Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Vưu Tiền [full]
-
C24: Yên Giấc Ngàn Thu.
Khung cảnh bốn phía đột nhiên biến hóa, từ núi đá, đất, bầu trời, thảm thực vật màu đỏ, tất cả đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện qua. Không tới 10 giây, vốn là cánh rừng mà cô đi mất mấy ngày nay cũng chưa ra được, đột nhiên biến thành một không gian hình vuông màu trắng rộng khoảng 20m.
Thậm chí ở ngay sau cô không đến hai bước là nơi mười mấy gốc "Tham thực" bị nhốt trong một cột thủy tinh, tựa hồ còn có thể nhìn thấy cột băng trong tâm hoa.
Đây là. . . . . tình huống gì?
Diêu Tư sửng sờ tại chỗ, một hồi lâu cũng không thể phục hồi tinh thần.
"Ai, thật là đáng tiếc." Khuất Trạch vứt quả cầu tím trong tay, vẻ mặt tiếc hận, "Tôi mang về tới mười mấy loại thực vật từ dị tinh, còn chưa có thí nghiệm hết đâu?"
"Thí nghiệm?" Diêu Tư khóe miệng co rút, một ngọn lửa từ đáy lòng mạnh mẽ dâng lên, "Ý của anh là nói......"
"Chúng ta không có truyền tống đến rừng rậm?"
"Đúng vậy."
"Không có hoa ăn thịt người?"
"Đúng vậy."
"Không có dây leo trói người?"
"Đúng vậy."
"Cũng không có thiếu chút nữa bị băng chọc thành cái sàng?"
"Đúng vậy."
"Cho nên toàn bộ hành trình đều là anh đùa bỡn tôi!" Cô hít một hơi thật sâu.
"Đúng. . . .Ai nha nha, đừng nói khó nghe như vậy nha, Điện hạ." Khuất Trạch khôi phục bộ dáng cười tít mắt, chẳng qua là giữa lông mày thiếu đi vẻ hồn nhiên lúc trước, "Đây không phải là để hoan nghênh ngài trở lại tộc chúng ta sao, tôi thân là Đại Trưởng lão vì tỏ vẻ hữu hảo chỉ đùa giỡn một chút, cũng không ảnh hưởng toàn cục."
"Anh xác định đây là hoan nghênh?" Diêu Tư chỉ cảm thấy lý trí trong đầu cạch một cái đứt đoạn, nắm chặt nắm tay liền hướng lên trên mặt hắn đánh qua, "Khuất Trạch! Tôi là bà nội anh." Mấy ngày nay, cô thật sự đem hắn trở thành một tiểu bạch yếu đuối, liều mạng già đi cứu hắn, kết quả hắn nói với cô, tất cả chỉ là làm thí nghiệm, đây đều là giả, đệch!
Thí nghiệm em gái anh!
Không đánh tới mẹ anh cũng nhận không ra, tôi không phải họ Diêu!
Cô nắm lấy cổ áo của hắn.
"Điện hạ." Hắn vẫn là cười đến sáng lạn, tựa hồ căn bản không đem nắm đấm của cô để vào mắt, ngón tay giật giật, mặt đất đột nhiên trồi lên hai nhánh dây đằng, bay thẳng đến tay của Diêu Tư mà leo lên, "Quân tử động khẩu bất động thủ, người là đánh không được......"
Phanh!
Ngay sau đó, một quyền mang theo tức giận hung hăng nện lên gương mặt hắn, Khuất Trạch chỉ cảm thấy mũi đau xót, hai dòng chất lỏng đỏ tươi chảy xuống.
"Đây...... Sao có thể?" Hắn mở to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Diêu Tư không có cho hắn thời gian giải thích, nấm đấm như mưa liên miên không ngừng nện lên người hắn. Đáy lòng tức giận toàn bộ phát ra, đốt sạch cái gọi là lý trí, khoan dung, phong độ trưởng bối của cô. Trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm, đánh gãy răng hắn!
"Từ từ...... Người sao có thể, úc!"
"Đừng chỉ đánh mặt a, đau đau đau đau...... A."
"Tôi sai rồi, sai rồi còn không được...... Từ từ, đổi thành đá được không?"
"Ui ~~~~~~"
Trong lúc nhất thời toàn bộ phòng, đều tiếng vọng thảm thiết của người nào đó.
Cho đến khi mệt mỏi cô mới ngừng tay, buồn bực tích tụ mấy ngày, cuối cùng là tiêu tán một chút, Diêu Tư hít sâu một hơi, đá đá người nằm trên mặt đất, "Nói, rốt cuộc anh muốn gì?" Cô cùng hắn ngày xưa không oán, ngày gần đây cũng không thù, cô không tin, bỏ nhiều công sức như vậy đem cô kéo đến nơi này, chỉ là vì thí nghiệm cái quỷ gì kia.
"Điện hạ......" Khuất Trạch nguyên bản một gương mặt yêu nghiệt, đã sưng thành đầu heo, nỗ lực giật giật vẫn là không thể đứng lên được, đành phải ngồi dưới đất. Muốn bày ra vẻ mặt vô tội, lại động tới vết thương trên mặt, chỉ có thể nói nhỏ, "Sao người có thể như vậy, Khuất Trạch thực đau lòng."
Diêu Tư khóe miệng co rút, trừng mắt nhìn hắn, "Tôi chỉ chơi đùa mà thôi, cũng không ảnh hưởng toàn cục."
"Ách. . . ."
"Được rồi, đừng diễn nữa." Còn tin hắn thì cô chính là đồ ngốc.
Khuất Trạch sửng sốt, đột nhiên thu hồi vẻ mặt cười hì hì kia, ánh mắt thẳng tắp hướng cô mà nhìn, giống như muốn xác nhận cái gì, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới trầm giọng hỏi, "Cô thật muốn biết nguyên nhân?"
Diêu Tư bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, bất giác buông lỏng tay, nhưng vẫn kiên định gật đầu, "Nói!" Xem anh có thể thêu dệt ra cái gì?
"Tốt!" Hắn gật gật đầu, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của cô, cơ hồ gần đến mức có thể dán lên mặt cô, mới gằn từng chữ một, "Tôi ghét cô!"
"Ha hả. . . . ." Diêu Tư cười lạnh một tiếng, đẩy cái đầu heo trước mặt ra, "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy!"
Mặt hắn hơi cứng lại, tiếp tục nói, "Tôi nhận được thông báo, ngàn dặm xa xôi từ tinh hệ khác gấp rút trở về, lúc đó tôi đang phải nghiên cứu một hạng mục vô cùng quan trọng, lại không thể không trở về, chỉ bởi vì cô là Ngũ Đại Huyết tộc." Trong đôi mắt sưng húp của hắn tràn đầy bất mãn, "Thật buồn cười, dựa vào đâu? Chỉ bởi vì chúng ta là tiểu bối, cho nên chúng ta nhất định phải buông hết mọi chuyện, lấy cô làm trọng sao?"
". . . . . . ."
"Đừng nói giỡn. Cô đã làm gì cho Huyết tộc chúng ta? Cô có cống hiến gì sao? Ai quy định tôi nhất định phải đối tốt với cô?"
"....."
"Tôi là Đại Trưởng lão đời thứ ba mươi, cũng có thể coi là tộc nhân có số tuổi dài nhất." Hắn cười cười, sờ sờ quả cầu tím trong tay, "Từ thời Trùng tộc, đến Liên minh tinh tế lần thứ tư như bây giờ, tôi sống vài chục vạn năm. Mỗi một lần Huyết tộc chiến tranh, mỗi một lần kiếp nạn tôi đều tham dự qua. Bởi vì tôi là Huyết tộc đời thứ ba mươi, cho nên đây là trách nhiệm của tôi, tôi thủ hộ Huyết tộc nhiều năm như vậy. . . . ."
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn gian trong phòng trống, tiếp tục nói, "Mỗi người trong tộc chúng ta đều như vậy, kể cả Tiểu Thập Tam cũng thế. Đều cố gắng để cho Huyết tộc trở nên tốt hơn, cho nên. . . . Tôi mới là Đại trưởng lão. Nhưng còn cô, cô dựa vào cái gì?"
Hắn mang theo tâm trạng khó chịu nhìn về phía cô, "Cô chẳng qua là ngủ say mấy trăm triệu năm, ỷ vào huyết thống lỗi thời của mình mà làm mưa làm gió, cô chỉ là người ngoài mà thôi. Cô chưa từng vì Huyết tộc làm chút cống hiến gì, tại sao chúng ta phải nhận cô là lão tổ tông? Tôn trọng gọi cô một tiếng Điện hạ?"
". . . . . ."
"Chúng tôi không biết lai lịch, nhân phẩm của cô, mà cô thậm chí đến cả ngôn ngữ thông dụng cũng không biết." Hắn chân mày nhíu lại, thở dài, "Đúng! Tôi mạo phạm cô, nhưng vì Huyết tộc, vì tôi là Đại trưởng lão, tôi cần phải làm như vậy. Tôi muốn bảo đảm cô sẽ không ảnh hưởng đến cả Huyết tộc. Nếu cô thật muốn truy cứu chuyện này, tôi nguyện ý tiếp nhận trừng phạt. Cho dù là tiêu trừ huyết thống của tôi, đi vào yên giấc ngàn thu."
"Yên giấc ngàn thu!" Diêu Tư sửng sốt, yên giấc ngàn thu chính là tử hình. Bởi vì thể chất đặc thù của Huyết tộc, có thể miễn dịch hết thảy thương tổn, nhưng lại không thể chống đỡ công kích của đồng tộc, nếu như bị đồng tộc giết chết, đó chính là chết thật. Huyết tộc gọi phương thức này là yên giấc ngàn thu.
"Ngài là Huyết tộc thời Ngũ Đại, tự nhiên có cái quyền lợi này, cho dù không có lý do gì."
"Nga. . . . ." Diêu Tư nhìn hắn từ trên xuống dưới, quả nhiên Huyết tộc năng lực tự lành thực cường đại, vốn một gương mặt đầu heo hiện tại đã khôi phục hơn phân nửa, đứng lên vỗ vỗ quần áo, biểu tình lạnh lùng thuận miệng nói, "Vậy anh yên giấc ngàn thu đi!"
******************
Hết chương 24.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook