Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê
-
Chương 58
Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Chương 58
Nói thật, giọng hát Lô Đại vương vừa cất lên, dùng "khiến người rơi lệ" để hình dung hiệu quả không có khoa trương chút nào, chỉ có điều nước mắt này không phải là nước mắt cảm động, mà là nước mắt thống khổ —— một âm thanh ca hát này một giây liền biến thành giọng chiêng vỡ, lực sát thương quá kinh người.
Nước mắt Vệ Long vù một phát liền chảy xuống, mắt trợn trắng bịt lấy lỗ tai, bởi vì thú hình là chim đại bàng, không chỉ có thị giác của cậu ta cực kì nhạy cảm, thính giác so với người bình thường nhạy cảm đến mấy chục lần.
Gã đầu trọc cường tráng đứng bên cạnh cậu ta vội vàng vươn tay nắm chặt sau cổ cậu ta, để tránh cậu nằm trên đất, bản thân cũng bị chấn động đến khóe miệng co giật không ngừng, há to miệng lầm bầm: "Oái tích cá nương uy!"
(Tama:mị chịu thua 滴个娘喂)
(Mỡ: tui cũng thua, chắc là cổ ngữ, vì Uông Tái cũng là tộc người khổng lồ mà)
Những người khác cũng biểu lộ một mặt không đành lòng nhìn thẳng, xem như nghề giải trí Hoa minh phát triển, giới âm nhạc ca khúc hiếm thấy gì cũng có, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa thấy qua thứ có thể đem lại lực sát thương mạnh như vậy, nghe ở khoảng cách gần, những dị năng giả cao cấp bọn họ đều cảm thấy lỗ tai vang lên ong ong.
Chỉ có Ferrero nhìn về phía Lô Ác Ác xả cuống họng say mê biểu diễn, ánh mắt có chút vi diệu.
Anh là người hành tinh Khúc Ức, tại phương diện âm nhạc có thiên phú đặc thù, người khác đều rất khó nghe ra từ bên trong nhịp điệu sai bét giọng điệu biến dạng Lô Ác Ác hát cái gì, anh lại có thể phân biệt ra một số từ, nói ví dụ như, "vợ" ?
Nhìn xem, các tiểu đệ đều bị cảm động đến khóc, đại vương ta ca hát thật sự hay ó!
Lô Ác Ác ca xong một khúc, tâm tình khoan khoái, lại khôi phục tinh thần vô cùng phấn chấn, dương dương đắc ý run run lông vũ, từ bên bờ bước đi thong thả về, bước đi thong thả đến bên đội thân vệ mọi người, chuẩn bị tiếp nhận các tiểu đệ ca ngợi.
Đáng tiếc người chân chó sùng bái cậu Vệ Long còn quá chậm chạp, những người khác nhìn cậu tới thần kinh căng thẳng, lấy tư thái kính cẩn nhìn Lô Ác Ác, chờ đợi chỉ thị của cậu, căn bản không nhìn ra Lô Đại vương người ta thần khí mười phần bước đi thong thả một vòng lại một vòng, kì thật chỉ là đang chờ bọn họ ca ngợi mình hay hay một chút.
Cái này cũng khó trách thái độ đám người đội cận vệ biến hóa lớn như vậy, lúc trước sững sờ vì hình ảnh Lô Ác Ác anh dũng oai hùng đem một vị Thánh cảnh dị năng sư đánh cho nằm bẹp dí trong đầu bọn họ còn chưa có tán đi đây.
Tận mắt thấy một màn kia, bọn họ ai còn dám chậm trễ chút nào với Lô Ác Ác, nhất là Uông Tái, nghĩ tới Sở Tịch nói Lô Ác Ác là dị năng giả cấp bảy, hắn liền hận không thể quỳ lạy tướng quân nhà mình, thật sự là không nên hố cấp dưới như thế chứ!
Cái nồi này Sở Tịch đúng là xui xẻo phải vác*, bởi vì gia hỏa Lô Ác Ác này về mặt tu luyện không đáng tin cậy cũng như lười chảy thây, Sở Tịch với thực lực của Lô Ác Ác ước chừng luôn luôn bị phá vỡ, lúc trước Sở Tịch kì thật không nghĩ tới Lô Ác Ác có thể không sử dụng hóa thân Tinh Vân châu lực chiến đấu một vị Thánh cảnh dị năng sư.
*Mỡ: chỗ này chơi chữ nhe, "cái nồi" và "tội danh, ô nhục" đều đồng âm khác nghĩa.
Giống như có 1 bộ đam tựa là "Tội này tôi không nhận" hoặc có 1 cái tên khác "Nồi này tôi không vác"
Bước đi thong thả bảy tám vòng, đều không đợi được cảnh chính mình tưởng tượng các tiểu đệ tranh nhau ca ngợi nịnh nọt, Lô Ác Ác có chút xấu hổ, dứt khoát biến về hình người, đưa ánh mắt tới Ferrero, chuẩn bị cùng anh cố gắng trao đổi một chút trải nghiệm tâm đắc, thuận tiện nghiên cứu thảo luận về chế tác nghệ thuật sáng tạo
Nhất định là nguyên hình của ta quá hùng tráng uy vũ, gây áp lực lớn cho các tiểu đệ, nhìn xem, cả đám đều bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện với ta.
Người ta chủ yếu là bị tiếng ca gây kinh hãi, tự tin thế này, Lô Đại vương cũng là độc nhất vô nhị.
"Ferrero, anh cảm thấy ta hát thế nào?" Lô Ác Ác phất phất tay áo rộng thùng thình, lại đem hai tay chắp sau lưng, rụt rè ngẩng cằm lên, miệng lúc mở lúc đóng, âm thanh trong trẻo y a y amột trận bắn một tràng pháo: "Ca khúc rất có nhịp điệu chứ? Tiết tấu nắm chắc rất khá đúng hem? Sức cuốn hút rất mạnh chớ? Tình cảm rất dồi dào động lòng người phớ hông?"
Rất phối hợp mà gật đầu, Ferrero mỉm cười, thần sắc kính cẩn, nho nhã lễ độ, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại có cỗ ý vị thâm trường bên trong: "Ca từ cũng rất tốt, cái từ vợ này rất có ý vị."
" —— a?" Biểu lộ trên mặt Lô Ác Ác lập tức nứt ra, trợn tròn tròng mắt nhìn qua thanh niên tuấn tú đứng trước mặt mình, gương mặt khó có thể tin, tên này vậy mà có thể nghe hiểu mình hát cái gì?!
Đem ca từ bên trong hát đến nỗi không có một người có thể nghe hiểu, chính là kĩ xảo đặc thù Lô Đại vương nắm giữ, vẫn luôn đắc ý!
Ferrero tiếp tục khiêm tốn cười: "Miễn cưỡng có thể nghe hiểu một chỗ, có lẽ có thời gian có thể kêu tướng quân đến, chúng ta cùng nhau nghiên cứu thảo luận."
Nhạc Thế một bên yên lặng quay đầu, vuốt vuốt lỗ mũi mình, hắn vừa nhìn Ferrero dáng vẻ khẩu Phật tâm xà liền tê cả da đầu, thời điểm Ferrero cười như thế, đều không phải là chuyện gì tốt.
Hắn cảm thấy Lô Đại vương giá trị vũ lực phá trần thế mà lại có IQ đáng lo đối đầu Ferrero khẳng định sẽ bại hoàn toàn, cũng không biết Ferrero làm như vậy đến tột cùng là mưu đồ gì? Cũng không sợ quay đầu tướng quân liền tìm anh ta tính sổ à?
Lô Đại vương ngổn ngang trong cơn gió, bên tai quanh quẩn âm điệu người cho gà ăn: "Đại Hoa ơi, cũng không thể cho đối phương biết ngươi gọi hắn là vợ, vợ liền sẽ chạy á...!Chạy á..."
"Dò xét, nghiên cứu thảo luận aà —— " Lô Ác Ác tròng mắt quay tròn vừa chuyển, nhanh như chớp xuất thủ, một phát nắm chặt cánh tay phải Ferrero, nắm chặt, quay người, phát lực.
"Ầm!"
Ferrero còn chưa kịp phản ứng, đã bị chặt chẽ vững vàng ném ra, nện xuống đất.
Lô Ác Ác theo sát bên kia, không cho hắn cơ hội hồi thần, bốp bốp một trận đánh cho sưng người, trong khoảnh khắc liền đem một thanh niên tuấn tú văn nhã đánh thành đầu heo sưng mặt sưng mũi.
"Ferrero!" "Ngạch tích cá nương uy!" "Thế nào, chuyện ra sao?" "Ác Ác!"
Những người khác trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này phát sinh trước mắt, ngay cả Al hiếm thấy sắc mặt biến hóa, trong đôi mắt mang theo mê mang.
Đây là tình huống gì, hai người bọn họ vừa mới vẫn còn một bộ dáng vẻ trò chuyện vui vẻ mà? Tại sao trong chớp mắt Ferrero lại bị Lô Ác Ác giữ trên mặt đất đánh một trận?
Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, bọn họ cũng không có ai dám tiến lên ngăn cản, Nhạc Thế cũng chỉ bước về phía trước một bước liền thu hồi chân, cắn răng hít hà hút khí lạnh.
Đừng nhìn Lô Ác Ác hình người nho nhỏ này nhìn qua yếu ớt, đánh lên người thật sự hung tàn cực kì, người không muốn đi theo chịu đòn vẫn là không dính vào cho tốt, dù sao có thể nhìn ra cậu không hề động thủ thật, sẽ không thật sự đánh người nguy hiểm đến tính mạng.
Ferrero cũng bối rối, cục diện này cùng cái mình dự đoán hoàn toàn không giống được chứ! Chẳng lẽ Lô Ác Ác không phải hẳn là sẽ lôi kéo mình để cho mình không đem chuyện này nói ra a! Không có người không nói đạo lý như vậy đi lên liền đánh một trận được chứ!
Đơn giản, quả thực là cố tình gây sự —— ssss, đau chết ông rồi, Ferrero nằm rạp trên mặt đất, sắp khóc.
"Này, Ferrero, anh biết bây giờ nên làm thế nào chứ?" Cảm giác đã đánh vừa đủ, Lô Ác Ác lúc này mới thu tay lại, ngồi xổm trước mặt Ferrero, huơ huơ nắm đấm với anh ta, tiếng vang xương cốt hoạt động răng rắc tràn đầy lực uy hiếp: "Còn muốn cùng nhau tham khảo nữa hơm?"
"Không tham khảo! Không tham khảo!" Ferrero xem như hiểu rõ, cái gì mưu lược tính toán, tâm cơ thủ đoạn dùng trước mặt vị này cũng chỉ sẽ phản hiệu quả, thế là rất thức thời chịu thua, tuyệt không muốn thử lại uy lực cái nắm tay non mịn kia.
Lúc này Lô Ác Ác hài lòng, đứng người lên, vỗ vỗ tay, từ trong tay áo rộng thùng thình lấy ra một miếng thịt khô, vừa đắc ý mà nhai vừa đi đi dạo dạo dướng bên hồ.
Hừ ó, tiểu đệ muốn tìm vợ cáo trạng thật không phải tiểu đệ thật thà, không nghe lời liền đánh một trận là được rồi!
Không sai, Lô Đại vương là một kẻ đơn giản thô bạo vậy đó.
Chạy vội tới bên người Ferrero, đỡ anh ta lên, Nhạc Thế nhìn thấy Ferrero một gương mặt tuấn tú không có chút gợn sóng hiện tại biến thành bộ dáng sưng mặt sưng mũi, đau lòng thì đau lòng, vẫn không nhịn được thổi phù một tiếng.
Bình thường chỉ có Ferrero nham hiểm khiến người khác ăn phần quả đắng, hôm nay lại bị Lô Ác Ác quật ngã lộn đầu, ỷ vào ưu thế thông minh hơn người muốn bắt nạt Lô Ác Ác nhìn qua rất thiếu thông minh, trận đánh này chịu phải thực không oan.
Lô Đại vương giá trị vũ lực phá trần, cũng có thể để cho Sở Tịch ăn hiếp, đó là cậu nhường vợ mình đấy!
"Ferrero." Cái bóng một mực không có cảm giác tồn tại chút nào đội trưởng Al chẳng biết lúc nào đi tới, đứng trước mặt Ferrero, lạnh lùng trên mặt ẩn ẩn mang theo một chút bất đắc dĩ, lại chỉ lãnh lãnh đạm đạm hỏi thăm: "Chết tâm rồi?"
Ferrero chống đỡ cánh tay Nhạc Thế đứng lên, cười khổ một tiếng: "Về sau đội cận vệ chúng ta có thể chịu giày vò."
Mặt ngoài Al là đội trưởng đội cận vệ, kì thật quyết định bên trong đội cận vệ đều là Ferrero cố vấn quân sư, lúc trước dứt khoát kiên quyết trước tiên nói muốn phản bội quân bộ tìm kiếm tướng quân cũng là anh ta, cho nên anh ta mới càng phải vì đám huynh đệ này chịu trách nhiệm.
Lô Ác Ác xác thực rất mạnh, bọn họ đều vui lòng phục tùng, thế nhưng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, đó là thằng nhóc tì đơn giản thô bạo lại không đáng tin lắm, Sở Tịch lại đối với cậu cưng chiều không có nguyên tắc chút nào, thật muốn bỏ mặc cậu trông nom đội cận vệ, còn không phải đem toàn bộ đội cận vệ giày vò long trời lở đất hay sao.
Quân đoàn Huy Diệu là đội tinh nhuệ đứng đầu, ngàn chọn vạn tuyển ra mới có thể vào đội cận vệ đi theo bên người Sở thiếu tướng, lại cả ngày đều phải chịu sưng mặt sưng mũi ra ngoài gặp người, vừa ra khỏi liền giống như một luống rau vừa bị chà đạp xong, cái này có thể nhìn sao?
Cho nên Ferrero mới vẫn luôn âm thầm trù tính, muốn tìm nhược điểm cầm chắc Lô Ác Ác, không cần nhiều, chỉ cần hắn không giày vò đội cận vệ giống Uông Tái là được.
Kết quả...!không cần đề cập tới cũng được.
Bên cạnh còn có hai người chỉ số thông minh cũng có chút đáng lo vẫn hoàn toàn nhìn không hiểu cái này là chuyện gì xảy ra, một tráng hán đầu trọc giống như cột điện, một thanh niên nhỏ gầy giống như cây khô, hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy mê mang.
Dove cái hiểu cái không, túm sau lưng cô gái cao gầy, hạ thấp giọng hỏi: "Chị Gigi, bọn họ đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Gigi lạnh lùng phun ra một câu: "Trộm gà không xong còn mất nắm gạo."
Suy nghĩ một hồi lâu vẫn không hiểu, Dove dứt khoát không thèm nghĩ nữa, dù sao cậu là thành viên dự bị đội cận vệ, chỉ có tình huống đặc biệt mới cùng làm nhiệm vụ, bình thường đều ở lại bên trong trụ sở chung với nhóm giữ nhà, có cái gì phía trước đều có đầu lớn chống đỡ, cậu cánh tay bắp chân nhỏ quan tâm cũng vô dụng.
Chẳng qua, nếu như mình cũng có thể mạnh như Lô Ác Ác thì tốt rồi, Dove quay đầu nhìn về phía Lô Ác Ác chạy đến bên bờ hồ, trong lòng sùng bái lại buồn bực, rõ ràng thân thể nhỏ bé chỉ cao hơn mình một chút xíu, như thế nào khí lực lại y chang khủng long bạo chúa vậy?
Lô Ác Ác không chú ý đến việc nhỏ luôn luôn đặt móng xuống liền quên đem lực chú ý đều đặt ở mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng trước mắt.
Bởi vì là hồ linh dịch, nước hồ đều là Linh khí nồng đậm đến hóa lỏng mà đọng lại thành, màu ngà sữa còn hòa với sương mù nhàn nhạt nhìn qua rất giống một nồi canh quả dương xỉ lớn.
Lô Ác Ác mặc dù rất sợ nước, nhưng cậu không sợ canh à nha, trong mộng bơi lội trong nồi lớn canh quả dương xỉ đầy um tỏa ra hương nồng, bây giờ nhìn kĩ mặt hồ trước mắt, lập tức nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt —— một nồi canh thật lớn nha!
Đúng lúc này, trong hồ đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, không ngừng mở rộng, nước hồ bị rót vào lỗ xoáy trung tâm.
Lô Ác Ác trợn tròn tròng mắt, chỉ mặt hồ ó một tiếng: "Nồi thủng!"
HẾT CHƯƠNG 58
*********
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook