Diêu Tư căng thẳng trong lòng, cả người đều có chút cứng ngắc, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có một người đứng trên đèn đường cách đó không xa. Mặc một thân áo màu đen, thấy không rõ mặt, chỉ có một đầu tóc vàng là đặc biệt bắt mắt, hẳn là người nước ngoài.

"Hừ, phái phương Tây các người cũng không mấy lợi hại?" Một âm thanh lạnh lùng khác đáp lại.

Diêu Tư lúc này mới phát hiện, đèn đường bên kia cũng đứng một người, cũng thấy không rõ mặt, nhưng lại là tóc đen, là người Thiên triều.

Hai người này hẳn đều là huyết tộc, cô mơ hồ cảm giác được áp lực vô hình từ trên người họ, cùng Lý Chính hoàn toàn không giống nhau. Nếu cô đoán không sai, hẳn là huyết tộc đời thứ ba mà Lý Chính nói đến, bọn họ đây là đang đánh nhau?

Đều nói chiến trường ở thành phố A mà? Vậy đây là gì, khởi động làm nóng người à?

Xem xét bóng đèn vẫn còn hấp hối trên mặt đất, đáy lòng run lên, vừa rồi nếu cô đi thêm một bước, đầu cô liền nở hoa.

Đại thần đánh nhau, hại cá trong ao, thừa dịp hai người không chú ý tới cô, Diêu Tư quyết định chạy trước. Nhưng mới vừa dời một bước chân, đột nhiên nổi lên một trận gió to, thổi cho lá cây bay đầy trời. Cô bị gió thổi đến hoa mắt, ăn một miệng tro bụi, phản xạ có điều kiện duỗi tay che lại đôi mắt, lại mơ hồ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nổ vang, trong mắt một mảnh trắng xóa, giống như có cái gì lăn xuống.

Cô theo bản năng nhảy qua một bước, ầm một tiếng, một tiếng sét liền đánh vào chỗ cô vừa đứng, đục ra một hố rộng hai mét, còn phát ra mùi khét.

Diêu Tư nuốt một ngụm nước miếng, ách...... Nguy hiểm thật.

"Lôi hệ? Nhị đại (đời thứ hai) phái phương Đông các người chỉ có chút bản lĩnh này." Tóc vàng lại lần nữa mở miệng, chỉ là lúc này hắn đã thay đổi vị trí, rõ ràng là vì né tránh lôi điện vừa rồi.

Mà tóc đen bên kia, trong tay lấp lóe điện quang, lôi điện chính là từ hắn phóng ra.


Này...... Chính là dị năng Huyết tộc sao?

Cô đây là có bao nhiêu xui xẻo.

"Ta xem các người vẫn là ngoan ngoãn đầu hàng thôi, hai tộc thống nhất mới tốt." Tóc vàng tiếp tục khiêu khích, "Một trận các người cũng không thắng được."

Tóc đen không trả lời, chỉ là giương một tay lập lòe ánh chớp, lại lần nữa hướng về phía tóc vàng mà đi, oanh ra một cái hố chừng bốn năm mét, mới lạnh lùng mở miệng, "Đánh đi, đừng nói nhảm!"

Tóc vàng trốn có chút chật vật, cũng bị chọc cho tức giận, thân ảnh chợt lóe liền cùng đối phương đánh thành một đoàn. Diêu Tư chỉ có thể nhìn thấy trên không trung có hai đạo tàn ảnh chớp nhoáng, bên tai đều là âm thanh bùm bùm, đánh đến đầy đất đều là hố sét.

Diêu Tư tức thì có loại ảo giác xuyên qua đến phim khoa học viễn tưởng, lát sau mới nhớ tới phải rời khỏi. Xoay người nhìn lướt qua ven đường có một chiếc xe đạp, cố hết sức, cơ hồ bộc phát toàn bộ tiềm lực đạp xe qua ba con phố, một đường đạp, cô còn có thể nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh ầm vang cực lớn. Quay đầu lại còn có thể nhìn thấy ánh lửa cùng tia chớp, cực kỳ giống phim khoa học viễn tưởng. Trên không trung thỉnh thoảng còn xuất hiện vài đạo bóng dáng, hướng về bên kia chạy qua. Làm một con gà yếu, cô chỉ có thể cầu nguyện những người đó, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra mình.

Cũng không biết là bởi vì cô quá mờ nhạt, hay những người đó đều là phái phương Đông, cư nhiên không ai chặn cô lại.

Càng thần kỳ chính là, động tĩnh lớn như vậy, cô cư nhiên không nhìn thấy có một người nào ra vây xem, ngay cả trên con đường hai người nọ đánh nhau cũng không thấy được nửa bóng người. Nhớ tới dị năng Huyết tộc, khẳng định hai người đó cách khiến cho người thường không phát hiện, cho dù là đánh nhau kịch liệt như vậy.

Hiện tại cô mới chân chính cảm giác được đại chiến mà Lý Chính nói là có ý tứ gì, vừa rồi chỉ là hai cái Huyết tộc đánh lộn, liền có lực sát thương lớn như vậy, toàn bộ con đường đều đã hỏng đến không sai biệt lắm.

Nếu là một đám......

Cô không dám tưởng tượng, càng thêm kiên định phải tránh xa một chút, cũng không biết sức mạnh bộc phát thế nào mà chạy thẳng một mạch từ khu hai ra đến ngoài khu bốn, thẳng đến khi không nghe được âm thanh từ trong thành phố nữa, mới dừng lại, thở phào một hơi.

Ném xe đạp đi, đặt mông ngồi lên mặt cỏ ở ven đường thở hổn hển.

Mệt chết bà đây, còn may còn may, không có bị biến thành cá trong chậu, cuối cùng cũng trốn......

"Lũ khốn phương Đông các người, đi tìm chết đi!" Sau lưng truyền đến một tiếng chửi đến lạc giọng.

Trên cỏ đột nhiên xuất hiện hai cái bóng người quen thuộc, tóc vàng một chưởng chụp xuống mặt đất. Diêu Tư vừa xoay đầu, cũng chỉ nhìn thấy trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái khe nứt thật lớn, thẳng hướng đến người mặc áo đen.

Sau đó......

Áo đen tránh ra......

Sau đó......


Cô ngã xuống......

Ta nhổ!
------

Diêu Tư cảm giác mình đau muốn chết, cả người đều đau, cô thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt bị gãy. Cái khe này sâu hơn dự đoán, ở đáy hố nhìn lên chỉ thấy một khe sáng nhỏ, ngay cả cô cũng có chút hoài nghi chính mình có còn sống hay không.

Nỗ lực hơn nửa ngày, cô mới thành công hướng tới đỉnh hố giơ ngón giữa.

Tóc vàng, tôi nhớ kỹ anh rồi.

Thật không biết có phải đời trước thiếu nợ hai người này không, như âm hồn không tan a, sớm biết thế liền không chạy, còn đạp xe lâu như vậy.

Diêu Tư không biết mình đã nằm bao lâu, nhưng thần kỳ là trên người không còn đau nữa, cùng với vết thương lúc ngã xuống hố, cũng đều khép lại, trên người sức lực cũng từ từ trở lại.

Hít sâu một hơi, đứng lên. Cô hiện tại cảm thấy có chút may mắn, may mà cô đã thành Huyết tộc, sinh mệnh lực thật là không thể chê.

Ngồi nghỉ ngơi một hồi, quay đầu xem xét đỉnh hố, Diêu Tư quyết định bò đi ra ngoài. Có thể là bởi vì hố này là tóc vàng dùng năng lực đánh ra tới, tuy rằng sâu, nhưng cũng không rộng lắm, cô chống hai bên mượn lực hướng lên trên, vẫn là có khả năng đi ra ngoài.

Nói làm liền làm, cô trực tiếp dang tay chân thành hình chữ đại (大) hướng lên trên từng chút một, phát hiện phương pháp có hiệu quả. Tuy rằng rất cố sức, nhưng tốt xấu gì cũng có hi vọng. Mệt mỏi liền dừng lại nghỉ ngơi, cứ thế bò rồi dừng rồi lại tiếp tục bò, cô cách miệng khe càng ngày càng gần.

Bởi vì thể chất, thể lực của cô khôi phục rất nhanh, cho nên cô cũng không rõ ràng lắm chính mình rốt cuộc bò bao lâu, chỉ là cảm giác tay chân càng ngày càng chết lặng, đến cuối cùng chỉ còn hoạt động một cách máy móc. Mà trên đỉnh đầu, miệng khe vốn âm u, cũng càng ngày càng sáng thậm chí có chút chói mắt, tới gần cô mới phát hiện bên ngoài đã là ban ngày.

Mà cô cách miệng khe còn khoảng năm mét, trong lòng cô tràn ngập hy vọng, tăng nhanh tốc độ duỗi tay leo lên miệng hố, khoảnh khắc sờ đến mặt cỏ ở đỉnh hố kia, Diêu Tư thực muốn khóc, má ơi, cuối cùng cũng tới rồi.


Đang muốn bò ra ngoài, bên tai lại truyền đến âm thanh quen thuộc.

"Dọn dẹp chiến trường đi."

Gì?

Ngay sau đó cô chỉ cảm thấy xung quanh một trận rung lắc, khe hở trên đỉnh đầu kia, bịch một cái liền khép lại, mà chân cô vừa trợt, lại lần nữa quăng ngã trở về.

Lúc này cô không có bị quăng ngã cho gãy xương, mà là trước mắt tối sầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trước khi nhắm mắt, cô chỉ có một ý nghĩ.

Tóc đen, tôi rủa cả nhà anh!

*************

Góc lảm nhảm: cho mình cười phát =))))))))))) Xin hãy trân trọng trao vương miện nữ hoàng xui xẻo cho nữ chính của chúng ta.

Hết chương 4.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương