Edit: Mỡ Mỡ
Chương 91:
Con Acanthopholis hoàn toàn không biết mình mới vừa trốn khỏi một kiếp, cặp đùi to lớn tráng kiện bước hai bước lớn, khí thế hung hăng đuổi theo Lô Ác Ác dám đến khiêu khích nó mà chạy.

Xem cái bộ dáng của Lô Ác Ác rõ ràng thành thạo điêu luyện thấy rõ, tim Sở Tịch cũng trở về chỗ cũ, điều khiển cơ giáp bay xuống, thừa dịp con Acanthopholis bị dẫn ra, lắc mình chui vào trong sơn động.
Sơn động rất rộng rãi, bốn phía vách động loang loang lổ lổ, nhưng cũng không sâu lắm.

Đây chính là ổ của Acanthopholis, Sở Tịch tìm được ngọn nguồn gây nên gợn sóng năng lượng dị thường, là một gốc cây nho nhỏ xanh biếc sinh trưởng trong góc ổ.

Cây nhỏ toàn thân xanh biếc như ngọc, phiến lá xếp tầng tầng lớp lớp như hoa sen, nhánh cây chỉa ra khá nhiều, thế mà chỉ còn dư lại hai quả xanh biếc treo lủng lẳng trên hai nhánh cây.
Đối chiếu với kho dữ liệu trong bộ nhớ, Sở Tịch tìm được vài tài liệu liên quan đến bụi cây cùng hai quả nhỏ này, là một kì trân dị quả có công hiệu tương tự với loại quả vỏ tím lúc trước Lô Ác Ác ăn được, có thể trợ giúp khôi phục năng lượng trong cơ thể người, bất quá cũng không có hiệu quả hồi sinh thần kỳ như nhựa Cây Quỷ.
Điều này cũng không nằm ngoài bất ngờ của Sở Tịch, bởi vì liên quan đến đại trận tụ linh trên hành tinh này, suốt bao nhiêu năm tháng lâu dài dựng dục ra rất nhiều lại thực vật quý hiếm, thế nhưng chủng loại kì quái như Cây Quỷ, có thể cho ra một cây cũng đã phước phần.
Sở Tịch lấy ra hộp giữ tươi mang theo từ Thương Lam, hái hai quả trái cây xuống để vào trong đó, lại lấy thểm một đoạn rễ cây cùng một nhánh cây bỏ vào chung, ngay lập tức đóng nắp hộp giữ tươi lại, cũng không đào cả gốc rễ bụi cây mà đi.


Những quả ngon vật lạ này đa số bị những loài thú to lớn hung hãn chiếm lấy trong địa bàn của tụi nó, nhưng con thú chiếm được những thứ này so với đồng loại lại càng mạnh mẽ hơn, việc này đối Sở Tịch mà nói là một việc khiến anh vui như mở cờ trong bụng.
Trong vô số khoang tàu của Thương Lam, cũng có nơi chuyên dùng để trồng thực vật, có thể mô phỏng môi trường sinh trưởng cũng như điều kiện địa lý.

Anh chỉ là muốn thừa dịp cơ hội lần này thu thập nhiều dược liệu hơn, đặng sau này anh và Lô Ác Ác trong tu luyện có muốn dùng đan dược cũng coi như là có cơ sở.
Tại Hoa Minh, dị năng giả có thể cung cấp dược liệu thì vô cùng quý giá, đôi khi một gốc cây bán với cái giá trên trời mà có khi có người cả đời cũng chẳng kiếm nổi số tiền đó.

Rời khỏi hành tinh RH4, nếu muốn tìm những thứ này sẽ rất khó khăn, dù sao những hành tinh chưa bị phá hoại như thế này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thu thập được cây xong xuôi, Sở Tịch quay trở về khoang ngực của cơ gíap, nhanh chóng rời khỏi động.

Cách đó không xa, cây cối đổ rạp tùm lum, tiếng ầm ầm vẫn liên miên truyền đến không dứt, xen lẫn tiếng gầm gừ tức giận của con Acanthopholis, còn có một âm thanh mà Sở Tịch vừa nghe có thể phân biệt ra được chính là tiếng gà gáy vút cao.
Nghe âm thanh này, coi bộ Lô Ác Ác chơi khá vui vẻ, Sở Tịch bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, lệnh cho Thương Lẫm hướng về phía Lô Ác Ác mà bay đến.

Chỉ thấy Lô Ác Ác vào lúc này đã vận dụng hóa thân, chỉ có điều không phải triển khai toàn lực đến độ cực hạn cao to khổng lồ, mà chỉ khoảng trăm thước, vừa vặn ngang sức với con Acanthopholis.
Hai con thú to lớn không ngừng va chạm nhau, gai xương ở đuôi con Acanthopholis sắc bén mà mạnh mẽ, một cái đuôi quét ngang qua, đại thụ che trời ngay lập tức gãy ngang, nện xuống đất ầm ầm để lại một cái hố to.


Mà chú gà to lớn đấu cùng nó càng thêm dũng mãnh, hùng hổ bung cánh lao vào người nó, đôi vuốt sắc bén nhắm tới chỗ nhiều thịt không yếu hại mà "săn sóc", đặc biệt là cặp đùi chắc nịch kia của con Acanthopholis, bị cào thành vô số vết máu.
"Ác Ác, lại đây, chúng ta đi nào!" Giọng Sở Tịch từ trong cơ giáp truyền tới, chú gà to lớn sặc sỡ đang đấu hăng say hót cao một tiếng, ngay lập tức thoát thân ra khỏi trận đấu, vẫy cánh bay về phía cơ giáp trên không.
Đợi đến khi tiếp cận cơ giáp, hóa thân gà khổng lồ cũng đã tiêu tan ở trong không khí, Lô Ác Ác hóa thành người được Thương Lẫm đón đi, trực tiếp lăn vào ngực Sở Tịch, gương mặt hồng hào còn mang theo sự phấn khích, hào hứng hỏi Sở Tịch: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Tiếp tục đi tìm mắt trận thứ nhất." Sở Tịch tùy ý để cậu bám víu lấy tay mình, một cái tay khác chỉ vào vòng tròn màu đỏ trong màn sáng, nói rằng: "Cách nơi này không xa, trên đường cũng không có nơi phát ra sóng năng lượng dị thường.

Chờ tu bổ xong mắt trận thứ nhất, chúng ta đi săn." Nói xong, dùng ngón tay nhấn nhấn trên bụng Lô Ác Ác, "Làm cho em chân hươu nướng mật ong."
Cái bụng bị đâm đến độ hơi ngứa ngứa nhột nhột, Lô Ác Ác cười khanh khách, buông Sở Tịch ra, ở yên một chốc cũng không được, chạy đến nhặt Định Mạch Châu mình đặt trên ghế mềm, biến về thành gà trống dùng móng vuốt gẩy gẩy chơi.
Bóng dáng cơ giáp đen biến mất ở phía chân trời, con Acanthopholis dẫm lên chiến trường hỗn độn quay về hang động, đến nhìn lại cái ổ của mình, nó trợn tròn mắt, chợt nhận ra, cái thứ trái cây mấy ngày nó mới dám ăn một quả, không còn một mống!
"Grào —— grào —— "
Rõ ràng trước đó còn hai quả mờ, con Acanthopholis này thế mà lại là một con thú bự biết đếm, cái con gà giặc giời kia hóa ra có đồng bọn, ăn hϊếp thú độc thân quá đàng mà!
Mắt trận đầu tiên nằm trong một dãy núi, náu mình trong một sơn cốc không bắt mắt, trong cốc hoa lá sum xuê, cỏ xanh dày thành đệm, còn có một con suối trong vắt chầm chậm chảy róc rách, cho người ta một cảm giác giống như nơi đây chính là thế ngoại đào nguyên.

Đặc biệt là vô số cây cối được bao quanh bởi những cành hoa trĩu bông trông như một núi hoa, sắc đậm rồi nhạt, tầng tầng lớp lớp, mỗi hoa có phong thái, liếc mắt một cái nhìn đẹp không sao tả xiết.
Nơi này xem ra cũng là một nơi hẹn hò lí tưởng, mặc dù Sở Tịch trên mặt không thể hiện ra, trong lòng cũng đã đang bí ẩn tính toán chờ sau khi xử lý vấn đề mắt trận xong, nên cùng Lô Ác Ác hòa mình cùng hoa lá nơi này rồi có một buổi cắm trại ngọt ngào như thế nào.

Còn chưa đợi anh nghĩ xong, Lô Ác Ác hấp tấp đi ra ngoài từ khoang ngực cơ giáp, vừa vặn rơi xuống một thảm hoa lá rậm rạp.
Chưa đầy hai giây, chú gà trống lăn lông lốc cả người toàn hoa mà phốc một cái bay nhảy ra ngoài, gào thét vọt vào trong khoang ngực cơ giáp, vừa giũ lông vừa hắt xì.
Chú gà trống thân cao ba thước hắt xì một cái lại một cái, đặc biệt chú gà này cả người dính toàn hoa là hoa, xanh xanh đỏ đỏ phối với cái mớ lông vũ sặc sỡ năm màu kia, vừa nhìn thấy mà còn chưa phì cười, còn nhờ vào định lực của Sở Tịch đủ mạnh, công phu mặt lạnh tu luyện cũng rất ra gì và này nọ.
"Làm sao vậy, Ác Ác?" Phát hiện Lô Ác Ác nhảy mũi không dừng được, đôi mắt đen to tròn ướt nhẹp, Sở Tịch cau mày, nhanh chóng xử lý hoa lá dính trên người cậu, ngửi thấy hương hoa này chỉ nhàn nhạt, không có mùi gì kì quái, "Em dị ứng với hoa này sao?"
Lô Ác Ác dùng sức lắc đầu, Lô đại vương làm sao có khả năng sẽ sợ cái bông bé tí chớ, mớ hoa lá hẹ bị ta hại từ nhỏ đến lớn không ít đâu!
"Vậy thì làm sao thế?" Sở Tịch trầm mặt, đứng sát lại xem xét trên người cậu có nơi nào không ổn hay không.
Lô Ác Ác tủi thân mà há mồm ra, lộ ra đầu lưỡi đỏ chót, lại hắt xì một cái, cái lưỡi lớn hàm hàm hồ hồ đáp: "Khó ăn quá, lúc mới vừa xuống em có không cẩn thận nhón một hoa ăn, sặc tới độ hắt hơi như này này —— ó —— ó —— ó...át xìiiii —— "
Mới cắn có một cái hoy, chỉ là cái miệng chưa kịp khép lại, chớ hông phải dòm hoa này nở đẹp nên muốn ăn thử xem ngon hay không đâu!
Đối mặt với ánh mắt ướŧ áŧ vô tội của Lô Ác Ác, Sở Tịch chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, vừa thổi thổi cho cậu vừa nói: "Vậy em cứ ở trong khoang chờ ta, sau khi ta xử lý mắt trận về, chúng ta rời khỏi đây, tìm nơi khác nướng thịt ăn."
Xem bộ dạng Lô Ác Ác như thế, nếu vẫn lựa chọn lưu lại nơi thảm hoa trong sơn cốc này, sẽ ảnh hưởng đến sự ăn uống của anh mất, Sở Tịch không thể nào chấp nhận bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến sự ngon miệng của Lô Ác Ác nhà mình.
Cho Lô Ác Ác ăn cũng không dễ dàng gì cho cam, không khí lãng mạn kiều diễm gì đó, Sở Tịch xem như bỏ rồi.
Dùng lời của Lô đại vương mà nói, đều là đàn ông, mấy thứ thiếu thực tế như này không nên chú tâm vào.
Lô Ác Ác ừng ực uống hơn nửa thùng nước, rốt cục lấy lại sức được, lết lại chà chà trên người Sở Tịch, làm cho lông vũ vốn toàn mùi hoa hoàn toàn thành mùi của Sở Tịch, lúc này mới hài lòng, thả Sở Tịch đi ra ngoài.
Sở Tịch mặc kệ cậu cọ tới cọ lui trên người mình, lúc đi ra ngoài, cũng không quên đem hết mớ hoa rớt xuống ra theo, tránh cho Lô Ác Ác lại hắt hơi nữa.
Trận pháp ở mắt trận vẫn hoạt động, bất cứ một sinh vật nào cũng không thể lại gần trong phạm vi 100m, nơi đó hoàn toàn là một mảnh trống không.

Lúc trước Thiên Cơ Tử bày trận nơi này chính là đi bằng Thương Lẫm mà tới, Thương Lẫm hiện tại mang theo Sở Tịch hai người bọn họ, cũng có thể tự do lọt vào mắt trận.


Sở Tịch dùng ngọc bài thân phận của mình mà lấy quyền hạn khống chế mắt trận, sau đó đổi linh thạch cực phẩm mới cho mắt trận, coi như là đại công cáo thành.
Việc này cũng chẳng phức tạp gì mấy, cũng không có tốn bao nhiêu thời gian, Lô Ác Ác tại trong khoang cơ giáp lăn hạt châu một vòng, thay một cái khăn cổ khác, Sở Tịch đã trở lại.
"Đi nào! Chúng ta đi tìm bầy hươu thôi!" Vừa nhìn thấy Sở Tịch trở về, Lô Ác Ác lạch bà lạch bạch chạy đến đảo quanh anh, ó ó nói : "Chung quanh đây khẳng định có một đàn hươu khá lớn, chính là cái loại mọc sừng lớn đó, em vừa mới ngửi được mùi vị từ bên ngoài đó!"
Cái này mà cũng ngửi ra được, Lô Ác Ác em là gà, chứ không phải cún! Sở Tịch yên lặng nuốt ngược câu này vào trong bụng, sờ sờ đầu Lô Ác Ác, nhẹ nhàng vuốt lông cậu, sau đó ra lệnh cho Thương Lẫm bay theo hướng cậu chỉ.
Phải nói rằng, thật sự là tìm thấy một bầy hươu lớn, hơn nữa còn là một đám có cặp sừng lớn phân nhánh trên đầu, một thân da lông đỏ rực như lửa, đám hươu to đẹp đẽ, hơn nữa có lẽ mùi vị không tệ.
Những ngày kế tiếp, Sở Tịch và Lô Ác Ác cứ như vậy mà bôn ba bên ngoài tu sửa mắt trận, thuận tiện thu thập vài thứ hay ho.

Có đến 3650 cái mắt trận như cái đầu tiên trên hành tinh RH4, trải rộng khắp nơi bốn phương tám hướng trên hành tinh này, không chỉ là trên đất bằng, thậm chí trong biển sâu cũng có một phần.

May là Thương Lẫm tốc độ đủ nhanh, lên trời xuống biển, đi đâu cũng chẳng khó khăn gì, linh hoạt như thế khiến công việc vô cùng hiệu suất.
Những người khác thì cũng đều bận rộn việc riêng của mỗi người, Chương Vu Tiêu chỉ huy quân đoàn bạch tuộc bé kia chỉ dùng không đến nửa tháng đã khai thác xong xuôi quặng mỏ kia, đến một buổi tối nọ khi Sở Tịch cùng Lô Ác Ác trở lại, lái Thương Lam rời khỏi nền đá của hang động, tiến vào hang rắn kia nơi chứa mạch khoáng nguyên tinh, để chúng nó tiếp tục khai thác.
Và tất nhiên, bởi vì ăn no đến độ suýt bạo thể mà Cây Quỷ bị cấm túc, nó sẽ không được thả ra cho đến khi mớ năng lượng kia được hấp thu hoàn toàn.
- HẾT CHƯƠNG 91 –
Mỡ: chắc mọi người cũng thấy tui có đào hỗ mới phải hông??? He he he he

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương