Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad.)
****************
Người đối diện trầm mặc một lát, tiếp tục mở miệng.

"Ta, thật là ba cô."

"Tôi cũng thật sự là ông nội anh!" Diêu Tư không chút suy nghĩ đáp trả. Thật lòng cô cảm thấy người này hơn phân nửa là có bệnh, hơn nửa đêm không ngủ lại chạy đến phòng cô không nói, lớn lên cũng là thanh niên tuấn tú, lại vừa mở miệng liền nói là ba cô, cho rằng đổi cách gọi văn nghệ một chút, thì tôi không biết anh muốn chiếm tiện nghi của tôi sao.

Đối phương lại tiếp tục trầm mặc, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, khí lạnh trên người vốn là dày đặc tựa hồ lại nặng thêm một chút. Mi tâm nhíu chặt, đột nhiên hướng cô vươn tay.

"Anh muốn làm gì?" Đệch! Hắn hơn nửa đêm chạy vào, sẽ không phải là muốn cướp sắc chứ? Diêu Tư trong lòng trầm xuống, do dự nghĩ có nên thông báo cho Diêu Tiềm hay không, dù sao....... nhìn bộ dạng cũng không phải người xấu!

Tay của hắn đã đặt đến trên đầu cô.

_(:зゝ∠)_

"Chứng minh cho cô xem." Hắn nhàn nhạt mở miệng.

"A?" Ý gì?

Cô còn không kịp phản ứng, đột nhiên một cổ hơi thở khổng lồ từ lòng bàn tay của hắn truyền tới, trong nháy mắt làm cho cô có cảm giác không thở nổi, theo bản năng cô muốn phản kháng, hơi thở kia tức khắc chạy đến toàn thân của cô, trong phút chốc cô cảm thấy toàn thân đã tràn đầy hơi thở kia.

Thịch thịch thịch. . . . . .

Nhất thời tim đập nhanh liên hồi, giống như đáp lại cái gì, áp lực chỗ đầu vai cũng càng ngày càng nặng, cô có cảm giác tim sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào, nó càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng nhảy nhót, càng ngày càng mạnh mẽ, sau đó. . . . . .

Một tiếng kẽo kẹt.


Giường sụp rồi!

Không biết giường làm bằng chất liệu gì, giống như bột mì bị gió thổi, rầm một cái biến thành tro bụi. Cùng lúc đó thân thể cô mạnh mẽ rơi xuống, nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo.

Bên tai tựa hồ truyền đến âm thanh răng rắc.

Đáy lòng lộp bộp rơi xuống, nhất thời có loại dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt.

Sau đó. . . . . . Cả bức tường cũng rạn nứt.

Dưới lưng trống rỗng, căn phòng quen thuộc nháy mắt xa dần, theo một trận âm thanh đá rơi, cô trực tiếp từ lầu ba phòng ngắm cảnh, trực tiếp bịch bịch hai cái rớt xuống sàn nhà của đại sảnh lầu một.

Rơi xuống ba tầng!

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, từ lúc đối phương giơ tay đến bây giờ cùng lắm chỉ có hai giây, Diêu Tư đã nằm trên sàn nhà lạnh lẽo của lầu một, nhìn lên trên chỉ thấy hai cái lổ to hai ba mét.

Cô nửa ngày vẫn không kịp phản ứng, thần kỳ là trên người không có chút đau đớn nào.

Hay cho một chiêu cách sơn. . . .Đánh thật nhiều trâu a?

(⊙_⊙)

Xuyên qua hai cái lỗ trên tầng lâu có thể nhìn thấy đầu sỏ gây tội nào đó, đang kì quái nhìn móng vuốt của mình, có chút nghi hoặc nhíu nhíu mày, trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, bước nhanh về phía cô.

"Cô. . . ."

"Ba!" Diêu Tư không chút do dự, không chút nghi ngờ ôm lấy đùi đối phương, "Người là ba tôi, là ba ruột của tôi!"


". . . . ."

Đệch, một chưởng tùy tiện đánh ra cũng có thể đánh xuyên lầu, anh thật trâu!

Thực lực khủng bố như vậy, cô chưa từng nhìn thấy từ trên người bất luận Huyết tộc nào. Muốn chống lại hắn, rõ ràng chính là max cấp chà đạp một người mới a, đừng nói là kêu ba ba, bảo tôi kêu gia gia đều được a!

"Đứng lên."

"Được ba ba, không thành vấn đề ba ba!"

"Cô nên gọi là phụ thân. . . . Ta gọi là Mộ Huyền."

"Được ba Mộ, đã biết ba Mộ!

"Ta là. . . . .Người dẫn đường của cô."

"Ừ, ừ, đã hiểu ba ba!"

"Huyết thống của cô kế thừa từ ta."

"Cô là con nối dõi của ta."

"Ừ, ừ, ba. . . . Anh nói cái gì?!"

"Người biến đổi cô. . . . Hẳn là ta."


". . . . . "

Có thể mắng chửi người được không?

______________

Diêu Tư đối với việc nửa đêm xuất hiện một ba ba này có cảm giác rất phức tạp. Có một chút bất mãn, dù sao cô vị biến đổi lâu như vậy, đừng nói là dạy cô kỹ năng sinh tồn, mà từ đầu tới cuối đều chưa từng xuất hiện qua, chưa từng quan tâm sống chết của cô.

Đối với cô mà nói, người dẫn đường này, chỉ là một danh từ không có chút ý nghĩa nào. Hơn nữa Lý đại ca bán huyết vịt mỗi ngày đều mắng hắn N lần, dần dần bị ảnh hưởng, cái từ phụ thân này ở trong đầu cô, có nghĩa gần như -- khốn kiếp!

Nhưng quay đầu lại mà nghĩ, thì mình hình như cũng không có hận hắn đến tận xương. Tuy rằng cô là quỷ hút máu, nhưng chân chính có một cuộc sống của quỷ còn chưa tới nửa năm. Đối với huyết mạch Huyết tộc vẫn chỉ là một ý niệm trong đầu, còn chưa đủ khắc sâu. Tư tưởng vẫn còn dừng lại ở người Lam Tinh, làm một người trưởng thành, rất khó đem một người thoạt nhìn cũng không lớn hơn mình lắm làm ba ba.

Trong tiềm thức, cô đối với từ ba ba này chỉ có hai ấn tượng: Một là người đem cô ném ở cô nhi viện khi cô còn bé; một người khác họ Mã!

Hít sâu một hơi, Diêu Tư đè nén nỗi lòng đang phiền loạn, nhìn nhìn người trước mắt nửa đêm nhàn rỗi không có việc gì, chạy tới bò lên giường. . . . . A phi! Chạy tới nhận con gái. Mặc kệ hắn có nói thật hay không, cô cảm thấy phải hảo hảo cùng hắn tâm sự.

"Anh nói anh là người biến đổi tôi, vậy anh là. . . ."

"Huyết tộc đời thứ tư!"

". . . . ."

Không phải nói Huyết tộc hiện nay đều tính từ đời thứ ba mươi sao? Đột nhiên lại nhảy ra đời thứ tư! Không phục a. (#‵′)凸

"Tôi có thể hỏi một chút, người biến đổi tôi khi nào?"

Hắn sửng sốt, mày nhíu chặt, một lát sau mới lắc lắc đầu, "Không biết."

"Gì?"

"Ta cũng không biết sự tồn tại của cô." Gương mặt lạnh nhạt của hắn hiện lên một chút hoang mang, "Trước đó cũng chưa từng cảm ứng được huyết mạch dẫn dắt từ cô."


"Từ từ!" Diêu Tư có chút không rõ, "Để biến đổi không phải cần trao đổi máu sao? Ý của người là, người không nhớ mình đã cắn tôi lúc nào?"

". . . . . . ." Hắn trầm mặt một lát, sau đó gật gật đầu.

Ách. . . . . . Làm sao cô lại có cảm giác bị phụ tình thế này.

"Vậy có phải là người. . . Nhận nhầm?" Hay là làm kiểm tra DNA?

"Huyết thống trên người cô đích thực là đến từ ta." Hắn nhìn cô một cái, vẫn mang biểu tình nhàn nhạt, lại ngoài ý muốn vô cùng nghiêm túc, "Ta chính là bị huyết mạch dẫn dắt của cô đánh thức." Cảm giác này thực kỳ lạ, rõ ràng cái gì cũng không nghĩ, đáy lòng lại có âm thanh kêu gọi hắn mau đến đây, mau đi tìm cô. Cho đến khi hắn theo âm thanh kia mà đến, cơ hồ trong nháy mắt liền xác định cô là con nối dõi của hắn.

"Huyết mạch dẫn dắt gì đó mà người nói, thật sự đáng tin sao?" Cô nhịn không được hoài nghi, chuyện hư ảo như vậy vạn nhất sai thì sao.

Hắn đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Chúng ta có thể thử lại một lần."

"Ý gì?" Lại cái gì?

"Ta có thể thức tỉnh huyết thống trên người cô." Nói rồi, hắn duỗi tay hướng vai cô chụp tới.

Trong đầu Diêu Tư lập tức hiện lên cảnh chiếc giường tan thành khói bụi, cùng trần nhà mát mẻ hiện tại, nháy mắt liền hiểu hắn muốn làm gì! Vội vàng tránh sang bên cạnh, "Từ từ! Tôi đã hiểu, tôi đã hiểu!"

Lại là chiêu này!

Anh có thể đổi ngưu mà đánh hay không a?

Cô một đầu hắc tuyến, hắn thức tỉnh dị năng là _____ phá bỏ và di dời sao? Lần sau còn như vậy, phòng ở này của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

***************
Việc xưng hô về sau sẽ rất loạn, vì Nam nữ chính không phải cha con ruột thịt nên không thể dùng cha-con để xưng hô, có lẽ bạn đọc cũng không thể chấp nhận được (。ŏ_ŏ) cho nên mình sẽ thay đổi cách xưng hô tùy hoàn cảnh và giai đoạn phát triển tình cảm của họ. Một điều nữa là, vì thân phận Nam chính rất cao, mình sẽ để anh xưng ta, cho soang nha. ╮(╯▽╰)╭

Hết chương 27.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương