Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi
-
Chương 42
☆ Chương 42
"Ngài ngài là?" Trương Vũ dè dặt hỏi.
"Ha ha, ta chính là mẹ của Khoa Nhĩ, cũng sẽ là của mẹ chồng của con, nhưng con phải gọi ta là mẹ!" Mạnh Hinh cười híp mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc hoang mang của Trương Vũ, mắt nhìn qua cái bụng nhô lên của Trương Vũ: "Cháu trai nhỏ của ta mấy tháng rồi?"
"Ez, con đã sáu tháng gần bảy tháng rồi." Trương Vũ nói đàng hoàng, ngón tay không tự chủ được túm khăn trải giường, nói thật, nhìn mẹ chồng nhà mình giá lâm, mình lại không ra đón, không biết mình trong mắt mẹ chồng có quá kém hay không? Nhưng nhìn bộ dạng của mẹ chồng giống như rất dễ nói chuyện, có lẽ là có thể, không sao?
"Ha ha, nhóc con gọi một tiếng mẹ cho ta nghe tí nào?"
"Hả?" Trương Vũ có chút ngượng ngùng, nhưng Trương Vũ cũng không phải là người ngại ngùng, cậu biết Mạnh Hinh bảo cậu gọi bà một tiếng "Mẹ" nói cách khác vị mẹ chồng này thừa nhận mình rồi, Trương Vũ vẫn thả lỏng người, cậu thoải mái hô một tiếng: "Mẹ."
"Ai~"Mạnh Hinh phát ra một tràng giọng ngọt ngào, Trương Vũ chỉ cảm thấy da gà nổi đầy mình, ghê quá đi!
"Con dâu tốt, bé ngoan, có món gì đặc biệt muốn ăn hay không? Hước hước~ mama mang cho con rất nhiều đồ dùnh cho dựng phu đó~~~"
"Eh, thật ạ?"
"Đương nhiên rồi, không chỉ có con đâu, còn có rất nhiều cho cháu trai tương lai nữa~"Mạnh Hinh vuốt vuốt tóc hồng nhạt: "Ta nói cho con này, ta mang cho con dụng cụ tập thể dục chuyên dụng cho dựng phu, còn có sách liên quan nữa. Con cũng biết bảo trì vóc dáng thanh niên rất quan trọng, nhất là sau khi sinh con, nhất định phải phục hồi lại cho thật tốt, như vậy mới có thể bảo đảm thanh xuân mãi mãi cho chúng ta!"
"Còn có nữa này, ta còn mang đến rất nhiều đặc sản địa phương nữa, ta cho con xem nhé, ây? Ta nhớ ra rồi, đồ vẫn còn ở trên xe huyền phù!!" Mạnh Hinh vỗ ót một cái, cực kỳ ảo não, bà vội vội vàng vàng đi ra ngoài, liền nhớ tới chưa chào hỏi với con dâu, mau quay đầu thu xếp nói: "Con dâu, ngoan ngoãn đợi mẹ nha, để mẹ mang đồ tới cho con!!"
"Vâng...." Trương Vũ trợn mắt hốc mồm nhìn mẹ chồng đại nhân cấp tốc chạy ra ngoài. Nhếch khóe miệng, tính khí thật vội~ nhưng thoạt nhìn rất dễ chung sống. Trương Vũ sờ bụng một cái, nên rời giường, Trương Vũ duỗi tay ra vươn người, chỉnh sửa quần áo một chút, may là mình không có thói quen ngủ trần truồng, nếu không~ □ thân thể trước mặt mẹ chồng, ngại quá chời luôn!
"Này, con dâu, mẹ tới rồi!" Mạnh Hinh gõ cửa "cốc cốc", còn như tại sao không nhấn chuông cửa, chỉ có thể nói vị mẹ chồng nóng tính này không kịp đợi nhấn!?!
"Mẹ, ngài trực tiếp vào đi!" Trương Vũ hô một tiếng về phía cửa.
"Con dâu ngoan, xem mẹ mang thứ gì tới này~"Mạnh Hinh làm lố đá mắt với Trương Vũ, trong tay hai người máy theo phía sau mỗi bên xách theo hai cái rương lớn.
Trương Vũ: "...." Thật lố quá luôn~
"Mau buông ra, để xuống thì có thể xéo!" Đợi sau khi người máy đi ra ngoài, Mạnh Hinh ấn xuống cái rương một cái, cái rương liền tự động mở ra, Mạnh Hinh bắt chuyện với Trương Vũ: "Mau tới xem quà mẹ tặng cho con coi có thích hay không?"
"Con xem, đây là mẹ đặc biệt mang từ Bối Bích tinh hệ tới đặc biệt loại bỏ vết rạn lúc mang thai đó~" Mạnh Hinh chớp mắt mấy cái với Trương Vũ, vô cùng thần bí nói.
"Ta nói cho con biết nè, năm đó sau khi mẹ sinh Khoa Nhĩ xong, trên bụng với đùi đều có vất rạn, may là dùng cái thuốc làm mất vết rạn khi mang thai này bôi lên, vết rạn trên người mẹ mới có thể biến mất đó!" Mạnh Hinh kéo lấy tay Trương Vũ: "Ta nói cho con biết, chỉ cần là kết hôn thì bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều phải bảo trì sinh lực với sự xinh đẹp bất cứ lúc nào, con coi cha với mẹ này sao nhiều năm trôi qua như vậy mà cảm tình lại tốt như thế? Đương nhiên là bởi vì mẹ lúc nào cũng bảo trì sức sống thanh xuân đó!"
"Dáng dấp tiểu Vũ Vũ đáng yêu như thế thì càng phải giữ vững sinh lực!"
Trương Vũ: "...Vâng vâng, mẹ." ^_^"
"Ha ha, tiểu Vũ Vũ thật đáng yêu!" Mạnh Hinh quả thật hận không thể hôn Trương Vũ một cái, rõ ràng rất xấu hổ, vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Thực sự quá đáng yêu!
"Nhìn nhìn cái này, đây là súng laser mẹ tìm người làm phỏng theo kiểu trái đất cổ, ha ha chắc chắn vô cùng mạnh!"
"Nhìn nhìn này nữa, đây là lông dị thú cấp chín mẹ mang tới, vừa lúc tìm người làm cho con một cái áo khoác, đừng thấy bề ngoài của nó màu khó coi, nhưng nói lại có chức năng phòng vệ rất tốt đó, vũ khí giống vậy căn bản là không có gì có thể bắn thủng nó đâu!"
"Lợi hại vậy hả?" Trương Vũ bất khả tư nghị nhìn thứ có màu lông lộn xộn, cái lông như thế có thể ngăn cản tia quét của súng laser? Đây không phải là áo chống đạn của tương lai sao!?! O__O"
....
Trương Vũ xem từng món từng món quà của mẹ chồng nhà mình, cho đến khi sắc trời tối đi, Lan Tư quản gia qua đây thúc giục phu nhân với thiếu phu nhân đi ăn cơm, Mạnh Hinh cùng Trương Vũ mới thỏa mãn ngừng lại hành động điên cuồng này.
Trên bàn cơm, lần đầu tiên Trương Vũ nhìn thấy "cha chồng", tới đây lại nhớ tới mình với mẹ chồng chỉ lo mở quà cùng nhau nên quêngặp " Cha chồng" luôn!
Đây cũng là lần đầu tiên Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ gặp "con dâu" của mình, Hách Nhĩ Hách Nhĩ im lặng không lên tiếng đánh giá Trương Vũ, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, mắt đen tóc đen, ánh mắt sạch sẽ mang theo ngượng ngùng áy náy. Tuy là giữ bụng, nhưng tất có sức sống. Là đứa trẻ tốt, Hách Nhĩ không để lại thanh sắc gật đầu.
"Ngồi đi, người một nhà không cần khách sáo như vậy." Hách Nhĩ gật đầu ý bảo Trương Vũ ngồi xuống.
Mạnh Hinh vui vẻ ngồi xuống trước mặt Hách Nhĩ, Trương Vũ theo sát ngồi kế bên.
Sau khi ăn cơm xong, Mạnh Hinh lại kéo Trương Vũ đi tản bộ, một bên tản bộ một bên kể mấy chuyện thú vị ở địa phương mà mình cùng Hách Nhĩ đi du lịch đi qua trong mấy năm nay.
"... Dân phong của Tỉ Á tinh hệ rất thú vị, nếu như con đi tới chỗ của họ, nếu con thấy họ muốn biểu đạt hữu nghị, con biết họ làm sao không? Ha ha, rất đơn giản, chính là đạp một đạp lên chân của họ. Con dẵm càng mạnh, thì đại biểu con càng muốn hữu hảo hơn với họ."
"Còn có Lợi Tỉ tinh cầu, dân phong chỗ đó thành thật chất phác, mặc dù tương đối lạc hậu nhưng phong cảnh nơi đó vô cùng đẹp, còn có rất nhiều rất nhiều món ăn ngon! Dị điểu đó, vô cùng nổi tiếng, chính là sản xuất từ Lợi Tỉ tinh cầu á!"
"Còn có, cái kia....."
Mạnh Hinh nói riết thành nghiện, hoa chân múa tay vui sướng. Trương Vũ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu, từ sau khi Khoa Nhĩ rời đi, đây là lần đầu tiên Trương Vũ thấy được thời gian trôi qua rất nhanh.
Thật ra là cậu biết tại sao Mạnh Hinh vẫn không ngừng nói cho mình nghe các loại chuyện lý thú, bởi vì bà biết tự mình một người nhất định sẽ không tự chủ được suy nghĩ miên man, bây giờ đang có em bé trong bụng lại không thể đi ra ngoài, cho nên mẹ chồng mới có thể ra sức nói như thế, mục đích đúng là hy vọng mình mở lòng ra chút.
Ngay cả cha chồng Hách Nhĩ cũng không có yêu cầu quá lớn đối với mình, thậm chí lúc rời khỏi bàn ăn, Hách Nhĩ tặng cho mình một sợi giây chuyền. Theo Mạnh Hinh nói sợi giây chuyền này có thể không phải thứ tầm thường, bên trong vật này có một hệ thống cảm quan, chỉ cần Trương Vũ chuyển gien vào, sau khi đeo quen rồi, sợi giây chuyền này sẽ quan sát trạng thái của Trương Vũ bất cứ lúc nào. Nếu như Trương Vũ xuất hiện mừng rỡ kinh hãi đau buồn các loại tâm tình chập chờn kịch liệt, hoặc là đột nhiên bị ngất, như vậy cái máy nhỏ này sẽ đưa ra nhắc nhở cho Hách Nhĩ với Mạnh Hinh. Như vậy thì sẽ cố hết sức duy trì chỉ số an toàn của Trương Vũ.
Cố gắng lên! Trương Vũ ngầm động viên tinh thần, Khoa Nhĩ, anh cũng phải cố gắng lên!
"Báo cáo thượng tướng!" Một sĩ quan cấp uý sĩ gõ cửa.
"Xảy ra chuyện gì? Nhóm sáu xảy ra vấn đề sao?" Khoa Nhĩ ngừng lại tình hình chiến đấu trong tay. Mặt không thay đổi nhìn sĩ quan cấp uý.
"Nhóm sáu vẫn ổn, chỉ là chỗ này thu được một hồ sơ, cần thượng tướng ngài phê phục." Sĩ quan cấp uý theo Khoa Nhĩ nhiều năm, sớm đã thăm dò tính khí của Khoa Nhĩ, y nhẹ nhàng thả văn kiện trong tay xuống, chạy ra ngoài.
Khoa Nhĩ nhìn văn kiện trong tay, chân mày càng nhíu càng cao, "bộp" một tiếng, Khoa Nhĩ ném tư liệu cầm trong tay tới trên bàn.
Không nghĩ tới Lan Đặc tinh hệ luôn luôn thô cuồng lại ẩn núp sâu như thế! Toàn bộ tinh cầu không thần phục Lan Đặc tinh hệ hầu như đều có thám tử của bọn họ, hơn nữa một số bản đồ lực lượng canh phòng quân sự hoặc nhiều hoặc ít đều bị ăn cắp.
Bây giờ đã khai chiến, rất nhiều lực lượng canh phòng không phải nói thay đổi thì có thể thay đổi, bây giờ duy nhất có thể làm chính là cố sức kéo dài thời cơ, gia tăng hợp tác, bản đồ lực lượng canh phòng quân sự bị ăn cắp phải điều chỉnh cho thật tốt. Bêy giờ điều quan trọng nhất chính là thời cơ.
"Ai Nhĩ thiếu úy, bây giờ anh lập tức liên hệ tất cả người phụ trách quân sự của những tinh cầu khác, chúng ta cần họp gấp."
"Vâng!" Ai Nhĩ thiếu úy vẫn luôn ở cửa phòng Khoa Nhĩ, chờ đợi chỉ thị, sau khi nhận đước chỉ thị, Ai Nhĩ chào kiểu quân đội một cái, rời khỏi đó.
Khoa Nhĩ ngồi một hồi, xoa xoa cái trán, đây là một trận đánh ác liệt, chắc chắn phải thành công! Mở đồng hồ ra, bên trong là một tấm hình Trương Vũ đang ngủ bị mình lén chụp, gương mặt đỏ ửng, lông mi thật dài, da thịt trắng nõn, mắt khép chặt, nếu như vừa mở ra vậy tất nhiên là sinh lực toả ra bốn phía, lúc nào cũng tinh lực dồi dào.
"Chờ anh nhé!" Khoa Nhĩ nhẹ nhàng hôn ảnh chụp trên đồng hồ một cái, ôn nhu nói. Tất nhiên là Khoa Nhĩ biết mình về không kịp lúc Trương Vũ sinh, không cách nào nhìn thấy con ra đởi trước tiên, tiếc nuối của Khoa Nhĩ có ai có thể hiểu? Ai nói người sắt đá lại không có nhu tình? Chỉ là bọn họ không quen biểu đạt mà thôi!
"Tới đây, con dâu, để mẹ coi tiểu bảo bảo hôm nay có náo con hay không?" Sáng sớm Mạnh Hinh liền kéo lấy Trương Vũ muốn sờ bụng của Trương Vũ.
"Không có đâu!" Trương Vũ ngượng ngùng tránh tay Mạnh Hinh. Thật ra hai ngày này bé con rất rất hiếu động, thế nhưng bây giờ Trương Vũ đã bắt đầu quen dần, cũng không khó chịu như vậy nữa. Hơn nữa, có bé con nháo như thế, Trương Vũ còn có thể bớt nhớ về Khoa Nhĩ. Vô luận là lúc nào, chỉ cần sờ bụng một cái, Trương Vũ liền sẽ cảm thấy thỏa mãn, đây là con của mình với Khoa Nhĩ, cậu cũng tin rằng Khoa Nhĩ sẽ bình an trở về. Đây là lời hứa của Khoa Nhĩ, mình phải tin anh!
"Ha ha, mẹ nó ơi tiểu bảo bảo thật ngoan!" Vẻ mặt Mạnh Hinh hưng phấn: "Con dâu ngoan, có phải con lo cho Khoa Nhĩ hay không?"
"Dạ? Cũng không hẳn thế, chính là gần đây anh ấy không có hồi âm, không biết ra sao rồi?!" Gần đây ngay cả hình bóng của Khoa Nhĩ cũng không có truyền về, không biết là bạn quá hay sao, tuy Lan Tư quản gia năm lần bảy lượt nói không có chuyện gì, nhưng Trương Vũ lại lo lắng sao sẽ một câu nói lại có thể bỏ đi chứ?
"Đứa nhỏ ngốc!" Mạnh Hinh dỗ dành Trương Vũ: "Ta nói cho con biết, người đàn ông họ Bái Đức Lỗ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!"
"Khi đó cha của Khoa Nhĩ cũng vẫn luôn ra chiến trường, có một lần chiến sự căng thẳng, cha con mấy tháng liên tiếp không có tin tức, làm ta hoảng lên kết quả mấy tháng sau người ta trở về, nói câu gì cho ta ấy nhở? À nói quang não của ổng bị hỏng! Con nói coi, lời nói dối vụng về như thế sao mà ổng lại nghĩ ra được cơ chứ? Chậc chậc, nhưng sau này ta cũng đã biết, những người đàn ông này, chỉ cần an toàn trở về là tốt rồi, những thứ khác cũng đừng hỏi quá nhiều, cho dù có hỏi bọn họ cũng sẽ không nói cho con đâu."
"Mẹ nói thế, không phải để con có thể coi họ nói dối an ủi hay không, cái mẹ muốn nói chính là, cho dù là bọn họ ở nơi nào, bọn họ đều sẽ liều mạng trở về toàn bộ."
"Cho nên, đừng lo lắng, Khoa Nhĩ do mẹ sinh ra, tính kiên nhẫn của nó mẹ rõ hơn ai hết!"
================================
J: Nay t siêng vaicut:>>
"Ngài ngài là?" Trương Vũ dè dặt hỏi.
"Ha ha, ta chính là mẹ của Khoa Nhĩ, cũng sẽ là của mẹ chồng của con, nhưng con phải gọi ta là mẹ!" Mạnh Hinh cười híp mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc hoang mang của Trương Vũ, mắt nhìn qua cái bụng nhô lên của Trương Vũ: "Cháu trai nhỏ của ta mấy tháng rồi?"
"Ez, con đã sáu tháng gần bảy tháng rồi." Trương Vũ nói đàng hoàng, ngón tay không tự chủ được túm khăn trải giường, nói thật, nhìn mẹ chồng nhà mình giá lâm, mình lại không ra đón, không biết mình trong mắt mẹ chồng có quá kém hay không? Nhưng nhìn bộ dạng của mẹ chồng giống như rất dễ nói chuyện, có lẽ là có thể, không sao?
"Ha ha, nhóc con gọi một tiếng mẹ cho ta nghe tí nào?"
"Hả?" Trương Vũ có chút ngượng ngùng, nhưng Trương Vũ cũng không phải là người ngại ngùng, cậu biết Mạnh Hinh bảo cậu gọi bà một tiếng "Mẹ" nói cách khác vị mẹ chồng này thừa nhận mình rồi, Trương Vũ vẫn thả lỏng người, cậu thoải mái hô một tiếng: "Mẹ."
"Ai~"Mạnh Hinh phát ra một tràng giọng ngọt ngào, Trương Vũ chỉ cảm thấy da gà nổi đầy mình, ghê quá đi!
"Con dâu tốt, bé ngoan, có món gì đặc biệt muốn ăn hay không? Hước hước~ mama mang cho con rất nhiều đồ dùnh cho dựng phu đó~~~"
"Eh, thật ạ?"
"Đương nhiên rồi, không chỉ có con đâu, còn có rất nhiều cho cháu trai tương lai nữa~"Mạnh Hinh vuốt vuốt tóc hồng nhạt: "Ta nói cho con này, ta mang cho con dụng cụ tập thể dục chuyên dụng cho dựng phu, còn có sách liên quan nữa. Con cũng biết bảo trì vóc dáng thanh niên rất quan trọng, nhất là sau khi sinh con, nhất định phải phục hồi lại cho thật tốt, như vậy mới có thể bảo đảm thanh xuân mãi mãi cho chúng ta!"
"Còn có nữa này, ta còn mang đến rất nhiều đặc sản địa phương nữa, ta cho con xem nhé, ây? Ta nhớ ra rồi, đồ vẫn còn ở trên xe huyền phù!!" Mạnh Hinh vỗ ót một cái, cực kỳ ảo não, bà vội vội vàng vàng đi ra ngoài, liền nhớ tới chưa chào hỏi với con dâu, mau quay đầu thu xếp nói: "Con dâu, ngoan ngoãn đợi mẹ nha, để mẹ mang đồ tới cho con!!"
"Vâng...." Trương Vũ trợn mắt hốc mồm nhìn mẹ chồng đại nhân cấp tốc chạy ra ngoài. Nhếch khóe miệng, tính khí thật vội~ nhưng thoạt nhìn rất dễ chung sống. Trương Vũ sờ bụng một cái, nên rời giường, Trương Vũ duỗi tay ra vươn người, chỉnh sửa quần áo một chút, may là mình không có thói quen ngủ trần truồng, nếu không~ □ thân thể trước mặt mẹ chồng, ngại quá chời luôn!
"Này, con dâu, mẹ tới rồi!" Mạnh Hinh gõ cửa "cốc cốc", còn như tại sao không nhấn chuông cửa, chỉ có thể nói vị mẹ chồng nóng tính này không kịp đợi nhấn!?!
"Mẹ, ngài trực tiếp vào đi!" Trương Vũ hô một tiếng về phía cửa.
"Con dâu ngoan, xem mẹ mang thứ gì tới này~"Mạnh Hinh làm lố đá mắt với Trương Vũ, trong tay hai người máy theo phía sau mỗi bên xách theo hai cái rương lớn.
Trương Vũ: "...." Thật lố quá luôn~
"Mau buông ra, để xuống thì có thể xéo!" Đợi sau khi người máy đi ra ngoài, Mạnh Hinh ấn xuống cái rương một cái, cái rương liền tự động mở ra, Mạnh Hinh bắt chuyện với Trương Vũ: "Mau tới xem quà mẹ tặng cho con coi có thích hay không?"
"Con xem, đây là mẹ đặc biệt mang từ Bối Bích tinh hệ tới đặc biệt loại bỏ vết rạn lúc mang thai đó~" Mạnh Hinh chớp mắt mấy cái với Trương Vũ, vô cùng thần bí nói.
"Ta nói cho con biết nè, năm đó sau khi mẹ sinh Khoa Nhĩ xong, trên bụng với đùi đều có vất rạn, may là dùng cái thuốc làm mất vết rạn khi mang thai này bôi lên, vết rạn trên người mẹ mới có thể biến mất đó!" Mạnh Hinh kéo lấy tay Trương Vũ: "Ta nói cho con biết, chỉ cần là kết hôn thì bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều phải bảo trì sinh lực với sự xinh đẹp bất cứ lúc nào, con coi cha với mẹ này sao nhiều năm trôi qua như vậy mà cảm tình lại tốt như thế? Đương nhiên là bởi vì mẹ lúc nào cũng bảo trì sức sống thanh xuân đó!"
"Dáng dấp tiểu Vũ Vũ đáng yêu như thế thì càng phải giữ vững sinh lực!"
Trương Vũ: "...Vâng vâng, mẹ." ^_^"
"Ha ha, tiểu Vũ Vũ thật đáng yêu!" Mạnh Hinh quả thật hận không thể hôn Trương Vũ một cái, rõ ràng rất xấu hổ, vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Thực sự quá đáng yêu!
"Nhìn nhìn cái này, đây là súng laser mẹ tìm người làm phỏng theo kiểu trái đất cổ, ha ha chắc chắn vô cùng mạnh!"
"Nhìn nhìn này nữa, đây là lông dị thú cấp chín mẹ mang tới, vừa lúc tìm người làm cho con một cái áo khoác, đừng thấy bề ngoài của nó màu khó coi, nhưng nói lại có chức năng phòng vệ rất tốt đó, vũ khí giống vậy căn bản là không có gì có thể bắn thủng nó đâu!"
"Lợi hại vậy hả?" Trương Vũ bất khả tư nghị nhìn thứ có màu lông lộn xộn, cái lông như thế có thể ngăn cản tia quét của súng laser? Đây không phải là áo chống đạn của tương lai sao!?! O__O"
....
Trương Vũ xem từng món từng món quà của mẹ chồng nhà mình, cho đến khi sắc trời tối đi, Lan Tư quản gia qua đây thúc giục phu nhân với thiếu phu nhân đi ăn cơm, Mạnh Hinh cùng Trương Vũ mới thỏa mãn ngừng lại hành động điên cuồng này.
Trên bàn cơm, lần đầu tiên Trương Vũ nhìn thấy "cha chồng", tới đây lại nhớ tới mình với mẹ chồng chỉ lo mở quà cùng nhau nên quêngặp " Cha chồng" luôn!
Đây cũng là lần đầu tiên Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ gặp "con dâu" của mình, Hách Nhĩ Hách Nhĩ im lặng không lên tiếng đánh giá Trương Vũ, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, mắt đen tóc đen, ánh mắt sạch sẽ mang theo ngượng ngùng áy náy. Tuy là giữ bụng, nhưng tất có sức sống. Là đứa trẻ tốt, Hách Nhĩ không để lại thanh sắc gật đầu.
"Ngồi đi, người một nhà không cần khách sáo như vậy." Hách Nhĩ gật đầu ý bảo Trương Vũ ngồi xuống.
Mạnh Hinh vui vẻ ngồi xuống trước mặt Hách Nhĩ, Trương Vũ theo sát ngồi kế bên.
Sau khi ăn cơm xong, Mạnh Hinh lại kéo Trương Vũ đi tản bộ, một bên tản bộ một bên kể mấy chuyện thú vị ở địa phương mà mình cùng Hách Nhĩ đi du lịch đi qua trong mấy năm nay.
"... Dân phong của Tỉ Á tinh hệ rất thú vị, nếu như con đi tới chỗ của họ, nếu con thấy họ muốn biểu đạt hữu nghị, con biết họ làm sao không? Ha ha, rất đơn giản, chính là đạp một đạp lên chân của họ. Con dẵm càng mạnh, thì đại biểu con càng muốn hữu hảo hơn với họ."
"Còn có Lợi Tỉ tinh cầu, dân phong chỗ đó thành thật chất phác, mặc dù tương đối lạc hậu nhưng phong cảnh nơi đó vô cùng đẹp, còn có rất nhiều rất nhiều món ăn ngon! Dị điểu đó, vô cùng nổi tiếng, chính là sản xuất từ Lợi Tỉ tinh cầu á!"
"Còn có, cái kia....."
Mạnh Hinh nói riết thành nghiện, hoa chân múa tay vui sướng. Trương Vũ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu, từ sau khi Khoa Nhĩ rời đi, đây là lần đầu tiên Trương Vũ thấy được thời gian trôi qua rất nhanh.
Thật ra là cậu biết tại sao Mạnh Hinh vẫn không ngừng nói cho mình nghe các loại chuyện lý thú, bởi vì bà biết tự mình một người nhất định sẽ không tự chủ được suy nghĩ miên man, bây giờ đang có em bé trong bụng lại không thể đi ra ngoài, cho nên mẹ chồng mới có thể ra sức nói như thế, mục đích đúng là hy vọng mình mở lòng ra chút.
Ngay cả cha chồng Hách Nhĩ cũng không có yêu cầu quá lớn đối với mình, thậm chí lúc rời khỏi bàn ăn, Hách Nhĩ tặng cho mình một sợi giây chuyền. Theo Mạnh Hinh nói sợi giây chuyền này có thể không phải thứ tầm thường, bên trong vật này có một hệ thống cảm quan, chỉ cần Trương Vũ chuyển gien vào, sau khi đeo quen rồi, sợi giây chuyền này sẽ quan sát trạng thái của Trương Vũ bất cứ lúc nào. Nếu như Trương Vũ xuất hiện mừng rỡ kinh hãi đau buồn các loại tâm tình chập chờn kịch liệt, hoặc là đột nhiên bị ngất, như vậy cái máy nhỏ này sẽ đưa ra nhắc nhở cho Hách Nhĩ với Mạnh Hinh. Như vậy thì sẽ cố hết sức duy trì chỉ số an toàn của Trương Vũ.
Cố gắng lên! Trương Vũ ngầm động viên tinh thần, Khoa Nhĩ, anh cũng phải cố gắng lên!
"Báo cáo thượng tướng!" Một sĩ quan cấp uý sĩ gõ cửa.
"Xảy ra chuyện gì? Nhóm sáu xảy ra vấn đề sao?" Khoa Nhĩ ngừng lại tình hình chiến đấu trong tay. Mặt không thay đổi nhìn sĩ quan cấp uý.
"Nhóm sáu vẫn ổn, chỉ là chỗ này thu được một hồ sơ, cần thượng tướng ngài phê phục." Sĩ quan cấp uý theo Khoa Nhĩ nhiều năm, sớm đã thăm dò tính khí của Khoa Nhĩ, y nhẹ nhàng thả văn kiện trong tay xuống, chạy ra ngoài.
Khoa Nhĩ nhìn văn kiện trong tay, chân mày càng nhíu càng cao, "bộp" một tiếng, Khoa Nhĩ ném tư liệu cầm trong tay tới trên bàn.
Không nghĩ tới Lan Đặc tinh hệ luôn luôn thô cuồng lại ẩn núp sâu như thế! Toàn bộ tinh cầu không thần phục Lan Đặc tinh hệ hầu như đều có thám tử của bọn họ, hơn nữa một số bản đồ lực lượng canh phòng quân sự hoặc nhiều hoặc ít đều bị ăn cắp.
Bây giờ đã khai chiến, rất nhiều lực lượng canh phòng không phải nói thay đổi thì có thể thay đổi, bây giờ duy nhất có thể làm chính là cố sức kéo dài thời cơ, gia tăng hợp tác, bản đồ lực lượng canh phòng quân sự bị ăn cắp phải điều chỉnh cho thật tốt. Bêy giờ điều quan trọng nhất chính là thời cơ.
"Ai Nhĩ thiếu úy, bây giờ anh lập tức liên hệ tất cả người phụ trách quân sự của những tinh cầu khác, chúng ta cần họp gấp."
"Vâng!" Ai Nhĩ thiếu úy vẫn luôn ở cửa phòng Khoa Nhĩ, chờ đợi chỉ thị, sau khi nhận đước chỉ thị, Ai Nhĩ chào kiểu quân đội một cái, rời khỏi đó.
Khoa Nhĩ ngồi một hồi, xoa xoa cái trán, đây là một trận đánh ác liệt, chắc chắn phải thành công! Mở đồng hồ ra, bên trong là một tấm hình Trương Vũ đang ngủ bị mình lén chụp, gương mặt đỏ ửng, lông mi thật dài, da thịt trắng nõn, mắt khép chặt, nếu như vừa mở ra vậy tất nhiên là sinh lực toả ra bốn phía, lúc nào cũng tinh lực dồi dào.
"Chờ anh nhé!" Khoa Nhĩ nhẹ nhàng hôn ảnh chụp trên đồng hồ một cái, ôn nhu nói. Tất nhiên là Khoa Nhĩ biết mình về không kịp lúc Trương Vũ sinh, không cách nào nhìn thấy con ra đởi trước tiên, tiếc nuối của Khoa Nhĩ có ai có thể hiểu? Ai nói người sắt đá lại không có nhu tình? Chỉ là bọn họ không quen biểu đạt mà thôi!
"Tới đây, con dâu, để mẹ coi tiểu bảo bảo hôm nay có náo con hay không?" Sáng sớm Mạnh Hinh liền kéo lấy Trương Vũ muốn sờ bụng của Trương Vũ.
"Không có đâu!" Trương Vũ ngượng ngùng tránh tay Mạnh Hinh. Thật ra hai ngày này bé con rất rất hiếu động, thế nhưng bây giờ Trương Vũ đã bắt đầu quen dần, cũng không khó chịu như vậy nữa. Hơn nữa, có bé con nháo như thế, Trương Vũ còn có thể bớt nhớ về Khoa Nhĩ. Vô luận là lúc nào, chỉ cần sờ bụng một cái, Trương Vũ liền sẽ cảm thấy thỏa mãn, đây là con của mình với Khoa Nhĩ, cậu cũng tin rằng Khoa Nhĩ sẽ bình an trở về. Đây là lời hứa của Khoa Nhĩ, mình phải tin anh!
"Ha ha, mẹ nó ơi tiểu bảo bảo thật ngoan!" Vẻ mặt Mạnh Hinh hưng phấn: "Con dâu ngoan, có phải con lo cho Khoa Nhĩ hay không?"
"Dạ? Cũng không hẳn thế, chính là gần đây anh ấy không có hồi âm, không biết ra sao rồi?!" Gần đây ngay cả hình bóng của Khoa Nhĩ cũng không có truyền về, không biết là bạn quá hay sao, tuy Lan Tư quản gia năm lần bảy lượt nói không có chuyện gì, nhưng Trương Vũ lại lo lắng sao sẽ một câu nói lại có thể bỏ đi chứ?
"Đứa nhỏ ngốc!" Mạnh Hinh dỗ dành Trương Vũ: "Ta nói cho con biết, người đàn ông họ Bái Đức Lỗ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!"
"Khi đó cha của Khoa Nhĩ cũng vẫn luôn ra chiến trường, có một lần chiến sự căng thẳng, cha con mấy tháng liên tiếp không có tin tức, làm ta hoảng lên kết quả mấy tháng sau người ta trở về, nói câu gì cho ta ấy nhở? À nói quang não của ổng bị hỏng! Con nói coi, lời nói dối vụng về như thế sao mà ổng lại nghĩ ra được cơ chứ? Chậc chậc, nhưng sau này ta cũng đã biết, những người đàn ông này, chỉ cần an toàn trở về là tốt rồi, những thứ khác cũng đừng hỏi quá nhiều, cho dù có hỏi bọn họ cũng sẽ không nói cho con đâu."
"Mẹ nói thế, không phải để con có thể coi họ nói dối an ủi hay không, cái mẹ muốn nói chính là, cho dù là bọn họ ở nơi nào, bọn họ đều sẽ liều mạng trở về toàn bộ."
"Cho nên, đừng lo lắng, Khoa Nhĩ do mẹ sinh ra, tính kiên nhẫn của nó mẹ rõ hơn ai hết!"
================================
J: Nay t siêng vaicut:>>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook