Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
-
Chương 64: Thuốc ức chế kiểu mới – loại thuốc này có thể phá giải hết thảy omega ngụy trang
Trên phi thuyền tinh đạo Hắc Mai Khôi.
Mạc Khải Phong cầm một ống tiêm trong suốt đi tới trước mặt Mạc Hàm, trên mặt là nụ cười ôn nhu: “Lâm Lâm, đã bao lâu rồi con không làm omega? Dùng thuốc ức chế lâu như vậy, có phải đã sớm quên thiên tính của omega rồi không?”
Sống lưng Mạc Hàm lạnh ngắt, trán ứa một tầng mồ hôi mịn, gắt gao nhìn chằm chằm ống tiêm trong tay tên biến thái này, trong lòng bất an mãnh liệt.
Ngay sau đó, Mạc Khải Phong xắn tay áo ngủ Mạc Hàm, chích mũi tiêm vào mạch máu.
Kim tiêm bén nhọn đâm xuyên qua lớp da làm cơ thể Mạc Hàm khẽ run lên.
Mạc Khải Phong ôn nhu nói: “Ta biết ba ba con đã điều chế ra một loại thuốc ngụy trang tin tức tố mà bệnh viện trung ương đã tiêu hủy, phối hợp với thuốc ức chế đặc biệt của omega thì sẽ không có ai phát hiện được thân phận thật của con, cũng không có loại thuốc nào có thể thay đổi thể chất của con. Bất quá, đó chỉ giới hạn trong đế quốc mà thôi. Mấy năm nay ở liên bang, ta quen biết một vị thiên tài y học, ông ta đã nghiên cứu chế tạo được một loại thuốc có thể phá giải hết thảy ngụy trang, làm người ta trở về trạng thái nguyên thủy nhất.”
Nói tới đây, Mạc Khải Phong đột nhiên ngừng lại một chút, cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc Hàm, mỉm cười hỏi: “Sợ không? Không bao lâu nữa, chờ chúng ta tới liên bang rồi con sẽ không còn chỗ nào che giấu trước mặt ta, mở rộng thân thể, quấn quít lấy ta không buông, cầu ta ôm con, dấu hiệu con, lộ ra tư thái dâm đãng nhất.”
Mạc Hàm quay mặt đi, không nói gì.
Trái tim anh thấp thỏm bất an như treo giữa không trung, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố duy trì bình tĩnh, anh không muốn chật vật trước mặt kẻ biến thái này.
Thấy Mạc Hàm không nói tiếng nào, Mạc Khải Minh liền đẩy nhẹ kim tiêm.
Chất lỏng trong suốt lạnh lẽo theo mạch máu chảy vào cơ thể, trong lòng Mạc Hàm dâng lên một trận sợ hãi, nếu tình huống mà ông ta nói thật sự phát sinh, Mạc Hàm thà chết chứ không để ông ta vũ nhục—- người chú ruột trên huyết thống lại chính là kẻ biến thái ghê tởm nhất thế giới, nếu đoạn phim mình bị ông ta vũ nhục thực sự phát lên mạng, cha sẽ tức tới phát điên, Mạc Hàm cũng không dễ dàng chấp nhận để sự tình này phát sinh. Mạc Hàm bắt đầu trao đổi với Nặc Á trong thế giới tinh thần: “Nặc Á, có thể phát ra tin tức không?”
Sau lần bị bắt ở rừng Khoa Long, Mạc Hàm đã dùng thủ pháp đặc biệt cố định Nặc Á lên lỗ tai, tương liên với tinh thần của mình, trừ bỏ anh thì không ai có thể lấy Nặc Á đi. Mạc Hàm thử trao đổi với Nặc Á, thế nhưng kết quả nhận được là: “Phi thuyền này có lưới nhiễu sóng đặc biệt, không thể truyền tin tức ra ngoài, chỉ có thông đạo bí mật kết nối với Trọng Minh là có thể tránh được, thế nhưng cảm ứng cũng rất mỏng manh. Ta không có cách nào phát ra tin tức, bất quá Trọng Minh hẳn có thể tra được vị trí của ta.”
Nói cách khác, hiện giờ anh có được cứu viện hay không dựa hết vào đại hoàng tử Lạc Phi.
Thế nhưng với năng lực của một mình mình, Lạc Phi khó lòng đối kháng với cả đội tinh tạo. Đám tinh đạo đều là những kẻ điên không muốn sống!
Mạc Hàm tỉnh táo lại, trong lòng dự đoán trước tình huống xấu nhất. Lỡ như Lạc Phi không cứu được anh ra, anh sẽ bảo Nặc Á khởi động trình tự tự bạo, cùng tên cặn bã kia đồng quy vu tận.
Đúng lúc này, Mạc Khải Phong đột nhiên mỉm cười: “Thế nào? Vẫn đang chờ đợi tên ngốc kia tới cứu à?” Mạc Khải Phong nâng cằm Mạc Hàm, ép Mạc Hàm phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Lâm Lâm, con đừng khờ dại nữa, mặc dù nó là đại hoàng tử, mặc dù có cơ giáp trí năng cấp S, thế nhưng một đứa nhóc không có kinh nghiệm thực chiến đơn thân độc mã sao có thể chiến thắng cả đội tinh đạo đáng sợ? Con hẳn nên cầu nguyện cho nó đừng đuổi tới, bằng không, chỉ sợ nó sẽ biến thành một kẻ hi sinh mà thôi.”
Ánh mắt nam nhân này tuy vẫn luôn mang theo ý cười ôn nhu nhưng sâu trong đáy mắt lại lạnh băng như một con rắn độc.
Mạc Hàm nhìn đối phương, bình tĩnh nói: “Ông cứ việc dùng đủ thủ đoạn hèn kém đối phó với tôi đi, bởi vì trong mắt tôi, ông chỉ là một tên thất bại đáng thương.”
Mạc Khải Phong lạnh lùng híp mắt, ánh mắt sắc bén như dao: “Con nói cái gì?”
Mạc Hàm gằn từng tiếng: “Lúc còn ở Mạc gia, vì che dấu dã tâm đoạt quyền, ông vẫn luôn giả vờ như không có hứng thú với kinh doanh, mỗi ngày đeo trên mặt một lớp mặt nạ, còn hao hết tâm tư lấy lòng một đứa con nít, để nó không phòng bị ông. Kết quả ông trăm phương ngàn kế tính toán suốt mười năm vẫn thất bại thảm hại, thế lực ông phí hết tâm huyết bồi dưỡng bị ba ba quét sạch, ông rơi vào đường cùng phải trốn chạy khỏi Mạc gia, trên đường gặp bão cát rồi được tinh đạo cứu, trở thành một tên tinh đạo đáng thương không thể về nhà, chỉ biết lang thang ngoài vũ trụ.”
Mạc Hàm khẽ nhếch môi, nhìn đối phương: “Chú, ông không biết là cuộc đời của mình thực thất bại à?”
Ánh mắt Mạc Khải Phong lóe lên một tia sát ý, điên cuồng muốn xé người trước mắt thành mảnh nhỏ. Thế nhưng gã vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mỉm cười ôn nhu áp tới bên tai Mạc Hàm thì thầm: “Bảo bối, con không cần mạnh miệng, con nhất định chưa từng trải nghiệm cảm giác bị người ta hoàn toàn xâm chiếm đúng không? Tới thời điểm đó, omega sẽ cầu xin được alpha dấu hiệu, con sẽ không còn khí lực mắng ta nữa đâu, ngược lại sẽ khóc lóc cầu ta ôm con, dùng đủ tư thế hoàn toàn chiếm giữ lấy thân thể con.”
“…” Những lời vũ nhục này, Mạc Hàm căn bản không muốn nghe.
Dư quang khóe mắt Mạc Hàm vẫn luôn chú ý điểm sáng trên bản đồ, với tốc độ của phi thuyền, chỉ hơn mười giây nữa sẽ tới biên cảnh.
Mạc Hàm nhắm mắt lại, thầm nói với mình—- Lạc Phi, nếu em có thể cứu được anh, anh nhất định sẽ nói cho em biết hết thảy bí mật, nói cho em biết, kỳ thực anh đã sớm thích em.
*****
Trọng Minh đã tăng động lực động cơ lên đến tốc độ cao nhất từ trước tới giờ.
Lạc Phi nhìn chằm chằm điểm sáng trên bản đồ dẫn đường, khẩn trương đến mức cơ hồ ngừng thở. Trên bản đồ hướng dẫn của Lạc Phi, ngoại trừ điểm sáng đại diện cho vị trí của Nặc Á thì đột nhiên xuất hiện những điểm sáng chi chít, ánh mắt Lạc Phi sáng ngời—- quân đoàn Vinh Quang!
Làm người kế thừa đế quốc, cơ giáp Trọng Minh của đại hoàng tử có thể cảm ứng được chiến giáp từ cấp A trở lên của các quân đoàn lớn, nhiều chiến giáp như vậy xuất hiện ở biên cảnh, hẳn là đội tiên phong của quân đoàn Vinh Quang tập thể xuất động!
Tâm tình Lạc Phi kích động không thôi, cậu đã ra tay kịp lúc, phi thuyền tinh đạo kia chắc chắn sẽ bị cản lại.
Cùng lúc đó, trên màn hình điều khiển của phi thuyền tinh đạo Hắc Mai Khôi đột nhiên xuất hiện hình ảnh một quân nhânn diện mạo anh tuấn, lạnh lùng nói: “Chúng tôi là quân đoàn Vinh Quang đế quốc, xin lập tức dừng lại phối hợp kiểm tra, bằng không chúng tôi sẽ dùng vũ lực.”
Chỉ một câu nói nhưng vô cùng mạnh mẽ, giọng nói mang theo uy nghiêm đặc biệt của quân nhân đế quốc, người này chính là Lăng An thiếu tướng của quân đoàn Vinh Quang.
Trong lòng Mạc Hàm vui sướng không thôi—- là cậu của Lạc Phi!
Tuy một mình Lạc Phi không thể đánh lại cả đội tinh đạo, thế nhưng Mạc Hàm cư nhiên đã xem nhẹ thân phận đại hoàng tử đế quốc, viện binh mà Lạc Phi có thể điều động tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng của Mạc Khải Phong. Đóng quân ở biên cảnh hiện giờ vừa vặn chính là quân đoàn Vinh Quang có năng lực chiến đấu mạnh mẽ nhất đế quốc, mà cậu Lăng An của Lạc Phi gần nhất cũng đang nhận nhiệm vụ tuần tra biên cảnh.
Lăng An thiếu tướng ra lệnh một tiếng, đội tiên phong lập tức triển khai thành thế trận hình quạt, máy bay trinh sát không người lái, bộ đội đặc chiến, tinh hạm tiếp viện hệt như một con chim khổng lồ giang rộng đôi cánh, nháy mắt lập thành trận hình, máy bay chiến đấu chi chít nhanh chóng bao vây chiếc phi thuyền màu đen kia.
Chiếc phi thuyền toàn thân chỉ có một màu đen tuyền, trên thân thuyền có dấu hiệu ‘thuyền vận chuyển hàng hóa tinh tế’, thoạt nhìn không hề khác biệt phi thuyền dân dụng bình thường. Nếu không phải Lạc Phi đã báo trước, Lăng An khẳng định sẽ không ngăn nó lại. Mà một khi đám tinh đạo này tới biên cảnh, chỉ cẩn vượt qua trạm kiểm soát biên cảnh là có thể tiến vào liên bang.
Hiện giờ xem ra đám tinh đạo cố ý giả trang thành thuyền vận chuyển hàng hóa, khẳng định bọn chúng có cách qua mặt trảm kiểm soát biên cảnh.
Mạc Khải Phong hoàn toàn không ngờ mình cư nhiên lại trêu chọc đến quân đoàn Vinh Quang.
Nhìn chiến hạm rậm rạp vây xung quanh, Mạc Khải Phong nhíu mày, quay đầu lại nhìn Mạc Hàm: “Là Lạc Phi tìm tới giúp đỡ?”
Mạc Hàm nhếch khóe môi, bình tĩnh nói: “Em ấy dù sao cũng là hoàng tử, ông nghĩ em ấy ngốc đến mức đơn thân độc mã đến chiến đấu với cả đám tinh đạo các người à?”
“… …”
“Ông tốt nhất nên thúc thủ chịu trói đi, nếu đánh bừa, quân đoàn Vinh Quang tuyệt đối có thể oanh tạc cả đội các người thành tro.”
Mạc Khải Phong nhíu mày: “Phải không? Bất quá, trên tay ta vẫn có con tin a.”
Mạc Khải Phong mở thông đạo hạ lệnh: “Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu bậc một, chuẩn bị phá vây!
Sau đó, Mạc Khải Phong vươn tay tới nâng cằm Mạc Hàm, tay kia thì đặt trên cổ họng, để Mạc Hàm lộ mặt trước camera, gửi đi một đoạn tin tức: “Lăng An tướng quân, xin chào, tôi chỉ dẫn một người bạn cũ tới liên bang nghỉ phép mà thôi, hi vọng tướng quân đừng ngăn cản, bằng không tôi không thể cam đoan cậu ta sẽ được an toàn.”
Ý tứ uy hiếp rất rõ ràng—- chỉ cần Lăng An động thủ, gã sẽ lập tức giết chết Mạc Hàm.
*****
Lúc Lạc Phi đuổi tới nơi thì thấy một màn như vậy—– phi thuyền vũ trụ màu đen đang giằng co với quân đoàn Vinh Quang, không khí rất khẩn trương, phi thuyền bị bao vây, tất cả chiến giáp của quân đoàn Vinh Quang đều vận sức chờ phát động, chỉ cần đối phương dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ giống như mãnh thú lao lên xé nát.
Lạc Phi nhanh chóng tiến vào chiến hạm chỉ huy hội hợp với Lăng An: “Cậu, Mạc Hàm thế nào?”
Thấy sắc mặt Lạc Phi vô cùng lo lắng, Lăng An vỗ vỗ vai Lạc Phi, thấp giọng trấn an: “Đừng nói vội, cậu thấy Mạc Hàm bị trói, bất quá trên người không có thương tích.
Nhìn đoạn tin tức đối phương gửi tới, sắc mặt Mạc Hàm vô cùng tái nhợt, Lạc Phi đau lòng tới hít thở không thông, chỉ hận không thể dùng sức tát mình hai cát: “Đáng ra con nên để Trọng Minh thủ bên cạnh anh ấy, con thật sự đã quá sơ ý!”
Ánh mắt Lạc Phi đỏ ngầu, hệt như dã thú bị chọc giận, chỉ hận không thể cắn chết nam nhân trong màn hình.
Lăng An biết Lạc Phi thực sự yêu Mạc Hàm, bằng không cũng không gấp tới vậy. Hiện giờ cái khó là đối phương bắt Mạc Hàm làm con tin, nếu quân đoàn Vinh Quang dùng vũ lực, Mạc Hàm rất có thể sẽ bị giết, muốn giải cứu con tin, điều kiện tiên quyết là phải kiên nhẫn bố trí.
Lăng An trầm mặc hai giây, mở thông đạo chỉ huy: “Bộ đội đặc chiến của đội tiên phong xuất động, dùng máy bay trinh thám ẩn hình tiếp cận phi thuyền, nhiệm vụ quan trọng nhất là giải cứu con tin!”
“Rõ, tướng quân!” Đội trưởng đội bộ đội đặc chiến lập tức đáp lại.
Ở nơi Mạc Khải Phong không biết, đội bộ đội đặc chiến đã lặng lẽ xuất phát.
Nhóm bộ đội đặc chiến ẩn hình nhanh chóng tiếp cận phía dưới phi thuyền, thế nhưng lúc bọn họ nghĩ cách xâm nhập phi thuyền thì ngay lúc này phi thuyền đột nhiên phát sinh một trận chấn động mãnh liệt, tiếp sau đó có tám đài chiến giáp màu đen giống nhau như đúc từ tám hướng bay vút ra ngoài!
Lăng An cả kinh, lạnh lùng nói: “Ngăn bọn họ lại!”
Chỉ số thông minh của đối phương hiển nhiên rất cao, cư nhiên bỏ thuyền chạy trốn, tám đài cơ giáp theo các phương hướng bất đồng chạy trốn, nhóm quân tiên phong của quân đoàn Vinh Quang lập tức chia ra đuổi theo. Làm người ta tức giận là cả tám đài cơ giáp này đều là chiến giáp của liên bang, một khi nó vượt qua được biên giới tiến vào lãnh thổ liên bang thì quân đoàn Vinh Quang không có cách nào truy đuổi, làm vậy sẽ ảnh hưởng tới ngoại giao hai nước. Vì thế nhất định phải ngăn cản bọn họ trên quốc nội đế quốc.
Dưới sự chỉ huy của Lăng An, quân tiên phong chia ra làm tám đội nhỏ gắt gao bám sát!
Thế nhưng Lạc Phi cảnh giác phát hiện điểm sáng của Nặc Á vẫn đứng im một chỗ, nói cách khác, Mạc Hàm kỳ thực vẫn còn trên phi thuyền?
Đối phương rốt cuộc muốn làm gì?
Ngay sau đó, đối phương đã cho cậu đáp án!
Chỉ thấy một thuyền cứu sinh mini dùng tốc độ cực nhanh từ phi thuyền rơi xuống!
Trái tim Lạc Phi căng thẳng, cơ hồ không có một giây đồng hồ do dự, trực tiếp điều khiển Trọng Minh từ chiến hạm chỉ huy bay thẳng ra ngoài. Trọng Minh giang rộng đôi cánh khổng lồ, dùng tốc độ sấm sét đuổi theo thuyền cứu sinh.
Cơ hồ là ngay lúc đó, bên Lăng An thu được cảnh báo: “Tướng quân! Phân đội ba phát hiện bão cát vũ trụ, một đài chiến giáp của đối phương đã bị cuốn vào bão cát, nhận định đã bị phá hủy!”
Lăng An nhướng mày, lập tức hạ lệnh: “Tất cả rút lui!”
Khí hậu vũ trụ biến ảo vô thường, thế nhưng những trận bão cát kỳ thực cũng không thường gặp, trận bão cát gần nhất là mười năm trước, sao lại xuất hiện đúng lúc này?
Theo báo cáo của các phân đội, tám chiến giáp bỏ trốn theo các hướng đã có hai đài bị bão cát phá hủy, lực phá hủy của bão cát vũ trụ đủ để phá hủy cả chiến hạm chỉ huy khổng lồ, làm người chỉ huy cao cấp nhất của quân đoàn Vinh Quang đóng quân ở biên cảnh, Lăng An không thể để các binh sĩ cứng đối cứng với bão cát, vì thế hạ lệnh rút lui.
Nghĩ đến Lạc Phi vẫn còn ở phía trước, Lăng An vội vàng kết nối với Trọng Minh, lạnh lùng nói: “Lạc Phi, mau quay lại!”
Lạc Phi giống như không hề nghe thấy, bởi vì ánh mắt cậu đang tập trung hoàn toàn vào thuyền cứu sinh đang rơi xuống kia, tất cả lực chú ý đều đặt vào nó.
Thuyền cứu sinh là thiết bị thoát thân cần thiết trên phi thuyền vũ trụ, lúc bị bắn ra ngoài tốc độ có thể so sánh với chiến giáp quân dụng cao cấp nhất, thế nhưng Trọng Minh là chiến giáp cấp S, tốc độ nhanh hơn, nhìn thấy khoảng cách thuyền cứu sinh ngày càng gần, Lạc Phi lập tức ra lệnh: “Bắt lấy nó!”
Chỉ thấy đôi song trảo sắc bén của Trọng Minh vươn mạnh tới trước, chuẩn xác bắt lấy thuyền cứu sinh đang cấp tốc rơi xuống!
Trọng Minh mở cửa xoay phía dưới cơ giáp, đưa thuyền cứu sinh tiến vào trong cơ giáp, Lạc Phi lập tức chạy tới, thông qua mặt kính thủy tinh trong suốt thật dày, quả nhiên thấy Mạc Hàm cuộn mình nằm bên trong, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Lạc Phi đau lòng không thôi, lập tức mở thuyền cứu sinh, nhẹ nhàng bế Mạc Hàm từ bên trong ra, đặt lên sô pha bên cạnh đài điều khiển.
Mạc Hàm mở mắt, thấy Lạc Phi thì có chút giật mình: “Là em đã cứu anh à?”
Lạc Phi gật đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hỗn độn của anh, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, có em ở đây.”
Đúng lúc này, Trọng Minh đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo: “Chủ nhân chủ nhân, bão cát vũ trụ xuất hiện!!”
Trên màn hình giám sát trước mặt, biển tinh tế chỉ trong vòng hai giây đột nhiên biến mất, thế vào đó là bụi cát hỗn độn cùng vô số hài cốt cơ giáp!
Lạc Phi cả kinh, vội trở lại đài điều khiển, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt hỏi: “Chúng ta bị kéo vào trong bão cát à?”
“Bão cát tới quá nhanh, diện tích quá lớn, vừa nãy cấp tốc nghĩ cách cứu viện thuyền cứu sinh của Mạc Hàm nên căn bản không kịp thay đổi phương hướng!”
Lạc Phi hít sâu, nhanh chóng tỉnh táo lại: “Thu hồi cánh, thu nhỏ thể tích, mở toàn bộ lồng phòng hộ!”
Đôi cánh khổng lồ của Trọng Minh lập tức thu lại, thể tích cũng biến nhỏ như một chiếc xe huyền phù bình thường, lồng phòng hộ quanh thân toàn bộ mở ra.
Lạc Phi hết sức chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, tình thế hiện giờ cực kỳ hung hiểm, bởi vì lực phá hủy ở trung tâm bão cát đủ đề phá hủy tất cả sản phẩm công nghệ cao của nhân loại thành mảnh nhỏ, những mảnh hài cốt hỗn độn xung quanh không lúc nào khônng nhắc nhở, trước mặt vũ trụ, nhân loại kỳ thực vô cùng nhỏ bé.
Thế nhưng giờ phút này, Lạc Phi lại đặc biệt bình tĩnh.
Cậu không thể chết ở đây, huống chi bên cạnh còn có Mạc Hàm, cậu phải nghĩ cách đột phá lao ra khỏi phạm vi lực hút bão cát.
Căn cứ theo thống kê những năm gần đây, người chết trong các trận bão cát vũ trụ đã lên đến con số trăm vạn, thế nhưng không có bất kì người nào có thể thoát khỏi nó. Nghĩ đến đây, Mạc Hàm đi tới bên cạnh Lạc Phi, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, là anh hại em.”
Lạc Phi quay đầu lại nhìn Mạc Hàm, ánh mắt vô cùng ôn nhu: “Nói gì vậy? Em tới cứu anh là việc nên làm, nếu anh xảy ra chuyện, em sẽ sống không bằng chết.”
Trái tim Mạc Hàm run rẩy, chống lại đôi mắt nghiêm túc của Lạc Phi.
Giờ phút này anh mới biết được, người này thực sự nhận định mình, bởi vì em ấy cư nhiên đã quyết tâm đồng sinh cộng tử với mình.
Mạc Hàm không nói thêm gì nữa, im lặng ngồi bên cạnh Lạc Phi.
—— mặc kệ sống hay chết, có em ở bên cạnh, anh sẽ không sợ gì cả.
*****
Uy lực khủng bố của bão cát vũ trụ đáng sợ hơn những trận gió xoáy trên sa mạc vô số lần. Mấy năm nay, chưa từng nghe nói có người nào có thể sống sót khỏi bão cát.
Thế nhưng Lạc Phi không giống, lúc này cậu bình tĩnh tới cực hạn, nhanh chóng suy nghĩ tìm cách thoát khỏi trận bão cát này.
Ngay từ khi còn rất nhỏ Lạc Phi đã tiếp xúc với tri thức về bão cát, hơn nữa còn có hứng thú với thiên văn học, cũng từng nghiên cứu nguyên lý hình thành các loại thiên tai vũ trụ này.
Bão cát hình thành vì dòng khí không gian biến hóa, dòng khí bóp méo sẽ dùng tốc độ cực nhanh cuốn hết thảy vào giữa tâm lốc, những thứ bị cuốn vào sẽ bị sức mạnh của dòng khí phá hủy hoàn toàn, mà những thứ vây ở bên nhoài sẽ theo bão cát xoay tròn mà cùng di động, thẵng tới khi gặp những dòng khí ở các tinh hệ khác mới hoàn toàn biến mất.
Rất nhiều năm trước, ngoại công Lăng Vũ cũng từng bị cuốn vào lỗ đen vụ trụ Y Tư Duy Nhĩ.
Khi ấy, hai vị tướng quân La Sâm, Lăng Vũ từng điều khiều chiến giáp cấp S liên thủ dùng phản lực để thoái khỏi sức hút của lỗ đen.
Nguyên lý hình thành của lỗ đen cùng bão cát tương tự nhau, chẳng qua lỗ đen bình thường đều có vị trí cố định, sẽ không di động, có thể lý giải là dòng khí hình thành một thông đạo phong kín, một khi tiến vào sẽ vĩnh viễn bị vây bên trong. Bão cát là dòng khí xoắn ốc xoay tròn với tốc độ cực cao, hơn nữa còn có thể nhanh chóng di động, lực hút của tâm bão cùng lỗ đen tương tự nhau, thế nhưng bên ngoài thì không lớn như lỗ đen.
Biển vũ trụ khổng lồ, rất nhiều dòng khí phát sinh biến hóa không có cách nào giám sát, vì thế bão cát cùng lỗ đen mỗi khi xuất hiện đều khá đột nhiên. Hôm nay gặp phải đúng là xui xẻo.
Bất quá, năm đó nếu ngoại công đã thành công thoát khỏi lỗ đen, như vậy muốn đột phá thoát khỏi lực hút của bão cát vũ trụ, có lẽ cũng có thể dùng phương pháp tương tự.
Sắc mặt Lạc Phi vô cùng nghiêm túc, cậu đang dùng tinh thần lực bảo trì kết nối chặt chẽ với Trọng Minh.
Trọng Minh dựa theo phân phó của chủ nhân tiết kiệm nguồn sinh lực, tập trung 80% nguồn sinh lực vào một viên pháo quang năng.
Nguồn sinh lực của cơ giáp có hạn, Lạc Phi không có cơ hội thử nghiệm—- chỉ có thể được ăn cả ngã về không!
Giờ phút này, tinh thần lực của Lạc Phi đạt tới đỉnh điểm, hết sức chăm chú quan sát hình ảnh trên màn hình, ngay cả mảnh đá vụn trong bão cát cũng thấy rõ ràng.
Tốc độ xoay tròn của bão cát đột nhiên nhanh hơn, hẳn là thông qua khu vực dòng khí biến hóa, dòng khí trung tâm sẽ có một lần dao động kịch liệt.
Chính là lúc này!
Lạc Phi ra lệnh, Trọng Minh lập tức hướng về phía tâm bão nổ súng—- chỉ nghe ầm một tiếng, một viên pháo quang năng 80% nguồn sinh lực bắn ra từ một đài cơ giáp cấp S đột ngột bắn ra, xung lực cực lớn phát ra làm Trọng Minh nháy mắt thoát khỏi lực hút bão cát, bay ngược ra ngoài…
Phản lực quá lớn làm cơ giáp nháy mắt mất cân bằng, lảo đảo liên tục vài vòng trong vũ trụ, Mạc Hàm cùng Lạc Phi cũng chật vật ngã lăn ngã lộn trong khoang điều khiển, choáng đầu hoa mắt.
Thật lâu sau, Trọng Minh mới một lần nữa bảo trì cân bằng.
Lạc Phi ngã lăn tới một góc khoang điều khiển vội vàng kéo Mạc Hàm đứng dậy, một lần nữa đi tới trước đài điều khiển.
Trên màn hình quan sát, pháo quang năng nổ mạnh vào tâm bão, ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả vũ trụ tối đen sáng tỏ như ban ngày.
Mà bạch quang đẹp mắt cùng bão cát đang cuồn cuộn xoay tròn đã cách bọn họ ngày càng xa…
Thành công!
Lạc Phi thở dài, quay đầu nhịn qua Mạc Hàm, vươn tay dùng sức ôm chặt đối phương, kích động nói: “Không có việc gì gì, chúng ta không có việc gì cả!”
Bị đối phương ôm trong lòng, Mạc Hàm cũng có cảm giác vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
Thế nhưng rất nhanh, sâu trong thân thể truyền tới cảm giác run rẩy kỳ quái, tựa hồ có thứ gì đó chậm rãi chui ra. Thứ đó một khi xuất hiện liền bắt đầu điên cuồng lan tràn, cơ thể Mạc Hàm giống như có điện lưu không ngừng lưu chuyển, lá chắn ngụy trang từ thuốc ngụy trang tin tức tố, thuốc ức chế hoàn toàn bị phá vỡ.
Hai chân Mạc Hàm nháy mắt mất đi sức lực, cả người yếu ớt ngã nhào vào lòng Lạc Phi.
Lạc Phi giật mình, vội vàng đỡ lấy Mạc Hàm, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trên mặt Mạc Hàm nổi lên một tia đỏ ửng, không biết làm thế nào mở miệng.
Ngay sau đó, sống lưng Lạc Phi cứng đờ, xấu hổ nhu nhu mũi: “Sao em ngửi thấy mùi tin tức tố omega nhỉ?”
“… … … …”
…(cont)…
Mạc Khải Phong cầm một ống tiêm trong suốt đi tới trước mặt Mạc Hàm, trên mặt là nụ cười ôn nhu: “Lâm Lâm, đã bao lâu rồi con không làm omega? Dùng thuốc ức chế lâu như vậy, có phải đã sớm quên thiên tính của omega rồi không?”
Sống lưng Mạc Hàm lạnh ngắt, trán ứa một tầng mồ hôi mịn, gắt gao nhìn chằm chằm ống tiêm trong tay tên biến thái này, trong lòng bất an mãnh liệt.
Ngay sau đó, Mạc Khải Phong xắn tay áo ngủ Mạc Hàm, chích mũi tiêm vào mạch máu.
Kim tiêm bén nhọn đâm xuyên qua lớp da làm cơ thể Mạc Hàm khẽ run lên.
Mạc Khải Phong ôn nhu nói: “Ta biết ba ba con đã điều chế ra một loại thuốc ngụy trang tin tức tố mà bệnh viện trung ương đã tiêu hủy, phối hợp với thuốc ức chế đặc biệt của omega thì sẽ không có ai phát hiện được thân phận thật của con, cũng không có loại thuốc nào có thể thay đổi thể chất của con. Bất quá, đó chỉ giới hạn trong đế quốc mà thôi. Mấy năm nay ở liên bang, ta quen biết một vị thiên tài y học, ông ta đã nghiên cứu chế tạo được một loại thuốc có thể phá giải hết thảy ngụy trang, làm người ta trở về trạng thái nguyên thủy nhất.”
Nói tới đây, Mạc Khải Phong đột nhiên ngừng lại một chút, cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc Hàm, mỉm cười hỏi: “Sợ không? Không bao lâu nữa, chờ chúng ta tới liên bang rồi con sẽ không còn chỗ nào che giấu trước mặt ta, mở rộng thân thể, quấn quít lấy ta không buông, cầu ta ôm con, dấu hiệu con, lộ ra tư thái dâm đãng nhất.”
Mạc Hàm quay mặt đi, không nói gì.
Trái tim anh thấp thỏm bất an như treo giữa không trung, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố duy trì bình tĩnh, anh không muốn chật vật trước mặt kẻ biến thái này.
Thấy Mạc Hàm không nói tiếng nào, Mạc Khải Minh liền đẩy nhẹ kim tiêm.
Chất lỏng trong suốt lạnh lẽo theo mạch máu chảy vào cơ thể, trong lòng Mạc Hàm dâng lên một trận sợ hãi, nếu tình huống mà ông ta nói thật sự phát sinh, Mạc Hàm thà chết chứ không để ông ta vũ nhục—- người chú ruột trên huyết thống lại chính là kẻ biến thái ghê tởm nhất thế giới, nếu đoạn phim mình bị ông ta vũ nhục thực sự phát lên mạng, cha sẽ tức tới phát điên, Mạc Hàm cũng không dễ dàng chấp nhận để sự tình này phát sinh. Mạc Hàm bắt đầu trao đổi với Nặc Á trong thế giới tinh thần: “Nặc Á, có thể phát ra tin tức không?”
Sau lần bị bắt ở rừng Khoa Long, Mạc Hàm đã dùng thủ pháp đặc biệt cố định Nặc Á lên lỗ tai, tương liên với tinh thần của mình, trừ bỏ anh thì không ai có thể lấy Nặc Á đi. Mạc Hàm thử trao đổi với Nặc Á, thế nhưng kết quả nhận được là: “Phi thuyền này có lưới nhiễu sóng đặc biệt, không thể truyền tin tức ra ngoài, chỉ có thông đạo bí mật kết nối với Trọng Minh là có thể tránh được, thế nhưng cảm ứng cũng rất mỏng manh. Ta không có cách nào phát ra tin tức, bất quá Trọng Minh hẳn có thể tra được vị trí của ta.”
Nói cách khác, hiện giờ anh có được cứu viện hay không dựa hết vào đại hoàng tử Lạc Phi.
Thế nhưng với năng lực của một mình mình, Lạc Phi khó lòng đối kháng với cả đội tinh tạo. Đám tinh đạo đều là những kẻ điên không muốn sống!
Mạc Hàm tỉnh táo lại, trong lòng dự đoán trước tình huống xấu nhất. Lỡ như Lạc Phi không cứu được anh ra, anh sẽ bảo Nặc Á khởi động trình tự tự bạo, cùng tên cặn bã kia đồng quy vu tận.
Đúng lúc này, Mạc Khải Phong đột nhiên mỉm cười: “Thế nào? Vẫn đang chờ đợi tên ngốc kia tới cứu à?” Mạc Khải Phong nâng cằm Mạc Hàm, ép Mạc Hàm phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Lâm Lâm, con đừng khờ dại nữa, mặc dù nó là đại hoàng tử, mặc dù có cơ giáp trí năng cấp S, thế nhưng một đứa nhóc không có kinh nghiệm thực chiến đơn thân độc mã sao có thể chiến thắng cả đội tinh đạo đáng sợ? Con hẳn nên cầu nguyện cho nó đừng đuổi tới, bằng không, chỉ sợ nó sẽ biến thành một kẻ hi sinh mà thôi.”
Ánh mắt nam nhân này tuy vẫn luôn mang theo ý cười ôn nhu nhưng sâu trong đáy mắt lại lạnh băng như một con rắn độc.
Mạc Hàm nhìn đối phương, bình tĩnh nói: “Ông cứ việc dùng đủ thủ đoạn hèn kém đối phó với tôi đi, bởi vì trong mắt tôi, ông chỉ là một tên thất bại đáng thương.”
Mạc Khải Phong lạnh lùng híp mắt, ánh mắt sắc bén như dao: “Con nói cái gì?”
Mạc Hàm gằn từng tiếng: “Lúc còn ở Mạc gia, vì che dấu dã tâm đoạt quyền, ông vẫn luôn giả vờ như không có hứng thú với kinh doanh, mỗi ngày đeo trên mặt một lớp mặt nạ, còn hao hết tâm tư lấy lòng một đứa con nít, để nó không phòng bị ông. Kết quả ông trăm phương ngàn kế tính toán suốt mười năm vẫn thất bại thảm hại, thế lực ông phí hết tâm huyết bồi dưỡng bị ba ba quét sạch, ông rơi vào đường cùng phải trốn chạy khỏi Mạc gia, trên đường gặp bão cát rồi được tinh đạo cứu, trở thành một tên tinh đạo đáng thương không thể về nhà, chỉ biết lang thang ngoài vũ trụ.”
Mạc Hàm khẽ nhếch môi, nhìn đối phương: “Chú, ông không biết là cuộc đời của mình thực thất bại à?”
Ánh mắt Mạc Khải Phong lóe lên một tia sát ý, điên cuồng muốn xé người trước mắt thành mảnh nhỏ. Thế nhưng gã vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mỉm cười ôn nhu áp tới bên tai Mạc Hàm thì thầm: “Bảo bối, con không cần mạnh miệng, con nhất định chưa từng trải nghiệm cảm giác bị người ta hoàn toàn xâm chiếm đúng không? Tới thời điểm đó, omega sẽ cầu xin được alpha dấu hiệu, con sẽ không còn khí lực mắng ta nữa đâu, ngược lại sẽ khóc lóc cầu ta ôm con, dùng đủ tư thế hoàn toàn chiếm giữ lấy thân thể con.”
“…” Những lời vũ nhục này, Mạc Hàm căn bản không muốn nghe.
Dư quang khóe mắt Mạc Hàm vẫn luôn chú ý điểm sáng trên bản đồ, với tốc độ của phi thuyền, chỉ hơn mười giây nữa sẽ tới biên cảnh.
Mạc Hàm nhắm mắt lại, thầm nói với mình—- Lạc Phi, nếu em có thể cứu được anh, anh nhất định sẽ nói cho em biết hết thảy bí mật, nói cho em biết, kỳ thực anh đã sớm thích em.
*****
Trọng Minh đã tăng động lực động cơ lên đến tốc độ cao nhất từ trước tới giờ.
Lạc Phi nhìn chằm chằm điểm sáng trên bản đồ dẫn đường, khẩn trương đến mức cơ hồ ngừng thở. Trên bản đồ hướng dẫn của Lạc Phi, ngoại trừ điểm sáng đại diện cho vị trí của Nặc Á thì đột nhiên xuất hiện những điểm sáng chi chít, ánh mắt Lạc Phi sáng ngời—- quân đoàn Vinh Quang!
Làm người kế thừa đế quốc, cơ giáp Trọng Minh của đại hoàng tử có thể cảm ứng được chiến giáp từ cấp A trở lên của các quân đoàn lớn, nhiều chiến giáp như vậy xuất hiện ở biên cảnh, hẳn là đội tiên phong của quân đoàn Vinh Quang tập thể xuất động!
Tâm tình Lạc Phi kích động không thôi, cậu đã ra tay kịp lúc, phi thuyền tinh đạo kia chắc chắn sẽ bị cản lại.
Cùng lúc đó, trên màn hình điều khiển của phi thuyền tinh đạo Hắc Mai Khôi đột nhiên xuất hiện hình ảnh một quân nhânn diện mạo anh tuấn, lạnh lùng nói: “Chúng tôi là quân đoàn Vinh Quang đế quốc, xin lập tức dừng lại phối hợp kiểm tra, bằng không chúng tôi sẽ dùng vũ lực.”
Chỉ một câu nói nhưng vô cùng mạnh mẽ, giọng nói mang theo uy nghiêm đặc biệt của quân nhân đế quốc, người này chính là Lăng An thiếu tướng của quân đoàn Vinh Quang.
Trong lòng Mạc Hàm vui sướng không thôi—- là cậu của Lạc Phi!
Tuy một mình Lạc Phi không thể đánh lại cả đội tinh đạo, thế nhưng Mạc Hàm cư nhiên đã xem nhẹ thân phận đại hoàng tử đế quốc, viện binh mà Lạc Phi có thể điều động tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng của Mạc Khải Phong. Đóng quân ở biên cảnh hiện giờ vừa vặn chính là quân đoàn Vinh Quang có năng lực chiến đấu mạnh mẽ nhất đế quốc, mà cậu Lăng An của Lạc Phi gần nhất cũng đang nhận nhiệm vụ tuần tra biên cảnh.
Lăng An thiếu tướng ra lệnh một tiếng, đội tiên phong lập tức triển khai thành thế trận hình quạt, máy bay trinh sát không người lái, bộ đội đặc chiến, tinh hạm tiếp viện hệt như một con chim khổng lồ giang rộng đôi cánh, nháy mắt lập thành trận hình, máy bay chiến đấu chi chít nhanh chóng bao vây chiếc phi thuyền màu đen kia.
Chiếc phi thuyền toàn thân chỉ có một màu đen tuyền, trên thân thuyền có dấu hiệu ‘thuyền vận chuyển hàng hóa tinh tế’, thoạt nhìn không hề khác biệt phi thuyền dân dụng bình thường. Nếu không phải Lạc Phi đã báo trước, Lăng An khẳng định sẽ không ngăn nó lại. Mà một khi đám tinh đạo này tới biên cảnh, chỉ cẩn vượt qua trạm kiểm soát biên cảnh là có thể tiến vào liên bang.
Hiện giờ xem ra đám tinh đạo cố ý giả trang thành thuyền vận chuyển hàng hóa, khẳng định bọn chúng có cách qua mặt trảm kiểm soát biên cảnh.
Mạc Khải Phong hoàn toàn không ngờ mình cư nhiên lại trêu chọc đến quân đoàn Vinh Quang.
Nhìn chiến hạm rậm rạp vây xung quanh, Mạc Khải Phong nhíu mày, quay đầu lại nhìn Mạc Hàm: “Là Lạc Phi tìm tới giúp đỡ?”
Mạc Hàm nhếch khóe môi, bình tĩnh nói: “Em ấy dù sao cũng là hoàng tử, ông nghĩ em ấy ngốc đến mức đơn thân độc mã đến chiến đấu với cả đám tinh đạo các người à?”
“… …”
“Ông tốt nhất nên thúc thủ chịu trói đi, nếu đánh bừa, quân đoàn Vinh Quang tuyệt đối có thể oanh tạc cả đội các người thành tro.”
Mạc Khải Phong nhíu mày: “Phải không? Bất quá, trên tay ta vẫn có con tin a.”
Mạc Khải Phong mở thông đạo hạ lệnh: “Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu bậc một, chuẩn bị phá vây!
Sau đó, Mạc Khải Phong vươn tay tới nâng cằm Mạc Hàm, tay kia thì đặt trên cổ họng, để Mạc Hàm lộ mặt trước camera, gửi đi một đoạn tin tức: “Lăng An tướng quân, xin chào, tôi chỉ dẫn một người bạn cũ tới liên bang nghỉ phép mà thôi, hi vọng tướng quân đừng ngăn cản, bằng không tôi không thể cam đoan cậu ta sẽ được an toàn.”
Ý tứ uy hiếp rất rõ ràng—- chỉ cần Lăng An động thủ, gã sẽ lập tức giết chết Mạc Hàm.
*****
Lúc Lạc Phi đuổi tới nơi thì thấy một màn như vậy—– phi thuyền vũ trụ màu đen đang giằng co với quân đoàn Vinh Quang, không khí rất khẩn trương, phi thuyền bị bao vây, tất cả chiến giáp của quân đoàn Vinh Quang đều vận sức chờ phát động, chỉ cần đối phương dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ giống như mãnh thú lao lên xé nát.
Lạc Phi nhanh chóng tiến vào chiến hạm chỉ huy hội hợp với Lăng An: “Cậu, Mạc Hàm thế nào?”
Thấy sắc mặt Lạc Phi vô cùng lo lắng, Lăng An vỗ vỗ vai Lạc Phi, thấp giọng trấn an: “Đừng nói vội, cậu thấy Mạc Hàm bị trói, bất quá trên người không có thương tích.
Nhìn đoạn tin tức đối phương gửi tới, sắc mặt Mạc Hàm vô cùng tái nhợt, Lạc Phi đau lòng tới hít thở không thông, chỉ hận không thể dùng sức tát mình hai cát: “Đáng ra con nên để Trọng Minh thủ bên cạnh anh ấy, con thật sự đã quá sơ ý!”
Ánh mắt Lạc Phi đỏ ngầu, hệt như dã thú bị chọc giận, chỉ hận không thể cắn chết nam nhân trong màn hình.
Lăng An biết Lạc Phi thực sự yêu Mạc Hàm, bằng không cũng không gấp tới vậy. Hiện giờ cái khó là đối phương bắt Mạc Hàm làm con tin, nếu quân đoàn Vinh Quang dùng vũ lực, Mạc Hàm rất có thể sẽ bị giết, muốn giải cứu con tin, điều kiện tiên quyết là phải kiên nhẫn bố trí.
Lăng An trầm mặc hai giây, mở thông đạo chỉ huy: “Bộ đội đặc chiến của đội tiên phong xuất động, dùng máy bay trinh thám ẩn hình tiếp cận phi thuyền, nhiệm vụ quan trọng nhất là giải cứu con tin!”
“Rõ, tướng quân!” Đội trưởng đội bộ đội đặc chiến lập tức đáp lại.
Ở nơi Mạc Khải Phong không biết, đội bộ đội đặc chiến đã lặng lẽ xuất phát.
Nhóm bộ đội đặc chiến ẩn hình nhanh chóng tiếp cận phía dưới phi thuyền, thế nhưng lúc bọn họ nghĩ cách xâm nhập phi thuyền thì ngay lúc này phi thuyền đột nhiên phát sinh một trận chấn động mãnh liệt, tiếp sau đó có tám đài chiến giáp màu đen giống nhau như đúc từ tám hướng bay vút ra ngoài!
Lăng An cả kinh, lạnh lùng nói: “Ngăn bọn họ lại!”
Chỉ số thông minh của đối phương hiển nhiên rất cao, cư nhiên bỏ thuyền chạy trốn, tám đài cơ giáp theo các phương hướng bất đồng chạy trốn, nhóm quân tiên phong của quân đoàn Vinh Quang lập tức chia ra đuổi theo. Làm người ta tức giận là cả tám đài cơ giáp này đều là chiến giáp của liên bang, một khi nó vượt qua được biên giới tiến vào lãnh thổ liên bang thì quân đoàn Vinh Quang không có cách nào truy đuổi, làm vậy sẽ ảnh hưởng tới ngoại giao hai nước. Vì thế nhất định phải ngăn cản bọn họ trên quốc nội đế quốc.
Dưới sự chỉ huy của Lăng An, quân tiên phong chia ra làm tám đội nhỏ gắt gao bám sát!
Thế nhưng Lạc Phi cảnh giác phát hiện điểm sáng của Nặc Á vẫn đứng im một chỗ, nói cách khác, Mạc Hàm kỳ thực vẫn còn trên phi thuyền?
Đối phương rốt cuộc muốn làm gì?
Ngay sau đó, đối phương đã cho cậu đáp án!
Chỉ thấy một thuyền cứu sinh mini dùng tốc độ cực nhanh từ phi thuyền rơi xuống!
Trái tim Lạc Phi căng thẳng, cơ hồ không có một giây đồng hồ do dự, trực tiếp điều khiển Trọng Minh từ chiến hạm chỉ huy bay thẳng ra ngoài. Trọng Minh giang rộng đôi cánh khổng lồ, dùng tốc độ sấm sét đuổi theo thuyền cứu sinh.
Cơ hồ là ngay lúc đó, bên Lăng An thu được cảnh báo: “Tướng quân! Phân đội ba phát hiện bão cát vũ trụ, một đài chiến giáp của đối phương đã bị cuốn vào bão cát, nhận định đã bị phá hủy!”
Lăng An nhướng mày, lập tức hạ lệnh: “Tất cả rút lui!”
Khí hậu vũ trụ biến ảo vô thường, thế nhưng những trận bão cát kỳ thực cũng không thường gặp, trận bão cát gần nhất là mười năm trước, sao lại xuất hiện đúng lúc này?
Theo báo cáo của các phân đội, tám chiến giáp bỏ trốn theo các hướng đã có hai đài bị bão cát phá hủy, lực phá hủy của bão cát vũ trụ đủ để phá hủy cả chiến hạm chỉ huy khổng lồ, làm người chỉ huy cao cấp nhất của quân đoàn Vinh Quang đóng quân ở biên cảnh, Lăng An không thể để các binh sĩ cứng đối cứng với bão cát, vì thế hạ lệnh rút lui.
Nghĩ đến Lạc Phi vẫn còn ở phía trước, Lăng An vội vàng kết nối với Trọng Minh, lạnh lùng nói: “Lạc Phi, mau quay lại!”
Lạc Phi giống như không hề nghe thấy, bởi vì ánh mắt cậu đang tập trung hoàn toàn vào thuyền cứu sinh đang rơi xuống kia, tất cả lực chú ý đều đặt vào nó.
Thuyền cứu sinh là thiết bị thoát thân cần thiết trên phi thuyền vũ trụ, lúc bị bắn ra ngoài tốc độ có thể so sánh với chiến giáp quân dụng cao cấp nhất, thế nhưng Trọng Minh là chiến giáp cấp S, tốc độ nhanh hơn, nhìn thấy khoảng cách thuyền cứu sinh ngày càng gần, Lạc Phi lập tức ra lệnh: “Bắt lấy nó!”
Chỉ thấy đôi song trảo sắc bén của Trọng Minh vươn mạnh tới trước, chuẩn xác bắt lấy thuyền cứu sinh đang cấp tốc rơi xuống!
Trọng Minh mở cửa xoay phía dưới cơ giáp, đưa thuyền cứu sinh tiến vào trong cơ giáp, Lạc Phi lập tức chạy tới, thông qua mặt kính thủy tinh trong suốt thật dày, quả nhiên thấy Mạc Hàm cuộn mình nằm bên trong, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Lạc Phi đau lòng không thôi, lập tức mở thuyền cứu sinh, nhẹ nhàng bế Mạc Hàm từ bên trong ra, đặt lên sô pha bên cạnh đài điều khiển.
Mạc Hàm mở mắt, thấy Lạc Phi thì có chút giật mình: “Là em đã cứu anh à?”
Lạc Phi gật đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hỗn độn của anh, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, có em ở đây.”
Đúng lúc này, Trọng Minh đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo: “Chủ nhân chủ nhân, bão cát vũ trụ xuất hiện!!”
Trên màn hình giám sát trước mặt, biển tinh tế chỉ trong vòng hai giây đột nhiên biến mất, thế vào đó là bụi cát hỗn độn cùng vô số hài cốt cơ giáp!
Lạc Phi cả kinh, vội trở lại đài điều khiển, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt hỏi: “Chúng ta bị kéo vào trong bão cát à?”
“Bão cát tới quá nhanh, diện tích quá lớn, vừa nãy cấp tốc nghĩ cách cứu viện thuyền cứu sinh của Mạc Hàm nên căn bản không kịp thay đổi phương hướng!”
Lạc Phi hít sâu, nhanh chóng tỉnh táo lại: “Thu hồi cánh, thu nhỏ thể tích, mở toàn bộ lồng phòng hộ!”
Đôi cánh khổng lồ của Trọng Minh lập tức thu lại, thể tích cũng biến nhỏ như một chiếc xe huyền phù bình thường, lồng phòng hộ quanh thân toàn bộ mở ra.
Lạc Phi hết sức chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, tình thế hiện giờ cực kỳ hung hiểm, bởi vì lực phá hủy ở trung tâm bão cát đủ đề phá hủy tất cả sản phẩm công nghệ cao của nhân loại thành mảnh nhỏ, những mảnh hài cốt hỗn độn xung quanh không lúc nào khônng nhắc nhở, trước mặt vũ trụ, nhân loại kỳ thực vô cùng nhỏ bé.
Thế nhưng giờ phút này, Lạc Phi lại đặc biệt bình tĩnh.
Cậu không thể chết ở đây, huống chi bên cạnh còn có Mạc Hàm, cậu phải nghĩ cách đột phá lao ra khỏi phạm vi lực hút bão cát.
Căn cứ theo thống kê những năm gần đây, người chết trong các trận bão cát vũ trụ đã lên đến con số trăm vạn, thế nhưng không có bất kì người nào có thể thoát khỏi nó. Nghĩ đến đây, Mạc Hàm đi tới bên cạnh Lạc Phi, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, là anh hại em.”
Lạc Phi quay đầu lại nhìn Mạc Hàm, ánh mắt vô cùng ôn nhu: “Nói gì vậy? Em tới cứu anh là việc nên làm, nếu anh xảy ra chuyện, em sẽ sống không bằng chết.”
Trái tim Mạc Hàm run rẩy, chống lại đôi mắt nghiêm túc của Lạc Phi.
Giờ phút này anh mới biết được, người này thực sự nhận định mình, bởi vì em ấy cư nhiên đã quyết tâm đồng sinh cộng tử với mình.
Mạc Hàm không nói thêm gì nữa, im lặng ngồi bên cạnh Lạc Phi.
—— mặc kệ sống hay chết, có em ở bên cạnh, anh sẽ không sợ gì cả.
*****
Uy lực khủng bố của bão cát vũ trụ đáng sợ hơn những trận gió xoáy trên sa mạc vô số lần. Mấy năm nay, chưa từng nghe nói có người nào có thể sống sót khỏi bão cát.
Thế nhưng Lạc Phi không giống, lúc này cậu bình tĩnh tới cực hạn, nhanh chóng suy nghĩ tìm cách thoát khỏi trận bão cát này.
Ngay từ khi còn rất nhỏ Lạc Phi đã tiếp xúc với tri thức về bão cát, hơn nữa còn có hứng thú với thiên văn học, cũng từng nghiên cứu nguyên lý hình thành các loại thiên tai vũ trụ này.
Bão cát hình thành vì dòng khí không gian biến hóa, dòng khí bóp méo sẽ dùng tốc độ cực nhanh cuốn hết thảy vào giữa tâm lốc, những thứ bị cuốn vào sẽ bị sức mạnh của dòng khí phá hủy hoàn toàn, mà những thứ vây ở bên nhoài sẽ theo bão cát xoay tròn mà cùng di động, thẵng tới khi gặp những dòng khí ở các tinh hệ khác mới hoàn toàn biến mất.
Rất nhiều năm trước, ngoại công Lăng Vũ cũng từng bị cuốn vào lỗ đen vụ trụ Y Tư Duy Nhĩ.
Khi ấy, hai vị tướng quân La Sâm, Lăng Vũ từng điều khiều chiến giáp cấp S liên thủ dùng phản lực để thoái khỏi sức hút của lỗ đen.
Nguyên lý hình thành của lỗ đen cùng bão cát tương tự nhau, chẳng qua lỗ đen bình thường đều có vị trí cố định, sẽ không di động, có thể lý giải là dòng khí hình thành một thông đạo phong kín, một khi tiến vào sẽ vĩnh viễn bị vây bên trong. Bão cát là dòng khí xoắn ốc xoay tròn với tốc độ cực cao, hơn nữa còn có thể nhanh chóng di động, lực hút của tâm bão cùng lỗ đen tương tự nhau, thế nhưng bên ngoài thì không lớn như lỗ đen.
Biển vũ trụ khổng lồ, rất nhiều dòng khí phát sinh biến hóa không có cách nào giám sát, vì thế bão cát cùng lỗ đen mỗi khi xuất hiện đều khá đột nhiên. Hôm nay gặp phải đúng là xui xẻo.
Bất quá, năm đó nếu ngoại công đã thành công thoát khỏi lỗ đen, như vậy muốn đột phá thoát khỏi lực hút của bão cát vũ trụ, có lẽ cũng có thể dùng phương pháp tương tự.
Sắc mặt Lạc Phi vô cùng nghiêm túc, cậu đang dùng tinh thần lực bảo trì kết nối chặt chẽ với Trọng Minh.
Trọng Minh dựa theo phân phó của chủ nhân tiết kiệm nguồn sinh lực, tập trung 80% nguồn sinh lực vào một viên pháo quang năng.
Nguồn sinh lực của cơ giáp có hạn, Lạc Phi không có cơ hội thử nghiệm—- chỉ có thể được ăn cả ngã về không!
Giờ phút này, tinh thần lực của Lạc Phi đạt tới đỉnh điểm, hết sức chăm chú quan sát hình ảnh trên màn hình, ngay cả mảnh đá vụn trong bão cát cũng thấy rõ ràng.
Tốc độ xoay tròn của bão cát đột nhiên nhanh hơn, hẳn là thông qua khu vực dòng khí biến hóa, dòng khí trung tâm sẽ có một lần dao động kịch liệt.
Chính là lúc này!
Lạc Phi ra lệnh, Trọng Minh lập tức hướng về phía tâm bão nổ súng—- chỉ nghe ầm một tiếng, một viên pháo quang năng 80% nguồn sinh lực bắn ra từ một đài cơ giáp cấp S đột ngột bắn ra, xung lực cực lớn phát ra làm Trọng Minh nháy mắt thoát khỏi lực hút bão cát, bay ngược ra ngoài…
Phản lực quá lớn làm cơ giáp nháy mắt mất cân bằng, lảo đảo liên tục vài vòng trong vũ trụ, Mạc Hàm cùng Lạc Phi cũng chật vật ngã lăn ngã lộn trong khoang điều khiển, choáng đầu hoa mắt.
Thật lâu sau, Trọng Minh mới một lần nữa bảo trì cân bằng.
Lạc Phi ngã lăn tới một góc khoang điều khiển vội vàng kéo Mạc Hàm đứng dậy, một lần nữa đi tới trước đài điều khiển.
Trên màn hình quan sát, pháo quang năng nổ mạnh vào tâm bão, ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả vũ trụ tối đen sáng tỏ như ban ngày.
Mà bạch quang đẹp mắt cùng bão cát đang cuồn cuộn xoay tròn đã cách bọn họ ngày càng xa…
Thành công!
Lạc Phi thở dài, quay đầu nhịn qua Mạc Hàm, vươn tay dùng sức ôm chặt đối phương, kích động nói: “Không có việc gì gì, chúng ta không có việc gì cả!”
Bị đối phương ôm trong lòng, Mạc Hàm cũng có cảm giác vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
Thế nhưng rất nhanh, sâu trong thân thể truyền tới cảm giác run rẩy kỳ quái, tựa hồ có thứ gì đó chậm rãi chui ra. Thứ đó một khi xuất hiện liền bắt đầu điên cuồng lan tràn, cơ thể Mạc Hàm giống như có điện lưu không ngừng lưu chuyển, lá chắn ngụy trang từ thuốc ngụy trang tin tức tố, thuốc ức chế hoàn toàn bị phá vỡ.
Hai chân Mạc Hàm nháy mắt mất đi sức lực, cả người yếu ớt ngã nhào vào lòng Lạc Phi.
Lạc Phi giật mình, vội vàng đỡ lấy Mạc Hàm, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trên mặt Mạc Hàm nổi lên một tia đỏ ửng, không biết làm thế nào mở miệng.
Ngay sau đó, sống lưng Lạc Phi cứng đờ, xấu hổ nhu nhu mũi: “Sao em ngửi thấy mùi tin tức tố omega nhỉ?”
“… … … …”
…(cont)…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook