Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
-
Chương 17: Đồ ăn trân quý
“Ngôn Ngôn, ngươi muốn đi đâu ni?” Ngũ Hào nhìn Mộc Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, vội vàng hỏi.
“Ta đưa một ít qua cho nhà Hạo Hạo, một hồi sẽ trở lại, ngươi ăn trước đi, trong bát không đủ thì trong nồi vẫn còn không ít.” Mộc Ngôn trả lời, sau đó bưng bát lớn hướng về phía nhà của Dương Anh Hạo mà đi.
Hai nhà cách nhau không xa lắm, sau khi đến nhà Hạo Hạo, đồ ăn trong bát vẫn giống như lúc mới lấy ra khỏi nồi.
Mộc Ngôn còn chưa vào cửa chợt nghe thấy trong phòng truyền đến một chuỗi thanh âm thanh thúy, “Thơm quá a, hương vị gì mà thơm thế?”
“Ngôn ca ca ngươi tới rồi, trong tay ngươi bưng gì thế, thơm quá a.” Dương Oánh Oánh nhìn thấy Mộc Ngôn, lập tức tươi cười sáng lạng tiếp đón, sau đó lại chú ý đến trên tay Ngôn ca ca còn bưng cái gì đó, mà hương vị nàng vừa ngửi được tựa hồ là từ nơi đó phát ra, nhất thời thật tò mò.
“Cái mũi nhỏ của Oánh Oánh thật lợi hại, này là đồ ăn a.” Mộc Ngôn cười nói.
“Đồ ăn là gì ni? Là cái mà ca ca đang bưng sao?” Dương Oánh Oánh liên tục hỏi vài vấn đề, nàng còn nhớ rõ mấy ngày trước Mộc Ngôn nói có thể làm ra đồ ăn này nọ.
“Ngôn Ngôn đến đây, mau tiến vào a.” Lâm Giai Ngữ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền ra ngoài xem thử, thấy người đến là Mộc Ngôn thì vội vàng gọi y tiến vào nhà.
“Lâm di, hôm nay ta có làm một ít đồ ăn, mời các ngươi dùng thử.” Mộc Ngôn lấy bát lớn trên tay đặt xuống bàn, sau đó mở nắp ra, nhất thời mùi thơm tràn ngập toàn bộ phòng.
“Thơm quá a.” Lâm Giai Ngữ không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Hương thơm này so với tất cả những gì bọn họ có thể ngửi được hoàn toàn khác biệt, nghiêm khắc mà nói, loại hương vị này không tính là hương (Sói: hương ở đây là hương thơm nhé), loại hương vị này có chút nồng đậm, nhưng trong đầu lại không thể tìm ra từ khác thích hợp để hình dung.
Hơn nữa hương hoa ngửi một cái liền có thể cảm thụ được, nhưng loại hương vị này lại từ đầu lưỡi mà ra, rõ ràng chưa hề nhắm nháp hương vị, nhưng lại có cảm thụ như vậy, thực thần kỳ.
“Mụ mụ, mụ mụ, con muốn ăn.” Dương Oánh Oánh nhìn bát lớn được mở ra, sớm đã không thể chờ được nữa.
Trong lòng Lâm Giai Ngữ cũng rất tò mò, cũng muốn nếm thử rốt cuộc loại mùi hương đó là thứ gì, bất quá nhìn đến ánh mắt chờ mong của hai hài tử, đành phải múc hai bát nhỏ đưa cho hai đứa.
Dương Oánh Oánh cùng Dương Anh Hạo cầm bát nhỏ của mình không hề khách khí mà ăn, hoàn hảo, Dương Anh Hạo vẫn nghĩ mình là một tiểu đại nhân, biểu hiện cũng xem như là trầm ổn, nhưng Dương Oánh Oánh thì lại thẳng thắn hơn, ăn xong ngụm thứ nhất cả người đều sáng lên.
“Mụ mụ, thứ này ăn quá ngon, so với dinh dưỡng tề còn ngon hơn.” Dương Oánh Oánh hưng phấn nói, vẫn không quên cho đồ ăn vào miệng.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Lâm Giai Ngữ nhìn hai tiểu hài tử ăn, cũng nhịn không được nếm một ngụm, chỉ cần sử dụng đến nụ vị giác** đã bị chinh phục, mùi vị từ đầu lưỡi truyền tới làm cho nàng không nhịn được lại ăn thêm một ngụm.
(Nụ vị giác nguyên văn 味蕾 = nhũ đầu; nghĩa là khí quan cảm thụ của vị giác phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị).
Chờ Lâm Giai Ngữ hồi phục lại tinh thần, đồ ăn trong bát lớn đã muốn vơi đi một nửa, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng.
Ở trước mặt tiểu bối lại không để ý hình tượng mà ăn như thế làm cho nàng cảm thấy thật xấu hổ.
“Ngôn ca ca, ngươi thật lợi hại, thứ này thật sự ăn rất ngon, về sau Oánh Oánh còn có thể được ăn sao?” Dương Oánh Oánh cầm cái bát nhỏ bị nàng liếm đến phát sáng, ngửa đầu chờ mong hỏi.
“Ta đưa một ít qua cho nhà Hạo Hạo, một hồi sẽ trở lại, ngươi ăn trước đi, trong bát không đủ thì trong nồi vẫn còn không ít.” Mộc Ngôn trả lời, sau đó bưng bát lớn hướng về phía nhà của Dương Anh Hạo mà đi.
Hai nhà cách nhau không xa lắm, sau khi đến nhà Hạo Hạo, đồ ăn trong bát vẫn giống như lúc mới lấy ra khỏi nồi.
Mộc Ngôn còn chưa vào cửa chợt nghe thấy trong phòng truyền đến một chuỗi thanh âm thanh thúy, “Thơm quá a, hương vị gì mà thơm thế?”
“Ngôn ca ca ngươi tới rồi, trong tay ngươi bưng gì thế, thơm quá a.” Dương Oánh Oánh nhìn thấy Mộc Ngôn, lập tức tươi cười sáng lạng tiếp đón, sau đó lại chú ý đến trên tay Ngôn ca ca còn bưng cái gì đó, mà hương vị nàng vừa ngửi được tựa hồ là từ nơi đó phát ra, nhất thời thật tò mò.
“Cái mũi nhỏ của Oánh Oánh thật lợi hại, này là đồ ăn a.” Mộc Ngôn cười nói.
“Đồ ăn là gì ni? Là cái mà ca ca đang bưng sao?” Dương Oánh Oánh liên tục hỏi vài vấn đề, nàng còn nhớ rõ mấy ngày trước Mộc Ngôn nói có thể làm ra đồ ăn này nọ.
“Ngôn Ngôn đến đây, mau tiến vào a.” Lâm Giai Ngữ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền ra ngoài xem thử, thấy người đến là Mộc Ngôn thì vội vàng gọi y tiến vào nhà.
“Lâm di, hôm nay ta có làm một ít đồ ăn, mời các ngươi dùng thử.” Mộc Ngôn lấy bát lớn trên tay đặt xuống bàn, sau đó mở nắp ra, nhất thời mùi thơm tràn ngập toàn bộ phòng.
“Thơm quá a.” Lâm Giai Ngữ không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Hương thơm này so với tất cả những gì bọn họ có thể ngửi được hoàn toàn khác biệt, nghiêm khắc mà nói, loại hương vị này không tính là hương (Sói: hương ở đây là hương thơm nhé), loại hương vị này có chút nồng đậm, nhưng trong đầu lại không thể tìm ra từ khác thích hợp để hình dung.
Hơn nữa hương hoa ngửi một cái liền có thể cảm thụ được, nhưng loại hương vị này lại từ đầu lưỡi mà ra, rõ ràng chưa hề nhắm nháp hương vị, nhưng lại có cảm thụ như vậy, thực thần kỳ.
“Mụ mụ, mụ mụ, con muốn ăn.” Dương Oánh Oánh nhìn bát lớn được mở ra, sớm đã không thể chờ được nữa.
Trong lòng Lâm Giai Ngữ cũng rất tò mò, cũng muốn nếm thử rốt cuộc loại mùi hương đó là thứ gì, bất quá nhìn đến ánh mắt chờ mong của hai hài tử, đành phải múc hai bát nhỏ đưa cho hai đứa.
Dương Oánh Oánh cùng Dương Anh Hạo cầm bát nhỏ của mình không hề khách khí mà ăn, hoàn hảo, Dương Anh Hạo vẫn nghĩ mình là một tiểu đại nhân, biểu hiện cũng xem như là trầm ổn, nhưng Dương Oánh Oánh thì lại thẳng thắn hơn, ăn xong ngụm thứ nhất cả người đều sáng lên.
“Mụ mụ, thứ này ăn quá ngon, so với dinh dưỡng tề còn ngon hơn.” Dương Oánh Oánh hưng phấn nói, vẫn không quên cho đồ ăn vào miệng.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Lâm Giai Ngữ nhìn hai tiểu hài tử ăn, cũng nhịn không được nếm một ngụm, chỉ cần sử dụng đến nụ vị giác** đã bị chinh phục, mùi vị từ đầu lưỡi truyền tới làm cho nàng không nhịn được lại ăn thêm một ngụm.
(Nụ vị giác nguyên văn 味蕾 = nhũ đầu; nghĩa là khí quan cảm thụ của vị giác phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị).
Chờ Lâm Giai Ngữ hồi phục lại tinh thần, đồ ăn trong bát lớn đã muốn vơi đi một nửa, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng.
Ở trước mặt tiểu bối lại không để ý hình tượng mà ăn như thế làm cho nàng cảm thấy thật xấu hổ.
“Ngôn ca ca, ngươi thật lợi hại, thứ này thật sự ăn rất ngon, về sau Oánh Oánh còn có thể được ăn sao?” Dương Oánh Oánh cầm cái bát nhỏ bị nàng liếm đến phát sáng, ngửa đầu chờ mong hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook