☆ Chương 35

Trước khi cưới và sau khi cưới của Trương Vũ không có khác nhau mấy, nếu nói khác là mình triệt để vĩnh biệt thời gian cấm dục, thường xuyên cuốn ga trải giường với Khoa Nhĩ, hưởng thụ niềm vui tràn trề □, đương nhiên phải nói là Khoa Nhĩ hưởng thụ, Trương Vũ bị hưởng thụ.

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt Trương Vũ đã mang thai hơn bốn tháng, trong bốn tháng này bụng của Trương Vũ giống như một quả bong bóng, bắt đầu lộ vẻ mang thai, bây giờ Trương Vũ ăn rất nhiều, chỉ là đã bắt đầu kén chọn, hôm nay muốn ăn cá, lấy cá tới lại muốn ăn thịt gà, thịt gà là gì? Thịt gà đã diệt tuyệt lâu rồi có biết không?

Thế nhưng đàn ông mang thai là lớn nhất, vì thế, Lan Tư quản gia vung tay lên, mua dị điểu từ Lợi Tỉ tinh cầu, một ngày ba bữa cho Trương Vũ tu bổ thân thể, sáng sớm gà sợi kẹp bánh, buổi trưa gà nướng, buổi tối uống canh gà.

Ăn mấy ngày, đột nhiên lại Trương Vũ đột nhiên lại nhớ tới món móng heo kho tàu. Sao giờ? Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ ghét ghét không muốn ăn cho dù ăn vào thì cũng có thể nôn ra, Khoa Nhĩ quyết định tự mình đi bắt lỗ lỗ thú ở Tỉ Á tinh hệ, đến khi Khoa Nhĩ hoả tốc lái phi thuyền chạy đến Tỉ Á tinh hệ bắt được một tổ lỗ lỗ thú, Trương Vũ đã bắt đầu ăn thịt bò!

Khoa Nhĩ cười khổ Trương Vũ ăn một nửa lỗ lỗ thú rồi bỏ chạy đi nôn, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng nhìn Trương Vũ có thể ăn có thể uống, Khoa Nhĩ lại cảm thấy nhẹ nhõm, khoẻ mạnh là tốt.

Trương Vũ vẫn rất áy náy, cậu biết gần đây khẩu vị hay thay đổi, nhìn Khoa Nhĩ nghĩ đủ cách chuẩn bị thức ăn mình thích, đôi khi Trương Vũ ngay cả mình cũng khinh mình, nhưng mà lại nhịn không được, một đoạn thời gian đặc biệt muốn ăn cái gì, thì phải ăn mau, nếu không cả người khó chịu. Nếu như lúc này cho cậu ăn món khác, chỉ có một kết cục chính là nôn, nôn như chưa từng được nôn.

Để tỏ lòng xin lỗi, Trương Vũ xấu hổ chủ động trên giường một bữa.

Buổi tối, sau khi Trương Vũ ăn cơm xong, Khoa Nhĩ đỡ Trương Vũ đi tản bộ trong vườn hoa, thật ra Trương Vũ cảm thấy không cần phải cẩn thận thế, mình mới có bốn tháng, nào có mảnh mai đến nỗi cần người khác đỡ như thế.

Thế nhưng Khoa Nhĩ lại quyết giữ ý mình kiên trì muốn đỡ Trương Vũ đi, Trương Vũ bất đắc dĩ chỉ phải mặt 囧 tùy ý Khoa Nhĩ đỡ đi. Đi tới vườn hoa, Khoa Nhĩ cẩn thận kiểm tra thảm bông của ghế dựa, sau khi không thấy thứ gì không tốt, này mới để cho Trương Vũ ngồi xuống, Trương Vũ sờ sờ chóp mũi, thuận theo ngồi lên ghế kế bên, vỗ vỗ chỗ trống bên người, "Nhanh lên, ngồi xuống đi, anh cũng mệt cả ngày rồi."

Khoa Nhĩ mỉm cười, "Anh không mệt." Chỉ cần em với con tốt thì tốt rồi, trong lòng Khoa Nhĩ bổ sung một câu nói.

Tuy là khẩu vị của Trương Vũ hay thay đổi, nhưng nhìn dáng vẻ nôn mửa của Trương Vũ, Khoa Nhĩ vẫn rất đau lòng, mặc dù mình không cách nào trải qua cảnh như vậy, nhưng nhìn biểu tình chán ngán mỗi ngày của Trương Vũ, cả người Khoa Nhĩ liền khó chịu, Trương Vũ trong mắt anh nên là sức sống bắn ra bốn phía, mà không phải phờ phạc ỉu xìu. Mỗi lần thấy trong mắt Trương Vũ sáng lên nhìn thức ăn mình chuẩn bị, Khoa Nhĩ cảm thấy rất thỏa mãn, anh thích nhìn Trương Vũ lộ ra nụ cười thỏa mãn, nụ cười đó rất ấm áp.

"Anh đừng đối xử với em tốt như vậy, coi chừng em đạp lên đầu lên cổ á." Người nào đó cảm động nhưng mạnh miệng nói.

"Ha ha, vậy lên a!" Khoa Nhĩ cũng không để bụng Trương Vũ tùy hứng, đối với Khoa Nhĩ, tính cách của Trương Vũ thật sự sớm đã bị nhìn ra, tùy tùy tiện tiện, khi thì mơ hồ khi thì nhanh trí, đôi khi lại đặc biệt tích cực, bất kể là Trương Vũ ra sao, cũng không quan hệ vì tư lợi.

Anh thích Trương Vũ lạc quan cởi mở và trong sáng tự nhiên. Anh biết có đôi khi Trương Vũ cắn răng ăn thức ăn cậu không thích, vì không để cho mình lo lắng, nhưng sao lại gạt được mình chứ?

Cho nên anh không sợ Trương Vũ tùy hứng, chỉ sợ cậu kiềm nén bản tính của cậu phối hợp với mình.

"Hừ hừ, tôi muốn tùy hứng lên thì mấy người không ai gánh nổi!!!" Trương Vũ xấu hổ nắm tay gầm nhẹ "Coi chừng tôi phá sập phủ của anh đó~"

"Ha ha.." Khoa Nhĩ nở nụ cười, thân mật nói "Chỉ cần em muốn phá thì lúc nào cũng có thể."

"..."

"Em nói rất nghiêm túc."

"Anh cũng nói rất nghiêm túc." Khoa Nhĩ cầm tay đang quơ của Trương Vũ "Em không thấy trong phủ chúng ta có một toà tương đối giống kiến trúc lầu của trái đất cổ sao?"

"Ừm, thấy chứ." Trương Vũ ù ù cạc cạc.

"Đó thật ra là một toà nhà hiện đại để tiếp khách tới chơi, nhưng lúc mẹ anh mang thai anh, đột nhiên cảm thấy cái toà nhà đó rất chướng mắt, trùng hợp mẹ anh lại học kiến trúc, cho nên tự bà thiết kế toà lầu phong cách trái đất cổ, sau đó cha anh tự tay ông lái cơ giáp tháo dỡ toà lầu đó."

"!!!" Trương Vũ kinh ngạc đến ngây người, cha mẹ chồng thật thần dũng!

"Cho nên nếu như em muốn phá, thì tùy ý mà phá!" Khoa Nhĩ ôm Trương Vũ, trán đụng trán Trương Vũ, cưng chìu nói.

Thì ra, sủng thê của phủ Bái Đức Lỗ là di truyền, Trương Vũ bừng tỉnh.

Bầu không khí ban đêm luôn rất dễ nổi lên cảm giác mập mờ, Trương Vũ hoàn hồn phát hiện lúc nào mình lại ngồi trên đùi Khoa Nhĩ chứ, mình cũng chả biết.

Trương Vũ cẩn thận nhích mông, muốn ngồi qua bên cạnh, chỉ là, Trương Vũ hắc tuyến, tên động dục vạn năm này! Chẳng qua, Trương Vũ liếm liếm môi, hôm nay định "khao" Khoa Nhĩ, đây chẳng phải là thiên thời địa lợi nhân hoà sao?

Trương Vũ ôm cổ Khoa Nhĩ, đưa lưỡi liếm liếm vành tai của Khoa Nhĩ, cảm thấy người nào đó đang ôm thắt lưng mình trong nháy mắt liền cứng lên một cái, Trương Vũ cười thầm trong bụng, ý đồ xấu thổi khí vào tai Khoa Nhĩ, bộ phận dưới mông càng phát □.

"Muốn không?" Trương Vũ khẽ chạm lỗ tai Khoa Nhĩ.

"Ừm." Khoa Nhĩ cúi đầu đáp lại, tay không rảnh rỗi vói vào áo Trương Vũ ma sát thắt lưng, một bên đỡ gáy Trương Vũ hôn lên.

"Cẩn thận bụng." Trương Vũ hổn hển, nện vai Khoa Nhĩ một cái.

Lúc này áo Trương Vũ mở rộng ra, hai tiểu hồng đậu cũng run run rẩy rẩy dựng đứng lên, Khoa Nhĩ hôn rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất hấp tấp, Trương Vũ không thể không nhắc nhở Khoa Nhĩ chú ý bụng của mình.

Khoa Nhĩ sao lại không để ý tới cái bụngcủa Trương Vũ quân nhân từ trước đến nay luôn kiềm chế bản thân nghiêm khắc, đối mặt với người yêu mang thai của mình đương nhiên vô cùng cẩn thận, Khoa Nhĩ cẩn thận sờ sờ bụng Trương Vũ, cũng hôn một cái "Bảo bảo ngoan."

Ngẩng đầu, mắt Trương Vũ chứa ý xuân nhìn mình, Khoa Nhĩ hôn Trương Vũ một cái, "Sao đây, anh muốn làm."

"Vậy làm a!" Trương Vũ ôm vai Khoa Nhĩ "Chỉ là phải cẩn thận bụng."

"Ừm."

Cái tư thế này quá xấu hổ, Trương Vũ bị Khoa Nhĩ ôm trước ngực, lưng tựa vào lồng ngực của Khoa Nhĩ, ngồi trên đùi của Khoa Nhĩ, càng cảm thấy thứ dưới mông như bàn ủi vậy nóng cả người.

"Đừng lộn xộn." Khoa Nhĩ vỗ vỗ mông Trương Vũ, thở hổn hển "Anh sẽ không nhịn được."

"....."

Trương Vũ há miệng thở dốc, tay nắm lấy tay của Khoa Nhĩ đang ôm mình, không chú ý bị ép trên dưới rung động, cảm giác như ngồi trên xe ba bánh (?) trên dưới xóc nảy, chỗ mẫn cảm trong cơ thể không ngừng bị đâm mạnh, khoái cảm kích thích Trương Vũ khiến cậu tiết ra.

Khoa Nhĩ bị phía sau của Trương Vũ kẹp một cái, nhịn không được lại nhanh chóng đâm rút vài cái, cũng tiết trong cơ thể của Trương Vũ.

Khoa Nhĩ ôm thật chặc Trương Vũ đang thất thần, có chút thở gấp, hưởng thụ dư vị sau khi vui vẻ.

Đang lúc Trương Vũ tưởng kết thúc, kết quả Khoa Nhĩ xoay người Trương Vũ một cái, mặt đối mặt ôm Trương Vũ, sau đó...

"Ưmmmm, đừng!!!" Trương Vũ cảm thấy mình quả thật tự kê đá đập chân mình, tự làm tự chịu, sao mình lại quên Khoa Nhĩ chính là một con sắc thú chứ, một khi làm thì sẽ không dứt!!!

Bóng đêm mê người, mùi hoa tràn ngập sau vườn hoa, ánh trăng xấu hổ nhìn đôi chồng chồng trẻ đang tình cảm mãnh liệt ôm nhau không coi ai ra gì, núp lại trong đám mây.

Một người hầu trong phủ Bái Đứa Lỗ trong lúc vô ý đi ngang qua sau vườn hoa, vễnh tai nghe.

"Ưm~ tha em điii, không muốn mà eh..."

"Khoa Nhĩ khốn nạn!!!!!!~ ưm ha~"

.....

Người hầu đỏ mặt, nhanh chóng chạy trốn. Trong đầu bốc lên bong bóng hường phấn "Thiệt dũng mãnh a, Thiếu phu nhân ngài tự cầu nhiều phúc đi, ớ mi phò phò~"

Trương Vũ được Khoa Nhĩ ôm về phòng, Trương Vũ híp mắt, mệt không mở mắt ra được, Khoa Nhĩ lại tắm giúp Trương Vũ, đặt lên giường.

Trương Vũ ngáp "Mau ngủ đi!"

Khoa Nhĩ ôn nhu nói "Em ngủ trước đi, anh cũng đi tắm."

"Ừ." Trương Vũ mơ mơ màng màng nói.

Trong khoảnh khắc đó, "Ưm?" Trương Vũ cảm thấy trong bụng như bị ai đá một phát, Trương Vũ kêu "Ai da", đầu óc thanh tỉnh liền, lúc này Khoa Nhĩ đã tắm xong, nghe được tiếng kêu của Trương Vũ, mau khoác áo tắm rồi vội vã chạy ra, vừa ra tới liền thấy Trương Vũ ngơ ngác ngồi ở trên giường, sờ bụng, một dáng vẻ ngây ngốc.

"Có chuyện gì?" Khoa Nhĩ sờ sờ đầu Trương Vũ, ân cần hỏi han.

"Đó..." Trong mắt của Trương Vũ lộ ra kinh hỉ cũng có mờ mịt lúng túng, lắp ba lắp bắp nói "Hình như, bụng động."

"Hả?" Khoa Nhĩ anh minh thần vũ hạng nhất cũng sửng sốt một chút, có điều rất nhanh "Là, là con động hả?"

"Hình như thế." Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ muốn cười muốn khóc, sau đó cậu thấy trong mắt Khoa Nhĩ toé ra vui mừng to lớn, thậm chí tay cũng bắt đầu run, mấy lần muốn giơ tay lên sờ Trương Vũ, thế nhưng cũng không chạm vào, dường như lúc này Trương Vũ là một món đồ dễ vỡ.

"Không sao." Trương Vũ nhìn dáng vẻ vô cùng vui mừng của Khoa Nhĩ, không biết sao, trong lòng chua xót không gì sánh được, lúc này sự thật Khoa Nhĩ vì con mới ở với mình càng rõ.

Trương Vũ vẫn cho là mình rất lạc quan cởi mở, cậu tự thôi miên mình, Khoa Nhĩ sẽ yêu mình, anh cưng chìu như thế, sao lại không thích mình được? Chỉ là kinh hỉ của Khoa Nhĩ hôm nay như giáng một gậy vào đầu, Trương Vũ ý thức rõ ràng, cho dù là ai mang thai con của Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ cũng sẽ cưng chìu thương yêu như vậy. Cưng chìu của Khoa Nhĩ dành cho mình không phải từ bản thân mình mà là đứa bé, mình chỉ là người hưởng sái mà thôi.

Người ta nói: Ít có hồ đồ. Nhưng nếu như hồ đồ vùng lên thì sao?

Trương Vũ nhẫn nhịn nỗi khổ trong lòng, cậu nhẹ nhàng cầm tay Khoa Nhĩ đặt lên bụng mình "Anh sờ đi, chỉ là bây giờ lại không nhúc nhích."

"Ừ." Khoa Nhĩ vuốt ve bụng của Trương Vũ, đợi một hồi, bụng Trương Vũ cũng không có động tĩnh gì.

Tối hôm đó, tay Khoa Nhĩ đặt trên bụng Trương Vũ chìm vào giấc ngủ, lúc ngủ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mà Trương Vũ, hiếm khi bị mất ngủ.

Cậu nhìn gương mặt đẹp trai của Khoa Nhĩ dưới ánh trăng, viền mắt phiếm hồng, Trương Vũ dùng sức nắm chặt ga giường, tự nói với mình không được khóc. Cho dù sau này Khoa Nhĩ không thích mình, mình còn có con trai, mình không có cô đơn một mình! Hơn nữa tướng tá mình ngon cơm như này, còn sợ mình không tìm được người khác thích hợp hơn sao?!

Ngày thứ hai, Trương Vũ ngáp ngắn ngáp dài ngồi vào bàn cơm, đeo thêm hai vành mắt đen to đùng.

Lan Tư quản gia ân cần nhìn Trương Vũ, "Thiếu phu nhân ngủ không được ngon giấc sao?" Nói nói lại nghĩ tới cái gì, sau đó bất mãn nhìn thoáng qua Khoa Nhĩ "Khoa Nhĩ, khụ, mặc dù có lúc vận động một chút là chuyện tốt, thế nhưng ngàn vạn lần không nên quá độ!" Nhìn Thiếu phu nhân đều mệt thành cái dạng gì rồi đây, vành mắt đen sì rồi có được hay không?!

Khoa Nhĩ "...."

Trương Vũ "....."

Khoa Nhĩ bình tĩnh thả dao ăn trong tay xuống, bỏ cục thịt đã cắt xong vào trong dĩa của Trương Vũ "Tôi sẽ chú ý."

"......" Trương Vũ mặt đỏ tới mang tai, đề tài như vậy có thể không nói ở trên bàn cơm không?

Song, Trương Vũ nhìn cục thịt trong dĩa, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn, Lan Tư quản gia nói lòng vòng "Thiếu phu nhân mau nếm thử, đây là thịt hải ưng mà hôm qua ngày muốn, tự bắt đó."

"Cảm ơn." Trương Vũ nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng, bỏ thịt vào trong miệng, nhai nhai.

"Ụa!" Trương Vũ ném dao nĩa,nhanh chóng chạy đến buồng vệ sinh "Ọe."

Trương Vũ ói hôn thiên ám địa.

Khoa Nhĩ đi theo vỗ vỗ lưng Trương Vũ, chân mày thanh tú nhăn thành một đường "Không sao chứ? Muốn ăn gì, anh bảo phòng bếp làm cho."

"Không cần." Trương Vũ hữu khí vô lực nói, "Em gắng thêm tí nữa, không sao đâu."

=========================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương