Trương Vũ thấy Vỏ Trứng đến thật sự là vui sướng vạn phần, mà Vỏ Trứng lại cao hứng vây quanh Trương Vũ, nếu không phải Vỏ Trứng là một người máy, chắc là sẽ lấy khăn tay lau nước mắt rồi! Trương Vũ bị thay đổi của Vỏ Trứng chọc cười, nhưng trong lòng lại thỏa mãn, Vỏ Trứng là "người" đầu tiên mà mình gặp được ở tinh tế này mặc dù trên ý nghĩa sinh lí nó không phải là người, nhưng ở trong lòng của Trương Vũ, nó làm bạn lại làm cho Trương Vũ vượt qua cuộc sống hiu quạnh.

Vỏ Trứng liên giọng khiển trách "Chủ nhân không cần Vỏ Trứng.", Trương Vũ hết lần này đến lần khác bảo chứng sẽ không đột nhiên biến mất không thấy lần nữa vân vân.... Vỏ Trứng lúc này mới hài lòng buông tha Trương Vũ, mắt loé hai ánh đèn "Chủ nhân, sau này ngài sẽ ở ở đây sao?"

"Ừ thì..." Trương Vũ sờ sờ mũi ngượng ngùng "Chắc là vậy."

Cho dù mình muốn chạy, đoán chừng cũng chạy không được! Dù sao trong bụng mình còn có con của người ta đấy! Nhìn thái độ của Khoa Nhĩ và Lan Tư quản gia sẽ biết.

Ở tương lai, môn đăng hộ đối và vân vân đã không còn là vương đạo, nhất là quý tộc, hiện giờ chủ yếu chính là ai có thể sinh, ai chính là chủ mẫu đương gia, tuyệt đối không có môn hộ thiên kiến gì hết. Trương Vũ âm thầm chế giễu, bản thân mình không phải trở thành ""phu" bằng tử quý" tên khớp sự thật sao?

Bất luận Trương Vũ nghĩ thế nào, nhưng Trương Vũ cũng tiếp thu, Trương Vũ là người bình thường, càng không phải thánh mẫu và caí gì lòng tự trọng tới không phải quân tử tới ăn, ở Trương Vũ có thể nhìn ra nhiều thứ tốt, cuộc sống tốt đẹp chính là không ủy khuất chính mình.

Lại nói hiện tại không chỉ là bản thân một mình sống qua ngày, trong bụng còn có bảo bảo, Trương Vũ lại càng không được lựa chọn, kim tệ của mình căn bản là không có cách nào duy trì bổ sung thịt dị thú một thời gian dài, mình vẫn còn là học sinh, ngộ nhỡ bụng mình bắt đầu lớn thì làm sao lên lớp?

Bất luận như nào cũng không phải thường dân Trương Vũ hiện tại có thể giải quyết.

Cho nên Trương Vũ rất dễ bảo tiếp nhận hôn nhân cùng Khoa Nhĩ, tối thiểu với truyền thống coi trọng con nối dòng của quý tộc, phỏng chừng mình làm "mẹ" cũng sẽ không chịu ủy khuất gì, lại nói, Khoa Nhĩ lớn lên không tệ, tính tình cũng là một người ổn trọng săn sóc, xem ra là một người yêu nhà.

Làm một em giai nông thôn, mẹ của Trương Vũ vẫn nói chính là "không cần tìm tốt nhất, cũng không phải yêu nhất, mà là có thể cùng con trải qua một đời" Trương Vũ cảm giác sâu sắc tán đồng, tình cảm nồng nàn quả thật có thể đi đến cùng nhau, nhưng cũng sẽ có thể có tình cảm vỡ tan, người yêu hoá kẻ thù, này không phải đáng buồn lớn nhất sao?

Trương Vũ cảm thấy Khoa Nhĩ vẫn có thể cùng mình trải qua cả đời, chẳng sợ tình cảm anh đang đối với mình bây giờ không phải rất nồng nàn, nhưng Trương Vũ nắm tay, ông đây ngay cả con anh đều tóm được đến, còn tóm không được anh! Khoa Nhĩ, tiếp chiêu đi!

Khoa Nhĩ đang ở quân bộ mở cuộc họp đột nhiên hắt xì, mình bị cảm lạnh? Khoa Nhĩ không chắc, bản thân lớn như thế vẫn không có bị bệnh mấy lần đâu.

"Khoa Nhĩ này là thế nào vậy?" Trên ghế một ông già đầu tóc hoa râm to tiếng dò hỏi "Ha ha, vẫn là người trẻ tuổi a, nghe nói hai ngày trước cậu đón một người đàn ông thường dân tiến vào phủ?"

"Ừ." Khoa Nhĩ mặt không biểu cảm, đáp một câu, anh biết lòng hiếu kì của đám ông già này chẳng phân biệt trường hợp và thời gian, việc này ông già chức cao trông tuổi một bó to, nhưng tính tình thì ngược lại, thuộc loại ống phóng rốc-két. Nhưng tính cách con nít ngược lại cũng theo lên, nhà ai có bát quái gì, đám ông già liền sẽ giống ong mật đào mật níu bát quái không tha.

"Cậu xem coi cậu!" Quả nhiên ông lão bắt đầu phê bình Khoa Nhĩ "Cậu bây giờ vẫn không có con nối dòng thế nào lại đem người đàn ông này đón về chứ? Cho dù cậu tiếp tục sủng ái cậu ta thế nào, vậy cũng phải có thai a, bằng không ngộ nhỡ ngày nào đó cậu đột nhiên làm cho tình nhân khác có thai, vậy trong lòng mẹ của con cậu chẩng phải có vướng mắc? Tâm tình của mẹ không tốt, đứa bé có thể cao hứng sao?"

"Hai ngày trước tôi còn ở trước mặt quý tộc khác bảo Khoa Nhĩ ổn trọng, cậu thế nào nhanh không biết điều như thế chứ?" Ông già một bộ biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngón tay còn run run rẩy rẩy chỉ Khoa Nhĩ, thực sự một dáng vẻ giận không nổi.

"........" Khoa Nhĩ thậm chí không có ngó ngàng tới ông già đó, đối với Mạc Lí trưởng lão của Hi Nhĩ gia tộc, Khoa Nhĩ vẫn tôn kính, cho nên Khoa Nhĩ không có phản bác Mạc Lí trưởng lão, tùy ý ổng chỉa chỉa mắng mắng, chỉ là, tin tức Trương Vũ có thai, Khoa Nhĩ vẫn khng định để lộ ra, sự an nguy của Trương Vũ, bất luận như thế nào Khoa Nhĩ cũng không thể nói.

"Con định cuối tuần đăng ký kết hôn, 12 tháng sau cử hành hôn lễ." Khoa Nhĩ chờ Mạc Lí trưởng lão nói nửa ngày, cuối cùng dừng lại sau khi uống nước, bình tĩnh nói.

"Cái cái gì?" Mạc Lí trưởng lão bị tin tức chấn kinh " phốc " một tiếng đem nước mới ngậm vào trong mồm phun ra ngoài "Cậu, cậu nói lại lần nữa?"

"Cuối tuần kết hôn, 12 tháng sau cử hành hôn lễ, đến lúc đó hy vọng chư vị trưởng lão nói cho người nhà, còn có các vị đồng nghiệp tới tham gia." Khoa Nhĩ rất "tốt bụng" nhắc lại.

"Cậu rất ngu ngốc!" An tĩnh ngồi kế Mạc Lí trưởng lão Lai Y Tư trưởng lão cũng không tán đồng "Cho dù vui vẻ thế nào đi nữa, nhưng cậu cũng biết con nối dòng của quý tộc chúng ta có bao nhiêu quan trọng, một khi các cậu kết hôn, vậy xác suất con nối dòng truyền thừa của cậu lại càng lúc càng nhỏ, thậm chí có thể nói là không có."

"Đợi đến lúc đó truyền thừa của Bái Đức Lỗ gia tộc các cậu như thế nào đây?" Lai Y Tư trưởng lão luôn luôn là một ông lão ôn hoà, cũng không hỏi đến việc của người trẻ tuổi, nhưng đối với Khoa Nhĩ vội vàng kết hôn như thế, Lai Y Tư trưởng lão cũng không tán đồng, chuyện này không có lợi với con nối dòng truyền thừa của quý tộc.

Ngộ nhỡ quý tộc khác cũng theo thói như thế, vậy một đám đại quý tộc bọn họ có thể nói sẽ chậm rãi " diệt tuyệt".

"Thật có lỗi." Khoa Nhĩ biết cố kị của bọn họ, nhưng bây giờ vẫn không phải lúc tiết lộ.

Sở dĩ đem hôn sự tiết lộ ra ngoài, một mặt là vì an lòng Trương Vũ, Khoa Nhĩ nhìn ra được mẹ đứa nhỏ này đối với mình vẫn không tín nhiệm, cho nên vì gia tăng cảm giác an toàn của Trương Vũ, Khoa Nhĩ nhất định phải cùng Trương Vũ cử hành hôn lễ cũng xử lý thủ tục kết hôn.

Về phương diện khác là vì dẫn gián điệp núp ở trong tối ra, có lúc ở ngoài sáng ngược lại càng an toàn.

"Anh nhà à, không nghĩ đến anh mạnh như thế a." Tây Tư của An Đắc Nhĩ gia tộc. An Đắc Nhĩ thượng tướng nháy mắt lặng lẽ chọc chọc Khoa Nhĩ "Có phải dáng vẻ chị dâu đặc biệt đẹp hay không?"

"........" Khoa Nhĩ không ngó ngàng tới chỉ liếc Tây Tư một cái, Tây Tư nhất thời bị lạnh lẽo trong mắt Khoa Nhĩ dọa lui lòng hiếu kỳ.

"Làm gì mà nhỏ mọn như vậy chớ!" Tây Tư không cam lòng than thở, nhưng nhìn Khoa Nhĩ, lại không dám tiếp tục hé răng, trong lòng oán trách Khoa Nhĩ thấy sắc quên bạn.

Khoa Nhĩ nhìn phòng hội nghị lộn xộn, mười mấy trưởng lão, nhíu mày có, cùng Mạc Lí trưởng lão phê phán mình có, đương nhiên ngoại trừ ông già này, những người khác so với mình không biết bao nhiêu tuổi, có lẽ mình nhỏ hơn khoảng chục tuổi, tới một trăm tuổi lại có dáng vẻ xem kịch vui, Khoa Nhĩ cau mày, anh biết suy nghĩ của nhóm người già này, nhưng điều này không có nghĩa là mấy người đó có thể cùng tham dự hôn lễ của mình!

"Tôi nghĩ hôm nay không thích hợp để mở cuộc họp nữa." Khoa Nhĩ thản nhiên xuyên tạc phòng họp, phòng họp yên lặng lại trong chớp mắt. "Tôi phải về nhà."

Khoa Nhĩ đứng lên "À quên nói, cái này là tôi mang từ Tát Bối tinh cầu về Lan Đặc tinh cầu có thể có một số phương pháp xâm nhập mới nhất, có lẽ trong bọn hắn có vài người đã trà trộn vào gia tộc của chúng ta."

Nói xong Khoa Nhĩ liền buông một cái u bàn nho nhỏ trong tay xuống, rời khỏi phòng hội nghị, không thèm ngó ngàng tới Mạc Lí trường lão đang hét to "Có thể nói rõ chút hay không?"

Đám già này nhàn rỗi thích nhiều chuyện như thế, bây giờ cũng nên vội một chút. Khoa Nhĩ không chịu trách nhiệm nghĩ, bước chân nhanh hơn, không biết bây giờ Trương Vũ ở trong nhà làm gì ha?

Trương Vũ có thể làm gì? Đối với vấn đề này Trương Vũ không có một chút phiền não, phải làm nhiều lắm!

Cảm ơn đặc quyền, Trương Vũ không cần tiếp tục chạy lên lớp, Trương Vũ vẫn rất vui vẻ. Nhưng cửa hàng của mình không thể mở, Trương Vũ quả thật không vui nổi, nhưng ở trước mặt quản gia vạn năng Lan Tư, tất cả mọi khó khăn đều không khó nữa!

Lan Tư quản gia đã sớm biết Thiếu phu nhân nhà mình là một người đàn ông có chí, tuy nói đã bước vào hào môn, nhưng không có thị sủng mà kiêu chút nào, cũng không có yêu thích đồ xa xỉ. Càng không có hối hận, dáng vẻ tự ti, ngược lại lại lạc quan thực hiện sự nghiệp của mình, một chút cũng không ngại.

Ừm, thật sự là càng nhìn càng thích! Lan Tư quản gia cảm thấy tiểu thiếu gia rất thông minh, lại có thể chọn một người mẹ tốt như thế cho mình! ( 囧)

Dưới sự giới thiệu của Lan Tư quản gia, mười người ăn mặc qui củ có người cúi thấp đầu, có người tinh anh, có người toát lên khí thế phô trương khác người, nhưng có chung điểm chính là khí chất nhân sĩ thành công, xuất hiện trước mặt Trương Vũ.

Trương Vũ có hơi sững sờ, đây là có chuyện gì vậy?

"Đây là Thiếu phu nhân." Lan Tư quản gia đứng ở phía sau Trương Vũ, ánh mắt nghiêm nghị kính cẩn nhìn về mười vị tinh anh giới thiệu, "Các người phải tôn kính phu nhân tựa như tôn kính thiếu gia đó, biết chưa hả?"

"Rõ!" Mười vị tinh anh đồng thời quay sang cúi đầu về phía Trương Vũ "Xin chào thiếu phu nhân."

"Hê hê ha ha.." Trương Vũ bị gọi là phu nhân đến giờ vẫn có chút không thích ứng "Chào mọi người."

"Phu nhân, mười vị này là người phụ trách tất cả việc buôn bán của gia tộc Bái Đức Lỗ chúng ta, ngài không phải muốn mở cửa hàng sao? Ngài có thể chọn một người trong số bọn hắn quản lí cho ngài."

"Hơ?" Trương Vũ hơi giật mình "Việc này quá long trọng rồi." Trương Vũ lắc đầu "Hơn nữa, của con chỉ là một cửa hàng nhỏ mà thôi, sao lại cần phải gọi họ tới, chỉ cần một người có năng lực không kém là được, họ chắc luôn phải phụ trách buôn bán lớn, chắc là nhật lí vạn cơ, rất cần thiết á." (Jane: Nhật lí vạn cơ chắc là bề bộn nhiều việc suốt ngày ha =.=)

"Phu nhân." Lan Tư quản gia cho Trương Vũ ý kiến "Ngài có thể lấy dự định của ngài mở tiệm như nào, mở tiệm ra sao, lấy kế hoạch của ngài nói cho họ nghe rồi tùy họ đặt kế hoạch, vật thì họ sẽ viết ra kế hoạch giao cho thuộc hạ đem đi, phải biết rằng một phần sự nghiệp mở đầu tốt là bày không tốt kế hoạch đó."

"A?" Trương Vũ chớp mắt, bội phục nhìn Lan Tư "Lan Tư thúc thúc ngài biết thiệt nhiều."

"Ui, mấy này có gì đâu." Trong nháy mắt Lan Tư quản gia liền cảm giác xương cốt toàn thân đều nhẹ đi "Già rồi già rồi, hồi còn trẻ Lan Tư từng cùng lão gia lên chiến trường, vào sinh ra tử, khi ấy a, còn nhớ khi đó bị quân địch Lan Đặc tinh hệ mai phục, cảnh tượng đó thực sự rất nguy hiểm nha, khi ấy Lan Tư tôi trực tiếp xin lão gia ra đột phá vòng vây, lão gia biết ra đó chính là đi tìm đừng chết, chết sống không đồng ý, nhưng Lan Tư vẫn lén chạy ra phá vây, khi ấy Lan Tư điều khiển cơ giáp.....Lúc đó Lan Tư tưởng mình chết chắc rồi, nhưng lão gia chạy tới kịp thời, ổng cứu tôi ra, nhưng nguồn năng lượng của chúng tôi đã xài hết rồi, Lan Tư và lão gia tưởng chết chắc rồi nhưng mà...." Lan Tư như là đặt mình trong cuộc chiến đầy thuốc súng lần nữa, kích động không ngừng "May mắn viện quân chạy tới kịp, tôi với lão gia mới qua được một kiếp."

(Jane: Mấy bác quản gia thường hay ảo tưởng lắm =.,=)

"Sau chuyện này, tôi bị lão gia mắng cho một trận." Lan Tư miệng thì nói phạt nhưng trong mắt lại là đắc ý vẻ vang.

Trương Vũ nghe tới hai mắt phát sáng, lúc này mới là đàn ông! Trương Vũ cảm thấy đàn ông không nhập ngũ một lần thật sự là sống uổng phí! Đáng tiếc, mình sống hai đời lại không có nhập ngũ lần nào hết, haizz!

"Lan Tư thúc thúc ngài thật lợi hại quá." Trương Vũ khen ngợi nói "Nếu con có thể lên chiến trường một lần thì tốt quá."

"Cái này có gì đâu." Rất lâu rồi Lan Tư không có ai để kể chiến tích vĩ đại của mình lúc trước, nhất thời nói tới ghiền, thấy phu nhân ủng hộ như thế hiển nhiên là thích lắm luôn, có điều "Phu nhân cơ thể ngài làm trọng, trên chiến trường còn nhiều người lắm."

"Hơn nữa, chiến trường rất nguy hiểm á, ngài chỉ cần quan tâm sự nghiệp của ngài là được rồi." Lan Tư an ủi Trương Vũ.

Phu nhân lên chiến trường? Không không không, việc này không được đâu, thân thể phu nhân quí giá như vậy sao có thể làm chuyện nguy hiểm thế hả? Lan Tư quản gia kiên quyết không cho phép xuất hiện việc này.

Chỉ là hai người các người có phải đã quên gì hay không?

Mười vị tinh anh mắt nhìn miệng, miệng nhìn mũi, quản gia đại nhân, ngài quên mất chúng tôi rồi sao?

==================================

Tác giả có lời muốn nói: Bây giờ mới về á, thật sự xin lỗi nha, hê hê, mọi người trải qua Tết Trung thu như nào hả? Ở đây Thục Sơn chúc mọi người ngày lễ vui vẻ, an khang hạnh phúc nha!!!

Jane: Edit xong muốn khóc luôn, trễ thế này rồi TAT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương