Sự vui vẻ của Niên Sơ Đồng không hề che giấu, cô chính là như vậy, rất thích tiền.

Mỗi ngày cô đều tiêu tiền ra ngoài, từ khi Ha Ha đến, gạo đều mua nhiều hơn.

Niên Sơ Đồng lại không muốn, ăn uống đều không hài lòng, rất không vui, tiền chỉ ra không vào được.

Nhưng hôm nay, kiếm được tiền!

Niên Sơ Đồng xác nhận tinh tệ trên tài khoản, quả thật có tồn tại. Cô vỗ bàn bằng một tay rồi cười.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tuyệt vời! Tôi kiếm được tiền rồi!"

Ha Ha vẫn bận rộn ăn cơm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không phải gọi Ha Ha.

Hắn lại cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, còn để trống một bàn tay, đỡ lấy chậu rau.

Chậm một chút, hắn đều đau lòng.

Phó Vân Hà nhìn Niên Sơ Đồng cao hứng như thế, đột nhiên còn có chút kiêu ngạo.

Hứ, anh rất giỏi như vậy đấy.

Cho dù, hắn của hiện tại, không có thể chất nghịch thiên như trước kia, nhưng mặc kệ là khi nào, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ không sống quá kém.

Tài năng quyết định tuyến trên của bạn, nhưng nỗ lực có thể quyết định giới hạn thấp hơn của bạn.

Niên Sơ Đồng phát tiết qua đi, hướng về phía Phó Vân Hà nhếch miệng cười.

Phó Vân Hà lạnh sống lưng theo bản năng trốn về phía sau một chút, có chút dự cảm không tốt hỏi: "Làm gì? "

"Ha ha... Tiểu Hà, không ngờ anh lại lợi hại tới như vậy. "Lòng bàn tay Niên Sơ Đồng xoay một cái, hai quả cà chua xuất hiện ở lòng bàn tay cô.

"Đưa cho anh, sau khi rửa sạch sẽ, có thể trực tiếp ăn."

Niên Sơ Đồng đặt cà chua lên bàn, cô tiếp tục ăn cơm.



Phó Vân Hà nhìn hai quả cà chua đỏ rực trên bàn, nội tâm thở phào nhẹ nhõm, dọa chết hắn.

Đây được xem như mình làm tốt, cho phần thưởng?

Tuy nhiên, anh thực sự thích nó.

Bởi vì Niên Sơ Đồng lấy ra thức ăn gì, đều có thể chữa trị thể chất của hắn.

Gạo, cà chua, khoai tây, ớt xanh.

Hiện nay bốn loại thực phẩm này, đều có thể làm được.

Phó Vân Hà không nghiên cứu sâu chuyện này, an tâm điều dưỡng thân thể của mình, nghe lời, làm việc tốt.

Một bữa cơm sau khi kết thúc, Phó Vân Hà trốn Ha Ha, đem cà chua thu vào, nếu hắn không thu lại, con sói chết tiệt này, sớm muộn gì cũng ăn vụng.

Ha Ha nhìn cà chua bi thu hồi về nút không gian, biểu tình tiếc nuối, hướng về phía Phó Vân Hà hừ lạnh một tiếng.

"Hừ! Tôi mới không thèm, đợi tôi gặp được chỉ huy của tôi rồi, tôi sẽ bảo anh ấy mua nó cho tôi!"

Phó Vân Hà cúi đầu nhặt bát đũa, hoàn toàn không để ý tới Ha Ha.

Một con sói ngu ngốc!

Đêm nay, Niên Sơ Đồng yêu cầu Ha Ha nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại làm.

Cô đặt giường của nguyên chủ trong phòng khách của ngôi nhà gỗ, Haha và Ngõa Lịch làm bạn cùng phòng.

Niên Sơ Đồng nhìn căn phòng nhỏ có chút chật chội, trong lòng tính toán, có thể lấy vật liệu tại chỗ, xây một căn nhà.

"Tiểu Hà, ngày mai gặp."

"Chúc ngủ ngon."

Tất cả mọi người trong nhà gỗ đều đã nghỉ ngơi.



Nhưng những biến động nhỏ của họ chỉ mới bắt đầu.

Quận 4, nhà chính.

"Mẹ, con mua muối, lúc mẹ nấu cơm cho vào một chút."

"Lượn đi! Vất vả lắm mới ăn được một bữa cơm, muối rách kia cầm sang một bên. "

"Không phải, mẹ xem một chút, một chút cũng không giống, con thật vất vả lắm mới cướp được một lon."

Một cậu bé khoảng 20 tuổi đã mang một lon muối mịn đến trước mắt mẹ nó.

"Có cái gì không giống nhau đâu, chỉ có con ngốc… Ai u uy! Để mẹ xem nào!" Mẹ của cậu bé, với một chiếc đũa chấm một chút, đặt ở đầu lưỡi.

"Hả? Không đắng. "

"Đúng vậy, con nói…."

"Bỏ xuống! Để mẹ cầm." Mẹ cậu bé cẩn thận nhận muối mịn rồi đặt nó trong tủ bên cạnh.

"Không có việc gì, ăn hết con lại mua về cho mẹ, người dẫn chương trình nói bọn họ còn bán đấy!"

"Mua gì? Tốn tiền? Nó đắt lắm phải không?"

Cậu bé lắc đầu nói: "Không đắt tiền, một lon một trăm tinh tệ!"

"Cái gì? Một trăm? Vậy sao con không mua nhiều vào?"

"Đồ bại gia, thấy tiện nghi còn biết mua nhiều vào để tồn lại dùng dần, không biết tiết kiệm một chút."

Cậu nhóc sờ sờ đầu, bĩu môi, đây đều là hắn dựa vào tốc độ luyện tay ra từ trò chơi, mới cướp được đấy.

Tuy nhiên, không dám đề cập đến, sợ lại bị đánh, bài tập về nhà vẫn còn chưa hoàn thành kìa.

(Chương này kết thúc)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương