" Đương nhiên là em rồi!" Khoa Nhĩ chắc chắn nói, hơn nữa còn ôn nhu sờ sờ bụng của Trương Vũ "Bảo bảo ở trong bụng của em đã gần hai tháng, em không biết sao?"

"Cái gì? Có phải anh muốn con tới điên rồi không hả? Tôi là đàn ông sao lại có thai chứ?!" Trương Vũ phát cuồng, một phát đem tay của Khoa Nhĩ từ trên bụng mình kéo qua.

"Anh nhìn rõ a, tôi là đàn ông đàn ông!" Trương Vũ lớn giọng đối với Khoa Nhĩ gầm nhẹ.

"Tôi biết em là đàn ông." Khoa Nhĩ một bộ dáng không đếm xỉa "Đàn ông thì sao? Vì sao đàn ông lại không mang thai?"

"Đệt mẹ!" Trương Vũ chửi thề "Đàn ông làm sao lại có thai a?! Trong bụng ông đây lại không có tử cung!"

"Tôi đương nhiên biết." Khoa Nhĩ nghiêm chỉnh nói "Nhưng mà tôi lại làm cho em có thai."

(Jane: Nói chuyện muốn đấm quá mấy thím nhỉ =)))

"Cái cái gì?" Trương Vũ cảm thấy mình và Khoa Nhĩ không hề cùng một tần ngôn ngữ "Không nói với anh nữa, anh cái đồ muốn con muốn tới điên!"

Nói xong Trương Vũ liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà, "Vì sao lại đi theo tôi?!" Trương Vũ quay đầu nhìn Khoa Nhĩ, cảm thấy hít thở không thông.

"Em là vợ tôi, đương nhiên là em đi đến đâu tôi liền đến đó." Khoa Nhĩ bình tĩnh không đếm xỉa đến lửa giận của Trương Vũ, hơn nữa lo lắng hỏi "Có đói hay không? Tôi liền kêu nhà bếp chuẩn bị cơm."

"Không đói, không đúng không đúng." Trương Vũ lắc đầu "Tôi không ăn cơm! Tôi phải về nhà!!"

"Đều là nhà của em rồi." Khoa Nhĩ kéo tay Trương Vũ "Được rồi, không nên cáu giận, cáu giận không tốt đối với cơ thể."

"Ai cáu giận với anh chứ?!" Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ một nét mặt đem mình coi như dỗ trẻ con, cảm thấy bản thân bị hố, hít sâu một hơi "Anh nói tôi là vợ của anh, vậy giấy kết hôn cuả chúng ta đâu?"

"Giấy kết hôn?" Khoa Nhĩ dừng chân lại, nhìn Trương Vũ, một mặt tán đồng rõ ràng nói "Em nói đúng, chúng ta còn chưa có làm giấy kết hôn, ngày mai chúng ta liền đi làm giấy kết hôn đi!"

"Tôi đi!"

Cứ nháo nhào ầm ĩ như vậy, Trương Vũ được Khoa Nhĩ nửa bán nửa đẩy liền đi tới nhà ăn.

Buổi trưa Trương Vũ đã ăn cơm rồi, nhưng khi đó chỉ lo ăn, làm sao lại nhìn trang trí ở đây.

Bàn ăn lớn dài năm thước, trên bàn bày các loại đồ dùng, bốn phía có người hầu chỉnh tề, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi trông rất nghiêm túc thấy Khoa Nhĩ và Trương Vũ lại đây, ngay lập tức mang bộ dáng tươi cười tiến lên đón.

"Ây, Thiếu phu nhân, người ngủ ngon không? Có phải đói rồi hay không? Lan Tư quản gia vì ngài chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, chắc chắn ngài nhất định sẽ đặc biệt hài lòng!" Lan Tư nhìn má hồng nhuận của Trương Vũ, tay còn được thiếu gia nắm chặt, cực hài lòng.

"Ách, chào ngài." Trương Vũ lập tức không hề nhớ tránh đi cái nắm tay của Khoa Nhĩ, câu nệ hỏi thăm.

"Ây, phu nhân." Lan Tư khoa trương tỏ vẻ nội tâm thất vọng "Lan Tư già rất đáng sợ sao? Lại làm cho phu nhân bất an như thế."

"Không có không có." Trương Vũ vội vã an ủi Lan Tư "Người trông trẻ tuổi lại đẹp trai, con sao lại câu nệ chứ? A? Ha ha ha!!" Trương Vũ khô cằn nói, từ nhỏ Trương Vũ tương đối sợ một ít quy củ quan trọng, người nghiêm túc, thấy Lan Tư đương nhiên cũng là từ trong lòng có chút run sợ.

"Ha ha." Lan Tư quản gia mỉm cười, ân cần trên khuôn mặt làm cho Khoa Nhĩ đều có hơi liếc nhìn, Khoa Nhĩ không tiếng động khụ một tiếng, Lan Tư đành phải dừng lại việc kéo quan hệ cùng Thiếu phu nhân.

"Vậy mời phu nhân và thiếu gia cùng nhau đi ăn cơm nha."

Trương Vũ bị Khoa Nhĩ kéo thẳng đến ghế chủ tọa ngồi xuống, tự mình kéo Trương Vũ ngồi xuống kế bên.

"Phu nhân muốn ăn món nào?" Trương Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn một đám cô gái được huấn luyện nghiêm chỉnh trong tay bưng từng khay từng khay không biết là làm món gì, ngửi nghe thơm cực kì.

Trương Vũ nhịn không được nuốt nước miếng một cái, thơm quá a!!! Luôn nghĩ Vỏ Trứng làm đã tuyệt cú mèo, không nghĩ đến cùng mùi này so sánh, thật sự là một trời một vực a!

"Được rồi, dọn cơm đi." Khoa Nhĩ nhìn ánh mắt Trương Vũ trợn chằm chằm, mỉm cười, sau đó ra hiệu người hầu đặt bữa tối xuống rồi đi, Lan Tư quản gia biết mình ở đây nhất định sẽ làm cho phu nhân không được tự nhiên, thế là rất tri kỉ mà rời khỏi phòng hơn nữa còn tiện kéo cửa lại.

Trương Vũ thấy Lan Tư rời khỏi lúc này mới buông lỏng lại, ánh mắt cũng rất nhanh một lần nữa rơi xuống trên cơm và thức ăn, chẳng qua là, Trương Vũ trộm nhìn thoáng qua Khoa Nhĩ, thua người không thua trận, Trương Vũ cố gắng bày ra một bộ dáng không bị hấp dẫn, nói "Nè, nói với anh á, tôi không phải vợ anh, trong bụng tôi cũng méo có con của anh, cho nên chúng ta không có quan hệ gì hết!!!"

"Chúng ta trước không thảo luận vấn đề này." Khoa Nhĩ không có ý nghĩ tiếp tục cùng Trương Vũ tranh đi tranh lại trên cùng vấn đề này, dù sao Trương Vũ vẫn không rời khỏi đây, đợi sai người đem người máy bảo mẫu của Trương Vũ trở về, coi cậu còn có lí do gì không ở lại "Ăn cơm trước đi, buổi trưa ăn rồi, bây giờ chắc là đói lắm."

Trương Vũ nhìn mỹ vị giai hào đầy bàn, thầm nuốt nước miếng, ngẫm lại, cũng đúng, bây giờ mình cũng không thể quay về, chỉ có ăn no mới có thể nghĩ cách rời khỏi "Được rồi, vậy tôi ăn nha, mặc dù tôi cũng không có đói."

"Thân thể của phu nhân thế nào?" Lan Tư thừa dịp Trương Vũ cùng Khoa Nhĩ ăn cơm, đi tới kéo Ngõa Lạp Nhĩ vào trong phòng thí nghiệm.

"Ân, cơ thể không tệ, thai nhi cũng rất khỏe mạnh." Ngõa Lạp Nhĩ móc ra một xấp tư liệu đưa cho Lan Tư "Cái này là các loại chỉ sổ tố chất của thân thể phu nhân mà tôi mới vừa cho ra."

"Ừ." Lan Tư tiếp lấy tư liệu của Ngõa Lạp Nhĩ, nhìn kĩ một lần "Cái này có ý gỉ? Nguồn sinh lực cơ thể bị vây trong kỳ sinh hoạt?"

"Ây, cái này a..." Ngõa Lạp Nhĩ vừa thấy, thì ra là báo cáo gen của Trương Vũ "Này cho thấy thân thể của cậu ấy đang trong kỳ cải tạo."

"Kì cải tạo?" Lan Tư có hơi khó hiểu "Không phải ban đầu có thai thì cải tạo tốt rồi sao? Thế nào hiện tại lại vẫn trong kì cải tạo?"

"Ha ha, bạn của tôi!" Ngõa Lạp Nhĩ chụp bả vai của Lan Tư "Ông nghĩ quá đơn giản rồi, gen bá đạo của đại quý tộc nó có thể trong nháy mắt đối với tiểu quý tộc nam, hoặc là cơ thể của nam thường dân tiến hành cưỡng chế cải tạo, nhưng như vậy chẳng qua là làm cho gen của thân thể người đàn ông này cải tạo thành có thể mang thai mà thôi, nhưng chính vì thế cải tạo không thành."

"Cơ thể người đàn ông mặc dù cải tạo thành công có thai được, nhưng mà này chỉ là bắt đầu, hắn một khi có thai, như thế đứa nhỏ mà hắn mang thai phút chốc cũng bắt đầu cải tạo lại cơ thể mẹ của nó, nếu không cho nó cải tạo một điều kiện nền tảng, phôi thai này nếu không dùng cơ thể mẹ tinh hóa thành môi trường mình cần, phỏng chừng phôi thai này sớm hay muộn cũng không giữ được."

"Tôi hiểu ý của ông." Lan Tư gật đầu "Vậy cơ thể của phu nhân cải tạo như thế nào?"

"Rất tốt, tiểu phôi thai này rất khỏe mạnh, rất tích cực." Ngõa Lạp Nhĩ hưng phấn chà chà đầu ngón út, chỉ là, "Có cải tạo thì sau đó cũng sẽ bắt đầu chịu khổ."

Lan Tư nghe thấy liền khẩn trương "Thế nào? Phu nhân sẽ rất khó chịu?"

"Cái này không đúng." Ngõa Lạp Nhĩ vội vàng lắc đầu "Chính là sợ cảm xúc của phu nhân có thể dao động rất lớn, dù sao sau cải tạo thì sẽ rất ảnh hưởng tính tích cực của thần kinh."

"Ầy, doạ chết tôi rồi!" Lan Tư vỗ ngực "Không sao, từ nay về sau, phủ đệ Bái Đức Lỗ phu nhân là lớn nhất!"

Ai da đều không có đại dựng phu! Lan Tư đã tính trước mọi việc, bản thân nhất định phải đem phu nhân chăm sóc đến trắng trắng mềm mềm!

Sau đó lại cùng Ngõa Lạp Nhĩ tìm hiểu một chút về tình trạng cơ thể của Trương Vũ, Lan Tư lại thúc giục Ngõa Lạp Nhĩ lập ra một khẩu phần đầy đủ cùng với những việc cần chú ý của dựng phu.

Chờ Ngõa Lạp Nhĩ lập xong, Lan Tư cảm thấy hài lòng mà rời khỏi.

Bên này sau khi Trương Vũ ăn được uống tốt, Khoa Nhĩ lại cẩn thận chuẩn bị giúp Trương Vũ lau miệng lau tay, cái này Trương Vũ cũng không cần, này cũng quá mắc ói rồi, người bình thường chịu không nổi a!

Trương Vũ vội vã lấy khăn mặt trong tay Khoa Nhĩ qua ngựa ngựa hổ hổ lau miệng cùng tay, đem khăn mặt để qua bên cạnh "Ợ" Trương Vũ ăn có hơi nhiều, nhịn không được đánh ợ, Trương Vũ có hơi ngượng ngùng.

Nhưng thật ra Khoa Nhĩ không có biểu hiện gì quá lớn, chính là ôn nhu nhìn Trương Vũ.

Trương Vũ chỉ cảm thấy tiếp thu không được "Này, anh có thể không cần nhìn tôi buồn nôn vậy hay không a? Nhắc lại lần nữa, trong bụng tôi không có tiểu bảo bảo!"

"Ừ, tôi biết em bây giờ rất khó để tin, nhưng mà tôi hỏi em có phải em có thể ăn thịt dị thú hay không?"

"Đúng vậy a!" Trương Vũ gật đầu "Vậy thì thế nào hả? Chẳng lẽ thường dân lại không thể ăn thịt dị thú?"

"Tất nhiên không phải!" Khoa Nhĩ lắc đầu "Nhưng như vậy sẽ phải trả giá lớn, tôi nghĩ em cũng biết chứ."

"Hừ hừ, ai biết đó có phải quý tộc các người làm ra mánh lới hay không, thịt dị thú khó làm như thế, thường dân có tiền cũng không ít a."

"Sai rồi!" Khoa Nhĩ kiên nhẫn trả lời "Mặc dù thịt dị thú khó được, nhưng dị thú cấp thấp thậm chí có thể tự nuôi, cũng không khó làm."

"Mấu chốt là bên trong thịt dị thú chứa dị năng, trừ bỏ người dị năng, người bình thường căn bản là không cách nào hấp thu, thậm chí sẽ phá hoại nhóm cơ cấu."

"Lừa người!" Trương Vũ lập tức phản bác "Vậy vì sao tôi có thể ăn?"

"Này chính là nguyên nhân." Khoa Nhĩ mỉm cười "Ngoại trừ người có dị năng, chỉ có người có tài mang thai con nối dòng của quý tộc mới có thể ăn lượng lớn thịt dị thú như vậy, chỉ có ăn lượng lớn thịt dị thú mới có thể bổ sung hấp thu cho thai nhi."

"Lừa người à?" Trương Vũ lắp lắp bắp bắp nói nói "Vậy sẽ không phải là tôi thức tỉnh dị năng hả?"

"Sẽ không." Khoa Nhĩ kéo tay của Trương Vũ "Nếu em có dị năng tôi có thể cảm ứng được, mà tôi không có cảm ứng ra."

"Dù sao tôi cũng không tin!" Trương Vũ lắc đầu "Đàn ông sao lại có thể có thai a."

"Có lẽ em không đặc biệt để ý tin tức mới đi, trên lịch sử tinh tế có ba người đàn ông từng thành công sinh em bé, cha của ba đứa bé này đều là quý tộc."

"Vậy ý của anh là tôi sẽ là người thứ tư?" Trên mặt của Trương Vũ tràn đầy không tin tưởng "Anh theo tôi để nói đùa sao?"

"Không." Khoa Nhĩ lắc đầu "Tôi sẽ không lấy hôn nhân của mình ra đùa."

"Em mang thai con của tôi, tôi có thể cảm ứng được, cũng làm giám định qua." Khoa Nhĩ trịnh trọng đối Trương Vũ nói "Tôi hy vọng có thể cùng em xây dựng gia đình, cùng nuôi dưỡng con của chúng ta."

"Tôi rất xin lỗi, đêm hôm đó bỏ em mà đi, nhưng mà từ nay về sau, tôi vẫn luôn ở cùng em, không rời không bỏ."

"Có lẽ tính cách của tôi không tốt, hoặc là không biết lãng mạn, nhưng tôi có trách nhiệm, có đảm đương." (Béo: pinyin ghi là dandang đó mấy thím =)))

"Có lẽ tôi không cho em cái tốt nhất trên thế giới, nhưng mà, tôi sẽ cho em tất cả những thứ tôi có."

"Tôi sẽ hết lòng với em và con, đối với con thật tốt, suốt đời suốt kiếp, bạch đầu giai lão."

=============

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương