế mà chết đi, hy vọng kiếp sau có thể nổ lực, thực hiện tất cả nguyện vọng.
Không nghĩ tới được Thần Linh chiếu cố, rơi xuống từ vách núi cao như thế mà y lại không chết, thật sự là quá tốt.
Lâm Giai Ngữ trông thấy Mộc Ngôn chỉ ngơ ngác nhìn nàng mà không nó gì, cho rằng đối phương còn đang sợ hãi, lời nói càng thêm ôn nhu.truyencuasoi.wordpress.com
“Ngươi có đói bụng không? Ăn chút gì đó rồi cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào, như vậy thương thế trên nguwofi ngươi mới nhanh tốt lên.” Lâm Giai Ngữ cười nói, sau đó từ bên cạnh lấy ra một cái chén, đưa cho Mộc Ngôn.
Mộc Ngôn nhận lấy cái chén, bên trong là cháo mềm xốp, hai mắt y bỗng nhiên sáng lên, sau đó uống từng ngụm từng ngụm, y thật sự rất đói.
Từ lúc ra ngoài nhặt củi, cái gì y cũng chưa ăn, đến bây giờ, y sớm đã đói tới nổi bụng dán vào lưng, bất quá việc này đói với y thật bình thường, cho nên y cũng không thán đói.
Dù sao dựa vào kinh nghiệm của trước kia, mõi lần y than đói chẳng những không được ăn, ngước lại còn bị đánh chửi.
Từ đó về sau, y bắt đầu học được cách chịu đói, chờ đến khi a cha cùng a phụ nhớ đến y mới thôi.
Nếu a cha và a phụ vẫn chưa nhớ đến, y sẽ ra hậu sơn tìm chút trái câu dại để đỡ đói. ( Sói: Ta làm tới đây mà thấy thương bé thụ quá * Chắm khăng *)
Tuy rằng bát cháo này hương vị không phái tốt nhất, nhưng so với lúc ở nhà y chỉ ướng được nước cơm ngay cả một hạt cơ hồ cũng khó, chén cháu tuy bình thường nhưng đối với y chính là mỹ vị.
“Xin, thật xinn lỗi, tất cả đều bị ta ăn hết rồi.” Mộc Ngôn khẩn trương nói, nhìn cái bát trống trơn, trên mặt y liền đỏ lên.
Ở nhà, tấtc ả cơm đều cấp cho bọn đệ đệ, y chỉ có thể uống nước cơm, bánh bột ngô làm từ bột mì cũng chỉ có phụ thân cùng đệ đệ mới được ăn, y chỉ có thể ăn bánh bột ngô làm từ trấu lạnh lẽo, cháo trắng đặc sệt như này, ở nhà y chưa từng được ăn qua, nếu để a cha biết y ăn được thứ tốt như vậy, nhất định sữ hung hăng đánh y.
Vừa rồi thật sự y rất đói, không cẩn thận đều ăn sạch, người ta hảo tâm cứu y, còn cho y ăn, kết quả nguời ta còn chưa ăn y đều ăn hết, y như thế nào có thể hư hỏng như vậy.
Lâm Giai Ngữ nhìn Mộc Ngôn gầy yếu lộ ra biểu tình bất an, tức khắc liền đau lòng.
Tin cầu nơi bọn họ sống là tinh cầu lạc hậu nhất Liên Bang, không có công nghệ cao, cuộc sống vẫn lạc hậu như thời tổ tiên trước kia, đồ ăn ở nơi này chỉ có thuốc dinh dưỡng cùng bột dinh dưỡng không hề có tư vị, miễng cưỡng cũng chỉ có thể no bụng.
Nam hài trước mặt chỉ vì ăn hết bát cháo mà cảm thấy luống cuống, có thể nghĩ được cuộc sống trước kia y vượt qua như thế nào.
Từ lúc Lâm Gia Ngữ trở thành mẹ của hai tiểu hài tử, nàng liền đối với các tiểu hài tử khác đều phi thường thương yêu, nhất là hài tử ốm yếu như vậy, vừa nhìn liền đối với y phi thường thương yêu.
“Không sao cả, chúng ta còn rất nhiều, nếu chưa ăn no, thì nói ta lại lấy cho ngươi một chén.” Lâm Giai Ngữ làm biểu tình trên mặt nàng càng thêm ôn nhu hoài ái.
Mộc Ngôn vội vàng lắc đầu, nói: ” Cám ơn, không, không cần.”
Có thể ăn được một chén, y liền cảm thấy thực hạnh phúc, làm sao có thể tham lam tiếp tục yêu cầu ni.truyencuasoi.wordpress.com
“Vậy ngươi tiếp tục ngủ thêm một chút đi, bác sĩ nói, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều một chút thì cết thương mới mau chóng lành lại như trước kia.” Lâm Giai Ngữ giúp Mộc Ngôn dịch dịch góc chân, nói.
Vì sợ hãi khi rơi xuốn huyền nhai cùng với thương thế trên người, làm tinh thần và thể lực của Mộc Ngôn mệt mỏi, rất nhanh đã thiếp đi
Trong đầu Mộc Ngôn một mãnh hỗn độn, trên người truyền đến cảm giác đau nhứt, làm y nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
Sao lại thế này? Trên người y đau quá………..
Y còn nhớ rõ y bị cha quở trách, sau đó y lên núi nhặt củi về nhà để nấu cơm, kết quả là y không cẩn thận bị trượt chân, rơi xuống.
Đúng rồi, y trược chân, trên sườn núi nơi nơi đều là nhánh cây và cỏ dại sắc nhọn, trên ngườii bị quẹt qua thật sự rất đau, bó củi của y cũng tiêu mất.
Bó củi? Bó củi của y. y nhất định phải đứng lên nhanh chân đi nhặt bó củi về, bằng không nếu y trở lại, a cha nhất định đánh y.
Mộc Ngôn đột nhiên kích động ngồi dậy, tay chân có hơi loạn, tựa như đang dãy dụa với suy nghĩ y muốn ngồi dậy.
“Đại ca ca động, nhất định là đang gặp ác mộng.” Đứng ở bên giường là một tiểu nam hài khoảng chừng ba bốn tuổi, nhìn Mộc Ngôn nhắm nghiềng mắt nằm ở trên giường, nhưng tay chân lại động đậy,bên cạnh nam hài còn có một tiểu nữ hài hai người lớn lên phi thường giống nhau.
“Ngươi như thế nào biết được là đại ca ca đang gặp ác mộng?” Một đạo thanh âm non nớt thanh thúy khác vang lên.
“Bởi vì trước kia lúc ngươi gặp ác mộng cũng giống như vậy.” Tiểu nam hài giả giả thật thật mà gật đầu.
“Nga, để ta đi gọi mụ mụ lại đây.” Một lát sau tiểu cô nương nói, nó xong liền xuống giường bạch bạch bạch chạy đi.
“Mụ mụ, mụ mụ, đại ca ca gặp ác mộng.” Tiểu cô nương ở trong sân kêu lên.
Rất nhanh, một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc đơn giản đi theo phía sao tiểu cô nương, nhìn thấy người trên giường có động tĩnh, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Aizz, ngươi đừng cử động, trên người của ngươi còn có thương tích a.” Nữ tử đến gần, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, giúp Mộc Ngôn dịch dịch chăn trên người.
Thanh âm thật dễ nghe, thật ôn nhu
Đại khái là nữ tử ôn nhu trấn an có hiệu quả, quả nhiên Mộc Ngôn không còn lộn xộn giãy giụa, mà chậm rãi mở to hai mắt.
“Mụ mụ, đại ca ca tỉnh.” Bàn tay nho nhỏ của tiểu cô nương nắm chặt góc áo của nữ tử, con ngươi to tròn nhìn người đang nằm trên giường.
Mộ Ngôn nhìn những người chung quanh và hoàn cảnh xa lạ, có chút mê mang.
“Tỉnh lại là tốt rồi, bsac sỉ nói thương tích trên người ngươi chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần hảo hảo tu dưỡng là được.” Lâm Giai Ngữ nói, “Là A Dịu ở bên ngoài rừng rậm tìm thấy ngươi, bên ngoài rừng rậm nguy hiểm vô cùng, ngươi như thế nào lại đến nơi đó?”
Đến bây giờ Mộc Ngôn còn có chút mơ hồ, tình huống trước mắt không rõ ràng lắm, vừa mở mắt, chung quanh hết thảy đều thay đổi, thập phần xa lạ, những người trước mặt y lớn lên có chút kỳ quái, trước ngực nhiều thêm hai khối thịt (Sói: Mô phật em nó ngây thơ vãi chuối ra:v*Căm nín*), là bởi vì sinh bệnh sao?
Y chưa từng gặp người như vậy, nhưng y không thể phủ nhận, người trước mặt thật dễ nhìn, âm thanh cũng thật êm tai.truyencuasoi.wordpress.com
Chẳng lẽ y được người của thôn trang dưới vách núi cứu sao?
Ngày từ đầu y cho rằng mình chỉ trượt xuống một sường núi nhỏ, vốn định bò lên để nhặt bó củi, cuối cùng lại không ngờ cái sườn núi nhỏ này lại nói liền với huyền nhai, hậu quả là y một majcg từ sườn núi trực tiếp rơi xuống cực sâu.
Cái huyền nhai kia rất cao, lúc ấy y nghĩ rằng mình nhất định sẽ chết, trong lòng tràn ngập nuối tiếc.
Y còn chưa lập gia đình, còn chưa sinh được bảo bảo đáng yêu, còn chưa có mãnh vườn thuộc về y, kết quả lại cứ như thế mà chết đi, hy vọng kiếp sau có thể nổ lực, thực hiện tất cả nguyện vọng.
Không nghĩ tới được Thần Linh chiếu cố, rơi xuống từ vách núi cao như thế mà y lại không chết, thật sự là quá tốt.
Lâm Giai Ngữ trông thấy Mộc Ngôn chỉ ngơ ngác nhìn nàng mà không nó gì, cho rằng đối phương còn đang sợ hãi, lời nói càng thêm ôn nhu.truyencuasoi.wordpress.com
“Ngươi có đói bụng không? Ăn chút gì đó rồi cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào, như vậy thương thế trên nguwofi ngươi mới nhanh tốt lên.” Lâm Giai Ngữ cười nói, sau đó từ bên cạnh lấy ra một cái chén, đưa cho Mộc Ngôn.
Mộc Ngôn nhận lấy cái chén, bên trong là cháo mềm xốp, hai mắt y bỗng nhiên sáng lên, sau đó uống từng ngụm từng ngụm, y thật sự rất đói.
Từ lúc ra ngoài nhặt củi, cái gì y cũng chưa ăn, đến bây giờ, y sớm đã đói tới nổi bụng dán vào lưng, bất quá việc này đói với y thật bình thường, cho nên y cũng không thán đói.
Dù sao dựa vào kinh nghiệm của trước kia, mõi lần y than đói chẳng những không được ăn, ngước lại còn bị đánh chửi.
Từ đó về sau, y bắt đầu học được cách chịu đói, chờ đến khi a cha cùng a phụ nhớ đến y mới thôi.
Nếu a cha và a phụ vẫn chưa nhớ đến, y sẽ ra hậu sơn tìm chút trái câu dại để đỡ đói. ( Sói: Ta làm tới đây mà thấy thương bé thụ quá * Chắm khăng *)
Tuy rằng bát cháo này hương vị không phái tốt nhất, nhưng so với lúc ở nhà y chỉ ướng được nước cơm ngay cả một hạt cơ hồ cũng khó, chén cháu tuy bình thường nhưng đối với y chính là mỹ vị.
“Xin, thật xinn lỗi, tất cả đều bị ta ăn hết rồi.” Mộc Ngôn khẩn trương nói, nhìn cái bát trống trơn, trên mặt y liền đỏ lên.
Ở nhà, tấtc ả cơm đều cấp cho bọn đệ đệ, y chỉ có thể uống nước cơm, bánh bột ngô làm từ bột mì cũng chỉ có phụ thân cùng đệ đệ mới được ăn, y chỉ có thể ăn bánh bột ngô làm từ trấu lạnh lẽo, cháo trắng đặc sệt như này, ở nhà y chưa từng được ăn qua, nếu để a cha biết y ăn được thứ tốt như vậy, nhất định sữ hung hăng đánh y.
Vừa rồi thật sự y rất đói, không cẩn thận đều ăn sạch, người ta hảo tâm cứu y, còn cho y ăn, kết quả nguời ta còn chưa ăn y đều ăn hết, y như thế nào có thể hư hỏng như vậy.
Lâm Giai Ngữ nhìn Mộc Ngôn gầy yếu lộ ra biểu tình bất an, tức khắc liền đau lòng.
Tin cầu nơi bọn họ sống là tinh cầu lạc hậu nhất Liên Bang, không có công nghệ cao, cuộc sống vẫn lạc hậu như thời tổ tiên trước kia, đồ ăn ở nơi này chỉ có thuốc dinh dưỡng cùng bột dinh dưỡng không hề có tư vị, miễng cưỡng cũng chỉ có thể no bụng.
Nam hài trước mặt chỉ vì ăn hết bát cháo mà cảm thấy luống cuống, có thể nghĩ được cuộc sống trước kia y vượt qua như thế nào.
Từ lúc Lâm Gia Ngữ trở thành mẹ của hai tiểu hài tử, nàng liền đối với các tiểu hài tử khác đều phi thường thương yêu, nhất là hài tử ốm yếu như vậy, vừa nhìn liền đối với y phi thường thương yêu.
“Không sao cả, chúng ta còn rất nhiều, nếu chưa ăn no, thì nói ta lại lấy cho ngươi một chén.” Lâm Giai Ngữ làm biểu tình trên mặt nàng càng thêm ôn nhu hoài ái.
Mộc Ngôn vội vàng lắc đầu, nói: ” Cám ơn, không, không cần.”
Có thể ăn được một chén, y liền cảm thấy thực hạnh phúc, làm sao có thể tham lam tiếp tục yêu cầu ni.truyencuasoi.wordpress.com
“Vậy ngươi tiếp tục ngủ thêm một chút đi, bác sĩ nói, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều một chút thì cết thương mới mau chóng lành lại như trước kia.” Lâm Giai Ngữ giúp Mộc Ngôn dịch dịch góc chân, nói.
Vì sợ hãi khi rơi xuốn huyền nhai cùng với thương thế trên người, làm tinh thần và thể lực của Mộc Ngôn mệt mỏi, rất nhanh đã thiếp đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook