Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Vưu Tiền [full]
-
C22: Đại Trưởng Lão Giá Lâm.
Hội Trưởng lão.
"Sao lại thế này, cái tên sát tinh kia nhập cảnh lúc nào, hắn không phải là ở tinh hệ W sao?"
"Hình như là mới vừa nhập cảnh hai giờ trước."
"Đệch, tại sao lại trở về vào lúc này?"
"Hình như hắn cũng nhận được thông báo Điện hạ thức tỉnh, cho nên. . . . . ."
"Cái gì, chuyện quan trọng này mà cũng báo cho hắn, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào báo cho hắn ?"
"Hình như. . . . . . Là Diêm Bộ trưởng!"
Mọi người sửng sốt, cho nên đều cùng quay đầu nhìn về phía Diêm Hiên đang cầm giấy báo nhập cảnh.
Diêm Hiên tay run lên, "Lúc trước sau khi kiểm tra đo lường ra huyết thống của Điện hạ, dưới tình thế cấp bách, báo cho tất cả Huyết tộc trong vòng bốn mươi đời, cho nên. . . . . ." Cho nên tin tức là phát tập thể, không thể che giấu bất cứ ai.
Chúng Trưởng lão sắc mặt nhất thời đen lại, Nhị Trưởng lão đứng lên, nhanh chóng nói.
"Lập tức phong tỏa Đế đô, tuyệt đối không để cho hắn đi gặp Điện hạ."
"Không còn kịp rồi."
"Gì?"
"Hắn đã đến chỗ của Điện hạ."
". . . . . ."
Tập thể im lặng như chết, mọi người cứng đờ một giây, trong nháy mắt toàn thể đứng dậy chạy ra khỏi phòng họp.
Điện hạ ngài cố chống đỡ a!
----------
Lúc này Diêu Tư đang vẻ mặt ngu ra nhìn người nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhìn cô cười thành một đóa hoa.
"Nha, đây chính là lão tổ tông vừa mới tỉnh lại của chúng ta a." Hắn vòng quanh cô một vòng, đem cô đánh giá từ trên xuống một lượt, "Lớn lên thật đáng yêu." Khác với nhóm Huyết tộc vẫn một mực cung kính với cô, thái độ của hắn dường như hết sức tùy ý.
". . . . . . Ngài mạnh khỏe!" Diêu Tư bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, vươn tay chào hỏi.
Hắn cười đến càng vui vẻ hơn, mi mắt đều híp lại thành một đường, chỉ số nhan sắc của Huyết tộc vốn là rất cao, hắn rõ ràng là người nằm trong tuyến những người có giá trị nhan sắc cao ấy, cười một tiếng chung quanh tựa hồ đều nở hoa.
Đưa tay cầm tay cô, nhẹ nhàng cúi đầu, mười phần thành kính hôn lên mu bàn tay cô một cái, làm một cái hành lễ hôn tay, "Thật hân hạnh gặp người, Điện hạ của tôi." Hắn làm rất nghiêm túc, một đầu tóc vàng xõa ra sau ót, tựa như mặc một thân kim quang.
"Ha hả a. . . . . . Đại Trưởng lão." Diêu Tiềm bên cạnh giống như đột nhiên tỉnh táo lại, kéo kéo khóe miệng đã chết cứng, một bước xa chen ở giữa hai người, "Ngài làm sao đột nhiên trở lại?"
"Nha, Tiểu Thập Tam, cậu cũng ở đây sao!" Nam tử tựa hồ lúc này mới phát hiện Diêu Tiềm, hướng hắn chào hỏi, tiếp tục nói với Diêu Tư, "Đúng rồi Điện hạ, đã quên tự giới thiệu mình, tôi gọi là Khuất Trạch, là Huyết tộc đời thứ ba mươi nha."
"Không biết Đại trưởng lão đột nhiên trở lại, là có chuyện gì sao?" Diêu Tiềm tiếp tục ngăn chặn, vẻ mặt thấy chết không sờn, tuyệt không để cho hắn đến gần Điện hạ.
"Ai nha, Tiểu Thập Tam cậu khẩn trương như vậy làm gì?" Khuất Trạch vỗ vỗ vai hắn, "Làm một hậu bối Huyết tộc như tôi trở về để gặp lão tổ tông có vấn đề gì sao?"
"Ha hả. . . . . . Vậy bây giờ người đã thấy, Đại Trưởng lão cũng có thể trở về."
"Gấp gáp như vậy làm gì." Hắn tiếp tục hướng về phía Diêu Tư cười nói, "Ta nghe nói Điện hạ muốn tìm quản gia mang người làm quen một chút chuyện ở tinh tế. Không bằng để tôi làm đi."
"Không cần." Diêu Tư còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Diêu Tiềm như chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt, "Viện Trưởng lão đã quyết định do tôi giúp Điện hạ làm quen chuyện ở tinh tế." Không cần làm phiền ngài.
"Tiểu Thập Tam cậu biết nhiều bằng tôi sao." Khuất Trạch trực tiếp đẩy hắn ra, tiếp tục tiến tới trước mặt Diêu Tư, "Điện hạ, người thấy thế nào? Tôi hiểu biết nhiều, hơn nữa lớn lên còn cảnh đẹp ý vui ( ý là ảnh đẹp trai ), nếu không đổi thành tôi đi."
Diêu Tư nhíu nhíu mày, cô chẳng qua là học một chút thường thức mà thôi, ai dạy mà không giống nhau? Hơn nữa nhìn bộ dạng khẩn trương của Diêu Tiềm, nàng cảm thấy Đại Trưởng lão này, bộ dạng có chút không đáng tín nhiệm.
"Không cần. . . . . ."
"Tốt, cứ quyết định như vậy."
Hả?!
Hắn trực tiếp tiến lên một bước ôm lấy Diêu Tư, "Vậy bây giờ tôi dẫn người đi tìm hiểu Hồng tinh đi."
Chờ một chút? Tôi căn bản là không có đáp ứng a!
"Đi." Hắn đột nhiên móc ra thứ gì.
Diêu Tư chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt bùm một tiếng, cấp tốc lui về phía sau, bên tai xẹt qua thanh âm kinh hãi của Diêu Tiềm.
"Điện hạ!"
Sau một khắc, cô đã đứng ở trong một khu rừng toàn màu đỏ.
"Di, không nghĩ tới cái hạt truyền tống này còn rất hữu dụng." Khuất Trạch có chút ngạc nhiên quơ quơ hạt mầm trong tay, quay đầu hướng về phía cô cười thành một đóa hoa, "Điện hạ, thích nơi này không?"
Diêu Tư đơ người suốt một phút đồng hồ.
Hồi lâu sau mới hoàn hồn đánh giá bốn phía, đây là một khu rừng rậm hoàn toàn khác với những khu rừng mà trước kia cô từng biết, đầy đất là những thảm thực vật màu đỏ, có cây cao tận trời mây, cũng có những dây leo dài trên đất, thậm chí còn có những đóa hoa cao bằng người màu sắc rực rỡ diễm lệ. Cô có cảm giác đã đi vào thế giới cổ tích.
Chỗ này thật sự. . . . . . Rất xinh đẹp!
"Đại Trưởng lão. . . . . ."
"Điện hạ gọi tôi Khuất Trạch là được rồi."
"Nga, Khuất Trạch nơi này là nơi nào?" Cô hỏi.
Khuất Trạch cười gật đầu, "Đúng vậy, nơi này là. . . . . . Nơi nào?"
". . . . . ." Khóe miệng cô nhếch lên, thì ra là anh cmn không biết a!
"Ha ha ha ha ha, đừng hiểu lầm, hạt truyền tống truyền tống đến vị trí là tùy cơ, bất quá khoảng cách sẽ ở trong vòng 2 vạn km." Hắn giơ giơ hạt truyền tống trong tay, "Cho nên cụ thể ở đâu, tra định vị một chút sẽ biết. Vốn dĩ với tình huống bây giờ của Điện hạ, ngài không cảm thấy chúng ta như vậy có thể quen thuộc hoàn cảnh tốt hơn sao?"
Nói cũng đúng!
"Nếu đã đi tới khu rừng rậm này, tôi đây liền giới thiệu thực vật thường gặp ở Hồng tinh cho Điện hạ, cùng với những việc cần lưu ý."
Diêu Tư gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Khuất Trạch hắng giọng một cái, nghiêm trang bắt đầu giới thiệu.
"Thực vật ở Hồng tinh có rất nhiều, tương đối mà nói thì phân ra thành thực vật nguy hiểm và thực vật bình thường."
"Ừ."
"Trước mắt những giống loài mới phát hiện tổng cộng có. . . . . ." Hắn dừng một chút, giống như là suy tư một hồi, sau đó nghiêm trang nói, "Rất nhiều loại!"
". . . . . ."
"Đến, người nhìn bên kia, cái cây bên kia lớn lên cao lớn giống như cây, đúng. . . . . . Đó là cây!"
". . . . . ."
"Cây trên đất giống như cỏ . . . . . . Đây chính là cỏ!"
". . . . . ."
"Còn có bên kia, đóa hoa cao cao tròn trịa chính là. . . . . ."
"Nấm!"
"Ồ, không nghĩ tới Điện hạ người học nhanh như vậy!"
Học em gái anh a! Có người giới thiệu như anh sao? Anh căn bản không có tư cách lấy chứng nhận làm giáo viên! Hắn rốt cuộc mang mình tới nơi này làm gì?
"Ánh mắt tôi rất tốt, cám ơn!" Chỉ cần không phải mù mắt đều đoán được không phải sao? Hít sâu một hơi, đè tâm trạng cáu kỉnh xuống, quay đầu nhìn đóa hoa khổng lồ bên kia, "Khuất Trạch, tôi cảm thấy đóa hoa bên kia. . . . . ."
Lúc này cô mới phát hiện rồi, nơi này phần lớn thực vật đều là màu đỏ, chỉ có đóa hoa kia là màu trắng. Vừa nhìn liền thấy, đặc biệt nó lớn lên còn cao lớn như vậy, so với Khuất Trạch còn cao hơn một phần, bên cạnh lại không cây không cỏ, một mình đứng cô độc ở đó. Không biết có phải ảo giác hay không, cô giống như vừa thấy nó giật mình.
"Điện hạ đối với nó cảm thấy hứng thú sao, cái kia là . . . . ."
"Anh dám nói là hoa, tôi liền đánh anh!" Nhịn anh lâu rồi.
"Ách. . . . . ." Hắn khựng người lại, lát sau lại tiếp tục cười đến vui vẻ nói, "Điện hạ người đừng như vậy, người phải tin tưởng tôi, thật ra tôi rất có tài học."
"Ha hả. . . . . ." Cô đã lĩnh giáo rồi.
"Loại hoa này tôi rất quen thuộc." Hắn trực tiếp đi tới bên cạnh đóa hoa khổng lồ, chọc chọc cánh hoa, "Nó hình như gọi là Tham thực, thật ra thì nó không thể coi là thực vật, mà là một loại động vật."
Động vật? !
"Nó không thể di động trong thời gian dài, bộ dạng lớn lên giống hoa một chút. Thích nhất giả dạng làm hoa, dụ dỗ động vật tiến lên, sau đó một ngụm ăn. . . . . ."
Hắn lời còn chưa nói hết, đóa hoa bên cạnh vẫn an tĩnh, đột nhiên mạnh mẽ cúi đầu trực tiếp mở cánh hoa ra đem Khuất Trạch nuốt xuống, bên trong còn truyền đến lời mà hắn chưa nói hết, ". . . . . . Ăn luôn."
Đệch! Đệch! Đệch!
"Khuất Trạch!"
Diêu Tư hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách, liều mạng kéo một chân của hắn, "Anh đó, có phải bị bệnh hay không a, biết nó ăn thịt người, anh còn đi tới chọc nó." Hắn thiếu não sao, tuyệt đối là thiếu não?
"Tôi đây không phải là vì làm mẫu cho Điện hạ ngài sao." Một nửa thân thể của hắn đã bị đóa hoa kia nuốt xuống rồi, nhưng vẫn không quên trả lời cô, "Điện hạ lại tự mình đến cứu tôi! Khuất Trạch thật vinh dự."
"Câm miệng!" Cô cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc trước Diêu Tiềm lại khẩn trương như thế rồi, người này chính là bị bệnh xà tinh, "Anh cố gắng giãy dụa một chút, tôi đã không thể chống đỡ nữa."
"Điện hạ cố lên, đặc tính của Tham thực là đã cắn thì tuyệt đối sẽ không nhả ra."
". . . . . ." Anh nói sớm một chút sẽ chết a! Té! Bị ăn, anh thấy rất vui vẻ sao! Có thể có chút cảm giác nguy cơ hay không a.
"Đúng rồi Điện hạ, còn có một chuyện đã quên nói cho người biết, ngàn vạn lần đừng đụng đến bất kì bộ phận nào của hoa, nếu không. . . . . ." Diêu Tư ngẩn ngơ, nhìn một chân của mình dẫm ở trên cánh hoa để mượn lực. . . . . .
Đệch!
A ô một tiếng.
Sau đó bọn họ đoàn tụ ở trong bụng hoa rồi.
Khuất Trạch lúc này mới nói xong, ". . . . . . Sẽ bị nuốt vào cùng nhau."
". . . . . . ."
****************
Hết chương 22.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook